Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0513

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0513: Sự khác biệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Nghe Trương Dương nói muốn đi đến Nam Tích, đám bạn bè Khương Lượng, Ngưu Văn Cường đều xoa tay chuẩn bị mời khách, chỉ là tự nhiên đúng ngay vào lúc này, Trương Dương lại mất tích, nếu người không tìm thấy thì thôi, ngay cả điện thoại cũng nằm trong trạng thái tắt máy, cái đám bạn này thay phiên nhau nhắn tin gọi lại cho hắn, mà Trương Dương cũng chẳng thèm gọi cho bất kỳ ai cả, cái này cũng không phải là do hắn làm giá, mà là hắn không muổn gọi lại.

Vì lúc này Trương Dương đang ở Xuân Dương, xoa bóp hai vai của mẹ Từ Lập Hoa.

Từ Lập Hoa thì không rõ ràng chuyện công tác của con trai, chỉ biết là hắn sẽ được điều đến Nam Tích không lâu sau, trong lòng khó tránh khỏi một chút không muốn, thấp giọng nói: "Tam nhi, có thể ở lại hay không?"

Trương Dương cười nói: "Mẹ, mẹ không phải là thường dạy dỗ con là phải nghe theo đảng đi theo đảng sao, đảng chỉ đi đâu, con đánh đến đó, lần này đảng chỉ vào Nam Tích đấy thôi"

Từ Lập Hoa thở dài nói: "Đứa nhỏ này, bình thường không có ở nhà, đi đến Nam Tích rồi thì cơ hội thấy được con càng ít hơn nữa"

Trương Dương cười nói: "Sao lại như thế, mẹ là mẹ của con, đi đến đâu con cũng không quên mẹ được, mà Nam Tích cũng đâu có xa, mẹ nhớ con thì gọi điện thoại một cú là con về liền"

Từ Lập Hoa trong lòng có chút xót xa, hai mắt trở nên ẩm ướt, bà sợ con trai thấy sẽ đau lòng, vội vàng nhắm hai mắt lại, bình phục tâm tình lại một chút, nói: "Con lớn rồi không cần lo cho mẹ nữa, chỉ cần con có tiền đồ, mẹ liền hài lòng"

Trong lòng Trương Dương cũng không muốn, hắn nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng đau buồn, chờ con đến Nam Tích ổn định rồi, con sẽ đón mẹ qua, phong cảnh khí hậu của Giang Nam cũng không tồi, con mua cho mẹ một căn nhà luôn, mẹ ở đó dưỡng lão luôn"

Từ Lập Hoa cười nói: "Mẹ không đi đâu cả, ở Xuân Dương lâu rồi, có tình cảm rất sâu với Xuân Dương, hơn nữa thân thể của chú Triệu con không được tốt, mẹ không đi đâu"

Trương Dương nói: "Mẹ, dù sao thì bình thường con cũng trở về thăm mẹ, mẹ cứ yên tâm"

Từ Lập Hoa gật đầu nói: "Mẹ biết con là một đứa nhỏ hiếu thuận m à" Bà bỗng nhiên nghĩ đến một việc: "Tam nhi, Manh Manh và tiểu Hoan ở đâu? Lâu như vậy rồi sao còn chưa có tin tức của bọn họ?"

Trương Dương nói: "Manh Manh và gia đình xảy ra vấn đề, so sánh giáo dục trong nước và nước ngoài, cô ta dự định mang tiểu Hoan ra nước ngoài để học, bây giờ bọn họ rất tốt, mẹ đừng nhớ thương, chờ thêm vài năm nữa nhất định sẽ đến thăm mẹ" Trương Dương chỉ lừa gạt mẹ mà thôi, Tần Manh Manh là nghi phạm lớn nhất trong vụ án giết chết Tần Chấn Đông, bây giờ đã bị cảnh sát phát lệnh truy nã, Trương thông qua quan hệ quốc an mà cướp xe chở tù cứu cô ta ra ngoài, vất vả lắm mới lấy lại được tự do, đương nhiên là không chui đầu vào lưới.

Từ Lập Hoa thở dài nói "Mẹ rất nhớ mấy đứa nó"

Lúc Trương Dương ở nhà hưởng thụ sự yên lặng, thì Nam Tích cách xa ngàn dặm lại không được yên tĩnh, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên chủ trì mời họp hội nghị thường ủy, đầu tiên là thông báo cho mọi người biết phó bí thư Trần Hạo nguyên chủ quản công nghiệp đảm nhiệm thường vụ phó thị trưởng, bí thư quân khu vũ trang Vương Hải Ba thăm nhiệm phó thị trưởng, tiếp nhận công tác quản lý của Trần Hạo. Và cho bọn họ một tuần để bàn giao công tác.

Thị trưởng Hạ Bá Đạt lẳng lặng nghe Từ Quang Nhiên nói chuyện, từ khi đi đến Nam Tích, ông làm việc tương đối cúi thấp, quan hệ của ông và bí thư Từ Quang Nhiên biểu hiện ra bên ngoài thì tương đối tối, đảng và hành chính muốn ở chung hòa hợp, thì nhất định phải có một người nhượng bộ, Hạ Bá Đạt chủ động tỏ ra là bên yếu kém, ông cũng biết Từ Quang Nhiên biểu hiện đối với ông vô cùng lễ độ, nhưng mà thông qua Thường Lăng Không để phân chia quyền lực và sức ảnh hưởng của ông, Hạ Bá Đạt theo Cố Doãn Tri nhiều năm, đối với mấy chuyện trong quan trường cũng thấy rõ ràng, ông tạm thời không có suy nghĩ tranh giành gì với Từ Quang Nhiên cả, lúc trước chổ dựa lớn nhất của ông là Cố Doãn Tri, không có sự đề bạt của Cố Doãn Tri, thì ông không ngồi được cái vị trí này, bây giờ Cố Doãn Tri đã về hưu, ông đã không còn chổ dựa vững chắc nào hết tại Bình Hải, làm việc cúi thấp và chờ cơ hội là nguyên tắc của ông, trong hội nghị thường ủy, ông rất ít khi biểu hiện ra sự chống đối Từ Quang Nhiên, mà cũng ít khi phát biểu ý kiến.

Chuyện đề bạt Trương Dương lên làm chủ nhiệm ủy ban thể dục là lần đầu tiên ông chủ động đụng đến công tác nhân sự tại Nam Tích, Hạ Bá Đạt trước đó đã tiết lộ chuyện này với Từ Quang Nhiên, chỉ là Từ Quang Nhiên cũng không có nhắc đến tại hội nghị thường ủy, nói nửa ngày về việc nắm chắc tiến độ công trình hội trường của lễ hội vận động tỉnh, nhưng không hề nhắc gì đến chuyện của Trương Dương cả, hay là trong lòng của bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, chuyện một cán bộ cấp phó xử điều động cũng không đáng để lấy ra nói.

Sau khi tan họp Hạ Bá Đạt tìm đến Từ Quang Nhiên, ông cười hỏi: "Bí thư Từ, ông xem chuyện điều động Trương Dương thế nào?"

Từ Quang Nhiên nhíu mày nói: "Bá Đạt, chẳng lẽ anh còn không rõ ràng Trương Dương ở Giang thành đã phạm vào sai lầm sao?"

Hạ Bá Đạt nói: "Có nghe nói, hắn là chỉ huy hiện trường xây dựng sân bay mới Giang thành, xảy ra chuyện, hỏi trách nhiệm của hắn cũng là bình thường, nhưng mà từ tổng thể mà xem, cống hiến của hắn đối với sân bay còn lớn hơn"

Từ Quang Nhiên nói: "Quan hệ cá nhân của tôi và tiểu Trương cũng không tồi, lúc trước hắn còn giúp tôi trị liệu bệnh phong thấp, nhưng mà... "

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Từ không muốn dùng hắn?"

Từ Quang Nhiên thở dài nói: "Tôi thừa nhận, người thanh niên tiểu Trương này có chút năng lực, nhưng mà chuyện của hắn anh cũng đã nghe nói không ít, hắn không thể khống chế được" Từ Quang Nhiên nói đúng tình hình thực tế, ở trong thể chế của Bình Hải có mấy ai là không biết tên nhóc Trương Dương này khó hầu hạ chứ, gần đây cái chết của Hứa Gia Dũng, đã làm cho lời đồn lại một lần nữa nổi lên, nói rằng tỉnh trưởng tiền nhậm Hứa Thường Đức cũng là chết trong tay của Trương Dương, một nhân vật như vậy ở dưới tay ai cũng làm cho lãnh đạo phải đau đầu.

Hạ Bá Đạt đương nhiên rõ ràng Trương Dương rất khó khống chế, ông thấp giọng nói: "Tôi cuối cùng luôn thấy rằng, cần phải cho thanh niên một cơ hội, không thể dùng một gậy đánh chết hắn được"

Từ Quang Nhiên nói: "Còn nhớ rõ chuyện của Đường Hưng Sinh không?"

Hạ Bá Đạt gật đầu, ông làm sao mà không nhớ rõ chứ, chuyện của bí thư ủy ban pháp chính Đường Hưng Sinh bị bại lộ trong lúc Trương Dương đến Nam Tích học tập, chính đàn Nam Tích bởi vì vậy mà sản sinh ra một rung động rất lớn, cho đến bây giờ vẫn chưa bình phục lại, tuy rằng chuyện của Đường Hưng Sinh là do chính bản thân ông ta gây ra, nhưng mà đối với thể chế Nam Tích mà nói, ông ta cũng là thua trong tay của Trương Dương.

Từ Quang Nhiên nói: "Tôi lo rằng thằng nhóc này đến Nam Tích rồi, rất có thể gây ra sóng gió nữa"

Hạ Bá Đạt nở nụ cười, ông gật đầu nói:" Thật ra tôi cũng không hy vọng hắn đến, chỉ là bí thư trưởng Diêm đứng ra nói, cái mặt mũi này chúng ta phải cho" Hạ Bá Đạt cũng nghe ra là Từ Quang Nhiên không tán thành chuyện Trương Dương đến Nam Tích, lập tức lấy Diêm Quốc Đào ra làm lý do.

Từ Quang Nhiên nhíu mày nói: "Bí thư trưởng Diêm có quan hệ gì với hắn?"

Hạ Bá Đạt nói: "Tôi cũng không rõ ràng, Trương Dương rất có năng lực, hắn và mấy vị lãnh đạo cũng có quan hệ không tồi"

Từ Quang Nhiên gật đầu nói: "Thanh niên như vậy đúng là hiếm thấy"

Hạ Bá Đạt nói: "Gần đây chúng ta cũng không được tốt, cảng nước sâu phải đối mặt với vấn đề tài chính, lễ hội vận động của tỉnh sẽ mở ra vào tháng mười năm nay, mà quảng trường lớn vẫn chưa làm xong, hơn nữa đến công tác hậu kỳ, thời gian càng gấp gáp hơn, muốn có được sự ủng hộ của tỉnh, phải làm tốt quan hệ với lãnh đạo tỉnh"

*****

Từ Quang Nhiên đương nhiên nghe ra ám chỉ trong lời nói của Hạ Bá Đạt, ông cười khổ nói: "Cũng là do nợ nhân tình cả, đặt Trương Dương vào ủy ban thể dục là chủ ý của ai?"

"Bí thư trưởng Diêm trực tiếp nói ra, ông ta rất rõ ràng tình huống của cán bộ Nam Tích chúng ta, biết Chu Đại Niên bị bệnh, chủ nhiệm ủy ban thể dục đang bỏ trống, cho nên mới điều Trương Dương đến Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban thể dục"

Từ Quang Nhiên nói: "Trương Dương chỉ là cấp phó xử sao?"

Hạ Bá Đạt nói: "Làm chủ nhiệm ủy ban thể dục coi như là đề bạt hắn lên cấp, mới hơn hai mươi tuổi mà đã làm cấp chính xử, thật sự đúng là hâm mộ"

Từ Quang Nhiên nghe nói là bí thư trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào tự mình đến hỏi, cũng biết chuyện Trương Dương đến Nam Tích là không thể từ chối rồi, cái chuyện mượn nước đẩy thuyền này ông phải làm, không phải cũng phải làm, ủy ban thể dục dù sao cũng là một chức nhàn hạ, an bài Trương Dương vào chổ đó quả thật rất thích hợp, nhưng mà lễ hội vận động sang năm lại chính là đại hội của tỉnh, ủy ban thể dục của Nam Tích cũng sẽ trở nên quan trọng chưa từng có, trong lòng Từ Quang Nhiên lặng lẽ tính toán, Diêm Quốc Đào an bài Trương Dương vào ủy ban thể dục cũng là có ý tứ gì đây?

Hạ Bá Đạt nói: "Ý của bí thư Từ là sao?"

Từ Quang Nhiên nói: "Mặt mũi của bí thư trưởng Diêm không thể không cho, chuyện này quyết định như vậy đi"

Hạ Bá Đạt nghe ông ta rốt cục cũng chịu đồng ý, khối đá trong lòng nhất thời rơi xuống.

Từ Quang Nhiên nói: "Bá Đạt, hai ngày nay còn làm phiền anh đến tỉnh tranh giành một phen, anh quen thuộc với tình huống tỉnh, có quan hệ tốt với các ban ngành, nhìn trong tỉnh xem còn có khả năng hỗ trợ giải quyết một ít vấn đề tài chính không"

Hạ Bá Đạt nói: "Được rồi"

Điều lệnh của Trương Dương nhanh chóng được đưa xuống, trên đời này không có bức tường nào có thể che gió, tin tức hắn sắp sửa điều đến Nam Tích đảm nhận chủ nhiệm ủy ban thể dục đã truyền đi khắp Giang thành, phó thị trưởng Viên Thành Tích cũng nghe được tin này, gã ta không nhịn được bưc tức: "Thật không biết đám lãnh đạo này nghĩ như thế nào nữa?"

Con trai lớn Viên Lập Cương đang ngồi ở sô pha xem TV, nghe cha nói như vậy, có chút tò mò hỏi; " Cha, ai chọc cha tức giận như vậy?"

Viên Thành Tích nói: "Trương Dương đi đến Nam Tích đảm nhiệm chủ nhiệm ủy ban thể dục, thật sự là buồn cười"

Viên Lập Cương không nói gì cả, gần đây quan hệ của hắn và Trương Dương đã được cải thiện rất nhiều, thông qua sự trợ giúp của Trương Dương, hắn được lên làm phó cục trưởng cục công an khu Văn Ủy, đương nhiên chuyện này thì hắn không có nói lại cho cha biết, theo Viên Thành Tích thấy, còn tưởng đây là công lao của con trai, cho rằng Vinh Bằng Phi đề cử con trai lên là nể mặt của ông.

Lúc hai cha con nói chuyện với nhau, lão nhị Viên Lập Ba ủ rũ đi xuống, hắn vừa đi đến cửa vừa lầm bầm: "Đầu óc của đám lãnh đạo này có phải là bị hư hết rồi không? Trương Dương vì sân bay lớn mà làm ra nhiều cống hiến như vậy, sao có thể nói đá là đá người ta mất chức luôn?"

Viên Thành Tích có chút kinh ngạc nhìn con trai, ông không biết vì sao con trai lại đột nhiên nói cho Trương Dương.

Viên Lập Cương nói: "Làm sao vậy? Uống lộn thuốc? Sao tức dữ vậy?"

Viên Lập Ba nói: "Công trình sân bay mới đổi người chỉ hủy, Lý Tường Vũ điều đoàn xe của em đi, dựa vào cái gì chứ, chuyện mà Trương Dương đã định ra rồi, ông ta dựa vào cái gì mà phủ định?"

Viên Thành Tích ngạc nhiên nói: "Vận tải vật liệu cho công trường sân bay là con làm?"

Viên Lập Ba nói: "Vừa mới làm không bao lâu, tiền còn chưa lấy được thì đã bị Lý Trường Vũ đá" Thằng nhãi này có đầy oán khí trong bụng, ngồi sát xuống bên cạnh ông già, thủ thỉ: "Cha ơi, hay là cha nói chuyện với Lý Trường Vũ một tiếng đi?"

Viên Thành Tích trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cha không có rãnh giúp con làm ăn đâu, đừng nghĩ mượn lực lượng của cha, cái này gọi là làm ăn bất chính"

"Sao gọi là làm ăn bất chính chứ? Con cũng không thể sống không cần tiền được. Cái gì cũng đều là thủ tục chính quy, con nói cha này, người ta làm quan ai lại không lo lắng cho con cái chứ, cha nhìn cha xem, giúp được bọn con cái gì? Việc làm ăn của con toàn bộ đều dựa vào bản thân dốc sức mà làm, anh của con lăn lộn ngành công an bao nhiêu năm trời mới được lên làm phó cục trưởng, không hề liên quan đến cha, đó là do Trương Dương và Khương Lượng hỗ trợ cả đấy thôi"

Viên Thành Tích rõ ràng đã bị con trai kích thích, mặt rõ ràng trầm xuống, hắng giọng, giận dữ hét: "Đồ vô liêm sỉ, cút ngay ra ngoài cho tao"

Viên Lập Cương vội vàng kéo Viên Lập Ba đi vào trong phòng, hắn oán giận nói: "Thằng nhóc, hôm nay em uống lộn thuốc hả? Sao lại nói mấy cái thứ này trước mặt của cha hả?"

Viên Lập Ba thở dài nói: "Cái này không phải là do em gấp gáp sao? Trương Dương đi rồi, công trường sân bay mới không có tin tức, con mẹ nó, em vừa mới mua thêm một đống xe vận tải mới, trông cậy vào cái sân bay mới này để kiếm tiền. Bây giờ còn chưa được vài ngày, thì đã bị Lý Trường Vũ đá em đi rồi, nói cấp trên ra mười hai hạng mục cần phỉa chỉnh đốn, tất cả đều phạm quy cả, anh nói xem, bọn họ chỉnh đốn thì của bọn họ, còn đá em ra làm cái gì? Em thành thật giúp đỡ vận chuyển vật liệu, có gì cần phải chỉnh đốn chứ?" Cái này cũng khó trách Viên Lập Ba sốt ruột, xe vận tải lớn kia đều là do hắn vay mượn đi mua, vốn tính toán xong hết rồi, hơn một năm là có thể hoàn vốn, sau đó là chờ thu lợi thôi, ai mà ngờ Trương Dương lại đột nhiên bị miễn chức giữa đường. Viên Lập Ba sở dĩ có thể được đi vào đấy, tất cả đều là do hắn có công đối phó với Hứa Gia Dũng, Trương Dương coi như là trả cho hắn nợ nhân tình, nhưng mà thay đổi bất ngờ trên quan trường thì đúng là thật sự quá nhanh.

Viên Lập Cương nhíu mày, hắn thấp giọng nói: "Hay là chuyện này đi tìm Trương Dương đi, hắn có quan hệ tốt với Lý Trường Vũ, chỉ cần hắn chịu mở miệng, Lý Trường Vũ hẳn là sẽ cho hắn mặt mũi"

Viên Lập Ba nói: "Lần này thì khác, Lý Trường Vũ lúc trước có thể sẽ cho hắn mặt mũi, nhưng mà bây giờ Trương Dương đã bị Đỗ Thiên Dã miễn chức rồi, Lý Trường Vũ chưa chắc đã coi hắn ra gì đâu"

Viên Lập Cương nói: "Em chưa nghe nói gì sao, điều lệnh của Trương Dương đã được đưa xuống, đi đến Nam Tích làm chủ nhiệm ủy ban thể dục đó"

"Cái gì?" Viên Lập ba đúng là không biết thật.

Viên Lạp Cương có chút hâm mộ nói: "Bên này vừa mới bị miễn chức, bên kia thì thông báo điều lệnh và thăng chức đã gửi tới, cái này đúng là nhiều mặt mũi, Trương Dương còn chưa đến hai mươi lăm tuổi mà đã làm cán bộ chính xử, nhìn khắp Bình Hải chúng ta cũng không có xuất hiện qua"

Viên Lập ba nói: "Chủ nhiệm ủy ban thể dục chỉ là hư danh thôi, hình như không có quyền lợi gì"

Viên Lập Cương nói: "Mặc kệ là hắn hư chức hay thực chức, chuyện trong quan trường em nhìn không thấu đâu, theo anh thấy, chức chủ nhiệm ủy ban thể dục này chỉ là một cái bậc thang thôi, không bao lâu sau, Trương Dương khẳng định sẽ nắm quyền to, con người này có năng lực không bình thường đâu, đấu với hắn vài làn, anh đã rõ ràng, người ta thật sự có bản lĩnh"

*****

Viên Lập Ba nói: "Vào thời điểm này, em mở miệng cầu hắn làm việc có phải là không được tốt hay không?"

Viên Lập Cương nói: "Nghĩ đến số tiền mà em vay đi, ông già đã không muốn mở miệng cầu người giúp em rồi, em mà còn không mau nghĩ biện pháp, chỉ sợ không đến vài ngày nữa thì ngân hàng sẽ đến đòi nợ tới cửa!"

Viên Lập Ba gật đầu, cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi, chỉ là giữa đường lại đổi ý, thấp giọng nói:" Hay là, chúng ta mời hắn ăn cơm, nói là tiễn đưa hắn"

Viên Lập Cương nói: "Tốt, mời luôn bọn người Khương Lượng đến" Đầu óc của Viên Lập Cương gần đây đã rộng mở hơn rất nhiều, hắn ý thức được là chỉ dựa vào cha thôi thì không được, có vài mối quan hệ phải dựa vào sức lực bản thân, chỉ có con chim đủ lông đủ cánh không ngừng lớn mạnh, thì mới có thể rời khỏi cha mình mà bay thật cao thật xa. Trên đời này không có người nào là thật sự ngu si cả, Viên Lập Cương đã sớm nhìn ra Trương Dương giảng hòa với hai anh em họ là có mục đích rồi, chỉ là hắn cũng không rõ ràng mục đích của Trương Dương là gì thôi, sau đó em trai phản bội Hứa Gia Dũng hắn mới hiểu được, Trương Dương muốn lợi dụng em trai để đối phó Hứa Gia Dũng, mà kết quả cuối cùng của Hứa Gia Dũng làm cho Viên Lập Cương cực sợ, hắn cũng không biết trong đầu của Trương Dương có suy nghĩ gì, nhưng mà hắn tin rằng Hứa Gia Dũng nhất định là chết trong tay của Trương Dương, em trai trong bất tri bất giác đã trở thành đồng lõa rồi, một người có nhiều năng lực như Hứa Gia Dũng mà cũng có kết cục thê thảm như vậy, hai anh em bọn họ làm sao mà còn đấu với Trương Dương nữa?

Viên Lập Cương biết cha cực kỳ phản cảm đối với Trương Dương, nhưng mà cái này cũng không gây trở ngại cho việc hắn thay đổi thái độ, theo Viên Lập Cương thấy, cha đã già rồi, cuối cùng cũng sẽ bị thời đại loại bỏ, Trương Dương, Đỗ Thiên Dã, Vinh Bằng Phi, những người này mới là nhân vật chủ chốt trong thời đại mới, hắn muốn phát triển, thì nhất định gia nhập vào vòng tròn của người ta, đây chính là sự khác biệt. Cách đối đãi nhìn nhận vấn đề của hai đời người không giống nhau, phương pháp xử lý vấn đề đương nhiên là cũng không giống nhau.

Viên Lập Ba không có nghĩ nhiều như đại ca, nhưng mà hắn rõ ràng một việc, hắn không đắc tội nổi với Trương Dương, làm bạn với người như vậy, hắn có thể sống thoải mái hơn một ít. Đưa tiễn Trương Dương là một cái cớ không tồi, vì vậy Viên Lập Ba liền gọi cú điện thoại này.

Thật là trùng hợp, cú điện thoại của hắn lại chính là cú điện thoại đầu tiên sau khi Trương Dương mở máy điện thoại lên.

Viên Lập Ba nói: "Thị trưởng Trương, nghe nói anh sắp điều đi, tối nay có rãnh hay không, tôi muốn làm tiệc tiễn đưa anh"

Nhận được cú điện thoại của Viên Lập Ba, Trương Dương ít nhiều gì cũng có chút cảm động, vô luận là hắn thăng chức, nhưng trong thể chế Bình Hải, trong mắt của phần lớn người tại Giang thành thì, lần này hắn rời đi chính là một thất bại trên chính trị, lúc người đang đắc thế thì bên cạnh có đủ kẻ nịnh hót, chỉ là khi thất thế thì người khác e sợ tránh còn không kịp, đương nhiên cũng có rất nhiều người bạn chân chính sẽ không vì chuyện này mà thay đổi thái độ đối với hắn, nhưng mà trong quan hệ bình thường thì, Viên Lập Ba chính là người đầu tiên chủ động đưa tiễn hắn.

Từ sau khi Thường Lăng Phong nói đem kẻ địch biến thành bạn bè thì, hai anh em Viên Lập Ba trở thành một thí nghiệm thành công của Trương đại quan nhân, Trương Dương cũng không từ chối, khoái trá đáp ứng lời mời của Viên Lập Ba. Hắn kêu Viên Lập Ba mời Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, Tần Bạch, tất cả mọi người đếu, nếu như từng bước đưa tiễn, thì Trương Dương đúng là không có dư thừa phần tinh lực này, cho nên đem tất cả những người muốn đưa tiễn hắn tập hợp lại, giải quyết một lần, đây chính là tác phong quen thuộc của Trương đại quan nhân.

Địa điểm mời khách đặt tại Ngư Mễ Chi Hương, cái này là do Trương Dương chỉ định, hai anh em Viên Lập Ba đã đến rất sớm, bao trọn cả Thủy Tinh các, nhưng làm cho bọn họ bất ngờ chính là, lần này không chỉ có đám người Khương Lượng đến, ngay cả thường ủy Giang thành, cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi cũng đén, Vinh Bằng Phi nghe Khương Lượng nói tối nay sẽ đưa tiễn Trương Dương, cho nên cũng tạm gác lại mọi việc mà đến đây.

Viên Lập Cương nhìn thấy Vinh Bằng Phi xuống xe, vội vàng chạy lại, nhiệt tình chào hỏi: "Cục trưởng Vinh, ngài cũng đến"

Vinh Bằng Phi cười ha hả nói: "Tôi không mời mà đến, cậu sẽ không chào đón tôi chứ?"

Viên Lập Cương cuống quít nói: "Bình thường tôi muốn mời cục trưởng Vinh đi ăn còn không được, hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh đã tới"

Trương Dương lúc này đã lái xe tải đến bãi giữ xe của quán, Vinh Bằng Phi cười nói: "Ngày hôm nay hắn mới là nhân vật chính" Những lời này của Vinh Bằng Phi là nhắc nhở Viên Lập Cương, đừng quên chủ nhân buổi tiệc hôm nay là ai? Hắn cũng không muốn cướp đoạt danh tiếng của Trương Dương.

Trương Dương cũng không ngờ lại gặp phải Vinh Bằng Phi, hắn cười cười nắm tay với Vinh Bằng Phi: "Cục trưởng Vinh, anh không phải là đặc biệt đến ăn cơm chứ?"

Vinh Bằng Phi cười nói: "Tôi biết cậu không có thời gian, tôi cũng không có thời gian, nghe nói bọn họ làm tiệc đưa tiễn cậu, tôi cũng đi theo góp vui, nếu cậu không chào đón, vậy bây giờ tôi đi"

Trương Dương nói: "Có thể để cho cục trưởng công an đến đưa tiễn tôi, tôi hài lòng còn không kịp, hôm nay cũng được, uống rượu rồi không được phép giở giọng, không được dùng quan uy áp dân nha"

Viên Lập Cương đứng một bên nghe, trong lòng thầm than, đưa mắt ra nhìn khắp thể chế Giang thành, dám nói chuyện với Vinh Bằng Phi như vậy quả thật chẳng có mấy người.

Ngưu Văn Cường và Triệu Tân Vĩ cũng chạy đến, hai người bọn họ là do Trương Dương tự thông báo.

Hai anh em Viên Lập Cương lập tức mới mọi người vào Thủy Tinh các, nghe nói Trương Dương đến, quản lý Tô Cường cũng vội vã ra gặp mặt, Tô Cường nói: "Tối nay coi như tôi mời, đưa tiễn thị trưởng Trương"

Viên Lập Ba cũng không cam tâm tình nguyện, lập tức nói: "Phải không, tối nay tôi làm chủ mà, đừng ai giành với tôi"

Trương Dương mỉm cười nói: "Ai mời khách cũng không quan trọng, quan trọng là mọi người có thể ngồi cùng một chổ vui vẻ với nhau, tôi đến Nam Tích nhậm chức, cũng không phải là một đi không trở ề, sau này không thiếu cơ hội quấy rầy các người đâu, các người đừng ai tranh giành nữa, lần này đưa tiễn thì chúng ta cùng nhau ăn, lúc đón gió tẩy trần thì thay phiên nhau, được chưa?"

Cả đám người đều cười nói: "Được"

Dưới sự kiên trì của mọi người, Trương Dương ngồi xuống vị trí chủ, cục trưởng công an Vinh Bằng Phi ngồi bên cạnh hắn, những người khác lần lượt ngồi xuống, Viên Lập Ba đặt biệc mang đến hai chai rượu quý, người sáng mắt vừa nhìn liền biết đây là cống phẩm của chính phủ rồi, khẳng định là rượu mà lão gia tử của hắn dùng để chiêu đãi, cái vòng tròn này là vậy đó, vĩnh viễn là nhìn thấy mà không nói ra.

Vinh Bằng Phi tuy rằng không muốn cướp danh tiếng của Trương Dương, nhưng mà sự xuất hiện của gã dù sao cũng đã làm phai mờ hào quang của Trương Dương đi một chút, chính là bởi vì sự tồn tại của gã, hơn phân nửa người không dám thả lỏng ra. Trương Dương thì khác, lúc trước hắn thế nào thì bây giờ hắn vẫn thế ấy, con người sống trên đời dù sao cũng phải có một mặt chân thật, bất luận là lúc nào cũng phải đeo mặt nạ vào, đúng thật sự là quá mệt mỏi.

Vinh Bằng Phi nếu đã tới rồi, thì cũng không muốn mang mặt nạ, gã không muốn nặn ra cái bộ mặt đầy quan uy của mình, nhưng cái này là đối với Trương Dương. Trong lòng của người khác, sự xuất hiện của Vinh Bằng Phi đã tạo thành một loại áp lực vô hình không nói nên lời.

Biểu hiện của hai anh em Viên Lập Ba và Viên Lập Cương rất là câu nệ, tuy rằng bọn họ là người đề xướng cái tiệc đưa tiễn này, bọn họ cũng muốn dung nhập vào cái vòng tròn này, vốn dĩ đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng mà sự xuất hiện của Vinh Bằng Phi đã làm cho bọn họ bất ngờ.

Vinh Bằng Phi nâng ly rượu lên, cười nói: "Chủ đề tối nay của chúng ta chính là đưa tei64n Trương Dương, tối nay tất cả mọi người phải uống thật sâu, uống ra thành ý, không say không về"

Trương Dương cười nói: "Tôi nghe ra rồi nha, cục trưởng Vinh đang gây xích mích quần chúng đấu quần chúng đây mà, ngàn vạn lần đừng có chơi xa luân chiến, muốn uống, chúng ta cùng nhau uống"

Vinh Bằng Phi cười nói: "Tính cảnh giác của đồng chí Tiểu Trương càng ngày càng cao"

Trương Dương thở dài nói: "Ngã một lần, bây giờ phải đi xa xứ, tính cảnh giác còn không cao thì chắc phải đi xung quân luôn"

Vinh Bằng Phi cười ha hả, đứng lên, tất cả người ở đây mà cũng chỉ có một mình gã cười, những người khác không dám cười, luôn cảm thấy những lời nói của Trương Dương lộ ra một mùi vị bi thương không nói nên lời, Vinh Bằng Phi nói: "Trong thể chế nếu như một người vĩnh viễn đứng tại chổ, chứng minh rằng người đó không có phát triển, không có phát triển có ý nghĩa là không có tiền đồ. Người chết sống lại, bây giờ thấy chuyện này to như bầu trời, một mai đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại, thì chẳng qua chỉ là một việc nhỏ như lông gà, nhất thời mà thôi"

Trương đại quan nhân liền nịnh hót: "Nghe anh nói chuyện một buổi, hơn hẳn mười năm đọc sách, cục trưởng Vinh, anh đừng làm cục trưởng công an nữa, anh hẳn là nên làm bộ trưởng giáo dục, anh mới là nhà tư tưởng thời đại mới"

Khương Lượng phụ họa: "Tôi thấy cũng đúng, mỗi câu nói của cục trưởng Vinh đều là cho người ta tỉnh ngộ, chỉ là đạo lý này chúng tôi đều hiểu, nhưng không đạt được cái cảnh giới đó"

Trương Dương cười nói: "Nịnh nọt, tuyệt đối là nịnh nọt. Cục trưởng Vinh, thật ra làm quan không dễ dàng, lúc làm dân chúng, có thể hít thở bầu không khí trong lành, khi làm quan rồi, trong không khí liền có trộn lận rất nhiều mùi vị nịnh nọt, lúc chức quan càng lớn, thì mùi nịnh nọt trong bầu không khí càng nhiều, và càng nguy hại đối với thân thể" Hắn nói chuyện từ trước đến giờ cũng không hề cố kỵ bao nhiêu cả, tuy rằng nói như vậy trước mặt nhiều người, nhưng mà cũng chỉ là đùa vui mà thôi.

Vinh Bằng Phi gật đầu nói: "Cho nên, làm quan là một nghề nghiệp mang tính phiêu lưu rất cao, cả ngày bị nịnh nọt vây quanh, ngay cả hít thở không khí trong lành cũng khó khăn"

Khương Lượng bị hai người kẻ hát người bè nói một hồi làm cho xấu hổ: "Tôi nói cục trưởng Vinh, thị trưởng Trương, không cần phải mang giày dẫm người như vậy đâu"

Vinh Bằng Phi nói: "Không nói anh đấy thôi, thật ra không khí xung quanh anh cũng không được tươi mái, người sống trên đời này rất mệt, chỉ là chức vị càng mệt mỏi hơn"

Trương Dương nói: "Phiêu lưu không chổ nào không có"

Ngưu Văn Cường nghe hai người bọn họ anh một câu tôi một câu, vất vả lắm mới chen mồm vào nói một câu: "Vậy theo như lời hai người nói, những dân chúng bình thường như chúng tôi càng không có đường sống. Tôi thật ra muốn hít thở không khí trong lành, trong lành hay không cũng không sao, có mùi vị nịnh nọt nhiều hay ít cũng không sao, chỉ cần có không khí, tôi sẽ không bị nghẹn chết, chỉ là không khí cũng rất đáng kể, đưa mắt ra nhìn khắp thần châu đại địa này, tất cả đều là bầu không khí có sự nịnh nọt, đều cho người làm quan các người hút đi, chúng tôi không thể không nghẹn chết được!"

Tất cả mọi người đều bật cười, nhưng mà trong tiếng cười rõ ràng có mang theo một thành phần miễn cưỡng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)