← Ch.0091 | Ch.0093 → |
Cũng không biết tại sao, Sở Tương Hợp rất coi trọng Âu Dương. Sự coi trọng của hắn đối với Âu Dương thậm chí còn vượt qua cả sự quan tâm đối với Trận Đồ Sư ngàn năm mới xuất hiện một lần.
- Vì sao quốc sư tại tin tưởng ta như vậy? Ta chỉ mới là tứ giai mà thôi!
Lúc này Âu Dương cũng không hề bị những lời nói nhiệt huyết của Sở Tương Hợp làm choáng váng đầu óc. Bản thân hắn biết rõ hơn ai hết, đánh lén thì hắn là thần, nhưng chân chính trực diện chiến đấu hắn lại không nắm chắc có thể vô địch trong đám cùng giai.
- Trong ba tháng từ một kẻ bị gọi là phế vật bán yêu giả biến thành một Yêu Chiến Sĩ tứ giai. Từ cổ chí kim cũng chỉ có một mình đại đế Hoàng Thiên. Từ trên người ngươi, ta mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của đại đế. Có thể rất nhiều năm sau, khi chúng ta gặp lại ngươi đã là nhân vật hào hùng một phương!
Sở Tương Hợp nhìn Âu Dương với khoảng cách rất gần. Hắn rất hy vọng vào Âu Dương. Lúc này hắn không muốn hỏi dò bất kể bí mật nào của Âu Dương. Hắn chỉ muốn làm một người đứng xem yên lặng nhìn Âu Dương trưởng thành. Hắn muốn nhìn xem, liệu có phải Đại Vận sẽ lại xuất hiện một nhân vật cấp đại đế quét ngang thiên hạ nữa hay không!
- Đại đế!
Nghe thấy từ này, tuy rằng Âu Dương không hiểu tên gọi này đại biểu cho điều gì, nhưng không nghi ngờ chút nào trọng lượng của cái tên gọi này tuyệt đối không nhẹ. Không ngờ Sở Tương Hợp lại định vị hắn cao như vậy. Cho dù Âu Dương rất tự tin, cũng cảm thấy áp lực quá lớn.
- Hội võ tứ quốc chỉ là bước đi đầu tiên của ngươi. Ta có thể thay ngươi che giấu tất cả bí mật của ngươi. Tuy nhiên có thể che giấu bí mật đó trong bao lâu ta lại không biết. Nhưng ta chỉ có thể làm được như vậy. Tất cả còn phải dựa vào bản thân ngươi.
Sở Tương Hợp đối với Âu Dương đều là chờ mong.
Trong mắt Âu Dương mang theo vài phần cảm kích thoáng nhìn về phía Sở Tương Hợp. Tuy lão hồ ly này rất cáo già, nhưng hắn cũng là kẻ thông tình đạt lý. Hắn không phải là kẻ cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng phải nằm trong kế hoạch quỷ quái của hắn. Hắn biết cách đầu tư! Hiện tại hắn đang đầu tư vào Âu Dương. Nếu có một ngày Âu Dương thật sự có thể trở thành đại đế như miệng hắn nói, vậy tất cả đầu tư của hắn đều đáng giá, hơn nữa tiền lời lại vô cùng to lớn.
- Cảm ơn...
Trong miệng Âu Dương chỉ có thể nói cảm ơn. Ân tình của Sở Tương Hợp, hắn tạm thời còn không đáp lại được. Bất kể là ơn cứu mạng, hay sự trợ giúp hiện nay hắn đều tạm thời không có cách nào đáp lại. Hắn chỉ có thể lặng lẽ ghi nhớ tất cả những điều này ở trong lòng. Sẽ có một ngày hắn trả lại tất cả cho Sở Tương Hợp.
- Âu Dương, sát khí trên người của ngươi quá mạnh. Ta không biết sát khí này là tốt hay xấu. Tuy nhiên có lẽ điều này là do phương thức tu luyện của ngươi không giống với người khác. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, vĩnh viễn không nên để sát khí khống chế ngươi. Nếu có một ngày ngươi lạc lối, lão phu nhất định sẽ tự tay kết liễu ngươi!
Sở Tương Hợp vẫn có một chút lo lắng. Sát ý của Âu Dương quá nặng! Bất luận là trên chiến trường hay trong thời điểm bình thường, ánh mắt Âu Dương nhìn người khác đều mang theo một sát ý như có như không. Người khác nhìn người là nhìn, nhưng hắn lại đánh giá! Sự đánh giá này giống như đang quan sát con mồi. Cảm giác này rất nhỏ, nhưng Sở Tương Hợp là người thế nào? Tất nhiên hắn có thể cảm giác được.
Nghe Sở Tương Hợp nói vậy, Âu Dương liền gật đầu. Không có cách nào, hắn khác với tất cả mọi người. Người khác dựa vào tu luyện, hắn lại dựa vào hấp thu tu luyện của người khác để tăng lên. Cho nên bất kỳ thời khắc nào hắn cũng tìm kiếm con mồi. Điều này đã trở thành một thói quen.
Về phần sát khí mà Sở Tương Hợp nói tới, Âu Dương hiểu rõ hơn Sở Tương Hợp. Sát khí này đến từ Huyết Sắc Yêu Đan của mình. Sở Tương Hợp có thể cảm giác được sát khí, tất nhiên hắn cũng cảm giác được. Nhưng không giống với Sở Tương Hợp, hắn biết sát khí thật ra là một phần của mình. Mình càng tăng lên, sát khí cũng sẽ càng ngày càng mạnh. Còn việc khống chế gì đó, hắn lại không một chút lo lắng! Mình dựa vào sát khí, không còn sát khí mình vẫn chỉ là bán yêu giả...
Xe ngựa chậm rãi tiến vào trong Đô Thành Đại Vận. Nơi này đã có thể nhìn thấy vô số xe ngựa lui tới. Dọc theo hai bên quan đạo là các tiểu thương. Nhưng khi xe ngựa của Sở Tương Hợp xuất hiện, tất cả tiểu thương hay xe ngựa của quan to quý nhân trên quan đạo đều đồng loạt nhường đường. Chủ nhân của xe ngựa không hẹn đều từ trong xe ngựa đi xuống ôm quyền nhìn theo tới khi xe ngựa biến mất mới trở về trong xe ngựa của mình.
Đây là thể hiện sự trung thành tôn trọng nhất của bọn họ đối với Sở Tương Hợp! Đây là điều Sở Tương Hợp đáng được nhận. Cho dù bọn họ cũng không biết trong xe ngựa có Sở Tương Hợp hay không, nhưng xuất phát từ nội tâm, bọn họ muốn làm như vậy.
Dọc theo đường đi, nhìn tất cả những điều này, Âu Dương mới biết được, những điều Sở Tương Hợp đã kể chỉ là một phần câu chuyện của hắn. Tại Đại Vận, địa vị của Sở Tương Hợp gần như vượt qua tất cả. Nhưng lão nhân này trước sau vẫn trung thành với Đại Vận. Cho dù hắn biết năm năm sau hắn sẽ rời khỏi Đại Vận, hắn vẫn cố hết sức lôi kéo Âu Dương, ý đồ lưu lại một truyền thừa cho cho Đại Vận sau năm năm nữa!
Nhưng trong lòng hắn nghĩ như vậy, Âu Dương lại chẳng muốn như vậy!
- Chân Linh Giới! Chân Linh Giới thần bí! Trong thời gian năm năm, ta còn có năm năm nữa! Có lẽ ta không cần phải chờ tiếp một trăm năm nữa. Có lẽ năm năm sau ta cũng có thể đạt tới đỉnh cao tiến vào trong. Chân Linh Giới..
Đô Thành Đại Vận, Âu Dương xuyên qua cửa sổ xe ngựa, từ phía xa có thể nhìn thấy Đô Thành hình tròn khác với tòa thành khác! Toà thành thị này rất lớn. So với Đô Thành của ba nước khác hẳn nhỏ hơn một chút. Nhưng kiến trúc ở đây khác hẳn với những kiến trúc khác, khiến nó vẫn rất nổi danh.
Phương Viên, đây chính là tên của toà thành thị này. Thành bên trong hình vuông, thành bên ngoài hình tròn. Theo Âu Dương thấy, toà thành thị gọi là Phương Viên không bằng gọi là tiền tài?
Dĩ nhiên, nếu như gọi thành thị này là tiền tài thành, vậy phỏng chừng nó có thể biến thành giống như tên. Bởi vì tên của nó xuất phát từ một nhà giàu mới nổi...
- Chiến tranh lần này kết thúc, hẳn là bệ hạ sẽ tiến hành phong thưởng cho ngươi. Ta sẽ cố gắng xin cho ngươi một vị trí càng cao càng tốt!
Sở Tương Hợp đã nghĩ kỹ. Tuy rằng chức vị gì đó đối với Tu luyện giả mà nói giống như phù vân. Nhưng là người đều cầu danh lợi. Hẳn là Âu Dương cũng vậy. Phải trói chặt hắn với Đại Vận, cho hắn một vị trí cao hơn chính là điều cần thiết.
- Ta không am hiểu về chức vị này lắm!
Âu Dương gãi gãi đầu. Tuy rằng hắn cảm thấy chức vị rất uy phong, nhưng hắn càng yêu thích chiến tranh có thể khiến hắn càng thăng cấp nhanh hơn.
- Không phải cho ngươi chức vị, mà là phong tước!
← Ch. 0091 | Ch. 0093 → |