← Ch.0689 | Ch.0691 → |
Nữ tử mặc y phục trắng như tuyết, áo choàng màu hồng, hòa hợp với long mã dưới thân. Nữ tử ngồi trên long mã, trời sinh có một loại khí thế hợp với thiên địa, hiển nhiên đây là một cường giả siêu cấp.
Người đàn ông ngồi trên long mã khác mặc dù ăn mặc tinh xảo nhưng thiếu khí thế. Tuy nhiên, nếu ngươi nhìn kỹ vào mắt hắnì sẽ phát hiện bên trong mắt hắn còn sâu thẳm hơn cả nữ tử kia.
Âu Dương nhìn long mã dưới thân mình, nói:
- Không ngờ hai con long mã bị nàng lừa đi.
Long mã là hậu duệ của rồng. Tuy rằng huyết mạch của nó mỏng manh nhưng đủ để xếp vào hàng yêu thú cao đẳng Kim Tiên. Thế mà Lý Uyển Như không cần đụng binh đụng đao, chỉ nói mấy câu đã khiến long mã cam tâm tình nguyện trở thành tọa kỵ. Điều này khiến Âu Dương rất thắc mắc.
Lý Uyển Như cười nhìn Âu Dương, nói:
- Chàng quá mạnh mẽ. Nếu gặp phải chúng chắc sẽ dùng áp lực đè ép chúng. Nếu chúng không nghe theo chỉ sợ là tối nay chúng ta đã có thịt long mã để ăn.
Lý Uyển Như biết thủ đoạn mạnh mẽ và tính cách quyết đoán giết chóc của Âu Dương.
Ở trong mắt Âu Dương không có người cao đẳng hay thấp kém. Trong mắt hắn chỉ có người sống và chết.
Âu Dương cười khổ nói:
- Có lẽ vậy.
Lý Uyển Như nói không sai. Nếu như Âu Dương đụng phải hai con long mã, nếu như chúng không thuận theo chắc chắn hắn sẽ giết chết nó ngay trên sa mạc tái ngoại này.
- Thật ra không phải cái gì cũng cần dùng vũ lực để giải quyết. Long mã trời sinh hiểu tiếng người. Ta nói chuyện của mình cho chúng nghe. Chúng cảm động nên đồng ý làm bạn của chúng ta cho đến khi...
Lý Uyển Như nói tới đây thì dừng lại, không nói tiếp. Bởi vì nàng biết bây giờ nếu có thứ gì kích động được Âu Dương, đó chính là cái chết.
Mặc dù Lý Uyển Như không nói nhưng Âu Dương đều hiểu.
Âu Dương giục long mã tới bên cạnh Lý Uyển Như, nhẹ cầm bàn tay nàng, nói:
- Bốn mươi năm nếu tu hành chỉ là trong khoảnh khắc nhắm mắt rồi mở mặt liền tới. Nhưng nếu thật lòng cảm nhận đại thế giới, bốn mươi năm này đã là cả một đời. Hơn nữa với ta mà nói đáng sợ nhất không phải là cái chết mà là cô độc.
Âu Dương không nói sai. Từ trước tới giờ hắn sợ nhất không phải là tử vong. Đã từng chết một lần, Âu Dương cảm thấy dù chết rồi hắn cũng không tan biến. Có lẽ hắn sẽ được trở về nhà.
Đúng vậy. Có lẽ mình sẽ về nhà, về lại thế giới hiện đại, trở về thế giới trước khi xuyên qua.
Lý Uyển Như mỉm cười chỉ đằng trước, nói:
- Chỗ đó chính là Bất Lão Thành. Thành trì này nổi tiếng vì Bất Lão Tuyền. Thưo truyền thuyết tây bắc có một Bất Lão Tuyền. Nước suối của nó không phải khiến người ta trường sinh bất lão mà là hai người yêu nhau nếu cùng uống nước suối này, đến chết cũng không thay đổi.
- Đến chết cũng không thay đổi.
Nghe thấy sáu chữ này, trong lòng Âu Dương rất phức tạp. Mãi đến giờ phút này hắn chưa từng ôm Lý Uyển Như. Không phải hắn xấu hổ mà bởi vì hắn không dám.
Mình chỉ là một người bình thường. Mình chỉ còn lại bốn mươi năm tuổi thọ. Nếu sau khi mình ôm Lý Uyển Như rồi chết đi, có lẽ nữ tử si tình này sẽ bất chấp tất cả đi theo mình.
Có lúc Âu Dương là người mềm lòng, ít nhất hiện tại hắn là như vậy. Âu Dương không thể ích kỷ như vậy. Hắn có thể ra đi nhưng Lý Uyển Như phải sống sót. Nàng còn phải đối diện với cuộc sống tương lai tốt đẹp hơn. Hắn chẳng qua chỉ là một người khách qua đường trong đời nàng. Có lẽ suốt kiếp khó quên nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi. Âu Dương thật lòng hy vọng tương lai có một ngày có người đàn ông có thể nắm tay Lý Uyển Như đi cùng nàng đến phút cuối.
Âu Dương không thể nói với Lý Uyển Như những lời này. Ít nhất giờ phút này họ có nhau. Tương lai thì để tương lai tính. Âu Dương chỉ cầu xin thời gian xóa nhòa tất cả. Có lẽ ngàn vạn năm sau, Lý Uyển Như trở thành thần linh trong Tiên Giới, có lẽ nàng sẽ không nhớ đến hắn nữa.
Lý Uyển Như nhìn Âu Dương bộ dạng đau thương, nói:
- Nếu như... nếu như ta đi theo chàng...
Nhưng Lý Uyển Như chưa nói hết đã bị đánh gãy:
- Không có nếu như. Ta là trăng sáng trên trời. Ánh trăng sáng ở chỗ nó độc lập trên trời cao. Nàng đã hứa với ta, sau khi ta đi thì mang thân thể của ta đến Di Vong Sâm Lâm, dùng Kỳ Lân Chân Hỏa đốt thành tro cốt, sau đó trở về Chân Linh Giới, tìm một ngày trời trong nắng ấm để ta theo gió bay đi.
Nhìn đôi mắt của Âu Dương, Lý Uyển Như thở dài, nói:
- Đây là chuyện bốn mươi năm sau, bây giờ chúng ta nói tới vẫn còn quá sớm. Được rồi, trước tiên chúng ta đi xem Bất Lão tuyền tây bắc đi.
- Ừm.
Âu Dương nhẹ gật đầu, hít sâu một hơi, sau đó giục long mã chạy nhanh về phía Bất Lão thành trước. Lý Uyển Như theo sát phía sau. Hai con long mã đạp không mà đi, một đường đi qua để lại con đường băng giá trải giữa không trung. Băng giá trong ánh nắng tây bắc chiếu rọi tỏa ánh sáng bảy màu giống như hai cầu vồng rực rỡ.
- Mau nhìn kìa! Là long mã!
Trong Bất Lão Thành, có người nhìn thấy long mã đạp không mà đến. Long mã cực kỳ quý giá. Tu luyện giả bình thường không thể có được. Lúc này nhìn thấy hai con long mã, còn là thần tuấn trưởng thành, đám người nhìn thấy đều rất kích động.
Có người trông thấy Âu Dương, tỏ ra khó tin nói:
- Sao có thể như vậy được? Sao người thường có thể cưỡi long mã?
Trong mắt mọi người, Âu Dương không có bất kỳ thần lực nào, chỉ là phàm nhân. Bây giờ thấy người bình thường cưỡi long mã như vậy, khiến rất nhiều người nhìn thấy đều cảm thấy rất khó tin.
- Ngươi nhìn kìa, Nữ tử bên kia hình như cũng là người bình thường!
Đám người trông thấy Lý Uyển Như càng giật mình hơn. Mặc dù Lý Uyển Như cho mọi người cảm giác bất phàm nhưng dù gì nàng có thân thể Tiên Tôn. Nếu nàng muốn che giấu, cho dù là Tiên Đế nhìn thấy cũng sẽ ngộ nhận nàng là người bình thường.
Lý Uyển Như cố ý che giấu tu vi. Nàng làm vậy không phải muốn giả nai mà sợ Âu Dương thấy lực lượng Tiên Tôn của nàng sẽ đau buồn.
Lý Uyển Như biết dù trong lòng Âu Dương đã buông xuống nhưng có câu thấy vật nghĩ lại chuyện cũ. Cho hắn bỏ qua quá khứ huy hoàng nhưng có lúc nó sẽ lại hiện ra trước mắt.
Vì để Âu Dương yên lòng, Lý Uyển Như che giấu tất cả tu vi, cho người ta cảm giác giống như người bình thường. Người trong Bất Lão Thành thoạt nhìn thấy hai người bình thường cưỡi long mã liền xôn xao.
- Quần áo của hai người kia không tầm thường. Đặc biệt là cô gái kia. Dù là người thường nhưng có khí chất xuất trần. Chắc là đệ tử của đại thế gia nào đó.
Trong Bất Lão Thành, một Tiên Đế nhìn thấy hai người từ trong không trung đi tới, gã không cho rằng Lý Uyển Như là một Tiên Tôn. Nên biết dù Tiên Giới lớn nhưng Tiên Tôn chỉ có bấy nhiêu. Nữ Tiên Tôn lại càng ít.
- Đại thế gia!
Nghe Tiên Đế nói vậy một lão già mũi ưng đứng cạnh gã, mắt lóe lên một tia lợi quang. Lão già này tên là Hồ Thượng Sơn, cũng là một Tiên Đế. Lần này hắn đến Bất Lão tuyền chủ yếu vì muốn tìm hiểu bí ẩn của Bất Lão tuyền này.
← Ch. 0689 | Ch. 0691 → |