Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0340

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0340: Nhân họa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Đinh Triệu Dũng sợ hắn nhất thời không nén được, sinh sự ngay trong hội trường, liền kéo Trương Dương muốn khuyên hắn đi.

Lúc này người chủ trì bắt đầu phát biểu, vũ hội sắp bắt đầu, bọn họ pha trò cười, người chủ trì hứng phấn nói to: "Xin chư vị yên lặng, hôm nay chúng tôi còn đặc biệt mời người đại diện của tập đoàn Thiên Kiêu tới, đó chính là Hà Hâm Nhan tiểu thư, minh tinh quảng cáo lừng danh, xin mọi người hoan nghênh!"

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, Hà Hâm Nhan mặc lễ phục màu đỏ yểu điệu bước lên vũ đài.

Hà Hâm Nhan đứng ở trên vũ đài, quang mang tỏa ra tứ phía, mái tóc màu đen như mây vấn lên, để lộ ra bờ vai thơm trắng nõn, đồ trang sức chói mắt và da thịt nõn nà tôn nhau lên, đẹp khiến người ta hoa cả mắt.

Trương đại quan nhân mỉm cười xoa xoa cằm, cô nhóc này càng lúc càng đẹp. Cái đó... có phải là do mình tưới tắm không nhỉ? Nghĩ tới đây trong lòng không khỏi nóng lên, bộ phận nào đó của thân thể bắt đầu rục rịch muốn động, Trương đại quan nhân dùng tình cảm sâu đậm cực mạnh lập tức khống chế cái thứ bất hảo này xuống. Ở trước mặt mọi người, phải giữ hình tượng.

Con mắt long lanh như nước của Hà Hâm Nhan quét nhìn hội trường, cô ta rất nhanh phát hiện ra Trương Dương ở giữa đám người, mỉm cười ngọt ngào với hắn.

Người chủ trì nói: "Giờ ở đây chúng ta thiết lập một tiết mục bán đấu giá, hôm nay người ra giá cao nhất sẽ có may mắn được khiêu vũ mở màn với Hà Hâm Nhan tiểu thư! Còn chỗ tiền này, chúng tôi sẽ quyên cho tổ chức từ thiện, giúp đỡ những đứa trẻ không được đi học của sơn khu Bình Hải!"

Tình tự của tất cả mọi người đều bị hâm nóng lên.

Trương Dương nghe vậy liền bốc lửa, con mẹ nó ai nghĩ ra cái chủ ý thối tha này vậy? Ánh mắt của hắn tìm Lương Thành Long, Lương Thành Long đang cùng với mấy nhân vật cấp tổng nói chuyện say sưa.

Đinh Triệu Dũng thấy sắc mặt của thằng ôn này không đúng, quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?" Mấy người bạn của Trương Dương đều biết quan hệ ám muội giữa hắn và Hà Hâm Nhan, có điều Hà Hâm Nhan hôm nay tới cũng là để phối hợp tuyên truyền cho tập đoàn Thiên Kiêu, thân là người đại diện của tập đoàn Thiên Kiêu, đây cũng là chức trách của cô ta.

Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Lương Thành Long tên hỗn đản này, tẹo nữa kiểu gì tôi cũng đánh cho gã răng rơi đầy đất!"

Đinh Triệu Dũng đoán ra là chuyện của Hồ Nhân Như, không khỏi bật cười: "Quảng cáo tuyên truyền thôi mà, cậu hà tất phải nhỏ nhen như vậy!"

Trương Dương vốn không phải là người nhỏ nhen, nhưng vừa Trương Dương phát sinh chút xung đột với Triệu Quốc Lương, trong lòng đang không vui, cho nên rất dễ tức giận, không để ý chút là sẽ dẫn phát cơn giận lôi đình của hắn.

Lương Thành Long cũng không có ác ý, chỉ muốn tạo một niềm vui, Hà Hâm Nhan thân là người đại diện của tập đoàn Thiên Kiêu, người ta cũng không phản đối, gã là cố ý chọc tức Trương Dương.

Chuyện trùng hợp trên thế giới này rất nhiều, rất nhiều nhân tố ngẫu nhiên hợp lại với nhau thành điều tất nhiên.

Sự xinh đẹp của Hà Hâm Nhan đã hấp dẫn tất cả sức chú ý của nam tính có mặt ở đây, Tào Tân Nguyên của câu lạc bộ Thất Tinh hô lên đầu tiên: "Năm ngàn!"

Lập tức có một giọng nói khác vang lên: "Một vạn!"

Đinh Triệu Dũng nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của Trương Dương, bắt đầu ý thức được hôm nay không khéo lại có chuyện. Trương Dương tuy là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, nhưng thằng ôn này lưu tình khắp nơi, quan hệ giữa hắn và Hà Hâm Nhan không rõ ràng, giữa hai người khẳng định là có gì đó ám muội, hôm nay Lương Thành Long làm ra trò này, khiến Trương Dương mất mắt, xuất phát từ góc độ của Trương Dương, chuyện này quả thật là làm không được đẹp. Đinh Triệu Dũng đương nhiên không muốn bởi vì chuyện này mà tình bạn giữa Trương Dương và Lương Thành Long xuất hiện rạn nứt, đầu óc gã xoay chuyển cực nhanh, biện pháp tốt nhất để giải quyết chuyện này chính là mình tự giành được điệu nhảy mở màn, nghĩ tới đây, gã giơ tay hô to: "Hai vạn!" Cái giả này gấp đôi giá vừa rồi, một điệu nhảy mở màn giá hai vạn không phải là nhỏ.

Người chủ trì kích động nói to: "Vị tiên sinh này ra giá hai vạn! Có ai ra giá cao hơn nữa không? Hai vạn một lần! Hai vạn hai lần! Hai vạn...."

"Mười vạn!" Một giọng nói ngạo mạn vang lên.

Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả ánh mắt đều hướng về phía người vừa lên tiếng, Triệu Quốc Lương ngồi ở đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hà Hâm Nhan trên vũ đài, cằm hơi hếch lên, rất cao ngạo, nhưng ánh mắt thì cực kỳ nóng bỏng.

Ánh mắt của Hà Hâm Nhan thủy chung vẫn chỉ nhìn Trương Dương, khi thấy Trương Dương biến sắc, lập tức ý thức được hôm nay mình không nên đáp ứng Lương Thành Long, tới đây làm người đại diện. Trương Dương khẳng định là tức giận rồi, bản ý của cô ta là muốn đùa với Trương Dương thôi, nhưng không ngờ chuyện lại không phát triển như trong tưởng tượng của cô ta, có chút quá mức rồi. Trong lòng cô ta rất bất an, nhưng trên mặt thì vẫn bảo trì nụ cười ưu nhã.

Lương Thành Long cũng hối hận rồi, vào sát na mà Triệu Quốc Lương cao giọng trả giá, hắn biết rằng tối nay hỏng việc rồi, tối hôm nay bất kỳ ai mua được điệu nhảy mờ màn này cũng không sao, chỉ có mình Triệu Quốc Lương là không được, gã nếu như mua được, Trương Dương kiểu gì cũng trở mặt với mình. Nhưng Lương Thành Long thân là phía chủ sự, mình không thể nào nhảy ra đọ sức với Triệu Quốc Lương được. Gã nhìn về phía Đinh Triệu Dũng ở đằng xa, tỏ ý bảo Đinh Triệu Dũng đọ với Triệu Quốc Lương, Lương Thành Long đã hạ quyết tâm, tối nay dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải đòi lại mắt mũi cho Trương Dương, nếu không thì tình bạn khổ cực gây dựng nhiều năm cũng xong luôn. Hơn nữa nếu thằng ôn này nổi nóng kiểu gì cũng có going tố ở đây.

Đinh Triệu Dũng nhìn thấy ánh mắt của Lương Thành Long là biết gã có ý gì, gã cắn răng, cao giọng nói: "Mười một vạn!" Đinh Triệu Dũng chỉ là một tiểu phú, không có được tài chính dồi dào như người ta.

Giọng nói của Đinh Triệu Dũng còn chưa dứt, giọng nói của Triệu Quốc Lương lại vang lên: "Hai mươi vạn!" Khi gã nói ra con số này, ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái, tiền đối với gã chỉ là một con số mà thôi.

Đỗ Thiên Dã nhìn Lương Thành Long, Lương Thành Long ra sức nháy mắt, hai mươi vạn! Đau lòng quá!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Hai mươi mốt vạn!"

Triệu Quốc Lương cười cười, gã nhìn Đinh Triệu Dũng, khẽ gật đầu: "Bốn mươi vạn!"

Trán Đỗ Thiên Dã toát mồ hôi rồi, gã lại nhìn Lương Thành Long, đang chuẩn bị hét bốn mươi mốt vạn thì Trương Dương lên tiếng: "Không cần phải tranh nữa, chẳng có chút ý nghĩa gì cả, bỏ đi!"

Giọng nói của người chủ trì kích động đến nỗi run rẩy: "Bốn mươi vạn lần thứ nhất, bốn mươi vạn lần thứ hai, bốn mươi vạn..."

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không có ai ra được giá cao hơn, Triệu Quốc Lương cũng như vậy, gã đứng dậy, chuẩn bị mời Hà Hâm Nhan trên vũ đài.

Đột nhiên một giọng nói bình tĩnh vang lên: "Một trăm vạn!"

...

Tất cả mọi người đều ngây ra, Triệu Quốc Lương vừa từ trên ghế đứng dậy liền ngây đơ ra đó, gã chậm rãi quay người lại, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà có khí phách lớn như vậy, vừa xuất tràng đã cướp sạch sành sanh phong đầu của mình.

Hà Trường An mặc Đường trang màu xám, cùng Lê San San bước vào hội trường.

Triệu Quốc Lương nhận ra Hà Trường An, trên thực tế, người trong giới làm ăn không nhận ra Hà Trường An là rất ít, Triệu Quốc Lương tuy bối cảnh thâm hậu, tuổi trẻ tiền nhiều, nhưng tài phú của gã thì ngay cả cái bóng lưng của Hà Trường An cũng không nhìn thấy được. Tuy gã rất cường thế, rất muốn tranh đấu tiếp, nhưng bỏ một trăm vạn ra để mua một điệu nảy mở màn mà nói thì không phải là một chuyện có lợi. Gã cũng có nghe nói tới phong cách làm việc của Hà Trường An, cho dù là mình có bỏ thêm nhiều tiền hơn nữa thì Hà Trường An nhất định vẫn sẽ áp đảo gã trên tiền bạc, hiểu rõ chuyện này, Triệu Quốc Lương quyết định bỏ cuộc.

Sau khi người chủ trì nói chữ "ba" điệu múa mở màn do Hà Trường An dùng một trăm vạn nhân dân tệ mua được.

Hà Trường An mỉm cười: "Tôi không biết khiêu vũ, nếu như nguyện ý thì Hà tiểu thư nhảy một điệu nhảy đơn đi!"

Hà Hâm Nhan thật lòng rất cảm kích Hà Trường An, nếu như không phải là có y xuất hiện, cục diện hôm nay khẳng định sẽ rất khó xử. Người cảm kích Hà Trường An không chỉ có một mình Hà Hâm Nhan, Lương Thành Long và Đinh Triệu Dũng cũng vậy.

Hà Hâm Nhan nói: "Tôi đi thay quần áo!" Lễ phục mà cô ta mặt quả thật là không thích hợp để biểu diễn nhảy đơn.

Hà Trường An cười nói: "Xem ra tôi làm khó cô rồi!" Y vẫy tay với Trương Dương ở đằng xa.

Trương Dương đi tới: "Hà tiên sinh có gì chỉ giáo!" Lần này hắn nhỏ nhẹ hơn nhiều.

Hà Trường An nháy mắt rất giảo hoạt: "Cậu tặng tôi một bức tranh chữ, tôi tặng cậu một điệu nhảy! Điệu nhảy mở này này đã tặng cho cậu rồi!"

Trương Dương cười nói: "Hà tiên sinh, ông thật là biết làm người!"

Hà Trường An cười ha ha: "Cậu nếu cảm thấy thiếu tôi nhân tình, lát nữa giúp tôi viết một bức Hiệp Khách Hành của Lý Bạch đi, chúng ta sẽ không ai thiếu ai!"

Trương Dương vui vẻ gật đầu.

Hà Hâm Nhan biết hôm nay đã đắc tội với người yêu, chủ động ôn nhu dâng tặng, Trương Dương dắt tay cô ta, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, trong tiếng nhạc bước xuống vũ đài, ôm cái eo nhỏ xinh của Hà Hâm Nhan, đôi lông mi đen dài của Hà Hâm Nhan đã che con mắt đẹp của cô ta, dùng giọng nói chỉ có Trương Dương mới nghe thấy: "Xin lỗi anh!"

Trương Dương nói: "Không có gì, em hôm nay là người phát ngôn của Thiên Kiêu, có một số chuyện là khó tránh khỏi!"

Hà Hâm Nhan ôn nhu nói: "Em không nên đáp ứng người ta chuyện vừa rồi, là em cố ý muốn triêu tức nah!"

Trương Dương cười cười dẫn Hà Hâm Nhan nhảy, hắn nhìn về phía vị trí mà Triệu Quốc Lương ngồi vừa rồi, phát hiện đám người Triệu Quốc Lương đã đi sạch rồi.

Tiệc rượu kết thúc, Hồ Nhân Như thay quần áo, chẳng buồn tháo đồ trang sức chạy ra ngoài, nhìn thấy xe jeep của Trương Dương, kéo cửa chui vào, lao vào lòng Trương Dương, ôm lấy cổ hắn, dâng tặng nụ hôn thơm.

Trương Dương hôn môi cô ta, trong bóng tối vỗ đen đét cái mông đầy đàn hồi.

Hồ Nhân Như dịu dàng nói: "Đừng có đánh ngữa, người ta biết sai rồi mà!"

Trương Dương nâng mặt cô ta lên, dùng sức hôn lên môi cô ta hai cái.

Hà Hâm Nhan nói: "Mời em ăn cơm đi, em đói rồi!"

Trương Dương không khỏi cười nói: "Anh cả đời này nợ em!"

Hà Hâm Nhan ôn nhu nói: "Em nợ anh mới đúng, đoạn thời gian này không gặp anh, trong đầu cả ngày chỉ nhớ tới anh! Em sợ anh thật sự tức giận, cho nên mới chẳng buồn cởi nữ trang mà chạy ngay tới đây, em sợ anh bỏ em!"

Trương Dương nói: "Lòng dạ anh hẹp hòi vậy à?"

Hà Hâm Nhan nói: "Thôi thì em biết em sai rồi, sau này em sẽ không làm anh giận nữa!"

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Chỉ nhận tức sai lầm thôi thì không đủ, em định bồi thường anh thế nào đây?"

Hà Hâm Nhan đỏ mặt, nói: "Anh muốn thế nào thì thế nấy?"

Trương Dương cố ý trêu: "Em biết anh muốn thế nào mà?"

Hà Hâm Nhan gắt: "Anh đúng là... đáng ghét!"

Cuộc thi đấu câu lạc bộ Thái Hồng Vân An tới làm khách ở Đông Giang được cử hành đúng giờ, Trương Dương chủ nhật cũng không có việc gì, cùng Hà Hâm Nhan tới sân thể thao xem náo nhiệt, sân thể thao năm ngoái mới được sửa lại, để chứa được nhiều cổ động viên cho nên đặc biệt dựng thêm hai tòa khán đài lớn.

Tiến vào sân thể thao, Trương Dương không ngờ giải ngoại hạng lại có nhiều người hâm mộ như vậy, Hà Hâm Nhan là cổ động viên của đội Thất Tinh, vung vẩy cờ đội của đội Thất Tinh, có điều hôm nay ít nhiều lộ ra vẻ uể oải, Trương Dương quan tâm hỏi: "Em có phải là bị bệnh không?"

"Anh mới bị bệnh ý!" Hà Hâm Nhan tức giận nhéo tay hắn một cái, đỏ mặt nói nhỏ: "Cũng là tại anh dày vò người ta, hôm qua suýt nữa thì bị anh làm cho mệt chết!"

Trương Dương cười nói: "Đêm qua em có nói vậy đâu!"

Hà Hâm Nhan xấu hổ gắt: "Thôi đừng có nói nữa!"

Hai người tìm vị trí để ngồi, ở nơi công công vẫn khá chú ý, Trương Dương và Hà Hâm Nhan đều đeo kính không gọng, hai người ngồi rất quy củ. Bởi vì bọn họ bước vào sân khá muộn, cho nên lúc ngồi xuống thì trận đấu đã bắt đầu được mười lăm phút rồi, vẫn chưa có bàn thắng.

Hồ Nhân Như rất chăm chú xem, Trương Dương thì không có hứng thú lắm với bóng đá, nhìn hai bên ngươi tranh ta cướp, tràng diện tuy cũng tính là kịch liệt, có điều kỹ thuật của cầu thủ không dám khen tặng. Hà Hâm Nhan xem rất chuyên chú, thỉnh thoảng hai tay còn nắm chặt lại, lúc thì đứng bật dậy, lúc thì cao giọng hò hét, rất là nhập tâm, các cổ động viên ở xung quanh cũng ai nấy có kiểu riêng của mình, Trương Dương hứng thú quan sát trăm vẻ của cổ động viên, cảm thấy nhìn vẻ mặt của họ so với xem bóng đá còn thú vị hơn nhiều.

Cổ động viên đồng thời đứng bật dậy, sau đó bạo phát ra tiếng hoan hô, Trương Dương từ trong thanh âm đã biết rằng vào rồi, hơn nữa khẳng định là đội Thất Tinh Bình Hải đá vào.

Hà Hâm Nhan kích động nhảy nhót, vừa nhảy vừa gào chói cả tai, nhìn thấy Trương Dương ngồi yên tại chỗ không động đậy, cô ta tức đến nỗi đấm lên người Trương Dương một cú: "Vào rồi! Chúng ta đá vào rồi!"

Trương Dương lười biếng nói: "Liên quan rắm gì tới anh! Cầu môn to như vậy, thằng ngốc cũng đá vào được!"

Hà Hâm Nhan rất mất hứng nói: "Đúng là kẻ mù bóng đá! Biết vậy em chẳng đi xem đá bóng với anh nữa!"

Trương Dương mỉm cười đưa chai nước cho cô ta: "Trời nóng quá, uống ngụm nước đi, em cũng nhảy nhót vậy cũng không dễ dàng gì."

Hồ Nhân Như nhận lấy chai nước, uống một ngụm rồi nói: "Anh đó, đúng là chẳng có ý tứ gì cả, xem đá bóng thì phải nhập thần chứ!"

Lúc đang nói chuyện thì đội Thất Tinh lại đá vào, Hà Hâm Nhan bởi vì mải nói chuyện cho nên không xem được bàn thắng, bực bội lại đánh Trương Dương tiếp.

Trương Dương cười nói: "Màn hình to kìa, trên màn hình to có chiếu lại đấy!" Lúc này cũng là nghỉ giữa hiệp, trên màn hình xuất hiện quảng cáo của tập đoàn Thiên Kiêu, thân hình yểu điệu của Hà Hâm Nhan xuất hiện trên màn hình, cô ta vội vàng cúi đầu xuống, sợ ở xung quanh có người nhận ra mình, làm người nổi tiếng cũng có chỗ không tốt của người nổi tiếng. May mà sự chú ý của mọi người đều đặt lên sân bóng, rất ít người chú ý tới họ.

Bởi vì nửa hiệp đầu đội Thất Tinh đã dẫn trước hai bàn, cho nên trận đầu này có xem nữa cũng không có gì thú vị, bằng vào thực lực của đội Thất Tinh hôm nay chiến thắng Thái Hồng đã là điều tất nhiên.

Trương Dương chỉ vào trong sân, nói: "Tên to cao đen hôi đó thì ra là thủ môn của Thái Hồng!"

Hà Hâm Nhan kinh ngạc nói: "Anh quen hắn à?"

Trương Dương thầm nghĩ không những là quen, lão tử còn từng đánh hắn một trận nữa ý chứ! Nhưng những lời này không nói ra được, liền mỉm cười bảo: "Xem đá bóng!"

Hà Hâm Nhan nói: "Anh còn thấy ai sẽ thắng?"

Trương Dương nói: "Còn cần hỏi nữa à?"

Hà Hâm Nhan cười bảo: "Hay là hai chúng ta cá đi, em ủng hộ đội Thất Tinh, anh ủng hộ đội Thái Hồng, ai thua tối nay phải mời cơm!"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Vì sao? Đội thất tinh dẫn trước hai bàn rồi! Được, đằng nào thì cũng là anh mời, anh cá đội Thái Hồng thắng!"

Hà Hâm Nhan sở dĩ cá với hắn là bởi vì cô ta nhìn thấy Trương Dương không cảm thấy hứng thú đối với bóng đá, cho nên nghĩ cách cho hắn hứng thú thêm một chút. Nhưng Hà Hâm Nhan không ngờ rằng, sau khi hai người cá thì gió mây nghịch chuyển, nửa hiệp sau vừa bắt đầu, đội Thái Hồng đột nhiên ghi một bàn, vào phút thứ hai mười lăm thì san bằng tỷ số.

Bầu không khí trên sân bóng lập tức thay đổi, cổ động viên của đội Thái Hồng trầm muộn cả nửa lớn trận đầu bắt đầu hăng hái, bọn họ lớn tiếng hò hét cổ vũ cho đội nhà.

Trương Dương vốn không có hứng thú gì, nhưng thấy Thái Hồng không ngờ lại ghi liền hai bàn, sự chú ý cũng tập trung hơn, nhìn hai bên ở trên sân bóng ta tranh ngươi đoạt, tình tự của cổ động viên cũng biến động theo, vào phút thứ 41 của hiệp hai, số 10 của đội Thái Hồng đột nhiên ngã trong vòng cấm địa của đội Thất Tinh, tiếng còi của trọng tài vang lên, ông ta chạy tới vòng cẩm địa, chỉ tay vào chấm phạt đền.

Hiện trường lập tức hỗn loạn, cổ động viên của đội Thất Tinh hét to: "Ngã giả vờ! Ngã giả vờ!"

Hà Hâm Nhan cũng kháng nghị theo, thị giác của Trương Dương so với người có mặt ở đây thì tốt hơn nhiêu, hắn nhìn rõ ràng số 10 đó khẳng định là ăn vạ, không có ai chạm vào gã cả.

Cầu thủ của đội Thất Tinh vây lên, tìm trọng tài lý luận, trọng tài rất kiên quyết, căn bản không có bất kỳ sự thỏa hiệp nào, vẫn chỉ tay vào chấm phát đền, cầu thủ của đội Thất Tinh cực kỳ kích động, cầu thú số 5 đẩy trọng tài một cái, trọng tay quyết đoán lập tức giơ thẻ đỏ về phía gã.

Tình tự của người xem cũng bởi vì chiếc thẻ đỏ này mà biến thành kích động, đồng cao giọng hô trọng tài thiên vị.

Hà Hâm Nhan tức đến nỗi giậm chân bình bịch.

Trương Dương đại khái là lăn lộn trong thể chế lâu rồi, đối với loại hiện tượng này chỉ coi như là trẻ con chơi đùa, trên thế giới này chuyện không công bằng có quá nhiều, chuyện làm trái với lương tâm cũng rất nhiều, trọng tài thiên vị thì tính là gì? Có thể là trọng tài người ta cũng thực sự không nhìn thấy.

Trọng tài chính là thẩm phán trên sân bóng, sự phán quyết của ông ta đại biểu cho sự định án cuối cùng.

Số 10 của đội Thái Thồng chạy lấy đà, súng tung lưới thủ môn, tỷ số của trận đấu biến thành 3:2

Sân bóng trở nên ầm ĩ, trong tiếng mắng chửi, trong tiếng bình nước khoáng đập như mưa xuống ghế, đội Thất Tinh phát bóng, tranh thủ thời gian không còn nhiều để triển khai tấn công, tính cả thời gian bù giờ thì cũng không còn tới bảy phút.

Vào thời gian bù giờ, số 9 của đội Thất Tinh dẫn bóng vượt qua ba người xông vào vòng cấm địa, ở gần chấm phát đề bị số 3 của đối phương kéo ngã, sân vận động lập tức sôi sục, fan Bình Hải bực bội lâu rồi, giờ hưng phấn tới cực điểm, đây là quả phạt đền không có gì phải tranh cãi.

Trọng tài chạy vào khu cấm địa, khiến tất cả mọi người há miệng trợn mắt là ông ta rút thẻ vàng, giơ ra trước mặt số 9 của đội Thất Tinh, đây chính là xử phạt sai lầm cực kỳ rõ ràng, đội Thất Tinh mắt thấy sắp có phạt đại thì lại bị trọng tài từ chối, tình tự của tất cả cậu thủ đội Thất Tinh đều kích động, bọn họ vây lấy trọng tài bắt đầu tranh cãi.

Sân bóng rơi vào cảnh hỗn loạn, tranh chấp, cầu thủ đội Thất Tinh và cầu thủ đội Thái Hồng phát sinh xung đột, không ngờ lại đánh nhau ngay trên sân bóng, vốn chỉ là chiến tranh giữa hai người, nhưng rất nhanh liên diễn biến thành của cầu thủ giữa hai bên, cầu thủ dự bị và ban huấn luyện của hai bên cũng đánh nhau.

Ở trên khán đài phía tây của sân vận động, mùi thuốc súng giữa cổ động viên của hai bên cực đậm, bởi vì ngôn ngữ bất hòa mà xung đột.

Trương Dương vốn không có hứng thú gì với bóng đá, nhưng lúc này lại vô cùng hưng phấn, hắn đứng dậy nhìn về phía khán đài tây, nói với Hà Hâm Nhan: "Ha ha, đánh nhau rồi!" Hà Hâm Nhan rất không cao hứng nhìn hắn: "Anh thích xem nào nhiệt như vậy thì tới giúp đi!"

Trên khán đài tây có cổ động đốt báo giấy, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Cảnh sát phụ trách duy trì trật tự bắt đầu chạy về phía khán đài tây, lúc này, fan ở những khán đài khác cũng chạy về khán đài tây để tăng viện, bởi vì Bình Hải là chủ nhà, cho nên cổ động viên nhiều hơn, cổ động viên của đội Thái Hồng tuy không nhiều, nhưng gần một ngàn người đều tập trung ở khái đài tây, nhất thời song phương đẩy đẩy ngã ngã cũng có thế lực quân bình. Trên sân dưới sân đều rơi vào cảnh hỗn loạn, cảnh sát xông lên khán đài tây tách cổ động viên của hai bên ra, để tránh thế cục ác hóa thêm một bước, cổ động viên ùn ùn không ngớt ùa về khán đài tây, rất nhanh chật kín như nêm.

Trương Dương nhìn cảnh tượng ở khán đài tây, không ngờ bóng đá Trung Quốc chuyện nghiệp hóa chưa được bao lâu, nhưng thói xấu của lưu manh bóng đá phương tây thì lại học được đầy đủ, khi hắn cho rằng cục thế đã được khống chế thì một cảnh bất ngờ lại phát sinh.

Khán đài tây phát ra tiếng ầm ầm, khán đài không ngờ bởi vì không chịu nổi trọng lực mà sụp đổ, tiếng hét thảm trong sân bóng vang lên không ngớt, tiếng gãy của kết cấu kinh tâm động phách, khán đài tây ngập trong khói bụi trong nháy mắt đã thành một đống hoang tàn.

Tất cả mọi người đến xem đá bóng đều chấn kinh, có phản ứng trước tiên là phóng viên có mặt ở hiện trường, bọn họ cầm máy ảnh nhanh chóng chạy về phía khán đàn tây.

Con mắt đẹp của Hồ Nhân Như trợn trừng lên, tràn đầy vẻ sợ hãi, chỉ có khi tận mắt nhìn thấy trận thảm kịch nhân gian này thì mới cảm thấy đau lòng, hiện trường trở nên trầm tịch. Trương Dương nhìn về phía khán đài bị sập, nhìn mấy ngàn cổ động viên đột nhiên biến mất, nội tâm hắn cũng chìm trong sự chấn kinh, hắn kịp thời phản ứng lại, gầm lên: "Các thanh niên, theo tôi mau đi cứu người!"

Trương Dương nhảy xuống dưới đi xuyên qua sân bóng chạy về phía khán đài tây, mấy trăm thanh niên to khỏe dưới sự dẫn động của Trương Dương chạy theo hắn.

Tiếng hét thảm, tiếng khóc than không ngớt vang vọng bên tai, những phóng viên chạy tới nơi đầu tiên đã tìm được vị trí tốt, bắt đầu chụp chiếu hiện trường.

Bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh ủy Trần Bình Triều lúc nhận được điện thoại thì ngay cả tay cũng run rẩy, y cố nén sự chấn kinh ở trong lòng: "Cái gì... anh nói gì cơ?"

Đài trưởng đài truyền hình tỉnh, phó bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh ủy Tiếu Nguyên Bình lặp lại một lần nữa, y nói khẽ: "Bộ trưởng Trần, tất cả cuộc phát sóng trong tỉnh tôi đều bắt ngừng rồi, nhưng hiện trường còn có tổ phát tin của đài truyền hình Vân An và trung ương, chuyện này..."

"Tôi biết rồi, không chế giới truyền thông ở hội trường, cố gắng phong tỏa tin tức!"

Lúc Cố Doãn Tri nhận được tin tức đang ở cùng với tỉnh trưởng Cố Doãn Tri, bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu bàn bạc về vấn đề tác phong của bộ máy cán bộ Bình Hải, ba người sau khi nghe được tin tức này, toàn bộ đều ngây ra, sự kiến khán đài sụp đổ cũng từng xảy ra ở châu Âu, nhớ năm 1985, trận đấu giữa Liverpool và Juventus cũng từng phát sinh sự kiện khán đài sụp đổ, lúc đó tử thương thảm trọng.

Bọn họ đều đứng ngồi không yên, Cố Doãn Tri lớn tiếng nói: "Lập tức tổ chức quan binh phòng cháy chữa cháy, bộ đội cảnh sát, nhân viên y tế toàn lực ứng cứu, cố gắng hạ mức thương vong xuống thấp nhất!"

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Cố, ông tọa trấn, tôi tới hiện trường xem thế nào!"

Cố Doãn Tri gật đầu, vỗ vai Tống Hoài Minh, muốn gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra được.

Bộ đội phòng cháy chữa cháy tới được sân vận động thì cũng đã mất hơn mười phút, cảnh sát và quần chúng ở hiện trường đã bắt đầu hành động giải cứu. Bọn họ dựng một bộ phận bị sập lên, để một số cổ động viên bị lấp bên dưới khán đài chui ra.

Vai Trương Dương đỡ một thanh kết cấu to như cổ tay, gầm lên: "Mọi người cung dùng sức nào! Một! Hai! Ba!" Hơn mười thanh niên dùng vai của họ nâng thanh xà sắt lên.

Bên dưới có hơn bốn mươi cổ động viên bị lấp, bọn họ gào khóc, nhìn thấy thanh xà sắt được nhấc lên từng chút một, cuối cùng cũng dừng tiếng khóc, biến thành tiếng thút thít.

Trương Dương lớn tiếng nói: "Đồng chí ở bên dưới nghe đây, các vị phải lần lượt bò ra, để phụ nữ trẻ con và người già ra trước, không được tranh nhau, nhanh!"

Cuối cùng thì bọn họ cũng dùng vai nâng được thanh xà lên, để lộ ra khe hở chừng một mét, một bóng người nhỏ gầy bò ra trước, đây là một đứa bé bảy tám tuổi, theo sau nó là mẹ của nó, hai mẹ con bò ra bên ngoài, lập tức được quần chúng dìu ra nơi thông thoáng, ôm nhau khóc thút thít.

Thanh xà nặng vô cùng, vừa mới có được năm người bò ra thì đè cho mấy cậu thanh niên thở hổn hển, lập tức lại được người dự bị thay thế bổ sung, thế chỗ đám thanh niên này.

Trương Dương thân ở phía trước nhất, áp lực phải chịu cũng lớn nhất, một thanh niên chạy tới cạnh hắn muốn thay hắn, Trương Dương lắc đầu: "Tôi không thể rút được, anh mau giúp cứu người đi!"

Hắn dùng thân thể và nhiệt huyết mở ra một thông đạo để mang tới sinh mệnh và hi vọng cho những người bị vùi lấp, mấy phóng viên chạy tới chỗ hắn, một phát thanh viên cầm micro đi tới bên cạnh Trương Dương, chuẩn bị cảm tình xong, mang theo vẻ khóc thương nói: "Chúng tôi là phóng viên của đài trung ương, đồng chí, hành vi quên mình vì nghĩa của anh khiến người ta phải cảm động, xin hỏi tâm tình hiện tại của anh thế nào?"

Trương đại quan nhân tức giận nhìn phóng viên đó, nói: "Cút sang một bên!"

Nữ phóng viên mặt lập tức trắng bệch, tiết mục này được truyền hình trực tiếp, mình lại bị người ta mắng cho vào mặt!

Trương Dương lúc này bất kể cô ta là phóng viên từ đâu đến, cứu người còn không kịp, ngươi con mẹ nó gây thêm loạn làm cái gi!

Tiếng còi xe chữa cháy, tiếng còi xe cảnh sát liên tiếp vang lên, bầu không khí ở hiện trường biến thành cực kỳ khẩn trương, nhân viên đội phòng cháy chữa cháy mang những công cụ chuyên nghiệp gia nhập, đề cao hiệu suất cứu giúp lên cực cao.

Trương Dương từ trong đống hoang tàn đỡ một nam tử trung niên ra, nhìn xung quanh, thấy hiện trường thảm không nỡ nhìn, đội viên cứu hộ đang tiến hành cấp cứu trên sân bóng, mấy trăm người bị thương đều năm trên sân cỏ.

Trương Dương gia nhập vào trong đội ngũ nhân viên cấp cứu, tuy hiện trường đã có mấy chục nhân viên y hộ, có điều người bị thương lại quá nhiều, nhân thủ của họ rõ ràng là không đủ, lại thêm hiệu suất cấp cứu của họ thực sự là quá thấp, hiện trường đang chưng tập không ít người giúp đỡ, Hà Hâm Nhan cũng trong đội ngũ cấp cứu.

Trương Dương đi tới cạnh Hà Hâm Nhan, cô ta an ủi một cô gái bị gãy xương tay.

Trương Dương đi tới cạnh cô ta, giúp cô gái đó xem thương thể, thuận tay điểm lên huyệt đạo của cô gái đó, dứt khoát nhanh gọn giúp nối lại chỗ xương bị gẫy, bảo Hà Hâm Nhan đưa thanh nẹp và vải sô cố định lại chỗ bị gẫy, cô gái đó cắn môi nói: "Tôi có phải là bị gẫy tay không?"

Trương Dương cười nói: "Không sao đâu! Yên tâm đi! Tôi giúp cô nối lại rồi! Qua hai tháng nữa là có thể vận động như thường!"

Thủ pháp nối xương của Trương đại quan nhân không có gì phải bàn cãi, hắn ra tay liên tiếp, giúp hơn chục người bị thương tiếp xương thành công. Nhân viên cứu hộ không ngừng chạy tới, tiếp nhận công tác giúp người bị thương.

...

Tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh lúc này xuất hiện ở nơi xảy ra sự cố, sắc mặt của y ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, vừa tới đã thấy tình hình cấp cứu ở hiện trường, hiện tại đang an ủi người bị thương.

Tâm tình của Tống Hoài Minh trầm trọng vô cùng, căn cứ vào sự hiểu biết sơ bộ, hiện tường đã phát hiện mười hai cỗ thi thể, chuyện này nhất định sẽ chấn động toàn quốc, điều trước tiên y nghĩ tới không phải là sĩ đồ của mình, mà là nghĩ tới những cổ động viên vô tội này, sự kiến sập khán đài lần này rốt cuộc sẽ tạo thành cảnh bao nhiêu gia đình phải chia lìa nhau, tạo thành sự đau khổ và bất hạnh cho bao nhiêu người.

Tống Hoài Minh an ủi từng người bị thương một, y nhìn thấy Trương Dương đang ở hiện trường giúp đỡ, ánh mắt của hai người chạm nhau nhưng không ai nói gì, với bầu không khí này, với tâm tình này, thực sự là không ai nói nổi điều gì.

Trương Dương hét to: "Tỉnh trưởng Tống!"

Tống Hoài Minh gật đầu, lặng lẽ đứng dậy, y bước tới nơi xảy ra sự cố, khi sắp tới chỗ dây cảnh tuyến thì nhan viên đi theo nhắc nhở đầy thiện ý: "Tỉnh trưởng Tống, nguy hiểm!"

Tống Hoài Minh tức giận nhìn nhân viên đi theo, dùng ánh mắt bức lui gã.

Lúc này bí thư thị ủy Đông Giang, phó tỉnh trưởng Bình Hải Lương Thiên Chính cùng với một đám thành viên ban thường ủy Đông Giang hối hả chạy đến, sắc mặt của Lương Thiên Chính trắng bệch ra, trên đường y đã nghe nói tới con số thương vong, hơn nữa con số này còn không ngừng gia tăng.

Lương Thiên Chính đi tới trước mặt Tống Hoài Minh, nói khẽ: "Tỉnh trưởng Tống, tôi tới muộn!"

Tống Hoài Minh nói nhỏ: "Chuyện đã xảy ra rồi, sớm hay muộn cũng chẳng có ý nghĩa gì!"

Tim Lương Thiên Chính như bị đổ chì, nặng nề vô cùng.

Một tiếng hét chói tai của một nữ nhân vang lên: "Con trai tôi, con trai tôi ở bên dưới! Xin các anh hãy cứu nó, cầu xin các anh!" Bà ta khóc lóc quỳ xuống trước mặt nhân viên phòng cháy cháy chữa cháy, chỉ vào một cái lỗ hổng ở trước mặt, bà ta vừa rồi bò từ trong đó ra, nhưng khi con trai bò ra thì lại phát sinh sụp đổ, đứa bé rơi xuống, cái lỗ hổng nhỏ lại, đội viên phòng cháy chữa cháy đành bất lực.

Tống Hoài Minh hỏi tình huống, bảo nhân viên phòng cháy chữa cháy nghĩ phương pháp cứu giúp.

Đội viên phòng cháy chữa cháy nói: "Tỉnh trưởng Tống, độ khó quá cao, lỗ hổng bởi vì vừa rồi bị sập mà thu nhỏ lại, ở bên dưới ba mét rất hẹp, một đội viên của chúng tôi vừa xuống dưới, nhưng thân thể không chui vào được, chỉ đành bò lên! Chúng tôi đang nghĩ biện pháp."

Giọng nói của Trương Dương ở phía sau vang lên: "Để tôi thử!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)