← Ch.035 | Ch.037 → |
Sau khi tiên khí trong cơ thể Phương Tử Vũ bạo phát, phòng ốc ở Ngọc Võ đường bị phá hủy đi gần một nửa. Trải qua nửa tháng thời gian một lần nữa đã xây mới hoàn toàn, như vậy có thể thấy được tiềm lực của tu chân giả. Sáu tên tu chân giả trong vòng nửa tháng xây lên vài chục căn phòng, nếu việc này được truyền đến thế tục giới thật khiến cho người nghe hoảng sợ.
Phương Tử Vũ nhìn qua căn phòng đã được sửa chữa lại, so với cái cũ cũng không khác biệt lắm, nếu không phải là nước vôi quét trên tường vẫn chưa khô, cơ hồ nhận không ra được căn phòng này đã được sửa lại.
Phương Tử Vũ vẫn còn đang cảm thán thì cánh cửa phòng đối diện"két két" mở ra, Tống Đào mang theo cái chậu rửa mặt từ trong phòng đi ra. Thấy Phương Tử Vũ, Tống Đào đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hô lớn:"Tiểu sư đệ đã về rồi! Tiểu sư đệ đã về rồi!"
Từng cánh cửa phòng lần lượt mở ra, một đám người chạy đến vây quanh Phương Tử Vũ không ngừng nói:"Tiểu sư đệ, đệ đã trở về rồi."
"Tiểu sư đệ, thân thể khôi phục rồi sao?"
"Tiểu sư đệ....."
Đối mặt với sự nhiệt tình của các sư huynh, trong lòng Phương Tử Vũ dâng lên một trận cảm động, trả lời:"Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư huynh."
Lúc này, đang vây quanh nó chính là sáu vị sư huynh, Vu Đại Dũng, Trần Phàm, Hoàng Nguyên, Vương Đức, Tống Đào, ngay cả bình thường vẫn hiếm khi nhìn thấy, Lục Phong cũng có mặt. Tống Đào bình thường là người có quan hệ tốt nhất với Phương Tử Vũ, lo lắng hỏi:"Tiểu sư đệ, đệ thật sự đã tốt hơn chưa?"
"Ngũ sư huynh, đệ thật đã tốt lắm rồi."
....
"Khục." Đang lúc mọi người lớn bé chen lấn hỏi thăm thì Bách Kiếp ở phía sau ho khan một tiếng.
Mọi người xoay người lại đồng thanh nói:"Sư phụ."
Phương Tử Vũ cũng theo lượt, khẽ nói:"Sư phụ."
Bách Kiếp không ngừng gật đầu, nói:"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Ngừng lại một lát, Bách Kiếp lại nói:"Các ngươi đều trở về đi, phải làm cái gì thì làm đi. Tử Vũ, theo vi sư đến đây, vi sư có chuyện muốn nói với con."
Phương Tử Vũ vẻ mặt bình tĩnh theo Bách Kiếp đi vào trong phòng, theo ý của Bách Kiếp đưa tay đóng lại cửa phòng.
Bách Kiếp ngồi xuống một cái ghế cạnh bàn, đẩy cái còn lại ra nói:"Ngồi." Phương Tử Vũ cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Bách Kiếp. Bách Kiếp cầm lấy một cái cốc trên bàn rót một cốc trà nguội đưa cho Phương Tử Vũ, thấy Phương Tử Vũ lắc đầu cự tuyệt cũng không cho là ngỗ ngược, đưa lên miệng uống vào một ngụm.
Đặt chén trà xuống, Bách Kiếp hỏi:"Tử Vũ, vẫn còn hận vi sư sao?"
Phương Tử Vũ lắc lắc đầu trầm mặc không đáp.
Bách Kiếp thở dài, nói:"Vi sư năm đó hồ đồ, làm tham vọng của bản thân mà không để ý đến con. Nếu không phải Bách Độ sư thúc của con thường hay đến tìm vi sư lí luận, điểm tỉnh cho vi sư thì sợ rằng vi sư tâm chướng khó trừ.... Ài." Uống một ngụm trà, Bách Kiếp tiếp tục nói:"Đợi đến lúc vi sư tỉnh ngộ ra thì con đã mất tích, bởi vậy mà vi sư vẫn mãi canh cánh trong lòng."
Thấy Phương Tử Vũ vẻ mặt bình tĩnh im lặng không nói, Bách Kiếp nhỏ nhẹ nói:"Tử Vũ, đừng ghi hận vi sư có được không?"
Phương Tử Vũ thản nhiên nói:"Con không dám."
Bách Kiếp gật đầu, tiếp tục nói:"Để bồi thường cho con, vi sư quyết định từ nay về sau sẽ đem sở học một đời tất cả truyền thụ cho con."
Phương Tử Vũ vẫn trầm mặc không đáp, Bách Kiếp biết tính cách của nó, cũng không cảm thấy kỳ quái, lại nói tiếp:"Công pháp vi sư vốn tu luyện so với người khác hoàn tàn bất đồng. Vi sư trước tập tu đạo, sau đó mới từ đạo nhập võ...."
Phương Tử Vũ thản nhiên ngắt lời lão nói:"Không phải là từ võ nhập đạo sao? Đạo cũng có thể nhập võ?"
Bách Kiếp cười nói:"Võ giả, dùng võ kỹ làm chủ, tu luyện ngoại trừ cần vũ khí tốt ra càng phải có thân thể mạnh mẽ tương xứng. Mà tu đạo giả chúng ta lấy tu tinh thần làm chủ, một khi cùng người khác đấu pháp cần phải nhờ vào thượng đẳng pháp khí duy trì. Nhưng đám võ giả lại không cần, mỗi quyền mỗi cước của bọn họ đều là pháp khí, cho nên võ đạo là vương giả chiến đấu cận thân. Tử Vũ, sau này nhập thế tu hành phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để cho võ giả đến sát bên người, trừ khi con cũng là một tên võ giả hoặc có cao thâm võ kỹ phòng thân." Lại nhấp một ngụm trà, Bách Kiếp nói tiếp:"Tu chân giả chúng ta coi trọng chính là tu thân dưỡng tính, cả đời tu luyện cũng chỉ vì một cái mục đích nguyên anh phá thể phi thăng. Mà võ giả thì hoàn toàn khác, bọn họ tu luyện để tạo nên một thân thể mạnh mẽ, cuối cùng đạt tới võ phá hư không, nhục thân bay đi, trở thành võ thánh tôn sư."
Ngừng lại một lát, Bách Kiếp thở dài rồi tiếp tục nói:"Vi sư tử nhỏ thích võ, nhưng bởi rất nhiều nguyên nhân mà rốt cuộc nhắm mắt đưa chân gia nhập tu chân giới, nhưng mà ý niệm tập võ trong đầu chưa bao giờ ngừng lại. Ở tu chân giới sau khi đã có thành tựu, vi sư khổ sở tìm đến các vũ kỹ danh gia, sau khi kết hợp sở trưởng của vài nhà lại rốt cuộc cũng sáng tạo ra vũ kỹ công pháp riêng của bản thân mình." Nói đến điều này, Bách Kiếp ngượng ngừng cười trừ. Công pháp mà lão tự sáng tạo ra kỳ thật cũng là tập hợp lại vũ kỹ của các nhà khác mà thành.
Ngượng ngùng qua đi, Bách Kiếp lại tiếp tục nói:"Võ của vi sư so với những võ giả khác lại hoàn toàn khác, võ giả lấy võ kỹ làm chủ nội công làm phụ. Mà vi sư thì lại lấy tâm pháp Cửu thiên huyền tâm đạo pháp của Ngọc Hư cung chúng ta làm chủ, vũ kỹ làm phụ, khai sáng ra một con đường khác."Dứt lời, Bách Kiếp đứng dậy, nói:"Theo ta đến đây."
Phương Tử Vũ đi theo Bách Kiếp đến sân luyện võ của Ngọc Võ đường.
Sân luyện võ chiếm khoảng vài mẫu*, giống như một căn phòng lớn ngoại trừ một khoảng không trống trải ra cái gì cũng không có. Từ những vết nứt trên mặt đá lát dưới nền đất có thể thấy được, Bách Kiếp thường xuyên dẫn môn hạ đệ tử đến đây luyện võ. Phương Tử Vũ đã từng đến đây vài lần, chỉ là lúc trước Bách Kiếp cứ mỗi lần nhìn thấy nó là không dậy nữa, đám đệ tử trở về tự tu hành. Bây giờ Bách Kiếp lại chủ động truyền thụ cho nó vũ kỹ, Phương Tử Vũ lúc đầu cho dù trong mơ cũng không dám nghĩ đến.
Bách Kiếp tùy ý đứng giữa sân, trầm giọng nói:"Tử Vũ, bây giờ vi sư sẽ cho con tự mình thể nghiệm một chút sự khác nhau giữa võ và đạo. Một lát nữa, con không cần cố kỵ, cứ dùng hết lực công kích về phía sư phụ nhé!" Dứt lời, một cỗ khí thế cường đại từ trên người Bách Kiếp bộc phát ra.
Phương Tử Vũ đứng yên bất động một hồi lâu, Bách Kiếp không nhịn được hỏi:"Con không muốn tập võ?"
Phương Tử Vũ lắc đầu.
"Thương thế chưa phục hồi như cũ?"
Phương Tử Vũ lại lắc đầu.
Bách Kiếp buồn bực nói:"Vậy con vì sao không công kích vi sư?"
Phương Tử Vũ thản nhiên nói:"Con không thể."
Bách Kiếp giật mình bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra từ trước cho đên nay chỉ sai Vu Đạo Dũng và Tống Đào dậy cho Phương Tử Vũ Cửu thiên huyền tâm đạo pháp mà không cho phép truyền thụ bất kỳ đạo pháp và vũ kỹ có tính công kích nào cả. Làm cho Phương Tử Vũ đến bây giờ đối địch làm sao cũng không biết, mặc dù nó có hai kiện tiên khí nhưng hiện tại Phương Tử Vũ tuyệt đối vô pháp khống chế chúng nó, một khi làm không tốt ngược lại còn bị tiên khí phản phệ. Nghĩ đến đây, Bách Kiếp cảm thấy khó chịu, nhẹ giọng nói:"Đều là lỗi của vi sư, ài. Tử Vũ, trước tiên đi đến chỗ này với vi sư."
Bách Kiếp mang theo Phương Tử Vũ đi vào một cái tháp cao ở gần Ngọc Hư điện.
Tháp cao chín tầng, đỉnh tháp màu đỏ, tường màu xám làm cho người ta có cảm giác trang nghiêm.
Chân tháp sắp xếp thành bậc thang đá, theo cầu thang này mà lên sẽ nhìn thấy hai cánh cửa được làm từ gỗ lim đang đóng chặt, trên mỗi một cánh cửa đều khắc một cái bát quái đồ.
Bên trên cánh cửa là một khối bảng hiệu, trên đó có viết năm cái chữ lớn:"Ngọc Hư tàng thư các."
*Mẫu: đơn vị đo diện tích đất; Mẫu, mười sào là một mẫu (3600 thước vuông tây là một mẫu).
*****
" Lúc này ở trước cửa tháp có hai gã thanh niên mặc đạo bào đang giữ cửa, hai người thấy Bách Kiếp mang theo một thiếu niên đi đến, bước nhanh đến chắp tay nói:"Sư thúc."
Bách Kiếp gật đầu thay cho trả lời, xoay người lại nhìn Phương Tử Vũ nói:"Tử Vũ, nhanh tới ra mắt hai vị sư huynh của con đi, đây là Thanh Vi sư huynh, còn đây là Thanh Tu sư huynh, bọn họ đều là cao đồ của Bách Linh sư bá con."
Phương Tử Vũ vẻ mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:"Bách Linh sư bá?"
Bách Kiếp cười giải thích:"Vi sư thuộc đời đệ tử thứ hai, kỳ thật đệ tử đời thứ hai của Ngọc Hư cung không phải chỉ có chưởng môn và sáu vị trưởng lão chúng ta, ngoại trừ chúng ta ra còn có rất nhiều đệ tử đời thứ hai khác nữa, chỉ là bọn họ một số ít người rất hiếm khi lộ diện, suốt ngày chuyên tâm nghiên cứu đạo pháp. Mà một số khác thì phải bảo vệ những nơi trọng yếu của Ngọc Hư cung, thường xuyên xuất hiện cũng chỉ có vài lão già chúng ta, bởi vậy mà có rất nhiều người đều cho rằng Ngọc Hư cung đệ tử đời thứ hai chỉ có chưởng môn và sáu vị trưởng lão chúng ta mà thôi." Nói đến đây thì ha ha cười lớn, cười một trận, Bách Kiếp mới nói với hai người đối diện:"Thanh Vi, Thanh Tu đây là đệ tử nhỏ nhất của ta, Phương Tử Vũ. Tử Vũ, còn không mau chào hỏi."
Phương Tử Vũ hờ hững nói:"Hai vị sư huynh."
Thanh Vi và Thanh Tu đều là người tu đạo đã có chút ít thành tựu, đối với thái độ bất kính của Tử Vũ cũng chẳng thèm để ý, Thanh Tu chăm chú đánh giá Phương Tử Vũ, cười nói:"Ngươi chính là Phương sư đệ? Đã từ lâu nghe tên của Phương sư đệ, hôm nay được gặp quả nhiên là long phượng trong nhân gian. Tuổi còn nhỏ mà tu vi đã đạt đến Nguyên anh kỳ, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng."
Bách Kiếp ở một bên sung sướng cười đến nối không khép nổi miệng, còn Phương Tử Vũ thì sắc mặt vẫn không chút thay đổi.
Bách Kiếp cười nói:"Hai vị sư điệt không cần khách sáo, tu vi của các ngươi cũng không kém. Được rồi, sư phụ của các ngươi đâu?"
Thanh Vi cung kính đáp:"Sư phụ lão nhân gia đang tĩnh tu."
Bách Kiếp gật đầu nói:"Đã rất lâu rồi không nhìn thấy Bách Linh sư huynh, chắc hẳn là đã đạt đến Độ Kiếp kỳ rồi. Được rồi, Thanh V i, Thanh Tu, hôm nay ta mang Tử Vũ đến đây là để cho nó xem qua một ít sách vở của Ngọc Hư cung chúng ta, có thể mở cửa cho chúng ta hay không?"
Thanh Vi Thanh Tu đáp:"Vâng, sư thúc." Hai người lập tức đi đến bát quái đồ được khắc trên phiến đá dưới mặt đất trước cửa tháp, phân biệt đứng trên hai cái trận nhãn, trong miệng lẩm bẩm niệm pháp, một lát sau hai người đồng thời quát:"Mở!"
Hai đạo ánh sáng tím phân biệt từ trên tay hai người bắn ra, bắn lên hai cái bát quái đồ khắc ở giữa cánh cửa lim.
Hai cánh cửa lim đồng thời từ từ mở rộng, lộ ra một cái thông đạo tối om.
Bách Kiếp hài lòng gật đầu:"Hai vị sư điệt tu vi lại tiến thêm một bậc nữa rồi. Đúng rồi, Tử Vũ sau này có thể sẽ thường xuyên đến đây đọc sách, hai vị sư điệt có thể nể mặt sư thúc mà cho nó vào không?"
Thanh Tu đáp:"Sư phụ lão nhân gian sau khi nghe nói về chuyện của Phương sư đệ đã sớm đoán được sư thúc sẽ mang Phương sư đệ đến đây bồi dưỡng, sớm đã căn dặn chúng con sau này Phương sư đệ đến đây liền có thể đi vào. Chỉ có điều quy củ của tàng thư các hi vọng sư thúc có thể nói trước cho Phương sư đệ một tiếng, tránh để xảy ra những chuyện không hay."
Bách Kiếp cười mắng:"Quả nhiên là già thành tinh. Các ngươi yên tâm đi, quy củ ta sẽ nói với nó." Quay đầu nhìn Phương Tử Vũ nói:"Tử Vũ, theo vi sư vào thôi."
Thân ảnh của Bách Kiếp và Phương Tử Vũ đồng thời biến mất trong thông đạo, hai cánh cửa lim tự động chậm rãi đóng lại, Thanh Vi và Thanh Tu hai người một lần nữa đứng về vị trí thủ vệ, dường như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Mang theo Phương Tử Vũ lên cầu thang đến tầng thứ hai, Bách Kiếp chỉ vào những giá sách được xếp ngay ngắn đằng trước nói:"Tầng thứ hai và tầng thứ ba là một ít tu đạo pháp môn và một ít tâm đắc của những người đi trước, nhàn rỗi vô sự con có thể lấy xem. Tầng thứ tư và tầng thứ năm là một ít luyện đan bí pháp mà những tiền bối cao nhân của Ngọc Hư cung chúng ta lưu lại, con cũng có thể học một chút, học thêm được một nghề cũng là chuyện tốt. Tầng thứ sáu và tầng thứ bảy là đạo pháp và một ít vũ kỹ của Ngọc Hư cung chúng ta, nơi đó là mục đích ta mang con đến đây lần này. Con phải học nhiều một chút, sau này nhập thế lấy cái phòng thân. Tầng thứ tám cất giữ sách vở nói về một số kỳ trân dị bảo ở thần châu hiện nay và lịch sử của các môn phái tu chân, còn có một ít sự việc kỳ lạ được các tiền bối tu chân ghi chép lại, con cũng có thể đi xem một chút, có lẽ có thể tìm được phương pháp giúp con khống chế tiên khí trong cơ thể không chừng. Con về tầng thứ chín....." Bách Kiếp ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:"Tử Vũ, nhớ kỹ, tuyệt đối không thể lên tầng thứ chín."
Phương Tử Vũ ngẩng đầu nhìn Bách Kiếp, bình thản hỏi:"Tại sao?"
Bách Kiếp lắc đầu nói:"Đừng hỏi nhiều, con bây giờ còn không thể biết. Chỉ là ngàn vạn lần nhớ kỹ, tuyệt đối không thể đi lên tầng thứ chín. Cho dù con có muốn cũng không thể lên được, nơi đó được bố trí rất nhiều cấm chế cường đại."
Phương Tử Vũ nhìn một loạt giá sách ở trước mặt, cũng không trả lời.
Bách Kiếp đi về phía trước, từ trên một cái giá sách lấy xuống một khối ngọc giản màu trắng, nói:"Đây là tàng thư ngọc giản, bên trong dùng thần thức khắc họa mà thành, chỉ cần con đem thầm thức dung nhập vào là có thể nhìn thấy đồ vật ở bên trong nó." Đem ngọc giản chìa ra trước mặt Phương Tử Vũ, nói:"Con thử xem."
Phương Tử Vũ từ trên tay Bách Kiếp nhận lấy ngọc giản, đem thần thức dung nhập vào bên trong. Ầm một tiếng vang lên, Phương Tử Vũ nhìn thấy bốn phía trắng xóa, một hàng chữ to phát ra ánh sáng vàng hiện ra lơ lửng trước mắt nó.
Nhìn mục lục trước mắt, Phương Tử Vũ đang không biết tiếp theo phải làm thế nào, đang suy tư xem làm thế nào để xem được nội dung của dòng thứ nhất"Đạo gia khởi nguyên" kia thì"Đạo gia khởi nguyên" đã tự động mở ra, từng hàng từng hàng chữ vàng chứa nội dung hiện lên trước mắt nó.
Phương Tử Vũ rốt cuộc đã biết cái ngọc giản này phải xem như thế nào, ghi nhớ kỹ trong đầu, mỉm cười đem thần thức thu về.
Phương Tử Vũ đem ngọc giản trả về chỗ cũ, Bách Kiếp hỏi:"Biết làm thế nào chưa?"
Phương Tử Vũ nhẹ nhàng gật đầu.
Bách Kiếp nói:"Tốt. Vậy con cứ tạm thời ở nơi này tham quan xung quanh một vòng đi, vi sư về trước. Sau bữa trưa lại đến đón con."
Phương Tử Vũ lắc đầu nói:"Không cần đâu, con đã tích cốc, không cần ăn uống. Con muốn yên tĩnh ở đây đọc sách."
Bách Kiếp mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi, một lát sau thở dài nói:"Tử Vũ, chăm chỉ là việc tốt nhưng cũng phải chú ý đến thân thể đấy. Con mặc dù đã tích cốc, nhưng một thời gian dài không ăn cũng sẽ có ảnh hưởng....."
Phương Tử Vũ thản nhiên ngắt lời nói:"Thật sự không cần, con muốn đọc sách."
Bách Kiếp nghe vậy đành bất đắc dĩ nói:"Được rồi, vậy khi nào vi sư đến đón con được?"
Phương Tử Vũ nói:"Xem xong rồi con sẽ đi ra."
Bách Kiếp giật mình nói:"Xem hết toàn bộ?"
"Xem hết con muốn xem xong."
Bách Kiếp cười khổ nói:"Tùy con thôi. Ta sẽ bảo Thanh Vi Thanh Tu bọn nó lúc thích hợp sẽ mang cho con ít hoa quả, khi nào con muốn đi ra chỉ cần đứng vào giữa bát quái đồ ở gần cửa lớn bọn họ sẽ có cảm ứng mà mở cửa cho con."
Phương Tử Vũ hờ hững nói:"Biết rồi."
Bách Kiếp muốn nói nữa, nhưng cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười khổ xoay người rời đi.
Đợi cho Bách Kiếp rời đi, Phương Tử Vũ lẳng lặng nhìn vào mục lục giá sách hàng thứ nhất, phát hiện không có cuốn sách nào làm cho nó cảm thấy hứng thú sau đó mới xoay người đi đến hàng sách tiếp theo.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |