Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0311

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0311: Giết nhầm còn hơn bỏ sót
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương không cảm thấy mình quá đáng. Dù là có quá đáng cũng là vì Tiêu Quế Đường quá đáng trước mà thôi, ông dám cướp thành tích chính trị của tôi, thật là to gan! Tiêu Kim Sơn không đắc tội hắn, làm con trai cũng phải có chút máu nóng, không thể thấy cha mình chịu nhục mà nhắm mắt làm ngơ được, Trương Dương cũng hiểu Tiêu Kim Sơn mang người đến phòng chiêu thương là để tính sổ với Chương Duệ Dung, chứ không phải là để xông vào công kích chính phủ, càng không phải là chủ nghĩa phản đảng phản xã hội, nhưng ai bảo anh là con trai của Tiêu Quế Đường, xử lí anh cũng chẳng phải vì lí do nào khác mà là vì cha anh thôi.

Mặt Tiêu Quế Đường xanh lét: "Chủ nhiệm Trương, anh có cho tôi chút thể diện không vậy? Ông ta tức giận nói toạc móng heo.

Trương Dương cười hì hì nói: "Thể diện là do bản thân mình cho mình chứ, có liên quan gì đến người khác đâu!"

Tiêu Quế Đường đứng phắt dậy, ông ta gật đầu đánh rụp: "Anh được lắm!"

Trương Dương đã cầm tách trà lên, điềm tĩnh nhấm nháp, với đối thủ như Tiêu Quế Đường, hắn ta chẳng thèm để tâm đến, đối phương không có tư cách đấu với hắn.

Tiêu Quế Đường lại đến chính phủ thành phố, lần này không chỉ là ông ta, mà còn những vị phó chủ nhiệm khác cũng cùng đi theo, ông ta biết rằng Nghiêm Tân Kiến không làm gì được Trương Dương. Lần này ông ta tìm đến thị trưởng Tả Viên Triều, những người đồng chí lão luyện này đồng loạt báo cáo tình hình với thị trưởng Tả, không làm việc được ở phòng chiêu thương nữa, vị chủ nhiệm Tiểu Trương này thật sự không hòa nhập được.

Tiêu Quế Đường tức giận nói: "Thị trưởng Tả, đây không phải là thời cách mạng văn hóa đúng không? Sao vẫn còn có loại người như vậy tồn tại cơ chứ, hắn đổi trắng thay đen, nhiễu loạn thị phi, làm khó chúng tôi ở tất cả ngõ ngách trong công việc, lại còn cổ vũ những người khác đối phó với chúng tôi, CHương Duệ Dung đánh tôi chính là vì hắn ta chỉ huy."

Tả Viên Triều cũng nghe chuyện xảy ra ở phòng chiêu thương, thầm nghĩ Trương Dương thật là không biết lo lắng gì hết, vừa về cương vị công tác chưa được mấy ngày, đít quần còn chưa phủi sạch bụi mà đã tiếp tục gây chuyện, Tả Viên Triều biết rằng đám người này có mâu thuẫn với Trương Dương từ lâu, nhưng lần này giọt nước tràn li, làm cho cả thể chế Giang Thành ai nấy đều biết cả, một người nhân viên bình thường mà lại đánh cả Tiêu Quế Đường, con trai Tiêu Quế Đường dẫn người đến đòi công lí cho cha, kết quả chưa đòi được gì mà đã bị công an bắt đi rồi.

Tả Viên Triều nói: "Lão Tiêu à, việc này là trách nhiệm của thị trưởng Nghiêm mà!" Đã đến lúc này, thì Tả Viên Triều còn muốn đẩy cho người khác.

Tiêu Quế Đường nói: "Thị trưởng TẢ, tôi biết ông bận, nhưng bên thị trưởng Nghiêm tôi đã tìm rồi, Trương Dương là ai cơ chứ? Ông biết rõ rằng, cả cái Giang Thành này hắn ta có coi ai ra gì đâu? Thị trưởng Nghiêm nói hắn ta không nghe, tôi cũng chẳng còn cách nào nữa rồi. Tiêu Quế Đường tôi là một đảng viên lão thàn, từ hai mươi tuổi đã tham gia công tác, tôi rất chăm chỉ, tôi xứng đáng với đảng, xứng đáng với nhân dân, cách sống làm người của tôi xứng đáng với lương tâm tôi, tôi biết rằng giờ đây đang đề xướng việc trẻ hóa cán bộ, người trẻ tuổi có điểm mạnh của họ, từ khi Trương Dương đến phòng chiêu thương, tôi thật lòng dốc sức hợp tác với hắn ta trong công việc, nhưng hắn ta đã làm gì cơ chứ? Hắn ta triệu tập một đám vô thử vô thực vào làm, việc hắn muốn là đẩy đám cán bộ già chúng tôi ra, con bé Chương Duệ Dung đó còn không có biên chế chính thức, mà hắn dám đưa cô ta xuất ngoại, chẳng phải là vì giữa họ có quan hệ ám muội ư? Trong thời gian hắn giả bệnh, mấy đồng chí già chúng tôi khó khăn lắm với xử lí thuận lợi được công việc ở ban chiêu thương, không ngờ điều đó cũng đắc tội với hắn, Chương Duệ Dung đánh tôi trước mặt mọi người là do hắn xúi bẩy cả." Khi người ta đã không thèm quan tâm đến thể diện nữa thì cũng chẳng còn kiêng cữ điều gì.

Tả Viên Triều chau chau mày, ông nghe ra sự phóng đại của Tiêu Quế Đường trong đó, có điều có vài việc nhất định là sự thật, với Tả Viên Triều, việc này cũng không phải là việc gì lớn, mâu thuẫn trong nội bộ cán bộ thì tự nội bộ cán bộ giải quyết với nhau, không cần thiết phải làm to ra để tất cả mọi người trong Giang Thành đều biết, ông an ủi đám người của Tiêu Quế Đường, rồi bảo họ đi về.

Tả Viên Triều nghĩ một lúc, vẫn không trực tiếp đi tìm Trương Dương, ông ta gọi điện cho phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến, bảo Nghiêm Tân Kiến mau tìm cách xử lí việc này, phòng chiêu thương đã đưa cho Nghiêm Tân Kiến quản lí, thì xảy ra việc gì đương nhiên phải tìm ông ta, Tả Viên Triều là thị trưởng của Giang Thành không có nhiều hơi để quản chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Nghiêm Tân Kiến nghe nói việc này đã lan đến tận chỗ của Tả Viên Triều, thật sự có chút đau đầu, ông ta rõ ràng đã nói chuyện với Trương Dương rồi, nhưng tiểu tử này không sợ trò đó của ông ta, trong lòng Nghiêm Tân Kiến hơi khó chịu, khi ông ta gọi điện cho Trương Dương lần nữa, lộ ra vẻ tức giận: "Tiểu Trương à, thế được rồi đấy, việc này mà làm lớn ra chẳng có lợi cho ai đâu, giờ đây đám người của Lão Tiêu đã cáo trạng lên thị trưởng Tả rồi nếu như không mau giải quyết việc này, họ nhất định sẽ báo cáo lên cấp trên tiếp."

Trương Dương hiểu rằng nhất định Tả Viên Triều đã nói với Nghiêm Tân Kiến, hắn cười nói: "Thị trưởng Nghiêm à, thật ra yêu cầu của tôi cũng không quá đáng mà, bảo Tiêu Quế Đường có một lời với toàn thể công nhân viên chức, con trai ông ta kéo người đánh đến phòng chiêu thương, giờ đây trong thể chế của Giang Thành có ai là không đang đợi xem chuyện vui của chúng tôi cơ chứ?

Nghiêm Tân Kiến thầm mói giờ đây bị mọi người cười chính là cha con Tiêu Quế Đường, cha bị đánh, con trai lại bị anh gọi công an đến bắt. Giờ đây mà anh còn không chịu tha cho người ta, Nghiêm Tân Kiến nói: "Trương Dương, tôi thấy thôi đi, Lão Tiêu lớn tuổi thế này rồi, phải cho người ta chút thể diện chứ, anh cứ coi như là nể mặt tôi đi, việc này chỉ đến đây thôi."

Nghiêm Tân Kiến đã nói đến nước này, Trương Dương cũng chỉ có thể gật đầu, có điều Trương Dương cũng có một điều kiện, Tiêu Quế Đường ông không xin lỗi công khai cũng được, nhưng nghỉ ốm ở nhà mấy ngày cho tôi.

Tiêu Quế Đường bảo lãnh con trai từ sở cảnh sát ra, ông ta đã nhận được điện thoại của Nghiêm Tân Kiến, bảo ông ta nghỉ ngơi mấy ngày, Tiêu Quế Đường hiểu ý đó, lãnh đạo đang làm cho cân bằng, ông ta càng rõ ràng ý của Trương Dương, Trương Dương muốn nhân cơ hội này hất ông ta ra khỏi phòng chiêu thương, những ngày tháng Trương Dương nghỉ phép, Tiêu Quế Đường rất phong độ, giành không ít thành tích chính trị, giờ đây ăn của hắn ta bao nhiêu lại phải nhổ ra bấy nhiêu. Tiêu Quế Đường rất chán chường, ông ta không phải là người không chịu thua được, nhưng việc này thất bại thật nhục nhã quá. Mình bị một con nha đầu đánh thì cũng thôi, ngay cả con trai cung bị dắt đi sở cảnh sát, suýt nữa bị gắn cho cái mác phản đảng phản chính quyền.

Trương đại quan mở cuộc họp đầu tiên từ khi hắn ta trở lại làm việc, mấy vị phó chủ nhiệm đều không nói gì, trước đó, khi Trương Dương nghỉ phép, họ đều được ăn hôi mấy ngày, nhưng những ngày tháng đó chưa kéo dài được bao lâu, giờ lại phải trở về nguyên dạng. Kết cục của Tiêu Quế Đường bọn họ đều thấy cả, ai nấy đều xanh mặt. Không thể không xem lại thực lực của Trương Dương, giờ đây phòng chiêu thương, phòng cải cách xí nghiệp đều do người ta làm chủ, hơi có chiều hướng kẻ theo ta thì sống, kẻ phản ta thì chết.

Trương Dương cầm tờ diễn thuyết lên, ánh mắt nhìn một lượt nhân viên tham dự, hôm nay Thường Lăng Phong cũng đến, vốn anh ta chẳng bị bệnh gì, theo dõi tình hình của phòng chiêu thương từ đầu đến cuối, xảy ra chuyện lớn thế này, đương nhiên không thoát khỏi mắt anh ta.

Trương Dương nói: "Tôi về rồi!" Lời ngắn ý sâu, Trương Dương tôi đã về rồi, từ ngày hôm nay, phòng chiêu thương này tôi nói là trên hết.

Mã Đức Hoa vỗ tay đầu tiên, những nhân viên khác cũng vỗ tay theo. Mã Đức Hoa cũng không biết tại sao lại vỗ tay, nhưng chỉ cần chủ nhiệm Trương nói, là nên vỗ tay.

Trương Dương rất hài lòng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hắn hắng giọng: "Từ ngày tôi đảm nhiệm công tác ở phòng chiêu thương, thành tích của mọi người đáng để khẳng định, sự nỗ lực của mọi người tôi đã nhìn thấy, có thể nói rằng, chúng ta đang bước trên bước đường phát triển, nhưng, trong thời gian tôi nghỉ ốm, xảy ra một số chuyện làm cho người ta không vui, vì một vài người có dụng tâm khác, nên công việc của chúng ta xuất hiện tình trạng đình trệ, điều này làm tôi rất đau lòng!" Nói đến đây, hắn dừng một lúc, nhấc cốc trà lên, tên này đã ở trên quan trường từ lâu, cũng có một vài thói quen, khi họp hành không thể thiếu cốc trà, dừng một cách thích hợp có thể làm cho người nghe chú ý.

Trương Dưong trước đó rất ghét họp hành, có điều lúc đó là ngồi ở bên dưới, khi hắn ta thật sụ bước lên đài chủ tịch, mới biết rằng tại sao lãnh đạo đều thích họp cả. Khi anh trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, khi nhất cử nhất động của anh đều được mọi người chú ý đến, khi anh có thể khống chế được cảm xúc của người khác, khi tình cảm của người nghe cũng phải thấp thỏm theo tâm trạng của anh, cái cảm giác đó mới thật là sung sướng làm sao!

Sau khi Trương Dương nói xong, nhường lời lại cho Thường Lăng Phong, công tác cụ thể do Thường Lăng Phong phụ trách, nhiệm vụ của Trương đại quan là lo toàn cục.

Khi Thường Lăng Phong bố trí công việc cụ thể, Trương Dương ngồi ở một bên, nhưng óc hắn đã bay ra ngoài rồi, không ngờ lần này quét Tiêu Quế Đường đi dễ dàng đến vậy, vốn hi vọng đợi một thời gian nữa, khi tìm ra lỗi của ông ta sẽ đối phó với ông ta, không ngờ tự ông ta đã đưa cơ hội này lên rồi, nếu xét về nguồn gốc vấn đề, thì vẫn phải cảm ơn Chương Duệ Dung, nếu không phải là vì cái tát của cô ta, thì cũng không có việc Tiêu Kim Sơn đưa người đến lão thị ủy, mình cũng không có lí do đối phó với Tiêu Quế Đường.

Đến tận khi Thường Lăng Phong mời hắn lên nói ý kiến, Trương Dương mới tỉnh lại từ mớ suy nghĩ hỗn tạp, hắn ngỡ ngàng: "A?"

Thường Lăng Phong biết rằng hắn đang không chú ý, cười nói: "Chủ nhiệm Trương, anh thấy công việc của chúng tôi sắp xếp như vậy có được không?"

"Được, rất tốt!" Trương Dương không hề nghe thấy anh ta nói gì, có điều đáp lại rất vui vẻ, tán đồng vô điều kiện ý kiến của Thường Lăng Phong.

Sau khi kết thúc hội nghị, Thường Lăng Phong cùng Trương Dương về phòng làm việc của hắn, nói: "Chủ nhiệm Trương, bên Đức Quốc đã có tin rồi, tập đoàn Đức Hải đã quyết định đầu thư Giang Thành, tháng này họ sẽ đến kí hợp đồng.

Trương Dương cười nói: "Cũng có nghĩa là, Lam Tinh và Hải Đức đều xong cả rồi?"

Thường Lăng Phong gật đầu nói: "Không vấn đề gì, chủ nhiệm Trương đúng là một người xuất chúng về chính trị!"

Trương đại quan mặt đầy vui vẻ: "Đều là công lao của anh cả!"

Thường Lăng Phong cười nói: "Tôi không có nhiều bản lĩnh vậy, Lam Tinh là do anh giành được, lần trước trong sự kiện ngộ độc thực phẩm của Hải Đức, nếu không phải là anh, thì đừng nói đến kí hợp đồng, người ta nói không chừng sẽ cáo trạng lên trên nữa kìa, chủ nhiệm Trương thật là lợi hại!"

Trương Dương nói: "Anh đừng có nịnh hót tôi như vậy, tôi hơi choáng váng rồi đấy."

Thường Lăng Phong nói: "Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi!"

Trương Dương ngồi trên chiếc ghế: "Nói thật, lần này nếu không phải là Tiểu Chương đánh Tiêu Quế Đường tát, việc của phòng chiêu thương thật sự là không dễ giải quyết."

Nhắc đến Chương Duệ Dung, ánh mắt của Thường Lăng Phong lộ ra vẻ không nỡ rời, từ tận đáy lòng, anh ta có cảm tình với Chương Duệ Dung, có thể nói rằng trong phòng chiêu thương, anh ta là người không muốn Chương Duệ Dung khởi khỏi nhất.

Trương Dương nhìn Thường Lăng Phong đầy hàm ý: "Đã không muốn người ta đi, thì tại sao lại không nói với cô ấy chứ?"

Thường Lăng Phong nói: "Tôi đã nói với anh rồi mà, tôi không muốn làm lỡ tiền đồ của người ta."

Trương Dương nói: "Tôi thật là nản đấy, anh là người thông minh như vậy, tại sao lại hàm hồ trong việc này như thế?"

Thường Lăng Phong cười nói: "Vậy thì anh gợi ý cho tôi làm thế nào đi!"

Trương Dương nói: "Anh có cảm thấy Chương Duệ Dung là một người con gái xuất sắc không?"

Thường Lăng Phong nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Thật sự là rất tốt!"

Trương Dương nói: "Thế giới này có rất nhiều người con gái, nhưng những người con gái xuất sắc thật sự là không nhiều, đó là điều mà chúng ta thường nói, sói nhiều thịt ít, anh nhớ đến cô ấy, người khác cũng nhớ đến cô ấy, anh không ra tay, thì nhất định sẽ có người khác to gan hơn anh ra tay, đợi đến khi người ta ra tay rồi, nếu như đạt được cô ấy, thì đến lúc đó anh hối hận không còn kịp nữa!"

Thường Lăng Phong nghe lô gic Trương Dương nói, cười ha ha lên, anh ta lắc đầu: "Theo lô gic của anh, thì cứ gặp phải người con gái xuất sắc là phải đi theo đuổi ngay, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót?"

Trương Dương cười nói: "Giết nhầm còn có thể làm lại được, nhưng nếu bỏ sót, thì chỉ có thể hối hận mà thôi!"

Thường Lăng Phong lại thở dài: "Cảnh giới này của anh tôi không bao giờ đạt đến được, cũng không hiểu!"

Trương Dương nói: "Nhân cơ hội Chương Duệ Dung còn chưa rời khỏi Giang Thành, anh vẫn còn cơ hội, dù là anh không nỡ ra tay, thì cũng phải để cho cô ấy biết.

"Biết điều gì?"

"Biết rằng trong tim anh nhớ đến cô ấy, biết rằng anh thích cô ấy!"

Ánh mắt của Thường Lăng Phong đầy do dự.

Trương Dương nói: "Tôi không đuổi kịp anh về mặt kinh tế, nhưng về vấn đề tình cảm, anh có chạy ngựa cũng không đuổi kịp tôi. Nghe tôi đi, đi tìm Chương Duệ Dung, trong lòng anh nghĩ điều gì, thì nói với cô ấy điều đó. Có cần tôi tạo cho hai người một cơ hội, bày vẽ tiệc tùng gì đó không?"

Thường Lăng Phong lắc đầu: "Chủ nhiệm Trương, nếu như không có việc gì khác nữa, thì tôi về trước đây!"

Trương Dương nhìn lưng anh ta lắc đầu, nói lớn: "Thường Lăng Phong, đừng có trách anh em không nhắc nhở anh nhé, thời cơ qua rồi không lấy lại được đâu, giờ đây không ra tay, về sau hối hận cũng đã muộn rồi!"

Thường Lăng Phong không nói gì, trên miệng nở một nụ cười.

Sau khi Trương Dương về đến Giang Thành, rất nhanh đã khôi phục lại cuộc sống bình thường như trước, buổi chiều ngày thứ bảy, như thường lệ hắn đến phòng tập đấm bốc cùng tập với Vinh Bằng Phi, Đỗ Vũ Phong, thiên phú của Trương đại quan về mảng thể dục được mọi người công nhận, giờ đây rất ít người ra tay đấu với hắn, không những hắn đánh nhanh, mà còn lực lớn, không ai là đối thủ của hắn cả. Khi không có đối thủ hắn cũng buồn, vì thế Trương Dương rất nhanh chuyển dịch sự hứng thú lên chỗ khác, ví dụ như là bóng bàn, tennis.

Ở thời đại này, môn thể thao tennis không phổ biến bằng môn bóng bàn, Trương Dương đánh tennis là để cùng với An Ngữ Thần mà thôi, mặc dù An Ngữ Thần gọi hắn là sư phụ, nhưng về mặt tennis, An Ngữ Thần lợi hại hơn hắn rất nhiều, có điều, Trương Dương dựa vào ưu thế của việc phát bóng, cũng đánh hòa với An Ngữ Thần.

Hai người đánh vài ván, An Ngữ Thần xua xua tay nói: "Nóng chết đi được, nghỉ một chút đi!"

Trương Dương rất khỏe, hắn không thấy mệt, cười nói: "Cô nghỉ đi, tôi đi sang chỗ tập quyền anh chơi một chút, lâu lắm không tỉ thí với Lão Đỗ rồi."

An Ngữ Thần nói: "Thật không biết anh lấy ở đâu ra lắm sức lực đến thế." Khi nói chuyện, thấy Kiều Mộng Yên, Thời Duy và Từ Gia Dũng cầm vợt vào, họ cũng thường xuyên đến đây tập thể dục.

Từ Gia Dũng nhìn thấy Trương Dương, trong lòng hừ một tiếng, lần trước Trương Dương mượn cớ phát bóng suýt đập cho hắn gần chết, quả nhiên Từ Gia Dũng là người thù dai.

Kiều Mộng Yên và Thời Duy cũng còn nhớ, thứ Kiều Mộng Yên nghĩ đến trước tiên là, hôm nay nói gì cũng không để cho Trương Dương và Từ Gia Dũng đánh bóng tennis.

Kiều Mộng Yên chào An Ngữ Thần, Trương Dương cười hà hà bước đến trước mặt Từ Gia Dũng: "Đến đánh tennis đi! Cùng chơi nào!"

Từ Gia Dũng biết hắn gây trò, trong lòng không phục thua, nhưng nghĩ đến tốc độ phát bóng lần trước của Trương Dương, vẫn hơi sờ sờ, trước mặt mấy vị mĩ nữ này không thể thất thế được, Từ Gia Dũng nói: "Được thôi!"

Kiều Mộng Yên nói: "Chúng ta đánh theo lượt đi, tôi đánh với Gia Dũng trước! Anh ra đánh với Thời Duy đi!" Kiều Mộng Yên rất thông minh, cô sợ rằng Trương Dương lại mượn cớ đánh tennis đánh trộm Từ Gia Dũng, vì thế đã đề ra việc đánh tuần hoàn, mình đánh với Từ Gia Dũng, thế này cô chỉ cần để tâm đến kết quả trận đấu của Trương Dương và Thời Duy, có thể tránh được việc trực tiếp đánh của Trương Dương và Từ Gia Dũng.

Sự sắp xếp đó của Kiều Mộng Yên ai cũng nhận ra, cô muốn tốt cho Từ Gia Dũng, nhưng Từ Gia Dũng rất khó chịu, Kiều Mộng Yên làm như vậy, rõ ràng là nói hắn ta không phải đối thủ của Trương Dương, nghĩ anh ta là một kẻ yếu đuối, Từ Gia Dũng cảm thấy bị hạ nhục, anh ta điềm đạm nói: "Tôi đánh với Trương Dương!"

Thời Duy nói: "Để tôi. Ai cũng bảo anh ta phát bóng lợi hại, tôi thử xem thế nào!" Lúc quan trọng cô ta cũng muốn giải vây cho Từ Gia Dũng.

Trương Dương trong lòng thầm cười, đánh tennis mà cũng làm cho Từ Gia Dũng khiếp đến vậy, tên này lấy gì đấu với mình cơ chứ? Thật ra lần này hắn sẽ không dùng tennis để đánh trộm Từ Gia Dũng, việc giống nhau làm 1 lần người ta gọi là ngẫu nhiên, nhưng làm lần thứ hai thì là cố ý rồi, Trương đại quan không sử dụng một thủ đoạn đến lần thứ hai. Hắn nói với Thời Duy: "Trình độ của cô không được đâu, tôi đánh với tổng giám đốc Kiều đi!"

Kiều Mộng Yên chỉ muốn hắn chọn mình làm đối thủ, dù sao thì hắn không nhăm nhe vào Từ Gia Dũng là được.

An Ngữ Thần đánh bóng đã mệt, ngồi một bên nghỉ ngơi, bốn người họ phân thành hai đội, cùng thi đấu.

Khi Trương Dương đánh với Kiều Mộng Yên, đương nhiên sẽ không dã man như đánh với Từ Gia Dũng, gần như không dùng lực quá lớn, cảnh đánh bóng rất hòa bình, thậm chí còn hơi dịu dàng một chút.

Kiều Mộng Yên rất nhanh đã hối hận rồi, cô phát hiện ra rằng Trương Dương càng ngày càng vô liêm sỉ! Đúng thế, là vô liêm sỉ, trước khi đánh mạnh, hắn còn giả bộ nói một tiếng: "Kiều tiểu thư, cẩn thận đó!" Trên mặt còn lộ ra vẻ quan tâm nữa chứ.

Sắc mặt của Từ Gia Dũng ngày càng khó coi. Hắn biết rằng Trương Dương đang cố tình nói to để hắn nghe, tên này đang cố tình chọc giận hắn.

Thời Duy bị những lời nói của Trương Dương làm cho phát bực, nói: "Anh có đánh bóng cho tử tế được không hả, kêu như đàn bà vậy!"

Trương Dương cười, quả nhiên một quả bóng rất hiểm hóc bay ra, khi Kiều Mộng Yên cứu bóng không cẩn thận ngã ra mặt đất, chiếc vợt bay ra một bên, hai đôi lông mày chíu vào với nhau, một lúc sau cô ta mới đứng dậy.

Từ Gia Dũng và Thời Duy đều chạy lại, Thời Gia Dũng đỡ Kiều Mộng Yên đạy nói: "Mộng Yên, em không sao chứ?"

Kiều Mộng Yên cắn chặt môi tỏ vẻ rất đau, thật ra cô chẳng sao cả, vừa nãy ngã xuống đất cô cố ý đóng giả, cô ta không muốn Từ Mộng Yên tức vì Trương Dương, càng không muốn bị Trương Dương lợi dụng.

Trương Dương là người chạy đến cuối cùng: "Sao thế?"

Thời Duy trừng mắt với hắn: "Anh còn hỏi à? Sao ai đánh bóng với anh cũng bị thương vậy?"

Kiều Mộng Yên lắc đầu: "Thôi, là tự tôi không cẩn thận, mọi người đừng trách Trương Dương!"

An Ngữ Thần nói: "Có cần phải đi bệnh viện không?"

Kiều Mộng Yên trong lòng biết rõ không sao, nhẹ nhàng nói; "Tôi nghỉ một chút là được thôi!"

Thời Duy và Từ Gia Dũng cùng đỡ cô ngồi sang một bên.

Ánh mắt của Trương Dương rất nhanh nhạy, từ động tác ngã vừa rồi của Kiều Mộng Yên hắn đã nhìn ra chút gì đó, đoán được rằng Kiều Mộng Yên không muốn bị mình lợi dụng nữa, sợ Từ Gia Dũng hiểu lầm nên mới làm như vậy, trong lòng hắn cũng thấy áy náy, dù sao thì Kiều Mộng Yên không làm gì đắc tội với hắn, hắn chỉ muốn chọc ghẹo Từ Gia Dũng là thôi, rồi lôi cả Kiều Mộng Yên vào chuyện này.

Trương Dương nói: "Xin lỗi, tôi ra tay thật mạnh quá, hay là tôi đưa cô đi bệnh viện xem thế nào."

Kiều Mộng Yên đáp: "Không cần đâu, thật đó, tôi nghỉ một lúc là ổn thôi, mọi người chơi tiếp đi!"

Thời Duy nói: "Ai mà còn dám đánh bóng với anh nữa chứ, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa kìa!"

Trương Dương nói: "Được, tôi thấy rồi, tôi trở thành kẻ địch của công dân rồi, tôi đi vậy, mọi người chơi đi, về sau sẽ liên hệ với mọi người sau, buổi tối nay tôi mời cơm! Coi như là cho tôi cơ hội chuộc lỗi, được không?"

Kiều Mộng Yên cười đáp: "Tôi không cho anh cơ hội này được rồi, buổi tối tôi còn có việc!"

"Vậy thì hôm khác vậy!" Trương Dương vỗ vai Từ Gia Dũng rất hữu hảo, ròi nói: "Tôi đi đây!"

Từ Gia Dũng cười gật đầu, nhưng sau khi Trương Dương vừa đi khỏi, mặt anh ta lại sa sầm xuống.

Kiều Mộng Yên tưởng rằng anh ta lo lắng cho mình, nói nhỏ: "Em không sao, được rồi, chân không còn đau nữa!" Cô đứng dậy, quay quay mấy vòng.

Từ Gia Dũng hừ một tiếng: "Em diễn thật hay đấy, anh còn tưởng em bị thật kìa!"

Kiều Mộng Yên thấy ngữ khí của anh ta là lạ, nhẹ nhàng nói: "Em sợ anh nghĩ linh tinh nên mới..."

Câu nói vô tình này của Từ Mộng yên đã chạm đúng vào dây thần kinh mẫn cảm của Từ Gia Dũng, đột nhiên anh ta hét tướng lên: "Tại sao anh phải nghĩ linh tinh kia chứ? Trong mắt em anh lại hẹp hòi vậy sao?"

Kiều Mộng Yên chết đứng ở đó.

Gương mặt của Từ Gia Dũng trở nên đỏ au, hắn gật đầu nói: "Anh về trước đây, hai người tự về sau đi!"

Thấy điệu bộ tức giận của Từ Gia Dũng, trong lòng Kiều Mộng Yên thấy cay cay, cô ngước đầu lên, cố ngăn dòng nước mắt chảy xuống, Thời Duy không chịu được nữa, cô gọi: "Từ Gia Dũng, anh có phải là đàn ông không? Anh dựa vào đâu mà hét lên với chị họ tôi chứ?"

Kiêu Mộng Yên nghiêm giọng nói: "Thời Duy, em quay lại đây ngay!"

Thời Duy đến bên cạnh chị họ, đau lòng nhìn gương mặt trắng bệnh của cô, nhẹ nhàng nói: "Chị à, chị đối tốt với anh ta vậy, anh ta có tư cách gì to tiếng với chị chứ?"

Kiều Mộng Yên thò tay nắm lấy tay Thời Duy. Bàn tay của cô giá lạnh, giống như tâm hồn cô lúc này vậy, Kiều Mồng Yên nhỏ giọng nói: "Chúng ta về đi!"

-----oOo-----

An Ngữ Thần nhìn Trương Dương rất không vui, Trương Dương bị ánh mắt của cô làm cho mất tự nhiên, ho vài tiếng nói: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

An Ngữ Thần nói: "Anh làm tôi thất vọng lắm!"

Trương Dương nói: "Thất vọng cái gì?"

"Trước kia tôi tưởng rằng anh mặc dù không có văn hóa gì, làm việc bộp chộp, nhưng là người thẳng tính, nhưng hôm nay tôi phát hiện ra, anh giống với rất nhiều người khác, cũng giả tạo vậy thôi."

"Nha đầu, tôi là sư phụ của cô, cô nói với tôi như vậy à?"

An Ngữ Thần nói: "Tôi không biết giữa anh và Từ Gia Dũng có thù oán gì, nhưng lợi dụng một người con gái để công kích người khác chẳng phải là rất đê tiện hay sao? Ai cũng đều nhìn ra, anh đang lợi dụng Kiều Mộng Yên!"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Cô đã nhận ra, thì Từ Gia Dũng cũng nhận ra, nếu như lòng anh ta rộng lượng, thì nên cười mới đúng."

An Ngữ Thần nói: "Dù thế nào, anh lợi dụng Kiều Mộng Yên là không đúng, việc giữa anh và Từ Gia Dũng, không nên làm liên lụy đến cô ấy, anh đã từng nghĩ rằng, nếu như người khác đối phó với anh, lại lợi dụng người nhà anh, người yêu anh, thì anh sẽ nghĩ thế nào?"

Trương Dương đột nhiên đạp phanh, hắn nhìn An Ngữ Thần nói: "Con người anh ta không đơn giản, có rất nhiều mục đích, tôi phải chọc tức anh ta, để anh ta lộ ra chân tướng thật sự."

"Nhưng anh đã từng nghĩ rằng, điều này sẽ làm tổn thương Kiều Mộng Yên chưa?"

Trương Dương im lặng không nói gì.

An Ngữ Thần nhìn Trương Dương nói: "Anh đã không thích cô ấy, thì cần thì phải gây sự với cô ấy kia chứ? Anh đã từng nghĩ đến cảm giác của người khác chưa?" Khi nói ra câu này, trong lòng cô ấy run run, vội vàng quay đầu đi, nhìn vào bên ngoài cửa kính xe.

Trương Dương rơi vào trạng thái lặng yên, nếu như An Ngữ Thần không nói ra câu này, hắn không ý thức được thủ đoạn của hắn với Từ Gia Dũng có gì không đúng, từ khi hắn bắt đầu nghi ngờ những việc bên cạnh mình có liên quan đến Từ Gia Dũng, hắn đã bắt đầu có ý đồ lợi dụng Kiều Mộng Yên để làm hắn tức, nhưng An Ngữ Thần làm hắn đột nhiên ý thức được, hắn làm như vậy thật sự là tàn nhẫn đối với Kiều Mộng Yên, dù là Từ Gia Dũng tốt hay xấu, tình cảm của Kiều Mộng Yên với anh ta cũng không thể trách được.

Tình cảm không thể dùng lí lẽ để giải thích, giống như Thường Lăng Phong cũng không tìm được lí do tại sao lại thích Chương Duệ Dung, tính anh ta rất hướng nội, hỉ nộ ái ố đều không biểu lộ ra ngoài, mặc dù cũng gặp phải mấy lần tình cảm, nhưng cuối cùng đều vì sự lạnh lùng của anh ta mà kết thúc, lần này không giống vậy, sức sống tuổi trẻ của Chương Duệ Dung đã làm ảnh hưởng đến anh ta, Thường Lăng Phong rất hi vọng Chương Duệ Dung ở lại, sau khi nói chuyện với Trương Dương, trải qua biết bao do dự, cuối cùng Thường Lăng Phong cũng đưa ra quyết định.

Khi đi tìm Chương Duệ Dung, cô đang định ra ngoài, trong tay còn cầm chiếc va li hành lí, điều đó có nghĩa cô đang chuẩn bị rời khỏi Giang Thành.

Thường Lăng Phong bước lên trước, nhẹ giọng nói: "Tiểu Chương!"

Chương Duệ Dung ngạc nhiên nhìn Thường Lăng Phong, với Thường Lăng Phong cô rất khâm phục, Thường Lăng Phong xuất thân từ làm kinh tế, nhưng trên người anh không có cái dung tục của những người chợ búa thường thấy, giờ đây ở trong quan trường, lại không sự xảo quyệt ở trong anh, Thường Lăng Phong học thức uyên bác, lại lắm tài, giống như một người vô hình siêu nhiên vậy, là người duy nhất Chương Duệ Dung khâm phục ở Giang Thành này. Vì vậy Chương Duệ Dung nghe thấy Tiêu Quế Đường nói xấu Thường Lăng Phong, không chịu nổi nên ra tay.

Chương Duệ Dung cười nói: "Chủ nhiệm Thường, đến tiễn tôi ư?"

Thường Lăng Phong nhìn chiếc va li trong tay cô, tròng lòng rất thất vọng, nhẹ nhàng nói: "Vốn định mời cô ăn cơm, để tiễn cô, nhưng không ngờ, cô lại đi vội vã đến thế!"

Chương Duệ Dung nói: "Tôi gây chuyện ở Giang Thành, đi là thượng sách, đỡ phải có hậu quả!"

Thường Lăng Phong cười nói: "Cũng được!" Anh ta giơ tay đỡ lấy chiếc va li của Chương Duệ Dung, Chương Duệ Dung cũng chẳng khước từ, nhìn anh ta đặt va li vào đằng sau xe.

Chương Duệ Dung ngồi xuống ghế: "Đưa tôi đến bến tàu hỏa, còn một tiếng nữa là tàu chạy rồi!"

Thường Lăng Phong gật đầu, khởi động máy, lúc nào anh ta cũng tỏ ra trấn tĩnh, dù là trong lòng đang rất nhiều cảm xúc, nhưng anh ta vẫn như vậy, yên lặng như mặt hồ không gợn sóng,

Trên xe rơi vào trạng thái yên lặng, Chương Duệ Dung lên tiếng trước: "Cảm ơn anh đã tiễn tôi!"

Thường Lăng Phong điềm đạm: "Người phải nói cảm ơn là tôi mới đúng, phiền toái lần này là do tôi gây nên!"

Chương Duệ Dung cười nói "Tôi đánh Tiêu Quế Đường vì ông ta nói xấu sau lưng anh, đương nhiên, tôi đã không thích ông ta từ lâu rồi, nghĩ đi nghĩ lại, dù sao mình cũng đã từ chức, không cần phải có bất cứ kiêng kị gì với ông ta nữa, có thù báo thù, tôi tát ông ta hai nhát."

Thường Lăng Phong bị cảm xúc của Chương Duệ Dung ảnh hưởng, anh ta cười ha ha nói: "Hai cái tát này của cô tất cả người ở Giang Thành đều biết, Tiêu Quế Đường mất hết cả thể diện rồi.

Chương Duệ Dung nói: "Người phải cảm ơn tôi nhất là Trương Dương, vì tôi đánh Tiêu Quế Đường làm anh ta có việc, anh ta lợi dụng việc con trai Tiêu Quế Đường đến gây chuyện, xử lí cho cả hai cha con Tiêu Quế Đường một trận, giờ đây phòng chiêu thương không ai dám phản lại anh ta nữa rồi.

Thường Lăng Phong cười nói: "Thật ra từ trước tới giờ Trương Dương chưa từng coi Tiêu Quế Đường là đối thủ!"

Chương Duệ Dung nói: "Tôi thật sự không hiểu, anh là một người tử tế, sao lại ở cùng với tên ác ma Trương Dương nhỉ?"

Thường Lăng Phong cười nói: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, tôi và anh ta đã có giao ước với nhau rồi!"

"Giao ước gì?"

Thường Lăng Phong cười không nói gì.

Chương Duệ Dung nói: "Có anh giúp anh ta, phòng chiêu thương này nhất định sẽ lên như diều gặp gió! Hai người một văn một võ, toàn là những nhân tài khó kiếm!"

Thường Lăng Phong nhẹ nhàng nói: "Cô cũng là nhân tài, phòng chiêu thương của Giang Thành thật sử át có tiền đồ, tại sao cô không ở lại phát triển tiếp?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)