← Ch.093 | Ch.095 → |
Từ Ngạo Thiên đã uống rất nhiều rượu, đáng lẽ chút rượu này căn bản không thể làm nó say, nó có thể vận khí đem hơi rượu bức ra. Nhưng trận vui vẻ, náo nhiệt này thật lâu, rất lâu rồi chưa được trải qua, hơn nữa từng khuôn mặt quen thuộc gợi cho nó nhớ lại từng người từng người một vô cùng rõ ràng, cuối cùng uống đến say túy lúy.
Lăng Nguyệt đang ngồi trong phòng trò chuyện với Kim Mê, không hề hay biết tiệc rượu bên ngoài đã sớm kết thúc. Sau khi từ chối quan binh đỡ hắn trở về phòng, hắn một mình một người sờ soạng từng bước nghiêng ngả đi về phía trước.
Đột nhiên, một cỗ cảm giác quen thuộc nổi lên trong lòng, đó là cảm giác huyết mạch tương liên, lúc này Từ Ngạo Thiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn mấy lần, bởi vì hắn rất quen thuộc loại cảm giác này.
Không thông báo với bất kỳ kẻ nào khác, hắn lập tức vọt vào trong sân, triệu xuất ra phi kiếm bay thẳng lên trời.
Bách Kiếp và Bách Linh đang trò chuyện với nhau đồng thời nhíu mày.
Bách Linh ngẩng đầu nói: - Là Ngạo Thiên.
Bách Kiếp cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời hỏi: - Đã muộn thế này rồi, nó còn vội vàng đi đâu nhỉ?
Bách Linh lắc đầu nói: - Không biết, có nên đi theo nhìn một chút không?
Bách Kiếp cười nói: - Đi theo nó làm gì, huynh cảm thấy trên đời này còn mấy người có thể làm nó bị thương?
Bách Linh suy nghĩ một lát, sau đó mỉm cười gật đầu.
Trên bầu trời, Từ Ngạo Thiên chân đạp phi kiếm, tựa như một đạo điện quang lóe lên ở phía chân trời.
Nơi bọn họ dừng lại nghỉ ngơi là Hội Kê, cách nơi đó không xa là Hội Kê sơn, mà cỗ cảm giác khiến cho máu nóng trong người hắn sôi sục chính là từ phương hướng Hội Kê sơn truyền đến.
Đột nhiên một đạo kim quang chói mắt xông thẳng lên trời, lập tức liền rút lại thành một đoàn xông về phía Từ Ngạo Thiên. Men rượu trong người Từ Ngạo Thiên còn chưa tan hết, cảm giác của thân thể vẫn còn vô cùng tê dại, huống hồ tâm thần của hắn hoàn toàn bị bóng người đang truy đuổi phía sau đoàn kim quang hấp dẫn, từ đó mà xem nhẹ sự thật bản thân sắp va chạm với đoàn kim quang kỳ quái đó.
Người đang truy đuổi phía sau đoàn kim quang quả thật là người hắn quen thuộc, gương mặt quen thuộc đó, khí tức quen thuộc đó, Từ Ngạo Thiên mơ hồ cảm nhận được nước mắt của mình đã không nghe lời tự động chảy ra. Chỉ có điều, người nọ dường như rất lo lắng, hướng về phía hắn hét lớn điều gì đó, còn như người đó nói cái gì, Từ Ngạo Thiên không nghe thấy, nhưng đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị xé rách, sau đó không còn biết gì nữa..........
***********
-Tử Vũ... - Từ Ngạo Thiên từ trên giường bật người dậy.
"A" một tiếng thét kinh hãi vang lên bên cạnh, sau đó là khuôn mặt vui mừng của Lăng Nguyệt đập vào mắt hắn.
- Từ Ngạo Thiên, huynh rốt cuộc đã tỉnh lại.
Từ Ngạo Thiên ngạc nhiên nói: - Lăng Nguyệt, sao muội lại ở chỗ này? Ta làm sao vậy?
Lăng Nguyệt giả vờ tức giận nói: - Huynh đấy, tối đó uống say, một mình chạy đi, kết quả Bách Kiếp sư bá và Bách Linh sư bá đợi huynh suốt một đêm, huynh vẫn không về, bọn họ cảm thấy không ổn, muốn chạy đi tìm huynh, ai ngờ không biết từ khi nào huynh đã nằm ở trên giường này, hơn nữa toàn thân là máu, tất cả mọi người đều lo lắng muốn chết. Từ đại ca, huynh lần này ước chừng đã nằm hơn nửa tháng rồi đấy.
Từ Ngạo Thiên gãi gãi đầu nói: - Thật xin lỗi, đã để mọi người lo lắng. Chỉ là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với ta vậy?
Lúc này, giọng nói của Bách Kiếp đột nhiên vang lên: - Chúng ta cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì đây. - Cửa phòng bị mở ra, Bách Linh, Bách Kiếp, Bách Độ, Bách Thảo và Kim Mê lần lượt đi vào.
Từ Ngạo Thiên vội vàng đứng dậy chào hỏi mọi người.
Bách Kiếp trừng mắt nhìn hắn nói: - Tiểu tử, ngươi thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra sao?
Từ Ngạo Thiên lắc lắc đầu.
Bách Linh lại hỏi: - Gặp nó có phải không? Là nó làm ngươi bị thương?
Không chỉ Từ Ngạo Thiên, Kim Mê và Lăng Nguyệt ở bên cạnh toàn thân cũng đồng thời khẽ run rẩy.
Bách Linh vội nói: - Chúng ta cũng chỉ là dự đoán. Ngày đó ngươi vội vội vàng vàng chạy đi, sau đó cả người toàn là máu, người đã hôn mê vô thanh vô tức được người ta đưa trở về. Có thể làm cho ngươi vội vàng chạy đi như vậy, lại có thể giấu diếm tai mắt của mấy lão già chúng ta đem ngươi đưa trở về, ta nghĩ chúng ta đoán hẳn là không sai.
Bách Kiếp đi lên vỗ vỗ bả vai Từ Ngạo Thiên, nói: - An tâm nói ra đi, có ta ở đây, ta xem ai dám thương tổn đến đồ nhi bảo bối của ta.
Từ Ngạo Thiên cười khổ nói: - Con cũng không xác định có phải là đệ ấy hay không.
Mọi người đồng thời sửng sốt, chẳng lẽ Phương Tử Vũ đã đạt đến cảnh giới mà ngay cả Từ Ngạo Thiên cũng không thể xác định?
Từ Ngạo Thiên đau khổ gõ gõ đầu nói: - Ngày đó, con đã uống say, nhưng đột nhiên sinh ra cảm giác đệ ấy ở gần đây, đương nhiên không nghĩ ngợi gì lập tức chạy đi. Lúc đến nơi, dường như có người đang chiến đấu với một đoàn kim quang, đoàn kim quang đó đột nhiên bay về phía con, con lúc ấy không có để ý, chỉ cảm thấy người đó quả thật là rất giống với đệ ấy. Người đó dường như rất nóng vội, liều mạng đuổi theo phía sau đoàn kim quang hướng về phía con hét lên điều gì đó, chỉ là khoảng cách quá xa, con không nghe thấy. Sau đó, đột nhiên lồng ngực đau đớn, con không còn biết gì nữa.
- Là nó! - Bách Kiếp đột nhiên mừng rỡ hô to, nói: - Nhất định là nó. - Sau đó lại trừng mắt nhìn Bách Linh một cái, dường như muốn nói, ta sớm nói qua đồ đệ của ta không phải là loại người đó.
Mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Bách Thảo, tất cả đều lộ ra vẻ vui mừng, vốn băn khoăn dự đoán ban đầu là nó làm Từ Ngạo Thiên bị thương lúc này đã biến mất. Còn lại, chỉ có vui mừng vì sự xuất hiện của người đó sau bốn năm mất tích.
Bách Linh thở dài nói: - Xem ra chắc hẳn là nó rồi, cũng chỉ có kẻ cuồng vọng như nó mới dám một thân một mình chạy theo thu phục tiên khí.
- Tiên khí? - Từ Ngạo Thiên sửng sốt chốc lát, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hiển nhiên của tất cả mọi người trong phòng, rõ ràng là sớm đã biết việc này. Không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ đoàn kim quang mà Phương Tử Vũ truy đuổi lúc đó chính là tiên khí? Bọn họ làm sao biết được Phương Tử Vũ đi thu phục tiên khí?
Dường như đoán được ý nghĩ trong đầu của Từ Ngạo Thiên, Bách Linh chỉ vào vùng đan điền của hắn nói: - Ngươi trước tiên nhìn xem trong cơ thể có thêm vật gì không?
Từ Ngạo Thiên ngơ ngác một lát, sau đó theo lời nói của lão khoanh chân ngồi xuống, đem tinh thần hoàn toàn chìm vào trong cơ thể.
Bởi vì đồng thời tu luyện quỷ đạo và tu chân thuật, Từ Ngạo Thiên cũng giống như Phương Tử Vũ, trong cơ thể đồng thời tồn tại hai loại chân khí khác nhau. Chỉ là hai loại chân khí này của hắn không bài xích lẫn nhau giống như Phương Tử Vũ, hai đoàn chân khí này không những không bài xích mà còn hỗ trợ lẫn nhau. Cho nên ở một cái góc độ khác có thể nói Từ Ngạo Thiên may mắn hơn, bởi vì Băng Tinh Ngọc Phách đã sớm cùng thân thể đồng hóa, lấy nó làm vật dẫn cho nên không phát sinh tình huống hai loại chân khí liều mạng đánh nhau. Không giống như Phương Tử Vũ, ngày đó vì ổn định chân khí trong cơ thể mà thiếu chút nữa đem cái mạng nhỏ vứt bỏ.
Hai đoàn chân khí vẫn như cũ yên lặng xoay tròn trong tử phủ, nhưng Từ Ngạo Thiên kinh ngạc phát hiện ra ở giữa hai đoàn chân khí không biết từ lúc nào có thêm một thanh cổ kiếm làm từ đồng đen, hình dáng kỳ lạ, đang trôi nổi ở đó. Trên cổ kiếm dường như có một cỗ lực lượng nhu hòa nhưng lại tràn ngập tính bộc phát, làm cho Từ Ngạo Thiên cảm thấy rất thoải mái. Mà thanh cổ kiếm đó dường như cũng cảm giác được tình cảm thân thiết mà Từ Ngạo Thiên truyền đến nó, một cỗ kim quang nhu hòa từ trên thân cổ kiếm tỏa ra, chầm chậm vây lấy ý thức của Từ Ngạo Thiên.
*****
Tựa như được tắm táp trong ánh mặt trời ấm áp, lại giống như dạo chơi trong thiên địa mênh mông, Từ Ngạo Thiên lúc này cảm thấy vô cùng thoải mái, thật hi vọng cả đời này được ở lại nơi này không muốn tỉnh lại. Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một bóng người, điều này kinh động không phải là nhỏ, chẳng lẽ trong lúc mơ mơ màng màng hắn đã đoạt đi vật mà Phương Tử Vũ muốn? Vậy Phương Tử Vũ phải làm sao bây giờ?
Đã không còn loại vui mừng khi bắt đầu có được tiên khí, buồn rầu, hối hận trào lên trong lòng. Thần thức của Từ Ngạo Thiên chậm rãi lui ra ngoài, ôm đầu buồn bực.
Một bàn tay dịu dàng đặt lên bả vai hắn, không cần nhìn cũng biết là Lăng Nguyệt. Không hổ là người đã đi theo Từ Ngạo Thiên mười năm, Lăng Nguyệt dường như biết được hắn đang buồn bực chuyện gì, một giọng nói cũng dịu dàng như vậy an ủi nói:
- Huynh ấy sẽ không trách huynh đâu, nếu không đã không chữa thương cho huynh, còn mang huynh trở về nữa.
Từ Ngạo Thiên đau khổ nói:
- Đệ ấy không trách ta, nhưng ta tự trách bản thân mình, ta lại đi tranh đoạt đồ vật với đệ ấy.
Lăng Nguyệt dịu dàng nói:
- Nếu không thì cứ coi như do huynh tạm thời bảo quản vậy, sau này gặp lại, sẽ đem trả cho huynh ấy là được rồi.
Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:
- Không thể nào, tiên khí một khi nhận chủ, trừ khi chủ nhân chết đi, nếu không được nó đồng ý ai cũng không thể lấy đi.
- Vậy thì chứng tỏ đây là ý trời, ý trời muốn để cho huynh có được kiện tiên khí này, huynh ấy chắc chắn sẽ không cùng huynh so đo. Dùng câu nói của huynh ấy, khụ khụ...... - Lăng Nguyệt ho khan hai tiếng, cố ý làm giả giọng điệu của Phương Tử Vũ, nói: - Tiên khí sao, đệ vơ tay một phát là được một đống lớn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, huynh chỉ cần lấy đi là được rồi.
Giọng nói quái dị không âm không dương của Lăng Nguyệt làm cho mọi người trong phòng cười nghiêng ngả, Từ Ngạo Thiên cũng phải bật cười, không khí khác lạ tức khắc giảm đi rất nhiều.
Kim Mê vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
- Huynh ấy sẽ không nói như vậy đâu, huynh ấy nhiều lắm cũng chỉ nói'Không có gì, tặng cho huynh. ' hoặc là nói'Đệ có tiên khí rồi, kiện này vốn là giúp huynh chuẩn bị. ' loại lời ngắn gọn vậy thôi.
Mọi người lại cười to một trận, Kim Mê dường như cũng biết bọn họ đang cười điều gì, khuôn mặt lập tức đỏ hồng.
Bách Kiếp cười nói:
- Xem ra, ngươi thậm chí còn hiểu rõ đồ đệ của ta hơn một kẻ làm sư phụ như ta đây.
Kim Mê lúng túng nói:
- Không phải vậy đâu, chỉ là con.... con......
- Được rồi, được rồi. - Bách Độ giúp Kim Mê giải vây, hòa giải nói: - Chúng ta lưu lại đã lâu như vậy rồi, bây giờ Ngạo Thiên đã tỉnh, mọi người liền chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta lập tức xuất phát, nếu không thật sự sẽ không đến kịp.
Mọi người đều gật đầu, Bách Độ lại nói:
- Về chuyện của Tử Vũ, mọi người đừng ai nói ra ngoài. Ngạo Thiên, con cũng chỉ nói bản thân luyện công quá vội, luyện lạc chân khí mới phải nằm trên giường nửa tháng.
Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:
- Đã biết, sư thúc.
Bách Kiếp gật đầu nói:
- Bây giờ biết được tiểu tử này binh an vô sự, trong lòng ta cũng yên tâm hơn, hiện tại cũng nên toàn lực chuẩn bị cho luận võ đại hội lần này.
Bách Linh cười mắng:
- Hóa ra, trước đây người còn không toàn tâm toàn ý?
Bách Kiếp cười nói:
- Đệ sở dĩ muốn đi chuyến này, nguyên nhân còn không phải giống với sư huynh sao.
Bách Độ lắc lắc đầu, từ khi đoán được Phương Tử Vũ còn sống, hai lão già này suốt ngày trêu chọc lẫn nhau, có điều là tâm tình của bản thân nàng cũng tốt hơn rất nhiều. Dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với Từ Ngạo Thiên:
- Đúng rồi, Ngạo Thiên, đoạn thời gian hôn mê này, hoàng thượng của chúng ta thực là nóng vội muốn hỏng mất, ngự y của cung đình liên tục không ngừng được phái đến. Một lát nữa con nên phái người mang tin trở về cho hắn, nếu không hắn sẽ không yên lòng.
Từ Ngạo Thiên cười nói:
- Hắn đương nhiên phải nóng vội rồi, nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, kẻ đáng bị hoài nghi nhất chính là hắn. Thử nghĩ xem, hắn vì ngôi vị hoàng đế mà có thể phát động Huyền Vũ môn binh biến, hiện tại trong triều đình còn có một bộ phận là tâm phúc của con, vì củng cố địa vị, trái tim độc ác của người này thật sự có thể phái người tới giết con cũng không chừng.
Lăng Nguyệt biến sắc nói:
- Hắn sẽ không thật sự làm như vậy chứ?
Từ Ngạo Thiên cười nói:
- Sẽ không, nếu không ta đã không chọn hắn làm hoàng đế. Trước tiên không nói tính cách của người này sẽ không làm như vậy, nếu hắn thật sự làm như vậy chứng tỏ hắn thập phần ngu ngốc, Đại Đường vương triều huy hoàng lập tức sẽ tan rã.
Kim Mê rõ ràng không hiểu việc triều chính, tò mò hỏi:- Vì sao?
Từ Ngạo Thiên giải thích, nói:
- Phương nam là ta tặng cho hắn, từ một phương diện nào đó mà nói, ta còn là ân nhân của Đại Đường, nếu ta chết đi, ngoại trừ những kẻ tâm phúc nhất bên người hắn ra, những người còn lại đều sẽ ly tâm, càng không nói đến đám thủ hạ cũ của ta.
Lăng Nguyệt vội hô lên:
- Chẳng trách được hắn nóng ruột như vậy, huynh mau đi làm sáng tỏ giúp hắn đi, nếu không có thể dẫn đến đại loạn mất.
Từ Ngạo Thiên cười nói:
- Không có gì, chỉ cần ta đi ra ngoài lộ ra vẻ mặt rạng rỡ, trường phong ba này lập tức ngưng lại thôi. Lại nói, hoàng thượng bên kia cũng không cần chúng ta phải lo lắng, nếu ngay cả một điểm thủ đoạn hắn cũng không dùng, căn bản là ngồi không được vị trí như ngày hôm nay.
Bách Kiếp gật đầu nói:
- Nhưng ngươi vẫn nên mau chóng dẹp yên chuyện này đi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu có kẻ lợi dụng thổi phồng chuyện này lên, vậy thì thời kỳ thái bình vừa mới xuất hiện liền xong rồi, dân chúng lại phải rơi vào trong chiến hỏa.
Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:
- Vâng, sư bá, con lập tức đến huyện phủ, để cho Tri huyện lập tức phái người đi thông báo cho hoàng thượng.
Lăng Nguyệt nói:
- Huynh mới tỉnh lại, nên nghỉ ngơi một chút trước đã, cũng không vội trong nhất thời nửa khắc.
Từ Ngạo Thiên cười nói:
-Không cần, ta đã không việc gì nữa.
Nói xong lập tức từ trên giường nhảy xuống, đi thẳng ra ngoài. Thiết Huyết vệ vẫn luân lưu thủ ở ngoài cửa trong nửa tháng thời gian Từ Ngạo Thiên hôn mê, lúc này nhìn thấy Từ Ngạo Thiên khỏe mạnh xuất hiện, giữa họ đương nhiên là không tránh được một phen cười nói vui vẻ.
Tri huyện sau khi nhìn thấy Từ Ngạo Thiên thì vô cùng vui vẻ, biết rằng cái mũ quan trên đầu mình coi như là được bảo vệ, nếu Từ Ngạo Thiên thật sự xảy ra chuyện gì, đừng nói là mũ quan của hắn, ngay cả cái đầu của hắn sợ rằng cũng sẽ không được đảm bảo. Tức thì không suy nghĩ nhiều, lập tức sai người phi ngựa mang thư chạy về kinh thành.
Mấy ngày sau, Đường Thái Tông Lý Thế Dân mặt mày khổ não đang ngồi trên long ỷ, sau khi thu được tấu chương của Tri huyện lập tức từ trên long ỷ nhảy dựng lên, sai người khẩn cấp triệu tập tất cả văn võ bá quan lập tức lên điện, đồng thời trong lòng chửi lớn:"Tên khốn này, đang yên đang lành đi luyện công làm gì, đi lạc chân khí cái gì chứ, thiếu chút nữa bị hắn hại chết rồi."
Một hồi phong ba vô hình cứ như vậy mà ngừng lại, những kẻ có âm mưu muốn nhân việc này đả kích Đường vương triều, còn chưa trồi lên mặt nước thì đã bị chép ép trở về, bởi vì người đời đều nhìn thấy, nam nhân vật chính nọ, Từ Ngạo Thiên dẫn theo hơn ba trăm người trùng trùng điệp điệp một đường đi thẳng về phía Đông Hải, ánh mắt của quần chúng rất sáng, bọn họ chỉ tin tưởng vào sự thực mà bản thân nhìn thấy.
Cho nên một trận phong ba lật đổ Đại Đường triều, đến trong vô hình, đi cũng trong vô hình, mà những kẻ có âm mưu vùi đầu trong nửa tháng khổ tâm tính toán xếp đặt âm mưu cũng tức giận trong vô hình.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |