← Ch.0530 | Ch.0532 → |
Hai người công an coi đây như là tranh cãi ngoại giao, sợ mọi chuyện làm ầm ĩ, cho nên kiên trì mang cả hai bên về đồn công an.
Chàng trai đeo kính cũng đi theo làm chứng, trên đường đi ngồi cạnh Trương Dương, hưng phấn quơ tay múa chân nói: "Anh bạn, công phu của anh thật là ghê gớm, vừa rồi dùng cành hoa hồng đánh hắn ta là thái cực sao, tứ lưỡng bạt ngàn cân, tôi đã thấy Lý Liên Kiệt dùng qua"
Trương Dương cười nói: "Cái đó gọi là thiên ngoại phi tiên!"
Chàng trai đeo kính bị lời nói của Trương Dương làm cho ngơ ngác: "Thiên ngoại phi tiên? Nguyệt viên chi dạ, tử cấm chi điên, nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên, không phải đây là tuyệt chiêu mà Diệp Cô Thành đã sử dụng trong truyền thuyết đấy chứ?"
Trương Dương cười cười, cảm thấy chàng trai này cũng có chút thú vị.
Chàng trai đeo kính lúc này đã hiểu được, nói: "Anh bạn, anh đừng lừa tôi, tôi là độc giả trung thành của tiểu thuyết Cổ Long đấy"
Bên đám người Quan Chỉ Tình thì không được vui vẻ cho lắm, mặt ngọc của cô đang được bao phủ bởi một lớp sương dày đặc, không ngờ rằng hành trình của mình bị bại lộ, còn người thanh niên trẻ tuổi kia thì liều lĩnh ra nghênh tiếp mình, Quan Chỉ Tình lúc này mới nhớ ra hai ngày trước, người của đài truyền hình Thiên Không bên HongKong Hải Lan có liên lạc với mình, năm ngoái cô trở về Hong Kong để du ngoạn đã nhận lời phỏng vấn của Hải Lan. Sau lần phỏng vấn đó thì cô và Hải Lan liền quen biết nhau, mà hai người cũng thấy thích lẫn nhau, Hai Lan cũng từng đưa ra đề nghị muốn mời Quan Chỉ Tình đảm nhiệm đại sứ hình tượng của đại hội tỉnh, Quan Chỉ Tình hầu như là đáp lời xin miễn một cách dịu dàng mà không cần phải suy nghĩ gì cả, cô ta là một vận động viên cấp thế giới, đại hội tỉnh Bình Hải hầu như là không khơi dậy bất kỳ hứng thú nào của cô cả, nhưng mà cô không ngờ rằng chuyện này vẫn còn chưa kết thúc.
Chị họ kiêm người đại diện của Quan Chỉ Tình, Tào Mễ Lỵ đang rất tức giận, vừa vào đến đồn công an cô ta liền lớn tiếng nói: "Quá đáng thật, con người dã man này chạy đến quấy rầy em họ của tôi, Stephen thấy không nhịn được, cho nên đã ra lý luận với hắn, nhưng không ngờ rằng hắn ta ỷ vào bản thân có chút công phu, ra tay đánh bị thương người ta"
Chàng trai đeo kính nói: "Cô nói chuyện sao có thể bừa bãi như vậy thế? Rất nhiều người chúng tôi đều thấy, vị tiên sinh này đến tặng hoa cho vị tiểu thư kia, còn cái người nước ngoài này thì lại đẩy anh ta một cách thô lỗ, còn mở miệng chửi mắng người khác, dùng tiếng Anh chửi nhiều thứ rất khó nghe, cái này còn chưa tính, hắn ta còn xỉ nhục toàn thể người Trung Quốc nữa, nhìn dáng vẻ của cô hẳn là Hoa kiều, sao lại lẫn lộn đen trắng như thế?"
Tào Mễ Lỵ cả giận nói: "Tố chất của các người quá kém, tôi nhất định phải truy cứu chuyện này, các người chờ ngồi tù đi!"
Chàng trai đeo kính cười nói: "Ngồi tù? Phòng vệ chính đáng mà cũng cần ngồi tù sao? Dựa theo pháp luật của nước Mỹ thì có người xâm nhập vào nhà dân bị nổ súng bắn chết cũng không phạm pháp, bây giờ người Mỹ các cô đến địa bàn Trung Quốc chúng tôi gây ra chuyện, bị đánh như vậy đã là nhẹ rồi"
Trương Dương đúng là không nhìn ra cái miệng của chàng trai trẻ kia lại lưu loát như thế, hắn vỗ vỗ vai của chàng trai đeo kính tỏ vẻ cổ vũ.
Hai gã công an lếc mắt nhìn nhau, gã mặt đen ho khan một tiếng, nói: "Đừng làm ồn! Tôi mặc kệ các người là người nước nào, nơi này là nước công hòa nhân dân Trung Hoa, ở chổ này xảy ra tranh cãi thì phải dựa theo pháp luật của quốc gia chúng tôi để giải quyết, đem giấy chứng minh và hộ chiếu của các người ra, chúng tôi cần phải làm thủ tục!"
Trương Dương đem chứng minh nhân dân và chứng minh công tác ra, giao cho tên công an mặt đen, nói: "Tôi là chủ nhiệm ủy ban thể dục của thành phố Nam Tích!"
Gã công an mặt đen dò xét cẩn thận giấy tờ của Trương Dương, nói: "Trương Dương!" Tên này tựa hồ có chút quen tai.
Tào Mễ Lỵ đứng lên nói: "Thì ra là quan viên chính phủ, quan viên Trung Quốc các người cũng quá kiêu ngạo rồi!"
Gã công an mặt đen nghe vậy cũng cảm thấy có chút phiền muộn: "Cái gì mà quan viên Trung Quốc? Cho dù cô nhập quốc tịch Mỹ, người khác cũng không nhất định coi cô là người Mỹ!"
Tào Mễ Lỵ dựng thẳng mày lên, đang muốn cãi lại thì Quan Chỉ Tình đã ngăn cản, Quan Chỉ Tình nói: "Quên đi, chúng ta không truy cứu, chuyện này hẳn là một hiểu lầm"
Trương Dương nhìn thoáng qua Quan Chỉ Tình, từ biểu hiện của cô ta liền biết Quan Chỉ Tình không muốn làm căng chuyện này lên, mà đều là do chị họ của cô gây chuyện cả, người cần khuyên chính là chị họ của cô ta.
Gã công an mặt đen nói với mấy người Quan Chỉ Tình: "Hộ chiếu của các người!"
Tào Mễ Lỵ nói: "Anh có thái độ gì thế, coi chừng tôi trách cứ với lãnh đạo cấp trên của anh đấy!"
Trương Dương không nhịn được cười, không ngờ con quỷ cái (xin lỗi vì đã dùng từ này, nhưng thật ra ý của tác giả là còn xúc phạm nặng hơn) cũng biết lãnh đạo cấp trên.
Tào Mễ Lỵ hung hăng nhìn Trương Dương một cái, lại nói: "Em họ của tôi có lực ảnh hưởng lớn tại nước Mỹ, đã từng lên những tờ tạp chí lớn!"
Quan Chỉ Tình thật sự là không nghe nổi nữa: " Ruth, enough!" Cô giao hộ chiếu của mình cho gã công an mặt đen, gã công an này nhìn thoáng qua, vì danh tiếng của Quan Chỉ Tình rất lớn, cho nên gã công an này từ hình chụp trong hộ chiếu cũng nhận ra được cô gái mặc đồ đen kia chính là quán quân trượt băng thế giới rất có tiếng tăm trong giới thể dục Quan Chỉ Tình, gã công an mặt đen nói: "Quan Chỉ Tình, cô là quán quân thế giới Quan Chỉ Tình?"
Quan Chỉ Tình gật đầu, mọi chuyện phát triển đến tình huống này rồi, cô không thể không thừa nhận được, Quan Chỉ Tình nói: "Thật xin lỗi, bởi vì sự khác biệt giữa văn hóa phương đông và phương tây đã tạo thành hiểu lầm vừa rồi, chúng tôi sẽ không truy cứu, mong rằng chuyện này có thể nhanh chóng được giải quyết!"
Tào Mễ Lỵ vẫn có vẻ như không muốn buông tha, nhưng mà Quan Chỉ Tình tức giận liếc nhìn cô ta một cái, Tào Mễ Lỵ hình như là còn có chút kiêng kỵ cô em họ này, cho nên rốt cục đã ngậm miệng lại.
Trương Dương cười nói: "Quan tiểu tỷ, xem ra tôi không nhận lầm người!"
Quan Chỉ Tình nói: "Vô luận là anh có nhận lầm hay không, thì tôi cũng không nhận ra anh, cũng không muốn quen biết anh!"
Hai gã công an cũng không muốn làm chuyện này lớn lên, gã công an mặt đen nói: "Có chuyện gì cứ dùng lời nói mà giải quyết, cần gì phải vung nắm tay chứ, mắng chửi người là sai, nhưng đánh người cũng không đúng, tâm ái quốc có thể hiểu, nhưng mà hành động quá khích thì không được rồi"
Gã ta cười cười với Trương Dương, nói: "Cậu là lãnh đạo, nói đến giác ngộ chính trị, hẳn là còn cao hơn chúng tôi, như vậy đi, nếu vị Quan tiểu tỷ này không muốn truy cứu, cậu chỉ cần bồi thường một chút tiền thuốc men cho vị... sờ tép hen.... " Gã công an mặt đen này cũng chẳng biết đọc cái chữ tiếng Anh kia ra sao cả.
Tào Mễ Lỵ nói: " Không được! Ai mà không biết quan lại ở Trung Quốc bao che lẫn nhau chứ, quan viên chính phủ cùng một giuộc, bên này đền tiền, không chừng bên kia lại muốn chi trả công khoản!"
Trương đại quan nhân nghe mà sửng sốt, xem ra con quỷ cái này cũng rất tinh tường thành ngữ nội bộ, và cũng rõ ràng về bầu không khí không lành mạnh ở đây. Xem ra hẳn là mới đi nước ngoài chừng mấy năm thôi, nhưng sao mở miệng ra thì cứ người Trung Quốc này người Trung Quốc nó, đúng là nghe mà khó chịu.
Chàng trai đeo kính nói: "Vị tiểu thư này, cô đừng tưởng rằng lăn lộn kiếm được một cái thẻ xanh thì tài trí hơn người, ánh trăng của nước Mỹ chưa chắc đã tròn hơn ở Trung Quốc đâu! Pháp luật của nước Mỹ nhất định là toàn diện sao? Tôi phi!"
*****
Tào Mễ Lỵ cũng nổi nóng, chỉ vào mặt chàng trai đeo kính, mắng: "Cậu thì tính là cái thá gì, chuyện này có liên quan đến cậu sao?"
Chàng trai đeo kính đáp: "Có liên quan đến cô sao? Cô vừa mở miệng đã nhổ ra những lời dối trá, có thể là ngay cả người nhà của cô cũng chịu không nổi nữa đấy, cái đồ đàn bà chanh chua!"
"Cậu mắng ai đó? Tôi muốn kiện cậu!"
Chàng trai đeo kính nói: "Kiện tôi? Về tòa án thì cô còn kém hơn tôi rất nhiều, cô từng lăn lộn tại nước Mỹ, tôi cũng vậy thôi! Tôi còn học pháp luật đấy, tôi có giấy phép hành nghề luật sư này, có cần nhìn không?"
Tào Mễ Lỵ bị lời nói của chàng trai đeo kính làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Quan Chỉ Tình nói: "Được rồi, chuyện này dừng ở đây, Trương tiên sinh, tôi mong rằng anh có thể xin lỗi chúng tôi vì hành vi vừa rồi!"
Trương Dương nói:" Quan tiểu tỷ, nếu như tặng hoa là một lỗi lầm, thì tôi có thể xin lỗi cô, về phầm cái tên sờ tép hen (Stephen) này và chị họ của cô, tôi không xin lỗi cũng không đền tiền, không người ngay cả tổ tông cũng không biết là ai, tôi căn bản là khinh thường!"
Tào Mễ Lỵ tru tréo cái mỏ của mình lên: "Cậu chửi tôi à, cái thằng đàn ông thô lỗ dã man!"
Trương đại quan nhân trợn mắt lên, bỗng nhiên giận dữ hét: "Con đàn bà chanh chua, còn dám làm càn, có tin tôi nhổ hết răng của cô không... " Giọng nói của hắn cứ như là một tiếng sấm vang vọng trong phòng, khiến cho mỗi người đều ngơ ngác ra cả.
Tào Mễ Lỵ hiển nhiên là một kẻ ăn hiếp kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh rồi, cái mồm há to ra, còn muốn nói cái gì đó, thì bị Stephen sớm bị dọa đến sợ hãi kéo ngồi xuống, mà hắn ta còn nói: "Thôi đi!" Xem ra tên nước ngoài này cũng không ngu lắm, cái đạo lý hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt hắn cũng hiểu, có lẽ Trương Dương đánh hắn cũng không uổng.
Quan Chỉ Tình tức đến nổi mặt cười trắng bệch, trừng mắt nhìn hắn, cầm lấy hộ chiếu trên bàn, xoay người rời đi.
Trương Dương cũng không tiễn cô ta, chờ ba người bọn họ đi rồi, hai gã công an mới vui vẻ trao trả lại giấy tờ cho Trương Dương: "Chủ nhiệ Trương, thật sự đúng là lập uy cho quốc gia chúng ta!"
Trương Dương cười thản nhiên nói: "Đồng chí công an nói quá lời, tôi không đủ sức!"
Trương Dương vừa rời khỏi đồn công an, thì chàng trai đeo kính đã đuổi theo phía sau: "Anh bạn"!
Trương Dương quay lại cười thân mật với hắn, nói: "Tìm tôi có việc?"
Chàng trai đeo kính nói: " Tôi là Cao Liêm Minh, đây là số điện thoại của tôi, nếu như gặp phải phiền phức gì, cần làm giấy tờ hay ra tòa, cứ gọi điện thoại cho tôi"
Trương Dương cầm lấy danh thiếp của hắn, cười cười, người thanh niên Cao Liêm Minh này quả thật rất nhiệt tình, thật sự là không tồi. Hai người cùng nhau đi ra cửa lớn, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa.
Cao Liêm Minh phất tay với Trương Dương, đang chuẩn bị đứng đón xe taxi.
Trương Dương nói: "Đến Đông Giang sao? Tôi có thể tiễn cậu một đoạn!"
Cao Liêm Minh vui mừng nói: "Vậy thì hay quá, mưa lớn như vậy, khó mà đón xe được" Hắn theo Trương Dương chạy đến bãi đậu xe cách đó không xa, leo lên chiếc BMWs của Trương Dương, Cao Liêm Minh đặt hành lý của hắn ở phía sau xe, ngồi xuống vị trí cạnh người lái, cười nói: "Chiếc xe này cũng không ít tiền nhĩ"
Trương Dương cười nói: "Mượn của bạn, đi đâu?"
"Đường Trữ Tĩnh!"
Trương Dương nao nao, đường Trữ Tỉnh là chổ ở của đại viện tỉnh ủy, lẽ nào Cao Liêm Minh này là con trai của một vị quan viên chính phủ nào sao, suy nghĩ lại một chút, đúng là trong các quan lớn của tỉnh ủy hình như có một người họ Cao.
Trương Dương khởi động xe, lúc lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đúng lúc gặp phải ba người Quan Chỉ Tình vừa lên một chiếc taxi, Trương Dương giảm tốc độ lại chạy phía sau bọn họ.
Cao Liêm Minh hình như ý thức được cái gì đó, nhìn về hướng Trương Dương, nói: "Hình như anh rất có hứng thú với vị Quan tiểu tỷ đó!"
Trương Dương cười ha hả, hắn lắc đầu nói: "Tôi chỉ vì công tác thôi, cậu không phải là đã thấy chứng minh công tác của tôi sao, tôi làm việc cho ủy ban thể dục của thành phố Nam Tích, mà sang năm Nam Tích chúng tôi phải làm đại hội tỉnh, cho nên muốn mời một vận động viên nổi danh của Nam Tích đảm nhiệm đại sứ hình tượng, trải qua sự suy nghĩ tổng hợp của chúng tôi, cuối cùng quyết định lựa chọn vị Quan Chỉ Tình tiểu thư này, ai mà ngờ... " Trương Dương nhún vai, làm ra vẻ không thể tránh được.
Cao Liêm Minh nói: "Tôi thấy vị Quan tiểu tỷ kia hẳn là còn nói đạo lý, chủ yếu là hai người trợ lý bên cạnh cô ta quá đáng ghét thôi, chuyện ở sân bay đều là do bọn họ gây ra cả. Bây giờ anh có tính toán gì không? Có đúng là chuẩn bị từ bỏ không?"
Trương Dương nói: "Chỉ theo ý mình là không được, người ta không muốn, tôi cuối cùng cũng không thể bắt ép cô ta đi làm được"
Cao Liêm Minh cười nói: "Vậy anh còn đi theo cô ta? Còn chưa chịu từ bỏ"
Trương Dương nói: "Con đường từ sân bay đi đến Đông Giang là tuyến đường mạch máu, không ai quy định là chỉ có bọn họ mới có thể đi" Nói xong câu đó hắn cũng nở nụ cười, hắn có thể vượt qua mặt người ta, chiếc BMWs này đủ đẻ vượt qua chiếc taxi trước mặt một cách dễ dàng, Cao Liêm Minh nói không sai, Trương Dương quả thật vẫn chưa chịu từ bỏ, hắn cũng phát hiện ra Quan Chỉ Tình tuy rằng hơi lạnh lùng, nhưng mà cũng không phải là không thông tình đạt lý, chỉ là hai người trợ thủ bên cạnh cô ta thì quá là vô lý, nếu như có cơ hội nói chuyện riêng với Quan Chỉ Tình, thì chuyện này chưa chắc đã kết thúc, căn bản là không có nguyên nhân gì cả, Trương Dương cũng không vì một lý do đơn giản mà bỏ qua được. Hắn đã nhìn trúng huyện gì rồi, thì thường thường nếu không lội qua sông Hoàng Hà là không chịu từ bỏ đâu, đi theo phía sau bọn người Quan Chỉ Tình, thật ra mục đích là muốn xem tối nay bọn họ ngủ ở chổ nào.
..........................................
Chiếc taxi chạy rất chậm, khi tiến vào đường vòng thành phố, đột nhiên chiếc taxi tấp vào ven đường, xe chết máy, còn tài xế taxi thì bất đắc dĩ xoay người lại nói: "Xe hư rồi!"
Quan Chỉ Tình cũng không ngờ rằng tối hôm nay lại không được thuận lợi đến như vậy, vừa xuống máy bay đã gặp phải nhiều chuyện không may như thế, Quan Chỉ Tình nói: "Tiên sinh, mưa lớn như vậy, chúng ta còn cách khách sạn rất là xa, ông nghĩ biện pháp đi, để cho chúng tôi đón xe!"
Tài xế nói: "Tôi giúp các người gọi một chiếc xe thuê khác, để cho nó chở mấy người đi!"
Tào Mễ Lỵ tức giận nén một cục trong bụng, hét lên: "Thật là xui xẻo, chuyện không may gì chúng ta cũng đều gặp phải"
Tài xế đẩy cửa xuống xe, chạy đến một buồng điện thoại công cộng ven đường để gọi điện.
Trương Dương dừng xe lại phía xa xa, rồi cùng Cao Liêm Minh nhìn về cảnh tượng phía trước, cả hai đều cảm thấy có chút kỳ quái, Cao Liêm Minh thấp giọng nói: "Hình như xe taxi bị hư!"
Trương Dương cảm thán nói: "Họa vô đơn chí!"
Cao Liêm Minh nói: "Anh đi qua nhanh đi, là một cơ hội tốt, đưa bọn họ đến khách sạn, lấy ơn báo oán, nói không chừng Quan Chỉ Tình nhất thời cảm động sẽ đáp ứng làm đại sứ hình tượng của anh thì sao"
Trương Dương nói: "Tôi luôn cảm thấy rằng có cái gì đó không được thích hợp cho lắm, nhìn thêm chút nữa đi!"
Cao Liêm Minh nói: "Sao lại không thích hợp chứ, khẳng định là xe bị hư!"
Trương Dương tràn ngập nghi hoặc nói: "Tại sao hắn ta lại không đi kiểm tra ô tô một chút?"
Cao Liêm Minh nói: "Mưa lớn như vậy, trời tối như vậy, kiểm tra thế nào? Thấy được sao?"
*****
Trương Dương phát hiện ra mình càng ngày càng giống một người luận âm mưu, xe taxi chết máy theo người khác thấy là một chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng của hắn lại luôn cảm thấy đây là một âm mưu nào đó, hắn cũng tắt máy xe, và dừng lại ở một chổ cách xa chiếc taxi, lặng lẽ quan sát động tĩnh phía trước. Cao Liêm Minh cũng là một người thích náo nhiệt, cho nên cũng lẳng lặng ngồi quan sát cùng hắn.
Qua một hồi lâu thì thấy có một chiếc xe van chạy đến hiện trường, có hai gã đàn ông to con cường tráng nhảy xuống từ trên xe, và người tài xế taxi thì bước ra thương lượng với bọn họ.
Một gã cao to bước lại cửa sổ sau của xe nhìn một chút, sau đó vươn năm ngón tay ra nói: "Một giá, năm trăm!"
Quan Chỉ Tình vừa nghe liền hiểu rõ, bọn họ đã gặp phải những kẻ chặt chém hành khách rồi, cô về nước không chỉ một lần, cũng có nghe qua chuyện tài xế hét giá với khách, không ngờ rằng chuyện này lại rơi trúng người của cô, Quan Chỉ Tình cũng không phải là thiếu năm trăm đồng, chỉ là cô không nuốt được cơn giận này, chuyện xảy ra ở sân bay ngày hôm nay đã làm cho cô cảm thấy rất phiền rồi, Quan Chỉ Tình cả giận nói: "Các người rõ ràng là đang hét giá trên trời mà, xe hư là trách nhiệm của các người, từ sân bay đi vào trong nội thành cũng không đến một trăm đồng nữa"
Người tài xế taxi cười nói: "Tôi cũng đâu có đòi tiền, còn giúp các người liên hệ xe khác miễn phí nữa, các người chê đắt thì có thể không ngồi, xuống xe, lấy hành lý ra!"
Cục giận trong bụng của Tào Mễ Lỵ rốt cục cũng đã có chổ phát ra: "Các người làm gì thế? Không có đạo đức à, mưa lớn như vậy kêu chúng tôi đi? Stephen!" Cô ta đẩy Stephen bên cạnh, Stephen từ sau khi bị Trương Dương đập cho một trận, cả người sưng lên như là đòn bánh tét vậy, thấy tình huống trước mắt lại không dám lên tiếng. Sau khi bị Trương Dương dùng công phu Trung Quốc đập cho một trận rồi, hắn ta liền cho rằng trong người của những người da vàng mắt đen này đều biết công phu cả, Stephen thấp giọng nói: "Chúng ta đi!"
Tào Mễ Lỵ thấy Stephen không dám hé răng, cũng đành phải chấp nhận, đi theo Stephen ra thùng xe phía sau lấy hành lý, tài xế taxi lại nói: "Đừng nóng vội, tôi đưa các người từ sân bay đến đây, các người cũng không thể không trả tiền được, lấy năm trăm đồng ra, nếu không thì đừng hòng rời đi!"
Tào Mễ Lỵ thấy ba gã đàn ông dáng vẻ như hung thần ác sát xông đến, cô ta nhất thời hoảng loạn, đưa đôi mắt nhìn về hướng của Stephen, Stephen nghe thấy những người này đòi tiền, nhưng cũng không dám phát tác cái gì cả, lúc này Tào Mễ Lỵ rốt cục đã rõ ràng, ngày hôm nay Stephen bị đánh đến sợ rồi, lấy bóp ra định trả tiền. Quan Chỉ Tình chợt vọt đến, cản lấy bàn tay của cô, giận dữ hét: "Tiền này không thể đưa!"
Đứng dưới mưa lộn xộn nãy giờ, làm cho quần áo của cả đám đều ướt nhẹp.
Tài xế taxi cười lạnh nói: "Không đưa à! Không ngờ tướng của con nhỏ này cũng không tồi, nhưng mà lại không có đầu óc, này anh em, nó không trả tiền xe cho tôi kìa!"
Quan Chỉ Tình cả giận nói:" Không trả, Trung Quốc là một đất nước có xã hội pháp trị, hành vi của các người căn bản chính là bôi đen cho quốc gia!"
Người tài xế taxi cười lạnh nói: "Ngồi xe trả tiền là một chuyện rất bình thường, không trả tiền, thì ngày hôm nay đừng nghĩ chạy!" Hai gã cao to phía sau mỗi người đã cầm sẵn một cái cờ lê trong tay rồi.
Tào Mễ Lỵ sợ đến mức giọng nói cũng rung lên, ôm lấy cánh tay tráng kiện của Stephen: "S... Stephen... " Stephen lúc này còn sợ hơn cả cô nữa, tên này chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi, thấy đầu gấu là co tay lại ngay.
Quan Chỉ Tình đứng đối diện với bọn họ mà không hề e sợ: "Hành vi của các người là phạm tội, có tin tôi báo công an bắt các người không!"
"Con nhỏ kia, không cho mày một bài học thì mày không biết sự lợi hại của người trong nước!" Tên tài xế taxi vung tay lên làm ra vẻ muốn đánh Quan Chỉ Tình.
Nhưng mà hắn ta lại bị Quan Chỉ Tình đá một phát vào dưới háng, Quan Chỉ Tình tuy rằng không có được học hay tập luyện võ công gì cả, nhưng mà danh xưng băng công chúa không phải chỉ để trang trí, luyện tập trường kỳ đã làm cho tố chất thân thể hay tính linh hoạt của cô đạt đến mức siêu đẳng, một đá này phải nói là vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, nhất thời làm cho tên tài xế taxi ngã gục xuống, hai tên còn lại thấy tình huống không ổn, liền vội cầm cờ lê lao đến hướng của Quan Chỉ Tình.
Tào Mễ Lỵ lúc này cũng cất tiếng gọi cầu cứu, Stephen thì đứng do dự ở đằng sau không biết là có nên lao lên không, đúng ngay lúc này, một chiếc BMWs vọt đến bên cạnh bọn họ, cửa xe mở ra, và Trương Dương bước xuống khỏi xe, phẫn nộ nói: "Dừng tay lại cho tôi!"
Hai gã lưu manh cầm cờ lê sửng sốt một chút, thấy Trương Dương từ trong chiếc BMWs ra, trên người toát ra khí chất bất phàm, hẳn là một người có thân phận.
Cao Liêm Minh cũng đi xuống xe, lấy theo một cây dù, và cũng tốt bụng mở dù ra che mưa cho Trương đại quan nhân, Trương Dương thật sự đúng là dở khóc dở cười, thằng nhãi kia đúng là cũng quá khoa trương rồi, hắn quay đầu lại nói với Cao Liêm Minh: "Tôi không cần!"
Cao Liêm Minh cười cười, cất cây dù lại.
Tên tài xế taxi nhịn đau bò dậy từ mặt đất, nói: "Bọn họ... không trả tiền xe cho tôi... còn đánh người nữa... con mẹ nó... người nước ngoài không biết nói đạo lý sao?"
Vừa nãy khi hai gã lưu manh cầm cờ lê vọt đến hướng của mình, Quan Chỉ Tình quả thật cũng có chút khẩn trương, nhưng mà khi thấy Trương Dương xuất hiện, thì trong lòng liền trở nên kiên định rất nhiều, cô phát hiện ra, mình cũng không có coi Trương Dương là một kẻ xấu.
Trương Dương đi đến trước xe taxi, mở cửa xe, nhìn vào bên trong một chút, Cao Liêm Minh cũng đi theo, hai người nhanh chóng phát hiện ra đuôi chuột ở bên trong, bên trong ngay cả máy đo đường tính tiền cũng không có, chiếc taxi này mười phần là giả mạo rồi, Trương Dương xoay người lại, căm tức nhìn tên tài xế nói: "Máy đo đường đâu? Xe đen à!"
Tên tài xế taxi liền biết mình đã bị phát hiện, nên nhanh chóng nở nụ cười nói: "Anh bạn à, không liên quan gì đến anh cả, bọn họ ngồi xe của tôi thì phải trả tiền xe cho tôi"
"Bao nhiêu?"
Tào Mễ Lỵ lúc này cũng lên tiếng: "Bọn họ muốn năm trăm đồng!"
Cao Liêm Minh cũng không nhịn được, kêu lên: "Thật là đen, đi có một chút mà bọn mày đòi năm trăm đồng, có giấy chứng nhận vận chuyển không? Sợ rằng ngay cả bảng số xe cũng là giả nữa!" Đúng như là lời hắn nói, khi Cao Liêm Minh giơ chân lên đá vào bảng số xe một cái, thì phát hiện ra còn có một bảng số xe khác bên dưới bảng số xe này nữa.
Trương Dương chỉ vào mặt người tài xế taxi mắng: "Con mẹ mày không sợ mất mặt à? Mất mặt không chỉ có một mình mày đâu, mà còn làm cho đất nước nơi mày đang đứng mất mặt đấy!"
Tên tài xế taxi cũng nổi nóng: "Liên quan gì đến mày hả? Mau cút đi cho tao, coi chừng tao đập chết mẹ mày đấy!"
*****
Trương Dương cười hắc hắc một tiếng, nhấc chân lên đập một phát vào bụng của tên tài xế ngay, một đá của Trương Dương còn mạnh hơn cú đá vào háng của Quan Chỉ Tình khi nãy nữa, uy lực thì không cần phải bàn, tên tài xế taxi bị hắn đã bay ngược ra đằng sau, chắc là bay khoảng chừng năm mét mới đáp xuống đất, nằm gục úp xuống mặt đường nhựa ướt sũng nước mưa, Trương Dương lại chỉ vào hai tên lưu manh đang cầm cờ lê nói: "Mau biến mất khỏi mắt của tao!"
Không đợi hắn nói hết câu, hai tên lưu manh này đã ném cờ lê, chui vào trong chiếc van bỏ chạy, ngay cả tên tài xế taxi kia cũng không quan tâm luôn.
Lúc này Stephen giống như là mới tỉnh lại từ trong mộng, xông lên túm lấy tên tài xế taxi đang nằm dưới đất, nhấc tên này lên, và đấm vào mặt của tên tài xế, còn miệng thì cũng bắt đầu phát ra những tiếng chửi thề.
Trương Dương bước lại nói:" Đừng đánh, đánh chết người thì anh đừng mong quay về nước Mỹ!"
Cao Liêm Minh phiên dịch giúp hắn một chút, lúc này Stephen mới chịu dừng tay thả tên tài xế ra.
Lúc này mưa cũng đã nhỏ lại rồi, Trương Dương đi đến trước mặt Quan Chỉ Tình, nói: "Đi chổ nào, tôi đưa các người đến, ở đây rất khó đón xe"
Quan Chỉ Tình không nói gì, cắn cắn môi, nhìn ra được cô ta đang do dự.
Trương Dương cũng không cho cô nhiều thời gian để do dự nữa, xoay người đi đến chiếc BMWs, nói: "Tôi chờ cô trong xe!" Quần áo trên người của Quan Chỉ Tình đã bị ướt hết rồi, mà bây giờ căn bản là không nhìn thấy một chiếc taxi nào chạy qua đây cả, cho dù có xe taxi chạy ngang qua, nhớ đến vụ việc hồi nãy thì cô cũng không dám ngồi đâu, suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn quyết định lên chiếc BWMs của Trương Dương.
Stephen và Tào Mễ Lỵ cầm hành lý lên xe, ba người sau khi ngồi vào chổ của mình xong, Quan Chỉ Tình nói:" Nam Quốc Sơn Trang, Tạ Hòa!"
Trương Dương lái xe chạy đến hướng Nam Quốc Sơn Trang, sân bay Đông Giang nằm ở phía bắc của thành phố Đông Giang, còn Nam Quốc Sơn Trang thì lại nằm ở phía nam, mà lại đi qua đường Trữ Tĩnh, Trương Dương nhìn đồng hồ một chút, đã gần mười giờ rồi, hắn quyết định đưa Cao Liêm Minh về đường Trữ Tĩnh trước, sau đó quay đầu lại chạy đến Nam Quốc Sơn Trang sau.
Cao Liêm Minh quả nhiên là xuống xe ngay tại đại viện tỉnh ủy, trước khi hắn đi còn kiên quyết đòi lấy số điện thoại của Trương Dương, sau đó mới phất tay chào tạm biệt.
Trương Dương rất quen thuộc với Nam Quốc Sơn Trang, khi đi đến Nam Quốc Sơn Trang, thì mưa lại to lên, Trương Dương nhìn Quan Chỉ Tình xuống xe đi vào trong sảnh, Quan Chỉ Tình trước khi đi còn lễ phép nói lời cảm ơn với Trương Dương, Tào Mễ Lỵ và Stephen thì ngay cả một chữ cũng không nói, mang hành lý vội vã rời khỏi chiếc BMWs.
Mưa thật sự quá lớn, Trương Dương cũng bỏ ý định trở về, hắn mở cửa xe đi xuống bước vào trong sảnh, Quan Chỉ Tình vẫn còn đang làm thủ tục đăng ký, thấy Trương Dương bước vào bất chợt cảm thấy kinh ngạc.
Trương Dương cười cười giải thích: "Mưa to quá, tối nay tôi cũng ở lại đây"
Quan Chỉ Tình cũng lưu ý đến bó hoa trong tay của hắn, Trương Dương đi đến trước bàn phục vụ, đem thẻ khách quý của mình ra, cô phục vụ trước sảnh lập tức nhận ra hắn, cười nói: "Chủ nhiệm Trương, xin chào, để tôi đăng ký giùm cho ngài"
Trương Dương mỉm cười nói: "Vẫn là biệt thự nhà gỗ, bó hoa này tặng cho cô"
Thẻ khách quý quả thật là có chổ tốt, khi mà thủ tục của bọn người Quan Chỉ Tình còn chưa xong xuôi, thì bên Trương Dương đã nhận được chìa khóa phòng và đi theo cô phục vụ kia.
Tào Mễ Lỵ nhìn bóng lưng đang đi xa của Trương Dương, thấp giọng nói: "Người này có vấn đề!"
Quan Chỉ Tình nao nao, nhỏ giọng nói: "Chị họ, tối nay đã quá nhiều chuyện rồi, chúng ta đi ăn một chút rồi mau chóng nghỉ ngơi thôi"
Tào Mễ Lỵ lấy được thẻ phòng, vừa đi vừa nói với Quan Chỉ Tình: "Làm sao mà hắn biết được chúng ta gặp phải phiền phức? Vừa nãy Stephen muốn đánh tên tài xế kia, thì hắn lại ngăn cản Stephen, chị thấy hắn ta căn bản là cùng một nhóm với tên tài xế ấy, hắn cố ý diễn trò lừa gạt lòng tốt của em, mục đích chính là muốn em cảm kích hắn, đáp ứng đảm nhiệm đại sứ hình tượng gì gì đó!" Haizzz, lòng dạ đàn bà vẫn là sâu độc nhất.
Quan Chỉ Tình không nói gì cả, nhưng mà cô ta cũng cảm thấy chuyện tối nay đúng là quá trùng hợp, lẽ nào tất cả thật sự đều là do một tay Trương Dương bày ra cả sao, mục đích chính là lừa gạt lòng tốt của mình? Nếu như thật sự là vậy, thì tâm cơ của người này đúng là quá sâu rồi, thủ đoạn cũng quá đê tiện.
Trương Dương vừa vào trong phòng liền đi tắm, sau khi đi tắm xong thì tổng giám đốc quản lý của Nam Quốc Sơn Trang Nhâm Văn Bân đến đây.
Trương Dương cũng là người quen của gã ta, cười cười mời Nhâm Văn Bân vào: "Nhâm tổng, bên ngoài mưa lớn như vậy, mà anh còn tự mình đến đây, thật sự là làm cho tôi cảm động"
Nhâm Văn Bân cười nói: "Vô sự không đăng điện tam bảo, tôi đang chuẩn bị đến Nam Tích đến gặp chủ nhiệm Trương, không ngờ tôi còn chưa khởi hành, thì ngài đã đến trước rồi"
Trương Dương từ trong lời nói của gã đã nghe ra gã nhất định có việc, dùng khăn lau khô tóc, tiện tay ném quần áo bẩn vào trong giỏ, đi đến bàn tự rót cho mình một ly nước, uống hết một ngụm lớn rồi mới nói: "Có chuyện gì tôi có thể giúp được sao?"
Nhâm Văn Bân nói: "Ngài vừa mới đến, còn chưa ăn gì, tôi đã cho chuẩn bị một bữa tối, chúng ta tùy tiện ăn một chút, vừa ăn vừa nói chuyện nhé"
Trương Dương gật đầu, để cho Nhâm Văn Bân đi trước, thay đồ xong sẽ đuổi theo.
Lúc Trương Dương đi đến nhà hàng, thì lại gặp phải ba người Quan Chỉ Tình đang ngồi ăn, ánh mắt của Quan Chỉ Tình khi gặp phải Quan Chỉ Tình, đã có chút hờn giận, nhíu nhíu mày, cô ta rõ ràng đã hiểu lầm, cho rằng Trương Dương vẫn luôn theo dõi mình.
Nếu gặp, dù sao cũng phải chào hỏi một tiếng, Trương Dương cười tủm tỉm đi qua, nói với Quan Chỉ Tình: "Sao trùng hợp quá vậy, Quan tiểu tỷ cũng đến đây ăn à?" Lời này tràn ngập ý nói nhảm đây mà.
Quan Chỉ Tình nói: "Không tính là trùng hợp, ở cùng một khách sạn, không gặp thì mới là kỳ quái"
Từ trong những lời của Quan Chỉ Tình, Trương Dương cũng ý thức được cô ta đã hiểu lầm mình rồi, Trương Dương cười nói: "Tôi và bên này rất quen thuộc, giám đốc của bọn họ mời tôi ăn"
Đúng lúc này, Nhâm Văn Bân xuất hiện trên lầu, nói về hướng của Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, ngài đi nhanh thật đấy, gặp phải người quen sao?"
Trương Dương ngẩng đầu lên cười nói: "Một người bạn cũ!"
Nhâm Văn Bân nói: "Cùng lên đi!"
Trương Dương biết Quan Chỉ Tình sẽ không nhận lời, cho nên lắc đầu xoay người lên lầu.
Quan Chỉ Tình lúc này mới hiểu được là mình đã nghĩ quá nhiều rồi, người ta thật sự không có theo dõi mình mà đến đây, cô ta cầm lấy khăn lau lau miệng, nói: "Chúng ta đi!"
Bà chị họ Tào Mễ Lỵ ngáp một cái, nói: "Mệt chết đi được, ngày mai chị phải ngủ một giấc cho đã" Cô ta gọi phục vụ lại tính tiền, thì mới được báo là vị chủ nhiệm Trương kia đã tính toàn bộ rồi, Tào Mễ Lỵ nói: "Thấy chưa, con người này có mục đích, hắn đi trước một bước, muốn dùng ơn huệ nhỏ để làm dao động em, muốn cho em không thể từ chối yêu cầu của hắn"
Quan Chỉ Tình đã có chút không nhịn được, nói: "Không cần nói, sáng mai chúng ta rời khỏi đây, không còn liên hệ gì với hắn!"
← Ch. 0530 | Ch. 0532 → |