← Ch.0016 | Ch.0018 → |
Đừng nói là những kỵ sĩ này đã có kinh nghiệm lão luyện trên sa trường. Lúc này, cho dù là Lý Vĩ mới lần đầu tiên xông trận đánh giặc cũng phát ra từng tiếng gầm rú!
- Đây mới là nam nhi! Đây mới là chuyện nam nhi nên làm!
Lý Vĩ muốn ngửa mặt lên trời la lên. Tuy nhiên hắn còn chưa kịp kêu xong, một đợt xung phong mới đã bắt đầu.
Tướng lĩnh quân địch chết trận. Trong nháy mắt đoàn kỵ binh vốn gần như không còn chút trật tự nào lập tức sụp đổ! Lúc này đối phương nào có thể suy nghĩ thật ra bọn họ có số lượng còn đông hơn cả đối phương. Bọn họ chỉ suy nghĩ một điều! Đó chính là trốn!
Trốn! Lúc này bọn họ có thể chạy thoát sao? Mỗi người trong đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đều giống như ác lang, hận không thể giết hết tất cả bọn họ ngay tại chỗ! Sẽ cho bọn họ cơ hội chạy trốn sao?
Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn vẫm sử dụng chiến trận hình nón. Tuy nhiên lần này đối phương đã không còn chiến trận phòng ngự. Bọn họ chỉ điên cuồng chạy thục mạng về phía sau.
Trong nháy mắt khi đối phương tan tác, Âu Dương cũng từ trong rừng cây lao nhanh ra. Trong tay của hắn vẫn cầm chiếc chiến cung, vừa chạy, vừa bắn từng mũi tên về phía rừng cây bên trái! Theo mỗi mũi tên của hắn bắn ra, trong rừng cây lại truyền tới một tiếng hét thảm.
Thật ra ngay từ thời điểm đối phương bắt đầu tan rã, Âu Dương đã làm tốt công tác chuẩn bị. Hắn biết, khi kỵ binh tan tác, các cung thủ trong rừng nhất định sẽ nhanh chóng lui lại. Bọn họ chính là đối tượng truy sát của hắn!
Vèo... Vèo...
Từng mũi tên liên tiếp từ trong tay của hắn bắn ra. Tuy rằng hắn đang trong trạng thái chạy, nhưng hắn lại hết sức vững vàng. Chiến cung trong tay của hắn không có một chút dao động. Mỗi mũi tên bắn ra không khác gì đứng tại chỗ bắn.
- Giết! Không để lại một tên!
Lăng Túc lại tiến hành một đợt tấn công khác. Quân địch vốn chỉ còn lại bốn mươi, năm mươi kỵ binh, hiện tại đã chết một nửa, một nửa chạy thục mạng. Bọn họ vừa lao đi khoảng trăm mét liền phát hiện những mũi tên từ trên trời rơi xuống. Những kỵ binh hoàn toàn không phòng bị đã trực tiếp bị bắn chết bảy, tám người. Số người còn lại nào dám dừng lại dùng khiên khởi động phòng ngự cung tiễn. Hiện tại bọn họ chỉ nghĩ làm thế nào để chạy thoát.
Nhưng hy vọng thì tốt, kết quả lại luôn xa vời. Một vài kỵ sĩ cuối cùng cũng không thể chạy thoát khỏi sự truy sát phía sau. Chỉ một lát sau bọn họ liền theo chân của phần lớn những người đồng đội, vĩnh viễn lưu lại khu vực này.
Sau khi giết xong kẻ địch cuối cùng, toàn đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đồng thời phát ra một tiếng giống như tiếng sói tru. Lúc này bọn họ gần như đã phát điên! Ba mươi người đối phó với trăm người, lại có thể đánh ra chiến tích không một người chết. Đây chính là một kỳ tích! Tuy nhiên bọn họ đều biết, kì tích này không phải là ngẫu nhiên. Từ bốn mũi tên ban đầu, đến cuối cùng áp chế cung thủ trong rừng cây không để bọn chúng bắn ra được một mũi tên. Âu Dương ở trước mặt bọn họ đã biểu diễn cái gì gọi là cảnh giới tối cao của kỹ thuật bắn cung!
Có thể nói đây là một trận thắng lợi huy hoàng! Phần lớn công lao của trận thắng lợi huy hoàng này không thuộc về bọn họ những tên gia hỏa đang rống lên như chó sói này, mà thuộc về Âu Dương ẩn mình trong rừng cây bắn tên ra.
- Quay lại!
Lăng Túc ra lệnh một tiếng, ba mươi mốt tên kỵ sĩ lập tức quay ngựa trở lại chiến trường ban nãy. Trong lúc bất tri bất giác, không ngờ bọn họ đã đuổi theo kẻ địch ra ngoài 4, 5 dặm. Tuy nhiên bọn họ không buông tha bất kỳ một kẻ địch nào, diệt sạch một nhóm kỵ binh xâm lược lãnh thổ.
Ba mươi mốt kỵ binh như gió trở về chiến trường. Khi bọn họ trở về chiến trường, nhìn thấy thi thể kỵ binh và xác ngựa bị chém nằm đầy đất, bọn họ mới ý thức được tình hình trận chiến vừa nãy ác liệt thảm khốc tới mức nào! Tuy rằng bọn họ đối kháng với chưa đầy hai trăm kỵ binh, nhưng kỵ binh không thể so với bộ binh. Cho dù chưa tới hai trăm kỵ binh đã tạo thành uy thế đủ để so sánh với hơn ngàn bộ binh.
Ba mươi mốt người trở về, ba mươi mốt người không thiếu một người trở về. Khi trở lại chiến trường, bọn họ phát hiện toàn chiến trường trừ mấy con ngựa còn có thể đứng thẳng, đã không tìm thấy một kẻ địch nào còn sống sót. Mà lúc này Âu Dương đang chống tay vào một gốc cây nhỏ ói lên ói xuống. Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như muốn phun hết tâm can tỳ phổi của mình ra mới cam tâm vậy.
Tuy rằng vừa nãy trong lúc chiến đấu ác liệt không có cảm giác gì, nhưng sau khi tất cả kết thúc, Âu Dương nhìn thấy khắp nơi đều là thây ngã ngựa đổ, hắn không có cách nào khống chế được, liên tục nôn ra. Hắn không phải là người của thế giới này. Nói cho đúng hắn chỉ là một học sinh trường thể dục. Lần đầu tiên bắn chết năm người, đừng thấy hắn biểu hiện bình tĩnh. Đó chẳng qua vì đối phương muốn lấy mạng của hắn. Năm người kia đều bị một mũi tên bắn chết, cho nên cũng không hề có phản ứng lớn như hiện tại.
Nhìn Âu Dương ở nơi đó ói lên ói xuống, kể cả Lý Vĩ đứng bên trong một đám kỵ sĩ cũng sửng sốt! So với dáng vẻ sát thần bắn ra từng mũi tên truy hồn vừa nãy, hiện tại mặc kệ ai nhìn thấy, cũng tuyệt đối không có cách nào liên tưởng Âu Dương với xạ thủ Chiến Thần vừa giúp bọn họ đánh ra một chiến tích huy hoàng như vậy.
- Ha ha ha ha...
Lăng Túc là người đầu tiên cất tiếng cười. Tuy nhiên hắn không cười nhạo, mà là vui mừng! Hắn nhìn ra, hẳn đây là lần đầu tiên Âu Dương trải qua tình cảnh như vậy.
Cho dù là hắn, năm đó khi lần đầu tiên ra chiến trường nhìn thấy cảnh tượng vô số thi thể và máu chảy thành sông, hắn cũng bị doạ tới mức mặt trắng bệch. Phải biết rằng hắn xuất thân thế gia, từ nhỏ đã gặp nhiều cảnh múa đao động thương. Nhưng khi thực sự nhìn thấy thi thể và biển máu vẫn không có cách nào tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.
Theo Lăng Túc thấy, mặc kệ Âu Dương có tài bắn cung kinh người tới mức nào. Hắn xuất thân chỉ là một người bình thường trong sơn thôn nhỏ. Nếu như lần đầu tiên trải qua tình cảnh như vậy, Âu Dương có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, mới có thể khiến hắn phải giật mình.
Mà bây giờ Âu Dương biểu hiện ra dáng vẻ này, lại khiến hắn rất hài lòng. Phải biết rằng trong cả trận chiến, Âu Dương có biểu hiện bình tĩnh khiến hắn không thể tưởng tượng được. Mặc kệ hiện tại Âu Dương có biểu hiện thấp tới mức nào, ngày hôm nay hắn vẫn là công thần lớn nhất!
- Ha ha ha! Âu Dương, tiểu tử ngươi cũng có thời điểm mất mặt như thế sao?
Lý Vĩ trải qua một trận chiến vừa nãy, lúc này bất kể là khí chất hay những điểm khác đều có biến hóa rất lớn.
← Ch. 0016 | Ch. 0018 → |