← Ch.0939 | Ch.0941 → |
Đúng! Chính là dã tính! Bộ dạ phục màu đỏ bó sát lại thêm một cái đuôi ngựa, hơn nữa còn kéo dài trên mặt đất, vốn đã là trang phục rất quái dị, nhưng loại trang phục quái dị này lại vừa vặn tôn lên dã tính trên người nữ tử này.
Nữ tử này giống như một con báo nhỏ, khiến người ta cảm giác cô dường như đang giương nanh múa vuốt bất kỳ lúc nào cũng có thể xông lên xé nát người khác.
- Không đơn giản!
Trong nháy mắt Âu Dương liền phát hiện, so với nam tử kia đầy âm hiểm lộ cả ra ngoài kia, nữ tử này hình như càng lợi hại hơn. Tuy rằng nữ tử này không hề biểu hiện ra bất kỳ lực sát thương nào, nhưng có câu nói nói rất hay, bảo kiếm không ra thì thôi, một khi ra khỏi vỏ phải giết người!
- Ha ha ha ha... Rốt cuộc Lưu huấn luyện viên đã tới. Chúng ta đang chờ Lưu huấn luyện viên đây! Lúc trước Lưu huấn luyện viên dẫn theo cô con gái thiên tài rời khỏi Bắc Kinh thành, lúc đi lão Lý cũng đã nói, có một ngày Lưu huấn luyện viên nhất định sẽ trở lại. Hơn nữa lão Lý còn nói tương lai con gái của Lưu huấn luyện viên nhất định sẽ bất phàm. Hiện tại xem ra lão Lý ngươi đã phán đoán sai! Thủ hạ bảo bối của Lưu huấn luyện viên lại là bạn học Âu Dương của chúng ta!
Đặng Dương cầm hai chén rượu đỏ đi tới trước mặt Lưu Khải Hàng. Hắn đưa chén rượu đỏ trong tay trái của mình đến trong tay Lưu Khải Hàng, sau đó quơ quơ chén rượu trong tay phải quay về phía Lưu Khải Hàng làm một động tác cụng ly!
Sắc mặt Lưu Khải Hàng lạnh lùng thoáng nhìn về phía lão Lý mà Đặng Dương vừa nói. Chính là gia hoả này, tối hôm qua còn hết lần này tới lần khác nói với Lưu Khải Hàng, bữa tiệc này không có chuyện gì. Hiện tại xem ra, gia hoả này với Đặng Dương chính là đáp cùng một tuyến.
- Đây chính là bạn học Âu Dương của chúng ta đúng không! Không đơn giản. Đúng là không đơn giản. Năm nay hẳn là bạn học Âu Dương còn chưa tới hai mươi tuổi đúng không?
Đặng Dương lấy ra bộ dạng trưởng bối nhìn vãn bối.
- Ngươi cũng chưa chắc lớn hơn ta là mấy!
Bỗng nhiên Âu Dương mặt lạnh nói ra một câu như vậy. Khi câu nói này vừa ra khỏi miệng, Âu Dương rõ ràng thấy được trong mắt Đặng Dương loé lên sát khí. Tuy nhiên sát khí này nhanh chóng biến mất.
Tuy nhiên câu nói này của Âu Dương lại khiến đám người đang ở chỗ này đều dùng bộ dạng cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Âu Dương. Rất rõ ràng bọn họ đều hiểu rõ đắc tội Đặng Dương, những ngày tháng sau này sẽ không dễ qua.
- Bạn học nhỏ, người trẻ tuổi có kiêu ngạo. Chỉ có điều quá kiêu ngạo lại không thể ăn thay cơm. Sau này ngươi tham gia thi đấu, nói không chừng vẫn phải tìm ta hỗ trợ!
Người đứng cạnh đi tới trước người Âu Dương nói. Câu nói này của hắn có sự uy hiếp rất lớn.
Trong giọng nói của hắn chính là ngầm ám chỉ: tiểu tử, không cần khoác lác. Nếu dồn lão tử nóng nảy, sau này ngươi muốn tham gia thi đấu, lão tử cho ngươi liên tục không lên được!
- Lão Lưu ngươi đã tới chậm lẽ ra ngươi nên tự phạt một chén mới đúng!
Ngay trong bầu không khí có chút lúng túng đó, lão Lý bỗng nhiên đi ra. Hắn đi tới bên cạnh Lưu Khải Hàng, dùng câu chuyện thu hút sự chú ý tới trên người Lưu Khải Hàng. Dù sao trong mắt hắn Âu Dương chẳng qua chỉ là một tuyển thủ trẻ tuổi. Người trẻ tuổi có ai không có kiêu ngạo!
- Đúng vậy, ta đã sớm nghe nói Lưu huấn luyện viên là người sành rượu. Tuy chưa gặp nhưng ta đã ngưỡng mộ Lưu huấn luyện viên từ lâu!
Đặng Dương cũng biết lão Lý tới để hòa giải. Hắn có thân phận thế nào? Trong mắt hắn Âu Dương chỉ là một tiểu từ đến từ nông thôn, tất nhiên hắn không cần nhiều lời với một tiểu tử như vậy.
- Lão Lý, xem ra ngươi đúng là người mau quên!
Lưu Khải Hàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó một hơi uống cạn rượu trong chén. Lưu Khải Hàng nói một câu này với ẩn ý sâu xa.
Người khác không rõ ý tứ, nhưng lão Lý lại biết. Lưu Khải Hàng đang nói về chuyện năm đó hắn đã giúp mình, nhưng mình lại vong ân phụ nghĩa lừa hắn.
- Lão Lưu, người sống trên thế giới này, có lúc nên hồ đồ thì phải hồ đồ một chút. Tuổi chúng ta cũng không còn trẻ. Nói thật, chúng ta còn có thể ăn cơm được mấy năm? Có một số việc người trẻ tuổi cũng không nhất định sẽ không vui, đúng không?
Lão Lý là ý nói, chuyện thi đấu xấu như vậy, nhưng lại nhanh có tiền nhanh. Rất nhiều vận động viên trẻ tuổi cũng vì một chữ tiền mà bỏ qua mộng tưởng ban đầu. Một bước đi sai, có lẽ sẽ từng bước đắm chìm trong đó!
- Ôi, ngày hôm nay chỉ nói phiếm, không nói chuyện chính sự!
Lưu Khải Hàng biết sự giúp đỡ của mình đã mất. Vào lúc này hắn chỉ có thể chuyển đề tài.
- Lưu lão ta kính ngươi là lão tiền bối của giới thể thao, nhưng Lưu lão cũng không thể bắt nạt người mới như ta!
Đặng Dương ở bên cạnh rất tùy ý nói. Ngày hôm nay hắn kéo Lưu Khải Hàng đến nơi này chính là muốn Lưu Khải Hàng xuống núi một lần nữa. Nhưng bây giờ Lưu Khải Hàng lại cự tuyệt. Chuyện như vậy đương nhiên khiến hắn rất tức giận.
- Đặng thiếu, lão già này chỉ muốn an tâm nghỉ ngơi, sau đó vượt qua tuổi già. Thủ hạ của Đặng thiếu rất đông. Một nhân vật nhỏ như ta làm sao có thể tiến vào pháp nhãn của ngài được?
Lưu Khải Hàng cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với Đặng Dương.
- Lưu lão, nhưng Lưu lão càng già càng dẻo dai. Nếu như Lưu lão lui ra, đó chính là tổn thất của quốc gia. Sang năm chính là Olympic. Nghe nói danh sách lại rất eo hẹp!
Đặng Dương vẫn nhìn chén rượu đỏ trong tay nói. Bộ dáng kia giống như chén rượu đỏ là lão bà của hắn vậy.
- Ôi.
Lưu Khải Hàng thở dài một hơi. Đặng Dương nắm được điểm yếu của hắn, uy hiếp hắn. Sang năm là thế vận hội Ô-lym-pic. Bất luận thế nào hắn cũng nhất định phải đưa Âu Dương lên sân khấu! Lưu Khải Hàng biết, với năng lực của Âu Dương muốn đoạt giải quán quân thực sự không phải hoàn toàn không có khả năng. Mình trở lại cho Âu Dương đột kích một năm. Sau một năm, Âu Dương chí ít có tỉ lệ thành công 50% đoạt giải quán quân cá nhân!
Trong lịch sử từ trước đến nay, đây thực sự là vinh dự chưa từng có. Đó là mục tiêu của Lưu Khải Hàng từ trước tới nay. Mà bây giờ Đặng Dương giống như một vị thần canh giữa ở cái cửa này. Nếu như không đáp ứng, Đặng Dương sẽ đóng lại cánh cửa này.
Trong lúc nhất thời Lưu Khải Hàng không biết phải lựa chọn thế nào? Thỏa hiệp? Thỏa hiệp thì có khác nào khiến Âu Dương lạc lối. Trong lòng Âu Dương nhất định sẽ lên án. Nhưng không thỏa hiệp? Không thỏa hiệp mình đấu lại tên Đặng Dương này sao?
Vấn đề này cho dù là đứa trẻ lên ba tuổi cũng có thể nghĩ được rõ ràng. Lưu Khải Hàng mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Đặng Dương.
- Đặng thiếu có thể nói là cơ mưu tính toán đầy đủ. Nhưng ta lại muốn nói, trên thực tế Đặng thiếu chẳng qua chỉ là một nhân viên của ngoại vi mà thôi!
Âu Dương bỗng nhiên mở miệng. Câu nói này của hắn khiến ánh mắt của tất cả mọi người ở đó lại một lần nữa từ trên người Lưu Khải Hàng chuyển đến trên người của hắn.
← Ch. 0939 | Ch. 0941 → |