Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0369

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0369: Khởi động quỹ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Tạ Quân Xước nói: Thị trưởng Trương, anh tôi là vì cho rằng tôi bị khi phụ, thế nên mới mất đi lý trí, làm ra chuyện hồ đồ vừa rồi, tôi thay anh tôi xin lỗi anh, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với anh ấy, sau này tôi nhất định sẽ nhớ ân đức của anh!

Trương Dương nói: Tôi không cần cô nhớ ân đức gì cả, để tránh anh cô lại cho rằng tôi làm gì cô, Tạ Đức Tiêu, coi như anh tốt số, ông trời ban cho anh một đứa em gái tốt! Chuyện hôm nay tôi coi như là chưa xảy ra, anh về tự giác ngộ đi, Triệu Quốc Đống làm vậy rốt cuộc là giúp anh hay là hại anh, nghĩ cho kỹ rồi tới tìm tôi, nếu như cảm thấy mình sai thì ở ngay trước mặt tôi nói xin lỗi, nếu như cảm thấy mình không sai, anh cầm con dao lớn hơn tới đây!

Tạ Đức Tiêu không biết nói gì, được em gái kéo ra khỏi văn phòng của Trương Dương.

Cho tới khi lên xe Audi của Tạ Quân Xước, Tạ Đức Tiêu mới hồi thần lại, nghĩ tới hành vi vừa rồi của mình, lập tức cả người đầm đìa mồ hôi, nếu như Trương Dương vừa rồi báo cảnh sát, e rằng cuộc đời của gã xong rồi.

Tạ Quân Xước nhìn bộ dạng của anh trai, vừa tức giận lại vừa đau lòng, cô ta tức đến nỗi đánh lên người anh trai mấy cú, nói: Anh hồ đồ lắm, anh hồ đồ lắm!

Tạ Đức Tiêu nói: Anh... anh cho rằng là gã khi phụ em, cho nên anh...

Vì sao anh lại không tin lời em? 

Tạ Đức Tiêu nói: Hắn không giống người tốt!

Tạ Quân Xước nói: Em xin thề, em thực sự là không lừa anh, em và thị trưởng Trương rất trong sạch, nếu anh không tin, em có thể tới bệnh viện để giám định! Cho dù là ở nói những lời này ở trước mặt anh trai mình, nhưng Tạ Quân Xước vẫn cảm thấy một loại vũ nhục, nhưng cô ta lại không thể không nói, cô ta sợ anh trai mình lại làm ra chuyện ngốc nghếch.

Tạ Đức Tiêu hiện tại trong lòng đã tin lời em gái mình nói, gã buồn bã thở dài một tiếng, nói: Anh không phải là không tin em, anh là không tin hắn!

Tạ Quân Xước nói: Kỳ thực thị trưởng Trương không phải là người xấu, nếu như anh ta thực sự là muốn đối phó anh, chỉ bằng vào chuyện vừa rồi đã có thể tống anh vào ngục, vĩnh viễn không thể trở mình rồi.

Tạ Đức Tiêu nói: Triệu Quốc Đống lừa anh!

Tạ Quân Xước nói: Em sớm đã nói với anh rồi, nhân phẩm của Triệu Quốc Đống có vấn đề, anh cứ nằng nặc quan hệ với gã, giờ thì hay rồi, suýt nữa thì bị gã hại chết!

Tạ Đức Tiêu nói: Quân Xước, anh là người làm ăn thì phải xử lý quan hệ tốt ở mọi phương diện, anh và gã là lợi dụng lẫn nhau thôi.

Tạ Quân Xước tức giận nói: Em thấy đều là gã lợi dụng anh, anh nào có bản sự mà lợi dụng gã?

...

Tạ Đức Tiêu tới hành thích không ảnh hưởng tới tâm tình của Trương đại quan nhân, sau khi anh em Tạ gia đi, Phó Trường Chinh đi vào. Hắn toàn trình trải qua sự việc vừa rồi, nhìn thấy Trương Dương thả Tạ Đức Tiêu đi, có chút không hiểu, hỏi: Thị trưởng Trương, cứ thế bỏ qua so?

Trương Dương gật đầu: Không bỏ qua như thế thì chẳng lẽ thực sự tống gã vào đại lao?

Phó Trường Chinh nói: Nhưng gã vừa rồi rõ ràng là muốn ám sát anh!

Trương Dương khinh thường nói: Gã chẳng có bản sự đó đâu, tiểu Phó, chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết thôi, tôi không hi vọng nó bị truyền ra ngoài.

Phó Trường Chinh vội vàng tỏ thái độ: Thị trưởng Trương cứ yên tâm, tôi sẽ không nói gì đâu! Trong lòng thì thầm nghĩ, thị trưởng Trương không nhìn nổi con gái rơi lệ, Tạ Quân Xước bộ dạng đáng thương, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng bỏ qua, xem ra thị trưởng Trương cũng có nhược điểm.

Ngón tay của Trương Dương đan vào nhau, chống cằm, hắn có ý kiến của mình, hôm nay sở dĩ thả Tạ Đức Tiêu đi, không chỉ là bởi vì Tạ Quân Xước, Tạ Quân Xước đối với với anh trai dụng tâm đến khổ, quả thực khiến người ta đồng tình, nhưng Trương Dương thả Tạ Đức Tiêu đi, nguyên nhân chủ yếu là vì Triệu Quốc Đống. Thông qua chuyện này, Tạ Đức Tiêu chắc đã có thể nhìn rõ bộ mặt thật của Triệu Quốc Đống. Trương Dương không phải là người có thù tất báo, nhưng Triệu Quốc Đống liên tiếp giở âm mưu thủ đoạn, đã kích khởi sự phẫn nộ của Trương đại quan nhân, hắn sẽ không để cho Triệu Quốc Đống đắc ý quá lâu, muốn đối phó với một người, tất phải cắt đứt vây cánh của gã, khiến gã bị cô lập, nhưng Trương Dương cũng rõ, đối phó với Triệu Quốc Đống không phải là dễ dàng, dẫu sao thì ở sau lưng Triệu Quốc Đống còn có chỗ dựa là Thẩm Khánh Hoa, nếu không thì thằng ôn này cũng không vững tâm như vậy.

Cố Giai Đồng không tới đúng như hẹn, nguyên nhân là bởi vì cô ta bị phong hàn, Trương Dương nghe thấy Cố Giai Đồng bị bệnh thì rất lo lắng, hận không thể lập tức tới thăm cô ta, nhưng ngày mai mấy xí nghiệp gia và nhà đầu tư Giang Thành đều tới Phong Trạch, tham gia nghi thức khánh thành quỹ trợ học, thân là phó thị trưởng được phân quản giáo dục, Trương Dương phải có mặt. Cố Giai Đồng cũng nói là bệnh của mình không nặng, chỉ là cảm cúm bình thường thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi, bảo Trương Dương đừng lo lắng.

Sáng ngày thứ bảy, mấy xí nghiệp gia và nhà đầu tư nổi danh của Giang Thành đều nhao nhao tới Phong Trạch, án chiếu theo sự an bài của Trương Dương, những người này toàn bộ đều nghỉ ngơi ở khách sạn Bạch Lộ, hội nghị cũng mở trong phòng hội nghị của khách sạn.

Trương Dương vì chuyện này mà đặc biệt mời bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa ra mặt. Thẩm Khánh Hoa đối với chuyện Trương Dương xúc tiến tỏ ý khẳng định, y cũng dùng hành động thực tế để tỏ ý ủng hộ, tự mình tới khách sạn Bạch Lộ tham gia hội nghị.

Khi xe buýt chở các quý khách của Giang Thành tới bãi đỗ xe của khách sạn Bạch Lộ, bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa, trưởng thư ký thị ủy Tề Quốc Viễn, phó thị trưởng Trương Dương, phó thị trưởng phân quản công nghiệp Lâu Quang Lượng, phó thị trưởng tạm thời Vương Hoa Chiêu, cục trưởng cục giáo dục Phong Trạch Lưu Cường đều tới bãi đỗ xe nghênh đón, dạng trân trọng này không thể nói là không long trọng. Trương Dương tới chủ yếu là bày tỏ sự trọng thị cao độ đối với chuyện lần này, phó thị trưởng Lâu Quang Lượng tới là muốn gặp mặt với những xí nghiệp gia và nhà đầu thư nổi danh của Giang Thành, xem xem có cơ hội lôi kéo đầu tư hay không, còn Vương Hoa Chiêu, gã là nhàn rỗi không có việc gì làm, theo tới xem náo nhiệt.

Người từ trên xe xuống đầu tiên là quản đốc nhà máy máy móc công trình Giang Thành Tào Chính Dương, theo sau là tổng tài tập đoàn Thiên Kiêu Lâm Thanh Hồng, ở phía sau cô ta là chủ tịch tập đoàn Hối Thông Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần, sau đó là quản đốc nhà máy rượu Lưu Kim Thành và Tiết Minh của nhà máy phục trang số một, quản đốc nhà máy chế thuốc Giang Thành Thường Hải Thiên đi sau cùng, gã là thay mặt Cố Giai Đồng, còn có không ít đại biểu của các xí nghiệp cỡ vừa và nhỏ khác.

Cho dù là Trương Dương cũng không ngờ lại có nhiều người tới như vậy, nhất thời có chút ngớ người, chuyện này người trực tiếp tổ chức là Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong mỉm cười bước tới nghênh đón, giới thiệp các vị xí nghiệp gia và nhà đầu tư cho bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa, Thẩm Khánh Hoa trước giờ vẻ mặt luôn nghiêm túc, nhưng lúc này cũng lộ ra nụ cười hiếm có, y mỉm cười bắt tay với khách.

Án chiếu theo thứ tự, Trương đại quan nhân xếp thứ năm, nhưng không ngờ giờ lại đứng sau phó thị trưởng tạm thời Vương Hoa Chiêu, Vương Hoa Chiêu gần đây chắc là bởi vì bạn gái tới, thể lực tiêu hao nên đầu óc có chút hồ đồ, ngay cả khách khí cũng không biết, toét miệng ngây ngốc đứng ở phía trước Trương Dương, không ngờ lại không biết khiêm nhượng.

Trương Dương trong lòng có chút bực bội, con mẹ nó, hôm nay trừ Thẩm Khánh Hoa ra, ta nên là nhân vật chính, các người một người hai người đều đứng trước mặt ta, đám bạn của ta nhìn thấy, người ta không phải sẽ cảm thấy ta ở Phong Trạch lăn lộn quá kém ư?

Lúc Lâm Thanh Hồng và Trương Dương bắt tay nhau, chủ động nhắc tới Lương Thành Long: Thành Long được thả rồi, đang muốn tới tìm cậu uống rượu đây!

Trương Dương cười nói: Hoan nghênh! Hoan nghênh! Trong lòng thì thầm nghĩ, đúng là trong triều có người, sân vận động Đông Giang xảy ra chuyện lớn như vậy, Lương Thành Long vào khám lượn một vòng rồi ra, người xui xẻo nhất lại là đám Tiểu Hà Mễ, có điều nghĩ tới chuyện đó Lương Thành Long cũng không sai gì nhiều, ít nhất thì chất lượng công trình đã được chứng minh là không có vấn đề gì, thân là bạn bè, vẫn hi vọng gã sớm được thả.

Khí sắc của An Ngữ Thần không tồi, có điều da lại hơi đen, cũng không phải là đen bình thường mà đen kiểu lúa mạch khỏe mạnh, chất da cũng mịn màng, xem ra là bị cháy nắng, cô ta mỉm cười nháy mắt với Trương Dương: Thị trưởng sư phụ!

Tất cả mọi người đều ngây ra, xưng hào này có chút đặc biệt.

Trương Dương cười nói: Sao? Về Giang Thành mà không nói với tôi một tiếng?

An Ngữ Thần nói: Buổi tối mới tới, lần này nếu không phải là hiệu trưởng Thường liên hệ với tôi về chuyện gây quỹ trợ học, tôi mới từ Hương Cảng về, còn không phải là vì nể mặt thị trưởng Trương anh ư! Trong mắt cô ta không ngờ lại chỉ có Trương Dương, tới Phong Trạch đương nhiên là chỉ vì Trương Dương, nhưng câu thật lòng này được nói ra, những lãnh đạo khác đều không được thoải mái.

Trương Dương cười nói: Nói ít thôi, lát nữa tôi sẽ giáo huấn cô! Nói xong hắn mỉm cười chìa tay về phía Kiều Mộng Viện: Kiều tổng, cô thật sự là nể mặt tôi, bận trăm công nghìn việc mà vẫn bớt chút thời gian tới Phong Trạch, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này!

Khuôn mặt của Kiều Mộng Viện vẫn có chút trắng bệch, một đoạn thời gian không gặp, cô ta càng lúc càng gầy, Trương Dương thấy bộ dạng này của cô ta, trong lòng không khỏi thấy thương xót.

Kiều Mộng Viện cười cười, chìa tay ra rất rụt rè bắt tay hắn, rất nhanh liền rút ra khỏi lòng bàn tay của Trương Dương. Không biết vì sao, ngón tay bị Trương Dương nắm lấy, một cỗ ấm áp từ sâu trong tim ùa ra, cảm giác này rất quen thuộc, nhưng lại khiến cô ta cảm thấy sợ hãi, Kiều Mộng Viện vẫn rất giỏi che giấu biến hóa trong lòng, nói khẽ: Chúng ta là bạn bè, công tác của anh thì chúng tôi đương nhiên phải toàn lực ủng hộ rồi!

Lưu Kim Thành nói: Đúng vậy, công tác của thị trưởng Trương chúng tôi đương nhiên phải toàn lực ủng hộ!

...

Mọi người sau khi nghỉ ngơi một lát, toàn bộ đều tới phòng hội nghị của khách sạn Bạch Lộ mở họp, trước đây, theo lý thì loại hội nghị cỡ lớn này trên cơ bản đều cử hành ở sở chiêu đãi chính phủ, khách sạn Bạch Lộ tuy có hoàn cảnh và điều kiện không tồi, nhưng chưa bao giờ có cơ hội tiếp đãi dạng hội nghị quy cách này, Trương Dương giao chuyện này cho Lữ Yến, cũng coi như là một loại hồi báo cho cô ta, Lữ Yến chỉ bằng vào lần hội nghị này đã khiến lãnh đạo khách sạn đánh giá lại năng lực của cô ta, đối với một khách sạn mà nói, đây chính là một chính tích chói mắt.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, người chủ trì hội nghị là Trương Dương bắt đầu phát biểu, Trương Dương cười nói: Hôm nay là ngày lành tháng tốt, trời trong nắng ấm, ngàn dặm không mây, gió xuân thoang thoảng, trăm hoa đua nở...

Tất cả mọi người ở bên dưới đều cười rộ lên, người hiểu hắn đều biết rằng đây không phải là phong cách của Trương đại quan nhân, thằng ôn này là cố ý chọc cười mọi người. Ngay cả bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa cũng không khỏi mỉm cười, Thẩm Khánh Hoa biết những người tới đây hôm nay đều là xí nghiệp gia và nhà đầu tư có trọng lượng ở Giang Thành, quỹ trợ học tuy không tính là chuyện lớn gì, nhưng ý nghĩa thì lại không tầm thường, nếu như mượn cơ hội này hấp dẫn những người này tới Phong Trạch đầu tư, đó chính là một chuyện tốt nhất cử lưỡng đắc.

Trương Dương cười ha ha, nói: Được, tôi phát hiện một người nếu quá có tài hoa cũng không phải là chuyện tốt, rất dễ bị người ta ghen tị, các vị cười tốt, rốt cuộc là hâm mộ hay là đố kỵ?

An Ngữ Thần cười khúc khích, nói: Ghen tị!

Trương Dương chỉ vào cô ta: Lòng đố kỵ của phụ nữ mà nhiều quá thì không tốt đâu!

Lưu Kim Thành nói: Tôi thì hâm mộ, dạng tài hoa này, tôi cả đời cũng không có được, lúc uống nhiều thì cả ngày mới rặn ra nổi một câu, bả tửu vấn thanh thiên, đối ảnh thành tam nhân!

Phó thị trưởng tạm thời Vương Hoa Chiêu cũng có chút nghiên cứu về thi từ, gã cười chỉnh lại: Nên là nang chén hỏi minh nguyện, đối ảnh thành tam nhân!

Tất cả mọi người đều bật cười, Lưu Kim Thành giơ ngón tay cái về phía Vương Hoa Chiêu: Vẫn là ngài có tài!

Vương Hoa Chiêu lúc này mới ý thức được là người ta cố ý nói sai, mình vừa rồi có chút ý tứ khoe khoang rồi, lập tức mặt nóng bừng, cười không được tự nhiên nữa.

Trương Dương cười nói: Hôm nay những người tới đều là bạn bè, đồng sự của tôi, thôi thì những lời hoan nghênh xin miễn nói, bởi vì tôi sợ nhất thời không nén được sự tài hoa của người, khiến cho mọi người chạy hết, tới lúc đó, người đố kỵ tôi càng nhiều hơn!

Lại nghe thấy tiếng cười rộ lên.

Thẩm Khánh Hoa mỉm cười nhìn Trương Dương, thằng ôn này không ngờ cũng giỏi tạo bầu không khí, chẳng trách trẻ như vậy mà đã trèo lên được vị trí này.

Trương Dương nói: Giờ chúng ta hoan nghênh bí thư Thẩm lên phát biểu!

Tiếng vỗ tay như sấm.

Thẩm Khánh Hoa sớm đã quen với bầu không khì này rồi, y mỉm cười kéo micro lại gần, nói: Các vị khách quý, chào mọi người, trước tiên, tôi xin đại biểu thị ủy, chính phủ thành phố Phong Trạch, đại biểu cho tất cả người dân và toàn thể học sinh Phong Trạch tỏ ý hoanh nghênh tới sự có mặt của mọi người!

Trương Dương vỗ tay trước tiên.

Thẩm Khánh Hoa đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, lại nói: Phong Trạch thân là thành phố thuộc sự quản lý của Giang Thành, quan hệ với Giang Thành như cá với nước, lại như anh như em, Phong Trạch là một phần tử của Giang Thành, sự phồn vinh và giàu có của Giang Thành sẽ mang tới sự phát triển cho Phong Trạch, kinh tế Phong Trạch phát triển sẽ góp thêm một viên gạch cho Giang Thành, hôm nay dưới sự nỗ lực của đồng chí Trương Dương, quỹ trợ học Phong Trạch chính thức được khởi động, giáo dục là căn bản của sự phát triển xã hội, bất kể là quốc gia nào, xã hội nào, nếu giáo dục lạc hậu thì sẽ rớt lại phía sau, tôi tin chắc rằng, dưới sự nỗ lực chung của chúng ta, bắt đầu từ chúng ta, bắt đầu từ hiện tại, nền giáo dục của Phong Trạch tất sẽ bước lên một tầm cao mới...

Bài phát biểu của Thẩm Khánh Hoa không dài, phong cách phát biểu của y thuộc kiểu hành chính, công văn tiêu chuẩn, rất là nghiêm túc, không khơi dậy một chút hứng thú nào của mọi người, có điều mọi người vì lễ phép nên vẫn tặng một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Sau khi Thẩm Khánh Hoa kết thúc phát biểu, phó thi trưởng Lâu Quang Lượng, cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường trước sau lên phát biểu, phong cách phát biểu của họ cũng cùng một loại hình như Thẩm Khánh Hoa, lần này thì không ai nể mặt, tiếng vỗ tay lưa thưa lác đác, sau cùng, phó thị trưởng Vương Hoa Chiêu vốn muốn góp vui nói hai câu nhưng cũng mất đi hứng thú, gã nhìn ra, khí trường của mình không đủ, hay là thôi thì đừng tự chuốc lấy xấu mặt.

Ở phía phương diện đoàn khách quý, tiến cử Kiều Mộng Viện làm đại biểu phát biểu, Kiều Mộng Viện mỉm cười đứng dậy, nói: Rất vinh hạnh có thể đại biểu cho các xí nghiệp gia và nhà đầu tư của Giang Thành lên phát biểu, chúng tôi tiếp nhận lời mời của thị trưởng Trương tới Phong Trạch, là vì quỹ trợ học, mọi người đều hiểu rằng đây là một việc tốt có lợi cho dân cho nước, bất kể là bạn của thị trưởng Trương hay là là xí nghiệp gia Giang Thành, chúng tôi đều nguyện ý xuất một phần lực vì tương lai của Phong Trạch, bí thư Trầm vừa rồi nói rất đúng, giáo dục lạc hậu sẽ dẫn tới tương lai bị tụt hậu, hi vọng chút sức mọn của chúng tôi có thể giúp đỡ thêm cho mấy đứa trẻ, có thể bồi dưỡng ra mấy nhân tài cho Phong Trạch và quốc gia của chúng ta!

Trương Dương vỗ tay trước, thằng ôn này hôm nay dẫn đầu vỗ tay mấy lần rồi.

Kiều Mộng Viện cười nói: Tôi xin làm gương trước, tôi đại biểu cho tập đoàn Hối Thông quyên 50 vạn nhân dân tệ cho quỹ trợ học.

Giọng nói của Kiều Mộng Viện không lớn, nhưng lại giống như là sấm động trong lòng lãnh đạo Giang Thành. Đương nhiên là trừ Trương đại quan nhân ra, hắn hiểu rất rõ thực lực của những người này, 50 vạn đối với Kiều Mộng Viện thì chẳng tính là gì, cô ta đi đầu làm gương, là vì muốn ủng hộ cho công tác của hắn, Trương Dương trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Sự ra tay của một vị xí nghiệp ra đã triệt để làm chấn động đám lãnh đạo của Phong Trạch, bọn họ vốn cho rằng nghi thức khởi động quỹ trợ học hôm nay chẳng qua là hình thức mà thôi, không hi vọng có thể quyên được bao nhiêu tiền, nhưng sau khi Kiều Mộng Viện quyên 50 vạn, An Ngữ Thần cũng quyên năm mươi vạn, sau đó Lâm Thanh Hồng, Thường Hải Thiên đều đại biểu cho xí nghiệp lấy ra 50 vạn, những người khác cũng khẳng khái móc hầu bao, cuối cùng không ngờ lại quyên được 525 vạn cho quỹ khuyến học, ngay cả Thẩm Khánh Hoa cũng không ngờ hôm nay lại đạt được hiệu quả này, người trước giờ trầm ổn như y cũng kích động đứng dậy tỏ ý cảm tạ.

Trong mắt phó thị trưởng Lâu Quang Lượng, những người này đều là thần tài, nếu như có thể khiến bất kỳ một xí nghiệp nào trong đây mở nhà xưởng ở Phong Trạch, đều là một chính tích rất to, Lâu Quang Lượng nhìn hơn năm trăm vạn tiền quỹ đó, mắt đỏ bừng lên, cái này cũng khó trách, phó thị trưởng Phong Trạch đều không có đại quyền tài chính thực tế, đã bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu!

Trước khi bữa tiệc trưa bắt đầu, Trương Dương đi tới trước mặt Thẩm Khánh Hoa, giả vờ thành khẩn, nói: Bí thư Trầm, tôi xin thừa nhận sai lầm với ngài!

Thẩm Khánh Hoa nói: Sao, hôm nay anh tổ chức rất tốt mà!

Trương Dương nói: Bí thư Trầm, tôi hôm nay tự tiện đề cao tiêu chuẩn chiêu đãi, mỗi bàn ăn đều án chiếu theo tiêu chuẩn 388, tổng cộng là năm bàn, cái này đã làm trái quy định chiêu đãi của chính phủ thị ủy chúng ta! Khi thằng ôn này nói ra chuyện này, hai mắt liếc trộm Thẩm Khánh Hoa, kỳ thực gã chính là cố ý làm vậy, bí thư Trầm ông không phải là thích bốn món thức ăn một món canh ư? Hôm nay tôi muốn khiêu chiến quyền uy của ông, tiêu chuẩn 388 này ông nhìn thế nào mà làm đi!

Thẩm Khánh Hoa ngây ra rồi lập tức cười nói: Đây có phải là sở chiêu đãi của chính phủ đâu, chiêu đãi những xí nghiệp gia này, không cần quá cứng nhắc, chính sách cũng phải vận dụng linh hoạt. Thẩm Khánh Hoa lõi đời cỡ nào chứ, trong lòng đã hiểu rồi, thằng nhóc, cậu là cố ý, nể tình hơn năm trăm vạn quyên được, tôi tha cho cậu.

Trương Dương mừng thầm trong lòng, thằng ôn này thích nhất là được voi đòi tiên, lại nói: Bí thư Thẩm, những người này đều rất thích uống rượu, tôi nếu như không uống cùng họ, vậy thì họ sẽ cảm thấy tôi không đủ nhiệt tình, tôi nếu uống thì lại làm trái lệnh cấm rượu rồi!

Thẩm Khánh Hoa tức đến nỗi suýt nữa thì chửi bậy, thằng bố láo này đúng là được đằng chân lân đằng đầu, nhưng khoản tiền quyên góp năm trăm vạn sờ sờ ra đó, Thẩm Khánh Hoa không ngờ lại gật đầu: Chỉ cần là vì công tác, uống chút rượu cũng không sao, có điều sau khi uống rượu thì đừng tới đơn vị, để mọi người nhìn thấy thì ảnh hưởng không tốt đâu! Thẩm Khánh Hoa có thể nói ra những lời này là nể mặt Trương Dương lắm rồi.

Trương đại quan nhân mừng rơn, xem ra chế độ là nhắm vào quần thể cố định, ngay cả bí thư Thẩm trước giờ luôn câu nệ cố chấp, hiện tại cũng biết biến thông rồi. Tuy biết rõ thành phần dối lòng của Thẩm Khánh Hoa khá nhiều, nhưng Trương đại quan nhân vẫn cho rằng mình giành được một trận thắng lợi.

...

Thẩm Khánh Hoa ở hiện trường sau khi kính một chén rượu thì lại vội vàng bỏ đi, tuy y cho phép Trương Dương trong thời gian công tác có thể ăn uống thoải mái, nhưng bản thân y lại không muốn ở lại đây, để tránh lưu lại một loại ấn tượng thiên vị cho những người khác. Thẩm Khánh Hoa mỉm cười giao lại hiện trường cho Trương Dương, mượn cớ còn phải mở cuộc họp bàn về kháng hạn nên đi trước.

Phó thị trưởng Lâu Quang Lượng tiễn Thẩm Khánh Hoa ra khỏi khách sạn Bạch Lộ, Thẩm Khánh Hoa trước khi lên xe liền ra chỉ thị cho Lâu Quang Lượng: Nhất định phải chiêu đãi những xí nghiệp gia đó cho tốt. Buổi chiều có thời gian thì mời họ tới khu phát triển của Phong Trạch tham quan.

Lâu Quang Lượng vốn cũng có ý này, mỉm cười gật đầu không ngừng.

Thẩm Khánh Hoa lần này không đi bộ, chủ yếu là bởi vì buổi chiều y còn phải tới xã trấn thị sát, thư ký thị ủy Tề Quốc Viễn theo y lên xe, có ý than: Không ngờ Trương Dương lại biết quan hệ như vậy!

Thẩm Khánh Hoa ý vị thâm trường nói: Trước khi hắn tới Phong Trạch, cậu không phải là đã biết rồi ư?

Tề Quốc Viễn cười nói: Quá khứ là nghe nói, hôm nay là tận mắt nhìn thấy, tai nghe là giả, mắt thấy là thật!

Thẩm Khánh Hoa nói: Có câu mèo trắng mèo đen chỉ cần bắt được chuột là mèo tốt, Trương Dương hôm nay làm chuyện này rất đẹp!

Tề Quốc Viễn nói: Hơn năm trăm vạn, dễ dàng kiếm tới tay, hắn thật sự là có bản sự. Những xí nghiệp gia đó đều có quan hệ rất tốt với gã, chẳng trách trước đây gã lại làm chủ nhiệm phòng chiêu thương!

Thẩm Khánh Hoa nói: Gã cũng rất thích hợp làm công tác chiêu thương!

Tề Quốc Viễn từ câu này nghe ra môn đạo, nói khẽ: Bí thư Thẩm, chẳng lẽ ngài muốn hắn chủ trì công tác chiêu thương?

Thẩm Khánh Hoa có chút bất mãn nhìn Tề Quốc Viễn một cái: Lý Trung không phải là làm rất tốt ư?

Tề Quốc Viễn không nói gì nữa, gã biết mình không cẩn thận chạm tới cái vẩy ngược của bí thư Thẩm rồi, chủ nhiệm phòng chiêu thương Lý Trung là một tay Thẩm Khánh Hoa đề bạt. Huống chi Thẩm Khánh Hoa ghét nhất là người khác nói những lời vượt cấp, phân công chức trách của cán bộ há phải là phạm vi quản hạt của Tề Quốc Viễn gã? Thẩm Khánh Hoa nhắm mắt lại, trong đầu lại nghĩ tới hành động vừa rồi của Trương Dương, thằng ôn này đang liều mạng kiếm vốn chính trị, rất rõ ràng, hắn muốn ở Phong Trạch xây dựng phạm vi thế lực của mình. So với Trương Dương thì Tôn Đông Cường thật thà hơn nhiều, sau khi Tôn Đông Cường tới Phong Trạch thì một mực tuân theo quy củ. Không công không tội, so hai người với nhau, Thẩm Khánh Hoa đều không thích cả hai, người trước thì quá ngông nghênh, người sau tuy nhún nhường, nhưng Thẩm Khánh Hoa tiên đoán rằng sự nhún nhường của Tôn Đông Cường chỉ là để che đi ánh sáng, gã có lẽ là đang chờ thời cơ, đợi một ngày lên thay mình. Thẩm Khánh Hoa trong lòng thầm cảm thán, xem ra thời gian thuộc về mình đã càng lúc càng ít rồi.

...

Mỗi người đều sẽ có một ngày phải cáo biệt chính đàn, Cố Doãn Tri trên điểm này nhìn rất thoáng, nghĩ cũng rất thấu. Theo sự tới gần của ngày rời chức, ông ta đã giao hết công tác cơ bản cho Tống Hoài Minh, ngay cả hội thường ủy tỉnh ủy ngày hôm nay cũng không chủ trì mà để Tống Hoài Minh chủ trì thay.

Cố Doãn Tri ở nhà, ông ta muốn chiếu cố cho con gái Cố Giai Đồng.

Cố Giai Đồng hôm trước ở Tây Tiều dính mưa, lúc về nhà thì bị cảm cúm, sốt mất hai ngày, song vẫn chưa có hiện tượng đỡ sốt, Cố Doãn Tri vốn muốn đưa cô ta tới bệnh viện, nhưng Cố Giai Đồng lại không muốn đi, kiên trì ở nhà uống thuốc, nhưng bệnh tình vẫn không giảm mà càng lúc càng nặng. Cố Doãn Tri hôm nay sáng sớm đã gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa hô hấp Hàn Lập Quần của bệnh viện nhân dân tỉnh tới nhà, bí thư Cố không để ý loại tiểu tiết này, cái gì gọi là lạm dụng chức quyền, vì con gái, cái này gọi là biến thông.

Hàn Lập Quần sau khi kiểm tra xong cho Cố Giai Đồng, kê một ít thuốc, trước khi tới ông ta đã hỏi rõ bệnh tình và chuẩn bị một ít dược vật kháng độc, sau khi tiểu hộ sĩ phối thuốc xong liền truyền dịch cho Cố Giai Đồng.

Cố Doãn Tri và Hàn Lập Quần đi ra ngoài, quan tâm hỏi: Chủ nhiệm Hàn, con gái tôi sao rồi?

Hàn Lập Quần cười nói: Không có gì nặng đâu, chỉ là bị viêm đường hô hấp, có điều tôi kiến nghị cô ấy tốt nhất nên tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện!

Cố Doãn Tri gật đầu: Được, đợi nó truyền dịch xong tôi sẽ đưa nó tới!

Cố Doãn Tri tiễn Hàn Lập Quần đi rồi liền quay về phòng con gái, thấy con gái đang cầm máy tính xách tay, xem tình hình sổ sách của nhà máy dược tháng này. Cố Doãn Tri lập tức nghiêm mặt, nói: Con bé này, bị bệnh rồi mà còn muốn làm việc, chẳng lẽ không cần mạng nữa à?

Cố Giai Đồng ho khan một tiếng, đặt máy tính xuống: Không có gì mà cha, chỉ là cảm cúm bình thường thôi. Cha, cha sao không đi làm? Thân là bí thư tỉnh ủy, cha dẫu đầu vi phạm kỷ luật lao động, thế là không tốt đâu!

Cố Doãn Tri đếm đầu ngón tay, nói: Ngày mai Kiều Chấn Lương tới chuẩn bị tiếp nhiệm, nhiệm vụ của cha đã hoàn thành rồi, cha không thể nào làm công tác Đảng cả đời được, chưa tới muộn, chưa bỏ làm, nói sao cũng thử cảm thụ một lần.

Cố Giai Đồng không nhịn được cười: Cha, cha sao có thể nói vậy được! Cô ta trong lòng biết rõ, cha mình sở dĩ không đi làm là bởi vì muốn chiếu cố cho mình.

Cố Doãn Tri nói: Hay là cha gọi điện thoại cho Trương Dương, bảo hắn tới, dựa vào y thuật của hắn, nhất định có thể trị khỏi bệnh cho con!

Cố Giai Đồng lắc đầu: Cậu ấy vừa thượng nhiệm, đừng làm ảnh hưởng tới công tác của cậu ấy.

Cố Doãn Tri nhìn khuôn mặt tiều tụy của con gái, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, ông ta sớm đã biết rõ quan hệ giữa con gái và Trương Dương, tuy ông ta đã ngầm thừa nhận sự thực, nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện tại của con gái, trong lòng vẫn có chút bất bình cho cô ta.

Cố Giai Đồng từ trong ánh mắt biến hóa của cha đoán ra được suy nghĩ trong lòng ông ta, là chìa tay ra nắm tay cha, kéo cha ngồi xuống cạnh mình, nói khẽ: Cha, chuyện của con cha đừng lo lắng, nhà ở Tây Tiều đã sửa xong rồi, lúc nào tới đó xem nhé?

Cố Doãn Tri nói: Ngày mai giao nhận công tác, đợi con khỏi bệnh rồi chúng ta tới đó ở một đoạn thời gian.

Cố Giai Đồng mỉm cười gật đầu: Đợi Dưỡng Dưỡng nghỉ học, vậy hãy tới Tây Tiều vẽ thực vật!

Bên ngoài truyền tới giọng nói của bảo mẫu: Bí thư Cố, điện thoại!

Cố Doãn Tri vỗ mu bàn tay con gái, đi ra ngoài, từ trong tay bảo mẫu nhận lấy điện thoại không dây, là Tống Hoài Minh gọi, bí thư tỉnh ủy tân nhiệm Kiều Chấn Lương tới trước một ngày, hiện tại đang ở tại sở chiêu đãi chính phủ tỉnh, Cố Doãn Tri nghe thấy tin tức này thì không khỏi nhíu mày, Kiều Chấn Lương dự định ngày mai mới tới, hiện tại tới trước một ngày, không biết trong đầu y có tính toán gì.

Cố Doãn Tri nói: Y thông tri cho anh à?

Tống Hoài Minh nói: Không, là phía sở chiêu đãi chính phủ tỉnh phản hồi tin tức tôi chuẩn bị đi gặp y đây!

Cố Doãn Tri nói: Tôi ngày mai về hưu rồi, những chuyện này không liên quan gì tới tôi cả! Nói xong Cố Doãn Tri liền gác máy, Cố Doãn Tri đối với những chuyện này quả thật có chút chán ghét, quan viên đẳng cấp như họ, làm mỗi một chuyện đều có tính mục đích rõ ràng, Kiều Chấn Lương cũng vậy, Tống Hoài Minh nói cho mình biết tin tức này cũng là có dụng ý, Cố Doãn Tri lười chẳng buồn nghĩ, Kiều Chấn Lương đã tới Đông Giang, từ hôm nay ông ta chẳng khác nào từ nhiệm, cái gì gọi là đứng trên cương vị tới ngày cuối cùng, chẳng qua là tiến hành đấu tranh chính trị tới cùng, Cố Doãn Tri không muốn đấu nữa, nhường lại chiến trường cho người khác, bí thư sau này là võ đài của Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh, Cố Doãn Tri ông ta từ hôm nay lui khỏi đó trước, Cố Doãn Tri có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, tuy lờ mờ cảm thấy có chút mất mát, nhưng loại cảm giác nhẹ nhõm đó đã bao năm rồi ông ta chưa được cảm nhận.

Lúc này chuôn cửag nhà Cố gia reo, bảo mẫu ra mở cửa, ngoài cửa có một đôi vợ chồng trung niên đang đứng, chính là vợ chồng bí thư thị ủy Bình Hải Kiều Chấn Lương mới tới thượng nhiệm.

Cố Doãn Tri nghe nói là vợ chồng Kiều Chấn Lương tới, không cảm thấy có gì bất ngờ, Kiều Chấn Lương tới Bình Hải tiếp nhiệm, theo lý nên bái phỏng mình, ông ta mỉm cười đi ra cửa, đứng ở cửa căn nhà không tiếp tục ra nữa.

Kiều Chấn Lương thấy bóng Cố Doãn Tri xuất hiện ở ngoài căn nhà, vội vàng gia tăng cước bộ, chìa tay về phía trước, nhoẻn miệng cười: Bí thư Cố, tôi không mời mà tới, xin ngài bỏ quá cho!

Cố Doãn Tri mỉm cười đứng đó, chìa tay ra, đợi Kiều Chấn Lương bắt tay mình xong liền một lời hai ý, nói: Anh là bí thư ủy nhiệm của bộ Trung tổ (bộ tổ chức Trung Quốc), là danh chính ngôn thuận, nào có phải là không mời mà tới! Hai người đồng thanh bật cười.

Cố Doãn Tri mời vợ chồng Kiều Chấn Lương vào phòng khác ngồi, bảo bảo mẫu đun một bình trà ngon.

Kiều Chấn Lương nói: Bí thư Cố, tôi tự lái xe tới, sáng ngày hôm nay xuất phát từ Vân Nam, sau ba tiếng thì tới được Đông Giang!

Cố Doãn Tri mỉm cười: Đồng chí Chấn Lương đang độ tráng niên, thật là khiến tôi hâm mộ!

Vợ của Kiều Chấn Lương, Mạnh Truyền Mỹ nói: Tôi khuyên anh ấy mãi, người năm mươi tuổi rồi, mắt cũng hoa rồi, để tài xế lái xe là an toàn nhất, nhưng anh ấy cứ khăng khăng đòi tự lái.

Cố Doãn Tri nói: Làm lãnh đạo nên có tinh thần tự lực, chuyện mà mình có thể làm, tốt nhất đừng dựa vào người khác.

Kiều Chấn Lương cười nói: Bí thư Cố nghĩ giống tôi rồi, người khác lái xe tôi lại cảm thấy không yên tâm, tôi ba mươi năm nay, xe gì cũng từng lái, xe tank, xe bọc thép, ngay cả xe ba bánh cơ động tôi cũng biết lái!

Cố Doãn Tri cũng không khỏi bật cười: Đồng chí Chấn Lương đúng là lợi hại!

Kiều Chấn Lương nói: Thời đại đặc biệt tạo ra người đặc biệt, hiện tại người trẻ tuổi khó mà có được kinh lịch như chúng ta trước đây, đồng dạng, kinh lịch của bí thư Cố tôi cũng đừng hòng có được.

Cố Doãn Tri cười nói: Tôi già rồi, hiện tại rõ ràng là tinh lực không đủ.

Kiều Chấn Lương nói: Bí thư Cố, ngài đừng nói vậy, tôi hôm nay tới bái phỏng, một là muốn báo cáo với ngài trước, hai là để mời ngài ở lại, ngài ở Bình Hải làm bí thư nhiều năm như vậy, thành tích mà Bình Hải có được dưới sự lãnh đạo của ngài mọi người đều thấy, tôi muốn mời ngài ở lại Bình Hải tiếp tục phát huy dư nhiệt.

Cố Doãn Tri cười nói: Tôi lúc trước đã biểu đạt rất rõ ràng ý định của mình rồi, đã về hưu thì phải đi thật sạch sẽ, tư duy và suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, tôi ở lại Bình Hải không những không mang lại tác dụng giúp đỡ gì, tương lai còn thành chướng ngại vật cho các anh, già rồi thì là già rồi, ở lại thậm chí nghị chính thì còn gì thú vị nữa? Những ý kiến mà tôi đề xuất cũng không có tính hữu dụng gì, tới tuổi như tôi, phương thức lãnh đạo phần lớn là dựa vào kinh nghiệm, không phải là tôi muốn làm vậy mà là nhân tính sai khiến, bất giác sẽ làm vậy. Cố Doãn Tri dừng lại một chút rồi nói: Có lẽ tôi ở lại có thể đề xuất một hai kiến nghị tốt, nhưng tôi sẽ mang lại nhiều phản tác dụng hơn, tôi cũng là từng trải, lúc ban đầu, tôi cũng giống như đa số người tôn trọng ý kiến của những lão đồng chí, hi vọng lão đồng chí có thể giúp tôi, nhưng về sau tôi dần dần phát hiện, những lão đồng chí lại mang tới cho tôi hại nhiều hơn lợi, dần dần tôi đối với những lão đồng chí chỉ là tôn trọng họ chứ không còn là tôn trọng ý kiến họ. Tới sau cùng, tôi dứt khoát nói với họ rằng, tôi làm những gì mà tôi nghĩ!

Kiều Chấn Lương nghe xong những lời này thì không khỏi bật cười, sự sáng suốt của Cố Doãn Tri thật là hiếm có.

Cố Doãn Tri cười nói: Ngài mai sau cuộc họp thường ủy, tôi sẽ chính thức lui xuống, Bình Hải này giao lại cho anh, anh cũng đừng chưng cầu ý kiến của tôi, trước đây, anh chính là bí thư tỉnh ủy Vân An, Vân An làm rất tốt. Phong cách chấp chính của mỗi một lãnh đạo đều khác nhau, tôi án chiếu theo cách của tôi làm ở Bình Hải thì có thể là thuận lợi, nhưng anh chiếu theo phương pháp của tôi thì chưa chắc đã có thể thành công, cho nên, anh cứ án chiếu theo suy nghĩ của mình mà làm, nói chung chúng ta là người của Đảng, chỉ cần có tinh thần vì mưu lợi hạnh phúc cho người dân, vì sự giàu mạnh của quốc gia mà phấn đấu, vậy là đủ rồi! Chỉ cần mục tiêu rõ ràng, bất kể là làm thế nào, cuối cùng cũng đi tới mục đích cuối cùng!

Kiều Chấn Lương chân thành nói: Nghe thấy câu này của bí thư Cố, Kiều mỗ như bừng tỉnh!

Cố Doãn Tri mỉm cười: Đồng chí Chấn Lương, nói một câu thật lòng, anh muốn tôi đi hay là muốn tôi ở lại!

Kiều Chấn Lương có chút kinh ngạc nhìn Cố Doãn Tri, một lúc sau mới nói: Khi tới sắp về hưu, tôi sẽ đưa ra lựa chọn giống như bí thư Cố!

Hai người đều lộ ra nụ cười hiểu ý nhưng không nói ra.

Tiểu hộ sĩ ở tầng hai đang phục trách chăm sóc cho Cố Giai Đồng đột nhiên kinh hoàng thất thố chạy xuống: Bí thư Cố, Cố tiểu thư.. , nhiệt độ cơ thể của cô ấy đột nhiên tăng cao!

Cố Doãn Tri biến sắc, lớn tiếng nói: Chuẩn bị xe, lập tức tới bệnh viện!

Trương Dương buổi trưa uống không ít rượu, có nhiều bạn bè tới như vậy, mọi người lại nể mặt như vậy, khiến cho nghi thức khởi động quỹ trợ học của hắn rất phong quang, ở Phong Trạch hắn đã viết xuống được một nét bút đậm, Trương Dương cầm chén tới ngồi giữa Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần, mỉm cười nói: Tiểu An, Mộng Viện, hai người hôm nay không thể đi được, ở lại Phong Trạch một ngày đi, tôi dẫn hai người đi chơi!

Kiều Mộng Viện nói: Hảo ý của anh tôi xin tâm lĩnh, nhưng ăn xong là tôi phải đi rồi!

An Ngữ Thần cũng gật đầu.

Trương Dương nói: Cô lại gây loạn gì à?

An Ngữ Thần cười bảo: Chị Mộng Viện tới Đông Giang, tôi đã hứa là sẽ đi cùng chị ấy rồi!

Trương Dương ngây ra, lập tức nhớ tới, gần đây cha của Kiều Mộng Viện sắp tới Bình Hải thượng nhiệm, Kiều Mộng Viện tới Đông Giang có tám chín phần mười là thăm cha mẹ, Trương Dương nói khẽ: Bí thư Kiều tới rồi à?

Kiều Mộng Viện cũng không giấu hắn, gật đầu, nói: Ngày mai là chính thức tiếp nhận công tác rồi!

Trương Dương cười nói: Cung hỉ, cung hỉ, cô gặp bí thư Kiều đừng quên giúp tôi chúc ông ấy vinh thăng... Nói ra đến miệng thì nghĩ lại, hình như đâu phải là thăng chức, cũng giống như mình, thuộc loại điều động vị trí ngang bằng thôi mà.

Kiều Mộng Viện cười nói: Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại với ông ấy!

An Ngữ Thần nói: Tôi tới Đông Giang chơi hai ngày, khi nào về sẽ lại tới làm phiền vị thị trưởng sư phụ này!

Trương Dương cười nói: Cẩn thận tôi phi lễ với cô đó!

An Ngữ Thần lông mày dựng ngược, nói: Tôi chả sợ!

Kiều Mộng Viện ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì trong lòng không khỏi bực bội, thế này mà giống sư đồ ư? Nhìn thế nào cũng thấy ám muội với nhau.

Trương Dương đang uống thống khoái thì di động đột nhiên đổ chuông, hắn nhấc máy, lớn tiếng nói: Ai đó? Cuốicùng cũng làm thị trưởng rồi, khí thế không phải là mạnh bình thường. Nhưng khi Trương Dương nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Doãn Tri, lập tức mặt mày tươi cười, giọng nói cũng thấp đi tám độ: Bí thư Cố, tìm tôi có việc gì vậy!

Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần ở bên cạnh đều nghe thấy, hai người đều rất khinh thường nhìn hắn, kẻ làm quan đổi sắc thật là nhanh.

Trương Dương có chút xấu hổ cười cười, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, những lúc mình uốn gối khom lưng không thể để cho người khác nhìn thấy được.

Giọng nói của Cố Doãn Tri lộ ra vẻ khẩn trương: Trương Dương, nhiệt độ cơ thể của Giai Đông không khống chế được, tôi đã đưa nó tới bệnh viện rồi, nhưng bác sĩ cũng không có biện pháp tốt nào cả!

Trương Dương ngây ra, không khỏi có chút khẩn trương, hắn nói khẽ: Bí thư Cố, ngài đừng lo quá, trước tiên kể lại tình hình cho tôi nghe đi, tôi sẽ tới Đông Giang!

Cố Doãn Tri kể lại tình hình của Cố Giai Đồng một cách giản lược, Trương đại thần y cho dù là có bản sự hơn nữa, nhưng từ trong tình huống miêu tả của Cố Doãn Tri cũng không thể nào đoán định được Cố Giai Đồng rốt cuộc là bị bệnh gì, hắn lập tức quyết định tới Đông Giang.

Trương Dương gọi điện thoại cho chủ nhiệm văn phòng Trương Đăng Cao: Chủ nhiệm Trương, tôi tới Đông Giang công tác!

Trương Đăng Cao nghĩ thầm, nói đi công tác là đi công tác à? Gã muốn hỏi nhưng lại hơi sợ, tính khí của Trương Dương gã đã hiểu, vạn nhất chọc giận người ta, người xui xẻo khẳng định là mình.

Trương Dương tiếp theo lại đưa ra lý do: Bí thư tỉnh ủy giao nhận công tác, tôi phải đi một chuyến!

Trương Đăng Cao bực tức không thôi, thầm nghĩ phó thị trưởng Trương lợi hại quá nhỉ, nhưng anh dẫu sao cũng chỉ là phó thị trưởng của thành phố cấp huyện, bí thư tỉnh ủy người ta giao nhận công tác thì có liên quan gì tới anh? Gã cân nhắc một chút rồi nói: Thị trưởng Trương, hay là ngài nói với thị trưởng Tôn một tiếng đi!

Trương Dương vừa nghe vậy liền nổi giận: Anh nghĩ là tôi xin nghỉ à? Tôi đã nói với anh là tôi đi đâu rồi, anh muốn báo cáo cho thị trưởng Tôn thì cứ đi mà nói, tôi không cần phải xin anh ta! Trương đại quan nhân nói xong liền gác điện thoại.

Quay về khách sạn, yếu tiệc buổi trưa đã sắp kết thúc, Kiều Mộng Viện chuẩn bị đi, cô ta là định về Giang Thành trước, sau đó mới từ Giang Thành ngồi xe lửa tới Đông Giang.

Trương Dương nói: Hai cô đừng đi vội, tôi cũng đi, đợi tôi tiễn bọn họ xong, chúng ta lái xe tới Đông Giang!

Kiều Mộng Viện hơi ngây ra, vừa rồi đâu có nghe hắn nói muốn tới Đông Giang, ra ngoài nhận một cuộc điện thoại là muốn đi cùng, chẳng lẽ là vì Cố Doãn Tri? Tâm tư của cô ta cẩn mật, tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không hỏi nhiều. An Ngữ Thần nghe thấy Trương Dương muốn cùng tới Đông Giang, tất nhiên là vui vẻ không thôi.

Trương Dương tiễn đám xí nghiệp gia của Giang Thành lên xe, giản lược bàn giao lại công tác cho Thường Lăng Phong, rồi lái chiếc xe pickup chở Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần cùng rời khỏi Phong Trạch.

Bởi vì buổi trưa Trương Dương uống không ít rượu, cho nên Kiều Mộng Viện kiên quyết không cho hắn lái xe, rời khỏi Phong Trạch một đoạn thì Kiều Mộng Viện lái.

Trương Dương lo lắng cho bệnh tình của Cố Giai Đồng, không ngừng giục Kiều Mộng Viện đi nhanh một chút, Kiều Mộng Viện lái xe không nhanh không chậm, tốc độ không vượt quá một trăm, sau cùng vẫn là An Ngữ Thần bị hắn giục cho bực quá, tiếp lấy tay lái, tăng nhanh tốc độ lái tới Đông Giang.

Kiều Mộng Viện hỏi khẽ: Lần này tới Đông Giang gấp như vậy có phải là có chuyện gì quan trọng không?

Trương Dương gật đầu, nói: Cứu người!

Kiều Mộng Viện lờ mờ đoán ra chuyện này rất có khả năng liên quan tới Cố Giai Đồng.

Khi bóng tối mịt mù, bọn họ cuối cùng cũng tới Đông Giang, Trương Dương thả Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần ở cửa sở chiêu đãi tỉnh ủy, chẳng buồn giải thích nhiều, lái xe về phía bệnh viện nhân dân tỉnh.

An Ngữ Thần thở dài: Tên sư phụ này của tôi, đi đâu cũng vội vội vàng vàng!

Kiều Mộng Viện mỉm cười: Xem ra hắn thật sự là có chuyện gấp!

...

Nhiệt độ cơ thể của Cố Giai Đồng vẫn hơn ba mươi chín độ, tạm thời đang ngủ, có điều đã bắt đầu nói mê rồi, Cố Doãn Tri ngồi ở bên cạnh trông con gái, nghe thấy cô ta không ngừng nói: Trương Dương... Trương Dương... Trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, tình cảm của con gái mình đối với Trương Dương không ngờ lại sâu như vậy, nhưng tình cảm của chúng lại không được nhìn thấy ánh sáng, Cố Doãn Tri thở dài buồn bã, thầm hạ quyết định, có cơ hội nhất định phải nói chuyện thật rõ ràng với Trương Dương. Chính vào lúc Cố Doãn Tri sóng lòng nhấp nhô thì Trương Dương đẩy cửa bước vào, gã từ bãi đỗ xe chạy tới phòng bệnh, hơi thở có chút dồn dập, hắn ổn định lại tình tự rồi chào hỏi Cố Doãn Tri.

Cố Doãn Tri gật đầu, nói: Hiện tại nhiệt độ cơ thể là 39. 5°, lúc cao nhất đạt tới 41. 0°, bác sĩ đã nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn không giảm.

Trương Dương đi tới cạnh giường, mặc kệ Cố Doãn Tri ở bên cạnh, chìa tay ra sờ trán Cố Giai Đồng, cảm thấy trán của Cố Giai Đồng rất nóng. Hắn nhíu mày, lật cổ tay của Cố Giai Đồng lên, lấy ngón tay đặt lên mạch môn, mạch tức của Cố Giai Đồng dồn dập như lại đầy lực lượng. Trương Dương ý thức được đây là phản ứng của nội lực của bản thân Cố Giai Đồng, nội lực của Cố Giai Đồng đã có tiểu thành, sau khi bị ngoại lực thương hại, cô ta tự nhiên sẽ kích phát nội lực đối kháng loại thương hại này, có chút tương tự như cơ chế miễn dịch của cơ thể người.

Trương Dương nắm chặt bàn tay của Cố Giai Đồng, hai mắt nhắm lại, một cỗ lực lượng từ từ rót vào trong kinh mạch của Cố Giai Đồng, hắn muốn dùng nội lực dò xét xem Cố Giai Đồng rốt cuộc là bị thương ở đâu, nội lực của Trương Dương lưu chuyển trong kinh mạch của Cố Giai Đồng, vận hành một vòng, sau đó theo sự dẫn đường của nội lực của Cố Giai Đồng, cuối cùng đi tới mạch ở mắt cá chân của cô ta. Trương Dương mở hai mắt, lật chăn lên, cởi tất của Cố Giai Đồng ra, nhìn thấy trên mắt cá chân trắng nõn như ngọc lại có một vết màu đỏ sẫm.

Cố Doãn Tri ghé tới, nhìn thấy vết đỏ không khỏi ngây ra, hỏi: Gì thế?

Trương Dương dùng ngón tay chạm khẽ vào da ở chỗ đó, cảm giác nóng bừng, hắn nhíu mày, nói: Trúng độc, chắc là bị độc trùng cắn rồi!

Hắn lấy hộp châm ra, từ bên trong rút ra một cây ngân châm, đâm vào trong da của Cố Giai Đồng, chiếc ngân châm đó mau chóng biến thành màu lam.

Cố Doãn Tri hít một hơi lạnh, nói: Sao lại có thể trúng độc được nhỉ?

Trương Dương nói: Bí thư Cố, chị Giai Đồng mấy hôm nay có đi đâu không?

Cố Doãn Tri nghĩ một lát rồi nói: Tây Tiều lão gia! Nói tới đây ông ta đột nhiên nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, Gia Đồng từ Tây Tiều về rồi bị bệnh, chẳng lẽ thật sự là bị độc trùng ở Tây Tiều căn ư?

Trương Dương gật đầu, hắn muốn liệu thương cho Cố Giai Đồng, nhưng Cố Doãn Tri ở bên cạnh thì không được tiện lắm.

Cố Doãn Tri già dặn cỡ nào chứ, liếc cái là nhìn ra chỗ khó xử của Trương Dương, ông ta nói khẽ: Nếu như ở đây không tiện, chúng ta có thể đưa nó về nhà!

Trương Dương nói: Bí thư Cố, bảo ở nhà chuẩn bị một bồn nước tắm, tôi muốn bức độc cho cô ấy!

Cố Giai Đồng lúc này từ từ tỉnh lại, cô ta sốt đến mê man, trong mông lung nhìn thấy Trương Dương, lập tức lao vào lòng Trương Dương, ôm chặt lấy Trương Dương: Trương Dương, em nhớ anh lắm...

Trương đại quan nhân ôm Cố Giai Đồng mà nhất thời lông tóc dựng ngược. Mẹ của tôi ơi! Bí thư Cố đứng ngay bên cạnh, Trương đại quan nhân có thể cảm thấy hai đạo mục quang của bí thư Cố giống như là mũi dao gác lên cổ mình.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)