← Ch.1188 | Ch.1190 → |
Âu Dương nhìn cảnh tượng hư vô trước mắt, trong mắt hắn vẫn rất bình tĩnh. Nếu như ngươi biết rõ thân nhân của mình bị giết đương nhiên là vô cùng thống khổ, nhưng nếu như ngươi không nhớ rõ mình có thân nhân, mà chỉ là nghe nói có thân nhân, sau đó phát hiện hắn bị diệt, vậy thì cũng sẽ không thống khổ như vậy.
- Ngươi biết hủy diệt, lẽ nào ta không biết phục hồi như cũ sao... Ha ha...
Trên mặt Âu Dương hiện lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó một tia kim quang từ trên người Âu Dương bay ra, kim quang này phảng phất như một chiếc chìa khóa mở ra một chiếc cửa trong bóng tối.
Thời gian trong cánh cửa bắt đầu đảo lưu, lúc này tất cả sự vật đều bắt đầu đảo ngược. Cùng với cánh cửa không ngừng lưu động, vô số sự vật từ trong cánh cửa bay ra.
Biển tinh cầu, thế giới phá hủy, sinh linh chôn vùi... Lúc này toàn bộ đều từ trong cánh cửa thế giới bay ra. Đây là sự khác nhau giữa lực lượng và pháp tắc. Lực lượng vĩnh viễn chỉ có thể dùng để hủy diệt, trước kia Âu Dương còn không mạnh? Nhưng đối mặt với cái chết của Lý Uyển Như cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu.
Nhưng hiện tại thì khác, chỉ cần pháp tắc trong người, Âu Dương có thể đảo lưu thời gian xung quanh, để thời không nghịch chuyển, nghịch chuyển đến trình độ nhất định liền có thể thay đổi sự vật vốn nên sinh ra, khiến tất cả đều phục sinh, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Âu Dương nghe được thân hữu tiên giới bị tiêu diệt vẫn rất bình tĩnh.
Lúc này người khiếp sợ nhất tuyệt đối là Cầm Linh Linh, Cầm Linh Linh quả thực không thể lý giải tồn tại này rốt cuộc là như thế nào, khiến một thế giới bị chôn vùi một lần nữa khôi phục. Đây là lực lượng con người có thể đạt được sao? Lúc này nàng bỗng nhiên phát hiện mình có chút không nhận ra Âu Dương, nàng không biết lúc này Âu Dương còn có phải là Âu Dương thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nàng hay không.
- Nhìn ta làm cái gì, ta không biết bay.
Âu Dương cười cười, sau đó vuốt ve mái tóc của Cầm Linh Linh nói:
- Nhìn thế giới này đi, đây là thế giới trước kia của ta, cũng chính là nơi đầu tiên Thần Tiễn sinh ra!
- Ngươi... Ngươi là Thần Tiễn?
Cầm Linh Linh phát mộng, cho dù là ai lúc này cũng phải phát mộng. Tên phế vật thanh mai trúc mã, cùng lớn lên với mình lại chính là Thần Tiễn trong truyền thuyết? Chuyện này cũng quá khoa trương.
- Không! Thần Tiễn chỉ là ta trước kia, hiện tại ta là Âu Dương.
Âu Dương biết, cho dù hiện tại Thứ Kiêu Cung nằm trong tay hắn, hắn tuyệt đối cũng không bắn ra được loại mũi tên hư vô năm đó.
Đây là vì, về bản chất mặc dù hắn vẫn là Thần Tiễn, nhưng ký ức của hắn đã biến mất, đã không thể nào nắm bắt được cây chiến cung tràn đầy hồi ức đó.
- Ngươi...
Cầm Linh Linh không biết nên nói như thế nào, tất cả chuyển biến quá nhanh, Âu Dương đi một chuyến đến Thiên Cơ Động, sau khi trở về lại thay đổi khủng khiếp như vậy, điều này sao có thể không khiến nàng kinh hãi?
- Đừng hỏi nhiều như vậy, ta dẫn ngươi đi xem thế giới khoa học kỹ thuật này, ở đây không có tu luyện giả, nhưng giống như bất cứ thế giới nào khác, ở đây đồng dạng cũng không có công bằng, ở đây cũng là thế giới kẻ mạnh thắng kẻ yếu, năm chữ "kẻ mạnh thắng kẻ yếu" này bất cứ ở thế giới nào cũng như vậy.
Âu Dương kéo tay Cầm Linh Linh hạ xuống Địa Cầu.
Địa Cầu một lần nữa được khôi phục đã trở về thời đại sau khi Âu Dương đáp ứng Tỉnh tỷ rời khỏi, lúc này không ai biết kỳ thực bọn họ đều đã chết một lần, không ai biết thế giới của bọn họ đã từng bị chôn vùi.
- Ở đây căn bản không có thiên địa nguyên khí!
Sau khi Cầm Linh Linh quan sát Địa Cầu, nhíu mày nói:
- Nơi này có lẽ cũng thuộc về một tiểu thế giới nào đó, nhưng ở đây hoàn toàn không có một tia linh khí, làm sao có thể tiến vào thế giới trung đẳng đây?
- Cái này ta quên nói với ngươi, trong truyện ký của Thần Tiễn nói, đệ tử tử thần Trát Khắc của Thần Tiễn chính là cường giả của thế giới này. Nhưng phương thức tu luyện của thế giới này thật ra không khác biệt lắm với Ma giới, đều là chú định tất cả do trời sinh. Nói cách khác, ở đây cường giả sinh ra chính là cường giả, người yếu bất luận tu luyện như thế nào cũng chỉ có thể là người yếu.
Khi Âu Dương nói đến đây, ngược lại có chút bất đắc dĩ.
- A... Như vậy thật không công bằng!
Cầm Linh Linh sinh ra trong Chân Linh Giới, đương nhiên không thể lý giải một pháp tắc thế giới như vậy.
- Đây là pháp tắc của thế giới này, trừ phi là chí cao vô thượng thay đổi pháp tắc ở đây, bằng không tất cả thời đại ở đây đều phải tuân theo pháp tắc này.
Âu Dương đương nhiên không định thay đổi pháp tắc của thế giới này, bởi vì hắn vẫn chưa làm được. Hắn có thể hủy diệt một thế giới bị chôn vùi, nhưng không thể thay đổi pháp tắc của thế giới.
Bởi vì Âu Dương chỉ là bán bộ chí cao vô thượng, không phải chí cao vô thượng chân chính, hắn chỉ có thể thay đổi pháp tắc trong phạm vi nhất định của mình, một khi Âu Dương rời khỏi, pháp tắc vẫn có thể khôi phục bình thường.
Đây là khác biệt lớn nhất giữa Âu Dương và Thiên Vương. Thiên Vương có thể chôn vùi thế giới này, có thể khiến pháp tắc của thế giới này biến mất, có thể khiến tất cả đều thành vĩnh hằng.
Còn Âu Dương mặc dù có thể đánh vỡ chôn vùi, để tất cả một lần nữa trở về, nhưng lại không thể thay đổi pháp tắc của thế giới này. Cho dù hiện tại Âu Dương để Địa Cầu tràn ngập linh khí như tiên giới, sau khi hắn rời khỏi, nơi này sẽ khôi phục hình dạng vốn có, tất cả chẳng qua là phí công mà thôi, Âu Dương minh bạch đạo lý này nên cũng không dự định uổng phí khí lực.
- Phụt... Phụt...
Từng đợt tiếng vang xuất hiện trên bầu trời, từng đợt pháo hoa lấp lánh giữa bầu trời đêm. Một năm mới nữa lại đến, lại là những ngày gia đình đoàn viên.
Âu Dương mang theo Cầm Linh Linh đi tới một cao lầu, nhìn vạn gia đèn đuốc sáng trưng, nhìn phóa hoa tung bay khắp bầu trời, trong lòng lại cảm ngộ vài phần.
- Vù...
Phía xa, một đạo quang mang ánh sáng lấp lánh như biến bầu trời đêm thành kim sắc, quang huy của pháo hoa đều bị quang mang kim sắc này chiếu xạ có vẻ có chút lờ mờ. Quang mang kim sắc này cuối cùng bay đến trên đầu Âu Dương, sau đó biến mất không thấy.
Khi quang mang biến mất, con mắt của Âu Dương cũng dần dần mở ra, chỉ có điều khi Âu Dương mở mắt ra, trong lòng hắn lại có thêm rất nhiều thứ. Đây là một phần ký ức trong thế giới trước đây của hắn, hiện giờ hắn đã triệu hồi được một phần trong vô số ký ức bị vỡ vụn.
- Thì ra trước đây ta chính là như vậy.
Âu Dương đã minh bạch một vài thứ trong thế giới này, nhưng cái này cũng chỉ là một phần nghìn trong toàn bộ ký ức của hắn mà thôi, hắn còn cần tìm rất nhiều, rất nhiều.
Tiếng chuông giao thừa vang lên, tiếng pháo lại vọng toàn bộ đại địa, năm mới đã tới. Vô số người đều đang chúc mừng một năm mới tốt lành.
Âu Dương tìm tòi ký ức của mình, trong thế giới này mình cũng từng có thời thơ ấu, cũng từng ngóng trông tết âm lịch, ngóng trông năm mới, bởi vì như vậy có thể không phải đi học, có thể ăn rất nhiều món bình thường không được ăn, có thể mặc quần áo mới.
← Ch. 1188 | Ch. 1190 → |