Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Cung - Chương 1196

Yêu Cung
Trọn bộ 1219 chương
Chương 1196: Đại đạo chí giản (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1219)

Siêu sale Lazada


Thiên Vương bỗng nhiên dừng quyền cước của mình, tay hắn chỉ vào huyền đăng trên bầu trời.

Toàn bộ huyền đăng ngôi sao theo chuyển động ngón tay của Thiên Vương bắt đầu sáng dần lên, khi huyền đăng sáng lên, cảm giác áp bách thiên địa cũng biến mất, mọi người đều thở dài một hơi.

Nhưng khi bọn họ đang thở phào nhẹ nhõm, tất cả áp bách lại tập trung trên người Âu Dương. Điểm điểm quang huy của huyền đăng bắt đầu bao phủ Âu Dương, khiến toàn thân Âu Dương đều phát ra một loại quang huy giống như sinh mệnh.

- Rút cuộc vẫn thua...

Trong một khắc bị huyền đăng bao phủ Âu Dương biết mình đã thất bại, quang huy của huyền đăng chính là pháp tắc lực của Thiên Vương. Huyền đăng này chính là bảo vật trấn áp mà mười năm trước Thiên Vương dùng oán khí vô tận và gốc rễ xấu xa của mọi người luyện chế thành.

Bảo vật này đủ để trấn áp thiên đạo, muốn trấn áp Âu Dương đương nhiên không có vấn đề, trừ phi Âu Dương có thể đánh vỡ, tự thân nhảy vào chí cao vô thượng, đánh vỡ vô tận thiên đạo, từ trong huyền đăng bước ra, bằng không suốt đời này cũng không có bất cứ cơ hội nào phản kháng.

- Ngươi vẫn thất bại..

Minh Hậu đứng trong Thiên Cung đám mây, trong mắt mang theo vẻ mê man, nàng đã hi vọng Âu Dương có thể đánh bại Thiên Vương, có thể khiến Thiên Vương mất đi thiên đạo lực, để Thiên Vương biến thành nam nhân hàng ngày mỉm cười ôm lấy nàng trước kia.

- Con người hèn mọn!

Khi Thiên Vương chụp huyền đăng lên trên người Âu Dương, hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn tất cả cường giả trên đại địa, thanh âm của hắn phá tan vũ trụ, khiến bất cứ người nào trên thế giới cũng nghe thấy rất rõ ràng.

- Các ngươi cho rằng mình là tiên sao? Các ngươi cho rằng mình cao cao tại thượng sao? Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết, các ngươi đều là một đám kiến hôi!

Thanh âm của Thiên Vương phảng phất mang theo duyên pháp vô tận, khiến tất cả những người nghe thấy đều không cách nào dấy lên một ý tứ phản kháng.

- Tiểu thế giới, thế giới trung đẳng, tiên giới! Thế giới này cao đẳng hơn thế giới kia. Thế giới này vốn không công bằng. Cường giả có thiên phú có thể biến thành cường giả vô địch, người yếu thì chỉ có thể vĩnh viễn bị người khác cho là con kiến hôi. Ức hiếp, phản bội, đây chính là thế giới hèn mọn. Các ngươi nói cho ta biết thế giới như vậy có nên tồn tại hay không?

Thiên Vương nhìn những người cúi đầu, lúc này hắn áp bách thiên địa, khiến tất cả mọi người đều phải cúi đầu.

- Các ngươi không cho rằng các ngươi chính là cường giả chứ?

Thiên Vương nhìn những người này, trong mắt mang theo trào phúng nồng đậm nói:

- Ha ha, từ ngày các ngươi xem người khác là kiến hôi, các ngươi cũng nên có giác ngộ mình cũng chính là kiến hôi. Nếu thế giới này đều là kiến hôi, vậy thì cần gì phải tồn tại?

Thiên Vương giống như đang tự vấn tự đáp, lúc này sợ rằng ngoại trừ Âu Dương, thật sự không có ai dám mở miệng nói với hắn, nhưng Âu Dương đang bị huyền đăng trấn áp, đang nỗ lực giãy thoát khỏi trấn áp của huyền đăng lao tới.

- Nhìn thế giới dơ bẩn này đi, trong mắt các ngươi ta là người điên, nhưng trong mắt ta các ngươi lại dơ bẩn không gì sánh được.

Thiên Vương châm chọc nói.

- Cho dù chúng ta dơ bẩn chúng ta cũng là con người, còn ngươi thì sao!

Bỗng nhiên, một thanh âm từ dưới đại địa truyền đến, thanh âm này đến từ Vệ Thi. Vệ Thi ngẩng đầu nhìn Thiên Vương lẳng lặng nói:

- Chúng ta dơ bẩn, nhưng dơ bẩn của chúng ta chỉ xuất hiên khi đối đãi với địch nhân. Ngươi nghĩ ngươi không dơ bẩn sao? Ngươi cho Âu Dương thời gian mười năm, ngươi nghĩ ngươi vĩ đại lắm sao? Trên thực tế theo ý ta, ngươi cũng rất dơ bẩn, nếu như ngươi thực sự vĩ đại như ngươi nói, công bằng như ngươi nói, tại sao ngươi không đợi Âu Dương đạt được chí cao vô thượng hãy chiến đấu?

- Nói ra ngươi căn bản không có trái tim, ngươi thậm chí quên mình là một con người, trong mắt ngươi chỉ có người khác dơ bẩn, kỳ thực ngươi còn dơ bẩn hơn bất cứ người nào khác. Hủy diệt thế giới này? Để thế giới tiếp theo tràn ngập hài hòa và tình yêu? Ha ha ha, một người dơ bẩn như ngươi có thể sáng lập ra thế giới hoàn mỹ gì chứ? Có người tin tưởng sao? Bản thân ngươi tin tưởng sao!

Ngôn từ của Vệ Thi rất sắc bén, ngay cả Âu Dương nghe thấy cũng hơi sửng sốt.

Âu Dương có chút giật mình nhìn Vệ Thi, khi hắn nhìn thấy trên người Vệ Thi phát ra từng tia huyết quang, hắn mới minh bạch. Đây là có phân thân của mình hỗ trợ, mặc dù phân thân của mình yếu ớt hơn bản tôn rất nhiều, thế nhưng vẫn ẩn chứa một tia pháp tắc thiên địa. Vệ Thi cũng chính là dựa vào pháp tắc thiên địa này mới có thể hoàn thành đối thoại như vậy... Bằng không chỉ dựa vào áp bách của Thiên Vương cũng đủ khiến Vệ Thi tan vỡ, căn bản không có khả năng mở miệng nói.

Lời nói của Vệ Thi cũng không khiến Thiên Vương tức giận, mà chỉ khiến Thiên Vương khẽ mỉm cười:

- Ngươi nói không sai, ta sớm đã quên mình là một con người, ta cũng rất dơ bẩn, nhưng vậy thì sao, tất cả đều đã kết thúc, hi vọng của các ngươi đã hoàn toàn tan biến. Trăm vạn năm sau khi kỷ nguyên mới mở ra, còn ai nhớ đến quá khứ chứ?

Quang huy của huyền đăng đã triệt để thôn phệ Âu Dương, Âu Dương mang theo ánh mắt không cam tâm tiến vào trong hắc ám. Suốt đời gần như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đến cuối cùng lại đi tới nông nỗi như vậy...

- Ta muốn một lần nữa cầm lấy chiến cung, phá tan trở ngại thiên mệnh...

Âu Dương phảng phất lại thấy được dáng vẻ của mình cầm chiến cung trong tay vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng trong nháy mắt cảnh tượng này đã sụp đổ, biến thành hư vô.

- Ta muốn trở lại biển vô tận, để Xuyên Vân Thuyền phá tan mây mù, để ánh dương chiếu sáng mặt biển...

Thời gian lưu chuyển, Âu Dương lại một lần nữa nhớ tới lúc tuyệt vọng nhất trước đây. Năm mươi năm thọ mệnh, mang theo Vệ Thi cưỡi Xuyên Vân Thuyền hành tẩu trên biển vô tận, gánh vác hi vọng, gánh vác tín niệm bất bại.

- Ta muốn một lần nữa tắm mình trong cơn mưa của tiên giới, để mặc cho mình gào thét...

Quang huy của tiên giới dần dần lờ mờ trước mắt Âu Dương, tất cả đều trở thành quá khứ, tất cả đều biến mất, số mệnh cuối cùng của mình vẫn là bị trấn áp dưới huyền đăng này, trải qua những ngày tháng vô tận.... .

- Nếu ông trời lại cho ta thêm một cơ hội, ta muốn trở lại tinh hải vô tận, nhìn muôn vàn huyền cơ....

Âu Dương thầm nghĩ, nhưng quá muộn, tất cả đều quá muộn.

Huyền đăng soi sáng, quang huy dần dần lờ mờ, thân ảnh bị quang huy bao phủ lúc này cuối cùng bị bắt vào trong huyền đăng. Thiếu niên cả đời đối kháng với trời, cuối cùng vẫn không thể thắng được trời....

- Thất bại, đúng là vẫn thất bại..

Ánh mắt của mọi người đều trở nên lờ mờ, cúi đầu.

- Cuối cùng lại là kết cục như vậy sao?

Vệ Thi hỏi mình, hỏi thiên địa, nhưng không ai có thể trả lời vấn đề này của nàng, bởi vì mọi người đều đang chìm đắm trong tuyệt vọng, trên bầu trời chỉ có thể nghe được tiếng cười ngạo nghễ của Thiên Vương.

- Ta chính là thiên đạo...

Thanh âm của Thiên Vương vang vọng khắp nơi, thân thể của Thiên Vương dần dần bắt đầu lờ mờ, hắn muốn lấy thân hóa đạo.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1219)