← Ch.0623 | Ch.0625 → |
Sau khi Lý Trường Vũ tan họp, lập tức gọi điện ngay cho Trương Dương, trong phần tài liệu kia, nhìn không ra Trương Dương tồn tại vấn đề gì cả, nhưng mà Lý Trường Vũ có một dự cảm không tốt. Ngày hôm nay Từ Quang Nhiên vỗ bàn nổi giận đã cho một tín hiệu rất rõ ràng, ông ta muốn mượn chuyện của khách sạn Hải Thiên để nói, đây chính là một dấu hiệu không tốt, di dời lực chú ý là một thủ pháp rất thông dụng trong chính trị, cái loại cao thủ chính trị như Từ Quang Nhiên thì sử dụng loại phương pháp như vậy có thể nói là nhuần nhuyễn quen tay rồi. Trong khoảng thời gian gần đây là giai đoạn khó khăn trong cuộc đời chính trị của Từ Quang Nhiên, bởi vì chuyện của Từ Quang Lợi, đã làm cho ông bị nghi vấn các mặt rồi, Từ Quang Nhiên nóng lòng muốn thoát khỏi sự vây khốn này, nhưng mà ông vẫn chưa có được thời cơ thỏa đáng. Ủy ban kỷ luật nhận được tài liệu kiện cáo, đối với Từ Quang Nhiên mà nói cứ như là mưa đúng lúc vậy, ông muốn mượn chuyện này để che mưa đổi mây, xoay chuyển nghịch thế.
Lý Trường Vũ không lo rằng Trương Dương sẽ vấp ngã trong vấn đề kinh tế, ông rất hiểu Trương Dương, Trương Dương không phải là loại người có ánh mắt hạn hẹp, tên nhóc này có tâm tiến tới mạnh mẽ, hắn muốn làm quan, làm quan lớn, hơn nữa điểm xuất phát của hắn rất rõ ràng, làm quan không phải là vì phát tài, đương nhiên, Trương Dương cũng không phải là một người thiếu suy nghĩ, thái độ làm quan giống như là phục vụ cho người dân, nếu làm quan chỉ vì thỏa mãn dục vọng quyền lực của bản thân, thì hắn sẽ không phạm vào một sai phạm cấp thấp như thế, nhưng mà không phải ai cũng hiểu Trương Dương như ông cả, Lý Trường Vũ cho rằng ông cần phải nhắc nhở Trương Dương một chút, đấu tranh chính trị là vô tình, một người bình thường trong hoàn cảnh chính trị xấu, sẽ không tiếc mà hi sinh lợi ích của người khác, Lý Trường Vũ đã lăn lộn trong thể chế nhiều năm, nên đã không chỉ một lần chứng kiến chuyện này, ông có cảm giác rằng, Từ Quang Nhiên sẽ ra tay sau một hồi lâu nhẫn nhịn, không đánh thì thôi, đã đánh thì phải trúng!
Trương Dương nghe nói về chuyện của khách sạn Hải Thiên, hắn cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn thở dài nói: "Thị trưởng Lý, chuyện này con đã giải thích rõ với bên ủy ban kỷ luật rồi, nếu như bọn họ còn không tin, vậy thì có thể đi điều tra, trong quá trình chuyển nhượng của khách sạn Hải Thiên con không hề thu một đồng tiền cũng không nhận một chổ tốt nào, hơn nữa đó là do Đoạn Kim Long tự mình đến cửa, kêu con giúp ổng, con nói bây giờ sao làm người tốt lại khó như vậy? Nếu như lúc đầu con từ chối ổng, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền lòng như vậy"
Lý Trường Vũ noi:" Vô luậ là chức vị hay đối đãi đều phải nhìn xa, ai không nhìn xa, thì tất sẽ buồn gần, chuyện của Hải Thiên được lãnh đạo thành phố coi trọng cực kỳ, tài liệu kiện cáo lần này rất chính xác, bí thư Từ đã lên tiếng, muốn điều tra rõ chuyện này, không bỏ qua cho bất kỳ người có liên quan nào"
Trương Dương nói: "Con thừa nhận con có liên quan đến chuyện này, nhưng con không làm gì trái pháp luật"
Lý Trường Vũ nói: "Con tự cẩn thận một chút, suy nghĩ xem nên chứng minh mình thế nào!"
Trương Dương nói: "Chú yên tâm, con sẽ cẩn thận đối phó!"
Trương Dương cúp điện thoại không bgao lâu, thì thấy Thạch Thắng Lợi trở về, Trương đại quan nhân ngoài miệng nói là không quan tâm, nhưng mà trong lòng có chút khẩn trương, dù sao thì chuyện của khách sạn Hải Thiên, hắn cũng đã nhúng tay chân vào không ít, Thạch Thắng Lợi đi đến phòng làm việc của Trương Dương, kêu khổ không thôi: "Đám người của viện kiếm soát bị bệnh hết rồi, tự nhiên lôi tôi đi điều tra, tôi là người bị hại mà!"
Trương Dương làm ra vẻ dường như không có việc gì: " Không sao chứ?"
Thạch Thắng Lợi nói: "Tôi không có làm chuyện xấu gì, vô luận là bọn họ hỏi thế nào, có đánh chết tôi cũng không nói, hắc hắc, tôi cũng có tư cách làm đảng viên mà"
Trương Dương cười nói: "Làm tốt công tác của cậu đi, đừng nghĩ nhiều về chuyện này"
Thạch Thắng Lợi nói: "Chủ nhiệm Trương, anh nói chuyện của Hải Thiên có liên lụy đến chúng ta không?"
Trương Dương lắc đầu nói: " Đoạn Kim Long chỉ là một tiểu nhân mà thôi, nếu như lúc đầu tôi không giúp ổng, thì Hải Thiên đã bị người khác nuốt, không ngờ rằng sau khi ông ta rời khỏi còn cắn ngược lại tôi một cái"
Thạch Thắng Lợi nghiến răng nói: "Mẹ kiếp, đúng là không phải thứ tốt, lần sau để tôi gặp ổng, tôi sẽ đánh cho răng ổng rơi đầy đất"
Trương Dương nói: "Tự mình hiểu mình, không cần lo lắng bên ngoài nói thế nào, chỉ cần làm tốt công tác của mình mà thôi"
Thạch Thắng Lợi gật đầu.
........................................... .
Bên ngoài lại nổi gió lên, cành cây trụi lủi đập vào cửa kính, Trương Dương nhìn thời gian một chút, cũng đã sắp ra về rồi, hắn chuẩn bị đến bệnh viện thăm Phạm Tư Kỳ, đứng dậy mặc áo khoác vào đi ra cửa với Thạch Thắng Lợi, đang chuẩn bị đi thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hô dưới lầu, sau đó nghe được một tiếng nổ, Trương đại quan nhân hai ngày trước gặp phải chuyện vụ nổ khí ga cho nên tương đối mẫn cảm, vô thức ngồi chồm hổm xuống, nhìn qua thì thấy Thạch Thắng Lợi đã ôm đầu nằm sát xuống đất, thằng nhãi này có ý thức bảo vệ bản thân thật là mạnh nha.
Tiếng nổ kia đã hấp dẫn rất nhiều người trong ủy ban thể dục đi ra, Thường Hải Tâm cũng từ phòng máy tính chạy ra, cô chỉ lên trên lầu của Nam Dương quốc tế.
Trương Dương ngẩn đầu lên nhìn bảng đèn hiệu chói mắt trên cao của Nam Dương quốc tế, hắn nhanh chóng phát hiện ra chổ không đúng, bảng quảng cáo bình thường vẫn dựng trên mái nhà của Nam Dương quốc tế đã không thấy đâu.
Tất cả mọi người đều chạy đến cửa lớn của Nam Dương quốc tế, Thường Hải Tâm đi đến bên người Trương Dương, có chút khẩn trương nói: "Có thể đã xảy ra chuyện rồi!"
Trương Dương nhíu nhíu mày nói:" Đi, đi xem!"
Trước cửa lớn của Nam Dương quốc tế là một đống hỗn độn, tấm bảng quảng cáo thật lớn bị gió thổi từ trên mái nhà rớt xuống, đập vào mặt đất trống, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh nhỏ, một người bảo vệ dưới lầu xui xẻo đến cực điểm bị tấm bảng quảng cáo đè trúng, chết ngay tại chổ, hiện trường vô cùng thê thảm, Thường Hải Tâm thấy cảnh tượng này liền hét ầm lên, Trương Dương vươn tay che lấy con mắt của cô, đám người xung quanh đều đứng ngơ ngác ra, Trương Dương là người đầu tiên có phản ứng, lớn tiếng nói: "Mau báo công an, mau gọi xe cứu thương"
Lúc này gọi xe cứu thương đã muộn rồi, người bảo vệ kia đã chết ngay tại chổ, cho dù là Trương Dương cũng không cách nào làm cho hắn sống lại.
Cục trưởng Lâm Quang Minh phân cục khu Thiên Hối tự mình mang đội đến đây, chuyện này cũng không phức tạp, là do sức gió trong ngày lớn, phần lắp đặt của bảng quảng cáo có vấn đề, trách nhiệm của sự kiện này rất là rõ ràng, hẳn là phải do công ty quảng cáo chịu trách nhiệm, Trương Dương nhìn cái xác dưới tấm bảng quảng cáo, lại thấy bốn chữ "quảng cáo nụ cười" trên tấm bảng, trong lòng không khỏi trầm xuống, mẹ kiếp, sao lại trùng hợp như vậy. Bảng quảng cáo này là do công ty quảng cáo của Hà Trác Thành làm, nếu như không phải là thấy cái tên "quảng cáo nụ cười", thì Trương Dương hầu như đã muốn quên chuyện này rồi, lúc đầu Trác Hà Thành tìm hắn muốn làm nghiệp vụ quảng cáo tại Nam Tích, Trương Dương nể mặt của Hà Hâm Nhan cho nên đã giúp hắn ta liên hệ với mấy người, Nam Dương quốc tế là một trong số đó, không ngờ rằng Trác Hà Thành làm ăn không kiên cố chút nào, chỉ một trận gió mà đã thổi bay tấm bảng quảng cáo xuống, càng phiền phức hơn là lần này đã xảy ra án mạng rồi.
*****
Trương Dương không nói chuyện, lúc này Cao Liêm Minh đã đến, hắn và Trương Dương hẹn nhau đi đến bệnh viện thăm Phạm Tư Kỳ, Cao Liêm Minh đến chậm một chút, không thấy được thảm trạng tại hiện trường, thằng nhãi này tò mò đi thăm dò, bị Trương Dương đạp một cái văng qua một bên.
Mặt của Thường Hải Tâm trở nên tái nhợt, đứng ở xa xa, rốt cục đã không nhịn được, ngồi xổm xuống nôn ra, Trương Dương đi qua, vỗ nhẹ vào sau lưng của cô, thân thiết nói: "Không sao chứ?"
Thường Hải Tâm lấy khăn tay từ trong túi xách ra lau miệng, cô vừa bị thảm trạng kia dọa, run giọng nói:" Tôi trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi"
Trương Dương thấy bộ dáng của cô, lo lắng cô trở về một mình có chuyện, nhẹ giọng nói:"Theo chúng tôi đến bệnh viện thăm Phạm Tư Kỳ đi, mọi người ngồi cùng một chổ trò chuyện với nhau, như thế sẽ giúp quên mau"
Thường Hải Tâm gật đầu.
Trương Dương giao chìa khóa xe cho Cao Liêm Minh, tâm sự của hắn ngày hôm nay rất nặng, tìm số điện thoại của Hà Trác Thành gọi qua, điện thoại đang trong trạng thái tắt máy, Trương Dương lại gọi vào số điện thoại bàn của Hà Trác Thành, vẫn không có ai trả lời cả, xảy ra chuyện lớn như vậy, Hà Trác Thành có thể đã trốn rồi.
Thường Hải Tâm cũng nhìn ra là tâm tình của Trương Dương ngày hôm nay có vẻ không được yên, thân thiết nói: "Anh có tâm sự?"
Trương Dương cười cười nói: "Nghe nói bệnh của Phạm Tư Kỳ rất nặng, làm bạn đương nhiên là phải quan tâm rồi"
Cao Liêm Minh vừa lái xe vừa nói: "Cô ta phát bệnh ngay lúc này thật ra lại là chuyện tốt, thời gian ra tòa có thể bị hoãn lại"
Trương Dương mở cửa sổ xe ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt, hắn nhắc nhở mình cần phải tỉnh táo, thấp giọng nói:" Nếu bệnh tình của Phạm Tư Kỳ mà nghiêm trọng quá, thì có phải là có thể được thả hay không?"
Cao Liêm Minh nói: "hẳn là có thể, nhưng mà phải có chuyên gia khám và chữa bệnh giám định!"
Trương Dương cười chẳng đáng, nói: "Chuyên gia? Chờ bọn họ chữa tốt cho Phạm Tư Kỳ đi!"
.....................................
Phạm Tư Kỳ đến bây giờ vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, khi bọn người Trương Dương đến bệnh viện, thì đúng lúc thấy Triệu Quốc Cường cũng có mặt, Trương Dương đi qua chào hỏi gã một tiếng: "Cục trưởng Triệu, tình huống của Phạm Tư Kỳ thế nào rồi?"
Triệu Quốc Cường nói: "Bây giờ triệu chứng phát bệnh đã coi như ổn, hẳn là không còn nguy hiểm tính mạng nữa, nhưng mà bác sĩ vẫn chưa đưa ra được bệnh chính xác"
Trương Dương nói: "Chúng tôi có thể vào thăm cô ấy không?"
Triệu Quốc Cường lắc đầu: "Căn cứ theo kết quả thương lượng của chúng tôi và bệnh viện, trước khi cô ta tỉnh thì miễn gặp tất cả"
Cao Liêm Minh đi đến trước mặt của Triệu Quốc Cường, nói: "Anh Triệu, em là luật sư đại diện của cô ấy, anh cho phép một chút đi, em vào xem, nếu cô ta thật sự có chuyện gì thì, em biết tìm ai mà đòi tiền luật sư đây?"
Triệu Quốc Cường nói: "Không được! Chúng tôi đã thông báo cho người nhà của cô ấy, buổi sáng ngày mai người nhà của cô ấy sẽ từ Singapo đến Nam Tích" Lúc này y tá trong phòng giám sát đi ra, nói nhỏ với Triệu Quốc Cường: "Cục trưởng Triệu, bệnh nhân tỉnh rồi!"
Triệu Quốc Cường xoay người đi vào trong phòng bệnh, Trương Dương và Cao Liêm Minh cũng vội vã đuổi theo.
Triệu Quốc Cường vốn muốn đuổi bọn họ ra ngoài, chỉ là suy nghĩ một chút liền thay đổi ý niệm trong đầu, để bọn họ vào cũng tốt, nhìn xem bọn họ nói cái gì.
Ba người thay đồ cách ly, rồi đi đến trước giường của Phạm Tư Kỳ.
Phạm Tư Kỳ mang mặt nạ thở, mặt không chút máu, cả người suy yếu nằm trên giường bệnh, tuy rằng trong trại tạm giam Trương Dương đã nhắc nhở cô, bệnh nặng lần này chính là do hắn gây nên, nhưng mà Phạm Tư Kỳ thật sự cảm thấy rằng mình bệnh rồi, bệnh nặng lắm, một chút sức lực toàn thân cũng không có. Trong phạm vi nhìn không rõ của cô dần dần trở nên rõ ràng một chút, trong tầm nhìn xuất hiện ba bóng người, từ trong đó cô tìm được Trương Dương, cô muốn cười với hắn một cái, nhưng mà ngay cả sức để cười cũng không có.
Triệu Quốc Cường nói: "Phạm tiểu tỷ, cô cảm thấy thế nào? Có thể nói cho tôi biết được không?" Phạm Tư Kỳ tuy rằng có thể nghe rõ ràng, nhưng mà cô không muốn trả lời Triệu Quốc Cường.
Âm thanh của Trương Dương đã truyền vào trong lổ tai của cô, Trương Dương dùng truyền âm nhập mật để nói, có vài lời chỉ có thể nói cho một mình Phạm Tư Kỳ nghe mà thôi, Trương Dương nói: "Cô sẽ chịu khổ thêm mấy ngày nữa, bệnh tình sẽ từ từ nặng thêm, thân thể của cô cũng sẽ có thay đổi tương ứng, với tiêu chuẩn của bọn họ thì sẽ không trị hết bệnh cho cô, tôi sẽ nhờ Cao Liêm Minh làm phóng thích cho cô, chờ thời cơ chín mùi, tôi sẽ giúp cô xuất ngoại trị liệu"
Phạm Tư Kỳ nhìn Trương Dương, không nói gì, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy từ khóe mắt của cô xuống.
Cao Liêm Minh và Triệu Quốc Cường đều cảm thấy kỳ quái, Phạm Tư Kỳ từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn một mình Trương Dương, mà còn rơi lệ nữa, lẽ nào Phạm Tư Kỳ có tình cảm với Trương Dương? cô ta không phải là đồng tính luyến ái sao? Mị lực của thằng nhãi Trương Dương này không ngờ lại khó đối phó như thế, ngay cả đồng tính mà cũng có thể động tâm vì hắn sao? Buồn bực thì buồn bực, nhưng những lời này không thể nói ra được.
Cao Liêm Minh nói: "Phạm tiểu tỷ, cô không cần lo lắng, chữa bệnh quan trọng hơn, thủ tục chuyển quyền tôi sẽ làm thay cho cô!"
Sau khi trưng cầu ý kiến của y tá chăm sóc, giúp cô cởi mặt nạ dưỡng khí xuống, Phạm Tư Kỳ suy yếu nói: "Luật sư Cao, tôi ủy thác cho cậu toàn quyền xử lý chuyện của tập đoàn Tinh Nguyệt, giúp tôi chuyển lời rõ ràng, trong lúc tôi bị bệnh, tất cả quyết định do ban giám đốc Tinh Nguyệt làm ra đều là phạm quy, tôi có quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật của bọn họ... " Cô hít vào một hơi, lại nói: "Những người vào thăm, phải được sự đồng ý của tôi... "
Lúc rời khỏi phòng bệnh giám sát, Cao Liêm Minh không khỏi thở dài nói: "Tình huống của Phạm Tư Kỳ có vẻ không được tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng mắc bệnh nan y"
Trương Dương không nhịn được mắng: "Miệng quạ đen!"
Triệu Quốc Cường thở dài trong lòng, xem ra cho dù Phạm Tư Kỳ may mắn thoát khỏi sự thẩm lí và phán quyết của pháp luật, thì cũng khó thoát được sự chế tài của số phận, gã cũng vừa mới hỏi qua bác sĩ, tình huống của Phạm Tư Kỳ bây giờ không được tốt lắm, không ai ôm thái độ lạc quan cả.
Cao Liêm Minh biết xưa nay Triệu Quốc Cường và Trương Dương có nhiều mâu thuẫn, thấy ngày hôm nay là một cơ hội tốt, muốn giúp hai người bọn họ giải quyết hiểu lầm, hắn đưa ra lời mời đi ăn, Triệu Quốc Cường liền từ chối mà không cần suy nghĩ, gã lắc đầu nói: "Tôi còn có nhiều việc phải xử lý, không có thời gian uống rượu, hôm khác đi!" Trương Dương cũng không có tâm tình uống rượu, hắn cười nói: "Đã cuối năm rồi, tất cả mọi người đều bận, để sau này đi!"
*****
Thường Hải Tâm vẫn luôn ở trong xe của Trương Dương mà chờ, vẻ sợ hãi từ trong ánh mắt của cô ta đã cho biết cô ta vẫn còn chưa hoàn hồn lại. Cao Liêm Minh chuẩn bị đến bệnh viện chuyên gia hỏi thăm bệnh tình của Phạm Tư Kỳ, Trương Dương cũng không muốn chờ hắn, kêu hắn đón xe trở về, còn mình thì đưa Thường Hải Tâm về nhà.
Thường Hải Tâm ở tại Lan Hương Uyển gần ủy ban thể dục, nhà cũng là do Thường Hải Long thuê cho cô, chính là vì muốn cho em gái ở thoải mái, hai căn phòng một phòng khách một phòng ngủ, bên trong thu dọn rất ngăn nắp sạch sẽ, Trương Dương đưa cô vào trong nhà, vốn định đi, Thường Hải Tâm nhẹ giọng nói: "Ở lại ăn cơm với tôi đi, tôi sợ!"
Thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô, Trương Dương thật sự không đành lòng rời đi, gật đầu nói:"Tôi xuống dưới lấy bình rượu lên"
Thường Hải Tâm làm mấy món ăn, có cả một con vịt tiềm măng nữa, cô vốn cẩn thận chu đáo rồi nên dễ dàng nhìn ra tâm tình của Trương Dương cũng không được tốt, nói với Trương Dương: "Anh xem TV trước đi, tôi sắp làm xong rồi"
Trương Dương ừ một tiếng, mở TV, lúc này Cố Minh Kiện gọi điện thoại đến, giọng nói của Cố Minh Kiện có vẻ gấp gáp: "Trương Dương, anh biết không? Anh họ tôi đã bị tạm giam"
Trương Đức Phóng bị tạm giam là chuyện nằm trong dự liệu của Trương Dương, chỉ là hắn không ngờ rằng chuyện này lại đến nhanh như vậy, hắn thấp giọng nói: "Tôi không nghe nói"
Cố Minh Kiện nói: "Ngày hôm qua anh ấy gọi điện thoại, kêu tôi đi tìm ba tôi nói chút chuyện, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện nhanh như vậy, Trương Dương, tình huống cụ thể thi tôi không rõ lắm, anh hỏi thăm giúp tôi đi"
Trương Dương nói: "Minh Kiện, tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà tôi nghe nói có thể liên quan đến việc kinh doanh phi pháp của Hải Thiên, chuyện này cậu có thể đi hỏi thị trưởng Hạ đi"
Cố Minh Kiện nói: " Chuyện này quá đột ngột, tôi cũng không biết nên giúp anh ấy thế nào!"
Trương Dương nói: "Minh Kiện, chuyện này rất phức tạp, cậu hẳn là nên trưng cầu ý kiến của bí thư Cố!"
Cố Minh Kiện nói: "Tôi biết rồi, để tôi đi tìm ba tôi, xem ba nói thế nào"
............................... .
Tết nguyên đán này Cố Doãn Tri đã đi đến Tây Tiều, lễ mừng năm mới năm nay ông dự định làm ở Tây Tiều, con gái Cố Giai Đồng thì đến nước Mỹ khảo sát, con trai Cố Minh Kiện cũng bận rộn nghiệp vụ công ty, cả ngày không ở nhà, Cố Doãn Tri cũng đã tập làm quen với cuộc sống hưu trí, từ sau khi nghỉ hưu, ông phát hiện ra rằng mình dần dần trở về bình thường, mọi người chugn quanh đã không còn quan tâm đến ông như ngày ông mới nghỉ hưu, mà tâm tình của ông cũng dần dần trở lại bình tĩnh.
Hạ Bá Đạt bình thường có hay gọi điện cho ông, sau khi đi đến Tây Tiều, người nhân viên dưới trướng ngày xưa này liền đến thăm mình, lúc này Hạ Bá Đạt đang ngồi trong phòng khách, chuẩn bị ăn với Cố Doãn Tri.
Bữa cơm của Cố Doãn Tri cũng rất đơn giản, một phần cháo trắng dưa muối. Hạ Bá Đạt cũng cùng ăn cháo trắng với ông.
Cố Doãn Tri cười nói: "Đừng miễn cưỡng mình! Trong tủ lạnh còn có cơm nước, nếu cậu ăn không no, tôi đi làm cho cậu"
Hạ Bá Đạt cười nói: "Gần đây buổi tối tôi rất ít ăn, vợ của tôi nói cái gì mà buổi chiều không ăn nhiều, tôi dựa theo phương pháp ấy mà làm, quả nhiên là gầy đi rất nhiều, huyết áp cũng hạ thấp xuống"
Cố Doãn Tri nói: "Con người đến tuổi này rồi, thì công năng dạ dày sẽ thoái hóa, có đồ tốt cũng không có phúc tiêu thụ"
Hạ Bá Đạt uống một chén cháo, gấp một miếng dưa chua cắn một ngụm: "Mấy năm nay hầu như đều ngâm mình trong bàn rượu, món gì cũng đều hưởng qua, bây giờ ngẫm lại chỉ có cháo trắng dưa muối là hợp nhất"
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Chờ sau này cậu về hưu rồi, sẽ biết được niềm vui của dân chúng bình thường"
Hạ Bá Đạt nói: " Tôi vĩnh viễn không đạt được cảnh giới của bí thư Cố" Nói đến đây, ông thở dài một hơi, nói: "Bí thư Cố, ngày hôm nay tôi đến là muốn nói với ông, Trương Đức Phóng đã bị tạm giam"
Biểu tình của Cố Doãn Tri vẫn bình tĩnh không dao động như cũ, trước đó ông không hề biết tin tức này, chỉ là tin tức này đối với ông mà nói cũng không có gì ngoài ý muốn cả, tuy rằng ông rất ít hỏi thăm đến chuyện của đứa cháu này, nhưng mà những việc mà Trương Đức Phóng bình thường hay làm ông đều thấy trong mắt cả. Ông cũng không hề ủng hộ nguyên tắc xử sự và thái độ làm người của Trương Đức Phóng, lúc Cố Doãn Tri còn tại vị đã không chỉ một lần nhắc nhở Trương Đức Phóng rồi, nhưng mà cũng nhìn ra là không tạo được hiệu quả gì, khi ông về hưu, Trương Đức Phóng cũng rất ít đến thăm ông, nhưng mà ngày lễ ngày tết vẫn gọi điện thoại đến, trong điện thoại Cố Doãn Tri tối đa cũng chỉ hỏi một chút về công tác của gã có thuận lợi hay không, còn những chuyện sâu xa hơn thì hình như không có trong trí nhớ.
Cố Doãn Tri nói: " Đã bị tạm giam?"
Hạ Bá Đạt gật đầ nói: "Trong tài liệu kiện cáo có rất nhiều bằng chứng xác thật, lúc trước Hải Thiên từng kinh doanh phi pháp rất lau, trong quá trình hắn tại chức đã có hành động bao che cho Hải Thiên, từ đó nhận được không ít lợi ích, tác phong sinh hoạt cũng có tồn tại vấn đề" Cố Doãn Tri khoát tay ý bảo Hạ Bá Đạt không cần phải tiếp tục nói nữa, thấp giọng nói: "Hắn đã là một người trưởng thành, cũng là một đảng viên cộng sản, có một số viện phải tự chịu trách nhiệm, không ai có thể giúp hắn"
Hạ Bá Đạt thở dài nói: "Tôi chỉ cảm thấy tiếc hận mà thôi, hắn vốn có tiền đồ rất tốt, đáng tiếc là không chống lại được mê hoặc khi đứng trước mặt tiền tài mỹ sắc, cho nên mới rơi vào hoàn cảnh như vậy"
Cố Doãn Tri nói: "Cái gì là thị phi hắn hiểu, cái gì không nên làm hắn cũng hiểu, thân là một người chấp pháp, hắn biết pháp phạm pháp, một người nếu như không ràng buộc được chính mình, nếu như không chống lại được mê hoặc đến từ các mặt, thì như vậy, hắn sẽ phải trả giá vì hành vi của mình" Cố Doãn Tri đứng lên, đi ra ngoài sân, Hạ Bá Đạt cũng đứng dậy đi theo.
Cố Doãn Tri chấp hai tay sau lưng, nhìn bầu trời đêm, trên trời không có ánh trăng, gió bên ngoài rất lớn, mấy ngọn trúc trong sân phát ra những tiếng va ồn ào trong gió đêm, Cố Doãn Tri thấp giọng nói: "Giảo định thanh sơn bất phóng tùng, lập căn nguyên tại phá nham trung. Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong!" (một bài thơ, ý bảo là chặt hết cây trên núi rồi, lập căn cứ tại một vùng đồi trọc, vạn kích của thiên ma còn có thể chịu được, nhưng gió đông tay nam bắc thì bó tay) Đôi mắt thâm thúy của Cố Doãn Tri giống như là hai ngôi sao torng màn đêm, xé rách đêm đen yên tĩnh, ông bỗng nhiên xoay người lại nói với Hạ Bá Đạt: "Đối đãi chức vị đều phải có kiên trì, giữ không được mình, thì sớm muộn gì cũng sẽ phạm sai lầm"
Hạ Bá Đạt âm thầm xấu hổ, có thể ông vĩnh viễn không bao giờ làm được cái loại kiên trì như trong lời nói của Cố Doãn Tri, ông thấp giọng n ói: "Cục diện chính trị tại Nam Tích rất phức tạp, tôi lo rằng có người sẽ lợi dụng chuyện của Trương Đức Phóng để gây rối
*****
Cố Doãn Tri nói: "Làm tốt công tác chức trách của mình, không cần lo lắng cái khác, nếu như một người ngay cả công việc của bản thân còn làm không tốt, mà đi lo lắng việc khác, vậy chẳng phải là lo buồn vô cớ? Cho dù hắn nhìn ra được cái gì? Hắn có thể thay đổi được cái gì?"
Da mặt của Hạ Bá Đạt phát nóng lên, câu nói kế tiếp đọng lại trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Gió thổi đúng tâm bệnh, những giọt mưa thưa thớt bắt đầu rơi xuống.
........................................ .
Trương Dương và Thường Hải Tâm ngồi đối mặt nhau ăn cơm, Trương Dương bình thường có thể nói trăm ngàn lời ngày hôm nay lại bị mất tiếng, uống hết nửa chai rượu rồi, mà một câu cũng không nói ra được.
Thường Hải Tâm nhìn hắn, rốt cục đã không nhịn được: "Trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì thế? Có thể nói cho tôi biết được không, cho dù tôi không giúp được anh, ít nhất cũng có người chia sẻ với anh"
Trương Dương nói: "Ủy ban kỷ luật tìm tôi nói chuyện"
Thường Hải Tâm gật đầu, cô biết chuyện này, cũng biết Thạch Thắng Lợi bị viện kiểm soát gọi đi hỗ trợ điều tra, cô nhỏ giọng nói: " Tôi tin tưởng anh!"
Trương Dương không nhịn được nở nụ cười: "Tin tưởng tôi cái gì?"
Thường Hải Tâm nói:" Tôi tin tưởng anh không có vấn đề"
Trương Dương nói: "Có người sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho dù tôi không có vấn đề, thì cũng sẽ có người nói xấu"
Thường Hải Tâm mân mê môi anh đào, nói: "Anh đó, cả ngày không ngừng đắc tội với người khác"
Trương Dương nói: "Trương Đức Phóng bị tạm giam rồi"
Thường Hải Tâm kêu a lên một tiếng, vô cùng kinh ngạc, cô biết Trương Dương và Trương Đức Phóng đã quen với nhau rất lâu rồi, Trương Đức Phóng là cục trưởng cục công an Nam Tích, không ngờ rằng Triệu Quốc Cường vừa mới đến, Trương Đức Phóng liền bị tạm giam.
Trương Dương nói: "Bởi vì chuyện của Hải Thiên, có người kiện hắn bảo vệ cho Hải Thiên kinh doanh phi pháp, từ đó kiếm lợi không ít, còn tồn tại vấn đề tác phong sinh hoạt, tình nhân của hắn Chung Hải Yến đã bỏ trốn trước khi mọi chuyện phát sinh"
Thường Hải Tâm tựa hồ đã đoán ra được cái gì đó, nhỏ giọng nói:" Viên Ba tiếp nhận Hải Thiên là do anh làm ra?"
Trương Dương nói: "Có đôi khi tôi quá nhân từ, Đoạn Kim Long trong sự kiện ngộ độc thực phẩm tại Hải Thiên không còn đường lui, ông ta đến tìm tôi, tôi thấy đáng thương, cho nên đã chỉ cho ông ta một con đường, để cho Viên Ba đến tiếp nhận Hải Thiên, lúc đó tôi cho rằng, làm việc không cần phải quá tuyệt tình, Đoạn Kim Long đã thua thảm như vậy rồi, ông ta đến tận cửa cầu xin tha thứ, tôi hà tất gì phải chấp nhất ông ta"
Thường Hải Tâm nhẹ giọng nói:" Thế nhưng anh không ngờ rằng, sau khi ông ta rời khỏi Nam Tích, hận luôn cả phần anh vào, lần này ông ta kiện cáo Trương Đức Phóng, cũng không bỏ qua cho anh"
Trương Dương mỉm cười nói: "Bây giờ đúng là giúp người mà hại mình, xem ra đối với tiểu nhân thì vĩnh viễn không nên có tâm đồng tình" Chuyện của Đoạn Kim Long đã làm cho Trương Dương rốt cục đã chấp nhận đạo lý này, nế như lúc đầu hắn không cho Đoạn Kim Long có bất kỳ cơ hội nào hết, đẩy Đoạn Kim Long vào đường cùng, ông ta căn bản là không lấy được sáu triệu kia, mà trong tình huống cùng đường, Đoạn Kim Long tất nhiên sẽ trở mặt với Trương Đức Phóng, chuyện của Trương Đức Phóng có thể bị bại lộ, nhưng mà mình sẽ không bị liên lụy vào, nhưng mà mình lại là người rất chấp niệm, tha cho Đoạn Kim Long một con đường, mà sau khi Đoạn Kim Long rời khỏi Nam Tích, quay lại cắn ngược người, một người là Trương Đức Phóng, người còn lại là mình, Đoạn Kim Long không bởi vì chuyện mình tha cho ông ta một con đường mà cảm động, ngược lại Đoạn Kim Long còn cho rằng Hải Thiên chuyển nhượng cho người khác là do mình ban tặng, ông ta làm sao mà không hận cho được.
Thường Hải Tâm nói: "Anh không có làm chuyện gì sai, cho dù ông ta có kiện cáo anh, ủy ban kỷ luật cũng phải điều tra sự tình rõ ràng, cùng đều là bị kiện cáo, Trương Đức Phóng đã bị tam giam, mà anh thì không có việc gì, chứng minh rằng ủy ban kỷ luật căn bản là không nắm giữ bất luận chứng cứ gì, không có bằng chứng thì bọn họ có thể nói được cái gì?"
Trương Dương uống rượu, nói: "Nha đầu, cô có nghe qua câu phúc vô song chí, họa vô đơn chí không?" (Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập)
Hai tròng mắt xinh đẹp của Thường Hải Tâm mở to ra, cô không hiểu những lời này của Trương Dương có ý tứ gì, lẽ nao còn có chuyện nào không vui mà hắn gặp phải sao? Cô nhỏ giọng nói: "Còn có chuyện gì?"
Trương Dương cười cười nói:" Không có gì, hai ngày nay hơi nhiều việc, cảm khái cũng nhiều hơn một chút, cô đừng lo lắng" Trương Dương nói ra những lời này cũng không phải là không có lý do, bảng quảng cáo trên mái nhà của Nam Dương quốc tế bị gió thổi rơi xuống, hơn nữa còn đè chết một người bảo vệ, người chịu trách nhiệm trực tiếp của chuyện này là Hà Trác Thành, nhưng mà Hà Trác Thành là do hắn giới thiệu cho Nam Dước quốc tế, bảng quảng cáo như vậy cũng có mấy cái, xảy ra sự cố an toàn, ông ta đương nhiên là phải chịu trách nhiệm tương quan rồi, phiền phức chính là, Hà Trác Thành bây giờ không liên hệ được, ông ta nhất định là nghe được tin tức, sợ gánh trách nhiệm nên đã bỏ trốn.
Trương Dương lo lắng không phải là vô cớ, tối hôm đấy chủ tịch Lý Quang Nam của Nam Dương quốc tế liền gọi điện thoại cho hắn, ông ta cũng muốn tìm Hà Trác Thành, nếu như không phải là bất đắc dĩ thì ông cũng không gọi cú điện thoại này cho Trương Dương, nhưng mà khách sạn vừa khai trương không lâu thì đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ tất cả đầu súng đều nhắm ngay bọn họ, áp lực của Lý Quang Nam rất lớn, ông không phải là người muốn đùn đẩy trách nhiệm, nhưng mà ông cũng không muốn làm người gánh chịu trách nhiệm chủ yếu, ông và công ty quảng cáo nụ cười có hợp đồng, lắp đặt và sử dụng bảng quảng cáo là do công ty quảng cáo nụ cười phụ trách, trong hợp đồng có viết rất rõ ràng, bên Nam Dương quốc tế bọn họ chỉ cho thuê mái nhà để cho công ty quảng cáo nụ cười sử dụng, trừ cái này ra, thì không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào hết. Lý Quang Nam đương nhiên cũng muốn liên hệ với Hà Trác Thành, nhưng mà ông đã nghĩ hết mọi biện pháp rồi cũng không liên hệ được với Hà Trác Thành, càng làm cho ông đau đầu chính là, phái người đến tổng công ty ở Lam Sơn, thì phát hiện ra công ty cũng đóng cửa, Hà Trác Thành chuồn mất, không ai biết tung tích của hắn ta đâu.
Giọng nói của Lý Quang Nam tràn ngập bất đắc dĩ: "Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự không có biện pháp, bây giờ gia đình người chết tất cả đều tụ tập trước cửa khách sạn chúng tôi gây chuyện, khách hàng nhìn thấy cảnh này đều không dám tới, còn khách ở trọ cũng đã trả phòng, chủ nhiệm Trương, cậu giúp tôi với, nhìn xem có thể tìm được Hà Trác Thành hay không, ông ta hại tôi rất thảm"
Trương Dương có thể thông cảm cho tình cảnh hiện tại của Lý Quang Nam, hắn cũng thành thật đáp: "Tôi cũng đang tìm ổng, điện thoại di động tắt máy, điện thoại bàn không ai nghe, nhắn tin thì không trả lời"
Cái Trương Dương có thể làm cũng chỉ là an ủi Lý Quang Nam vài câu, trong chuyện này quả thật là hắn có chút lỗi với Lý Quang Nam, con người của Hà Trác Thành đúng là không có gan, xảy ra chuyện lập tức làm rùa đen rút đầu, lúc trước nếu như không phải là nể mặt của Hà Hâm Nhan thì, hắn sẽ không trợ giúp cho Hà Trác Thành, bây giờ nghĩ lại, Hà Hâm Nhan cực lực phản đối hắn trợ giúp cho cha của cô ta quả thật là chính xác.
Buông điện thoại xuống, phát hiện ra Thường Hải Tâm đang tràn ngập lo lắng nhìn mình, Trương Dương không khỏi cười nói: Làm gì nhìn tôi dữ vậy? Lạ lắm à?"
Thường Hải Tâm ôn nhu nói: "Chuyện của Nam Dương quốc tế cũng liên quan đến anh sao?"
Trương Dương gật đầu: "Công ty quảng cáo là do tôi giới thiệu"
Thường Hải Tâm thở dài, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao hồi nãy Trương Dương lại nói cái câu ấy: phúc vô song chí, họa vô đơn chí.
← Ch. 0623 | Ch. 0625 → |