← Ch.0716 | Ch.0718 → |
Lý Uyển Như đối với hắn tình ý quá sâu đậm đến mức hắn chỉ có thể dùng cuộc đời để trả lại.
Cùng hắn đi đến cuối đời, đó là chân tình thật lòng. Có thể cùng hắn chung hoạn nạn, thậm chí muốn xuống suối vàng. Cô gái như vậy nếu hắn phụ nàng thì hắn không bằng dung hợp cùng tâm ma, biến thành người hoàn toàn mới còn hơn.
- Thật xin lỗi.
Âu Dương thốt ba chữ rất khẽ, khẽ đến mức chỉ có mình hắn nghe thấy. Âu Dương không thể để Vệ Thi nghe thấy được. Bởi vì ba chữ kia như ba con dao đâm sâu vào trái tim nàng.
- Làm bậy quá...
Từ phía xa Linh Tiên nhìn Âu Dương đứng trên không trung do dự một hồi lâu, gã hiểu lòng hắn. Dù là quá khứ hay hiện tại thì Âu Dương chưa từng thay đổi. Người khác đối xử với hắn là tốt hay xấu hắn luôn nhớ kỹ.
Vệ Thi chờ đợi, Lý Uyển Như si tình. Hai cô gái này và Âu Dương có quan hệ vĩnh viễn không thể nói rõ. Dưới loại tình huống này bảo Âu Dương làm sao lựa chọn?
- Chàng đã về.
Giống như thê tử ngây ngốc chờ đợi thấy trượng phu mệt mỏi từ bên ngoài trở về, Vệ Thi không rơi lệ, cũng không mỉm cười, chỉ có ba chữ lạnh nhạt.
Nhưng ba chữ này khiến Âu Dương không biết phải trả lời làm sao. Hắn có thể nói cái gì? Hắn nói gì, làm gì cũng là sai. Chỉ trách hắn quá mềm lòng.
Đối diện với kẻ địch, Âu Dương có thể dùng hết âm mưu quỷ kế, có thể dùng cương đao giết sạch đối thủ. Nhưng đối diện người yêu, hắn không thể nói lời tàn nhẫn.
Dù năm đó biết Lý Uyển Như cuối cùng sẽ bị tổn thương thì hắn vẫn dắt tay nàng đi hết bốn mươi năm cuối cùng. Không phải Âu Dương không thể thả tay mà bởi vì hắn không đủ nhẫn tâm.
Một cô gái có thể vì ngươi buông tha tất cả, một Tiên Tôn có thể vì ngươi ở tiểu sơn thôn mỗi ngày bưng trà, rót nước cho ngươi, mỗi ngày cơm nước chờ đợi, hắn còn có thể nói cái gì?
- Cả đời ta nhất định mắc nợ nàng.
Âu Dương nhìn Vệ Thi, hắn biết bây giờ chỉ có con đường ra đi. Âu Dương vung cánh tay hướng về phía Thứ Kiêu Cung. Thứ Kiêu Cung lưu luyến từ bên cạnh Vệ Thi sau đó bay vào người Âu Dương, biến mất. Cuối cùng hắn liếc nàng một cái, sau đó bay nhanh về phía tây bắc.
- Âu Dương! Không thể đi tây bắc!
Đây là giọng của Tiểu Nhạc. Tiếc rằng đã quá muộn. Vì khi y vừa cất tiếng thì Âu Dương đã hướng tới tây bắc.
- Ta chờ chàng. Dù chàng vĩnh viễn không đến thì ta vẫn chờ.
Giọng Vệ Thi nhẹ tênh. Nàng cười rất đẹp. Yêu một người thật lòng chỉ cần biết tin của hắn, như thế đã quá đủ với Vệ Thi.
- Chạy trốn... Không ngờ ta chạy trốn... ực...
Âu Dương ngồi trong một tửu lâu, từng chén rượu đắng rót vào miệng. Đây là lần đầu tiên từ lúc Âu Dương chào đời tới giờ hắn một mình uống rượu giải sầu.
Âu Dương không thích uống rượu, cho nên lúc trước hắn theo lời mời của bằng hữu chỉ nhấp môi một chút rồi thôi. Hắn chưa từng giống như bây giờ một ly nối tiếp một ly không ngừng rót vào miệng.
- Trên đời này còn có người khiến ta sợ đến không dám nói câu nào.
Âu Dương cười khổ. Đối diện với Vệ Thi, hắn thật sự không dám tiến lên. Hắn nên nói gì với cô gái này? Chờ đợi bảy ngàn năm, không lẽ chỉ chờ một câu xin lỗi rồi ra đi sao?
- Thần Tiễn sống lại. Thần Tiễn tới Chúng Thần Điện lấy đi Thứ Kiêu Cung!
Trên tửu lâu có một người giọng nói khá lớn rống to. Tiếng rống của gã khiến tất cảm mọi người trong tửu lâu, trừ Âu Dương ra, đều phải ngoái đầu nhìn lại.
Có người không tin phản bác:
- Đừng nói xạo. Có tin đồn là Thần Tiễn đã chết bảy ngàn năm trước. Hiện tại, hắn làm sao sống lại được!
Gã nói không sai. Âu Dương biến mất bảy ngàn năm. Thời gian bảy ngàn năm đối với tu luyện giả là khoảng thời gian không ngắn. Thời gian dài như vậy thật lòng mà nói rất nhiều người đã sớm quên Thần Tiễn Âu Dương.
Người lên tiếng thấy bị kẻ khác chất vấn như vậy liền cảm thấy bực mình, vội giải thích:
- Nếu ta nói xạo thì ra đường bị Thần Tiễn bắn chết! Chuyện này là thật. Thần Tiễn xuất hiện ở Chúng Thần Điện, phất tay lấy đi thánh binh Thứ Kiêu Cung. Các ngươi nói trên đời này trừ Thần Tiễn ra còn có ai có thể lấy đi thánh binh! Hơn nữa nghe nói thánh binh Thứ Kiêu Cung lại nối dây cung!
Cuối cùng thì có kẻ tin lời, nói:
- Không phải chứ? Thứ Kiêu Cung ở trong tay tôn giả Vệ Thi gần như đã là thiên hạ vô địch. Bây giờ nó vào tay Thần Tiễn thì chẳng phải là lật trời sao?
Người mở đầu câu chuyện bất đắc dĩ nói:
- Không! Nghe nói Thứ Kiêu Cung vào tay Thần Tiễn thì biến thành một trường cung bình thường, không lộ hào quang sắc bén như ở trong tay tôn giả Vệ Thi. Thật không biết tại sao.
Có người ở bên cạnh ồn ào:
- Cái này gọi là trở về chỗ cũ, ngươi không hiểu!
Nghe bốn chữ trở về chỗ cũ Âu Dương thật tình muốn ói máu. Cái gì mà trở về chỗ cũ? Từ ngày đầu tiên Thứ Kiêu Cung đi theo Âu Dương đã là bộ dạng như vậy, hiện tại vẫn như thế. Không phải cái gì trở về chỗ cũ mà là Âu Dương luôn cho rằng binh khí chỉ có thể là binh khí, nếu binh khí lấn át chủ nhân vậy thì nó không còn là binh khí.
"Ông bạn già, ngươi và ta đồng sinh cộng tử. Từ đây về sau ta sẽ không bỏ ngươi nữa lại."
Âu Dương thầm nói với Thứ Kiêu Cung trong người mình. Khi hắn vừa dứt lời thì trong đầu hiện ra một bức tranh.
"Hừ! Thật là không biết lợi dụng. Thứ Kiêu Cung này đã trở thành thánh binh. Thánh binh đủ để đồ thần. Ngươi lại sử dụng nó như chiến cung bình thường!"
Trong người Âu Dương một tiểu nhân trong tay cầm Thứ Kiêu Cung. Thứ Kiêu Cung ở trong tay hắn lại rất ngoan ngoãn.
"Đừng nói nhảm với ta!"
Âu Dương biết trên đời này chỉ có hai người khiến Thứ Kiêu Cung nghe lời như vậy. Một là hắn, một người khác chính là bản thân hắn tức là tâm ma kia. Tâm ma dù là ma nhưng nó rốt cuộc vẫn là một phần của hắn. Nói thẳng ra là loại chấp niệm. Nhưng Âu Dương không thể giết chết chấp niệm này. Cách duy nhất là dung hợp cùng chấp niệm.
Tâm ma vẫn đang mưu tính khuyên nhủ Âu Dương:
"Tại sao ngươi không chịu hiểu? Giữa ngươi và ta căn bản là đồng sinh cộng tử, nếu chúng ta hợp thành một thể thì chính là chí cao vô thượng!"
Tâm ma gần như lấy đi hết lực lượng của Âu Dương rồi phong ấn trong thân thể hắn.
Âu Dương khinh thường cười, nói:
"Dung hợp với ngươi rồi ta còn là ta không?"
"Tại sao không? Không lẽ ngươi đã bị bốn mươi năm thay đổi? Âu Dương, quá khứ chúng ta là một thể, khi đó ngươi và ta chính là ma thần, có thể đồ tận thiên hạ, vì mình sống sót không từ thủ đoạn cắt đứt sinh mệnh của ngươi khác! Nhưng hãy nhìn xem ngươi bây giờ, giống như phế vật bị một người đàn bà hù dọa bỏ chạy! Nếu ngươi dung hợp cùng ta, thiên hạ to lớn, có ai ngăn cản được chúng ta?"
Tâm ma không nói sai, nhưng Âu Dương trải qua bốn mươi năm đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ kêu hắn làm ma thần giết người không chớp mắt thì thật lòng hắn làm không được.
Quá khứ hắn vì sống sót mà giết người, vì để không bị người giết, nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại có Phương pháp thánh chiến trong người, dù tâm ma luôn mồm bảo phong ấn hắn, nhưng Âu Dương hiểu nếu đến phút mấu chốt thì tâm ma chắn chắn đứng cùng chiến tuyến với hắn để đối địch.
← Ch. 0716 | Ch. 0718 → |