Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Hồ Loạn Thế - Chương 079

Yêu Hồ Loạn Thế
Trọn bộ 129 chương
Chương 079: Thức tỉnh, Yêu Hồ chân thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)

Siêu sale Shopee


Điên cuồng, không ai so với nó càng thềm điên cuồng.

Trong đôi mắt màu xanh biếc nổi lên đầy tơ máu, đầu tóc tán loạn, toàn thân vết máu loang lổ, cánh tay trái buông thỏng xuống, từng giọt máu tươi thỉnh thoảng theo cánh tay trái rơi xuống.

Phương Tử Vũ còn lại duy nhất cánh tay phải có thể động, đang nắm chắc trường đao, lúc này nó đã không còn nhớ rõ bất cứ điều gì, thậm chí ngay cả nên đi đâu cũng không biết, điều nó biết duy nhất đó là, giết, giết sạch những người đang có ở mặt ở đây. Trong trạng thái điên cuồng, nó hoàn toàn không phòng ngự, một thanh trường đao bay múa trong biển người, phàm là những nơi nó đi qua đều bốc lên đoàn đoàn hắc vụ. Đám âm hồn xung quanh, không biết là bị hành động điên cuồng của nó hù dọa, hay là bị yêu khí tản mát ra từ trên người nó chấn nhiếp, mà không có kẻ nào dám tiếp tục xông lên công kích nó.

Phương Tử Vũ lúc này căn bản không phát hiện ra, ở trên người nó đang có một cỗ hắc khí từ trong cơ thể thông qua lỗ chân lông trên khắp người tán phát ra. Nó cả người bị cổ hắc khí bao phủ, như ẩn như hiện, như thần như ma.

Đáng tiếc, Phương Tử Vũ thủy chung không phải là thần, nó chỉ là một con người, một con người có xác thịt bình thường. Chỉ cần là người thì không thoát khỏi số kiếp sinh tử biệt li, cũng vứt không được cực hạn mà nhục thân vốn mang đến. Điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao có rất nhiều người muốn tu chân thành tiên, mỗi một người đều muốn trường sinh bất tử, mỗi một người đều muốn khiêu chiến với cực hạn của bản thân.

Từng trận cảm giác suy yếu vô lực xông lên đầu, Phương Tử Vũ dưới tình huống mất rất nhiều máu tinh thần lại không giữ được, chiến đấu kịch liệt, nhục thân của nó đã đạt đến cực hạn.

Rốt cuộc, sau một tiếng"xoảng", thanh trường đao trong tay đầu tiên rơi xuống mặt đất, còn nó cũng từ từ ngã sấp về phía trước.

Vô số trường kiếm mũi đao hung hăng hướng về phía thân thể nó đâm tới.

....

-Chuyển Luân vương.

Chuyển Luân vương vẫn như cũ đối mặt với bức tường, hai tay chắp sau lưng, đối với lời hô hoán của phán quan sau lưng tựa như không nghe thấy, chỉ nhìn bức tường rồi xoay người đi lắc đầu than thở. Trầm mặc một hồi lâu, ông ta mới nói:

-Xem ra, nó không qua được một kiếp này rồi.

Phán quan cười nói:

-Điều đó không phải là càng tốt sao, ngài cũng không phải phá hủy quy củ của địa phủ.

-Đáng tiếc, đáng tiếc a. Ta vốn tưởng rằng thế gian này sẽ hiện ra thêm một cái kỳ tích, dù sao kẻ có thể sở hữu đồ vật đó tuyệt không phải là thường nhân, thật sự là đáng tiếc. Phán quan.

-Vâng.

-Đợi sau khi nhục thân của nó tiêu hủy, mang nó đi ra, hỏi nó xem có nguyện ý ở lại đây tu quỷ đạo hay không. Nếu nó nguyện ý thì trực tiếp mang nó đến quỷ vực để nó chuyên tâm tu luyện, nếu nó không nguyện ý... Y chiếu theo quy củ của địa phủ, phán nó chuyển thế đi.

Phán quan kinh ngạc nói:

-Nhưng mà, nó khi còn sống sát nghiệt quá nặng, nhất định phải chịu xong trừng phạt của mười tám tầng địa ngục.

Chuyển Luân vương gật đầu nói:

-Vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi.

Lại đưa mắt nhìn bước tường, Chuyển Luân vương cười khổ nói:

-Bồ Tát, xem ra chúng ta đều đã nhìn lầm rồi.

Lại thở dài một tiếng, ông ta xoay người ngồi trở lại vị trí của mình.

...

"Tiểu thiếu gia, cậu đã về rồi."

Trong mơ mơ màng màng, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt nó, bất ngờ chính là, vú nuôi đang cầm một cái bát nhìn nó mỉm cười từ ái.

"Vú nuôi..." Phương Tử Vũ gắng hết sức giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng thân thể truyền đến từng trận suy yếu khiến cho nó thủy chung vẫn không có sức lực đứng dậy. Vươn bàn tay ra, muốn giữ chặt lấy thân ảnh của vú nuôi, đáng tiếc bàn tay nắm được thủy chung vẫn là một khối không khí.

Vú nuôi quơ quơ cái bát trong tay, khuôn mặt mỉm cười nói:"Hôm nay chính là sinh nhật của cậu đấy, vú nuôi đặc biệt nấu một bát mỳ cho cậu ăn, ăn xong mỳ trường thọ rồi, tiểu thiếu gia lại lớn thêm một tuổi nữa, sau này đã là người lớn rồi..."

Phương Tử Vũ đôi môi run run.

Khuôn mặt của vú nương chầm chậm tan đi, sau đó xuất hiện khuôn mặt của Phúc thúc.

"Phúc thúc..."

Phúc thúc sắn tay áo, làm giả một bộ dáng hung thần ác sát:"Đám nhóc con các ngươi, ta xem đứa nào dám tiếp tục khi dễ tiểu thiếu gia nhà ta nữa, xem lão tử có lột da các ngươi không..."

Phương Tử Vũ toàn thân run rẩy, nước mắt không tự chủ được mạnh mẽ tuôn rơi.

Cảnh vật trước mắt lại một lần nữa biến ảo, lần này xuất hiện ba khuôn mặt, ba khuôn mặt nó suốt đời khó quên.

"Mang tiểu thiếu gia chạy đi!" Phúc thúc đã biến thân, giống người lại giống như hồ li, quát lớn một tiếng, bất chấp tất cả xông về phía ba người trước mặt đánh tới.

Vú nuôi ở bên cạnh Phương Tử Vũ rơi xuống một dòng lệ nóng, Phương Tử Vũ nhìn thấy rõ ánh mắt của vú nuôi, đó là ánh mắt bi thống, tuyệt vọng.

Phất trần của đạo sĩ cuốn chặt lấy cổ của Phúc thúc, kiếm của tên võ sĩ hung hăng đâm vào tim của thúc ấy.

"Không!!"

Ngay sau đó, cảnh vật lại biến đổi, vú nuôi ôm chặt lấy chân của hòa thượng, hòa thượng một chưởng vỗ nát đầu lâu của bà, thất khiếu của bà máu tươi chảy ra ồ ạt.

Cả khuôn mặt đầy máu, vú nuôi nhìn Phương Tử Vũ lần cuối, đó là ánh mắt bi ai.

Phương Tử Vũ ôm chặt lấy đầu, thống khổ hét lớn:"Không!!!"

"Cheng cheng đinh đinh..." Âm thanh ầm ĩ truyền đến, khi nó tỉnh lại thì phát hiện ra bản thân đang ở trong chiến trường.

Đó là chiến trường nó quen thuộc.

Mấy vạn người đang vây quanh mấy chục người hung hăng chém giết, từ trong đó, nó nhìn thấy Từ Ngạo Thiên, cũng thấy được Thiết Huyết kỵ.

Từng thành viên Thiết Huyết kỵ nằm trong vũng máu, bọn họ là anh hùng, mặc kệ trên người bị đâm bao nhiêu lỗ, chỉ cần bọn họ còn một hơi thở, thề cùng địch nhân huyết chiến đến cuối cùng.

Phương Tử Vũ đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn bóp nát trái tim, nó từ trước đến nay không xem Thiết Huyết kỵ là đồng bọn, ngoại trừ Từ Ngạo Thiên ra, tất cả mọi người đều là công cụ cho nó lợi dụng làm miếng lót cho con đường báo thù. Chính tại giây phút này, khi nó lẳng lặng nhìn những người đã từng không phải là đồng bọn từng người từng người một vì bảo vệ Từ Ngạo Thiên, dũng cảm quên mình xông lên phía trước bị người ta giết hại, nó đột nhiên cảm thấy trái tim mình, đau quá.

Một cây trường mâu từ sau lưng Từ Ngạo Thiên lặng lẽ đâm tới.

"Không!!"

Nó không thể ngăn cản, trơ mắt nhìn mũi mâu xuyên qua ngực Từ Ngạo Thiên, mà Từ Ngạo Thiên thì nhìn nó, trên mặt lộ ra một nụ cười cay đắng.

Thời gian, dường như ngừng lại, tất cả được bảo trì nguyên dạng, tất cả những kẻ đang chém giết cũng giữ nguyên động tác của mình, không một ai di động.

Phương Tử Vũ rõ ràng nghe thấy hàm răng của mình đang phát ra những tiếng'ken két'.

Đột nhiên, nó ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời rống to:"Ca!!"

"Đinh!" Trong đầu dường như có vật gì đó bị vỡ tan.

"Ầm!!" Một cỗ sóng khí rung trời từ trên người nó bắn ra, một đầu tóc dài của nó trong nháy mắt trở nên trắng xóa, hai tai biến vừa dài vừa nhọn, dựng thẳng đứng ở hai bên, đầu tai so với đỉnh đầu thậm chí còn cao hơn. Hai mắt của nó biến thành màu xanh biếc, đồng tử kéo dài thành một đường, móng tay của nó biến thành màu đỏ, hơn nữa nhọn nhọn, giống như mười cái móng vuốt màu đỏ như máu vừa dài vừa nhọn

Đúng vào lúc này, trong cơ thể Phương Tử Vũ, ba đoàn chân khí vốn bình hành không xâm phạm lẫn nhau trong nháy mắt dung hợp lại làm một, ba cỗ chân khí trong nỗi đau vô danh biến thành một đoàn màu sắc hỗn độn, một cỗ yêu khí kinh thiên động địa từ trên người nó phát ra.

......

Chuyển Luân vương đang thẩm vấn âm hồn đột nhiên đứng thẳng người dậy, mà đầu trâu mặt ngựa và phán quan đứng ở bên cạnh ông ta cũng hiện ra vẻ sợ hãi. Bất luận là trong hay ngoài đại điện, tất cả tiểu quỷ đều đang run lẩy bẩy, đại đa số đang sắp xếp âm hồn càng là quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu.

.....

Ở một nơi trong hư không.

Một thân ảnh chầm chậm trôi nổi trong hư không, nhìn không ra người đó là nam hay là nữ, cũng thấy không rõ dung mạo của người đó, chỉ có tiếng thở dài chầm chậm vang lên:

-Là đúng, hay là sai?

*****

Một tiếng thét ngân dài vang dội, như thần tựa như ma quanh quẩn trong Đao Sơn địa ngục.

Phương Tử Vũ toàn thân được bao bọc trong một tầng hắc vụ nồng đậm, đó là yêu khí đặc quánh, khiến cho người ta run rẩy. Nó chậm rãi đứng dậy, không chú ý đến đám âm hồn liều mạng vốn vây ở quanh người nó, không biết từ lúc này tất cả đều đã ngừng tay, ngơ ngác đứng đấy nhìn nó. Trong mắt nó chỉ có hai cánh tay mọc đầy lông trắng, cùng mười cái móng tay đỏ như máu trên đầu ngón tay vừa dài vừa nhọn. Không biết từ khi nào, cánh tay trái của nó vốn đã gãy lìa không ngờ tự lành lại, hoàn hảo như chưa bao giờ bị thương. Hơn nữa cao thấp toàn thân vô số vết thương dầy dặc chi chít cũng đã tự động khép lại lành hẳn, nếu không phải là quần áo rách nát không chịu nổi, nó thậm chí còn cho rằng vô số đao kiếm đâm chém một màn vừa rồi chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Trong quá trình yêu hóa, thanh trường đao ngăm đen kia đã sớm trở lại trong cơ thể nó, yên lặng trôi nổi ở vị trí ban đầu, chỉ có điều ba đoàn chân khí vốn bao quanh trường đao lúc này đã biến thành một đoàn màu sắc hỗn độn, thể tích lớn hơn đoàn khí vài lần.

Lực lượng, toàn thân tràn ngập trước nay chưa từng có một loại lực lượng mang tính bộc phá, Phương Tử Vũ thậm chí mơ hồ cảm giác được, bản thân lúc này nếu như cùng lão đạo sĩ một lần nữa đánh một trận lấy cứng đối cứng, cũng chưa hẳn đã thua. Chỉ có điều, nếu lúc này nó có thể nhìn thấy khuôn mặt mình, nó sẽ kinh ngạc phát hiện, sau khi biến thân bộ dạng của nó rất giống với Phúc thúc và vú nương sau khi biến thân, đây mới là bộ mặt thật của yêu hồ nhất tộc.

Trước kia, Phương Tử Vũ đã từng thức tỉnh, chỉ có điều khi đó biến hóa chỉ diễn ra ở đôi mắt, hơn nữa khi biến thân ý thức sẽ rơi vào trạng thái cuồng loạn, tối đa chỉ có thể ở trong trạng thái nửa thức tỉnh. Lúc này, ý thức của nó thập phần rõ ràng, mà ngoài con mắt, toàn thân trên dưới đều là bản thể của yêu, đây mới là biến thân chân chính.

Ngửa mặt lên trời thét dài, ầm ầm một tiếng, một cỗ sóng khí không thể địch nổi đem âm hồn quanh người quang ra xa.

Yêu hồ chân thân rốt cuộc đã thức tỉnh.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng quét mắt nhìn đám âm hồn không dám nhúc nhích ở xung quanh, Phương Tử Vũ khóe miệng nổi lên một nụ cười âm lãnh.

-Thiên kiếm! Trảm quỷ trừ yêu!

"Ông!" Mười tám thanh trường kiếm dùng linh khí hóa thành như liên hoa(hoa sen) chậm rãi nở ra quanh người Phương Tử Vũ, mỗi một mũi kiếm đều chĩa ra bốn phương tám hướng.

Đây là đạo thuật của Ngọc Hư cung, lấy linh làm kiếm, lấy thân hóa kiếm, đem bốn phương tám hướng hoàn toàn bao phủ trong phạm vi công kích của thiên kiếm. Trước đây không phải là Phương Tử Vũ không muốn dùng đạo thuật để bảo vệ tính mạng, mà là đạo thuật cấp thấp căn bản là vô dụng, còn đạo thuật cao cấp nó sử dụng không được. Giống như'Thiên kiếm' loại đạo thuật cao cấp này chẳng hạn, thấp nhất cũng phải là Phân Thần kỳ cao thủ mới có thể sử dụng, như lão đạo sĩ, lão mặc dù có thể dùng loại đạo thuật này, nhưng một lúc xuất ra nhiều thiên kiếm như thế này cũng là ăn không tiêu, cũng chỉ có Phương Tử Vũ cái yêu thân quái thai đó mới có thể một hơi triệu xuất ra hơn mười thanh thiên kiếm.

Đột nhiên, Phương Tử Vũ có cảm giác rất muốn cười. Thiên kiếm, mệnh danh trảm quỷ trừ yêu, nhưng lại được nó một tên yêu nhân sử dụng ra, điều này quả thật là một sự châm biếm lớn.

Ngừng lại không lâu lắm, mười tám thanh thiên kiếm đột nhiên bắn ra mở rộng về bốn phương tám hướng, mỗi một thanh kiếm tựa như có linh tính bị Phương Tử Vũ không chế, ở bên cạnh nó bay múa, không ngừng thu gặt linh hồn.

Đám âm hồn này đều là giết không chết, mỗi khi đem bọn chúng cắt nát thành hắc vụ thì lại có thể lập tức tái sinh xuất hiện. Tuy rằng bọn chúng không chết, nhưng sự thống khổ phải chịu đựng thì lại cực kỳ đau đớn, nỗi đau đớn đến từ linh hồn cũng đủ để khiến cho người ta héo rút tim gan, đây cũng chính là lý do tồn tại của Đao Sơn địa ngục. Đau đớn về thể xác so với những đau đớn về linh hồn mà nói, căn bản là không đáng tính đến.

Mười tám thanh thiên kiếm ở bốn phía xung quanh bay múa, tuy Phương Tử Vũ lúc này công lực thâm hậu, cũng cảm thấy ăn không tiêu, càng huống chi âm hồn xung quanh có tăng không giảm. Cuối cùng khống chế mười tám thanh kiếm bay đến trước mặt nó, Phương Tử Vũ hét lớn một tiếng, mười tám thanh kiếm lập tức dung hợp lẫn nhau, hợp thành một thanh kiếm vô cùng lớn.

Phương Tử Vũ ngón tay niết thành kiếm quyết, quát to:

-Thiên kiếm, xuất!

Ầm một tiếng, thiên kiếm cực lớn đó tức thì phóng về phía trước, vô số âm hồn ở trong phạm vi công kích của nó ngay lập tức bị cắt thành một đoàn hắc vụ. Thiên kiếm uy lực cực lớn, hơn nữa nó còn được mệnh danh trảm quỷ trừ yêu, đương nhiên đối với đám quỷ này có lực sát thương cực lớn, trong khoảng thời gian ngắn, trong Đao Sơn địa ngục tiếng kêu khóc thảm thiết.

Thiên kiếm cuối cùng tan thành nhiều điểm sáng nhỏ, nhưng đòn công kích cuối cùng đã vì Phương Tử Vũ mở ra một con đường lớn trống trải, không đợi đám hắc vụ một lần nữa xuất hiện, Phương Tử Vũ lấy tốc độ nhanh nhất chạy theo hướng con đường lớn mà thiên kiếm đã trảm khai.

Âm hồn như thủy triều vọt đến, trong chớp mắt đã đem con đường lớn trống trải mà thiên kiếm vừa mới trảm khai bao phủ lại. Phương Tử Vũ tay niết kiếm quyết, lại thêm một thanh thiên kiếm cực lớn nữa xuất hiện, trong tiếng ầm ầm nổ vang, thiên kiếm lại mở ra một con đường nữa.

Suốt cả con đường đánh đánh dừng dừng, ngay cả bản thân Phương Tử Vũ cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã xuất ra bao nhiêu lần thiên kiếm, chỉ biết đoàn hỗn độn khí trong cơ thể vốn cực lớn lúc này đã rút nhỏ lại rất nhiều, hơn nữa càng về sau thiên kiếm xuất ra thể tích và uy lực đều yếu đi rất nhiều.

Phía trước biển người dầy đặc nhìn không thấy bờ, Phương Tử Vũ cười khổ một tiếng, không dám tiếp tục sử dụng thiên kiếm, dù sao chiêu này uy lực tuy mạnh, nhưng pháp lực hao phí cũng là tương đối lớn, nếu không phải là trong cơ thể nó có đoàn hỗn độn khí thập phần quái dị kia thì nó căn bản kiên trì không được thời gian lâu như vậy.

Âm hồn xung quanh một lần nữa xông lên, Phương Tử Vũ hét lớn một tiếng, mười đầu móng vuốt đỏ như máu xuất hiện. Không có bất kỳ ngăn trở nào, rất nhẹ nhàng đem hai đầu âm hồn xé rách.

Buông tha cho thiên kiếm, nó duy nhất có thể sử dụng chỉ có móng vuốt, may là mười đầu móng vuốt đỏ như máu này uy lực cũng không tồi, dường như có thể chém sắt như bùn. Đao kiếm trong tay đám âm hồn căn bản không cách nào ngăn cản được công kích của móng vuốt, thoáng một cái đã bị móng vuốt của Phương Tử Vũ trảm thành hai đoạn.

Cũng không biết lại chém giết thêm bao lâu nữa, Phương Tử Vũ cứ như vậy một đường chém giết đi tới. Từ lúc mới bắt đầu bị thương chồng chất, càng về sau bị thương càng ít, đến lúc này ngay cả khi giết hơn mười đầu âm hồn cũng không làm nó bị thương lấy một vết, Phương Tử Vũ đối với võ kỹ càng lúc càng thuần thục. Mười đầu móng vuốt đỏ như máu phối hợp với Long Thần quyết liên miên không dứt đánh ra, uy lực cực lớn, dưới chân vận dụng Tàn Ảnh bộ pháp di động trong biển người lại không mảy may bị thương.

Không bao lâu sau, một thế hệ Lãnh Huyết Đao Tôn, làm cho người ta vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật, cho dù đối diện với thiên quân vạn mã, muốn lấy thủ cấp của tướng lĩnh đối phương cũng dễ dàng như lấy đồ trong túi. Không kẻ nào biết được, nó chính là ở trong này dùng tính mệnh để đổi lấy thành quả đó.

Ở trong cái thế giới tràn ngập giết chóc này, thời gian, đã không còn ý nghĩa.

Chỉ là Phương Tử Vũ mặc dù hiện ra yêu hồ chân thân, nhưng thời gian dài chém giết cũng cảm thấy ăn khó tiêu. Càng về sau, động tác của nó trong vô tình cũng dần dần biến chậm, cứ tiếp tục như vậy, cho dù chân thân cường hãn chắc chắn cũng sẽ bị chộn ở trong Đao sơn địa ngục này.

Không biết là Phương Tử Vũ vận khí tốt hiếm có, hay vẫn là ông trời đáng thương nó. Đúng lúc nó cảm thấy thể lực sắp dùng hết thì đột nhiên áp lực xung quanh người giảm hẳn, đợi nó lấy lại tinh thần thì đám người chém giết xung quanh đã không còn thấy nữa, thay vào đó là thế giới màu đen không bờ không bến.

Phương Tử Vũ đột nhiên phát giác ra cái gì đó, lập tức xoay người lại, nhìn chằm chằm vào vùng hắc vụ đang xoay tròn trước mặt.

-Chúc mừng ngươi xông qua Đao Sơn địa ngục.

Lại là kẻ nhìn không rõ diện mạo, giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng vô cảm như cũ. Chỉ là, người này trong lòng đồng thời cũng cảm thấy giật mình kinh hãi, trước đây mỗi khi hắn xuất hiện thì Phương Tử Vũ đều không hề cảm giác được, mãi đến khi hắn mở miệng thì Phương Tử Vũ mới biết được hắn đã ở bên cạnh. Nhưng bây giờ hắn còn chưa xuất hiện, Phương Tử Vũ đã phát giác ra hắn, không nghĩ đến thiếu niên này trải qua ma luyện của Đao sơn địa ngục, thực lực nhảy vọt liên tục mấy tầng.

Phương Tử Vũ lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên khẽ thở ra một hơi, yêu hồ chân khí tức thì biến mất, lại hiện ra một tên thiếu niên tướng mạo anh tuấn. Cũng vào lúc này, yêu khí khổng lồ xung quanh, khiến cho người ta áp lực cũng bất ngờ biến mất.

-Tầng này sẽ là cái gì?

Người nọ nhìn chằm chằm vào Phương Tử Vũ một hồi lâu, mới chậm rãi phun ra mấy chữ:

-Thạch Áp Địa Ngục.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-129)