← Ch.0163 | Ch.0165 → |
"Cảnh sát thì hay lắm à, cảnh sát thì có thể tùy tiện bắt người à?"
Mấy cảnh sát đều bị thái độ khinh thường của gã chọc cho tức giận, nói: "Mang về sở rồi nói!" Bọn họ vây lấy ba người thanh niên trẻ tuổi, một cảnh khiến người ta không ngờ tới đã phát sinh, người thanh niên ấy đột nhiên xông về phía cảnh sát, gã xuất quyền cực nhanh, hai đồng bạn của gã cùng đều là cao thủ bác kích, một lát sau, bốn cảnh sát đều bị hắn đánh ngã, Lý Tường Quân nhìn thấy tình cảnh ở trước mặt thì có chút trố mắt, lại thấy người thanh niên đó bước về phía mình, sợ đến nỗi quay người chạy vào trong quán.
Người trẻ tuổi nhấc chân định đuổi theo, đột nhiên cảm thấy trước mắt nhoáng lên một bóng người, Trương Dương đã cản đường hắn, cười nói: "Anh bạn, đủ rồi đó, tôi thấy các anh hiện tại bỏ đi vẫn còn kịp đấy!"
Người thanh niên hừ lạnh một tiếng, vung quyền đánh vào ngực của Trương Dương, Trương Dương sớm đã biết rằng đối phương là hạng người một lời nói không hợp là xuất thủ ngay, hắn cũng đồng dạng tung quyền nghênh tiếp. Thằng nhóc mày không phải là điên rồi chứ? Ta đây chính là muốn để cho mày biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Song quyền "rầm" một tiếng va vào nhau, Trương Dương không động đậy một chút nào, người thanh niên đó thì sắc mặt hơi biến đổi, sau đó liên tiếp lùi hai bước, quyền phải của hắn không khỏi có chút run rẩy. Uy lực của một quyền đó của Trương Dương, chỉ có tự mình thể hội thì mới biết được.
Hai đồng bạn của hắn thấy tình thế không ổn, muốn đồng thời vây về phía Trương Dương, nhưng bị người thanh niên đó ngăn lại.
Ngoài cửa lúc này vang lên tiếng còi cảnh sát, có thêm sáu cảnh viên tới hiện trường.
Trương Dương thở dài một hơi, nói: "Một chuyện nhỏ mà thôi, hà tất phải làm lớn như vậy!" Hắn hiện tại chỉ đứng nói chứ không động thủ, bởi vì quán ăn này là con trai của Lý Trường Vũ mở, cho nên hắn mới nhịn cục tức này, nếu như là một người xa lạ không quen biết gì, thì hắn đã xông lên đánh cho một trận rồi, lửa giận của Trương đại quan nhân chỉ sợ còn kịch liệt hơn người thanh nhiên này nhiều.
Người trẻ tuổi đó sớm đã nhìn thấy đám cảnh sát, cũng rút điện thoại ra, sau khi có người nhấc liền lớn tiếng nói: "Bác Điền, cháu gặp chút phiền phức, cảnh sát Giang Thành đang muốn bắt cháu!"
Trương Dương hơi ngây người, từ trong lời nói của người trẻ tuổi này đã đoán ra bác Điền mà gã gọi có tám chín phần mười chính là Điền Khánh Long, cục trưởng cục công an thành phố Giang Thành. Địa phương Giang Thành này thực sự là quá nhỏ rồi, đi đâu cũng gặp người quen.
Trương Dương vốn không muốn quản nhiều chuyện này làm gì, nhưng Lý Trường Vũ và Điền Khánh Long đều có quan hệ không tồi với hắn, hắn thủy chung không thể để hai người hồ đà hồ đồ bởi vì chuyện này mà xích mích được, đợi khi người thanh niên đó gác điện thoại, hắn lập tức gọi điện thoại cho Điền Khánh Long. Điền Khánh Long đang chuẩn bị phát hỏa, rất lấy làm lạ không hiểu vì sao Trương Dương lại gọi điện thoại cho y. Khi y nghe thấy Trương Dương nói xong đầu đuôi chuyện này, cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, nếu không phải là Trương Dương kịp thời nhắc nhở, chuvện này suýt chút nữa trở thành mâu thuẫn rồi. Y thấp giọng nói: "Thằng nhóc đó là con trai út Quách Chí Cường của Quách Lượng, là con nuôi của dì Tường của cậu đó, trước giờ đều làm lính ở bên ngoài, chuyện này cậu đã cản rồi thì giúp giải quyết luôn đi, tôi sẽ bảo người của đồn công an rút hết!"
Trương Dương gật đầu, sau khi đập điện thoại, hắn nói với Quách Chí Tường: "Quách Chí Cường?"
Quách Chí Cường bởi vì một quyền giao thủ vừa rồi với Trương Dương, đã cảm thụ được thực lực của người ta, vẻ cuồng ngạo trong mắt cũng lập tức vơi đi nhiều, gã ừ một tiếng.
Trương Dương nói khẽ: "Dẫn người đi đi, đều là người của mình cả, lát nữa cục trường Điền sẽ giải thích với anh!"
Quách Chí Cường cũng không phải là người không hiểu chuyện, người ta đã mở miệng chỉ đúng tên cục trưởng Điền rồi, mình có gây chuyện nữa cũng chẳng có gì thú vị, gã đánh mắt ra hiệu cho hai đồng bạn, ra cửa lái chiếc xe jeep quân dụng đỗ ở cửa nghênh ngang bỏ đi.
Đồn công an đã nhận được thông tri của Điền Khánh Long, tất nhiên sẽ không nhúng tay vào tra hỏi.
Lý Tường Quân nhìn thấy xe cảnh sát tới, lúc này mới lớn gan quay lại nhìn, phát hiện người đánh hắn đã đi rồi, không khỏi nổi cơn tam bành, hắn đang muốn lý luận với người của đồn công an thì Trương Dương bước tới vỗ vai hắn, nói: "Bỏ đi, dẫu sao thì cũng không có tổn thất gì mà."
"Cái gì mà không có tổn thất? Tiệm của tôi bị người ta đập, tiền cơm còn chưa trả nữa kìa!" Lý Tường Quân căm giận nói.
Trương Dương vô cùng phản cảm với thằng ôn này, lười chẳng muốn lý luận với hắn, dẫn bọn Chu Hiểu Vân bỏ đi.
Còn chưa lái xe tới công trường thì Lý Trường Vũ lại gọi điện thoại tới, y từ trong miệng của Điền Khánh Long biết được chuyện này, Điền Khánh Long vừa rồi đã suy tính một chút, chuyện này trước tiên phải câu thông với Lý Trường Vũ, để tránh bởi vì một chuyện nhỏ mà tạo thành hiểu lầm. Lý Trường Vũ nghe thấy Trương Dương có mặt ở đó, cho nên gọi điện thoại cho Trương Dương hỏi tình hình cụ thể.
Trương Dương thật thà kể lại một lượt chuyện vừa phát sinh.
Lý Trường Vũ tức giận nói: "Thằng ngu ngốc này đúng là đồ vứt đi, mở quán ăn thì mở quán ăn đi, mới được có mấy ngày đã giở trò chặt đẹp khách, phải cho nó một trận."
Chuyện của cha con họ, Trương Dương tất nhiên cũng chẳng có quyền phát ngôn.
Lý Trường Vũ sau khi chửi lẩm bẩm hai câu liền nói: "Trương Dương, nó bị thương có nặng không?" Người bị đánh dẫu sao cũng là con y, cốt nhục tình thâm, Lý Trường Vũ quan tâm cũng là chuyện bình thường.
"Không sao cả!"
Lý Trường Vũ thở dài một hơi, nói: "Sau này cậu cũng nhắc nhở nó nhiều một chút!"
Trương Dương thầm thấy buồn cười, ngay cả ông làm cha còn chẳng dạy được hắn, tôi thì làm được gì? Nhưng ngoài miệng thì vẫn đáp ứng một tiếng.
...
Trương Dương không hề để chuyện này ở trong lòng. Điền Khánh Long và Lý Trường Vũ đã biết chân tướng của sự việc, chuyện này không thể tiếp tục làm lớn nữa. Trương Dương bởi vì chuyện buổi trua mà nảy sinh phản cảm rất lớn đối với Lý Tường Quân, ánh mắt của Lý Tường Quân thực sự là quá thiển cận.
Trương Dương tới công trường không lâu thì lập tức nhận được thông tri, bảo hắn tới khu Văn Uyên tham gia một hội nghị khẩn cấp.
Lúc Trương Dương đến nơi, hội nghị vừa mới bắt đầu. Khu trưởng khu Văn Uyên Tiền Trường Kiện chủ trì hội nghị, tham gia hội nghị trừ mấy vị cán bộ của khu lý ra, còn có Tiết Thành Cương cục trưởng cục công an khu vực, Trương Trung Tường quản đốc nhà máy dệt.
Trương Dương tới hơi muộn một chút, lúc tới nơi thì Tiết Thành Cương đã phát ngôn xong rồi, Tiền Trường Kiện nói với Trương Dương: "Trương Dương, nói cách nhìn của cậu đi!"
Trương Dương hơi ngây người, hắn ngay cả chủ đề của hội nghị ngày hôm nay còn chẳng biết, chẳng qua là thấy Trương Trung Trường cũng có mặt, đoán rằng hội nghị ngày hôm nay chủ yếu là để giải quyết vấn đề khúc mắc giữa chùa Nam Lâm và nhà máy dệt, hắn rất giảo hoạt liếc Trương Trung Trường một cái, nói: "Chuyện này tôi cùng chẳng có bao nhiêu quyền mà phát ngôn, hay là quản đốc Trương nói đi!"
Trương Trung Tường cười khổ, nói: "Tôi không có gì để nói cả, kế hoạch di dời lần lượt mà thị lý đề xuất, chúng tôi cũng quán triệt chấp hành rồi, nhưng tiền bồi thường mà thị lý đáp ứng tới hiện tại vẫn chưa vào tài khoản, công nhân không thấy tiền, tức nhiên là có oán khí. Người làm quản đốc như tôi nói lời cùng chẳng có tác dụng, tôi hiện tại ở trong nhà máy căn bản không có uy tín gì, nhà máy dệt chính là một cuộn len rối rắm, tôi không có năng lực quản, lãnh đạo nếu thấy tôi không xứng đáng với chức vụ thì cách chức tôi đi."
Tiền Trường Kiện nhíu mày, chuyện giữa nhà máy dệt và chùa Nam Lâm liên tục xảy ra, khiến y cũng cảm thấy hơi đau đầu, điều khiến y không vui nhất chính là thái độ của Trương Trung Tường, thân là quản đốc, sao lại có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy?
Trương Trung Tường sở dĩ nói vậy là cũng có nguyên nhân, hắn cũng biết một loạt những chuyện xảy ra gần đây có ảnh hưởng tới mình, tình trạng sản xuất kinh doanh của nhà máy dệt lại rối tinh rối mù, tiền cảnh chính trị của hắn vô cùng mờ mịt, vì nản chí nên mới nói ra những lời như vậy, đối diện với lãnh đạo cùng không còn nhiều cố kỵ nữa.
Cục trưởng cục công an khu Văn Uyên Tiết Thành Cương nói: "Vô luận là như thế nào thì phía nhà máy dệt các anh cũng không nên đánh cục trưởng Khưu, chuyện này rất nghiêm trọng, đã cấu thành tội làm thương tổn người khác rồi. Gia quyến của cục trường Khưu kiên trì muốn các anh giao hung thủ đánh người ra."
Trương Trung Tường nói: "Vậy ông bắt tôi đi, cục trường Khưu bị đánh ở nhà máy dệt, trách nhiệm chủ yếu là của tôi!"
Tiền Trường Kiện không nhịn được giận nữa, nói: "Anh đừng vội chịu trách nhiệm, anh là đại biểu pháp nhân của nhà máy dệt, trách nhiệm mà anh phải gánh thì anh cùng chẳng thoát được đâu, còn trách nhiệm mà anh không phải gánh thì anh cũng chẳng có bản lĩnh mà gánh đâu!" Ánh mặt của y chuyển sang Trương Dương, nói: "Trương Dương, khu lý đã chưng cầu ý kiến của các phương diện, bởi vậy trước mắt quyền chỉ huy công trình chùa Nam Lâm vẫn giao cho câu."
Trương Dương cười thầm trong lòng, lúc trước mình làm đang tốt, bởi vì An Đức Hằng ở sau lưng ngáng chân, gạt bỏ mình ra khỏi công trình chùa Nam Lâm, hiện tại công trường xuất hiện phiền phức thì lại muốn đẩy lên người mình. Ta con mẹ nó dễ khi phụ vậy ư? Hắn đương nhiên không đồng ý, mỉm cười nói: "Khu trưởng Tiền à, tôi hiện tại thực sự là không có tinh lực để quan tâm tới cả chuyện của chùa Nam Lâm nữa, xây tường thành cổ, cải tạo đường cổ, còn phải phụ trách chiêu thương cho chính phủ thành phố, cả ngày bận đến tối mặt tối mũi, chuyện của chùa Nam Lâm tôi thực sự là hữu tâm vô lực."
Tiền Trường Kiện nói: "Tôi chỉ truyền đạt quyết định của thị lý thôi!"
Trương Dương trong lòng uất ức vô cùng, không cần hỏi cũng biết là chủ ý của Lý Trường Vũ rồi, kỳ quái thật, vừa rồi còn nói điện thoại với y, y ở trong điện thoại sao không nói gì nhỉ? Sao lại thông qua miệng của Tiền Trường Kiện để nói với mình?
Tiền Trường Kiện nói: "Công trình tu sửa tường thành cổ khởi công khá muộn, nhưng tiến độ hiện tại đã vượt quá cảnh khu chùa Nam Lâm rồi, thị lý vô cùng bất mãn đối với tiến độ của công trình chùa Nam Lâm, cục trưởng Khưu không may bị thương, thông qua sự hội ý của mọi người, tất cả đề cử cậu tới phụ trách công tác chỉ huy công trình chùa Nam Lâm. Trương Dương, cậu đừng có từ chối!"
Sau khi tan họp, Tiền Trường Kiện đặc ý giữ Trương Dương lại, từ lần trước Trương Dương bảo vệ y trước sự vây công của công nhân nhà máy dệt, Tiền Trường Kiện có rất nhiều hảo cảm đối với người thanh niên này, y nói khẽ: "Trương Dương, tôi thấy cậu đối với chuyện chùa Nam Lâm hình như không được nhiệt tình thì phải?"
Trương Dương thở dài, nói: "Khu trưởng Tiền à, ông cũng thấy rồi đó, công tác hiện tại trên đầu tôi cũng đủ khiến tôi bận tối tăm mặt mũi rồi. Tôi còn tinh lực để lo tới cả chuyện ở phía chùa Nam Lâm nữa ư? Vả lại khối đất đó quá phức tạp, không chỉ là chuyện xây dựng công trình, còn liên quan tới cả vấn đề di dời nhà máy dệt, chỉ công tác của những công nhân đó thôi cùng khiến người ta đau đầu lắm rồi."
Tiền Trường Kiện cười nói: "Nhưng mọi người đều xem trọng cậu! Tôi tiết lộ cho cậu nhé, cho dù không có chuyện cục trưởng Khưu bị người ta đánh, thị lý cũng đã chuẩn bị giao cảnh khu chùa Nam Lâm cho cậu phụ trách rồi."
Được người ta coi trọng luôn rất tốt, Trương đại quan nhân bất giác cảm thấy có chút đắc ý, nhưng hắn lập tức cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, phàm là chuyện gì cũng đều phải có lý do, cho dù Lý Trường Vũ úp mình, nhưng hiện tại hắn dẫu sao cũng chỉ là một cán bộ cấp khoa, quan to hơn mình ở cái Giang Thành này thì đi đâu cũng thấy, vì sao công tác quan trọng như vậy lại giao cho mình, phải biết rằng công trình cảnh khu chùa Nam Lâm giao cho mình chỉ huy, vậy chẳng khác nào là giao toàn bộ những hạng mục khai phá du lịch Giang Thành cỡ lớn cho mình quản lý, quyền lực này thực sự là không phải lớn một cách bình thường.
Tiền Trường Kiện từ vẻ mặt của Trương Dương đã nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, nói khẽ: "Phía Hương Cảng đã biểu lộ sự không hài lòng đối với tiến độ của cảnh khu chùa Nam Lâm, đại biểu của phía Hương Cảng là An tiểu thư đã nhắc tới cậu, là cô ta tiến cử cậu tới phụ trách công trình chùa Nam Lâm với thị lý."
Trương Dương lúc này mới minh bạch, nguyên nhân chủ yếu vẫn là An Ngữ Thần, là An Ngữ Thần ảnh hưởng tới quyết định của thị lý, hắn gật đầu, nói: "Khu trưởng Tiền, ông biết đó, cảnh khu chùa Nam Lâm là một cục diện rối rắm, tiến độ công trình sở dĩ không ngừng kéo dài, có quan hệ rất lớn tới phương diện nhà máy dệt."
Tiền Trường Kiện nói: "Cho nên khu lý hi vọng cậu có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này, lợi dụng quan hệ giữa cậu và phía Hương Cảng để làm tốt công tác này, xem xem phí bồi thường di dời mà bọn họ đã đáp ứng có thể chuyển vào tài khoản của nhà máy dệt sớm một chút hay không."
Trương Dương cười nói: "Tôi tính kỹ rồi, bọn họ vẫn muốn mang tôi ra để sai bảo!"
Tiền Trường Kiện mỉm cười, nói: "Một người có giá trị để lợi dụng chứng tỏ rằng anh ta có năng lực. Tiểu Trương à, làm cho tốt đi, mọi người đều xem trọng cậu đó!"
Lúc Trương Dương đi tới bãi đỗ xe của chính phủ khu vực, nhìn thấy Trương Trung Tường vẫn chưa đi, đang đứng ở trước xe gọi điện thoại, thế là liền bước tới. Trương Trung Tường gọi điện thoại xong liền nhìn thấy Trương Dương ở bên cạnh, cười cười nói: "Trưởng phòng Trương có gì chỉ giáo?"
Trương Dương nói: "Quản đốc Trương, vừa rồi anh cũng nghe rồi đó, lãnh đạo bảo tôi phụ trách công trường cảnh khu chùa Nam Lâm, sau này chúng ta sẽ tiếp xúc nhiều hơn, tôi hi vọng chúng ta có thể câu thông với nhau nhiều hơn, cố gắng làm tốt nhiệm vụ mà thị lý giao phó." Những lời này của Trương Dương rất thành khẩn.
Trương Trung Tường cười cười: "Hi vọng là vậy!" Hắn nói xong liền đi lên xe của mình, thái độ lãnh đạm khiến Trương Dương không khỏi có chút bực bội. Trương Trung Tường chẳng qua là một quản đốc nhà máy, cùng lắm là một phó ban xí nghiệp, mình trên đầu còn treo cái hàm phó chủ nhiệm ban chiêu thương, con mẹ nó, không ngờ lại không nể mặt mình.
...
Trương Dương lên xe jeep của mình, thị lý giao cảnh khu chùa Nam Lâm cho mình chỉ huy, tuy là bị ép, nhưng đây cũng có thể là một cơ hội rất tốt, chỉ cần mình xử lý thỏa đáng, có thể giành được chính tích.
Trương đại quan nhân đang tính toán thì phía Hương Cảng gọi điện thoại tới, An Ngữ Thần rõ ràng đã biết tin tức khu lý giao công trình chùa Nam Lâm cho Trương Dương phụ trách rồi, không khỏi đắc ý, nói: "Lần này anh định cảm ơn tôi thế nào đây?"
"Mắng cô mới đúng đó, tôi hiện tại đã đủ bận rồi, cô còn kéo cái đầm nước đục này tới cho tôi làm gì?"
"Tôi nói nè, con ngươi anh sao chẳng biết tốt xấu gì cả thế?"
Trương Dương nổi giận, nói: "Cô có nhầm không đó, tôi là sư phụ của cô đấy, cô không biết thế nào là tôn sư trọng đạo à?"
"Tôi sớm đã không nhận anh rồi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình như vậy, hiện tại tôi là đại biểu cho phía Hương Cảng nói chuyện công việc với anh, bảo anh phụ trách cảnh khu chùa Nam Lâm chính là tôi khổ cực đi xin chính phủ thành phố Giang Thành, anh đừng có cô phụ sụ kỳ vọng của tôi đó."
"Dẹp đi! Cô thích tìm ai thì tìm? Ông đây không có thời gian hầu hạ cô!" Trương Dương nói xong liền đập điện thoại, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, không biết An Đức Hằng sau khi biết được tin tức này có tức đến phát điên lên không nhỉ, ông đây sớm đã nói rồi, thứ mà tao mất thì tao nhất định sẽ đòi lại.
An Ngữ Thần lại gọi điện thoại tới, cô bé này rất chi là dai, hầm hầm khởi binh hỏi tội: "Trương Dương, anh có thái độ gì thế hả? Cẩn thận tôi khiến nại anh lên lãnh đạo đấy!"
"Đi đi, tôi mong còn chẳng được nữa là, như vậy tôi sẽ bớt phải lo nhiều chuyện, càng nhàn nhã, biết số điện thoại không? Có cần tôi khiếu nại giúp cô luôn không?"
"Đồ lưu manh!" An Ngữ Thần mắng xong không khỏi bật cười, cô ta có chút bất lực với Trương Dương rồi, nhỏ giọng nói: "Gần đây Long Thịnh có hai bộ phim mới muốn tới Giang Thành chọn cảnh, tôi tạm thời không thể tới được, anh giúp tôi tiếp đãi nhé."
"Ai? Vương Chuẩn à?"
Sau khi nhận được lời khẳng định từ phía An Ngữ Thần, Trương Dương mắng: "Tôi đang muốn tìm thằng béo đó đây, con mẹ nó, lần trước tôi giúp hắn nhiều như vậy, thế mà trong phim ngay cả một chữ cũng không nhắc tới chúng tôi, lần này không cho tôi lên thì ông đây sẽ một cước đá hắn bay ra khỏi Giang Thành. Lấy cảnh ư, lấy cái mông ý!"
An Ngữ Thần lúc này mới biết chuyện Giang sơn mỹ nhân, cười nói: "Cái mà anh nhìn thấy mới chỉ là áp-phích, phim còn chưa chiếu cơ mà, gấp cái gì? Phần phụ đề sau phim sẽ cho thêm, anh yên tâm đi, tôi sẽ đặc biệt dặn dò hắn, nhất định sẽ ghi rõ đơn vị hợp tác là núi Thanh Đài và cục du lịch Giang Thành, như vậy thì mới có tác dụng quảng cáo."
Trương Dương nghe cô ta nói vậy, cũng nguôi đi không ít, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Vấn đề quan trọng gây cản trở tới công trình chùa Nam Lâm là khoản bồi thường di dời, khoản tiền này chưa tới, tình tự của công nhân rất khó trấn an."
An Ngữ Thần ở điểm này lộ ra thái độ rất kiên trì: "Trương Dương, kỳ thực khối đất đó là điều kiện mà chính phủ đã hứa cho chúng tôi để chúng tôi khai phá chùa Nam Lâm. Hiện tại việc di dời nhà máy xảy ra vấn đề, nên là chính phủ thành phố ra mặt sắp xếp, đừng có đẩy lên người chúng tôi."
Trương Dương cười nói: "Cô bé, An gia các ngươi sao ai cũng vậy cả thế? Chẳng lẽ tiện nghi trong thiên hạ thì đều để nhà các người chiếm hết à, ngươi ta thì phải luôn chịu thiệt ư? Tình huống cụ thế, phân tích cụ thể, bỏ ra một chút tiền, chẳng qua là tăng thêm một chút chi phí đầu tư, đối với An gia các người mà nói thì chẳng qua là một sợi lông trên chín con trâu mà thôi."
"Anh đương nhiên là đứng trên lập trường của thành phố Giang Thành, anh bảo vệ lợi ích của các anh, anh có từng suy nghĩ cho chúng tôi không."
Trương Dương nói: "Kỳ thực chuyện này chúng tôi không phải đã thảo luận nhiều lần rồi ư, cô lần trước chẳng phải nói là có thể thương lượng à?"
An Ngữ Thần nói khẽ: "Tôi chưa từng nói vậy, tôi nói là ông nội tôi nói rằng có thể thương lượng, tôi đương nhiên phải nghe lời ông ấy!"
Trương Dương từ câu này của An Ngữ Thần nghe ra ý tứ của hành động, xem ra An lão gia tử quyết định áp dụng thái độ nhún nhường trong vấn đề di dời nhà máy dệt rồi.
...
Chuyện quyền chỉ huy khai phá cảnh khu Nam Lâm được giao lại cho Trương Dương đã dẫn tới chấn động rất lớn trong cục du lịch, một cán bộ cấp khoa của phòng mở rộng thị trường, hiện tại đã trở thành người số một nắm đại quyền ở cục du lịch, phòng mở rộng thị trường đã biến thành quan trọng chưa từng có. Mấy người thanh niên của cục du lịch biết tin Giang Nhạc đang xin chuyển sang phòng chiêu thương liền khuyên hắn hãy thay đổi chủ ý, bọn họ từ lúc tiến vào phòng du lịch đến nay, lần đầu tiên cảm thấy công tác của mình quan trọng như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm thấy tiền cảnh sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, cho nên rất không hiểu vì sao Giang Nhạc vào lúc này lại muốn được điều sang nơi khác.
Giang Nhạc có tính toán của mình, kỳ thực hắn một mực đều có hảo cảm với Chu Hiểu Vân, nguyên nhân chân chính khiến hắn rời khỏi cục du lịch chính là ở đây, sau khi Chu Hiểu Vân và Tô Cương đã xác định là người yêu của nhau, Giang Nhạc càng không muốn tiếp tục làm ở đây nữa, chẳng qua là hắn một mực che giấu rất tốt, cho nên không ai biết nguyên nhân chân chính khiến hắn muốn rời khỏi nơi này.
Trương Dương đã đem chuyện của hắn nói với Đổng Hồng Ngọc, Đổng Hồng Ngọc đáp ứng rất sảng khoái, Giang Nhạc trước chuyện đã thông qua quan hệ làm tốt phần lớn công tác rồi, chỉ cần chủ nhiệm Đồng Hồng Ngọc của ban chiêu thương gật đầu, cô ta đồng ý, chuyện này coi như là xong.
*
Lúc Trương Dương bước vào phòng làm việc, mấy người bọn Chu Hiểu Vân đang tâm nhìn khuyên bảo Giang Nhạc, thấy Trương Dương tới, Chu Hiểu Vân nói: "Sếp à, bên trong chúng ta có phản đồ, anh phải chăng là nên giúp đỡ khuyên bảo!"
*
Trương Dương hiểu rõ cô ta đang muốn nói gì, liền mở miệng cười bảo: "Con người ai có chí nấy, các bạn đừng có cản trở tiền trình của Giang Nhạc!" Nói xong liền bước vào phòng làm việc của mình, Đổng Cát Danh lại nghỉ dưỡng bệnh rồi, phòng làm việc chỉ có một mình Trương Dương.
*
Giang Nhạc rất nhanh liền bước vào, hạ thấp giọng, nói: "Sếp, chuyện điều động cám ơn anh nhiều!"
*
Trương Dương cười nói: "Chút chuyện nhỏ thôi mà, có gì mà phải khách khí!"*
Giang Nhạc nói: "Sếp, tôi kỳ thực cũng không muốn đi đâu!"
*
Trương Dương nói: "Tôi có nói gì đâu nào? Vả lại, tôi chẳng phải còn kiêm cả chức phó chủ nhiệm ban chiêu thương ư, cậu đi cũng không phải là phản đồ, tôi gọi đây là tiềm phục, đi nằm vùng cho tôi!"
*
Giang Nhạc nghe hắn nói rất thụ vị, không nhịn được mà bật cười.
*
Chu Hiểu Vân lúc này chạy vào, vẻ mặt khẩn trương, nói: "Sếp, có người tìm anh..." rồi hạ giọng nói: "Là cái tên hôm trước gây chuyện ở Lạt Trường Hồng!"
*
Trương Dương nhíu mày, Quách Chí Cường đã bước vào rồi, hắn hôm nay mặc áo phông màu trắng, quần tây màu xám, đeo kính gọng vàng, lộ ra vẻ rất văn nhã, so với vẻ bưu hãn hôm trước thì như hai người khác nhau.
*
Giang Nhạc và Chu Hiểu Vân thức thời liền lui ra ngoài.
*
Trương Dương cười nói: "Quách tiên sinh tìm tôi có chuyện gì vậy?"
*
Quách Chí Cường lộ ra nụ cười rất thân mật, chủ động đưa tay rồi nói: "Tôi lần này là tới để cám ơn anh!"
*
Trương Dương và Quách Chí Cường tuy giao thủ một lần, có điều giữa hai người lại không hề có bất kỳ mâu thuẫn gì, hắn mỉm cười bắt tay với Quách Chí Tường, mời hắn ngồi xuống, lại bảo Chu Hiểu Vân đi pha trà mời khách.
*
Trương Dương nói: "Quách tiên sinh trông cứ như một thư sinh vậy, công phu đúng là thâm tàng bất lộ!"
*
Quách Chí Cường thẳng thắn nói: "Tôi không bằng anh, tôi đeo kính không số mà thôi, cha tôi nói mắt tôi quá hung, bảo tôi đeo kính để che sát khí!"
*
Trương Dương cười ha ha, nhớ tới tư lệnh quân khu Quách Lượng không ngờ còn có chút mê tín.
*
Quách Chí Cường nói: "Hôm đó tôi và hai chiến hữu đi ăn cơm, vốn là chuyện rất cao hứng, không ngờ lại bị hắn chém đau, tính khí của tôi không tốt, gặp phải chuyện thì không nhịn được, cho nên đã động thủ, về sau mới biết ông chủ quán ăn là con trai của phó thị trưởng." Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Tôi không phải là sợ hắn, cho dù tôi có đánh hắn thì chuyện này cùng chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng bác Điền và cha tôi có quan hệ không tồi, ông ấy là phó thị trưởng Lý cũng có giao tình, tôi nếu làm lớn chuyện, mọi người đều khó nhìn mặt nhau, cho nên tôi cám ơn anh đã xuất thủ ngăn tôi."
*
Trương Dương rất có hảo cảm với sự thẳng thắn của Quách Chí Cường, hắn cười nói: "Lý Tường Quân quả thực là hơi quá đáng, tôi hôm đó cũng bị hắn chém, nhưng nể mặt phó thị trường Lý, chuyện này cũng chỉ đành bỏ qua thôi, dẫu sao thì cũng chẳng có biện pháp mà."
*
Hai người đồng thời bật cười.
*
Quách Chí Cường nói: "Tôi mời anh ăn cơm, tôi rất muốn kết bạn với anh!"
*
Trương Dương lắc lắc đầu: "Không được!"
*
"Không được ư?" Nụ cười trên mặt Quách Chí Cường cứng lại.
*
Trương Dương cười nói: "Anh tới chỗ tôi, tôi là chủ, làm gì có đạo lý khách lại mời chủ chứ?"
*
...
*
Buổi trưa, Trương Dương đặt chỗ ở Kim Mãn Đường, hắn cũng không gọi người khác, cùng Quách Chí Tường tìm một phòng rồi ngồi xuống, hai người vừa gặp mà đã như quen từ lâu, nói chuyện khá hợp ý. Từ những đề tài nói chuvện, Trương Dương biết rằng Quách Chí Cường hiện tại là học ở học viện quân sự quốc gia, sau kỳ nghỉ hè sẽ thực tập tốt nghiệp. Trên người Quách Chí Cường không hề có vẻ kiêu ngạo của con nhà quan, gã từ sau hôm đó giao thủ với Trương Dương, đã nảy sinh cảm giác cao thủ mến tài nhau với Trương Dương, về sau nghe nói tới các loại sự tích uy phong của Trương Dương tại Giang Thành, đối với hắn càng hân thưởng hơn. Luận về tuổi tác, Trương Dương so với gã còn nhỏ hơn hai tuổi, có điều có thể là vì duyên cố hai đời làm người, Trương Dương so với Quách Chí Cường thì trầm ổn hơn rất nhiều.
*
Tửu lượng của Quách Chí Cường cũng rất lợi hại, hai người bất chi bất giác đã uống hết hai cân rưỡi rượu. Trương Dương vốn còn nhớ rằng buổi chiều còn có việc, nhưng rất lâu rồi chưa gặp được bạn rượu hợp ý như thế này, sự hăng hái dồn lên, chuyện gì cũng ném sang một bên, bảo Tô Cường mang theo một cân rượu nữa lên.
*
Quách Chí Cường có chút ngà ngà say, hỏi: "Trương Dương, tôi nghe nói trước đây anh và Lương Bách Xuyên của Hình Ý quyền tỉ võ, vì sao sau cùng lại không có thông tin gì, tôi thấy thực lực của anh chắc gì đã thua lão!"
*
Chuyện Trương Dương và Lương Bách Xuyên tỷ võ được tuyên truyền rất rộng rãi, kỳ thực Trương Dương và Lương Bách Xuyên đã lén lút tỷ thí, hơn nữa còn chiến thắng rất dễ dàng, có điều hắn không muốn bởi vì chuyện này mà khiến khúc mắc giữa hai người càng lúc càng khó giải, cho nên lựa chọn trầm mặc, chuyện này hắn tất nhiên sẽ không tuyên dương ra ngoài. Trương Dương cười nói: "Anh Quách, tôi là một cán bộ quốc gia, người ta là võ lâm nhân sĩ, anh nói xem tôi tự dưng đi chọc vào người ta làm gì? Đồ tử đồ tôn của Lương Bách Xuyên không tới một ngàn thì cũng tới tám trăm, tôi chọc vào lão rồi, mỗi ngày chỉ một người tới trước cửa nhà tôi thôi tôi cũng không tiếp nổi rồi."
*
Quách Chí Cường cười ha ha, lúc này điện thoại của hắn và của Trương Dương cùng đổ chuông, điện thoại của hắn là đại ca Quách Chí Hàng của hắn gọi tới, từ lúc hắn về Giang Thành, lão gia tử biết thằng tính khí của thằng ôn này, cho nên đặc biệt dặn dò Quách Chí Hàng canh chừng em trai của mình, mỗi ngày Quách Chí Hàng đều phải gọi mấy cú điên thoại hỏi tình hình của hắn, biết được Quách Chí Cường đang uống rượu với Trương Dương, cùng cảm thấy khá kinh ngạc. Quách Chí Cường nghe nói gã vẫn chưa ăn cơm liền nói vị trí của Kim Mãn Đường rồi bảo đại ca tới uống mấy chén.
*
Điệu thoại của Trương Dương là có liên quan tới công tác, tên đạo diễn lưu manh Hương Cảng Vương Chuẩn lại tới, thằng ôn này tối qua đã tới Giang Thành, vào sống ở Đế Hào Thịnh Thế, lúc này đang ở cục du lịch của Giang Thành đợi Trương Dương. Trương Dương vẫn nhớ chuyện nhờ hắn giúp tuyên truyền, liền bảo hắn trực tiếp tới Kim Mãn Đường.
*
Vương Chuẩn không phải chỉ tên có một người, còn dẫn theo hai cô gái đi cùng, một cô là nữ nhân vật chính Tạ Lệ Trân trong phim mới của hắn, còn có một người là trợ lý của Tạ Lệ Trân. Tạ Lệ Trân này cũng tính là một nữ diễn viên hàng đầu của Hương Cảng, có điều cô ta xuất thân từ phim cấp ba, hiện tại cũng bắt đầu chuyển sang đóng phim nghiêm túc rồi.
*
Quách Chí Cường nhìn thấy Tạ Lệ Trân thì mắt sáng rỡ lên, gã đã xem không ít phim của Tạ Lệ Trân, trong đó có mấy bộ phim cấp ba, trong lòng không khỏi tán thưởng năng lực của Trương Dương, ngay cả đại minh tinh của Hương Cảng mà cũng quen được.
*
Trương Dương giới thiệu Quách Chí Cường cho bọn họ một chút, lại bảo Tô Cương mang thêm mấy món ăn.
*
Tạ Lệ Trân có vẻ ngượng ngùng, không hề một chút tính ngạo mạn thường thấy của một số minh tinh. Cô ta tới cũng là có mục đích, muốn thông qua quan hệ của Trương Dương để tham bái xá lợi Phật tổ một chút, cô ta vốn rất tin Phật.
*
Trương Dương còn chưa tỏ ý gì thì Quách Chí Cường đã chủ động nói: "Tạ tiểu thư, trùng hợp quá, tôi đang chuẩn bị đi tham bái xá lợi Phật tổ đây, chúng ta ngày mai cùng đi nhé!"
*
Trương Dương trong lòng mừng thầm, Quách Chí Cường này không phải là thích Tạ Lệ Trân rồi chứ!
*
Tạ Lệ Trân chỉ từ miệng Vương Chuẩn biết được năng lực của Trương Dương rất lớn chứ chẳng biết Quách Chí Cường làm gì, cho nên ngoài mặt vẫn tỏ ra rụt rè, nói khẽ: "Ngày mai phải xem sắp xếp của đoàn phim đã!"
*
Vương Chuẩn cũng nhìn ra chút môn đạo, khi Trương Dương giới thiệu Quách Chí Cường, không hề giới thiệu xuất thân và lai lịch của gã, cho nên Vương Chuẩn còn cho rằng Quách Chí Cường là bạn bè bình thường của Trương Dương, hắn cười nói: "Quách tiên sinh đúng là nhiệt tình quá!"
*
Trương Dương nói: "Đạo diễn Vương, có chuyện tôi vẫn chưa tính sổ với ông đâu đấy, lần trước ông quay Giang sơn mỹ nhân, Giang Thành của chúng tôi, cục du lịch của chúng tôi đã ủng hộ vô điều kiện, sao ông chiếu phim, bên trong không có ghi dòng chữ cám ơn chúng tôi hả?"
*
Vương Chuẩn cười nói: "Trưởng phòng Trương, ngài đừng tức giận, An tiểu thư đã nói chuyện này với tôi rồi, chúng tôi không phải là không ghi, mà là anh mới chỉ nhìn thấy tạp chí điện ảnh thôi, tin tức phản ứng bên trên rất phiến diện. Lúc chính thức công chiếu phim, tôi sẽ đặc biệt dùng 40 giây để quảng cáo, lần này tới không phải chỉ để quay phim mà còn quay cả quảng cáo nữa, phải quay tất cả những cảnh đẹp nhất của Giang Thành và núi Thanh Đài."
*
Trương đại quan nhân hài lòng gật đầu, nói: "Thế mới phải đạo chứ!"
*
Sức chú ý của Quách Chí Cường đã hoàn toàn tập trung lên người Tạ Lệ Trân, hắn nói khẽ: "Tạ tiểu thư có điện thoại không? Sống ở đâu, ngày mai tôi sẽ đón cô đi tham bái xá lợi Phật tổ!"
*
Tạ Lệ Trân vẫn không nói gì, nữ trợ lý ở bên cạnh cô ta có chút không nhịn được: "Quách tiên sinh, Tạ tiểu thư là nhân vật của công chúng, xin ngài đừng hỏi những vấn đề riêng tư của cô ấy."
*
Quách Chí Cường trợn mắt lườm nữ trợ lý đó một cái, nếu như là bình thường, gã sớm đã phát tác rồi.
*
Tạ Lệ Trân đứng dậy, nói: "Tôi còn có chuyện, đạo diễn Vương, trưởng phòng Trương, tôi đi trước!"
*
Vương Chuẩn nói: "Tôi cũng đi đây, trưởng phòng Trương, chuyện tới quay phim lần này còn cần các anh phối hợp, vừa rồi tôt tới đường cổ tham quan rồi, không tồi, thật sự là không tồi!"
*
Quách Chí Cường vẫn lưu luyến không rời tiễn ra ngoài, nói: "Tạ tiểu thư, có cần tôi lái xe đưa cô đi không!"
← Ch. 0163 | Ch. 0165 → |