← Ch.0607 | Ch.0609 → |
Sau khi Khưu Phụng Tiên đi rồi, Trương Đức Phóng tự cười rồi nói: "Khưu tiểu thư đã có việc bận, thì chúng ta cũng không miễn cưỡng nữa, chúng ta tiếp tục uống rượu thôi."
Cố Minh Kiến mỉm cười nói: "Nghĩ đi nghĩ lại thật là nhanh, anh họ, lúc đầu khi chúng ta mới quen Trương Dương, anh còn là phó cục trưởng cục công an huyện Bảo Hòa kìa."
Trương Đức Phóng cười nói: "Đúng thế, hôm đó hai người ăn cơm ở Hồ Thanh Bình, cậu và một đám lái xe đã xung đột với nhau, may mà Trương Dương đứng ra thấy chuyện bất bình chẳng tha giúp đỡ chúng ta."
Trương Dương cũng cười, đã hơn ba năm trôi qua rồi, thời gian này xảy ra không ít việc, quan hệ của họ từ xa lạ đến gần gũi, rồi lại từ gần gũi đến xa lạ, sự thay đổi địa vị dẫn đến việc việc quan hệ của họ không ngừng thay đổi. Nếu như mục tiêu của con người không giống nhau, thì khó mà đi cùng nhau được, cổ nhân đã nói, đạo bất đồng bất tương vi mưu, xã hội hiện đại bây giờ cũng chú trọng đến mục tiêu, chỉ có mục tiêu giống nhau mới có thể giữ quan hệ vĩnh hằng được, sự phân kì giữa Trương Dương và Trương Đức Phóng đã được sắp đặt từ trước, hơn nữa càng đi càng xa.
Cao Minh Kiến cầm cốc rượu lên nói: "Giờ đây tôi rất tin tưởng duyên số, chúng ta có thể ngồi uống rượu với nhau ở đây là là một loại duyên số, con người sống khó khăn biết mấy, khó lắm mới có thể quen được nhau, đó chính là duyên số, quen nhau rồi trở thành bạn của hau, đó chính là càng có duyên hơn, và càng phải trân trọng duyên số đó."
Trương Dương nghe được ý nói đỡ cho Trương Đức Phóng trong lời nói này của Cố Minh Kiến, Trương Dương cười nói: "Liễu Diên, những lời này của Minh Kiến là để nói cho cô nghe đó." Câu nói này làm cho Liễu Diên đỏ hết mặt, trong lòng nói, Trương Dương thật là nói chẳng tích đức gì hết, trước mặt nhiều người như thế này mà lại nói toạc móng heo quan hệ giữa cô và Cố Minh Kiến.
Trương Đức Phóng rất tinh ranh, gã không cho rằng Trương Dương ăn nói hàm hồ, mà Trương Dương mượn lời vừa rồi của Cố Minh Kiến, rõ ràng là đang nói rằng hắn không đồng tính với ý đó của Cố Minh Kiến, và hắn không trân trọng loại duyên số này. Trương Đức Phóng luôn cho rằng mình không làm chuyện gì đắc tội với Trương Dương, lúc đầu, Trương Dương nhường công của Đường Hưng Sinh cho gã, điều này làm cho gã có thể leo lên cái chức cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích, nhưng Trương Đức Phóng luông ghi nhớ chuyện này, Trương Dương đến Nam Tích, gã cũng đến tiếp đón, Trương Dương nhắm vào Hải Thiên, đá Đoạn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, cắt mất tài lộ của gã, về chuyện của con gái Cung Kỳ Vĩ, Trương Dương thật sự làm hơi quá đáng, điều tra ra nơi ở của Cung Nhã Hinh cũng không báo cho gã một câu, làm cho hành động của gã tụt hậu, trở thành trò cười cho cả Nam Tích, giờ đây khắp nơi đang lưu truyền những lời nói như là bắt tôi phạm thà tìm đến thể ủy chứ không tìm công an.
Cố Minh Kiến ra hiệu cho Liễu Diên, Liễu Diên hiểu ý của gã, ngay lập tức đứng dậy đi ra nhà vệ sinh, Chung Hải Yến cũng đứng dậy đi theo Liễu Diên.
Trong phòng chỉ còn lại Trương Dương, Trương Đức Phóng và Cố Minh Kiến, Trương Đức Phóng cầm cốc rượu lên nói: "Trương Dương à, ở đây không có người ngoài, có một số việc không cần phải giấu diếm nữa rồi, xảy ra chuyện ở Quân Duyên thật sự tôi không hề biết sự tình, nếu như tôi biết từ trước, thì việc này nhất định sẽ không xảy ra."
Trương Dương nói: "Trương cục à, mọi chuyện đã xong, không cần thiết phải giải thích thêm gì nữa, giờ đây điều chúng ta phải suy nghĩ đó là làm thế nào để giải quyết được vấn đề này."
Cố Minh Kiến chen vào nói: "Tôi rất thích tính tình thẳng thắn của cậu, có gì nói nấy mới phải chứ."
Trương Đức Phóng nói: "Tôi thừa nhận rằng phân cục Hà Tây có trách nhiệm rất lớn trong chuyện này, nhưng điều này không có liên quan gì đến cả cục công an Nam Tích của chúng tôi, tôi đã xin lỗi tư lệnh Lưu và giải thích rõ tình hình rồi, thành phố cũng gây cho chúng tôi áp lực rất lớn, bắt tôi phải điều tra ra người chịu trách nhiệm trong việc này." Gã dừng lại một lúc, rồi nói thấp giọng: "Tôi sẽ xử lý nghiêm khắc những người có trách nhiệm liên quan." Đây là điều kiện, điều kiện để trao đổi, Trương Đức Phóng quyết định hi sinh một vài người để đổi lấy bình an cho chính bản thân mình, nhưng gã cần phải xem rốt cuộc Trương Dương có thái độ gì, nếu như Trương Dương có nhượng bộ, thì việc này có thể chỉ dừng lại ở đồn cảnh sát Hương Hà, nhiều nhất cũng chỉ ảnh hưởng đến phân cục Hà Tây, đây là điều Trương Đức Phóng nghĩ rằng lý tưởng nhất, cần phải hạn chế ảnh hưởng của sự việc đến phân cục Hà Tây thôi, không thể để nó tiếp tục lớn lên nữa.
Trương Dương nói: "Trương cục, anh đã điều tra ra ai mới là người chịu trách nhiệm trong chuyện này rồi?"
Trương Đức Phóng nói: "Cảnh sát ở đồn cảnh sát Hương Hà và người phụ trách, tôi nhất định không bỏ qua." Thái độ của gã rất kiên quyết, rất chính nghĩa, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng đó chỉ là bày trò mà thôi.
Trương Dương nói: "Trương cục, người đứng sau việc này là ai? Tôi nghĩ rằng tôi không cần thiết phải nói lại lần nữa."
Trương Đức Phóng đương nhiên hiểu rằng người Trương Dương ám chỉ là phó cục trưởng cục công an Mạnh Doãn Thanh, quan hệ giữa Trương Đức Phóng và Mạnh Doãn Thanh từ trước đến giờ đều rất tốt, từ khi gã đảm nhận công việc cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích đến nay, bên dưới rất nhiều người có tuổi lời ra tiếng vào vì sự thuận lợi lên chức của gã, chính là Mạnh Doãn Thanh trong lúc quan trọng nhất đã lên tiếng ủng hộ gã, hơn nữa, Trương Đức Phóng có rất nhiều việc làm thông qua Mạnh Doãn Thanh, hai người phối hợp khá ăn ý, nếu như hạ thủ với Mạnh Doãn Thanh, thì nói về lý hay về tình cũng đều thật quá đáng, Trương Đức Phóng nói: "Tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo Phòng Tâm Vĩ!" Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất Trương Đức Phóng có thể đưa ra rồi, để làm bình ổn chuyện này, gã thà đẩy Phòng Tâm Vĩ ra, Mạnh Doãn Thanh không thể nào dễ dàng đẩy ra được, trong hệ thống công an, gần như tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa gã và Mạnh Doãn Thanh, nếu như đá cả Mạnh Doãn Thanh ra ngoài, thì công việc sau này của gã làm sao có thể triển khai tiếp được?
Trương Dương nói: "Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ đứng ra chịu trách nhiệm, cơn sóng gió này sẽ qua đi."
Trương Đức Phóng thay đổi nét mặt, gã cố gắng nhẫn nhịn nỗi tức giận trong lòng nói: "Chủ nhiệm Trương, sự việc của Quân Duyên không hề có bất cứ chứng cứ nào liên quan đến Mạnh Doãn Thanh, một việc nhỏ như vậy mà muốn một vị phó cục trưởng hạ đài, thật là không thể tưởng tượng được!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Trương cục, tôi luôn cho rằng làm người phải dám làm dám chịu, đã dám làm chuyện này, thì phải có dũng khí đứng ra chịu trách nhiệm."
Cơ thịt ở góc môi Trương Đức Phóng động đậy một chút: "Tôi là cục trưởng công an, có lẽ người đáng đứng ra lãnh trách nhiệm nhất là tôi!" Cuối cũng gã đã không kìm nén được cơn giận trong lòng.
Trương Dương nói: "Tôi tin rằng anh coi tôi là bạn!"
Trương Đức Phóng nói: "Cậu còn nhớ được chúng ta là bạn kia đấy!"
Cố Minh Kiến thấy tình thế bắt đầu căng thẳng, vội vàng ngắt lời: "Này, ba huynh đệ chúng ta uống một ly đi, để chúc cho tình bạn chúng ta mãi bền lâu!"
Trương Đức Phóng nhìn Trương Dương nói: "Đừng coi mình trở thành hiện thân của chính nghĩa, mặc dù chúng ta đều là cán bộ nhà nước, nhưng phân công không giống nhau, người phụ trách bảo vệ chính nghĩa là chúng tôi, là cảnh sát nhân dân."
Trương Dương nói: "Lòng người không giống nhau, thì cũng có những cách hiểu không như nhau về chính nghĩa, nếu như cảnh sát có những lúc lợi dụng thủ đoạn để làm những việc không nên làm, thì họ không xứng được gọi là cảnh sát nhân dân, họ không xứng đáng để đeo chiếc quốc huy lên ngực!"
Trương Đức Phóng cười ha ha nói: "Cảm ơn cậu đã lên lớp cho tôi, tôi làm cảnh sát nhiều năm thế này, mà còn không hiểu ý nghĩa của hai từ này bằng chủ nhiệm Trương."
Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi là giả bộ hiểu mà thôi, nhưng rất nhiều người rõ ràng là hiểu rồi, mà lại giả bộ là không hiểu!"
Trương Đức Phóng cầm cốc rượu lên rồi lại chầm chậm đặt xuống, gã thấp giọng nói: "Tôi mệt rồi!"
Trương Dương nói: "Tôi cũng mệt rồi."
Cố Minh Kiến nhìn hai người, gã không hiểu, mâu thuẫn giữa hai người họ tại sao lại biết thành như thế này, Trương Đức Phóng đã đưa ra sự nhượng bộ rất lớn rồi, Trương Dương tại sao vẫn ép người như vậy? Tại sao không cho người ta đường lùi cơ chứ. Nhưng Cố Minh Kiến không khuyên họ nữa, gã biết rằng, mình nói gì cũng vô dụng. Gã đã hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay, thành công đưa Trương Dương và Trương Đức Phóng ngồi lại với nhau, đáng tiếc rằng hai người họ không nói được.
Cố Minh Kiến đưa Trương Dương đến bãi đỗ xe, đến trước xe, Trương Dương cười vỗ vỗ vai gã nói: "Cảm ơn anh!"
Cố Minh Kiến hỏi lại: "Cảm ơn tôi cái gì?"
Trương Dương nói: "Cảm ơn tấm lòng khổ công của anh."
Cố Minh Kiến nói: "Trương Dương, anh họ tôi cũng rất khó xử."
Trương Dương tin rằng Cố Minh Kiến không biết những hành động giờ đây của Trương Đức Phóng, hắn mỉm cười nói: "Tôi không phải nhắm vào anh ta, Mạnh Doãn Thanh lần này đã động đến điểm cuối cùng của tôi."
Cố Minh Kiến thở dài nói: "Người đắc tội cậu chẳng có kết cục tốt đẹp."
Trương Dương cười ha ha nói: "Anh nói như vậy, làm tôi cảm thấy tôi như một kẻ tiểu nhân nhất định phải báo thù vậy."
Cố Minh Kiến nói: "Tôi không có ý đó, có điều người ta thường nói, phải có tấm lòng khoan dung, đẩy người ta vào con đường cùng không phải là việc tốt."
Trương Dương nói: "Cách nói này của anh có lẽ thích hợp trên thương trường, nhưng trên chính trị thì không dùng được đâu."
*****
Cố Minh Kiến nói: "Chính trì thì nhất định phải giết sạch sao?"
Trương Dương không nói gì, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời, rất trầm lặng. Một lúc lâu sau mới biết: "Câu này có lẽ anh nên đi hỏi bí thư Cố!"
Trương Đức Phóng tối hôm đó đã đến thăm Mạnh Doãn Thanh đang nằm dưỡng thương ở nhà, điều làm gã không ngờ đến là, cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ cũng ở nhà Mạnh Doãn Thanh, mặt Mạnh Doãn Thanh vẫn chưa hết sưng, cảm giác vừa ngứa vừa đau rất khó chịu, Mạnh Doãn Thanh còn không thể ngủ ngon được.
Phòng Tâm Vĩ thăm bệnh là giả, muốn thám thính Mạnh Doãn Thanh là thật, giờ đây vì chuyện của Quân Duyên, đã gây nổi sóng nổi gió ở thành phố, phân khu quân đội thì hỏi trách nhiệm, thành phố cũng hỏi trách nhiệm, ngay cả phòng sự vụ Đài Loan cũng đã truy cứu trách nhiệm, Phòng Tâm vĩ đã loạn tùng bèo lên rồi, về việc này, gã luôn cho rằng mình là một người bị hại, nếu chẳng phải vì Mạnh Doãn Thanh, nếu như tối hôm đó gã làm ngơ không biết gì, thì chẳng xảy ra chuyện thế này.
Khi Trương Đức Phóng đến, Phòng Tâm Vĩ vẫn chưa ngồi được bao lâu, vừa hàn huyên với Mạnh Doãn Thanh vài câu, còn chưa kịp đi vào chủ đề chính. Thấy Trương Đức Phóng đến, Phòng Tâm Vĩ vội vàng đứng dậy, chào: "Trương cục cũng đến rồi à!"
Trương Đức Phóng gật đầu, thấp giọng nói: "Anh cũng ở đây à!"
Phòng Tâm Vĩ ừm một tiếng, thấy Trương Đức Phóng ngồi xuống rồi, gã mới ngồi sang một bên.
Mạnh Doãn Thanh đeo kính râm, mặt vẫn to hơn nhiều so với bình thường, gã thấp giọng nói: "Trương cục, sao muộn thế này mà anh vẫn còn đến đây?"
Trương Đức Phóng nói: "Giống đồng chí Tâm Vĩ thôi, đến đây để thăm anh."
Mạnh Doãn Thanh thở dài nói: "Thật là họa từ trên trời rơi xuống, lần này đúng là bị hắn ta hại thảm hại rồi!" Hắn ta trong miệng của Mạnh Doãn Thanh chính là Trương Dương.
Trương Đức Phóng nói: "Tai bay vạ gió, chẳng ai đoán được trước cả, ai mà nghĩ được rằng đám ong đó lại để mắt đến anh chứ?" Trương Đức Phóng không hề đổ hết tội lên đầu Trương Dương.
Mạnh Doãn Thanh nói: "Tôi đã làm cảnh sát nửa già đời người rồi, chưa từng gặp chuyện kì lạ như vậy, đám ong đó chích tôi như điên vậy, tôi lại không chọc vào tổ ong, lúc đó có nhiều người đi làm như vậy, tại sao lại chỉ có mình tôi đen đủi thế chứ?"
Phòng Tâm Vĩ ngồi nghe ở một bên, trong lòng thầm nói: "Bị ong chích vẫn còn là nhẹ đấy, Trương Dương còn độc địa hơn cả ong nhiều, anh dây vào hắn, hậu quả nhất định sẽ nặng hơn cả bị ong chích."
Trương Đức Phóng nói: "Lão Mạnh, sự việc đã xảy ra rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa, ở nhà dưỡng thương cho tử tế đi, cố gắng bình phục sớm."
Mạnh Doãn Thanh nói: "Tôi càng nghĩ càng thấy lại, trước khi ong bay đến chích tôi, tôi chỉ nói mấy câu với Trương Dương, hắn còn vỗ vỗ vai tôi, nhưng sau đó không động đến tôi nữa, tôi nghi ngờ rằng hắn đã giở trò với tôi vào lúc đó."
Trương Đức Phóng dở khóc dở cười: "Lão Mạnh à, ai mà có cái khả năng điều khiển được cả ong cơ chứ?"
Mạnh Doãn Thanh nói: "Dù sao thì tiểu tử này rất tà ác, lần này tôi đã bị hắn ta hại rồi!" Gã nhận định rằng gã rơi vào bộ dạng thế này, tất cả là do Trương Dương gây ra.
Phòng Tâm Vĩ nói: "Tôi cũng nghe hắn ta nói rằng phải đến tính sổ với Mạnh cục!"
Trương Đức Phóng nói: "Dù là các anh đoán đúng, nhưng chứng cứ ở đâu? Không có chứng cứ các anh dựa vào đâu mà nói vậy? Chúng ta là cảnh sát, chúng ta có thể thận trọng hơn chút nữa với những việc không có chứng cứ không?"
Phòng Tâm Vĩ và Mạnh Doãn Thanh đều không nói gì nữa.
Mạnh Doãn Thanh nói: "Trương cục, tôi nghe nói rằng hắn ta đã đưa chuyện này đến cả phòng sự vụ Đài Loan rồi?"
Trương Đức Phóng nói: "Sự việc này rốt cuộc xảy ra thế nào? Tại sao lại xảy ra, tôi không muốn hỏi nữa, tôi cũng không muốn nghe lý do, có một câu tôi phải nhắc nhở các anh, lãnh đạo thành phố rất bực mình về chuyện này, tư lệnh Lưu ở phân khu nhất định bảo chúng ta phải có một sự giải quyết hợp lý. Phòng sự vụ Đài Loan cũng bảo chúng ta phải giải thích, sự việc ngày càng lớn rồi."
Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ đều là những công an lâu năm, từ lời này của Trương Đức Phóng có thể hiểu rằng, lần này nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, nói một cách khác là phải có người đứng ra để chịu oan thay cho tất cả.
Phòng Tâm Vĩ nói: "Tôi đã giải thích với hắn ta bao nhiêu lần rồi, chỉ là một việc hiểu lầm thôi, vị chủ nhiệm Trương này thật sự là một người mưu mô quá, hắn cho rằng đằng sau sự việc này nhất định phải có người làm chủ, hắn cho rằng chúng ta đang ngầm ám hại hắn, hệ thống công an của chúng ta cần phải làm như vậy sao?"
Trương Đức Phóng nói: "Tôi cũng tin là hiểu lầm, nhưng thành phố không tin, phòng sự vụ Đài Loan cũng đâu có tin."
Phòng Tâm Vĩ nói: "Cảnh sát chỉ là kiểm tra phòng theo lẽ thường thôi, và cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn của họ, nếu như chúng ta còn chẳng còn chút quyền lực này, thì còn làm cảnh sát làm gì chứ? Một cán bộ nhà nước như anh ta mà không có chút tinh thần tập thể nào hết, người nhà đóng cửa bảo nhau mà cũng không hiểu, xấu che tốt khoe, một sự việc nhỏ như vậy mà anh ta phải đưa lên thanh thế, làm cho tất cả mọi người đều biết, rốt cuộc anh ta có ý gì?"
Phòng Tâm Vĩ kích động như vậy hoàn toàn là điều có thể hiểu được, gã đang bị oan, sự việc này thật sự là quá oan ức, gã đã dự liệu rồi, gã là người có khả năng lớn nhất bị vất bỏ, sự việc ngày càng lớn, thì áp lực mà hệ thống công an phải chịu cũng ngày càng lớn, gã tin rằng Mạnh Doãn Thanh và Trương Đức Phóng đứng về phía gã, nhưng sự việc đến lúc cuối cùng, chẳng ai chủ động đứng ra chịu trách nhiệm cả, Phòng Tâm Vĩ không trách họ, gã cũng không muốn nhận trách nhiệm, theo suy nghĩ lúc đầu của gã, muốn đẩy những người cảnh sát ở đồn Hương Hà ra, nhưng sự việc đã lan đến cả phòng sự vụ Đài Loan, không thể nào chỉ xử lý hai người cảnh sát cấp thấp mà xong chuyện được. Là một người chiến sĩ công an nhận trách nhiệm lãnh đạo lâu năm, Phòng Tâm Vĩ không những biết cảnh giác, mà cũng có sự nhạy bén chính trị nhất định, gã biết rằng mình đã gặp đen đủi, bị Trương Dương nhắm vào. Phòng Tâm Vĩ đến thăm Mạnh Doãn Thanh hôm nay, cũng không phải là để thăm bệnh tình của gã, mà gã muốn xác nhận một việc, Mạnh Doãn Thanh liệu có dũng khí đứng ra nhận trách nhiệm hay không, chưa kịp nói vào vấn đề chính, Trương Đức Phóng đã đến rồi, hơn nữa vừa đến đã nhắc tới vấn đề trách nhiệm.
Mạnh Doãn Thanh nói: "Trương Cục, Trương Dương hắn tưởng hệ thống công an của chúng ta là bù nhìn à? Lần trước trong vụ con gái của thị trưởng Cung, hắn đã đè đầu cưỡi cổ chúng ta rồi, lần này lại lợi dụng chuyện cỏn con này để gây chuyện, Trương cục, chúng ta không thể nào nuốt nổi cục tức này!" Trương Đức Phóng nói: "Lão Mạnh à, nhường một bước sóng yên bể lặng, nếu như mỗi người đều nhớ lấy câu này, không tranh chấp nhau, thì sự việc cũng chẳng đến mức này đâu."
Thái độ của Mạnh Doãn Thanh cực kì khó xử, nếu như tối hôm đó gã không quá chén, không chủ động khiêu khích Trương Dương, thì thật sự sẽ không xảy ra nhiều chuyện thế này, nhưng giờ đây nói gì thì tất cả cũng đã quá muộn, tất cả đã xảy ra rồi.
Tất cả bọn họ đều yên lặng.
Ánh mắt của Trương Đức Phóng nhìn qua lại giữa hai người Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ, gã đang chờ đợi, xem hai người họ có đủ dũng khí để đứng ra gánh vác chuyện này hay không.
Mạnh Doãn Thanh nói: "Giờ đây rốt cuộc gã muốn gì?"
Trương Đức Phóng nói: "Anh ta muốn hai người từ chức!"
Mạnh Doãn Thanh tin rằng gã không nghe nhầm, Trương Đức Phóng nói rằng hai người, chứ không phải là anh hoặc là anh ấy. Trương Dương đã thật sự hận cả gã và Phòng Tâm Vĩ rồi. Mạnh Doãn Thanh nói: "Hắn ta là chủ nhiệm thể ủy, sự việc của hệ thống công an chúng ta sao lại đến lượt hắn xen vào chứ?"
Trương Đức Phóng nói: "Giờ đây quân phân khu và phòng sự vụ Đài Loan đều để ý đến chuyện này rồi, thái độ của thành phố cũng rất rõ ràng, nhất định phải làm rõ trách nhiệm của chuyện này thuộc về ai."
Mạnh Doãn Thanh nói: "Trách nhiệm gì chứ? Chẳng lẽ cảnh sát chúng ta nhận được người báo án, mà lại không có cả trách nhiệm đi điều tra sao?" Ngoài miệng thì gã nói hùng hồn, nhưng thật ra trong lòng đang sợ hãi, gã sợ phải gánh chịu trách nhiệm, hết nửa đời người mới lên được vị trí giờ đây, chỉ vì một lần quá chén mà phải trả giá đắt đến như thế này, gã không cam tâm tình nguyện.
Trương Đức Phóng biết rằng Mạnh Doãn Thanh không đủ dũng cảm, gây ra chuyện mà lại không dám đứng lên chịu trách nhiệm.
Phòng Tâm Vĩ rất thất vọng, có điều gã nhìn vấn đề rõ ràng hơn Mạnh Doãn Thanh, gã ý thức được sự việc lần này không thể nào tránh được nữa, nếu đợi nó xử lý đến mình, thì chẳng bằng mình chủ động nhận trách nhiệm. Phòng Tâm Vĩ nói: "Trương cục, Mạnh cục, việc này xảy ra trong phạm vi khu của tôi, nếu nói đến trách nhiệm, thì tôi nên đứng ra chịu, tôi chính thức đề nghị từ chức cục trưởng phân cục Hà Tây, hi vọng các vị lãnh đạo có thể phê chuẩn, cùng với đó, tôi thật sự xin lỗi vì những ảnh hưởng không tốt mà mình đã gây ra cho hệ thống công an." Thái độ của Phòng Tâm Vĩ rất thành khẩn, thật ra gã đang ngán ngẩm không biết làm thế nào, đằng nào cũng phải gánh chịu trách nhiệm, chẳng bằng chủ động một chút, không để người khác coi thường mình.
Trương Đức Phóng nhìn Phòng Tâm Vĩ rất khâm phục, Phòng Tâm Vĩ có thể chủ động đứng ra, có thể chứng minh rằng gã là người có dũng khí, nhìn lại Mạnh Doãn Thanh, gã thậm chí còn không đủ dũng khí để đứng ra nữa, dũng khí chỉ trích Trương Dương càng lớn càng chứng minh rằng trong lòng gã đang sợ hãi tột độ. Trương Đức Phóng nhìn gương mặt đã chẳng ra dáng hình thù của Mạnh Doãn Thanh, đột nhiên nghĩ lại câu trần truồng mà đấu ong mật, giờ đây câu này thể hiện rất rõ trên người Mạnh Doãn Thanh.
*****
Mạnh Doãn Thanh lúc này nội tâm cực kì phức tạp. Phòng Tâm Vĩ đã đứng ra nhận tội làm cho gã thở phào một hơi, nhưng gã lại cảm thấy khó xử, dù sao thì gã mới là người gây ra tất cả những chuyện này, Phòng Tâm Vĩ chỉ là một người hạ thủ, nếu chẳng phải do mình yêu cầu, thì Phòng TÂm vĩ cũng chẳng bị cuốn vào, về điểm này, gã vô cùng cảm thấy có lỗi với Phòng Tâm Vĩ, nhưng Mạnh Doãn Thanh lại là người thiếu dũng khí đứng ra gánh chịu trách nhiệm, trong lòng gã vẫn tồn tại một ý nghĩ, thà sống quỳ còn hơn chết đứng, tình hình bất lợi, để Phòng Tâm Vĩ đứng ra gánh chịu một chút, ân tình này gã sẽ ghi nhớ, đợi đến khi phong ba bão táp qua rồi, gã lại trả lại toàn bộ tình người đã nhận, Mạnh Doãn Thanh nghĩ vậy, rồi nói: "Hay là đổi sang một bộ phận khác?" Vốn gã nghĩ có ý tốt, nhưng Phòng Tâm Vĩ nghe được lại cảm thấy là vô tình, gã cho rằng Mạnh Doãn Thanh quá ích kỉ, đến lúc này rồi, mà không nói được một câu nào tử tế.
Trương Đức Phóng không nói gì, Mạnh Doãn Thanh cũng cảm thấy hơi xấu hổ, gã ho một tiếng rồi nói: "Hay là đừng từ chức nữa, cứ xin nghỉ ốm đi đã, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút." Gã cho rằng ý này của mình rất hay, ho một tiếng rồi lại nói: "Tâm Vĩ làm việc nhiều năm tận tình như vậy, mà chưa được nghỉ một lần nào cho ra hồn, lần này vừa đúng có thể nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh lại bản thân..." Mạnh Doãn Thanh nhìn thấy họ vẫn không có phản ứng gì, mặt đỏ bừng lên.
Trương Đức Phóng thấp giọng nói: "Ý hay đấy, Lão Mạnh à, tôi thấy anh cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi."
Trương Đức Phóng nói ra câu này quyết không phải là do lấy lại công bằng cho Phòng Tâm Vĩ, gã rất hiểu tính Trương Dương, lần này người gây chuyện với Trương Dương là Mạnh Doãn Thanh, nếu như Mạnh Doãn Thanh không hạ đài, thì Trương Dương nhất định không thôi, nếu so sánh, thì vấn đề của Phòng Tâm Vĩ không nghiêm trọng như vậy, giờ đây gã đã chủ động từ chức, qua một thời gian nữa, chỉ cần sóng yên bể lặng rồi, mình lại có thể tìm cơ hội khôi phục lại, một người dám đứng ra chịu trách nhiệm trong lúc cần thiết là một người đáng khâm phục. Trương Đức Phóng cũng không muốn cúi đầu trước Trương Dương, nhưng gã thật sự không muốn trận phong ba này tiếp tục, trước mắt, gã vẫn chỉ là một cục trưởng thay thế cho cục công an thôi, chữ thay thế đó luôn gây áp lực trên đầu gã như một hòn đá nặng.
Trương Đức Phóng nói xong câu đó rồi rời khỏi nhà Mạnh Doãn Thanh. Người rời khỏi đó cùng gã còn có Phòng Tâm Vĩ, khi đến dưới nhà, Phòng Tâm Vĩ thành khẩn nói một câu: "Trương cục, cảm ơn!" Trương Đức PHóng thấp giọng nói: "Cảm ơn tôi cái gì? Tôi đâu có làm được gì cho anh đâu?"
Phòng Tâm Vĩ nói: "Cảm ơn anh đã đứng ra nói một câu công bằng."
Trương Đức Phóng cười, gã không vội vàng lên xe, móc ra một hộp thuộc, lấy một điếu đưa cho Phòng Tâm Vĩ, Phòng Tâm Vĩ nhận điếu thuốc, rồi châm giúp gã, Trương Đức Phóng hút một hơi rồi nói: "Tối nay tôi đi Đông Giang, hi vọng chuyện này còn nước để kìm lại." Phòng Tâm Vĩ nói: "Ngày mai khi đi làm tôi sẽ đưa đơn xin nghỉ việc!", Trương Đức Phóng nói: "Đừng vội, đợi điện thoại của tôi!"
Khi Trương Đức Phóng nói chuyện với PHòng TÂm Vĩ ở dưới nhà, Mạnh Doãn Thanh đứng ở cửa sổ nhìn họ, gã rất hối hận, vừa nãy biểu hiện của gã thật sự quá kém cỏi, gã biết rằng Trương Đức Phóng chẳng phải là người tốt gì, Phòng Tâm Vĩ cũng vậy, nhưng hai người như vậy mà lại coi thường nhân phẩm của gã, Mạnh Doãn Thanh cảm thấy rất não lòng, thật ra mình nên biểu hiện dũng cảm hơn một chút.
..........
Miếng đất sân vận động Nam Tích cuối cùng cũng đã chính thức đấu thầu. Người tham dự có công tử của bí thư Kiều Chấn Lương là Kiều Bằng Cử, đại biểu của tập đoàn Tinh Toàn Khưu Phụng Tiên, chủ tịch tập đoàn Kim Sơn Heather phu nhân, còn có hai công ty khai phá đến từ Nam Tích.
Vì thành phố đã giao toàn quyền cho thể ủy Nam Tích, vì vậy lần này không có sự góp mặt của một vị lãnh đạo cấp thành phố quan trọng, Lý Trường Vũ quả thật đã giao quyền hết sức triệt để.
Nơi đấu thầu cũng rất đơn giản, đó chính là phòng họp tầng 2 của tòa nhà làm việc thể ủy, ngoài Nhật Báo Nam Tích và đài truyền hình Nam Tích được vào trong hiện trường, tất cả những nhà báo khác đều không được phép vào trong.
Trương Dương và mấy vị phó chủ nhiệm thể ủy và cả lãnh đạo của cục nhà đất, kiến ủy, sở công chứng cùng đến nơi đấu thầu, đầu tiên hắn gặp mặt với những đại diện đấu thầu, với những người bạn lâu năm như Kiều Bằng Cử, Khưu Phụng Tiên đương nhiên không phải nhiều lời, khi đến trước mặt Heather phu nhân, Trương Dương cười cúi đầu chào nói: "Heather phu nhân, không biết bà có hứng thú với bất động sản từ bao giờ thế?"
Heather phu nhân mỉm cười nói: "Tôi luôn làm về mảng này, sau khi chủ nhiệm Trương rời khỏi Giang Thành, tôi cũng có một số hạng mục khai phá lớn ở trong ngành vui chơi giải trí hiện đại hóa của Giang Thành."
Trương Dương cười nói: "Tập đoàn Kim Sơn, tôi còn nhớ hình như trước kia công ty của Heather phu nhân là Kim Sa?"
]Heather phu nhân điềm đạm nói: "Tôi đã tìm thầy phong thủy đến xem, nói rằng hai chữ Kim Sa không được may mắn, Sa là cát, mà cát lại là thứ vật thể không cố định, thứ xây trên cát đều chỉ là những lâu đài cát mà thôi, và người làm ăn buôn bán sợ nhất là điều này, vì vậy tôi đã đổi tên thành Kim Sơn, muốn phát triển mãi mãi, vì vậy đã chọn một cái tên hay hơn."
Trương Dương cười gật đầu nói: "Nghe Heather phu nhân nói vậy, tôi thật sự như được mở mang tầm mắt."
Lúc này Tiêu Diêu mẫn bước đến nhắc Trương Dương rằng đã sắp đến giờ, bảo hắn lên phát biểu vài câu. Trương Dương gật đầu, khi chuẩn bị rời khỏi, hắn lại dừng bước, quay người hỏi: "Heather phu nhân, tôi nghe nói bà và Đổng Đắc Chí là bạn học cũ?"
Một câu hỏi đột ngột làm cho Heather phu nhân ngớ người một chút, có điều ngay lập tức bà đã bình thường lại, điềm đạm cười nói: "Anh nói là phó cục trưởng cục công an trước của Giang Thành sao?"
Trương Dương gật đầu: "Đúng là ông ấy!"
Heather phu nhân nói: "Có quen, là bạn bình thường thôi!"
Trương Dương ừm một tiếng, rồi không hỏi tiếp nữa, bước từng bước lớn lên bục chủ tịch, hội trường vang lên một tràng vỗ tay. Heather phu nhân vừa vỗ tay vừa lạnh lùng nhìn Trương Dương, Trương Dương sao đột nhiên hỏi đến vấn đề này? Hắn nghe được tin này từ đâu vậy? Chẳng lẽ hắn đã bắt đầu hoài nghi về thân phận của mình rồi sao?
Trương Dương chỉnh lại một chút micro, rồi cười ha ha nói: "Chào mọi người, hoan nghênh mọi người đến với thể ủy, cần phải nói đúng hơn là phòng làm việc của thể ủy cũ, tôi nghĩ hôm nay có lẽ là lần cuối cùng hợp rồi, sau khi cuộc đầu thầu ngày hôm nay kết thúc, thể ủy cũ và thể ủy mới sẽ đón chào một vị chủ nhân mới, nơi ghi lại những khoảng khắc vinh dự huy hoàng của thể dục Nam Tích này sẽ mãi mãi khắc dấu trong lịch sử."
Tràng vỗ tay vang lên, lần này Lương Thành Long vỗ tay đầu tiên, mặc dù gã không tham gia vào lần đấu thầu này, nhưng gã rất quan tâm đến kết quả của cuộc đấu thầu. Nếu như giá đấu thầu rất cao, gã liền có thể lấy được càng nhiều tiền hơn. Số nơi gã phải khai công quá nhiều, giờ đây tiền hơi căng thẳng.
Kiều Bằng Cử thấp giọng nói với Lương Thành Long: "Tài ăn nói của Trương Dương ngày càng tốt rồi."
Lương Thành Long cười, gã thấp giọng nói: "Vương Quân Dao đúng là đến chẳng có ý tốt đẹp gì, nghe nói bà ta có trong tay một số tiền rất hùng hậu, đằng sau có cả tập đoàn tài chính Mĩ trợ giúp kia mà."
Kiều Bằng Cử cười gian xảo nói, nói về bối cảnh chính trị, thì cha gã là bí thư tỉnh ủy, Vương Quân Dao chỉ có một người anh là thính trưởng công an tỉnh mà thôi, nói về thực lực kinh tế, đằng sau gã có cả một con rắn lớn là Hà Trường An, gã chẳng sợ gì hết. Kiều Bằng Cử thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy lo lắng về Tinh Toàn nhiều hơn, Tra Tấn Bắc và Hà tổng luôn đối chọi với nhau, nếu như lần này ông ta thật sự đến để làm loạn, thì có lẽ sẽ phiền phức rồi." Lương Thành Long nói nhỏ: "Tra Tấn Bắc không đến, chỉ cử cô trợ lý xinh đẹp của ông ta đến thôi, có lẽ thuốc súng ngày hôm nay sẽ không mạnh thế đâu."
Trương Dương nói: "Chính phủ thành phố Nam Tích đã giao công tác đấu thầu mảnh đất này cho thể ủy chúng tôi, chúng tôi sẽ làm tốt công việc lần này, để mọi người đấu giá với tiêu chí công khai, công bằng, công chính, vừa nãy tôi đã xem rồi, những công ty đấu thầu về cơ bản đã đến đủ cả, giờ là mười giờ sáng, tôi tuyên bố, những công ty chưa đến, số tiền đặt cọc của các công ty đó cũng sẽ bị thu hồi!"
Hội trường vang lên một tràng cười, thật ra người không đến chỉ có tập đoàn Tinh Nguyệt, Trương Dương nói câu này là để làm nóng không khí hội trường mà thôi, hắn hắng hắng giọng rồi tiếp tục: "Tôi chính thức tuyên bố, cuộc đấu giá mảnh đất sân vận động mới của thành phố Nam Tích chính thức bắt đầu, theo chỉ thị của lãnh đạo, theo dự đoán và đánh giá nhiều phương diện, mảnh đất này sẽ trở thành một mảnh đất có tiềm năng thương nhiệp. Quyền sử dụng mảnh đất là 50 năm, giá quy định là..." Nói đến đây, Trương Dương cố ý dừng lại một chút, thật ra ai nói đến đoạn quan trọng cũng đều thở một hơi, sau khi làm cho mọi người chú ý, hắn mới lớn tiếng nói: "80000000 Nhân Dân Tệ!", hội trường vang lên tiếng nói chuyện, thật lòng cái giá này vẫn nằm trong vòng tính toán, rất nhiều người lúc đầu dự đoán rằng chính phủ Nam Tích sẽ bán đến mấy trăm triệu, giờ đây giá cả như vậy, rất nhiều nhà đầu tư có tiềm lực kinh tế ở đây, giá cả nhất định phải lên như gió, vượt qua 1 trăm triệu là điều không có gì lạ."
Trương Dương nói: "Tôi xin tạm thời làm đấu giá viên, hi vọng tất cả chúng ta có thể đấu giá được một cái giá làm cho mọi người đều hài lòng!"
Lương Thành Long nói ở dưới: "Anh hi vọng sẽ đấu được một giá anh hài lòng phải không?" Hội trường lại rộ lên một tràng cười.
← Ch. 0607 | Ch. 0609 → |