← Ch.0390 | Ch.0392 → |
Phía trước con đường này chính là cường giả, Âu Dương đương nhiên không thể tùy tiện tìm tới vài người rồi đề cao tu vi bọn họ, biến bọn họ thành cường giả đỉnh phong. Tuy rằng trên dưới Đa La một lòng, thế nhưng đây là lúc bọn họ cùng rơi vào trong tuyệt vọng, nếu một người từ chỗ là một nô lệ vong quốc, đột nhiên biến thành cường giả cửu giai, hắn có thể thủy chung bất biến hay không?
Những người được chọn, tuyệt đối phải là dạng đứng đầu, Đa Minh không thể nhìn thấu nhân tâm, hắn có thể làm chính là cố gắng lớn nhất tìm ra người có thể mỗi thời mỗi khắc đều trung thành với Đa La, hỗ trợ Đa Minh.
- Ngươi không phải người Đa La sao?
Một thanh âm nữ tử rất êm tai từ phía dưới tàng cây truyền đến, nữ hài tử này đã ngồi chỗ ngồi này từ lâu, từ khi Âu Dương bắt đầu đi lên, nàng liền ngồi ở dưới tàng cây. Nàng không giống như những người khác tới ngồi quanh đống nửa, nàng cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ này, đờ ra nhìn Đa Minh.
Ban đầu Âu Dương cũng không quá chú ý nữ hài tử này, có điều lúc này nàng lại mở miệng hỏi mình, Âu Dương liền quay sang cười nói với nàng:
- Ta sao? Ta không phải người Đa La!
- Vậy ngươi là người đế quốc Kha Gia sao?
Nữ hài tử cũng không cho rằng Âu Dương sẽ là người đế quốc Mễ Nhĩ hoặc là người đế quốc Tuần Thiên, bởi vì hai đế quốc này đã sớm quỷ dị triệt binh rồi, hơn nữa nếu như người này là người hai đế quốc kia, thấy được vương giả Đa La bọn họ trở về, tuyệt đối sẽ không thể phát ra nụ cười hài lòng như vậy.
- Cũng không phải?
- Lẽ nào ngươi là người đế quốc Mễ Nhĩ hoặc là đế quốc Tuần Thiên?
Nữ hài tử rõ ràng khẩn trương, những người ngồi cách đó không xa phảng phất như nghe được thứ gì đó, dĩ nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua bên này. Thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy ngồi bên này chính là Âu Dương, bọn họ cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Phải biết rằng, khi Đa Minh trở về, chính là nhờ nam tử này đưa đi. Nếu như Âu Dương thật là kẻ xâm lược, như vậy tuyệt đối không có khả năng đưa Đa Minh trở lại quốc gia bọn họ, khiến Đa Minh một lần nữa thành lập lại đế quốc Đa La.
- Đương nhiên không phải rồi! Nhà của ta tại một địa phương rất xa, xa đễn nỗi cho dù có ngày ta đứng trên đỉnh phong thế giới, cũng không thể trở về.
Âu Dương biết, thân là một gã xuyên việt, hắn đã không còn nhà, thân nhân cũng đã biến mất.
Có điều Âu Dương cũng không oán giận điều gì, từ thế gới kia đến nơi đây, tuy rằng phải trải qua rất nhiều đao quang kiếm ảnh, huyết vũ tinh phong, thế nhưng Âu Dương phát hiện, ở đây ngược lại càng có thể cho mình một loại cảm giác giải phóng.
Điều này cũng giống như một câu nói được nghe qua tại đâu đó:
- Ngươi là một con sói, dù phủ lên mình ngươi lớp lông loài cừu, trong lòng ngươi vẫn có dã tính của loài sói.
Đúng vậy, trong lòng Âu Dương có loại dã tính thuộc về sói, ở thế giới kia, dã tính của hắn không thể phóng xuất ra. Nhưng qua tới thế giới này rồi, chân chính trải qua những chuyện tình khiến nhiều người không thể tưởng tượng nổi, Âu Dương đã triệt để rũ bỏ lớp lông cừu bên ngoài mình, để lộ ra dã tính của sói bên trong.
- A? Nhà ngươi ở xa như vậy sao?
Vẻ mặt Kiều Vi giật mình nhìn Âu Dương, đây là lần đầu tiên nàng nghe được có người đi xa nhà mình đến trình độ như vậy.
- Đúng thế! Có điều ta lẻ loi một mình, ta đi đến đâu, nơi đó liền thành nhà của ta!
Âu Dương nhìn nữ hài đơn thuần, giờ khắc này hắn cảm giác chính mình thật dễ dàng, dường như buông xuống tất cả.
- Thật đáng thương, có điều ít nhất ngươi còn được sống, ca ca ta cũng lớn như ngươi, thế nhưng hắn đã chết rồi.
Nữ hài nói, trên mặt Âu Dương liền xuất hiện một tia kinh hãi.
Bởi vì hắn phát hiện, khi nữ hài nói đến ca ca đã chết của mình, tuy rằng toát ra sự ưu thương, thế nhưng không có bất luận chút sợ hãi gì.
Nữ hài này nhìn qua bộ dáng chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, nữ hài tầm tuổi như vậy, vừa mới phải trải qua chiến tranh khốc liệt, đồng thời còn mất đi người thân, hiện tại nàng hẳn là lúc nàng cảm thấy sợ hãi, bất lực mới đúng. Thế nhưng nữ hài này lại không có như vậy, điều này xác thực khiến cho người ta kinh ngạc.
- Ca ca của ngươi chết rồi, lẽ nào ngươi không đau lòng sao?
Âu Dương rất muốn biết, trong lòng nữ hài tử này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.
- Ca ca ta chết trận vì Đa La, hắn là dũng sĩ, hắn nói cho ta biết, Đa La sẽ không diệt vong, tới một ngày nào đó, vương giả Đa gia sẽ một lần nữa trở lại phiến thổ địa này, một lần nữa dẫn lĩnh chúng ta đi tới huy hoàng, vương giả kia chính là hóa thân của ca ca ta! Hiện tại lời ca ca ta nói đã ứng nghiệm rồi, Âu Dương sẽ là ca ca của ta.
Nữ hài tử mỉm cười nhìn Âu Dương, nói. Nếu như không phải biết rõ tiền căn hậu quả, nếu chỉ nghe đến câu nói Đa Minh sẽ là đại cao của ta, Đa Minh thực có thể tin tưởng đây là muội muội của Đa Minh rồi.
- Tốt...
Lúc này trên mặt Âu Dương lộ ra một tia cười, con ngươi chợt lóe qua tia huyết sắc. Thể chất nữ tử này rất bình thường, cho dù nàng đề thăng tới cửu giai đỉnh phong, cuộc đời này của nàng cũng không có khả năng đột phá đến Thánh thể, thế nhưng câu nói kia của nữ hài tử lại khiến Âu Dương xác định được một việc, nàng chính là người thứ ba được lựa chọn!
- Tên gọi ngươi là gì?
Âu Dương nhìn nữ hài xưng hô Đa Minh là ca ca, hỏi.
- Ta là Kiều Vi.
Nữ hài tử suy nghĩ một chút, lại mở miệng nói:
- Không! Trước đó gọi là Kiều Vi, mỗi người trong đế quốc Đa La đều có họ Đa, Đa Minh là ca ca của ta, thế nên ta phải gọi là Đa Kiều Vi mới đúng.
Nữ hài trịnh trọng nói.
- Tốt, ta nhớ kỹ người rồi, Đa Kiều Vi, ta tin tưởng Đa Minh rất nguyện ý có một người muội muội như ngươi.
Âu Dương đi tới bên cạnh nữ hài, nhẹ nhẹ vỗ vai nữ hài đáng yêu này. Tuy rằng Âu Dương nghĩ biến một nữ hài thiện lương như vậy thành một cường giả cửu giai đỉnh phong, khiến nàng phải đi tới chiến trường tàn khốc, thế nhưng Âu Dương lại tin tưởng, nếu mình nói chuyện này cho nữ hài biết, nàng nhất định sẽ nguyện ý, bởi vì nàng có đủ kiên cường.
Đa Minh từ bên đống lửa trại đi về phía bên này, có thể nói ngày hôm nay, người Đa Minh muốn cảm tạ nhất tự nhiên là Âu Dương, tuy rằng Đa Minh thủy chung không biết Đa Âm trong miệng Âu Dương là ai, thế nhưng hắn lại biết mục đích lần này của Âu Dương.
Hắn muốn hậu táng tiền bối của mình, cũng có nghĩa rằng hắn là một trong những tiền bối của Đa gia. Đa Minh thề, khi chính mình có một ngày khôi phục được đế quốc Đa La, hắn sẽ có câu trả lời thỏa mãn nhất cho Âu Dương.
Nếu như không gặp được Âu Dương, nếu như không có Âu Dương dẫn theo chính mình đánh đuổi những người Mễ Nhĩ đang giẫm đạp lên phần mộ tổ tiên mình, khiến người Mễ Nhĩ phải lui binh. Nếu như không có Đa Minh dẫn theo chính mình đi Tuần Thiên, đại chiến với lão tổ Tuần Thiên khiến Tuần Thiên phải lui binh, như vậy dù cho hắn có trở lại mảnh đất này, cũng chỉ có thể mở mắt nhìn tràng diện vô số kẻ xâm lượng đang tàn phá bừa bãi nơi đây.
← Ch. 0390 | Ch. 0392 → |