Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0534

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0534: Cầu vượt ánh trăng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Công bằng mà nói, Trương Dương cũng không có sinh ra những ý nghĩ không an phận gì với Thì Duy cả, từ trước đến giờ đều xem cô ta là bạn cả, chỉ có cái lần đó Thì Duy xuống say rồi ôm hắn thổ lộ cõi lòng mà thôi, lúc ấy Trương Dương mới biết được Thì Duy thích mình, chỉ là hắn chưa bao giờ nói ra chuyện này cả, cũng không có nghĩ đến, cho dù hắn có chia tay với Sở Yên Nhiên, thì hắn cũng không chọn Thì Duy, vì giữa hắn và Thì Duy còn thiếu đi loại tình cảm giữa nam và nữa, cá tính của Thì Duy cũng không nằm trong loại hình mà Trương Dương thích. Trương Dương cũng biết Thì Duy không phải là vô duyên vô cơ nói ra chuyện này, cô ấy hẳn là muốn mượn cơ hội này để đem tin tức này nói cho mình biết.

Kiều Mộng Viện đương nhiên biết Thì Duy thích Trương Dương rồi, chỉ là cô cũng nhìn ra được Trương Dương không hề có một chút tình cảm nam nữ nào với Thì Duy cả, cô không đành lòng nhìn Thì Duy tiếp tục sa lày vào trong loại tình cảm đơn phương như vậy được.

Trương đại quan nhân đang muốn nói cái gì đó, nhưng những tiếng trống kèn vang lên đã cắt đứt lời của hắn, ánh mắt của mọi người đều chuyển lên sân khấu, sân khấu nhỏ bắt đầu màn biểu diễn đặc sắc, biểu diễn kịch hề đặc sắc, các thực khách đều vỗ tay rất lớn, người biểu diễn rất biết điều động tâm tình của mọi người, đứng trên sân khấu biểu diễn, sau khi bầu không khí ở đây được điều động lên, người này liền đi xuống trước bàn của khách để biểu diễn.

Khi đến trước bàn của Kiều Mộng Viện thì người này có dừng lại một chút, Trương Dương lưu ý thấy tuy rằng Kiều Mộng Viện có mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo tia ưu thương nhàn nhạt, rốt cục là cái gì đã làm cho Kiều Mộng Viện mất đi hứng thú với tất cả? Chẳng lẽ bởi vì cái chết của Hứa Gia Dũng sao? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng của Trương Dương nhất thời cảm thấy khó chịu.

Thì Duy nói chuyện điện thoại rất lâu, mãi cho đến khi màn diễn kết thúc thì mới trở về, cười nói: " Tiểu Quách hẹn tôi đi xem biểu diễn, tôi quên mất chuyện này luôn, bảy giờ ba mươi sẽ mở màn, tôi kêu hắn chuẩn bị thêm vé, chúng ta ăn cơm xong cùng nhau đi!"

Cao Liêm Minh nói: "Tốt!"

Kiều Mộng Viện lại nói: "Các người đi đi, tôi về nhà nghỉ ngơi trước"

Trương Dương nói: "Tôi còn có việc, cũng không đi!"

Thì Duy nói: "Thật mất hứng, mặc kệ các người, ăn nhanh lên, đúng rồi, Trương Dương, lát nữa đưa chị tôi về nhà đấy nhé"

Trương Dương gật đầu, không cần Thì Duy nói hắn cũng sẽ làm.

Thì Duy, Cao Liêm Minh, Đàm Nguyệt Minh đi rồi, Trương Dương giành trả tiền với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nói: " Tôi mời khách mà, sao lại để anh trả tiền"

Trương Dương nói: "Tôi có thể trả được!"

Kiều Mộng Viện thở dài nói: " Tôi không tình nguyện để anh trả tiền!"

Trương Dương cười nói: "Cô thấy tôi chiếm tiện nghi của người ta khi nào chưa, nói giỡn thôi!"

Hai người sóng vai nhau đi ra cửa, Kiều Mộng Viện lúc này mới biết Trương Dương không có lái xe, lúc Trương Dương đưa tay chuẩn bị đón xe, Kiều Mộng Viện nói: "Chổ này cách đường Trữ Tĩnh cũng không xa, đi bộ trở về với tôi cũng được"

Trương Dương gật đầu, cùng Kiều Mộng Viện đi về hướng cầu vượt phía trước, trên cầu vượt, một cụ già mang kính râm ngồi trên đỉnh cầu dưới làn gió lạnh chơi một khúc nhạc từng điên đảo đại giang nam bắc: Tình yêu người lái thuyền.

Trương Dương đi ngang qua người ông ta, thì ông ta cầm cái chén giơ lên, cái này rất khác so với các nghệ nhân đường phố nước ngoài, người ta đặt cái chén ở đó, bạn muốn cho hay không thì tùy bạn. Trương Dương đưa tay vào túi tiền tìm tiền xu, chỉ tiếc là không có, trong túi tiền nhỏ nhất cũng là mười đồng, nếu đã làm ra động tác rồi, ngay trước mặt của Kiều Mộng Viện thì hắn cũng không thể không cho được, thế là đành lấy giấy mười đồng bỏ vào trong chén, chỉ là lúc bỏ tiền, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại rớt tờ một trăm đồng xuống. Trương đại quan nhân không dự định cho nhiều như vậy, chỉ là mọi việc đều có ngoài ý muốn cả, ông già kia tuy rằng đeo kính râm nhưng không có bị mù, mắt còn sáng hơn cả mắt trộm nữa, thấy tờ tiền có giá trị một trăm đồng rơi xuống, liền đưa tay ra chụp lấy nắm chặt lại: "Cảm ơn! Chúc hai người sống mãi trong bể tình, suốt đời hạnh phúc" Ông ta cũng biết tờ một trăm đồng này là người ta không cẩn thận làm rơi ra, chỉ là rơi ngay trước mặt bị tôi lượm được rồi, thì cậu trai trẻ cũng đừng mơ mà lấy lại được, mà tôi cũng đã dùng lời chúc để chặn đường đòi tiền của cậu rồi.

Trương Dương vốn không phải là một người keo kiệt, thấy mọi việc đã đến nước này, đương nhiên cũng không tiện mở miệng đòi người ta một trăm đồng rồi.

Kiều Mộng Viện thì cứ đứng nhìn bàng quan, nhìn thấy được chi tiết nhỏ bé ấy, không khỏi mỉm cười.

Ông lão đeo kính râm cầm lấy cây saxophone của mình lên: "Tặng cho các người một khúc " Ánh trăng đại biểu cho lòng anh"!" Giai điệu du dương từ trong cây saxophone chảy xuôi ra, làm cho ánh trăng của đêm thu tựa hồ trở nên ôn nhu rất nhiều.

Kiều Mộng Viện xoay người đi về phía trước, Trương Dương nhanh chân đuổi theo, hai người bọn họ dưới ánh trăng ấy mà chậm rãi bước đi trên cầu vượt, tâm tình của Kiều Mộng Viện bỗng nhiên có một cảm giác như muốn bay lên.

Trương Dương vốn định cởi áo khoác của mình để phủ thêm cho Kiều Mộng Viện, chỉ là vừa mới cởi áo ra, Kiều Mộng Viện liền phát hiện ra ý đồ của hắn, nhẹ giọng nói: "Không cần, tôi không lạnh!"

Trương đại quan nhân cười cười xấu hổ, liền đánh trống lảng đi, nói: "Tôi không có ý đó, chỉ là tôi thấy nóng thôi"

Kiều Mộng Viện không nhịn được cười thành tiếng, Trương Dương cũng nở nụ cười theo, hai người vừa cười vừa đi, một hồi sau mới dừng lại, gió đêm đã mang âm thanh của tiếng kèn saxophone đi xa, xem ra tác dụng của tờ một trăm kia không nhỏ, ông già ấy ra sức thổi rất nhiều.

Trương Dương nói: "Giai điệu cũng không tồi"

Kiều Mộng Viện nói: "Rất bình thường rất nghiệp dư" Đôi mắt đẹp lại không tự chủ nhìn lên vầng trăng khuyết trên cao, trăng sắng mỏng như một miếng băng treo lơ lửng trong bầu trời đêm màu xanh, Kiều Mộng Viện nhìn ánh trăng, Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện, lần này gặp lại đã làm cho hắn có một cảm giác xa cách rất mạnh, Trương Dương không thích loại cảm giác này, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: "Sao lại đột nhiên kiêng rượu?" Lúc Trương đại quan nhân nói ra những lời này rõ ràng là cố ý tò mò rồi.

Ánh mắt của Kiều Mộng Viện vẫn nhìn chăm chú vào vầng trăng sáng, nhẹ giọng nói:" Rượu là một chất độc, biết rõ là chất độc, vì sao lại không dừng uống?"

Trương Dương nói: "Rất nhiều thứ chỉ cần nghiện rồi thì không bỏ được"

Kiều Mộng Viện nói: "Trên đời này không có cái gì là không bỏ được cả" Nói xong câu đó, cô không nhịn được hắt xì một cái, Trương Dương nhân cơ hội này đem cái áo khoác vừa cửa ra phủ cho cô, lần này thì Kiều Mộng Viện không có từ chối.

Trương Dương nói: "Có phải là đang suy nghĩ về chuyện quá khứ hay không?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: "Thật ra từ khi anh đưa tôi đến Đông Giang, tôi vẫn chưa từng một lần trở lại"

Trương Dương nao nao, thấp giọng nói: "Còn trở lại hay không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tổng tài của tập đoàn Lam Tinh Kim Thượng Nguyên tiên sinh, cuối năm sẽ đến Giang thành, tôi phải tìm ông ta để bàn chuyện hợp tác kỳ hai"

Trương Dương cười nói: "Bây giờ ngoại hối đã đi vào quỹ đạo rồi, cô về hay không về cũng không còn khác biệt gì nữa"

Kiều Mộng Viện giống như là đang suy nghĩ vậy, nói: "Thật ra con người trên thế giới này rất nhỏ bé, vô luận là thiếu sự tồn tại của ai, thì thế giới này cũng không thay đổi gì cả"

Trương Dương nói: "Con người sống đúng là không dễ dàng, nguyên nhân chính là vì như vậy, cho nên chỉ cần sống một ngày thì phải sống cho thật đặc sắc, về phần sau đó lưu lại cái gì? Tôi không nghĩ đến, mà cũng không đến lượt chúng ta nghĩ đến"

*****

Kiều Mộng Viện giữ chặt áo khóac của Trương Dương, tiếp tục đi về phía trước, nhiệt độ không khí dần dần giảm xuống, hơi thở của cô cũng đã dần xuất hiện những làn khói trắng: "Anh của tô gần đây hợp tác với anh?"

Trương Dương cười nói: "Hẳn là hỗ trợ cho tôi mới đúng, bí thư Từ giao công tác xây dựng trung tâm thể dục mới cho tôi, tôi giao công trình này cho tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long, bởi vì có liên quan đến vấn đề đầu tư, một mình Lương Thành Long không có năng lực bỏ ra nhiều vốn như vậy, cho nên mới tìm đến anh của cô, ít nhiều gì cũng là nhờ anh của cô hỗ trợ giải quyết vấn đề tài chính"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Anh ấy mượn của tôi ba chục triệu"

Trương Dương cười ha hả.

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ thành công"

Trương Dương dừng chân lại, nói: "Vì sao tin tưởng tôi?" Hắn cố gắng bắt lấy ánh mắt của Kiều Mộng Viện, nhưng Kiều Mộng Viện vẫn tiếp tục đi về phía trước, Trương Dương đành phải tiếp tục đuổi theo bước chân của cô, Kiều Mộng Viện nói: "Một loại cảm giác"

Trương Dương nói: "Không phải là cảm giác đâu, mà thành lâp dựa trên cơ sở hiểu biết của cô về tôi"

Kiều Mộng Viện nói: " Tôi không biết anh, tôi vốn tưởng rằng mình rất thông minh, dễ dàng nhìn thấu tất cả xung quanh, nhưng mà đến bây giờ tôi rốt cục đã hiểu, cái nhìn thấu là ánh mắt của tôi chứ không phải là nội tâm của tôi"

Trương Dương cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Kiều Mộng Viện, trải qua một hồi lâu hắn mới nói: "Nội tâm của cô luôn luôn là chốn cực al5c"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi mong là có thể như vậy"

Phía trước đã là đại viện tỉnh ủy rồi, Kiều Mộng Viện dừng chân lại, cười thản nhiên với Trương Dương, nói: "Không cần tiễn tôi nữa, tôi tự mình đi vào"

Trương Dương nói: "Tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, đưa người thì đưa đến cửa lớn, không thiếu hai bước"

Kiều Mộng Viện lắc đầu, trả áo khoác lại cho hắn, khoát tay áo, xoay người đi vào cửa lớn, Trương Dương đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng của Kiều Mộng Viện từ từ biến mất, lúc này mới chịu xoay người rời đi.

Trương Dương sáng ngày hôm sau đã trở về Nam Tích, hành trình đến Đông Giang lần này cũng không đạt được bất kỳ thành quả nào hết, thái độ của Quan Chỉ Tình rất rõ ràng, người ta không coi cái loại hình thi đấu cấp tỉnh này ra gì cả, nếu như đã nói rõ với nhau rồi, thì Trương đại quan nhân cũng không đi quấy rầy người ta nữa, Đinh Triệu Dũng nói một câu rất đúng, vận động viên trong nước nhiều, Quan Chỉ Tình không muốn, tự nhiên sẽ có người khác muốn, lúc đầu lựa chọn Quan Chỉ Tình không chỉ bởi vì suy nghĩ đến lực ảnh hưởng của cô ta, mà còn cho rằng nguyên quán của cô ta là ở Nam Tích. Sau khi Quan Chỉ Tình từ chối, Trương Dương dự tính đặt ánh mắt rộng lớn, tìm trong giới thể dục thể thao trong nước để kiếm đại sứ hình tượng, chỉ cần phát ngôn thôi cũng được nữa, hẳn là có thể thu xếp được chuyện này.

Bên trong ủy ban thể dục đang chia ra làm hai phái, một vài người do phó chủ nhiệm Tang Kim Đường dẫn đầu cho rằng cần phải sử dụng tiền vào chổ cần thiết nhất, bởi vì tiền bây giờ đang là cái rất quan trọng, mà đại sứ hình tượng thì chẳng cần thiết. Phe còn lại do Lý Hồng Dương dẫn đầu, Lý Hồng Dương cho rằng mời đại sứ hình tượng cũng có thể, nhưng mà nhất định phải mời vận động viên quê quán tại Nam Tích, nếu không thì làm sao có thể nói là đại biểu cho hình tượng của Nam Tích được chứ?

Trương đại quan nhân thì không cho là như vậy, trong cuộc họp đảng, hắn đem suy nghĩ của mình nói ra: "Tôi cho rằng mời đại sứ hình tượng, tiêu tốn một số tiền là đáng giá, có đại sứ hình tượng, thì độ nổi tiếng của đại hội tỉnh chúng ta sẽ tăng lên, sẽ có xí nghiệp chủ động tìm đến tài trợ, nỗ lực của chúng ta chính là vì phần tiền đó, bỏ ra một để đối lại lại mười hoặc một trăm hồi báo, tôi cho rằng như vậy là kiếm ổn không bồi"

Tang Kim Đường nói: "Chủ Nhiệm Trương, tôi cảm thấy rằng công tác đảng không giống với việc làm ăn kinh doanh, chúng ta không nên chỉ suy nghĩ đến hồi báo, mà còn phải lo lắng đến ảnh hưởng xã hội, nếu như đến cho dân chúng biết chúng ta dùng tiền để mời người phát ngôn, như vậy thì bọn họ sẽ nghĩ gì?"

Trương Dương nói: "Bọn họ sẽ cho rằng rất bình thường, theo tiến trình cải cách mở ra, bây gờ tư duy của mọi người đang dần thay đổi theo thời đại, không phải ai cũng là người bảo thủ đâu" Câu nói cuối cùng là hắn đang cố ý nhắm về hướng Tang Kim Đường.

Biểu tình của Tang Kim Đường có chút xấu hổ, vốn còn có vài câu chuẩn bị nói ra nhưng đã nuốt hết lại vào trong bụng rồi, tuy rằng Trương Dương đến đây không lâu, nhưng mà những người ở đây ai cũng lĩnh giáo tác phong cường thế của hắn hết rồi, Tang Kim Đường cũng rõ ràng kết quả nếu tiếp tục nói sẽ chỉ là tự tìm xấu mặt, ông ta cho rằng mình làm như vậy cũng là vì tốt cho ủy ban thể dục thôi, nếu người ta không cần, thì không cần phải nói ra luôn.

Phó chủ nhiệm Lý Hồng Dương nói: "Tôi đồng ý với cách làm tìm đại sứ hình tượng của chủ nhiệm Trương, nhưng mà tôi cho rằng chúng ta nên tìm vận động viên của Nam Tích, dù sao thì bọn họ cũng đại biểu cho hình tượng của thành phố Nam Tích mà, lão Tang nói không sai, mời đại sứ hình tượng chưa chắc đã cần thiết, nhưng mà nếu như là vận động viên của Nam Tích, bọn họ vì quê nhà mà bỏ ra một chút sức cũng là điều nên làm, cho dù có thu một ít phí tượng trưng thì cũng có thể, nhưng mà cũng không thể nào hét giá trên trời được"

Trương Dương cũng biết suy nghĩ của đám người này, nhưng mà với hiện thực trước mắt, Nam Tích quả thật là đang thiếu một vận động viên có lực ảnh hưởng lớn, tuy rằng trong đội thể dục có hai người, nhưng mà vẫn chưa tạo ra được hiệu ứng oanh động mạnh mẽ, mà cái Trương Dương đang cần chính là cái hiệu ứng oanh động mạnh mẽ ấy, đối với Trương Dương mà nói, chuyện lựa chọn đại sứ hình tượng nhất định phải là thà thiếu chứ không ẩu, hoặc là không tuyên truyền, nếu quyết định tuyên truyền rồi thì phải làm thật phô trương thật thanh thế, làm ra ảnh hưởng lớn. Trương Dương nói: "Cái đề tài này chúng ta tạm thời không thảo luận nữa, từ đây đến lúc đại hội khai mạc còn một khoảng thời gian, phương diện đi tìm đại sứ hình tượng vẫn còn có thời gian đi làm, có những chuyện đã gấp đến sát bên rồi không thể không làm ngay được"

Tất cả đảng viên đều nhìn về hướng của Trương Dương, chẳng biết chuyện gì mà hắn ta lại nói nghiêm trọng như vậy.

Trương Dương nói: "Tất cả mọi người đều là cựu nhân viên của ủy ban thể dục, hẳn là cũng biết hiện trường công trình trung tâm thể dục mới có những điểm không giống so với trong bản vẽ quy hoạch lúc đầu chứ?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tổ trưởng kiểm tra kỷ luận Đoạn Kiến Trung nói: " Thi công cụ thể và quy hoạch lúc đầu là không giống nhau, sai số biến động một ít là được phép"

Trương Dương nói: "Cái tôi nói không phải là cái này, tôi đã xem qua bản vẽ quy hoạch lúc đầu, bây gờ nhìn bản vẽ hiện tại, bên trong có rất nhiều chổ thay đổi, công viên xanh hoa trong bản vẽ lúc trước cũng bị bỏ dở, có người đã cho xây không ít những kiến trúc trái phép ngay trong khu vực xây dựng công viên, chuyện này các người có biết không?"

Trợ lý chủ nhiệm Tiêu Điều Mẫn nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài biết đấy, ủy ban thể dục lúc trước không có tham dự thi công thực tế, tình huống bên kia chúng tôi không rõ ràng"

Thôi Quốc Trụ nói: "Chuyện này thật ra tôi có biết một ít"

*****

Trương Dương mỉm cười nói: " Chủ nhiệm Thôi nói nghe một chút đi"

Thôi Quốc Trụ nói: "Những kiến trúc trái phép trong thời gian đầu quy hoạch cũng không nhiều lắm, nhưng mà sau đó có người nghe được tin đồn thế là liền xây lên một căn nhà, dân chúng xung quanh thấy có người xây, bọn họ liền bắt chước theo, loại hiện tượng này càng diễn ra thì càng mạnh, cục xây dựng thành phố và cục quy hoạch cũng đến hỏi thăm vài lần, nhưng cũng không thể nào trách được dân chúng, pháp luận của cấp trên là không cho phép xây nhà trái phép, nhưng khi đến thời gian chấp pháp, thì lại không thể thi hành nổi"

Phó chủ nhiệm Lưu Cương nói: "Vào cuối năm ngoái từng có một đợt thanh lý tu sửa lớn, lúc đó liên hợp với bên công an để thi hành, quả thật cũng đã hủy đi một số kiến trúc trái phép, nhưng mà sau đó lại bị hàng xóm láng giềng ra ngăn cản, rất nhiều công an thi hành công vụ bị chửi đến nổi không ngẩng đầu lên được, cuối cùng hành động lần ấy cũng chỉ được có tiếng sấm to, chứ không giải quyết được cái gì hết, sau đợt hoạt động chỉnh sửa ấy, những kiến trúc bị dở bỏ cũng lại dựng lên, cho nên mới thành cái dạng này"

Trương Dương nói: "Chuyện này chúng ta phải giải quyết, nếu thành phố đã giao quyền chỉ huy xây dựng trung tâm thể dục mới cho chúng ta, chúng ta nhất định phải làm cho tốt"

Các đảng viên đều không ai nói gì, trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ, chuyện này nói ra thì dễ làm mới khó, loại vấn đề di chứng lâu đời có từ lịch sử này, không ai giải quyết tốt cả.

Sau khi cuộc họp đảng chấm dứt, Trương Dương thu dọn văn kiện, đi về phòng làm việc, vừa trở về đến phòng, thì phó chủ nhiệm Lý Hồng Dương tìm đến.

Trong các vị phó chủ nhiệm thì Trương Dương có ấn tượng không tồi về Lý Hồng Dương, nhìn ra được Lý Hồng Dương là một cán bộ nghiêm túc, Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Lý ngồi đi, tôi đi pha trà cho anh"

Lý Hồng Dương nói: "Không cần đâu, tôi đến nói hai câu thôi, nói xong sẽ đi"

Trương Dương gật đầu, ý bảo Lý Hồng Dương ngồi xuống bên cạnh hắn, Lý Hồng Dương nói: "Chuyện về những kiến trúc trái phép này tôi có nghe qua, những người này xây lên mục đích chính là muốn chính phủ bồi thường, nếu chính phủ không muốn bồi thường, bọn họ cũng không có tổn thất gì cả, sau này trung tâm thể dục mới xây xong, nhà ở của bọn họ cũng tăng giá lên bạc tỉ"

Trương Dương cười lạnh nói: " Tăng giá lên bạc tỉ? Những kiến trúc trái phép này có thể tăng giá lên bạc tỉ?"

Lý Hồng Dương thấp giọng nói: "Có những căn nhà thông qua quan hệ làm tốt thủ tục, từ trái phép biến thành hợp pháp"

Hai hàng lông mày của Trương Dương nhíu lại thành một đường thẳng, Lý Hồng Dương đang muốn nhắc nhở hắn bên trong chuyện này có mờ ám, Trương Dương nói: "Tôi không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng mà nếu người khác muốn dẫm chân lên địa bàn của tôi, tôi không thể không quản"

Lý Hồng Dương nói: "Không quản tốt, đó là một địa lôi trận, mà không ai muốn dẫm lên địa lôi cả, chỉ cần hơi quá đà thì rất có thể làm cho phát nổ liên tiếp, chủ nhiệm Trương, thật ra công viên thể dục chỉ là một phần nhỏ thôi, cần gì phải trêu chọc vào phiền phức này" Lý Hồng Dương không nghĩ ra, ông cho rằng Trương Dương không cần thiết phải xử lý chuyện này, bên ngoài nhìn vào thì chỉ là vài căn nhà xây dựng trái phép mà thôi, nhưng trên thực tế thì sau lưng nó lại liên quan đến những quan hệ và lợi ích rắc rối, đến cuối cùng rất có thể đắc tội với người khác, còn công việc lại chưa làm xong.

Trương Dương nói: " Những địa lôi này nếu không giải quyết sạch sẽ thì sẽ là tai họa ngầm, cho dù chúng ta không cho nổ, thì cũng sẽ nổ trúng người khác, đảng viên chúng ta không phải là đi trước chịu khổ, hưởng thụ phía sau sao? Không thể cứ hô to khẩu hiệu mà không làm gì cả được"

Tuy rằng lÝ Hồng Dương biết được Trương Dương làm việc rất quyết đoán, nhưng ông cũng không có kỳ vọng lạc quan nào đối với kết quả cuối cùng của chuyện này cả, ông nói: " Chủ nhiệm Trương, tôi đã sửa sang lại danh sách các huấn luyện viên ưu tú trong nước rồi, cậu xem đi, có những người chỉ cần dùng lương cao là có thể mời đến được, nhưng cũng có một số người dùng nhiều tiền cũng không mời được, tôi đã phân loại và liệt kê ra"

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Lý cực khổ rồi, chờ sau khi tôi xem xong, chúng ta tìm thời gian thương lượng, làm sao mời những huấn luyện viên ưu tú này về"

Lý Hồng Dương gật đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nếu như mời nhiều huấn luyện viên ưu tú, thì phải trả một số kinh phí tương đối lớn"

Trương Dương nói: " Không phải chỉ là tiền thôi sao? Dễ mà, anh chỉ cần liên hệ thôi, chuyện tiền bạc giao cho tôi"

Lý Hồng Dương nửa tin nửa ngờ nhìn Trương Dương, Trương Dương không khỏi cười nói: " Sao vậy? Không có lòng tin ở tôi à?"

Lý Hồng Dương cũng cười nói: "Không phải, chỉ là tôi thấy lần này chúng ta bước một bước rất lớn, trong lòng vừa hy vọng vừa lo lắng"

Trương Dương nói: " Tôi cũng không có kinh nghiệm trong vụ việc này, nhưng mà chuyện này dù sao cũng phải có một bắt đầu, nói thế nào cũng phải có người khai thác, vô luận là chúng ta thành công hay thất bại, thì những người chúng ta đều xứng đáng là người khai thác cả"

Vào buổi chiều cùng ngày, Trương Dương kêu phó chủ nhiệm Tang Kim Đường đi một chuyến đến cục quy hoạch, trong đáy lòng của Tang Kim Đường thật ra là không muốn đi, chỉ là Trương Dương bắt ông phải đi chung, cái này có vẻ giống như không có trâu bắt chó đi cày vậy, thân là phó chủ nhiệm nên ông cũng không thể từ chối được.

Cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn trước đó đã có giao tiếp với Trương Dương rồi, lần trước bị Trương Dương và Lương Thành Long buộc ký một phần hợp đồng, cho đến bây giờ trong lòng vẫn còn đang canh cánh, sau đó ông ta nghe nói Trương Dương dựng lên một căn nhà tại trung tâm thể dục mới, rồi chống đối với Từ Quang Lợi, mà còn hát vang khúc khải hoàn nữa, Hoắc Đình Sơn càng cảm thấy rằng người thanh niên Trương Dương này không dễ chọc, may là lần trước trong quá trình chấp pháp không có trở mặt gì với hắn ta cả.

Nghe nói Trương Dương và Tang Kim Đường cùng đến, Hoắc Đình Sơn chủ động đứng dậy ra cửa nghênh đón, nếu là lúc trước thì ông sẽ không làm như vậy, nhưng mà Trương Dương bây giờ rất có danh tiếng trong thể chế Nam Tích, torng ấn tượng của Hoắc Đình Sơn, người này chính là một gã lưu manh chính trị, đối với một nhân vật như vậy, tốt nhất là đừng đắc tội với người ta, cho nên Hoắc Đình Sơn làm rất chu đáo theo lễ nghĩa cấp bậc.

Trương Dương vừa đi vào trong phòng làm việc của Hoắc Đình Sơn, Hoắc Đình Sơn đã đón tiếp, mặt đầy nụ cười, nói: "Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Tang, ngọn gió nào đã thổi hai người đến đây vậy?" Trương, Tang vốn là đồng âm, nghe sơ sơ giống như ông ta đang hô hai lần vậy. (Trương = zhăng, Tang = zăng; nghe giống nhau thật)

Trương Dương cười đưa tay lên bắt tay với ông ta: "Vô sự không đang điện tam bảo, ngày hôm nay hai người chúng tôi đến đây chính là vì cầu người mà đến"

*****

Hoắc Đình Sơn cũng là một lão bánh quẩy trong chính trị, cười nói: "Chủ nhiệm Trương đâu cần phải nói những lời này, chúng ta đều là đơn vị anh em, có gì cần thì cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm hết sức, tuyệt đối không ra sức khước từ" Hoắc Đình Sơn nói rất sảng khoái, nhưng torng lòng lại không nghĩ vậy, việc nhỏ đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng nếu như Trương Dương đưa ra chuyện gì đó vướng tay vướng chân, thì ông khẳng định là không hỗ trợ.

Trương Dương nói: "Cục trưởng Hoắc, bản vẽ quy hoạch lúc đầu của trung tâm thể dục mới ông hẳn là có chứ"

Hoắc Đình Sơn gật đầu, nơi này là cục quy hoặc, những cái này vốn nằm trong phạm trù phân công quản lý của ông, Hoắc Đình Sơn cười hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Trương Dương nói: "Là như vậy, bên nhận thầu của trung tâm thể dục mới phản ánh với tôi, đất dùng quy hoạch của trung tâm thể dục mới bị chiếm dụng phi pháp nghiêm trọng, trong phạm vi quy hoạch, có rất nhiều kiến trúc trái phép"

Hoắc Đình Sơn nói: "Hình như là có loại hiện tượng này, nhưng mà hẳn là không nghiêm trọng đâu, trước khi công trình triển khai đã tiến hành công tác thanh lý, nếu không sẽ không khởi công thuận lợi"

Trương Dương nói: "Tôi đã đi thăm dò thực địa, tính toán sơ bộ một chút, những kiến trúc trái phép liên quan có đến hai mươi ba hộ, tổng cộng là hơn bảy ngàn mét vuông, bởi vậy mà đã có bảy mẫu đất bị chiếm dụng phi pháp"

Hoắc Đình Sơn cười nói: "Không có khả năng nghiêm trọng như vậy, chủ nhiệm Trương thật sự đã thăm dò thực địa sao?"

Trương Dương lấy ra những tấm ảnh chụp đặt lên trên bàn làm việc của Hoắc Đình Sơn: "Những cái này đều là ảnh chụp của các kiến trúc trái phép"

Hoắc Đình Sơn nhìn thấy những tấm ảnh, im lặng không nói, ông cầm lấy cẩn thận nhìn, sau khi xem xong tất cả mới bỏ ảnh xuống, nói: "Quy hoạch và xây dựng thực tế là hai khái niệm khác nhau, có đôi khi cũng phải suy nghĩ đến tình huống thực tế"

Trương Dương nói: "Nói như vậy thì quy hoạch chẳng phải trở thành lời nói suông hay sao?"

Hoắc Đình Sơn thở dài nói: "Chủ nhiệm Trương, những tình huống mà cậu phản ảnh ít nhiều gì tôi cũng có nghe nói qua, nhưng mà không phải thứ mà cục quy hoạch chúng tôi có thể thay đổi, vấn đề xây dựng trái phép này hẳn là do bên cục xây dựng thành phố phụ trách" Ông ta thấy Trương Dương nhắm chuyện này không tha, lập tức bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, phương pháp trốn tránh trách nhiệm thông thường nhất trong quan trường chính là đá bóng, đừng tưởng chỉ có cầu thủ mới có trình độ đá bóng, trình độ đá bóng của quan viên trong nước cũng thuộc hàng hạng nhất thế giới đấy.

Trương Dương cũng đã có chuẩn bị tâm lý đối với cách làm đá bóng của Hoắc Đình Sơn rồi, hắn mỉm cười nói: "Tôi chưa nói là chuyện này do ai phụ trách cả, tôi chỉ muốn cục trưởng Hoắc nói một câu thôi"

Hoắc Đình Sơn cũng cười tủm tỉm nói: "Nói cái gì?"

"Cục trưởng Hoắc cho rằng những kiến trúc này có phi pháp hay không? Những kiến trúc này có xây dựng trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới của chúng ta hay không?"

Hoắc Đình Sơn lập tức hiểu rõ, thằng nhãi này đang bức mình tỏ thái độ, chỉ cần mình tỏ thái độ, thì cái tiếp theo mà hắn đòi chính là văn bản chứng minh, hắn cũng không kêu mình đứng ra giải quyết chuyện này, mà chỉ muốn tìm căn cứ và lý do thôi, không ngờ rằng suy nghĩ của hắn cũng chu đáo thật đấy, trước tiên là tìm một cái cớ, sau đó mới từ từ khai đao với những kiến trúc trái phép này, cái nay chính là muốn lôi mình xuống nước đây mà. Hoắc Đình Sơn lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy rồi, liếc mắt một cái liền nhìn ra mục đích của Trương Dương, trong lòng ông cười thầm, thằng nhóc, muốn kéo tôi vào à, không dễ dàng vậy đâu.

Hoắc Đình Sơn ho khan một tiếng, bắt đầu giở giọng: " Chủ nhiệm Trương, tình huống mà cậu nói tôi đã biết rồi, như vậy đi, cậu giữ những tấm ảnh này lại, tôi sẽ cho đồng chí trong cục đi xem thử, thị sát tình hình một chút, nhìn xem là có trái phép hay không, rốt cục là sai sót bao nhiêu so với bản vẽ lúc đầu, cậu thấy thế nào?"

Trương Dương nhìn Hoắc Đình Sơn, không chỉ thích đá bóng với mình mà còn chơi cả chiến thuật kéo dài thời gian, rốt cục đúng là lão bánh quẩy, lão chính khách mà, thảo nào hiệu suất công tác trong thể chế lại thấp như vậy, tất cả đều bị người như vậy gây rối, lúc đầu sao tôi xây nhà, ông lại đến nhanh như vậy? Khi đó kiểm tra trái phép sao tích cực quá vậy? Trương Dương nói: "Khi nào thì cục trưởng Hoắc có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục?"

Hoắc Đình Sơn nói: "Nếu thật sự có kiến trúc trái phép, tôi sẽ phản ánh với lãnh đạo trước" Những lời này của Hoắc Đình Sơn rất uyển chuyển, Trương Dương cậu chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm ủy ban thể dục, nhiều nhất cũng là cùng cấp với oti6, dựa vào cái gì mà tôi phải cho cậu câu trả lời thuyết phục chứ? Cho dù là muốn nói thì tôi cũng đi tìm lãnh đạo nói, tên nhóc cậu tốt nhất là làm tốt vị trí của mình, những lời này nếu nói thẳng ra thì nói không chừng là có thể trở mặt, nhưng mà Hoắc Đình Sơn nói rất uyển chuyển, tránh tất cả mọi xung đột gay gắt, càng biểu lộ đầy đủ ý tứ của mình ra cho Trương Dương.

Tính nhẫn nại của Trương Dương bây giờ coi như là không tồi, hắn gật đầu nói: "Cục trưởng Hoắc, nếu như vậy, tôi chờ tin tức tốt của ông"

Hoắc Đình Sơn đứng dậy, khách đã nói là muốn đi, thì sau đó phải là đứng lên tiễn khách, khách còn chưa nói ra, chỉ là toát ra ý tứ, mà ông ta đã đứng dậy trước rồi, cái này gọi là đuổi khách ấy, tuy rằng trên mặt của Hoắc Đình Sơn vẫn mang theo nụ cười thân thiết, nhưng mà ý tứ biểu lộ ra thì không có nhiều thân mật cho lắm: "Chủ nhiệm Trương ngồi thêm một chút nữa đi"

Trương Dương thật sự rất bội phục lão cáo già này, mẹ kiếp, ông nói rõ là đuổi tôi đi rồi, còn cần phải làm ra loại chuyện khẩu thị tâm phi như vậy không, Trương Dương cũng lười tính toán với ông ta, ông không muốn nói với tôi, tôi cũng chẳng buồn bàn với ông, Trương Dương nói: "Tôi đi trước, có kết quả rồi, cục trưởng Hoắc nhất định phải liên hệ với tôi"

Hoắc Đình Sơn cười nói: "Nhất định"

Nhìn bóng lưng của Trương Dương và Tang Kim Đường rời đi, nụ cười trên mặt của Hoắc Đình Sơn dần dần biến mất, ông ta trở lại bàn làm việc ngồi xuống, cầm lấy điện thoại gọi cho điện thoại trong phòng làm việc của cục trưởng cục xây dựng thành phố Mãnh Sĩ Xung, điện thoại vừa được chuyển, Hoắc Đình Sơn liền cười nói: "Lão Mạnh à, tôi là Hoắc Đình Sơn"

Bên đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng của Mạnh Sĩ Xung: " Lão đại ca có gì dặn dò à? Có phải là muốn hẹn tôi đi đánh bài không?"

Mạnh Sĩ Xung nói: "Vừa rồi chủ nhiệm Trương của ủy ban thể dục đến tìm tôi, nói về chuyện những kiến trúc trái phép của trung tâm thể dục mới"

Nụ cười của Mạnh Sĩ Xung đột nhiên thu lại: "Trương Dương? Hắn hỏi chuyện này làm gì?"

"Thành phố giao quyền chỉ huy xây dựng trung tâm thể dục mới cho hắn, ông cũng không phải là không biết, bây giờ hắn cho rằng hiện trường công trình bây giờ không giống với quy hoạch giai đoạn trước, yêu cầu tôi đứng ra giải quyết chuyện này"

Mạnh Sĩ Xung có chút khẩn trương nói: "Vậy ông nói thế nào?"

Hoắc Đình Sơn nói: "Tôi đương nhiên là giao cho ông, tôi phỏng chừng là hắn ta khẳng định sẽ tìm ông, cho nên nói sớm với ông một tiếng, cho ông chuẩn bị trước"

Mạnh Sĩ Xung nói: "Tìm tôi làm gì? Tôi đâu có quen hắn"

Hoắc Đình Sơn bật cười vì những lời này của Mạnh Sĩ Xung: "Ông sẽ làm quen với hắn, người thanh niên này rất quật cường, nhìn trúng chuyện gì khẳng định sẽ làm, những kiến trúc trái phép ở khu đất ấy là sự thật, lão Mạnh, ông nên suy nghĩ đối sách ổn thỏa đi"

Mạnh Sĩ Xung nói: "Tôi mặc kệ hắn"

Biện pháp mà Mạnh Sĩ Xung áp dụng chính là lãng tránh, Trương Dương cậu không phải là muốn tìm tôi sao? Tôi không quen cậu, tôi không cần gặp cậu.

*****

Trương Dương và Tang Kim Đường cùng đi đến cục xây dựng thành phố, cục trưởng Mạnh Sĩ Xung không có mặt ở đây, phó cục trưởng thì có đến mấy người, chỉ là những người này đều là vô dụng, lời của bọn họ chẳng nói được gì cả, Trương Dương kêu bọn họ gọi điện thoại di động cho Mạnh Sĩ Xung, cả đám đều lắc đầu, cục trưởng Mạnh không có điện thoại di động, nhắn tin báo thì được, chỉ là ông ta chẳng biết có về hay không.

Tang Kim Đường bị Trương Dương lôi đi kéo về nửa ngày, trong lòng vốn không tình nguyện rồi, bây giờ lại mắc kẹt ở cục xây dựng thành phố này, không nhịn được nói: "Chủ nhiệm Trương, cục trưởng Mạnh không có ở đây, chúng ta về thôi, ở đây cũng vô dụng"

Trương Dương gật đầu, trong lòng thầm nghĩ lão già Mạnh Sĩ Xung này không phải là cố ý ẩn nấp mình chứ? Từ chuyện đi từ cục quy hoạch cho đến cục xây dựng thành phố cho thấy, những quan liêu trung tầng này rất là khó đối phó, muốn bọn họ thành thật làm việc, tuy rằng bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đã giao quyền chỉ huy xây dựng trung tâm thể dục mới cho mình, nhưng mà trong mắt của người khác mình chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm ủy ban thể dục thôi, cán bộ cấp xử, nhớ đến chuyện này, Trương Dương không khỏi có chút căm tức, đã gần một tháng nay rồi, mà bộ tổ chức vẫn còn chưa giải quyết chuyện cấp chính xử của mình, xem ra cần phải đi tìm thành phố một chuyến thôi.

Trương Dương và Tang Kim Đường chia tay ngay tại cửa của cục xây dựng thành phố, Tang Kim Đường trở về ủy ban thể dục, còn Trương Dương thì đi thẳng đến tòa thị chính, hắn không có nhiều thời gian để chơi cùng đám người này, hắn đã nghĩ ra một đối sách rồi.

Người đầu tiên mà Trương Dương tìm chính là Hạ Bá Đạt, Hạ Bá Đạt vừa mới đi họp về xong, đang ngồi trong phòng làm việc sinh hờn dỗn, trong cuộc họp khi nãy Trần Hạo đã có vài lần lớn tiếng đoạt vị trí chủ đạo, một thường vụ phó thị trưởng, cho dù có bí thư Từ đứng sau chống lưng, thì ít nhất cũng phải phân rõ tôn ti, ông chẳng qua chỉ là phê bình Trần Hao làm việc bất lực thôi, ai dè Trần Hạo liền khóc lóc ngay, thế là cả đám phó thị trưởng đều nói giúp cho. Hạ Bá Đạt tức đến nổi muốn phất tay áo bỏ đi cho rồi, công tác của Nam Tích đúng là khó triển khai thật, những phó thị trưởng này tất cả đều tôn thờ Từ Quang Nhiên cả, trong mắt căn bản là không có thị trưởng như ông.

Lúc này Trương Dương đi tìm Hạ Bá Đạt, vốn Hạ Bá Đạt không muốn gặp, nhưng mà tự nhiên lại thay đổi chủ ý, kêu thư ký gọi Trương Dương vào.

Trương Dương đi vào làm vẻ mặt phiền muộn, trong lòng của hắn quả thật rất khó chịu, nhưng mà biểu tình trên mặt thì ít nhiều gì cũng có chút khoa trương, nhưng hắn muốn làm ra cái vẻ mặt như vậy để cho Hạ Bá Đạt xerm.

Tâm tình của Hạ Bá Đạt vốn không được tốt, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Trương Dương còn xấu xí hơn cả mình, thế là nổi lòng tò mò lên, Hạ Bá Đạt nói: "Sao vậy? Ai giựt tiền của cậu à? Mặt đen thế?"

Trương Dương thở dài nói: "Thị trưởng Hạ, tôi chuẩn bị từ chức"

Hạ Bá Đạt nghe vậy cả kinh, chỉ vào ghế sô pha đối diện nói: "Ngồi xuống trước đi, đang yên đang lành sao lại đột nhiên muốn từ chức?"

Trương Dương ngồi xuốn ghế sô pha, cầm lấy một xách ảnh để lên bàn, nói: "Thị trưởng Hạ, ông xem đi"

Hạ Bá Đạt đi đến bên cạnh Trương Dương ngồi xuống, cầm lấy những tấm ảnh nhìn một chút, bên trong đều là những căn nhà và kiến trúc đổ nát, bởi vì không có dấu hiệu rõ ràng, cho nên Hạ Bá Đạt cũng không biết là những cái này được chụp ở đâu, nhưng mà, từ công tác hiện tại mà Trương Dương đảm nhiệm thì cũng không khó đoán ra được những kiến trúc này có liên quan đến trung tâm thể dục mới, Hạ Bá Đạt nói: "Những căn nhà này có vấn đề gì? Xây dựng trái phép sao?"

Trương Dương nói:" Ánh mắt của thị trưởng Hạ thật sự là sáng hơn đuốc nữa, liếc mắt một cái liền thấy rõ bản chất của vấn đề"

Hạ Bá Đạt không khỏi mỉm cười nói: "Cậu bớt nịnh tôi đi, có chuyện gì thì cứ việc nói, đừng thừa nước đục thả câu trước mặt tôi, tôi không có nhiều thời gian lòng vòng với cậu"

Trương Dương nói: " Ông xem, những tấm ảnh này tất cả đều là những kiến trúc trái phép trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới"

Hạ Bá Đạt nói: "Nếu là kiến trúc trái phép, thì cậu có thể đi tìm cục quy hoạch và cục xây dựng thành phố để cùng nhau giải quyết" Ông đã ý thức được rằng Trương Dương khẳng định là gặp phải phiền phức trong lúc xử lý chuyện này, cho nên mới tìm đến mình, thằng nhóc này đang muốn mình ra mặt đây.

Trương Dương nói: "Tôi vừa mới đến Nam Tích, không ai coi một chủ nhiệm ủy ban thể dục như tôi vào mắt cả, người ta hoặc là chơi đá bóng với tôi, còn không thì chơi trò trốn tìm với tôi, dù sao thì cũng không một ai thật lòng giúp tôi giải quyết vấn đề cả"

Hạ Bá Đạt cười nói: " Bực tức không nhỏ đây, cậu vừa mới đến Nam Tích đúng là không giả, nhưng nếu nói đến không ai coi cậu ra gì thì có chút khoa trương rồi, bí thư Từ rất trọng dụng cậu, bằng không thì cũng không giao quyền chỉ huy xây dựng trung tâm thể dục mới cho cậu đâu" Những lời này của Hạ Bá Đạt đầy thâm ý bên trong.

Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Hạ cũng ghen à" Đổi lại là người khác hẳn là không dám nói như vậy trước mặt của Hạ Bá Đạt đâu, nhưng mà Trương Dương thì dám, phong cách làm việc trước giờ của hắn là như thế, Hạ Bá Đạt cũng không chấp nhất gì hắn cả, Hạ Bá Đạt cười ha hả nói: "Nói bậy, tôi ghen cái gì? Chỉ là nói chuyện thôi"

Trương Dương nói: "Tôi là do ông điều đến Nam Tích, tôi là người của ông, bí thư Từ dùng người của ông mà không thương lượng đến ông, lẽ nào trong lòng ông thật sự không có cái suy nghĩ khác sao?" Trương đại quan nhân rất giỏi trong việc nói đơn giản khái quái về cái sự tranh đấu phức tạp của chính trị, nhưng mà trong sự đơn giản ấy lại ẩn chứa một đạo lý.

Hạ Bá Đạt cười nói: "Cái gì mà người của cậu người của tôi? Tất cả chúng ta đều là cán bộ đảng, làm việc cho nhân dân, có cùng chung một mục tiêu, đó chính là xây dựng tốt quốc gia của chúng ta, cậu có tư tưởng này là không được, đem đồng chí đảng phân năm chia bảy, tôi cần phải phê bình cậu" Nói là phê bình, nhưng trên mặt lại là nụ cười, xem ra con người của Hạ Bá Đạt cũng không cứng nhắc.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Hạ, chúng ta quen biết lâu như vậy, con người của tôi thế nào ông cũng rõ, lúc đầu tôi gặp phiền phức trong sân bay mới Giang thành, chính ông đã đem tôi từ Giang thành đến Nam Tích, nếu như nói tôi thật sự là thiên lý mã gì đó, thì ông nhất định chính là Bá Lạc xem ngựa"

Hạ Bá Đạt cười rất lớn tiếng, vì lời nói của Trương Dương đã làm cho lòng ông vui vẻ.

Hạ Bá Đạt tiếp tục nói:" Vừa mới đến Nam Tích, những chuyện của ủy ban thể dục hẳn ông cũng biết, cái chức bí thư tổ đảng của tôi thiếu chút nữa đã mất, tôi cũng không gạt ông, từ khi bí thư Từ giao trọng trách của đại hội tỉnh lên đầu của tôi, tôi liền cảm thấy rất áp lực, sử dụng một câu nói được lưu hành đương thời, tôi chỉ là dân tị nạn chính trị, chứ tôi không phải đến để chịu tiếng xấu thay cho người khác"

Hạ Bá Đạt cũng không ngăn cản lời nói của Trương Dương, ngược lại, ông còn muốn nghe Trương Dương nói về việc này, Trương Dương có thể đem suy nghĩ trong lòng nói ra mà không giữ lại, chứng minh rằng Trương Dương không coi ông là người ngoài, Hạ Bá Đạt nói: "Không ai bắt cậu phải chịu tiếng xấu thay cho người khác cả"

*****

Trương Dương nói: " Thị trưởng Hạ, tôi không chỉ xem ông là Bá Lạc, tôi còn xem ông trở thành trưởng bối, cái này không phải là tôi muốn lôi kéo làm quen gì cả, tôi thấy ông thì trong lòng đặc biệt thân thiết, có cảm giác như gặp người thân vậy"

Hạ Bá Đạt được thằng nhãi này nịnh nọt mà cảm thấy dở khóc dở cười, tuy rằng biết rõ là hắn ta đang nịnh nọt mình, nhưng mà trong lòng lại rất thoải mái: "Tên nhóc cậu bớt giả bộ đi, nói chính sự đi"

Trương Dương nói: "Tài chính của Nam Tích gặp khó khăn, bây giờ xây dựng trung tâm thể dục mới cũng gặp phải vấn đề tương tự, có vài lời, tôi chưa từng nói ra trước mặt người khác, nhưng ông là trưởng bối của tôi, lại là Bá Lạc của tôi, tôi liền đánh bạo nói ra một phen"

Hạ Bá Đạt gật đầu, cổ vũ hắn tiếp tục nói.

Trương Dương nói: "Tôi biết mọi người ngoài miệng đều chúc mừng tôi thăng quan tiến chức, nhưng trong lòng đều cười thầm tôi đang bị lọt vào bẫy, trong thời gian này, có được quyền chỉ huy xây dựng trung tâm thể dục mới, cũng có nghĩa là phải gánh một trọng trách rất lớn, bí thư Từ rốt cục là coi trọng năng lực của tôi, hay là muốn đẩy tôi vào hố lửa, chuyện này thì tôi không nói rõ được"

Trong lòng Hạ Bá Đạt nghĩ: Cậu làm sao mà không rõ, tên nhóc cậu thấy rất rõ ràng mà, nhìn ra được Từ Quang Nhiên đang đẩy cậu vào hố lửa, nếu đã rõ rồi, vì sao lại còn muốn tiếp chiêu?

Trương Dương nói: "Tôi vốn nghĩ rằng cứ việc đi làm, cùng lắm là từ chức, tôi còn trẻ, tôi cũng không có vấn đề gì, đổi một chổ khác cũng có thể bắt đầu lại một lần nữa, chỉ tốn một ít thời gian mà thôi, cái tôi không thiếu chính là thời gian, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, tôi không thể làm như vậy được, tôi làm như vậy chính là đạp lên mặt mũi của thị trưởng Hạ ông"

Hạ Bá Đạt cố nén xúc động muốn nói chuyện, cậu làm gì mà đạp lên mặt mũi của tôi? Cậu tự đạp lên mặt mũi của cậu, đạp tôi cái rắm à.

Trương Dương nói:" Tôi là cán bộ do ông đưa đến Nam Tích, nếu như tôi lâm trận bỏ chạy, người khác sẽ nghi ngờ ánh mắt của thị trưởng Hạ ông, sẽ cảm thấy rằng ông nhìn người không rõ, tôi chịu một chút ủy khuất cũng không sao, nhưng tôi không thể để người khác hiểu lầm ông được" Những lời này của hắn nói ra nghe có vẻ vô cùng cảm động.

Nhưng mà Hạ Bá Đạt lại không có chút cảm động nào hết, ông đã nhìn ra, tên nhóc này ngày hôm nay đã dùng biện pháp này để lôi mình vào trong cuộc chơi, Hạ Bá Đạt nói: "Cậu có thể có được giác ngộ như vậy là tốt rồi, người khác nói cái gì cũng không quan trọng, dùng hành động thực tế để phản bác lại nghi vấn của người khác mới là có lực nhất"

Trương Dương nói: "Cho nên tôi chuẩn bị hành động rồi"

Những lời này đã khiêu khích sự hứng thú của Hạ Bá Đạt, ông thấp giọng nói: "Cậu chuẩn bị hành động gì?"

Trương Dương nói: "Tôi muốn thanh trừ những kiến trúc trái phép trong công trường trung tâm thể dục mới" Nói xong hắn lại bổ sung một câu:" Tất cả kiến trúc trái phép"

Hạ Bá Đạt nói: "Chuyện này không thuộc về phạm trù quản lý của ủy ban thể dục bên cậu"

Trương Dương nói: "Tôi đây không phải là đến tìm ông hỗ trợ sao? Tôi nghĩ thị trưởng Hạ có thể tự mình đến xem tình hình thực tế, tốt nhất là mang tất cả lãnh đạo các ban ngành khác đều đến làm một cuộc họp tại hiện trường thi công, lúc đó định ra phương án xử lý những kiến trúc trái phép này"

Hạ Bá Đạt không nói gì, ánh mắt của ông rơi lên những tấm ảnh chụp từ những kiến trúc trái phép, nhìn một hồi lâu, mới chịu lên tiếng: " Chín giờ sáng ngày mai, tôi đi đến công trường thi công nhìn, đến lúc đó gọi những người đứng đầu của cục quy hoạch, cục xây dựng thành phố đến luôn" Hạ Bá Đạt sở dĩ đáp ứng nhanh như vậy cũng là có nguyên nhân cả, ông không phải là bị những lời nói nãy giờ của Trương Dương làm cho cảm động, mà là bởi vì gật đây Hạ Bá Đạt đã chú ý vào việc xây dựng thành phố, trong khi thành phố đang triển khai hoạt động xử lý những kiến trúc trái phép, Trương Dương đưa ra chuyện này rất đúng lúc, Hạ Bá Đạt đã tìm được điểm xâm nhập, đúng lúc có thể mượn chuyện trung tâm thể dục mới, xử lý toàn bộ những kiến trúc trái phép trong toàn bộ thành phố Nam Tích.

Trương Dương đương nhiên không rõ ràng điểm này, hắn còn tưởng rằng Hạ Bá Đạt đã bị mình làm cảm động, chứ không biết rằng Hạ Bá Đạt cũng không phải là một người nỗ lực vì người khác một cách đơn giản như vậy, sở dĩ ông ta đáp ứng yêu cầu của Trương Dương, cũng bởi vì bây giờ công việc mà Trương Dương muốn làm phù hợp với yêu cầu hiện tại, dưới tiền đề không xung đột với lợi ích bản thân, Hạ Bá Đạt mới có hành động tương ứng, khái niệm chính trị của ông ta vốn là như vậy đó, lấy ổn định làm đầu.

Buổi sáng ngày hôm sau, thị trưởng Hạ Bá Đạt đến đúng giờ tại hiện trường công trình trung tâm thể dục mới, tất cả lãnh đạo của cục quy hoạch, cục xây dựng thành phố, cục công an đều đến hiện trường, người khởi xướng chuyện này chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương đương nhiên là tích cực tham dự vào, khi mọi người đến đông đủ, đầu tien là cùng đi thị sát một vòng công trường trung tâm thể dục mới với Hạ Bá Đạt, Trương Dương còn đặc biệt mang theo một bản vẽ quy hoạch, đi theo bên cạnh Hạ Bá Đạt chỉ trỏ.

Cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn nhìn tình huống trước mặt, trong lòng có chút bất đắc dĩ, ông ta cười cười với cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung, nhỏ giọng nói: "Chủ nhiệm Trương có chuẩn bị mà đến"

Mạnh Sĩ Xung nhíu nhíu mày, ông không ngờ rằng ngày hôm nay thị trưởng Hạ Bá Đạt lại đến hiện trường thi công thị sát, còn kêu tất cả mọi người đến công trường mà họp nữa, từ tình huống hiện tại xem ra, hẳn là do Trương Dương muốn gây chuyện, Mạnh Sĩ Xung có chút hối hận, ngày hôm qua không nên lựa chọn tránh mặt, mà hẳn là nên gặp mặt nói chuyện với Trương Dương một chút, làm rõ xem hắn ta rốt cục là muốn làm gì.

Cục trưởng công an Trương Đức Phóng chạy đến bên cạnh Hạ Bá Đạt, gã ta một mực lưu ý lời nói của Trương Dương, khi Trương Dương đem trọng tâm câu chuyện đến những kiến trúc trái phép, Trương Đức Phóng biết, vị tiểu lão đệ này quả nhiên không phải là người chịu ngồi yên, dòng nước bình yên của Nam Tích cũng bởi vì hắn mà sắp gặp phải sóng gió lớn.

Hạ Bá Đạt nhìn hơn mười mấy đống kiến trúc hỗn loạn trước mắt, hai tay chắp sau lưng, thấp giọng nói: "Những căn nhà đó đều là kiến trúc trái phép?"

Cục trưởng cục quy hoạch Hoắc Đình Sơn giành nói: "Thị trưởng Hạ, đây đều là nhà dân cả, hẳn không nằm trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục"

Trương Dương cười nói: "Cục trưởng Hoắc, ông không thấy bản vẽ quy hoạch à? Những căn nhà đó đều nằm trong phạm vi quy hoạch cả, trong bản vẽ có đánh dấu rõ ràng"

Hoắc Đình Sơn bị hắn nói thẳng ngay trước mặt của thị trưởng, sắc mặt có chút nhục nhã, lúng túng nói: "Để tôi xem"

Trương Dương đưa bản vẽ cho ông ta thật, sau đó nói với Hạ Bá Đạt: " Tôi đã điều tra qua, trong những căn nhà này căn bản là không có người ở"

Hoắc Đình Sơn nói: "Không có người ở không có nghĩa đó không phải là nhà dân" Trong lời nói toát ra ý tứ bất mãn của Trương Dương.

Hạ Bá Đạt nói: "Mặc kệ là nhà của ai, chỉ cần là kiến trúc trái phép thì phải dở bỏ, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến cảnh tượng chỉnh thể của trung tâm thể dục mới, đây là việc lớn liên quan đến cả hình tượng của Nam Tích, cục quy hoạch các người làm việc kiểu gì thế? Trung tâm thể dục mới là một hạng mục quan trọng, công trình triển khai đến bây giờ, vì sao không thấy quy hoạch quán triệt?" Hạ Bá Đạt chuyển hướng sau cục trưởng cục xây dựng thành phố Mạnh Sĩ Xung, nói: "Ông có thấy được không?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)