← Ch.1160 | Ch.1162 → |
Vật chuyển sao dời, thời gian như bay vội vàng trôi qua, chớp mắt lại thêm năm năm nữa vội vã trôi qua. Tiểu Âu Dương hiện nay đã mười lăm tuổi. Nhưng năm năm này đối với Tiểu Âu Dương mà nói vẫn ở trong nhà, không thể đi ra ngoài.
Ngồi dưới tàng cây của một cây ngô đồng, Âu Dương thỉnh thoảng ho khan một tiếng. Nhưng Âu Dương cũng không lộ vẻ thống khổ như những bệnh nhân bình thường khác, bởi vì Âu Dương sớm đã quen với cuộc sống như vậy. Nhưng mấy năm nay cuộc sống cuiar Âu Dương cũng không quá khó khăn. Dù sao trong đại gia tộc như vậy, mình không thể tu luyện, đương nhiên cũng không thể tranh đoạt tài nguyên gì. Cho nên trong mắt tuyệt đại đa số người nhà Âu gia, đứa trẻ có cái tên giống như Thần Tiễn vĩnh viễn không tạo thành uy hiếp gì với bọn họ, cho nên trên thực tế người của Âu gia đối xử với Âu Dương vẫn tốt.
- Cả đời này phải làm ma ốm sao?
Âu Dương nhẹ nhàng vuốt ve thân cây ngô đồng, trên mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ. Hắn cũng từng muốn thay đổi số phận của mình, nhưng bất luận hắn nỗ lực như thế nào, cuối cùng kết quả vẫn chỉ phí công mà thôi.
- Âu Dương...
Khi Âu Dương mặt đang thống khổ, từ xa có một nữ tử mặc y phục màu vàng chậm rãi đi tới. Nữ tử này không phải đại mỹ nữ khiến người ta nghẹn thở, nhưng lại thuộc về loại nữ tử rất duyên dáng, nàng chính là nữ hài đã được đính ước với Âu Dương từ nhỏ Cầm Linh Linh.
Từ nhỏ đến lớn, Cầm Linh Linh chỉ biết Âu Dương là một con ma ốm, nhưng nàng không lựa chọn ghét bỏ vị phu quân tương lai như người khác, ngược lại từ nhỏ nàng đã có quan hệ đặc biệt tốt với Âu Dương, nhưng một năm gần đây Âu Dương cũng đã nhìn ra, Cầm Linh Linh ngày càng lớn lên, nàng đã hiểu được rất nhiều thứ.
- Linh Linh tỷ.
Âu Dương ngẩng đầu bắt chuyện với Cầm Linh Linh, Linh Linh tỷ là xưng hô Âu Dương mới đổi gần đây, trước đây Âu Dương đều trực tiếp gọi nàng là Linh Linh.
Mặc dù thân thể Âu Dương có tàn tật, nhưng đầu óc hắn tuyệt đối không tàn, Âu Dương có thể nhìn ra Cầm Linh Linh sợ rằng không thể trở thành thê tử của mình, cho nên Âu Dương thay đổi cách gọi. Từ Linh Linh biến thành Linh Linh tỷ.
Nghe thấy tiếng gọi của Âu Dương, Cầm Linh Linh ít nhiều có chút xấu hổ.
Cầm Linh Linh cũng minh bạch, mặc dù nàng nguyện ý lấy Âu Dương, nhưng gia tộc của nàng kiên quyết không thể đồng ý, cho nên thời gian tới nàng và Âu Dương vẫn phải xa nhau. So với gây chuyện khó coi, Cầm Linh Linh tình nguyện nói cho Âu Dương biết, như vậy cho dù hai người chia tay, tình cảm thanh mai trúc mã của bọn họ cũng không biến thành cái khác.
- Âu Dương, kỳ thực ngươi biết...
Cầm Linh Linh nhìn Âu Dương nói:
- Ngươi cũng biết, đệ tử gia tộc như chúng ta, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể làm chủ, nhưng, ...
- Nhưng đời này chúng ta vẫn là hảo tỷ đệ đúng không?
Âu Dương tiếp nhận trọng tâm câu chuyện, mỉm cười sau đó quay sang Cầm Linh Linh phất phất tay nói:
- Được rồi Linh Linh tỷ, ta sinh ra ở Âu gia, ta đương nhiên biết một vài thứ, cho nên ta cũng không bao giờ cầu thứ gì xa xôi. Ta chỉ muốn bình thản sống hết cuộc đời này mà thôi, cho nên thời gian tới chúng ta vẫn là bằng hữu tốt nhất, trở thành tri kỷ đúng không?
Âu Dương nhìn Cầm Linh Linh nói.
- Đúng vậy, bất cứ lúc nào chúng ta cũng là tri kỷ không có gì giấu nhau, cùng nhau nằm dưới bầu trời đêm ngắm sao, cùng đi đến sau núi bắt ve. Nếu ngươi nguyện ý, ta còn có thể mang theo ngươi đến nơi ngươi thích, cùng ngắm phong cảnh với ngươi.
Cầm Linh Linh gật đầu, kỳ thực khi nàng nói ra những lời này trong lòng cũng không phải dễ chịu.
- Cảm tạ Linh Linh tỷ, ngươi có thể được xem là một trong những bằng hữu hiếm hoi của ta, được rồi, ta mệt rồi, lúc rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện.
Âu Dương nói đến đây, hai tay run rẩy đẩy chiếc xe lăn của mình từ dưới tàng cây ngô đồng chậm rãi đi vào trong phòng.
Cầm Linh Linh không đi tới bang trợ Âu Dương, mà đứng đó nhìn người thiếu niên ốm yếu này. Nàng rất không rõ, vì sao ông trời lại không công bằng với hắn như vậy, dành cho hắn ý chí kiên cường nhưng không cho hắn thiên phú tu luyện xứng đôi với ý chí này.
Không! Kỳ thực Cầm Linh Linh đã suy nghĩ sai lầm, thiên phú của Âu Dương đời này tuyệt đối không có vấn đề nhưng phương pháp thánh chiến tồn tại đã cắt đứt tất cả khả năng tu luyện, trừ phi có một loại công pháp có thể vượt qua phương pháp thánh chiến, có thể cho Âu Dương phá tan cách trở của phương pháp thánh chiến, bằng không bất luận thiên phú của hắn tốt cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể là một người tàn phế.
Chậm rãi ngồi trên xe đẩy tiến vào trong gian phòng, trên mặt Âu Dương mang theo mấy phần giải thoát. Những năm gần đây chuyện giữa hắn và Cầm Linh Linh truyền lưu bên ngoài rất nhiều. Tất cả bàn tán hầu như đều tán thưởng Cầm gia đại nghĩa, tán thưởng Cầm Linh Linh hiểu chuyện, còn Âu Dương sắm vai con cóc đòi ăn thịt thiên nga.
- Ông!
Ngay khi Âu Dương vừa bước vào trong phòng, cửa phòng phảng phất như bị lực lượng gì thôi động đóng lại. May là màn này không ai nhìn thấy, bằng không nhất định sẽ giật mình không gì sánh được. Bởi vì vừa rồi trong nháy mắt căn bản không có bất cứ lực lượng ba động nào xuất hiện, nhưng hai cánh cửa phòng vẫn bị đóng lại, loại lực lượng quỷ dị này cũng chưa từng xuất hiện, đừng nói là Chân Linh Giới, cho dù ở tiên giới cũng kiên quyết không thể làm được.
Âu Dương trước kia rất cường đại, phất tay bổ ra thời không, một mũi tên hủy diệt một thế giới, đó là một loại đỉnh phong. Sau khi chuyển thế Âu Dương lại lạc vào một thân thể tàn tật, cộng thêm phương pháp thánh chiến chế ước, cuộc đời này của hắn cũng không có cách nào tu luyện công pháp.
Nhưng mấy năm nay Âu Dương cũng không phải không có chút thu hoạch. Trong một lần đặc biệt tình cờ, Âu Dương phát hiện, vào một số lúc, những sự vật mình tưởng tượng lại biến thành sự thật, chuyện này Âu Dương chưa bao giờ nghĩ đến.
Giống như đóng cửa phòng vừa rồi, trên thực tế chính là Âu Dương thôi động, nhưng loại lực lượng này rốt cuộc đến từ nơi nào bản thân Âu Dương lại không biết.
Trên thực tế đây là đặc điểm của phương pháp thánh chiến, Âu Dương xóa bỏ hết lực lượng. Nhưng phương pháp thánh chiến sớm đã ấn vào trong linh hồn Âu Dương, cho nên vào lúc nào đó Âu Dương vẫn có thể xuất ra năng lực của phương pháp thánh chiến.
Loại năng lực này cũng không phải một loại biểu hiện của lực lượng, loại năng lực này trên thực tế chính là lực lượng cuối cùng Âu Dương truy cầu, cũng chính là biểu hiện của chí cao vô thượng - Ngôn xuất pháp tùy!
Không sai, trước khi Âu Dương chuyển thế đã minh bạch, biểu hiện cuối cùng của lực lượng cũng không phải nói một mũi tên bắn vỡ một tinh cầu hay một quyền đập nát một thế giới, mà là ngôn xuất pháp tùy. Trong lòng nghĩ đến cái gì chính là quy tắc, bất luận quy tắc gì cũng do ta chế định. Đây là chí cao vô thượng, đây là biểu hiện của lấy thân hóa đạo.
Loại ngôn xuất pháp tùy này ở tiên giới Âu Dương không thể truy tìm, bởi vì lúc đó phương pháp thánh chiến của Âu Dương đã đạt đến cực đoan. Khi trong lòng hắn suy nghĩ, lực lượng của phương pháp thánh chiến sẽ bang trợ hắn hoàn thành, cuối cùng mới khiến hắn không thể không đi lên con đường truy cầu cuối cùng.
← Ch. 1160 | Ch. 1162 → |