Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0294

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0294: Ẩn tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trên đường về, La Tuệ Ninh nói với Trương Dương: "Con người của chú Hà làm gì cũng kiêm tốn, nhưng sinh ý của chú ấy làm rất lớn, là một trong những thương nhân xây dựng có thể đếm được trên đầu ngón tay của quốc nội, ở hải ngoại cũng có sự nghiệp rất lớn, có biết tập đoàn Đỉnh Thiên không?"

Trương Dương gật đầu, đại danh của tập đoàn Đỉnh Thiên hắn đương nhiên có nghe nói tới, đó chính là công ty xây dựng số mốt số hai trong nước.

La Tuệ Ninh nói: "Tập đoàn đỉnh thiên chỉ là một trong số những sản nghiệp của chú ấy thôi!"

Thiên Trì tiên sinh nói: "Tâm tính của Hà Trường An không tồi!"

Trương Dương cười nói: "Có người kiếm tiền để ăn uống bài bạc, có người dùng tiền để làm việc thiện. Chú ấy dùng tiên để sưu tập đồ cổ, ý nghĩa của mỗi người khác nhau! Tiên sinh cho rằng cách làm của chú ý hợp với thiên đạo hơn ư!"

Thiên Trì tiên sinh cười ha ha.

La Tuệ Ninh xuống xe ở trung tâm hồi phục sức khỏe, để Trương Dương đưa Thiên Trì tiên sinh về viện lực của Hương Sơn, kể ra, viện tử này cũng là Hà Trường An xây, Trương Dương giúp Thiên Trì tiên sinh đưa con cá chép đỏ vào trong ao cá, thấy cá chép bơi lội ở trong ao, Thiên Trì tiên sinh vuốt râu cười nói: "Kim lân há lại là vật trong ao, vừa gặp gió mây liền hóa rồng. Trương Dương, cậu cũng không phải là vật trong ao!"

Trương Dương cười nói: "Cháu tối đa cũng chỉ lăn qua lăn lại trong sông nhỏ hồ nhỏ thôi, cùng lắm chỉ được tính là một con rồng cỏ! Có thể làm tới cán bộ cấp thính là cháu hài lòng lắm rồi." Lúc nói chuyện, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia khát vọng.

Thiên Trì tiên sinh nói: "Tôi một mực không hiểu cậu, với tính tình của cậu vốn không thích hợp bị ràng buộc. Nhưng lại cứ khăng khăng chọn quan trường, quan trường thật sự có sức hấp dẫn gì ư?"

Trương Dương mỉm cười, nói: "Cháu cảm thấy mới mẻ, chơi vui, chỉ có đi sâu vào trong đó mới có thể cảm thấy lạc thú của nó!"

Câu cuối cùng khiến Thiên Trì tiên sinh không khỏi cảm thấy kinh ngạc, liền nói nhỏ: "Trang Tử không phải cá, làm sao biết được cá có vui! Xem ra tôi không thể nào hiểu được cái lạc thú của cậu!"

Trước khi Trương Dương đi, Thiên Trì tiên sinh giao cho hắn một bản bút ký, chính là một bản luận văn liên quan tới Đường sử, Thiên Trì tiên sinh bảo hắn tới Thanh Hoa viên giao cho Trần Tuyết, bộ luận văn này là Trần Tuyết cầu Thiên Trì tiên sinh chỉ điểm, vốn nói là hôm qua tới lấy, nhưng cho tới tận ngày hôm nay vẫn chưa thấy đâu, Thiên Trì tiên sinh bảo Trương Dương mang luận văn tới cho cô ta, thuận tiện giúp ông ta thăm Trần Tuyết, xem xem cô ta có phải là có việc hay không, Trần Tuyết trước giờ không hay sai hẹn.

Trương Dương lái xe Hồng Kỳ tới Thanh Hoa viên, nói quốc gia xã hội chủ nghĩa không có đẳng cấp quan lại, đó thuần túy là nói năng linh tinh, Trương Dương lái chiếc xe này, bảo vệ của Thanh Hoa viên không dám hỏi, từ đằng xa đã mở trước rồi, Trương Dương thầm cảm thán, mình đây là hổ giả hổ uy, lúc nào mới có thể làm tới được cảnh giới này đây.

Xe Hồng Kỳ tất nhiên dẫn tới sự chú ý của không ít người, Trương Dương đỗ xe trước ký túc xá nữ, ngẩng đầu sải bước vào cửa lớn, rất nhiều nữ sinh đều nhìn hắn, đề cho rằng đây là vị thái tử gia nào đó của kinh thành.

Trương đại quan nhân ở cửa lớn gặp sự ngăn cản đầu tiên kể từ lúc tiến vào Thanh Hoa viên, đại thẩm trung niên gác cửa trợn tròn mắt lên, nói: "Cậu đứng lại cho tôi!"

Trương Dương cười cười, nói: "Bác gái, cháu tới tìm người!"

"Kiểu người như cậu tôi thấy nhiều rồi, ở bên ngoài cho tôi, đừng có hòng mà lẻn vào!"

Trương Dương nói: "Cháu thật sự tới tìm người mà! Hay là cháu lấy thẻ công tác cho bác xem nhé!"

"Được rồi, được rồi, đừng có đóng kịch với tôi, có phải là muốn theo đuổi bạn gái không? Vậy thì cũng không thể tới ký túc xá nữ được, đợi ở bên ngoài đi!"

Trương Dương nói: "Cháu tới tìm em họ! Cháu từ tận Bình Hải xa xôi tới đây được một chuyến thực sự không phải là dễ dàng gì, bác gái, xin bác giơ cao đánh khẽ, để cho cháu vào!"

"Không được!"

Lúc này có hai nữ sinh từ trên lầu bước xuống, hiếu kỳ nhìn về phía Trương Dương, Trương Dương cản họ lại, nói: "Hai vị bạn học, các cô có quen Trần Tuyết không? Tôi là anh họ của nó, có thể giúp tôi nói với nó một tiếng không?"

Vừa khéo hai nữ sinh đó đều là bạn học của Trần Tuyết, một cô gái thân hình cao gầy nói: "Bạn ấy bị bệnh rồi, đang ở trong trạm y tế trường tiếp nước!"

Trương Dương ngây ra, không ngờ Trần Tuyết quả thật có chuyện. Hắn hỏi rõ vị trí của trạm y tế trường, vội vàng chạy tới đó.

Trần Tuyết một mình ngồi trong phòng truyền dịch, một tay truyền dịch, tay kia cầm sách đọc. Trần Tuyết tính tình cô tịch, trong thời gian tới Thanh Hoa học rất ít liên hệ với người khác, cho nên không có bạn bè gì, bị bệnh cũng chỉ nằm một mình, bên cạnh ngay cả một người chiếu cố cũng không có.

Trương Dương nhìn bộ dạng tiều tụy của cô ta, trong lòng dâng lên niềm thương xót, chậm rãi bước tới ngồi xuống cạnh Trần Tuyết.

Trần Tuyết ngẩng đầu, phát hiện là Trần Tuyết, trong đôi mắt đẹp lộ ra mấy phần kinh ngạc, có điều vẻ kinh ngạc của cô ta chỉ lóe lên rồi vụt tắt, vẻ mặt trong nháy mắt đã khôi phục lại đạm bạc như bình thường, nhẹ nhàng nói: "Anh tới rồi à!" Giọng nói vô cùng bình đạm, giống như lúc Trương Dương chưa từng tới vậy.

Trương Dương gật đầu, Trần Tuyết rất ít khi lộ ra cảm tình chân thực, Trần Tuyết trong những cô gái mà Trương Dương quen là một người cực kỳ đặc biệt, cô ta rõ ràng không tới hai mươi tuổi, nhưng tâm thái lại như lão tăng đã tu luyện nhiều năm, đạm bạc với tất cả, không sợ hãi phong ba, thiếu đi sức sống mà thiếu nữ tuổi xuân nên có.

Sự nhanh mồm nhanh miệng của Trương Dương ở trước mặt Trần Tuyết rất khó có tác dụng, bất luận là có nói gì, Trần Tuyết đều rất ít khi có phản ứng, thái độ như vậy khiến hắn cảm thấy rất buồn chán.

Trương Dương nói: "Bệnh rồi à?"

Trần Tuyết gật đầu: "Đại khái là trúng chút phong hàn!"

Trương Dương tỏ ý bảo cô ta chìa tay ra, Trần Tuyết cũng không kháng cự. Lật cổ ta giơ về phía Trương Dương, Trương Dương đặt ngón tay lên mạch môn của cô ta, phát hiện mạch tượng của Trần Tuyết có lực, không phải là triệu chứng hư nhược, có điều mạch tức hơi loạn, hắn lặng lẽ tống một cỗ lực lượng tới, thử giúp Trần Tuyết điều chỉnh nội tức, nhưng nội lực vừa chú nhập liền cảm thấy có một cố lực kháng cự nhu hòa, phải biết rằng người mà nội lực có tu vi nhất định, tự nhiên sẽ sản sinh ra phản ứng, Trương Dương có chút kỳ quái, Trần Tuyết từng nói với hắn đã tu luyện một số sách mà lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đưa cho, chẳng lẽ trong những cuốn sách này ghi chép một môn nội công cao minh ư?

Trương Dương bảo Trần Tuyết thả lỏng, kiểm tra mấy huyệt đạo của cô ta, đối với loại bệnh chứng của Trần Tuyết, hắn rất nhanh liền hiểu được, Trần Tuyết không phải là bị phong hàn, mà là đối diện với đột phá trên võ công, muốn nhanh chóng giải trừ lại chứng trạng này, phải có cao thủ có nội công hướng dẫn cho cô ta, Trương Dương nói: "Cô không phải bị phong hàn, tôi có thể giúp cô!"

Trần Tuyết cực kỳ tín nhiệm Trương Dương, lập tức dừng truyền dịch.

Trương Dương nói: "Cần tìm một nơi thanh tịnh. Tôi giúp cô khai thông nội tức! Nếu như xử trí không ổn, để mặc tình trạng này phát triển tiếp, e rằng có khả năng bị tẩu hỏa nhập mà."

Trần Tuyết biết bản sự của Trương Dương, cô ta nói nhỏ: "Hôm đó lúc tôi đả tọa, cảm thấy một luồng khí rẽ nhánh, cả người bắt đầu biến thành hư nhược."

Trương Dương nói: "Cái mà cô tu luyện là một loại nội công, tu luyện nội lực đều sẽ phải đối diện với từng giai đoạn đột phá, giai đoạn này được gọi là quan khẩu, hiện tại cô vừa hay đang ở quan khẩu, sau khi đột phá, nội lực sẽ tăng mạnh. Còn nếu như không thể đột phá, tốt thì dừng lại không tiến tiếp, xấu thì sẽ bị tẩu hỏa nhập mà."

Trần Tuyết không đồng ý, nói: "Lúc tôi luyện theo cuốn sách đó chỉ cảm thấy vui, nếu như biết có ngày hôm nay, tôi cũng sẽ không luyện đâu."

Trương Dương nói: "Cô cũng không cần phải hối hận, môn nội công này khá tinh diệu, sau khi đột phá quan khẩu, đối với cô sau này tất nhiên sẽ có lợi ích rất lớn, huống chi cô lại gặp được tôi, nan đề dù có khó hơn nữa cũng có thể được giải quyết." Thằng nhóc này lại mắc bệnh tinh vi trước mặt gái rồi.

Trần Tuyết nói: "Bỏ đi, tôi sau này không tu luyện nữa là được, tôi không muốn anh phải hao tổn công lực vì tôi."

Trương Dương trong lòng vô cùng buồn bực, rõ ràng là Trần Tuyết cần giúp đỡ, sao giờ lại giống như mình đi cầu cô ta vậy, hắn không phân bua mà kéo Trần Tuyết dậy, nói: "Tới chỗ của Thiên Trì tiên sinh đi, chỗ này không hợp cho tôi giúp cô hành công."

Thiên Trì tiên sinh nhìn thấy Trương Dương quay lại, còn mang theo cả Trần Tuyết, cũng không cảm thấy bất ngờ gì, đã tới loại cảnh giới như của lão tiên sinh, sớm đã thấy phong ba mà không kinh ngạc rồi. Ông ta bảo bà Ngô thu dọn phòng trà rồi đưa cho Trương Dương sử dụng.

Trương Dương và Trần Tuyết cởi giày, ngồi khoanh chân đối mặt với nhau, cho dù là dưới cái nhìn nong bỏng của Trương Dương, Trần Tuyết vẫn trấn định như thường, phần tâm thái này quả thực là hiếm thấy.

Nhìn gần Trần Tuyết, từ trên mặt cô ta không tìm thấy một chút tỳ vết nào, cái đẹp của cô ta không thuộc về nhân gian khói bụi này, giống như là một đóa tuyết liên trên băng phong, tự mình nở rộ, tỏa ra hương thơm cao nhã nhưng lại không thể tiếp cận.

Trương đại quan nhân đối diện với Trần Tuyết không ngờ lại không hề có ý nghĩ không an phận nào, chỉ cảm thấy bất kỳ ý nghĩ không phải nào cũng là một loại báng bổ cô gái giống như tiên tử này. Trương Dương nói: "Tôi sẽ dùng nội lực giúp cô đột phá quan khẩu, cô đừng khẩn trương, cứ án chiếu theo phương pháp bình thường mà hành công là được."

Trần Tuyết gật đầu.

Trương Dương và cô ta giơ tay ra, lòng bàn tay áp vào nhau, một cỗ nội tức nhu hòa chậm rãi tiến vào trong cơ thể Trần Tuyết, hắn thấp giọng dặn dò: "Đừng vận công chống đỡ, cứ để thuận theo tự nhiên đi!"

Trần Tuyết nhắm đôi mắt đẹp lại. Không chế sự chống cự trong cơ thể, để mặc cho cỗ khí ấm áp lặng lẽ xâm nhập vào trong cơ thể, giống như là gió xuân thổi khắp kinh mạch của cô ta, Trần Tuyết bình khí ngưng thần, án chiếu theo phương pháp tu hành thường ngày bắt đầu hành công, nội tức dấy lên trong đan điền.

Nội tức của Trương Dương và Trần Tuyết dung hợp lại một chỗ, nội lực của Trần Tuyết tuy không cường hoành bá đạo bằng Trương Dương, nhưng lại rất dẻo dai, liên miên bất tuyệt, là cường giả có số má mà Trương Dương sau khi trùng sinh tiếp xúc, cho dù là so với Văn Linh trước khi hôn mê cũng không kém bao nhiêu.

Dưới sự dẫn đường của Trương Dương, Trần Tuyết lại đem nội tức đi khắp toàn thân, mấy huyệt đạo bí tắc ngẽn hôm trước, nội tức đi tới, đau như dao cắt, nhưng có sự giúp đỡ của Trương Dương, sau cơn đau liền phá vỡ tắc ngẽn.

Giúp Trần Tuyết trùng quan, cũng là một chuyện cực kỳ hao tổn nội lực, theo sự hao tổn của nội lực, Trương Dương mồ hôi vã như tắm, đỉnh đầu bốc lên từng làn khói trắng, lúc ban đầu còn mờ mờ như ẩn như hiện, theo sự tổn hao của nội lực gia tăng, khí trắng trên đỉnh đầu càng lúc càng thịnh, men theo đỉnh đầu của hắn xộc thẳng lên trên. Mà quanh người Trần Tuyết được bao bọc một tầng khí mông lung, da thịt của cô ta cũng tỏa ra ánh sáng, giống như là ngọc thạch.

Hiệp trợ nội tức của Trần Tuyết đi hai vòng trong cơ thể của cô ta, xác định Trần Tuyết trùng quan thành công, Trương Dương mới từ từ thu hồi nội lực, mở hai mắt ra, thì thấy Trần Tuyết vẫn đang lặng lẽ điều tức, Trương Dương không dám quấy nhiễu, đứng dậy mặc áo lên rồi bước ra khỏi phòng trà.

Thiên Trì tiên sinh đã sai bà Ngô chuẩn bị nước nóng, Trương Dương đi tới phòng tắm, rửa sạch mồ hôi đầy người, lúc bước ra khỏi phòng tắm, chỉ cảm thấy cả người thư thái, sự mệt mỏi vì vừa rồi bị hao tổn lực lượng không ngờ lại mất sạch, điều này đối với hắn mà nói là chuyện chưa từng có, Trương Dương tiềm vận nội công ý thức được mình không có bất kỳ hiện tượng tiêu hao quá độ nào, trong lòng thầm lấy làm lạ, chẳng lẽ võ công của mình lại có tiến cảnh? Nghĩ lại thì thấy không có khả năng, nhưng tốc độ khôi phục của hắn rõ ràng lại nhanh như vậy, chẳng lẽ trong quá trình giúp đỡ Trần Tuyết trùng quan, mình cũng nhận được lợi ích?

Thiên Trì tiên sinh ngồi trong viện lạc nhìn trăng khuyết trên trời đến thất thần, trong ao nước, ánh sáng bạc lấp lánh, nước gợn và cá chép đỏ cùng ánh trăng phản xạ ra ánh sáng biến ảo.

Trương Dương nói: "Quấy rầy tiên sinh rồi!"

Thiên Trì tiên sinh cười nói: "Cậu và Trần Tuyết là đôi thanh niên trẻ tuổi thú vị nhất mà tôi đã từng gặp? Cũng là hai người thân với tôi nhất!"

Trương Dương cười nói: "Thiên Trì tiên sinh đang khen chúng cháu à?"

Thiên Trì tiên sinh cười nói: "Tính tình của hai đứa tuy khác nhau, nhưng lại có kiến giải độc đáo của riêng mình về nhiều chuyện, hoàn toàn khác hẳn với ánh mắt của người bình thường khi nhìn thế giới."

Trương Dương nói: "Có thể là tâm thái của bọn cháu hơi già dặn!"

Thiên Trì tiên sinh nói: "Trần Tuyết cách ly mình với nhân thế, mà cậu thì lại liều mạng hòa mình vào nhân thế, một người sợ người khác làm phiền mình, một người thì sợ người khác quên mình, đúng là thú vị!"

Trương Dương bị Thiên Trì tiên sinh nói vậy, bất giác ngây ra, mình và Trần Tuyết quả thật giống như tiên sinh nói ư.

Trần Tuyết sau khi tắm xong, cũng đi tới cạnh hai người, nói khẽ: "Làm phiền tiên sinh rồi!"

Thiên Trì tiên sinh cười ha ha, nói: "Xem ra cô với tôi thủy chung vẫn khách khí, Trương Dương giúp cô như vậy mà không thấy cô nói một tiếng cám ơn với cậu ấy!" Câu này khiến cho trên mặt Trần Tuyết dấy lên vẻ ngượng ngùng.

Trương Dương lúc này mới ý thức được, Trần Tuyết đối với mình quả nhiên là khác hẳn, bất kể là mình có làm gì, cô ta cũng ít khi nói cám ơn, giống như mình làm cho cô ta là việc thiên kinh địa nghĩa vậy, mới nhìn thì thấy tựa hồ như rất lãnh đạm, nhưng ngẫm kỹ lại thì đúng là cô đối xử với mình khác hẳn.

Trương Dương nói: "Giữa chúng cháu không cần phải nói cám ơn, Trần lão bá là bạn vong niên của cháu, cháu chiếu cố cô ấy là điều nên làm mà." Một câu này nghiễm nhiên đặt mình ở vị trí trưởng bối, kỳ thực đúng là vậy, Trương Dương cũng xứng đáng là trưởng bối của Trần Tuyết, hắn và Cảnh Tú Túc, mẹ của Trần Tuyết trước đây là đồng sự, hắn và chú ruột của Trần Tuyết, Đỗ Thiên Dã cũng là bạn bè tương giao mạc nghịch, Trần Tuyết nên gọi hắn một tiếng chú cũng đúng. Nghĩ tới đây, Trương Dương cảm thấy mình càng không nên có ý nghĩ không đứng đắn với Trần Tuyết, dẫu sao... mình cũng là trưởng bối mà!

Thiên Trì tiên sinh nói: "Đã muộn lắm rồi, tối nay ở lại chỗ tôi đi!"

Trương Dương tất nhiên không có ý kiến gì, Trần Tuyết cũng gật đầu, sau bữa tối, hai người cùng Thiên Trì tiên sinh ra hậu sơn tản bộ, bất chi bất giác đã đi tới dưới núi Loạn Không, lão tiên sinh hôm nay rất hứng trí, men theo đường núi đi lên núi Loạn Không, Trương Dương bất giác nhớ tới tỉnh cảnh lúc trước ở núi Loạn Không bị tập kích, hắn cơ hồ có thể đoán định người lần trước tập kích mình chính là Văn Linh, hiện giờ Văn Linh lại rơi vào hôn mê, núi Loạn Không cũng trở lại vẻ tĩnh lặng như xưa.

Gió đêm thổi tới, mang theo mùi hoa thoang thoảng, Trương Dương bước lên trước mấy bước, nhìn thấy những đóa hoa thận vụ trong đống loạn thạch, hắn bình trụ hô hấp nhìn về Trần Tuyết và Thiên Trì tiên sinh rồi xua xua tay, tỏ ý bảo họ đừng tới, Trương Dương rút con dao nhỏ tùy thân ra cắt đứt hoa thận vụ, chôn vào trong đất, sau đó mới quay lại bên cạnh Thiên Trì tiên sinh, than khẽ: "Không ngờ trên núi này còn có thứ này!"

Thiên Trì tiên sinh vẫn còn nhớ như in chuyện trúng độc lần trước, cười nói: "Xem ra sau này không thể đi loạn được!"

Trương Dương nói: "Không sao cả, kỳ thực cách rất xa, trên núi lại có gió lớn, không khí lưu thông rất tốt, xác suất trúng độc rất nhỏ."

Thiên Trì tiên sinh nói: "Chúng ta về đi!"

Sau khi quay về sơn trang, Thiên Trì tiên sinh về phòng nghỉ ngơi, Trần Tuyết theo Trương Dương tới viện lạc, nói nhỏ: "Trong tay anh cầm gì đấy?"

Trương Dương nói: "Mắt cô tinh ghê!" hắn vừa rồi đục rễ hoa thần vụ, tuy hoa thận vụ có độc, nhưng rễ lại là một loại dược liệu hi hữu, Trương Dương cầm tới rửa nước, nói với Trần Tuyết: "Thứ này có thể ích khí bổ máu, thanh nhiệt giải độc, kiêm làm đẹp. Cô cầm về cắt thành lát nhỏ, phơi khô rồi pha trà uống!"

Trần Tuyết cũng không khách khí với hắn, nhận lấy rễ hoa. Con mắt đẹp của cô ta lơ đãng nhìn lên trời, chỉ thấy một trăng treo bên trên, ánh trăng như nước, ôm lấy cả thế giới thanh tịnh nhã trí này, bóng đêm trầm tĩnh, tươi đẹp vô cùng, Trần Tuyết nói khẽ: "Ánh trăng đẹp quá!"

Trương Dương nói: "Ở trong viện lạc thì không hân thưởng được ánh trăng đâu!"

Trần Tuyết nhìn hắn, Trương Dương chỉ lên hiên nhà, nói: "Trèo lên ngồi trên nóc nhà đi, thế mới có vị đạo!"

Trương Dương nhìn nóc nhà cao cao, lắc đầu nói: "Tôi không có bản sự đó!"

Trương Dương thì lại không cho là đúng, thông qua vừa rồi giúp Trần Tuyết đột phá quan khẩu tu luyện, Trương Dương đã hiểu được về tu vi nội lực của cô ta. Trần Tuyết giống như là một đứa trẻ có gia tài vạn quan mà không biết sử dụng vậy, hắn dạy Trần Tuyết một bộ pháp để nhảy, tên là Đăng Vân bộ, Trần Tuyết cũng không khiến hắn thất vọng, học cái là thông, Trương Dương chỉ dạy cô ta có một lần mà cô ta đã nắm vững rồi. Hai người đồng thời nhấc chân, đằng không bay lên, khi khí lức sắp dùng hết thì án chiếu theo pháp môn của Trương Dương, từ đan điền lại sinh ra một cỗ nội tức liên miên không dứt, ở trong hư không lại tung mình một lần nữa, giống như Lăng Ba tiên tử nhẹ nhàng hạ xuống nóc nhà.

Trương Dương khen mãi không thôi, Trần Tuyết không những nội lực có cơ sở kha khá, mà ngộ tính cũng cực kỳ xuất trúng.

Hai người ngồi trên nóc nhà, Trương Dương mỉm cười, nói: "Có cảm thấy từ góc độ này, ánh trăng có điều khác biệt không?"

Trần Tuyết lắc đầu, cô ta không cảm thấy có gì khác cả.

Trương Dương nói: "Lớn hơn nhiều mà!"

Khóe miệng Trần Tuyết phác ra một nụ cười xinh đẹp, cô ta nói khẽ: "Có một chuyện tôi luôn muốn thỉnh giáo anh!"

Trương Dương nói: "Nói đi!"

Trần Tuyết: "Lúc tôi nghỉ đông về, bí thư Đỗ tới thăm ông nội tôi. Tôi ngẫu nhiên nghe thấy, ông tôi gọi anh ta là Thiên Dã."

Trương Dương nghe thấy cô ta hỏi chuyện này, bất giác bật cười, hắn từ lâu đã biết quan hệ giữa Đỗ Thiên Dã và Trần Sùng Sơn, nhưng tới hiện tại hắn không thể xác định Đỗ Thiên Dã đã biết Trần Sùng Sơn là cha ruột của gã hay chưa, từ các loại hiện tượng cho thấy, cha con Đỗ Thiên Dã và Trần Sùng Sơn đã sớm nhận nhau, có điều chuyện này chưa được công bố, hắn đương nhiên cũng không tiện nói ra.

Trương Dương thuận theo lời Trần Tuyết, nói: "Tôi cũng cảm thấy bực, hai người bọn họ thân nhau quá, chẳng lẽ bọn họ vừa gặp mà như đã quen từ lâu?"

Trần Tuyết thấy bộ dạng mặt mày ngơ ngác của hắn, cho rằng hắn thật sự không biết, liền thở dài, nói: "Không biết thì cứ coi như là vậy đi!" Con mắt đẹp của cô ta dừng trên ánh trăng một lúc lâu, lại nói: "Nhớ những văn tự mà lần trước anh cho tôi xem không?"

Trương Dương gật đầu.

Trần Tuyết nói: "Tôi đã viết những văn tự đó ra, chắc là hai bộ võ công tâm pháp, lát nữa tôi tới trường học lấy cho anh!"

Trương Dương nhớ rằng bên trên ghi chép hai bộ võ công tâm pháp, một bộ là Âm Sát Tu La chưởng, còn có một bộ là kiếm pháp không tên, những thứ này chắc có chút quan hệ với Văn Linh. Trương Dương lại không khỏi nhớ tới bản dập của Nghịch Chuyển Càn Khôn đoạt lại được từ tay Văn Linh, tấm bản dập đó hắn đã xem một đoạn thời gian, nhưng thủy chung không hiểu trên đó viết gì, hắn nói khẽ: "Tôi gần đây có được một tấm bản dập mới, cô có thời gian thì xem giúp tôi nhé!"

"Đợi lần tới tôi về Giang Thành sẽ tới tìm anh!"

Trương Dương và Trần Tuyết nói chuyện rất bình thản với nhau, giống như là một đôi bạn già quen nhau nhiều năm vậy.

Lưu Minh quả nhiên rất có bản sự, rất nhanh liền tra ra được Vương Học Hải sống ở Ngọc Tuyền sơn trang, không biết gã quay lại Bắc Kinh lúc nào, có điều từ sau khi quay lại Bắc Kinh, một mực ru rú trong nhà, cho nên rất ít người biết gã về.

Trương Dương sau khi biết được tin tức này thì vui mừng vô cùng, đi mòn gót sắt không tìm thấy, tóm được lại chẳng tốn chút công phu, Vương Học Hải à Vương Học Hải, ngươi cuối cùng vẫn phải quay về, món nợ này ta sẽ thanh toán rõ ràng với người.

Lưu Minh điều tra địa chỉ của Vương Học Hải rất rõ ràng, Trương Dương cũng không bạc đãi hắn, đưa tấm thẻ mua đồ trị giá năm ngàn đồng mà Lưu Văn Học tặng chuyện lại cho Lưu Minh, coi như là phí khổ cực của hắn. Trương đại quan nhân trước giờ ra tay luôn rất khẳng khái, làm loại chuyện mượn hoa hiến vật này càng không chút do dự.

Vương Học Hải về Bắc Kinh đã được một tuần, thời gian này gã một mực ở trong Ngọc Tuyền sơn trang, trừ vợ là Điền Linh ra, gã không liên hệ với bất kỳ ai khác, một ngày làm vợ chồng trăm ngày ơn nghĩa, Điền Linh tuy cực kỳ thống hận những chuyện mà Vương Học Hải làm, nhưng dẫu sao gã cũng là chồng của cô ta, hiện tại gã gặp phiền phức, Điền Linh cũng không thể nhẫn tâm bỏ mặc gã.

Vương Học Hải sau khi Cố Minh Kiện xảy ra chuyện liền rời khỏi Bắc Kinh, gã rất thông minh, biết rằng chuyện này là một phiền phức lớn. Tối hôm Cố Minh Kiện xảy ra chuyện chỉ ăn cơm với gã, người khác muốn tra ra chuyện này cũng không khó, bất kể là Cố Minh Kiện hay là Thái Húc Đông đều có bối cảnh khá sâu, chuyện này bản thân nói không rõ. Lúc hắn đi còn cho rằng Thái Húc Đông có tám chín phần mười là chết rồi, Cố Minh Kiện rất có khả năng bị trọng án, nhưng về sau chuyện vẫn phát triển theo mặt tích cực, Cố Minh Kiện được chứng minh tinh thần có vấn đề, cho nên bị phán tội rất nhẹ, Thái Húc Đông cũng may mắn thoát khỏi số chết.

Nhưng ảnh hưởng sau chuyện này lại một mực chưa kết thúc, sự đầu tư của Vương Học Hải ở Bình Hải triệt để bị hẫng, tuy không có chứng cứ chứng minh gã là người trù tính gài bẫu. Nhưng phía dư luận cũng nhắm vào gã, Vương Học Hải tới Hương Cảng một đoạn thời gian, sau năm mới thì cảm thấy phong thanh dần dần nhỏ xuống, lúc này mới quay lại Bắc Kinh. Gã thử thông qua các phương diện quan hệ của mình để sửa chữa chuyện này.

Vương Học Hải không thể ngờ rằng Trương Dương lại lần theo manh mối của vợ mà tìm tới mình, khi chuông cửa reo, gã bước ra mở cửa, còn cho rằng là vợ về, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng người xuất hiện ở cửa lại là Trương Dương mà gã luôn tránh né.

Nhìn thấy Trương Dương, sắc mặt của Vương Học Hải lập tức thay đổi, gã dùng sức đóng cửa lại, nhưng sức của gã so với Trương Dương thì thực sự là không đáng để nhắc tới. Trương Dương đẩy cửa phòng ra, sau đó như diều hâu bắt gà con tóm Vương Học Hải ném lên thảm của phòng khách, chân đá ra sau đóng cửa lại.

Vương Học Hải bị ngã đau, gã gào lên: "Anh đừng có làm ẩu, hiện tại là xã hội pháp trị, anh tự tiện tiến vào nhà dân là phạm pháp đấy!"

Trương Dương cười lạnh: "Tao tự tiện xông vào nhà dân là hành vi phạm pháp, màu giật giây Cố Minh Kiện đâm người có phải là phạm pháp không? Mày dụ Cố Minh Kiện hít ma túy có phải làm phạm pháp không?" Nói xong, Trương Dương túm cổ áo Vương Học Hải lên, vung tay tát cho gã hai cái.

Trương Dương có thể nói là ghét Vương Học Hải tới cực điểm, từ sau chuyện của Cố Minh Kiện, hắn một mực ôm đầy bụng tức, sớm đã muốn tính món nợ này với Vương Học Hải rồi, hôm nay cuối cùng cũng bắt được gã, há có thể dễ dàng bỏ qua.

Vương Học Hải bị hắn tát cho hai cái thì vừa tức vừa sợ, thủ đoạn man hoành của Trương đại quan nhân gã sớm đã biết rõ, biết rằng thằng ôn này chuyện gì cũng dám làm, gã thở hổn hển, nói: "Anh bằng vào gì mà đánh tôi?"

Trương Dương nói: "Bằng vào gì ư? Bằng vào mày đã lập bẫy đưa Cố Minh Kiện vào tròng, tao chưa từng thấy ai ti bỉ vô sỉ như mày, Cố Minh Kiện bị mày cho hít ma túy rồi, mày con mẹ nó còn không bỏ qua cho hắn, đã thế còn không khiến hắn không chết thì không thôi, mày có đại cừu gì với hắn à?"

Vương Học Hải nói: "Anh bỏ tôi ra, nếu không là tôi báo cảnh sát đấy!" Gã cũng chẳng có gan này.

Trương Dương gật đầu: "Báo cảnh sát bắt tao à, được! Tao cho mày báo đấy, tao sớm đã muốn tính sổ với mày rồi, hôm nay dứt khoát diệt mày luôn, sau đó thỉ hủy thi diệt tích, ta xem mày tìm ai mà báo đây!" Hắn là cố ý dọa Vương Học Hải.

Nhưng Vương Học Hải thấy bộ dạng hung thần ác sát của hắn thì không khỏi run lẩy bẩy, quỷ sợ ác nhân, Vương Học Hải tuy giỏi chơi trò âm mưu quỷ kế, nhưng gặp phải loại người man hoành như Trương đại quan nhân thì thật sự là không làm gì được, có câu tú tài gặp lính có lý cũng không nói được, huống chi trước mắt là Trương đại quan nhân đang rừng rực lửa giận.

Vương Học Hải nói: "Trương Dương, chúng ta cũng coi như là quen biết nhau, anh cảm thấy tôi có phải là thằng ngu không?"

Trương Dương nói: "Lại muốn dở trò gì hả?"

Vương Học Hải nói: "Hiện tại chỉ có tôi với anh, tôi biết anh định tính món nợ của Cố Minh Kiện lên đầu tôi, kỳ thực tất cả mọi người đều nghĩ là tôi hãm hại Cố Minh Kiện, nhưng anh có từng nghĩ, hại Cố Minh Kiện thì tôi được cái gì không?"

Trương Dương nói: "Công trường của màu ở Đông Giang bị đình công, bởi vì chuyện này mà mày hại nó!"

Vương Học Hải nói: "Tôi là người làm ăn, bât kể thủ đoạn làm ăn của tôi thế nào, tôi đều biết một câu, hòa khí sinh tài, mục đích tôi tiếp cận Cố Minh Kiện chỉ có một, tôi muốn quan hệ tốt với bí thư Cố, lúc trước tôi tiếp cận Cố Giai Đồng, muốn hợp tác với Cố Giai Đồng cũng là vì nguyên nhân này, công trình cửa hàng bách hóa dệt may gặp trắc trở, tôi quả thật là trong lòng không phục, nhưng anh nghĩ xem, tôi đầu tư nhiều tiền vào Đông Giang như vậy, tôi báo thù Cố Minh Kiện, người sáng mắt đều tính chuyện gã đâm bị thương Thái Húc Đông lên đầu tôi, nếu như tôi thật sự làm vậy, không phải là tự làm khó mình ư? Hiện tại công trình của tôi ở Đông Giang bị đình chỉ khởi công vô thời hạn, tôi phải chịu bao nhiêu tổn thất?"

Trương Dương cười lạnh, nói: "Mày hiệu tại mới ngộ ra thì sợ là muộn rồi!"

Vương Học Hải giãy ra khỏi tay hắn, xoa xoa má bị Trương Dương đánh, gã ngồi xuống ghế sa lông, nói: "Trương Dương, tôi cũng là người bị hại!"

Trương Dương trợn mắt lên nhìn gã, thằng ôn này thật sự là quá thô bỉ.

Vương Học Hải nói: "Tôi thừa nhận, cô gái đó là tôi giới thiệu cho Cố Minh Kiện, có điều tôi cũng không ngờ hắn lại lún sâu như vậy, hơn nữa hắn theo Từ Nam hít ma túy tôi cũng không rõ, sau khi tôi biết chuyện này thì hắn đã ngiện nặng rồi, anh có thể ở trước mặt hỏi hắn, sau khi tôi biết hắn hít ma túy có từng khuyên hắn bỏ hay không, có từng khuyên hắn rời khỏi ả đó hay không?" Hắn thở hổn hển rồi lại nói: "Cố Minh Kiện ra khỏi trại cai nghiện, tôi mời hắn tới Tử Kim các ăn cơm là hảo ý, lúc đó tôi quả thật đã nói cho hắn biết Từ Na đó bám theo Thái Húc Đông, nhưng tôi không bảo hắn đi đâm Thái Húc Đông, tôi làm sao có thể biết được Thái Húc Đông và Từ Na đang ở quán bar Phong Độ?"

Trương Dương nói: "Lâm Ngọc Văn là bồ của mày, có lẽ ả đã để lộ chuyện này coh mày, mày cố ý nói cho Cố Minh Kiện nghe!"

Vương Học Hải nói: "Quan hệ giữa tôi và Lâm Ngọc Văn không giống như anh tưởng đâu, nữ nhân đó rất tinh minh, từ sau khi ả cặp kè với Thái Húc Đông, tôi và ả đoạn tuyệt lai vãng, anh có thể đi tìm ả mà hỏi, vào tối xảy ra chuyện tôi có liên hệ với ả không? Anh hoài nghi là tôi hãm hại Cố Minh Kiện, tôi thì hoài nghi là Lam Ngọc Văn giăng bẫy, ả và Thái Húc Đông là một cặp, thấy Từ Na và Thái Húc Đông cặp với nhau, nói không chừng ghen ghét, lợi dụng Cố Minh Kiện đối phó họ."

Trương Dương lạnh lùng nói: "Mày biết giả vờ đây! Đã không phải là mày làm, sao mày phải chạy?"

Vương Học Hải nói: "Chuyện này thực sự là tôi không thể nào giải thích được, với tình huống lúc đó, Cố Minh Kiện đâm Thái Húc Đông nhiều nhát như vậy, Thái Húc Đông không biết sống hay chết, tôi cũng sợ bị dính vào, nếu Thái Húc Đông chết rồi, ai biết được Cố Minh Kiện sẽ nói gì." Vương Học Hải nhìn thấy Trương Dương vẫn không tin gã, liền thở dài: "Trương Dương, tôi trước khi làm việc gì cũng luôn nghĩ tới hậu quả, anh thử nghĩ kỹ xem, trong chuyện này tôi được lợi gì nào? Chỉ vì để được bõ tức thôi ư? Tôi đắc tội với Cố gia, đắc tội với Thái gia, đối với tôi thì có gì tốt? Nếu Thái Húc Đông chết rồi, Cố Minh Kiện khẳng định bị vào tù, còn tôi? Tôi ở kinh thành làm sao mà lăn lộn tiếp được nữa? Đám già to đầu đó liệu có tha cho tôi không? Tôi là người làm ăn, tôi có nhà có cửa, tôi có đáng phải mạo hiểm như vậy không?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)