← Ch.1197 | Ch.1199 → |
- Ngươi chính là Thiên Vương sao? Ngươi cũng không có phụ mẫu sao?
Một tiểu cô nương xuất hiện trên bầu trời, tất cả chuyện này đều đang được trình diễn trong một bức tranh khổng lồ.
Từ khi tiểu cô nương xuất hiện tới nay, Thiên Vương phảng phất rời xa cô độc, hắn mang theo tiểu cô nương này xông pha vào từng thế giới, hắn không biểu hiện ra loại lực lượng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hắn rất khiêm tốn, bất cứ ở đâu hắn cũng giúp đỡ tiểu cô nương, rất nhiều lúc còn cố ý giả bộ ngộc nghếch để tiểu cô nương vui vẻ.
Một Thiên Vương như vậy khiến mọi người khó có thể tưởng tượng. Nhìn thấy màn này nước mắt của Minh Hậu cũng không kìm được chảy xuống. Đây thật sự mới là trái tim của Thiên Vương, Âu Dương dùng mũi tên tương lai kích hoạt ký ức sâu thẳm nhất của Thiên Vương, để hắn nhìn lại cuộc đời của mình, để chính hắn phán đoán, rốt cuộc là thiên đạo của chí cao vô thượng quan trọng hay là nàng quan trọng hơn.
- Ta là thiên địa sinh ra, ta gánh vác mộng tưởng chí cao vô thượng, làm sao ta lại u mê ở chỗ này?
Nam hài yên lặng hỏi mình, bắt đầu từ hôm đó, nam hài bắt đầu rời xa nữ hài, bắt đầu truy tìm đạo của mình, bắt đầu đi trên con đường của Thiên Vương...
Từ hôm đó, nam hài bắt đầu con đường Thiên Vương của hắn. Nữ hài vô số lần đứng trước mặt nam hài nói với hắn cái gì, hi vọng hắn có thể thay đổi.
- Ta muốn chinh phục toàn bộ thế giới, ta muốn toàn bộ thế giới đều phủ phục dưới chân ta.
Đây là mục tiêu nam hài tự định ra cho hắn, cuộc đời sau này của hắn cũng đều là xoay quanh mục tiêu này.
Mọi người nhìn hình ảnh xuất hiện trên bầu trời, lúc này người nào cũng cảm thấy bi ai cho Thiên Vương, hắn vốn có thể có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, nhưng hắn lại vứt bỏ hạnh phúc vốn thuộc về hắn, mà truy tìm cái gọi là thiên đạo, là vô địch.
Nữ hài sau nhiều lần khuyên giải không được, một mình bước vào trong địa ngục, đồng thời nói với nam hài:
- Có một ngày ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận!
Nam hài cũng từng do dự, cũng từng trăm nghìn lần đứng trước cửa địa ngục, nhưng cuối cùng nam hài vẫn không bước vào địa ngục, bởi vì nam hài tin tưởng, khi mình hóa thân thành thiên đạo, thế giới này sẽ minh bạch tất cả hành vi của mình.
Sau đó các đại thời đại bắt đầu diễn ra, nam hài hóa thân thành từng nhân vật xuất hiện trong đại thời đại. Khi thì tự mình chiến đấu, khi thì chỉ dẫn cường giả trong đại thời đại chiến đấu. Hắn phảng phất như một vương giả nắm giữ thế giới, từng bước đắm chìm, từng bước nhìn thế giới biến hóa theo suy nghĩ của mình.
- Ta là Thiên Vương, là vương giả trong thiên địa.
Nam hài càng lúc càng điên cuồng, có thể trong lòng hắn đã dần dần quên lãng đã từng có một nữ hài bước vào trong trái tim của hắn, bởi vì lúc này hắn chỉ còn lại điên cuồng chọn lựa.
Thế giới sẽ thay đổi một người. Những lời này hoàn toàn không sai, nam hài không ngừng phiêu bạt trên thế giới này, vô số lần luân hồi chuyển thế, khi thì là một thiên tài ưu tú không gì sánh được, khi thì là một người khắc khổ phấn đấu, có khi lại là một người có cuộc đời bi thảm. Luân hồi khiến nam hài dần dần quên mất trước kia mình cũng từng có trái tim.
Âu Dương đứng trên chín tầng trời nhìn nội tâm của Thiên Vương bị mũi tên tương lai mở ra. Lúc này Âu Dương cảm thấy Thiên Vương rất bi ai. Đúng, Thiên Vương rất cường đại, nhưng cường đại của hắn cũng dùng vô số bi kịch đổi lấy.
Thiên Vương không giống với mình, khi mình bị huyền đăng thu vào, dựa vào một luồng ý niệm đột phá ra, nhưng Âu Dương cũng không phải chí cao vô thượng thực sự.
Quang thải không ngừng luân chuyển, cuộc đời của Thiên Vương không ngừng hiện ra trước mặt mọi người.
Bỗng nhiên, toàn bộ thế giới phảng phất như bị xé rách, một luồng lực lượng cực lớn phá tan lực lượng của mũi tên thời gian, Thiên Vương phảng phất như thiên thần đứng trong hư không ngưỡng vọng trời xanh.
Không sai, mũi tên tương lai không chỉ khiến người khác nhìn thấy cuộc đời của hắn, đồng thời cũng khiến hắn nhìn lại cuộc đời của mình. Lúc này trong lòng Thiên Vương lại có một tia hoài nghi, hoài nghi chính mình.
- Thứ ta truy tìm thật sự là đúng sao?
Thiên Vương hỏi mình, nhưng cho dù là Thiên Vương cũng không biết đáp án này, Thiên Vương chỉ biết mình cách thành công cuối cùng chỉ còn một bước...
- Cảm tạ ngươi...
Thiên Vương bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt hắn phảng phất mang theo thần quang chư thiên, phá tan trời cao, hung hăng kéo Âu Dương từ trên chín tầng trời lôi xuống.
Âu Dương hoàn toàn không phản kháng, bởi vì Âu Dương biết, hiện tại mình cũng không phải đối thủ của Thiên Vương, vừa rồi là mình dựa vào Thứ Kiêu Cung bắn ra mũi tên tương lai, tạm thời khiến Thiên Vương tiến nhập vào trong huyễn cảnh do chính hắn bày ra. Nếu là đối kháng thật sự, pháp tắc của mình kiên quyết không phải đối thủ của Thiên Vương.
- Ngươi cũng biết tạ ơn địch nhân của ngươi sao?
Âu Dương bình thản mỉm cười. Kỳ thực Âu Dương biết, lúc này Thiên Vương thực sự đã đạt đến đỉnh phong, nếu như Thiên Vương muốn giết mình, mình thậm chí không có một cơ hội chạy trốn. Nhưng Âu Dương không muốn chết, cho nên hắn muốn cuối cùng tranh thủ một chút.
- Ta có thể đọc hiểu trái tim của mọi người, nhưng ta lại không hiểu được trái tim của mình. Không phải ta không muốn hóa thân thiên đạo, mà là trong lòng luon có một hào rộng tồn tại, khiến ta không thể vượt qua, hào rộng này chính là ngươi!
Thiên Vương chỉ tay vào Âu Dương nói:
- Ta không giết ngươi, ta cho ngươi thời gian một tháng cuối cùng, ta sẽ ở đây chờ ngươi một tháng, có thể từ trong huyền đăng đi ra, nói rõ ngươi đã thực sự bắt đầu bước vào chí cao vô thượng, thời gian một tháng cũng đủ cho ngươi triệt để bước vào đỉnh phong. Một tháng sau, vẫn ở đây, chúng ta sẽ lấy toàn bộ thế giới làm tiền đặt cược, ngươi thua thì sẽ thua toàn bộ thế giới!
Đánh cược kinh thiên, đây tuyệt đối là một trận đánh cược kinh thiên, lấy toàn bộ thế giới làm tiền đặt cược. Có lẽ chỉ có cường giả chí cao vô thượng mới có tư cách này. Nếu như những người khác nói ra như vậy, sợ rằng sớm đã bị vô số người chửi mắng, mắng người này giả bộ ngưu bức gì chứ. Nhưng lúc này Thiên Vương nói ra như vậy lại không có bất cứ kẻ nào dám nói thêm cái gì, bởi vì tất cả mọi người đều biết Thiên Vương có lực lượng dễ dàng hủy diệt thế giới này.
- Ta chưa bao giờ lấy sinh tử của người khác làm tiền đặt cược.
Âu Dương bỗng nhiên mở miệng, nhưng những lời này của hắn lại khiến mọi người nhíu mày. Âu Dương làm sao vậy? Âu Dương luôn dũng cảm tiến tới lúc này lại sợ sao?
Đương nhiên không phải, bởi vì Âu Dương và Thiên Vương đi con đường khác nhau. Con đường Thiên Vương bước đi là tất cả đều hóa vô, sau đó lại từ trong hư vô sinh ra. Còn Âu Dương thì sao, Âu Dương chỉ dùng cái tình trong lòng mình làm cái vốn mở ra tất cả, đây là sự khác nhau giữa hai người.
Thế gian này vốn không có đạo, nhưng khắp nơi trên thế gian này đều là đạo. Lấy sát chứng đạo, lấy hủy diệt chứng đạo, lấy tình nghĩa trong lòng chứng đạo. Chỉ cần trong lòng ngươi có đạo, vậy thì sẽ có cơ hội hóa đạo.
← Ch. 1197 | Ch. 1199 → |