← Ch.1152 | Ch.1154 → |
- Thứ Kiêu Cung đã trở về! Âu Dương cũng đã trở về!
Lúc này, trên thánh sơn, các bằng hữu của Âu Dương đã sớm ở đây chờ đợi. Khi thấy Thứ Kiêu Cung bỗng nhiên rơi lên thánh sơn, tuyệt đại đa số mọi người đều lộ ra sắc mặt vui mừng. Đại thời đại trôi qua, theo bọn họ thấy, tất cả đều đã kết thúc, bọn họ rốt cuộc có thể có được cuộc sống vô cùng yên bình!
- Lão tử muốn sinh thêm mấy trăm đứa con, phát triển gia tộc!
Tiểu Nhạc cười ha ha, Mục Uyển đứng bên cạnh hắn trợn mắt nhìn, nhưng không thể nào ngăn cản.
- Ta muốn đi du lịch các thế giới, nhìn phong cảnh các thế giới!
Lăng Túc cũng có chút mệt mỏi, hắn cũng muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút.
- Đội trưởng, ta đi cùng ngươi!
Lý Vĩ ở phía sau Lăng Túc, vỗ vai hắn.
Kỳ thực hai người này đều đã từng thành gia, nhưng trong đại thời đại nhà của bọn họ đã mất, người nhà bọn họ cũng không còn, chỉ để lại một mình bọn họ.
- Dẫn ta đi cùng đi!
Yên Hồng ở phía sau cũng tiến lên.
- Các ngươi có thể đi, nhưng các ngươi cũng không thể lôi kéo sư phụ ta, ta còn cần sư phụ dạy ta một số thức. Tất cả các ngươi đều là đại cường giả, một mình ta là phàm nhân, nếu như ta không thể thành tiên, vậy sau này ta sẽ già chết!
Thanh nhi nhìn mọi người, lời nói của nàng đều khiến mọi người bật cười.
Nha đầu kia tu luyện chỉ là thứ nhì, sợ rằng thứ nàng quan tâm hơn là vấn đề già chết...
- Sư muội, kỳ thực tâm tính của của ngươi cũng không thích hợp làm một siêu cấp cường giả. Lần này sư phụ có thể đã nhìn nhầm!
Dạ Thiên ở phía sau Thanh nhi cười ha ha. Trát Khắc cũng đã về tới thánh sơn phương bắc, Trát Khắc vừa nghe Dạ Thiên nói liền mở miệng hỏi:
- Đại sư huynh, còn ta thì sao?
- Ngươi.... Ngươi còn được....
Dạ Thiên cũng không biết nên đánh giá Trát Khắc như thế nào, Trát Khắc rất nỗ lực, thiên phú cũng không tồi, nhưng không biết tại sao, mấy năm nay tốc độ tu luyện của Trát Khắc vẫn không đề cao, phảng phất như trong xương cốt thiếu một vật gì vậy.
- Đại ca là một người thích tùy theo tài năng tới đâu mà dạy người, ngươi có thể đạt được bao nhiêu thành tựu, đại ca sẽ truyền thụ cho ngươi bấy nhiêu thứ. Điểm này không ai thay đổi được. Các ngươi nhìn xem, đệ đệ ta đến bây giờ cũng không học được phương pháp thánh chiến. Đại ca nói ta căn bản không thể học được phương pháp thánh chiến! Ta không rõ, ngay cả học cũng không để ta học, tại sao lại nói ta không học được...
Âu Minh cũng càu nhàu. Trong số những người này người cả ngày càu nhàu chính là hắn, hắn vẫn muốn học phương pháp thánh chiến của Âu Dương, nhưng Âu Dương luôn nói sẽ không dạy cho hắn, Âu Dương cho rằng cho dù dạy cho hắn, hắn cũng không thể học được.
- Sau này sẽ không như vậy! Cầm lấy!
Bỗng nhiên, trên bầu trời một đạo quang mang hiện lên, toàn bộ bản công pháp của phương pháp thánh chiến trực tiếp bay đến tay Âu Minh. Âu Dương đứng trên bầu trời mỉm cười nhìn đệ đệ của mình.
Tất cả nhìn qua đều vui vẻ, duy độc có Vệ Thi lại cúi đầu. Bởi vì lúc này trong lòng nàng có một loại dự cảm bất hảo, phảng phất như cảm giác vui vẻ này chỉ là nhất thời...
Cầm phương pháp thánh chiến từ trên trời giáng xuống, Âu Minh thật ra có chút sửng sốt. Trước đây bất luận mình đòi đại ca như thế nào, đại ca cũng không cho mình. Hơn nữa lúc nào cũng nói với mình, mình căn bản không thích hợp tu luyện phương pháp thánh chiến. Cho dù tu luyện cũng kiên quyết không có thành tựu. Còn nói phương pháp thánh chiến là một loại công pháp cổ quái không gì sánh được.
- Đại ca, cái này....
Âu Minh nhìn Âu Dương, Âu Dương làm như vậy, Âu Minh ngược lại càng không dám cầm.
- Sao vậy? Không phải muốn có phương pháp thánh chiến sao, muốn tu luyện đến cường đại như đại ca sao? Trước đây vì một số nguyên nhân đặc thù nên không thể, hiện tại rốt cuộc có thể rồi. Cầm lấy đi!
Âu Dương mỉm cười ha ha. Nhưng ai có thể biết, hiện tại trong lòng Âu Dương nghĩ đến: Trước đây đệ đệ không thể tu luyện phương pháp thánh chiến là vì có tu luyện giả như mình tồn tại. Phương pháp thánh chiến rất cổ quái, bởi vì Chiến Vương vĩnh viễn chỉ có một người, trừ phi Chiến Vương phía trước mất đi, bằng không vĩnh viễn không thể có người tu luyện thành phương pháp thánh chiến mới.
- Ta sắp sửa tiêu tán tất cả lực lượng, phương pháp thánh chiến này lưu lại cho đệ đệ Âu Minh, nói không chừng Âu Minh có thể sáng tạo ra kỳ tích gì đó!
Đây mới là ý nghĩ trong lòng Âu Dương. Con người ai cũng có si tâm, Âu Dương cũng có, cho nên trước khi hắn rời đi mới giao phương pháp thánh chiến trọng yếu nhất cho đệ đệ.
- Thực sao?
Âu Minh hiển nhiên cũng không biết trong lòng đại ca nghĩ như vậy, cho nên hắn hoan vui mừng tiếp nhận thánh chiến phương pháp cất đi, nhìn dáng vẻ có lẽ đã hạ quyết tâm tu luyện.
- Âu Minh thiên phú tốt, chỉ có điều tiểu tử này quá lười biếng!
Âu Dương thầm nói trong lòng, sau đó nhìn về phía Vệ Thi trong đoàn người. Vệ Thi nhẹ nhàng cúi đầu, ánh mắt của nàng cũng không nhìn mình, thế nhưng trên người nàng lại bao phủ một luồng cảm giác không nói nên lời, loại cảm giác này Âu Dương minh bạch tuyệt đối không phải cảm giác vui vẻ.
- Xem ra Vệ Thi đã đọc được cái gì!
Âu Dương biết, Vệ Thi rất hiểu mình, mặc dù nàng không dám nói như Minh Hậu với Thiên Vương. Nhưng dùng một câu thông tục chính là mình muốn làm cái gì, Vệ Thi vẫn có thể đoán ra.
- Đại thời đại rốt cuộc đã kết thúc, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm!
Bạch Hủ Minh ở một bên phát sinh cảm thán sau đó nói:
- Phải trở lại Vạn Tiên Sơn xem xem, cũng không biết đám nhãi con đó có còn duy trì Vạn Tiên Sơn không.
- Vạn Tiên Sơn vẫn tồn tại, mấy ngày trước ta còn gặp được Thái thượng đời này của Vạn Tiên Sơn!
Âu Dương quay sang Bạch Hủ Minh gật đầu nói:
- Nhưng sư phụ đã có tâm, dứt khoát đến Chân Linh Giới xem đi. Với tu vi hiện tại của sư phụ, muốn hạ giới dễ như trở bàn tay.
- Đúng vậy! Ha ha năm đó nằm mơ cũng mơ mọc cánh thành tiên, chớp mắt đã sắp vạn năm!
Bạch Hủ Minh nhìn về phía cố nhân bên cạnh. Một đám người cũng gật đầu nói:
- Âu Dương mọc cánh phi tiên sớm nhất, sau đó chúng ta mọc cánh phi tiên, thời gian cách nhau trước sau cũng không nhiều. Mặc dù chúng ta tới tiên giới chưa được vạn năm, nhưng cũng được bảy tám ngàn năm rồi.
Đây là lời nói của Lam Thông.
- Đảo mắt đã bảy tám ngàn năm, mọi người đều nói tu luyện không có cảm giác năm tháng, vừa bế quan gì đó đã là mấy nghìn năm mấy vạn năm, trước đây còn chưa tin, hiện tại đã tới tiên giới. Ngay cả tu luyện cũng không có, bảy tám ngàn năm đã trôi qua, cũng không biết Vạn Tiên Sơn bây giờ còn nhớ lão đầu tử này không.
Bạch Hủ Minh cảm thán. Nhưng vấn đề này của hắn kỳ thực là dư thừa. Từ sau khi Âu Dương mọc cánh phi tiên, các cường giả đời sau của Vạn Tiên Sơn phi tiên đều được ghi chép lại. Mặc dù không tràn đầy màu sắc truyền kỳ như Âu Dương, nhưng ở Vạn Tiên Sơn thậm chí toàn bộ Chân Linh Giới, bất luận cường giả nào mọc cánh phi tiên cũng được ghi chép lại.
← Ch. 1152 | Ch. 1154 → |