Vay nóng Tima

Truyện:Yêu Hồ Loạn Thế - Chương 086

Yêu Hồ Loạn Thế
Trọn bộ 129 chương
Chương 086: Gặp lại Tử Huyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)

Siêu sale Shopee


Cửu Giang thành, mặc dù không phải là một tòa thành lớn nhưng cũng là nơi phồn hoa. Nó tiếp giáp với Ba Lăng quận, tiếp Giang Hạ, Lâm Xuyên, Dự Chương quận. Nơi này mặc dù còn là mảnh đất không ai quản lý, là một tòa thành tự trị, nhưng trên ý nghĩa chân chính thì đã thuộc phạm vi Lý Đường thế lực, chỉ là còn chưa tới lúc bị tiếp thu mà thôi.

Cửu Giang thành không có binh lính thủ vệ, chỉ có vài đại gia tộc bên trong thành cùng quản lý, chỉ chờ người của Lý Đường tới tiếp quản. Dưới rất nhiều nhân tố, nơi này ngược lại không bị chiến hỏa lan tới, cho nên ở trong loạn thế cũng có thể nói là đô thành phồn hoa khó mà có được. Trong loạn thế hiện tại, nơi mà dân chúng hy vọng được tị nạn nhất ngoài trừ phạm vi thế lực của Từ Ngạo Thiên đó chính là loại thành thị giống như Cửu Giang này. Chẳng qua vùng Đông Hải có Từ quân thủ vệ, lại có tuyệt thế cao thủ giống như Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ tọa trấn, so với Cửu Giang càng thêm an toàn. Mọi người trong thiên hạ đều biết, Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ thà rằng bản thân mang trăm kỵ binh lao vào trong mấy vạn đại quân của quân địch chém giết cũng không muốn làm cho dân chúng bị liên lụy vào trong chiến hỏa, quân chủ như thế càng đáng để dân chúng nương tựa. Cho nên gần Cửu Giang cũng phồn hoa, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với sự đông đúc của Đông Hải.

Đông Hải sớm đã kín hết chỗ ở cho nên Lý Phong và Lãnh Vô Tâm vẫn không ngừng khuếch trương, lúc này đã sớm đem ánh mắt tập trung ở Giang Đô đô thành giàu có này. Sau đó tính toán dựa vào Giang Đô một đường nam hạ, thẳng đến Thủ Ngô quận (gần Thượng Hải), Dư Hàng, Đông Dương, Vĩnh Gia quận (Ôn Châu thời xưa được gọi là Vĩnh Gia quận, nhưng Vĩnh Gia hiện giờ chính là một huyện của Ôn Châu thành) thuộc nơi giàu có và đông đúc của Giang Nam. Dù sao hiện tại Đông Hải thế lực đã bị Lý Đường bao vây trùng trùng, đường ra duy nhất đó là đánh hạ Giang Đô trước Lý Đường, mở ra một lỗ hổng, nếu không Đông Hải sớm hay muộn cũng sẽ bị Lý Đường thôn phệ. Huống hồ với tính cách của Từ Ngạo Thiên không ở dưới tình huống vạn bất đắc dĩ cũng không hy vọng cùng minh hữu khai chiến, cho nên hắn cũng chỉ có thể lựa chọn Giang Đô, hơn nữa cùng với Lý Đường chạy đua thời gian. Lý Thế Dân đích thật là một thiên tài quân sự kiệt xuất, liều mạng kéo dài chiến tuyến cũng không ngừng đánh hạ các thành trì xung quanh Đông hải, chỉ cần hắn hạ được Giang Đô, Đông Hải nơi đó sớm muộn gì cũng không đánh mà thắng, thuộc sở hữu của Lý Đường thế lực. Mà Lý Thế Dân sở dĩ hạ vốn gốc lớn như vậy, nguyên nhân chính là vì Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, trong mắt hắn, hai người kia là địch sẽ khiến cuộc sống hàng ngày của hắn nan an, làm minh hữu, như vậy trong thiên hạ sẽ không có người nào có thể ngăn cản đường đi của hắn. Cho nên ngay từ đầu hắn liền hạ quyết tâm cùng Đông Hải kết giao, cho dù Từ Ngạo Thiên chết đi, Phương Tử Vũ mất tích năm năm này, hắn đều tận hết sức lực trợ giúp Đông Hải. Sự thật chứng minh ánh mắt cực cao của hắn, nếu không sau khi Từ Ngạo Thiên tái nhậm chức làm chuyện thứ nhất chính là phải tấn công Lý Đường. Hiện tại sau khi Đông Hải đã tiếp nhận ân huệ thật lớn như thế của Lý Thế Dân, với tính cách của Từ Ngạo Thiên đương nhiên sẽ không xuất thủ với Lý Đường, cho nên Từ Ngạo Thiên nhất định không thể trở thành một thế hệ quân chủ. Phàm là lịch đại khai quốc quân chủ đều phải là người tâm ngoan thủ lạt, vì ích lợi không từ thủ đoạn mới là đạo lý của nhất phương kiêu hùng, nói về điểm này, Từ Ngạo Thiên liền xa không bằng Lý Thế Dân. Lý Thế Dân cũng là nhìn trúng điểm này của Từ Ngạo Thiên, cho nên hắn mới vội vàng bao vây xung quanh Đông Hải trước.

Đương nhiên, Lý Thế Dân cũng từ những hành động trước đây của Từ Ngạo Thiên mà đoán ra tính cách của hắn, đây cũng không phải Từ Ngạo Thiên là người yếu đuối, hắn chẳng qua chỉ là người quá mức thiện lương hơn nữa lại không có lòng tranh hùng mà thôi. Cho nên Lý Thế Dân cũng không để ý đến cha hắn, Thái tổ hoàng đế Lý Uyên nhiều lần hạ chiếu muốn hắn tấn công Lạc Dương(chú ý: cha của lý thế dân là lý uyên= vua hiện tại của nhà đường!!), mũi mâu của quân chủ lựctrực chỉ những nơi xa xôi phụ cận của Đông Hải. Trong mắt hắn, Đông Hải so với Lạc Dương càng thêm nguy hiểm.

Mãi đến khi kế hoạch vây khốn Đông Hải không sai biệt lắm, hắn mới lưu lại đại tướng Lý Thế Tích tranh thủ sớm ngày công hạ Giang Đô, mà hắn lại dẫn đại quân chạy đến Lạc Dương bắt đầu tấn công Trịch Đế Vương Thế Sung.

Lý Thế Dân đối với tất cả những điều này đều tính toán chu đáo, nhưng nếu đổi lại Đông Hải do Phương Tử Vũ làm chủ thì hắn vô luận như thế nào cũng không dám lỗ mãng như vậy. Với tính tình của Phương Tử Vũ tuyệt đối sẽ không quản ngươi là minh hữu hay là thân hữu, đến lúc đó hắn không cắn lại ngươi một miếng cũng đã tốt lắm rồi. Cũng may là trời cũng giúp Lý Thế Dân, không nghĩ tới lại truyền ra tin tức Phương Tử Vũ gây ra đại họa, không lâu sau lại truyền ra tin tức Phương Tử Vũ bị buộc phải rời khỏi Đông Hải chạy nạn khắp nơi. Lý Thế Dân càng mừng rỡ, lập tức truyền ra tin tức, chỉ cần Phương Tử Vũ đi vào phạm vi Lý Đường, Lý gia sẽ không tiếc hết thảy bảo trụ hắn. Làm như vậy không thể nghi ngờ là ngang nhiên khiêu khích tu chân giới. Chẳng qua Lý Thế Dân tuyệt đối có tư cách này, với xu thế hiện giờ của Lý Đường, tương lai rất có khả năng sẽ thu được thiên hạ. Không một môn phái nào dám mạo hiểm đối nghịchvới quốc gia tương lai, đó chính là đẩy cơ nghiệp môn phái của mình vào trong lò lửa, cho nên lời này của Lý Thế Dân vừa ra, các phái tu chân giận cũng chỉ dám giận mà không dám nói. Cũng có một số kẻ lòng mang ý xấu thử tiếp cận thái tử Lý Kiến Thành, âm mưu mượn tay Lý Kiến Thành trừ đi Lý Thế Dân, dù sao tu chân giới cũng không được trực tiếp tham dự vào công việc của thế tục giới. Đương nhiên, cao hứng phải là Từ Ngạo Thiên, sau khi biết được đệ đệ mình có được một chỗ dựa vững chắc, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút, trong đó sự biết ơn đối với Lý Thế Dân càng là nói không nên lời.

Một câu đơn giản của Lý Thế Dân không chỉ khiến hắn uy danh đại chấn, lại càng khiến Từ Ngạo Thiên cảm động đến rơi nước mắt, thế cục thiên hạ cũng bởi một câu nói đơn giản này mà bắt đầu xảy ra thay đổi thật lớn.

Mà Phương Tử Vũ người khởi xướng hết thảy những điều này, lúc này đã độc thân tiến nhập Cửu Giang thành không người quản lý.

Đây cũng là chỗ cao minh của Phương Tử Vũ, lợi dụng tâm lý của mọi người ngang nhiên xuất hiện ở nơi phố xá sầm uất. Điều này giống như một tên đạo tặc nổi danh khắp thiên hạ ngang nhiên chạy tới nha môn cùng quan sai ăn cơm nói chuyện phiếm, mà các quan sai cầm trong tay bức họa chân dung của hắn, sau khi xem xong cảm thấy rất giống người trong tranh, nhưng nghĩ đạo tặc tuyệt đối không có can đảm lớn như vậy. Cho nên cuối cùng kết luận, người này chỉ có chút giống mà thôi, điều này cũng ứng với câu danh ngôn'nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất'.

Phương Tử Vũ cũng là may mắn, lời của Lý Thế Dân vừa được công bố, trong phạm vi Lý Đường thế lực không được dán chân dung Phương Tử Vũ. Cửu Giang cũng thuộc khu vực Lý Đường quản hạt, đương nhiên không dám vi phạm lời nói của Tần Vương, cho nên ở trong thành trì của Lý Đường ngược lại không có mấy người có thể nhận ra Phương Tử Vũ.

Phương Tử Vũ đi vào một tửu điếm quy mô không nhỏ, ngồi ở một góc vắng vẻ, gọi một bình rượu tinh tế. Nhớ rõ lúc trước khi cùng Từ Ngạo Thiên mới vào thế tục, tại một gian tửu điếm lụi bại cũng trong một góc như vậy, cũng một loại rượu này, hai người uống bát lớn, nói chuyện thiên hạ. Bất tri bất giác Phương Tử Vũ lâm vào trong hồi ức, vẻ băng lãnh trên khuôn mặt hòa tan đi một chút.

Trong tửu điếm đột nhiên truyền ra tiếng kinh hô, khiến Phương Tử Vũ từ trong hoài niệm khôi phục lại. Thì ra là một toán hai nam hai nữ đi vào trong tửu điếm, đặc biệt là hai nữ tử kia lại có bộ dáng tuyệt sắc giai nhân, khó trách vừa rồi lại tạo ra náo động như thế.

Phương Tử Vũ vội vội vã liếc mắt một cái liền cúi đầu tiếp tục uống rượu, nhưng rất nhanh cả người hắn liền chấn động, lập tức lại ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới.

Lần nữa nhìn kỹ mới phát hiện bốn người kia đúng là người quen của hắn, hơn nữa một nữ tử tuyệt sắc trong đó đúng là Lục Tử Huyên, người mà được hắn liều mạng cứu lúc trước.

*****

Ở tu chân giới truyền lưu một một câu truyện tình đẹp mà thê lương.

Ở thời đại phong thần, từng có một tiên nữ trên trời được phái xuống phàm gian trợ giúp chân mệnh thiên tử. Trong thời gian đó, tiên tử kia trong một lần ngoài ý muốn suýt nữa bị chết, lại được một vị thiếu niên anh tuấn cứu. Vì thế, tiên tử yêu thiếu niên. Tiếc rằng thiên ý trêu người, thiếu niên kia sau khi tự nguyện sa ngã, nguyện cùng tà ma ngoại đạo làm bạn, tiên tử thương tâm, phải lựa chọn giữa tình yêu cùng chính nghĩa, cuối cùng vẫn tự tay chém đầu của người yêu xuống. Cuối cùng tiên tử ôm đầu của người yêu, ở trên đỉnh núi bi thương hóa thành tượng đá, tựu thành Vọng Thiên Phong như hiện giờ. Tiên tử ngày ngày nhìn trời, trông mong thượng thiên thương hại, có thể làm cho người yêu của mình trở lại bên người.

Chuyện xưa này được người đời kể lại, khiến cho vô số nam nữ si tình sau khi nghe thấy truyền thuyết này dĩ lệ tẩy diện (lấy lệ tẩy mặt), nhưng mỗi người sau khi cảm thụ qua sự bi thương của tiên tử đều tự hỏi, nếu thời gian quay ngược lại một lần nữa để cho tiên tử giết chết thiếu niên nọ, nàng còn có thể ra tay hay không? Đại bộ phận nam nhân đều nói, vì chính nghĩa đại nghĩa diệt thân. Đại bộ phận nữ tử nói sẽ không, tiên tử kia đã phải thương tâm một lần, nàng khẳng định không muốn lại đau khổ một lần nữa. Nếu thời gian quay lại, nàng nhất định sẽ khuyên thiếu niên cùng nàng quy ẩn, hai người cùng nhau chung sống đến bạc đầu.

Thế nhưng, thật có thể như ý được sao?

Trong khoảnh khắc Phương Tử Vũ nhìn thấy Lục Tử Huyên thì ký ức vốn đã bị chôn sâu dưới đáy lòng lại được mở ra, cái tên ngày ngày đêm đêm muốn quên đi kia thủy chung vẫn quanh quẩn ở trong lòng.

Còn có một khuôn mặt kia...

- Ngươi... Tên gọi là gì?

- Ta, ta gọi là Lục Tử Huyên.

- Ta gọi là Phương Tử Vũ.

- Lục Tử Huyên! Đáp ứng ta hai chuyện.

- Chuyện gì?

- Thứ nhất, sau này mặc kệ gặp phải khó khăn hay nguy hiểm gì, không đến một khắc cuối cùng cũng tuyệt đối không thể dễ dàng vứt bỏ bản thân.

- Được, nếu hôm nay ta có thể sống, ta đáp ứng ngươi. Còn chuyện thứ hai?

- Chuyện thứ hai... Chuyện thứ hai đó là... Nhớ rõ ta.

- Nhớ rõ ngươi?

Hai tay của thiếu niên mở rộng như một đôi cánh song song với bả vai, thoạt nhìn giống như một cây thánh giá, hoặc là một con chim ưng. Sau đó, hắn ngửa đầu nhìn nàng, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua sót, nhanh chóng rơi xuống phía dưới.

- Không!

Cả đầu và tay của nàng đều với ra ngoài, tay nàng nhẹ nhàng quơ, muốn giữ lại thân thể của hắn, thế nhưng, nàng bắt lấy chỉ có gió núi hư vô mờ mịt. Nàng nhìn thân thể của Phương Tử Vũ nhanh chóng rơi xuống, trong mắt nàng tất cả đều là nụ cười bất đắc dĩ cuối cùng của Phương Tử Vũ. Cuối cùng, chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh đem khuôn mặt hoàn toàn che lấp.

Hắn, biến mất rồi.

Chuyện cũ lần lượt tái hiện trong lòng, không biết vì sao, Phương Tử Vũ đột nhiên nhớ lại câu chuyện cũ này. Khi mới lên Ngọc Hư Cung, ngoại trừ sư huynh thì không có mấy người nguyện ý nói chuyện với hắn, thậm chí ngay cả sư phó Bách Kiếp của hắn cũng chẳng quan tâm. Mãi đến sau khi Phương Tử Vũ mất tích trở về diện mạo đại biến, lúc này những nữ tử xinh đẹp đó mới đều bám lấy, điều này khiến Phương Tử Vũ cảm thấy sự dối trá của nhân tình. Mà một chuyện xưa này, cũng là lúc ấy không biết nữ đồ nào của Ngọc Hư Cung nói cho hắn nghe, lúc ấy hắn nghe qua liền quên, không nghĩ tới hiện tại khi gặp lại Lục Tử Huyên, chuyện xưa tưởng như đã sớm quên kia lại bất ngờ xuất hiện trong đầu.

Giờ phút này, Phương Tử Vũ đột nhiên phát giác, tình cảnh của mình và Lục Tử Huyên lại không khác mấy so với hai nhân vật chính trong chuyện xưa. Đều là thiếu niên cứu thiếu nữ, rồi sau đó thiếu niên sa ngã bị người đời khinh thường. Chỉ là không biết Lục Tử Huyên còn nhớ thiếu niên từng có bộ dáng xấu xí kia không? Nàng có giống như tiên tử trong chuyện xưa, chờ đợi mà si ngốc, trông mong mà si ngốc.

Cười khổ một chút, Phương Tử Vũ thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục chậm rãi uống rượu.

Bốn người Lục Tử Huyên đối với âm thanh ầm ỹ trong tửu lâu này dường như cảm thấy phiền chán, hơi nhíu mày, sau đó phát hiện chỗ của Phương Tử Vũ một góc vắng vẻ. Cô gái từng được Lục Tử Huyên gọi là sư muội nọ báo một tiếng, bốn người lập tức đi đến chỗ trống bên cạnh Phương Tử Vũ ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên.

Thiếu niên kia dường như rất bất mãn đối với sự xoi mói của những người trong tửu lâu này, xoay người hung hăng trừng mắt nhìn người ngồi ở mỗi bàn, sau đó gõ gõ trường kiếm trong tay. Lúc này thực khách mới phát hiện thì ra bọn họ mỗi người trên người đều mang một thanh trường kiếm, hơn nữa bốn người đều xiêm y ngăn nắp, âm thầm đoán rằng mấy người này có thể không dễ chọc, vì thế thanh âm trong tửu lâu chậm rãi nhỏ dần. Nhưng tặc nhãn vẫn như cũ chăm chú trên người Lục Tử Huyên và một thiếu nữ khác, mà hai vị thiếu nữ, người đương sự thì dường như đối với những ánh mắt này đã tập thành thói quen, tự nhiên ở một bên tự nhiên trò chuyện.

- Hoa Mỹ, muội nói hắn sẽ có chuyện sao?

Lý Hoa Mỹ còn chưa trả lời, thiếu niên lúc trước đã chen vào:

- Chết là tốt nhất.

Lục Tử Huyên không vui nói:

- Tiễn Trạm sư huynh.

Một thiếu niên khác cũng vội vàng phụ họa:

- Tỷ, Tiễn sư huynh nói đúng đó. Hắn năm đó không phải cứu tỷ một mạng thôi sao, làm sao vẫn mãi để trong lòng như vậy. Hơn nữa, hắn hiện tại chính là đối tượng của tu chân giới Cách Sát lệnh, tỷ nếu muốn giúp hắn thì có thể hại cha và Cửu U sơn trang thảm rồi.

Lục Tử Huyên khẽ nhăn mày không nói gì, Tiễn Trạm vỗ nhẹ lên lưng Lục Thiên Kì cười ha ha nói:

- Thiên Kì không hổ là huynh đệ tốt của ta, Tử Huyên, Thiên Kì nói đúng đó, muội cần phải nghĩ nhiều hơn cho Cửu U sơn trang a.

Lục Thiên Kì cười mỉa nói:

- Đệ nói chính là sự thật, đúng không, tỷ phu.

Phương Tử Vũ ở bên cạnh nghe vậy thoáng run rẩy, trong lòng giống như nếm đủ ngũ vị (mặn, ngọt, chua, cay, đắng). Không nghĩ tới chuyện qua nhiều năm rồi mà Lục Tử Huyên thực sự vẫn nhớ tới mình, nhưng một tiếng'tỷ phu' của Lục Thiên Kì kia làm cho Phương Tử Vũ trong lồng ngực giống như phiên giang đảo hải sông cuộn biển gầm không dứt.

Một tiếng'tỷ phu' này cũng khiến Tiễn Trạm rất là vui vẻ, cười to nói:

- Ngoan, tiểu cữu tử (em vợ) đợi sau khi trở về tỷ phu sẽ nhờ luyện khí đại sư đặc biệt luyện chế cho đệ một thanh pháp kiếm tốt nhất.

Lục Thiên Kì cười hi hi nói:

- Vậy xin đa tạ tỷ phu trước.

Lý Hoa Mỹ khẽ'xí' một tiếng nói:

- Bát tự còn chưa xem, đã loạn nhận quan hệ.

Lục Thiên Kì ra vẻ kinh ngạc nói:

- Ài, Hoa Mỹ, muội nói như vậy có thể không đúng rồi. Tỷ phu cùng tỷ của huynh chính là từ nhỏ đã có hôn ước, huynh ấy làm tỷ phu của huynh cũng là chuyện sớm hay muộn, gọi trước như vậy cũng không có quan hệ gì.

Tiễn Trạm cười ha ha nói:

- Nói rất đúng. Sư muội a, Thiên Kì nói cũng không sai, Tử Huyên sớm hay muộn cũng là người của Tiễn gia ta. Ài, muội làm sao phải tức giận như vậy? Chẳng lẽ không nỡ xa Tử Huyên muốn làm nhị phòng của huynh chứ?

Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ đồng thời hừ một tiếng, mà Lục Thiên Kì đúng lúc đó cũng ho khan vài cái.

Tiễn Trạm cười to nói:

- Nói đùa thôi, nói đùa thôi. Lý sư muội chính là người trong lòng của Thiên Kì, huynh là tỷ phu sao lại đoạt người yêu của đệ chứ.

Lục Thiên Kì nghe vậy cười khẩy, Lục Tử Huyên và Lý Hoa Mỹ nghe hắn nói càng ngày càng thái quá, mặt đều đã biến sắc.

Lục Tử Huyên trầm giọng nói:

- Tiễn Trạm sư huynh, hôn ước của ta và huynh quả thật không thể thay đổi, nhưng không có nghĩa là ta không có ý nghĩ của mình, cho nên mời huynh sau này khi nói chuyện thì tôn trọng ý kiến của ta một chút. Còn nữa, xin đừng lấy Hoa Mỹ ra nói đùa. Thiên Kì, đệ cũng đừng nghĩ đến chuyện cóc ăn thịt thiên nga, hãy luyện công tốt cho ta, tương lai kế thừa Cửu U sơn trang của cha mới là đại sự của đệ.

Lục Thiên Kì sắc mặt trầm xuống:

- Tỷ, đệ và Hoa Mỹ chính là tình đầu ý hợp...

- Tình đầu ý hợp?

Lục Tử Huyên cười lạnh nói:

- Đó chính là đệ'tự tác đa tình' (tưởng ai cũng yêu mình).

Dứt lời đứng lên nói:

- Ta không muốn ăn, các ngươi tự mình ăn đi.

Sau đó xoay người rời khỏi tửu lâu.

Lý Hoa Mỹ than một tiếng, nói:

- Muội đi xem tỷ ấy.

Đợi sau khi Lý Hoa Mỹ và Lục Tử Huyên đồng thời rời đi, Tiễn Trạm sắc mặt xanh mét, oán hận nói:

- Nữ nhân này, thật sự phải dạy dỗ cho tốt.

Lục Thiên Kì cũng có sắc mặt khó coi nói:

- Tỷ phu...

Tiễn Trạm đưa tay ngăn lại nói:

- Yên tâm đi, Hoa Mỹ là của đệ, nàng chạy không được. Chẳng qua tỷ tỷ kia của đệ, hừ hừ, có nàng ở giữa làm khó dễ, chuyện của đệ cũng khó làm a.

Lục Thiên Kì vội la lên:

- Tỷ phu, vậy phải làm sao bây giờ?

- Làm sao bây giờ? Dễ thôi.

Tiễn trạm cười âm hiểm nói:

- Chờ nàng biến thành người của ta, sẽ đối với ta'thiên y bách thuận' (bảo gì nghe nấy), đến lúc đó ta đem Hoa Mỹ gả cho đệ, tin rằng nàng cũng không dám nói gì.

Lục Thiên Kì chấn động:

- Tỷ phu, huynh không phải là muốn...

- Làm sao? Dù sao nàng sớm muộn gì cũng là người của ta, thời gian sớm một chút thì có quan hệ gì. Thiên Kì, tiếng tỷ phu này của đệ cũng không phải là gọi chơi chứ?

Lục Thiên Kì sau khi suy tư một lát cắn răng nói:

- Cũng tốt, dù sao tỷ của đệ sớm muộn gì cũng phải gả cho huynh. Chuyện này đệ chỉ coi như không biết, tỷ phu, huynh ngàn vạn lần đừng đem đệ nói ra ngoài a, bằng không cha đệ khẳng định sẽ giết đệ.

Tiễn Trạm vỗ vỗ vai của hắn nói:

- Yên tâm, ta làm sao lại hại tiểu cữu tử của mình chứ.

- Hoa Mỹ kia...

Tiễn Trạm trong mắt hiện lên tinh mang:

- Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, khi ta'ra tay' với tỷ tỷ của đệ, đệ cũng thuận tay'làm luôn' Hoa Mỹ. Như vậy hai người các nàng mới không dám lộ ra.

Lục Thiên Kì mừng rỡ, vội vàng gật đầu. Nhìn một chút đồ ăn đầy bàn lại hỏi:

- Tỷ phu, cơm này chúng ta ăn hay không ăn?

- Không ăn.

Tiễn Trạm tiện tay ném một thỏi bạc, xoay người rời đi.

Chờ sau khi Tiễn Trạm và Lục Thiên Kì rời đi, Phương Tử Vũ thở dài một tiếng, sau khi lẩm bẩm vài tiếng"Lục Tử Huyên", cắn chặt răng, dứt khoát đứng dậy muốn rời đi.

Nhưng vào lúc này, một bàn khác cách đó không xa, cả bàn tổng cộng bảy tên đại hán đồng thời đứng dậy trả tiền rời đi.

Từ khi tiến vào tửu lâu, Phương Tử Vũ đã nhìn ra một bàn bảy người này đều là người tu chân, đều ở Tâm Động và Linh Tịch kì, tu vi quả thực không kém. Lúc này bọn họ truy ở phía sau đám người Lục Tử Huyên, có quan hệ gì hay không?

Phương Tử Vũ trong lòng vừa động, bỏ lại một thỏi bạc vụn vội vàng rời đi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-129)