← Ch.0956 | Ch.0958 → |
Từ xưa tới nay bao nhiêu cường giả từng làm chuyện cứu vớt thế giới, nhưng bọn họ nhận được là cái gì? Sùng bái? Ghi vào sử sách? Những điều này có ý nghĩa nào đó đối với bọn họ sao?
Người không tiếp xúc đến lực lượng đỉnh phong đều muốn vót nhọn cả đầu hi vọng có thể chui vào bên trong. Nhưng người thật sự từng có lực lượng đỉnh phong lại muốn quên đi tất cả, sau đó sống một cuộc sống giống như một người bình thường, để chuyện cứu vớt thế giới giao cho một tên quỷ không may khác làm đi!
- Vệ Thi...
Hai chữ này có thể ngoại trừ Thứ Kiêu Cung ra, là điều duy nhất Âu Dương còn nhớ rõ! Cái tên này giống như được dùng bàn là in sâu vào trong tim Âu Dương vậy, khiến hắn bất luận chuyển thế luân hồi bao nhiêu lần cũng không thể quên được.
- Không sai! Bây giờ nàng đang ở Thiên Đình. Thiên Vương nói, hắn chờ ngươi trở về. Bởi vì hắn tin tưởng Âu Dương không phải là kẻ nhu nhược. Vệ Thi trên Thiên Đình hẳn cũng tin tưởng ngươi không phải là kẻ nhu nhược! Lẽ nào ngươi rút lui, ngươi thản nhiên nhìn Vệ Thi vĩnh viễn bị nhốt trên Thiên Đình sao?
Yên Hồng rất thích hợp làm một thuyết khách. Lúc này đại nghĩa và tư tình nàng đều nói. Nàng nói một hồi khiến Âu Dương ứng phó có chút mệt mỏi!
- Mỗi người đều có vận mệnh của mình. Ta chỉ muốn nắm giữ vận mệnh của mình. Ta chưa hề nghĩ tới chuyện nắm giữ vận mệnh của những người khác. Cho nên ta cũng không thể nắm giữ vận mệnh của người khác!
Âu Dương bỗng nhiên nói ra mấy câu nói như vậy. Những lời này trực tiếp khiến Yên Hồng ngây người tại chỗ!
Người khác trong câu nói của Âu Dương không ngờ là chỉ Vệ Thi! Rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc là cái gì khiến Âu Dương biến thành như vậy, khiến Âu Dương có thể thả xuống nữ tử đã chờ đợi hắn bảy ngàn năm nữ tử?
Thật ra Yên Hồng căn bản không hiểu, sở dĩ Âu Dương làm như vậy không phải bởi vì Âu Dương không để ý, có lẽ cũng bởi vì quá quan tâm mới có thể khiến Âu Dương muốn trốn tránh!
Lúc trước thời điểm Âu Dương bảo ba tộc trốn về phía tiểu thế giới, sau khi hắn phát hiện Vệ Thi là giả, cho dù biết rõ là giả, không ngờ Âu Dương vẫn không thể hạ thủ được.
Sau đó Minh Hậu cho hắn biết tin tức thật ra Vệ Thi đang ở Thiên Đình. Âu Dương cũng từng nghĩ tới chuyện xông tới Thiên Đình cứu Vệ Thi ra! Nhưng đây không phải là điện ảnh Hollywood. Mình cũng không phải là những anh hùng siêu cấp vĩnh viễn đánh không chết. Không nói trên Thiên Đình có bao nhiêu cường giả đang ẩn nấp, chỉ một Thiên Vương, bản thân mình đã không chắc có thể thắng được.
Minh Hậu nói tới chí cao vô thượng, Âu Dương tất nhiên biết, đó là con đường vô tình. Nếu như Âu Dương lựa chọn con đường kia, bản thân phải phải ném xuống tất cả tình trong tâm! Điều này đối với Âu Dương mà nói là vô cùng thống khổ, khó có thể tiếp thu...
- Đừng nói nữa!
Nhìn thấy Yên Hồng còn muốn nói điều gì, Âu Dương vươn tay ra ngăn cản Yên Hồng, chỉ vào hoa tuyết đang rơi bên ngoài nói:
- Ngươi xem, những hoa tuyết này rơi xuống thật đẹp thạt thuần khiết. Thật ra có trước cảnh đẹp như thế, chúng ta cần gì phải để những chuyện khác phá hỏng tâm tình của chính mình. So với đi cưỡng ép, chẳng thà lĩnh hội một chút lúc những sự vật tuyệt vời còn chưa tan biến!
Nghe Âu Dương nói, Yên Hồng nhìn hoa tuyết bên ngoài một chút. Nàng nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp mặt Âu Dương, tình cảnh Âu Dương giống như Quỷ ảnh giết một đám tiểu bối bọn họ chạy tán loạn chung quanh khiến Yên Hồng không nhịn được bật cười.
- Cười cái gì?
Âu Dương không hề xoay người lại, nhưng hắn nghe được tiếng cười của Yên Hồng.
- Ta đang suy nghĩ, lúc trước có tên khốn kiếp một người một cung không ngờ đuổi một đám tự nhận là đệ tử tinh anh chúng ta trong tuyết địa sợ đến mức không dám ngủ!
Yên Hồng nhớ tới chuyện lúc trước bức tường do tuyết tạo thành cũng không thể ngăn cản được mũi tên của Âu Dương liền cảm thấy buồn cười.
- Ngươi nói tên khốn kia là ta sao?
Âu Dương quay đầu lại nhìn Yên Hồng đang buồn cười. Không khí vốn khẩn trương không ngờ lúc này chợt biến mất.
- Ai là tên khốn đó người đó tự biết!
Yên Hồng trừng mắt với Âu Dương, bộ dáng kia đầy mê hoặc. Nếu như tiểu bạch kiểm ở chỗ này chắc hẳn lập tức có thể vì dáng dấp của Yên Hồng như vậy mà làm ra điều gì thất thố...
Cửa phòng được mở ra. Đám người Lưu Tĩnh vừa phủi hoa tuyết trên người vừa đi vào phòng
- Trận tuyết này quá lớn. Từ chỗ xuống xe đi tới đây tổng cộng không quá một phút đồng hồ. Ngươi xem trên người ta đã có tuyết đọng rồi!
Thiệu Phong phủi hoa tuyết trên đầu mình và trên bả vai mình oán giận nói.
- Ai biết được, không ngờ năm nay phía bắc lại có tuyết lớn như vậy. Ta nghe trạm khí tượng nói, trận tuyết này còn kéo dài nửa tháng nữa. Xem ra lần này thành bão tuyết!
Lưu Khải Hàng liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái. Trên mặt hắn có mấy phần lo lắng nói:
- Nếu như tiếp tục rơi như thế, sợ là trận trung kết mấy ngày sau sẽ không được tiến hành đúng theo hạn!
Âu Dương từ ngoài ban công đi vào. Tuy rằng hắn đứng bên ngoài lâu như vậy, nhưng trên người Âu Dương không ngờ không có một bông hoa tuyết nào. Điều này khiến nhóm người bọn họ có chút kinh ngạc. Điều càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn chính là người đi theo phía sau Âu Dương. Không ngờ đó là một đại mỹ nữ siêu cấp, chính là Yên Hồng!
- Chào mọi người, ta là Yên Hồng!
Yên Hồng tới chào hỏi mọi người trước. Tuy nhiên khi nàng chào hỏi, rõ ràng phát hiện được một ánh mắt rất thù địch!
Ánh mắt này tất nhiên là đến từ Lưu Tĩnh Đại tiểu thư của chúng ta. Lưu Tĩnh biết Âu Dương nhất định đã về trước. Nhưng nàng không thể tưởng tượng được Âu Dương lại dẫn theo một người phụ nữ khác cùng trở về...
Tuy nhiên lần này Lưu đại tiểu thư của chúng ta thật sự đã nghĩ quá nhiều. Từ trước đến bây giờ, mấy đời gộp lại Âu Dương cũng tuyệt không có tình cảm gì hữu nghị siêu việt gì đối với Yên Hồng. Cho dù là Yên Hồng có suy nghĩ này, Âu Dương lại không có.
- Xem ra bất luận ở chỗ nào, ngươi cũng được hoan nghênh như vậy, chỉ có điều bản thân ngươi lại không biết...
Khi Yên Hồng nhìn thấy được ánh mắt của Lưu Tĩnh, nàng lập tức hiểu được suy nghĩ của Lưu Tĩnh. Nhưng nàng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Bởi vì Yên Hồng biết, thật ra từ đầu tới cuối trong lòng Âu Dương đều chỉ có một người. Đừng nói là các nàng, cho dù là Lý Uyển Như cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào một kết cục hương tiêu ngọc vẫn.
Có lúc Âu Dương rất cố chấp. Có lẽ theo rất nhiều người thấy, Lý Uyển Như bỏ ra nhiều như vậy, Âu Dương cho Lý Uyển Như một danh phận cũng không có gì không tốt. Dù sao đối với phần lớn nam nhân mà nói, nam nhân có bản lĩnh tam thê tứ thiếp cũng không có vấn đề gì. Nhưng Âu Dương lại không cho là như vậy.
Âu Dương cảm thấy đối với một người đó là một phần trách nhiệm. Nếu như không có cách nào toàn tâm toàn ý dành cho người phần trách nhiệm, vậy tốt nhất không nên có quan hệ vượt quá tình hữu nghị...
Cho nên Yên Hồng biết, nếu như Lưu Tĩnh không thể phát hiện được điểm này của Âu Dương, nàng sẽ vĩnh viễn chỉ là một bằng hữu tốt của hắn, cho tới một ngày nào đó nàng cũng sẽ bị tổn thương.
← Ch. 0956 | Ch. 0958 → |