← Ch.0932 | Ch.0934 → |
Thiệu Phong ăn miếng rau muối tùy ý nói.
Không sai. Với đối với hắn, Thái Tử đảng tất nhiên không để vào mắt. Thái Tử đảng? Thiệu Phong cũng là Thái Tử đảng. Nhưng không người nào dám nói hắn là Thái Tử đảng! Bởi vì Thiệu Phong đủ mạnh! Có thể ngày hôm nay ngươi nói xấu sau lưng Thiệu Phong một câu, ngày mai ngươi sẽ phải chạy trối chết! Cái này cũng là thực lực.
Tử thần dựa vào thực lực tuyệt đối của chính mình, thực lực như vậy ép người ta thở không nổi. Thiệu Phong dựa vào chính là đại thế! Đại thế như vậy cũng ép người ta thở không nổi.
Sau khi trải qua phong ba tại Tương Thành lần này, Lôi Minh trở lại nhất định sẽ nói chuyện Thiệu Phong ra, đầu tiên là rải đường cho tương lai của Thiệu Phong, thứ hai là giúp Thiệu Phong diệt trừ một vài thứ không hài hòa!
Lôi Minh không muốn Long Quân loạn. Lão đại cấp trên càng không hy vọng Long Quân loạn. Cho nên vì một mục tiêu chung, chỉ cần Thiệu Phong có thể kiên trì qua được mấy năm, như vậy sẽ có một đám lão đại dẹp tan chướng ngại vật trên con đường sau này của hắn. Điều hắn phải làm chính là leo lên chiếc bảo tọa kia nhìn muôn dân bằng nửa con mắt!
- Làm sao ngươi biết?
Mặc dù Lưu Tĩnh biết thiếu tướng này không bình thường, nhưng hiện tại thiếu tướng quản nhiều như vậy, vẫn khiến Lưu Tĩnh có chút giật mình
- Không nên so sánh với với đám quan quân bình thường. Trong quốc gia này, chuyện ta không biết thực sự rất ít!
Thiệu Phong nói câu này ngược lại có vài phần cảm giác nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Nhưng khi nhìn thấy trên mặt Lưu Tĩnh xuất hiện biểu hiện có tin ta ném mặt ngươi đi hay không, khí thế của Thiệu Phong lập tức yếu đi. Sau đó hắn lại vùi đầu tiếp tục rau muối và đậu hũ.
- Ngươi nói trâu bò như thế, ngươi có thể khiến những gia hoả kia không làm loạn hay không?
Lưu Tĩnh nhìn Thiệu Phong ngoan như thế, tính thăm dò một câu.
- Thật ra chuyện như vậy đối với ta mà nói rất đơn giản. Chỉ có điều có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm. Nước quá trong ắt không có cá. Có lúc một vài chuyện thấy được cũng phải giả vờ như không nhìn thấy.
Thiệu Phong lắc đầu. Đối với hắn mà nói, một trận ngoại vi, còn do Thái Tử đảng khống chế ngoại vi, hắn chỉ cần tùy tiện đi ra nói một câu, không ai không cho hắn mặt mũi. Cho dù là nhà cái thật sự siêu cấp, cũng sẽ không dễ dàng đắc tội với một người quyền quý siêu cấp trong tương lai này!
Nhưng Thiệu Phong cũng hiểu rõ, chuyện như vậy chỉ là chuyện nhỏ. Hắn không thể nào ra mặt chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy được. Đây không phải là công việc của hắn. Xã hội cần hài hòa, nhưng có hài hòa thì có không hài hòa. Điều hắn cần phải làm là không chế sự không hài hòa trong tay mình. Chỉ cần mình khống chế, cho dù không hài hòa cũng biến thành lợi.
- Nói nhiều như vậy, không ngờ lại chỉ thả cái rắm! Không có tác dụng!
Lưu Tĩnh trắng mắt với Thiếu Phong một cái. Cô nhìn ra, gia hoả này có sự thành thục không phù hợp với tuổi tác của hắn. Đây là một tên cáo già.
- Người không có tác dụng!
Tử thần ở bên cạnh còn thêm mắm dặm muối. Tuy nhiên Thiệu Phong không thèm để ý tới hắn. Thiệu Phong biết trong đám người ở đây, đừng thấy tay mắt của mình thông thiên. Thật sự mà nói mình không thể trêu chọc được bất kỳ ai. Thậm chí Thiệu Phong đau khổ phát hiện, trong một đám người này, không ngờ địa vị của mình lại thấp nhất...
Còn không phải sao! Không cần nói tới Tử thần. Nhân vật như vậy các quốc gia đều sợ hãi. Âu Dương lại càng không cần phải nói tới, sư phụ của Tử thần. Ôi cái tên tuổi này vừa nói ra lập tức có thể đập chết một nhóm người! Lưu Tĩnh nhìn qua mặc dù là một người bình thường, trên thực tế nhìn quan hệ giữa Lưu Tĩnh và Âu Dương, Thiệu Phong biết, nếu như ai dám động tới Lưu Tĩnh, vị thần này sẽ không ngần ngại thoáng động sơn hà liền nát tan!
Cho nên trong đám người này, hắn một thiếu tướng, người nối nghiệp Long Quân trong tương lai không ngờ lại có địa vị thấp nhất! Điều này mặc dù có chút đả kích, nhưng Thiệu Phong vẫn lắc đầu đón nhận...
Nếu như trước đây, Thiệu Phong khẳng định sẽ không phục. Nhưng sau khi trải qua một loạt chuyện với Lôi Minh, Thiệu Phong hiểu được đạo lý cứng thì dễ gãy. Làm người, kiêu ngạo là phải có. Nhưng kiêu ngạo chỉ được thể hiện ở chỗ có thể thể hiện. Trước mặt mấy người này, nên nhẫn nhịn thì phải nhẫn nhịn. Đây mới là đạo của người làm soái.
- Ba ba cũng bảo ta hỏi ý của ngươi một chút, xem ngươi nghĩ như thế nào!
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương nói. Hắn biết Lưu Khải Hàng nghĩ như thế nào. Âu Dương đã trưởng thành, không còn là một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi năm đó nữa. Hiện tại Âu Dương đã có thể làm chủ chính mình.
- Đơn giản. Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn!
Âu Dương tùy ý nói ra mấy chữ này, tùy ý giống như hắn uống đậu hũ vậy.
Nhưng Thiệu Phong ngồi ở bên cạnh Âu Dương lại biết, đây là một loại khí thế quyết chí tiến lên. Đồng thời trong lòng hắn cũng đang thầm cầu khẩn cho những Thái Tử đảng có thể sớm nhận được tin tức mà lăn cho xa. Bằng không không cần Âu Dương ra tay, một Tử thần cũng đủ để khiến lão đại kinh thành phải phát điên!
- Từ chối.... Ách... từ chối bạn học mỹ lệ như vậy thật sự vô cùng không phong độ!
Vừa nãy Thiệu Phong muốn gọi Lưu Tĩnh là tiểu thư xinh đẹp, nhưng liên tưởng đến câu nói cả nhà ngươi đều là tiểu thư, Thiệu Phong vẫn dừng lại đúng lúc!
Nhưng lúc này Thiệu Phong nhìn thấy Âu Dương nhìn mình, vẻ mặt giống như nhìn quái thú tiền sử, hắn liền thầm nghĩ chẳng lẽ mình lại nói gì sai sao? Lúc này trong lòng Thiệu Phong thầm nghĩ như vậy. Nhưng Thiệu Phong thực sự không nghĩ ra mình đã làm gì sai! Lưu Tĩnh chẳng qua chỉ yêu cầu bọn họ đi cùng mua ít đồ, vậy thì có gì đâu? Cho dù Lưu Tĩnh mua thứ gì đắt, đã có người giàu có Tử thần ở chỗ này, chúng ta còn có gì phải sợ?
- Vẫn là Tiểu Phong của chúng ta có phong độ...
Lưu Tĩnh nói xong không ngờ trực tiếp véo vào má Thiệu Phong một cái! Thiệu Phong liền cảm thấy bối rối! Trong nháy mắt này Thiệu Phong thật sự bối rối! Cảnh tượng như vậy nếu để cho những người quen biết với Thiệu Phong nhìn thấy, chắc hẳn những người kia sẽ phát điên!
Nói đùa, Thiệu Phong là thân phận thế nào! Dám gọi Tiểu Phong sau đó còn véo má Thiệu Phong một cái.
Cho dù là lão đại siêu cấp cũng không dám làm như thế. Nhưng hôm nay rốt cuộc lại có người dám làm. Hơn nữa người này còn là một tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn Thiệu Phong...
Phụt...
Rốt cuộc Tử thần không nhịn được, liền phì cười. Đường đường là người nối nghiệp Long Quân trong tương lai không ngờ Thiệu Phong có thể bị người ta đùa giỡn như vậy. Sợ là từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng Thiệu Phong không hề nổi giận. Bởi vì Thiệu Phong có thể thấy được vẻ đùa giỡn với bằng hữu trong mắt Lưu Tĩnh. Có lẽ chính ánh mắt đó đã khiến Thiệu Phong kìm chế sự tức giận trong lòng.
Bằng hữu! Hai chữ này đối với Thiệu Phong mà nói có vẻ rất xa lạ. Trước đây, Thiệu Phong rất sa đọa! Lúc còn rất nhỏ, Thiệu Phong là một bé trai rất ngoan.
Bởi vì Thiệu Phong biết, sinh ra trong gia đình như vậy, cha mình chết sớm, không có sự ủng hộ của cha, mình muốn ngẩng cao đầu chỉ có thể dựa vào sự cố gắng không ngừng.
← Ch. 0932 | Ch. 0934 → |