← Ch.067 | Ch.069 → |
"Ầm!" Tiếng nói chuyện lập tức nổ tung ra, từng bàn từng bàn một xì xào bàn tán, đề tài đương nhiên đều không thoát khỏi sự kiện Đao tôn đích thân tới Thiên sơn.
-Ngươi nói thương thế của Kiếm hoàng thật sự là nghiêm trọng vậy sao? Nếu không Đao tôn sẽ không một mình chạy đến đây?-
-Đao tôn, cũng có thể gọi là một anh hùng đấy, một mình một người ngăn đón hai mươi vạn đại quân, còn đánh giết cho hai mươi vạn đại quân kêu cha khóc mẹ nữa. -
-Hai mươi vạn? Sao ta lại nghe được là hai trăm vạn nhỉ?-
-....... -
-Nghe nói Kiếm hoàng và Đao tôn đều đã hơn tám mươi tuổi rồi?
-Khẳng định là như vậy, nếu không bọn họ không thể nào có được công lực cao cường, ngạo thị thiên hạ vô địch thủ như vậy được. -
-Thật là muốn chính mắt nhìn thấy Đao tôn lão nhân gia người a. -
-Đánh rắm! Ngươi cho rằng Đao tôn là người muốn gặp liền gặp được sao? Người ta tốt xấu gì cũng là một phương bá chủ, đi ra lần này nhất định là tiền hô hậu ủng. Muốn gặp ngài? Vậy lấy đầu của ngươi đi gặp đi. -
........
-Khái!- Tên mặt rỗ ho khan một tiếng cắt đứt nghị luận của mọi người, hô lên:
-Các vị đại ca, tôi còn có một cái tin tức nữa, không biết các vị có hứng thú nghe hay không đây?
Tất cả mọi người lập tức an tĩnh trở lại, đem ánh mắt tất cả dồn lên trên người tên mặt rỗ.
Tên mặt rỗ cười khổ nói:
-Nhưng tôi còn phải nuôi sống gia đình, cái này...Mọi người muốn mua tin, tôi có thể lấy một đổi một, tuyệt không để cho các vị đại ca chịu thiệt.
Mọi người lúc này mới giật mình chợt hiểu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đáng tiếc không ai chịu bỏ tiền ra đem tin tức mình mua chia sẻ với những người khác. Lúc này, ông chủ quán trà mỉm cười, lấy ra một đỉnh bạc đưa cho tên mặt rỗ, hắn cầm ở trong tay tung lên tung xuống, cười hì hì rồi bỏ vào túi tiền. Mọi người đều tán thưởng nhìn ông chủ, ông chủ này quả thật là rất biết cách làm ăn. Tổn thất một chút tiền, nhưng đổi lại không chỉ là một chút bạc vụn như vậy nữa.
Tên mặt rỗ ánh mắt đảo qua mọi người, mở miệng nói:
-Kỳ thật Đao tôn một mình chạy đến Thiên sơn, chắc hẳn là có thể đến đây trong hai ngày.
-Con mẹ nó. - Đại hán vỗ đùi hét lớn:-Ngươi đang đùa cợt ta có phải hay không?
Tên mặt rỗ vội vàng cười cầu tài nói:
-Đại ca, huynh đừng gấp, vừa rồi chỉ là cái tin phụ tặng mọi người, tin tức chân chính thu phí đó là: Kiếm hoàng và Đao tôn tuổi đời đều không đến hai mươi.
Nói xong, tên mặt rỗ xoay người xốc vội rèm cửa lên, nhanh chóng chạy mất.
-Con mẹ nó. - Đại hán là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, mắt thấy tên mặt rỗ đã chạy mất, chỉ có thể chửi to:- Tên khốn kiếp, lại dám đùa giỡn với ông nội ngươi, ngày sau để cho lão tử gặp được ngươi, lão tử cam đoan lột da ngươi.
-Được rồi, Tiểu Ba. - Một lão giả ngồi cùng bàn với tên đại hán gõ nhẹ lên mặt bàn, nói:-Mau ngồi xuống, đừng để cho người ta chê cười.
Tên đại hán được gọi là Tiểu Ba kia, không hết tức giận ngồi xuống, bất bình mở miệng kêu lên:
-Sư thúc, tên mặt rỗ đó rõ ràng là một tên lừa đảo....
Lão giả mỉm cười hỏi:
-Hắn lừa ngươi cái gì?
-Hắn..... - Đại hán gãi gãi đầu, nhưng vẫn không nói ra được.
Lão giả khẽ cười, nói:
-Kỳ thật hắn nói không sai, Kiếm hoàng và Đao tôn đều chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi mà thôi.
Mọi người trong quán trà ánh mắt không tin nhìn lão giả, đại hán đại biểu cho ý nghĩ trong lòng của mọi người, nhảy dựng lên nói:
-Điều này sao có thể, chưa đến hai mười tuổi lại có thể có công lực cao tuyệt như vậy? Đao tôn còn là một người độc đấy hai mươi vạn..... ơ, hai trăm vạn đại quân nữa.
Lão giả bật cười nói:
-Ngươi cho Đao tôn là thần sao? Một người làm sao có thể ngăn cản được hai trăm vạn đại quân? Theo ta thấy hắn ngày đó có thể ngăn cản được hai trăm người đã là rất giỏi rồi.
Đại hán không dám tranh cãi, nhưng mọi người trong quán trà thì không đồng ý, đều chỉ trích lão giả hồ đồ, nói hưu nói vượn.
-Con mẹ ngươi, dám phá hủy danh dự Đao tôn....
-Con mẹ ngươi, Đao tôn võ công cái thể, không phải ngươi, cái loại lão già sắp chết, có thể tùy ý đoán bậy đoán bạ.....
......
Mọi người nói năng loạn xạ, nhưng đều có một điểm giống nhau, đó là bọn họ đều phản bác lại câu nói kia của lão giả.
Lão giả cũng không thèm để ý, khẽ cười nói:
-Không biết các vị đã nghe nói qua về Tử Y Hậu người này chưa?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Tử Y Hậu ở trong võ lâm cũng được xem như là một nhân vật thành danh.
Thấy mọi người đều không nói, lão giả mỉm cười, tiếp tục nói:
-Tử Y Hậu đã từng giao đấu với Đao tôn, cũng là cao thủ duy nhất còn sống sót trở về.
Tiếng người lại sôi trào cả lên, thiên hạ đồn rằng: Lãnh Huyết Đao tôn rat ay tuyệt không lưu người sống, có thể chạy trối chết từ trên tay của Đao tôn khẳng định là kẻ có tài.
Lão giả ho khan một tiếng, tiếp tục nói:
-Chính miệng Tử Y Hậu nói ra, Đao tôn Phương Tử Vũ đã bước vào tiên thiên cảnh giới, một thân tiên thiên công lực quả thật là siêu tuyệt, càng đáng quý đó là hắn chỉ là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.
Đám người một lần nữa xao động cả lên, người người bàn tán, đều không tin tưởng Đao tôn, Kiếm hoàng danh chấn thiên hạ tuổi đời lại chưa đến hai mươi.
Quán trà lúc này trở nên vô cùng náo nhiệt, Phương Tử Vũ khẽ nhíu mày, bỏ lại vài đồng tiền đứng dậy rời đi.
Đại hán nhìn về phía rèm cửa còn đang lay động, lầm bầm khẽ chửi:
-Con mẹ nó, bày đặt cái gì.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai đại hán, hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra là tên thiếu niên vẫn một mực không mở miệng nói chuyện ở bàn bên cạnh, thiếu niên này trên người mặc quần áo lụa, tai to mày rậm, trời sinh tướng phú quý.
Thiếu niên mỉm cười, chỉ vào về phía rèm cửa hỏi:
-Huynh có biết người đó là ai không?
Đại hán kinh ngạc lắc đầu.
Thiếu niên cười nói:-Hắn chính là Đao tôn. - Nói xong, thiếu niên đi thẳng ra cửa, nhấc rèm lên rời đi, mấy người ngồi cùng bàn với thiếu niên cũng vội vàng thu thập hành lý đi theo sau nó.
Trong quán trà, mọi người sửng sốt chốc lát, đột nhiên có người vỗ mạnh vào bàn hô lên:- Người đó là Tần vương.
Tiếng người lại một lần nữa sao trào cả lên, lại có kẻ khoác lác nói rằng tổ tiên tích đức, để cho bọn họ cùng với hai đại nhân vật danh chấn thiên hạ cùng nhau uống trà.
Đại hán không tham gia thảo luận, chỉ kinh ngạc nhìn rèm cửa, trên miệng lẩm bẩm:- Trời ơi, trong một ngày ta lại được nhìn thấy hai đại nhân vật.
Gió Thiên sơn, rất lạnh.
Đối với Phương Tử Vũ mà nói, điều này không tính là gì cả, ở nơi tuyết bay đầy trời như thế này nó vẫn như cũ, một thân quần áo mỏng manh, ngạo nghễ đứng thẳng trong gió tuyết, lạnh lùng nhìn đám người đang đuổi theo phía sau nó.
Nhóm người này rốt cuộc cũng bắt kịp Phương Tử Vũ, tên thiếu niên cầm đầu chắp tay nói:- Phương huynh.
Phương Tử Vũ lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo hỏi:- Ngươi là ai?
-Tại hạ Lý Thế Dân. -
-Tần Vương?-
Lý Thế Dân gật đầu, mỉm cười nói:- Đúng vậy.
Phương Tử Vũ xoay người lại, lạnh nhạt hỏi:- Tìm ta có chuyện gì?
Lý Thế Dân cười nói:
-Nghe tên của Phương huynh đã lâu, như sấm rền bên tai, có thể ở nơi này gặp được Phương huynh, tiểu đệ muốn....
Phương Tử Vũ lạnh lùng ngắt lời, nói:- Không có chuyện gì thì ta đi trước.
Lý Thế Dân trên mặt ửng hồng, xấu hổ cười nói:- Nghe nói Phương huynh lần này là vì Từ huynh đến lấy Thiên sơn tuyết liên?
Phương Tử Vũ đưa lưng về phía hắn, hờ hững nói:- Không liên quan đến ngươi.
Lý Thế Dân không để ý, cười nói:- Nếu chỉ là vì Thiên sơn tuyết liên, tiểu đệ có thể giúp đỡ.
-Không cần. -
Một tên trung niên cao lớn, khoảng ba mươi tuổi, đứng sau lưng Lý Thế Dân hét lên:
-Tiểu tử, Tần vương nhà chúng ta xem trọng ngươi cho nên mới cùng ngươi nói chuyện, đừng cho rằng bản thân mình là Thiên vương lão tử, chọc giận lão tử ta....
Lý Thế Dân nhíu mày, khẽ quát:- Chí Huyền!
Tráng hán ngậm miệng lại, không dám nói tiếp, chỉ là ánh mắt căm tức bắn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Phương Tử Vũ.
Phương Tử Vũ thản nhiên nói:- Không có việc gì đừng làm phiền ta, ta không có thời gian cùng các ngươi dây dưa.
Lý Thế Dân mặt không đổi sắc, mà đám tướng lĩnh đứng sau lưng hắn nghe xong, sắc mặt đều đại biến, "Cạch!" một tiếng, Đoạn Chí Huyền rút trường kiếm bên hông, hét lên:- Phương Tử Vũ, người khác tôn kính ngươi làm Đao tôn, nhưng Đoạn Chí Huyền ta không sợ ngươi, ngươi nếu dám tiếp tục vô lễ với Tần Vương chúng ta, vậy đừng trách....
Đoạn Chí Huyền còn chưa nói xong, Phương Tử Vũ hừ lạnh một tiếng, một chưởng bổ về phía hắn. Một chưởng này tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi mọi người còn không có phản ứng thì Đoạn Chí Huyền đã trúng chưởng lùi lại phía sau vài bước, sắc mặt lập tức trắng bệch, đột nhiên'Oa' một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, ngay cả Lý Thế Dân cũng sợ hãi biến sắc, vẻ mặt khó coi hỏi:- Phương huynh....
Phương Tử Vũ lạnh lùng nói:- Đó chỉ là cảnh cáo, nếu tiếp tục làm phiền ta các ngươi đều phải chết. - Nói xong, tung người bay lên núi.
Lý Thế Dân nhìn theo bóng dáng của Phương Tử Vũ, sắc mặt biến đổi không ngừng, qua một hồi lâu mới khẽ thở dài, xoay người nói:- Chúng ta đi thôi.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |