← Ch.0056 | Ch.0058 → |
Một người có thể lấy cung tiễn ép một Yêu Chiến Sĩ phải xuất ra chiêu lăn tròn dưới đất, thậm chí cuối cùng đối phương tức giận không tiếc vi phạm điều ước của tứ quốc cũng muốn giết chết Âu Dương. Chẳng lẽ chỉ đối mặt với tất cả đám người của doanh trại Thần Xạ này, hắn có thể thua sao? Rốt cuộc, lần này người nào phát uy không phải đã chắc chắn rồi sao...
Chẳng mấy chốc, chuyện liên quan đến cuộc đấu giữa doanh trại Thần Xạ và Âu Dương đã được truyền khắp quân đông nam. Chẳng bao lâu, trên thao trường đã đầy người chen chúc tới mức nước chảy không lọt. Mà lúc này người thực sự đứng tại trung tâm thao trường chỉ có hai mươi lăm người. Hai mươi lăm Thần Xạ Thủ trên vai mang cung tiễn.
Những tiếng bàn tán sôi nổi vang lên. Có người nói Âu Dương ăn nói ngông cuồng tự xưng kỹ thuật bắn cung thiên hạ vô song, không ngờ lớn mật tiếp nhận sự khiêu chiến của toàn bộ doanh trại Thần Xạ. Điều này trong mắt phần lớn bọn họ chính là một hành vi tự rước lấy nhục.
Thiên hạ vô song này dễ thừa nhận như vậy sao? Ngay như Trì Bách Cường được công nhận là Đệ Nhất Thần Tiễn cũng không dám tự xưng là thiên hạ vô song. Nhưng Âu Dương lại dám tự xưng như vậy. Không những vậy còn ngang nhiên nói Trì Bách Cường không dám là bởi vì hắn không có thực lực...
- Đội trưởng, ngươi nói xem liệu Âu Dương có thể thắng hay không?
Lâm Phong đứng bên cạnh Lăng Túc nhỏ giọng hỏi. Nhưng khi hắn hỏi câu đó, một đám thành viên mới gia nhập trung đội số 7 không hiểu mấy về Âu Dương đều không tự chủ được nhìn về phía Lăng Túc.
- Chỉ mấy tên phế vật này cũng muốn thắng Âu Dương sao? Không phải ta sỉ nhục bọn họ. Nếu như ở trên chiến trường, bọn họ cùng tiến lên cũng không chắc có thể áp chế được Âu Dương!
Lăng Túc hiểu quá rõ Âu Dương. Kỹ thuật bắn cung của gia hoả này quỷ thần khó lường. Cho dù thời điểm Âu Dương nói ra bốn chữ thiên hạ vô song, Lăng Túc cũng không mấy giật mình. Hắn và Âu Dương đều hiểu, có thực lực chính là có thực lực.
- Nhưng xa luân chiến như vậy...
Lâm Phong vẫn có chút lo lắng.
- Yên tâm đi. Hãy tin tưởng Âu Dương một chút. Cho dù Trì Bách Cường tới đây, ngươi cũng phải tin tưởng hắn có thể thắng!
Lăng Túc nói vậy không phải là tin tưởng mù quáng. Tuy hắn chưa từng nhìn thấy Trì Bách Cường, nhưng dưới cái nhìn của hắn, Âu Dương chính là người mạnh nhất.
- Đấu thế nào? Nói đi. Ngày hôm nay để các ngươi định đoạt, là tất cả cùng lên, hay một đấu một!
Âu Dương chậm rãi rút Thứ Kiêu Cung sau lưng xuống, cầm trong tay kéo thử mấy lần. Vẻ mặt hắn đầy khinh miệt nhìn Hứa Quyền nói.
Hứa Quyền với vẻ mặt âm hiểm nhìn Âu Dương nói:
- Tất cả cùng lên? Một thằng nhóc như ngươi còn chưa đáng để chúng ta cùng lên một lúc. Chúng ta cũng không phải là kẻ đi bắt nạt người khác. Ngày hôm nay tổng cộng thi đấu ba loại. Đứng bắn, cỡi ngựa bắn cung và bắn đối mặt!
- Nói quy củ của ngươi đi!
Âu Dương biết, đứng bắn và cỡi ngựa bắn cung hẳn bọn họ không có vấn đề gì. Quan trọng hẳn là bắn đối mặt phía sau. Xem vẻ mặt âm hiểm của Hứa Quyền có thể thấy, cái hắn gọi là bắn đối mặt kia không phải là một chọi một. Có thể là một nhóm người đứng đối diện bắn một mình mình.
- Đứng bắn và cỡi ngựa bắn cung tất nhiên đều thử thách độ chính xác. Cái này ngươi cũng hiểu được. Còn bắn đối diện thế nào...
Hứa Quyền nói tới đây, liền dừng lại một chút. Tuy nói nhân số của doanh trại Thần Xạ không nhiều, nhưng bình thường bọn họ cũng là ác bá một phương trong quân doanh này. Nhưng hôm nay khi bắn đối diện, bọn họ lại muốn làm ra chuyện buồn nôn như vậy...
- Bắn đối diện chính là tất cả người hai bên lợi dụng các vật che chắn để bắn và né tránh...
Hứa Quyền vừa nói tới đây, binh sĩ đang đứng xem bên ngoài đều phát ra một trận cười vang.
- Ha ha ha, doanh trại Thần Xạ đúng là doanh trại Thần Xạ. Còn tất cả người của hai bên. Ngươi xem nơi này ngoại trừ ta ra còn có người khác sao? Ý của các ngươi là xa luân chiến đúng không?
Lúc này Âu Dương càng thêm xem thường Hứa Quyền hơn. Đòn ra oai phủ đầu thấp kém như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được. Nếu như xa luân chiến, cho dù ngày hôm nay hắn có thể thắng được mình, chỉ sợ cũng không dám thò mặt ra ngoài được!
- Bớt nói những lời vô ích đi. Ngài là thiên hạ vô song, chúng ta chỉ là những nhân vật nhỏ khiêu chiến với ngài, ngài cũng không dám tiếp sao?
Sắc mặt Hứa Quyền quả thật rất khó coi. Chuyện lúc đó, Âu Dương ở trên chiến trường một mình áp chế nhiều Thần Xạ Thủ như vậy hắn đều biết. Nếu như một chọi một, cho dù là hắn cũng không nắm chắc. Hắn chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
- Doanh trại Thần Xạ thật đúng là không biết xấu hổ!
Lý Vĩ ở bên cạnh nhìn hồi lâu, cảm thấy rất khâm phục trước trình độ vô sỉ của doanh trại Thần Xạ. Một nhóm người chạy tới khiêu chiến người ta đã đủ mất mặt. Hiện tại còn muốn xa luân chiến. Doanh trại Thần Xạ này quả thực đủ vô liêm sỉ.
Âu Dương quay về Lý Vĩ khoát tay, sau đó nhìn Hứa Quyền nói:
- Vậy nói tới quy củ đứng bắn và cỡi ngựa bắn cung đi!
Âu Dương nói rất bình thản, nhưng suy nghĩ trong lòng hắn lại không hề bình thản.
Hắn biết hôm nay doanh trại Thần Xạ thậm chí không cần mặt mũi cũng phải đối phó với mình. Nhưng không sao. Bọn họ càng không biết xấu hổ, một lát nữa thua sẽ càng thảm.
- Lưu Đồng!
Hứa Quyền quay về một Thần Xạ Thủ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang đứng phía sau, gọi một tiếng. Sau đó người này lấy từ trên người ra một đồng tiền. Đồng tiền này có đường kính không quá hai centimet. Lỗ thủng hình vuông ở giữa cũng chưa tới một centimet. Lưu Đồng cầm đồng tiền này bắt đầu chậm rãi đi ra xa. Vừa đi hắn vừa đếm bước chân.
- Sáu trăm bước!
Sau khi đi một hồi lâu, Lưu Đồng dừng lại ở vị trí sáu trăm bước. Sau khi hắn dừng lại, liền lấy ra một sợi dây nhỏ màu hồng chuẩn bị buộc đồng tiền này. Nhưng hắn còn chưa bắt đầu buộc, Âu Dương lại mở miệng.
- Mới sáu trăm bước. Chẳng lẽ nói Thần Xạ Thủ của Đại Vận ta chỉ có tài nghệ như vậy thôi sao? Nếu như vậy, ngay cả ta cũng không có hứng thú ra tay!
Âu Dương nói rất khó nghe. Hắn nói một câu kia gần như đã xỉ nhục tất cả Thần Xạ Thủ Đại Vận đang tập hợp tại đây.
- Tiếp tục đi!
Ánh mắt Hứa Quyền nhìn Âu Dương càng thêm thâm độc. Thật ra độ chính xác của hắn vẫn rất tốt. Nhưng nhiều nhất chỉ có thể bắn chuẩn xác mục tiêu ngoài 950 bước. Nếu như là phạm vi này, tỉ lệ bắn trúng mục tiêu của hắn vượt quá bảy phần mười. Hơn nữa ở khoảng cách này người bình thường thể nhìn thấy là tốt lắm rồi, chứ đừng nói bắn trúng đồng tiền nhỏ như vậy.
Lưu Đồng lại đi thêm ba trăm bước. Hắn biết khoảng cách bắn chuẩn của Hứa Quyền là 950 bước. Chín trăm bước này là tốt lắm rồi.
- Một ngàn bước! Không đến ngàn bước ngay cả ra tay ta cũng lười!
Âu Dương dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hai người. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười mỉm nhìn Hứa Quyền. Nhưng mặt hắn mỉm cười, mặt Hứa Quyền lại sầm xuống.
- Ngàn bước thì ngàn bước!
← Ch. 0056 | Ch. 0058 → |