Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Hồ Loạn Thế - Chương 024

Yêu Hồ Loạn Thế
Trọn bộ 129 chương
Chương 024: Tử Vũ trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)

Siêu sale Lazada


Trên luyện võ trường Ngọc Hư cung, lúc này đã tụ tập khoảng gần một nghìn môn hạ của Ngọc Hư cung. Mọi người túm năm tụm ba lại với nhau, thỉnh thoảng chụm đầu kề tai rì rào bàn tán.

Sáu vị trưởng lão của Ngọc Hư cung theo sau chưởng môn đi lên một cái đài cao, chưởng môn hai tay vẫy vẫy ra hiệu cho mọi người im lặng, nói:"Mọi người yên lặng một chút."

Dưới đài lập tức im ắng không một tiếng động.

Chưởng môn tiếp tục nói:"Các vị đồng môn, tin chắc rằng tất cả mọi người đều đã biết sự việc lần trước yêu khí xâm nhập Ngọc Hư cung chúng ta."

Lời này vừa nói ra, ở dưới đài mọi người không khỏi lại nổi lên bàn tán xì xào.

Hai tay lại ra dấu ý bảo mọi người trật tự, chưởng môn tiếp tục nói:"Vốn chúng ta đã mời tới thập bát la hán của Ngũ Đài sơn phật tông đến đây tiêu diệt yêu ma, nhưng có điều yêu vật dường như sợ hãi Ngọc Hư cung chúng ta, yêu khí vừa hiện lên đã lập tức biến mất. Cho dù chúng ta dùng đủ mọi cách tìm kiếm đều tìm không được đầu yêu vật kia. Sau khi trải qua thương nghị với các vị trưởng lão, ta cảm thấy yêu vật đó đã rời khỏi phạm vi của Ngọc Hư cung, bây giờ ta quyết định Ngọc Hư cung giải trừ trạng thái cảnh giới."

Ở dưới đài mọi người đồng thanh nói:"Lĩnh chưởng môn pháp chỉ." Gần một nghìn người đồng thời hô lên, quả thật là khiến cho thiên địa biến sắc.

Hài lòng nhìn môn hạ đám đồ tử đồ tôn của mình, chưởng môn cười nói:"Được rồi! Sự kiện yêu vật đến đây tuyên cáo chấm dứt. Bây giờ ta muốn tuyên bố chuyện thứ hai. Mười năm nữa lại diễn ra kỳ đại hội luận võ kết bạn của tu chân giới được tổ chức trăm một lần, từ lần luận võ đại hội đầu tiên cho đến nay, mỗi môn phái đưa ra năm môn hạ tham dự đều là những người tuổi đời không vượt quá một trăm, họ đưa ra đều là tinh anh trong tinh anh của môn phái mình. Bây giờ, ta tuyên bố danh sách tên năm người sẽ xuất chiến trong kỳ đại hội lần này. Năm người được ta đọc đến tên sau đây sẽ nhập thế tiến hành tu luyện mười năm, đồng thời cũng phải tìm kiếm kỳ thạch linh quạng ở thế gian tu luyện pháp bảo cho bản thân. Tốt rồi, ta bắt đầu điểm danh, mọi người chú ý lắng nghe. Từ Ngạo Thiên!"

Một thiếu niên khôi ngô, anh vĩ bất phàm tách ra khỏi đám người, đi đến phía trước đài quỳ xuống nói:"Có đệ tử."

Chưởng môn hài lòng gật đầu, tiếp tục nói:"Vương Thương Hà!"

"Có đệ tử!"

"Lưu Hải!"

"Có đệ tử!"

"Thanh Nguyên!"

"Có đệ tử!"

Mỉm cười nhìn bốn người đang quỳ trước mặt mình, chưởng môn ánh mắt quét về phía chúng nhân ở dưới đài, mở miệng nói:"Thanh Dục!"

Thanh Dục giật mình, lập tức sung sướng như điên, đáng lẽ mất ba bước thì hắn chỉ bước hai bước là đến bên cạnh đám người Từ Ngạo Thiên, đang quỳ xuống nói:"Đệ tử....."

"Chờ một chút!" Trong lúc Thanh Dục đang dương dương đắc ý, đột nhiên, một giọng nói lãnh khốc truyền vào trong tai mọi người đang có mặt trên luyện võ trường, chỉ với ba chữ"Đợi một chút" đơn giản trước tiếp lập tức khiến cho gần một nghìn người đang có mặt ở đó, bao gồm cả chưởng môn và bảy đại trưởng lão đồng thời biến sắc. Bởi vì Ngọc Hư cung từ khi được khai sáng cho đến nay, chưa từng có một ai ở trong tình huống như thế này dám công nhiên ngăn cản quyết định của chưởng môn.

Mọi người bất giác nhìn về phía người đã phát ra câu nói đó, bất ngờ phát hiện một cái nhân ảnh chậm rãi hiện ra ở trên bậc thềm.

Chưởng môn không nén nổi tức giận quát:"Là kẻ nào? Can đảm dám xông vào Ngọc Hư cung ta?"

Theo bước chân của người đó càng lúc càng đi đến gần, mọi người trên luyện võ trường càng giật mình kinh ngạc không thôi.

Người đó là một gã thiếu niên, mái tóc đen láy tán loạn trên vai, trên người mặc một đạo bào của Ngọc Hư cung chỉ có điều đạo bào đó đã rách nát đến không chịu nổi, hình bát quái trước ngực đã không còn hình dạng nữa, ống tay áo thậm chí đã bị xé rách một đường dài. Nhưng tất cả những điều đó không thể nào che lấp đi khí chất bức nhân của thiếu niên đó, nó đứng giữa đám người khiến cho người ta có loại cảm giác như con hạc lạc giữa một bầy gà. Điều mà khiến cho mọi người chú ý nhất đó là khuôn mặt của thiếu niên đó tuấn tú hoàn mỹ, như một pho tượng ngọc không chút tỳ vết, phối hợp với vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, nhất thời khiến cho đám nữ tử đang có mặt trên luyện võ đường kích động không thôi.

Từ lúc thiếu niên đó xuất hiện vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Từ Ngạo Thiên. Từ Ngạo Thiên đột nhiên toàn thân run rẩy, đứng bật dậy chạy nhanh đến trước mặt thiếu niên nọ, nhìn thật sâu vào ánh mắt của nó, run giọng hỏi:" Tử Vũ..... Là ngươi sao?"

Thiếu niên mỉm cười, nhẹ nhàng nói:"Ca!"

Từ Ngạo Thiên mạnh mẽ ôm Tử Vũ vào lòng, ôm nó thật chặt dường như lo sợ một khi buông tay Phương Tử Vũ sẽ lại biến mất. Đôi mắt sớm đã ướt đẫm nước mắt, nức nở nói:"Ngươi thật là Tử Vũ, thật sự là đệ đệ Tử Vũ của ta. Ngươi trở về rồi, rốt cuộc đã trở về rồi."

Phương Tử Vũ trong ánh mắt toát lên một tia cảm động, đưa tay vỗ vỗ trên lưng Từ Ngạo Thiên, nhẹ giọng nói:"Ca, là đệ, Tử Vũ đã trở lại."

Từ Ngạo Thiên nhẹ nhàng đẩy Phương Tử Vũ ra, lau đi nước mắt, nói:"Tử Vũ, đệ có biết huynh tìm đệ khổ cực lắm không hả."

Phương Tử Vũ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:"Thật xin lỗi, ca, đã để cho huynh lo lắng."

Từ Ngạo Thiên vội vàng lắc đầu nói:"Không có gì, chỉ cần đệ không sao là tốt rồi."

Lúc này, giọng nói của chưởng môn truyền đến:"Ngạo Thiên, vị này là....."

Từ Ngạo Thiên nắm chặt lấy tay Tử Vũ đi về phía đài cao, vừa đi vừa nói:"Sư phụ, là Tử Vũ! Là Tử Vũ đã trở về rồi."

"Cái gì?" Chưởng môn Bách Huyền, Ngọc Vũ đường trưởng lão Bách Kiếp, Ngọc Tiên đường trưởng lão Bách Độ, Vu Đại Dũng, Tống Đào và Thanh Dục đồng thời kêu lên. Trong đó Thanh Dục kêu lên to nhất.

Bách Kiếp hai mắt lóe lên quang mang kỳ dị, nhìn Phương Tử Vũ chằm chằm, trầm giọng hỏi:"Ngươi là Phương Tử Vũ?"

Phương Tử Vũ nhìn về phía Bách Kiếp khẽ gật đầu, bình tĩnh nói:"Là con, sư phụ."

Bách Độ cũng không dám tin tưởng, hỏi:"Tử Vũ, mặt của con...."

Được Bách Độ nhắc nhở, Từ Ngạo Thiên lúc này mới hồi phục lại tình thần, phát hiện ra khuôn mặt của Phương Tử Vũ đã thay đổi hoàn toàn, Từ Ngạo Thiên kêu lên:"Đúng vậy, Tử Vũ, mặt của đệ sao lại thế này?"

Phương Tử Vũ xoa xoa khuôn mặt mình, hỏi:"Mặt của đệ làm sao vậy?"

Từ Ngạo Thiên hỏi:"Đệ không biết?" Phương Tử Vũ đầy vẻ nghi hoặc, lắc đầu. Từ Ngạo Thiên nói:"Đệ đợi một lát." Nói xong, Từ Ngạo Thiên hai bàn tay chụm thành vòng tròn, trong miệng lẩm bẩm:"Thiên đại càn khôn, nghe ta hiệu lệnh, dĩ khí hóa vật, dĩ vật nghĩ thần, hư vật kính, hiện!" Từ'Hiện!' vừa phát ra từ trong miệng Từ Ngạo Thiên thì vòng tròn do hai tay nó tạo thành xuất hiện một đạo ánh sáng tím, tiếp đó xuất hiện một cái gương. Đây chính là một trong những sơ cấp đạo pháp của Ngọc Hư cung, dĩ hư hóa thật Hư vật kính. Từ Ngạo Thiên nâng tay đưa đến trước mặt Phương Tử Vũ, cái gương trên tay đối diện với khuôn mặt của nó, nói:"Đệ tự mình xem đi."

Đó là một khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết, làn da trắng như tuyết, một đôi mắt sáng ngời hữu thần, cái mũi cao thẳng tắp, thêm vào đó là đôi môi đủ để mê đắm bất kỳ người con gái nào. Phương Tử Vũ không biết làm thế nào để hình dung khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết hiện lên trên tấm kính đó, chỉ có thể nói đó là khuôn mặt hoàn mỹ nhất mà nó đã từng nhìn thấy. Một lần nữa đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt, Phương Tử Vũ hờ hững hỏi:"Đó là đệ sao?"

Đem Hư vật kính thu hồi lại, Từ Ngạo Thiên cảm thán nói:"Trời ạ, Tử Vũ, đệ rốt cuộc đã ăn vào loại linh đan diệu dược gì mà biến thành xinh đẹp so với đám cô nương xinh đẹp còn muốn xinh đẹp hơn, nửa khuôn mặt nám đen trước kia của đệ biến đi đâu mất rồi?"

Thản nhiên nhún vai, Phương Tử Vũ đáp:"Không biết."

Từ Ngạo Thiên đang chuẩn bị nói tiếp, chưởng môn ở bên cạnh rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi:"Phương Tử Vũ, hai năm nay con rốt cuộc đã đi đâu?"

"Đúng vậy!" Từ Ngạo Thiên nắm lấy cánh tay Phương Tử Vũ, cũng hỏi:"Tử Vũ, suốt hai năm mất tích rốt cuộc đệ đã đi đâu? Hại chúng ta dùng đủ mọi cách cũng không tìm được đệ."

Phương Tử Vũ sắc mặt trầm xuống, đem ánh mắt nhìn về phía Thanh Dục vẫn đang cúi đầu im lặng, sắc mặt âm trầm bất định. Trong mắt nó dần dần hiện ra một cỗ sát khí, lạnh lùng nói:"Đã chết rồi."

Chưởng môn nhíu mày hỏi:"Đã chết? Nếu đã chết sao còn xuất hiện ở chỗ này?"

Từ Ngạo Thiên không vui liếc mắt nhìn chưởng môn, nhưng vẫn im lặng không nói.

Vẫn như cũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thanh Dục, Phương Tử Vũ lúc này trong giọng nói để lộ ra một cỗ sát khí nồng đậm, lạnh lùng nói:"Ta đã sống lại."

"Phương Tử Vũ!" Cảm thấy bản thân bị Phương Tử Vũ đùa giỡn, chưởng môn rốt cuộc cũng tức giận quát:"Ngươi đang đùa giỡn với ta sao?"

Từ Ngạo Thiên sắc mặt đại biến, lập tức cầu tình cho Phương Tử Vũ, nói:"Sư phụ xin bớt giận, Tử Vũ từ trước đến nay không hề thích nói đùa, đệ ấy nói như vậy nhất định có nguyên nhân, xin sư phụ để cho Tử Vũ nói xong rồi trách phạt cũng không muộn."

Chưởng môn mặc dù trong ngực nộ hỏa trùng thiên, nhưng nể mặt đồ đệ bảo bối mà bất đắc dĩ đè ép xuống lửa giận trong lòng, giận dữ nói:"Ngạo Thiên vì ngươi cầu tình, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không nói ra được nguyên nhân để xem ta có trọng phạt ngươi không."

Ánh mắt của Phương Tử Vũ rốt cuộc rời khỏi Thanh Dục vẫn đang cúi đầu, nhìn về phía chưởng môn lạnh lùng nói:"Ta, không cần cơ hội của ngươi."

Chưởng môn bị sự chống đối của Phương Tử Vũ làm cho tức giận tím mặt, lửa giật bộc phát đột nhiên ra tay, ngay cả sáu vị trưởng lão ở bên cạnh lão cũng trở tay không kịp, đành trơ mắt nhìn cái mạng nhỏ của Phương Tử Vũ lập tức biến mất.

Phương Tử Vũ nhìn thấy một đạo ánh sáng tím bổ về phía mình, nó muốn né tránh nhưng dùng không ra một tia khí lực, dường như không gian xung quanh đã bị phong tỏa, bao gồm cả tinh thần ở bên trong, toàn thân mềm oạt vô lực, chỉ có thể trừng mắt nhìn cỗ ánh sáng tím kia bay đến mi tâm của mình. Dưới tình huống áp lực cường đại như thế này, bốn cỗ chân khí trong cơ thể Phương Tử Vũ đột nhiên đồng thời vận chuyển.

"Chưởng môn(Sư phụ), không cần!" Sáu vị chưởng lão và Từ Ngạo Thiên cùng một đám đồng môn đồng thời hoảng sợ hô lên nhưng đã không kịp nữa rồi.

Chưởng môn trong lòng rúng động, thầm nghĩ bản thân hôm nay làm sao vậy, mấy trăm năm tu vi mà còn có thể dễ dàng động nộ, lại còn buông thả sát giới như thế này? Hơn nữa đối phương lại là đệ tử môn hạ của mình. Suy nghĩ đến đây, ông ta vừa muốn thu hồi lại pháp lực, chỉ còn cách Phương Tử Vũ không đến một thước, thì dị biến phát sinh. Chỉ thấy Phương Tử Vũ vung mạnh tay phải, lấy tay làm đao bổ ra một cỗ chân khí cường đại, xông lên nghênh đón pháp lực của chưởng môn. Trong sát na, hai đạo chân khí va chạm vào nhau phát ra vạn đạo hào quang, khiến mọi người đứng xung quanh nhìn thấy lóa hết cả mắt. Pháp lực đột nhiên cuồn cuộn tung ra, cỗ năng lượng này tràn ngập bá khí khiến cho người ta có một loại cảm giác không thể chống đỡ nổi."Ầm!" một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ đám đệ tử công lực yếu ớt đều bị lực trùng kích của vụ nổ đánh bay ra khỏi luyện võ trường, toàn trường kịch liệt chấn động dường như Ngọc Hư cung muốn sập xuống đến nơi rồi. Những khối đá lát thành mặt đất trên đài cao xuất hiện mấy cái vết nứt thật dài. Sáu vị trưởng lão và đám người Từ Ngạo Thiên cũng bị chấn bay ra ngoài hơn mười thước, mà Phương Tử Vũ và chưởng môn đều lùi lại mười bước.

Sáu vị trưởng lão kinh hoảng thất sắc, mà chưởng môn thì càng hoảng sợ, lắp bắp nói:"Ngươi..... lại là....... Nguyên anh hậu kỳ?"

Phương Tử Vũ lau đi vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nói:"Thử lại một lần nữa?"

Chưởng môn và sáu vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, không để ý đến ngữ khí không tôn kính của Phương Tử Vũ, không dám tin tưởng hỏi:"Ngươi luyện đến Nguyên anh hậu kỳ từ lúc nào?"

Phương Tử Vũ chỉ lạnh lùng nhìn chưởng môn, không trả lời


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-129)