Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0656

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0656: Bút hội
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương hiểu ra khẳng định là trưa hôm nay mình biểu hiện ra vẻ khoác loác ở khách sạn Thụy Long, chuyện đó thông qua vị lão tiên sinh râu bạc kia truyền ra ngoài, cho nên mới kinh động tới danh nhân giới họa của thành phố Nam Vũ, giới thư họa cùng giới võ thuật cũng không khác nhau lắm, đám người kia ở mặt ngoài nói là luận bàn, nhưng trong lòng khẳng định là không phục đối với mình, không chừng còn suy nghĩ thủ đoạn gì làm cho mình khó chịu nổi.

Viên Chi Ngô mời bọn hắn tiến vào trong phòng.

Bên trong phòng đã có vài vị danh nhân giới thư họa Nam Vũ ngồi chờ, trong đó có một vị chính là lão đầu râu bạc bình luận ủng hộ Ngưu Tuấn Sinh ở khách sạn Thụy Long trưa nay, vị lão tiên sinh này gọi là Hạ Ngôn Băng, quá khứ từng là Phó viện trưởng Viện Thư Họa tỉnh Vân An, rất có danh tiếng trong giới thư họa ở Vân An, lão và Viên Chi Ngô lại là quan hệ sư huynh đệ, cùng theo học Quốc Họa đại sư Tiêu Bá Long, trưa nay Hạ Ngôn Băng ở Thụy Long cổ vũ cho Ngưu Tuấn Sinh, không thể tưởng được giữa đường lại nảy ra một gã Trình Giảo Kim, gặp phải Trương Dương tuổi trẻ khí thịnh, càng làm cho lão không thể tưởng được chính là, chàng trai trẻ tuổi này chẳng những nhãn lực xuất sắc, hơn nữa một tay viết chữ ra lại càng tuyệt đẹp, hôm nay Hạ Ngôn Băng có thể nói là mất hết mũi ở khách sạn Thụy Long, sau khi lão trở về liền nói đến chuyện này với Viên Chi Ngô, Viên Chi Ngô nghe nói là chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục thành phố Nam Tích Trương Dương, tự nhiên liên tưởng đến cháu gái Thường Hải Tâm đang công tác tại Ủy Ban Thể Dục thành phố Nam Tích, cho nên liền thông qua tầng quan hệ này mời Trương Dương lại đây. Hạ Ngôn Băng cực kỳ sùng bái đối với chữ của Trương Dương, thổi phồng là nhân gian ít có, Viên Chi Ngô biết vị sư huynh này thích nói ngoa, đối với lời của lão ta cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ.

Trương Dương nhìn thấy Hạ Ngôn Băng liền hiểu ra mục đích của bữa cơm này, hắn cười hướng Hạ Ngôn Băng gật đầu nói: "Lão tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt. "

Khuôn mặt già nua của Hạ Ngôn Băng không khỏi có chút đỏ lên, lão ha ha cười nói: "Chủ nhiệm Trương, đêm nay cũng không phải là ngẫu nhiên gặp mặt, tôi nghe nói viện trưởng Viên mời ngài ăn cơm, liền đặc biệt chủ động xin đi tới đây bồi rượu. "

Trương Dương cười cười, mọi người ngồi xuống, Viên Chi Ngô giới thiệu từng người trong mấy vị danh gia thư họa kia với Trương Dương, Trương Dương cũng tỏ ra rất khách khí, nhưng là hắn cũng không có đặc biệt hứng thú với đám người này, đúng như lời Viên Phân Kỳ trên đường đã nói, hiện tại người thực sự nghiên cứu học vấn trong Viện Thư Họa cũng không nhiều.

Viên Phân Kỳ bởi vì nguyên nhân vai vế, đêm đó gánh vác trách nhiệm rót rượu, sau khi rót vài chén rượu lót dạ, Hạ Ngôn Băng nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói ngài là cao đồ của Thiên Trì tiên sinh?" Bởi vì lời nói kia của Trương Dương trưa nay ở khách sạn Thụy Long, cho nên Hạ Ngôn Băng mới có câu hỏi như thế.

Trương Dương cười nói: "Lúc ở Thụy Long đó là tôi nói đùa, tuy rằng tôi rất muốn bái lão nhân gia ông ấy làm sư phụ, nhưng chút trình độ của tôi, làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của đại sư, nói đùa thôi, Hạ tiên sinh không nên cho là thật. "

Trừ bỏ Thường Hải Tâm ra, những người khác đương nhiên không tin Trương Dương có quan hệ gì đối với Thiên Trì tiên sinh, bất quá trưa nay Hạ Ngôn Băng tận mắt nhìn thấy tấm thư pháp kia của Trương Dương viết ra, chỉ riêng theo tiêu chuẩn bức chữ mà nói, Hạ Ngôn Băng tự than thở không thôi, lão vốn rất tự tin đối với trình độ thư pháp của mình, không dám khoe khoang, nhưng ở trong phạm vi tỉnh Vân An, lão cho rằng là trình độ của mình là vững vàng ở ba vị đầu, ở trong lòng lão thực sự chịu phục cũng chỉ có vị sư đệ này của lão, viện trưởng Viện Thư Họa thành phố Nam Vũ Viên Chi Ngô. Cho nên sau khi rời khỏi khách sạn Thụy Long, lập tức đem chuyện này nói cho Viên Chi Ngô, những danh gia giới thư họa này, cảm thấy hứng thú nhất chính là chuyện trong nghề chuyên nghiệp của bọn họ, Viên Chi Ngô đối với thư họa lại càng là kẻ si mê, cho nên sắp xếp bữa tiệc này, lấy cớ mời Trương Dương khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần, trên thực tế là muốn tận mắt nghiệm chứng, xem trình độ thư pháp của Trương Dương có phải thật sự lợi hại như lời sư huynh nói hay không.

Ở đây có một người là ông chủ của Đào Nhiên Cư, người này cũng là nhân viên làm việc tỏng Viện Thư Họa, họ Giang tên là Phương Thành, Giang Phương Thành đề nghị nói: "Cơ hội ngày hôm nay thật sự là hiếm có, nếu không như vậy đi, tôi bảo người phục vụ chuẩn bị giấy và bút mực, sau khi chúng ta ăn cơm xong, sẽ mượn hứng rượu để làm một cái bút hội (hội thi vẽ tranh chữ) được chứ?"

Trương Dương còn chưa nói gì, Viên Chi Ngô đã dẫn đầu gật đầu nói: "Tốt, mỗi người chúng ta đều tham gia! Phân Kỳ, con cũng tham gia đi!"

Viên Phân Kỳ có chút khó xử nhíu mày, hắn hiện tại chủ công chính là tranh Tây, theo chân đám người bọn họ quả là không hợp nhau.

Nếu Trương Dương sớm biết tiệc tối nay là vì chuyện này, hắn sẽ không tới, hắn cảm thấy rất nhàm chán, thư pháp của mình cũng cần không phải triển lãm ở trước mặt mọi người, hắn không cần cái hư danh đó, Thường Hải Tâm cũng nhìn ra được hắn có chút không tình nguyện, lúc ăn cơm chiều xong, Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: "Cậu em là một si nhân về mặt thư họa, anh cứ viết ra một hai chữ, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ông ấy đi. "

Nếu Thường Hải Tâm đã mở miệng, Trương Dương đương nhiên không tiện cự tuyệt, hắn cười cười nói: "Chỉ sợ chút tài năng của tôi lấy ra cũng chỉ làm trò cười cho người trong nghề. "

Thường Hải Tâm nói: "Anh nhất định làm tốt, em có lòng tin đối với anh, anh làm cái gì cũng có thể làm tốt!"

Trương đại quan nhân lặp lại nói: "Làm cái gì cũng có thể làm tốt?"

Thường Hải Tâm từ ý đồ xâu xa từ trong mắt hắn chợt lĩnh hội được cái gì đó, mặt hơi đỏ lên phun phì phì nói: "Anh là đồ xấu xa!"

Trương đại quan nhân nhìn thấy thần thái nữ nhi thẹn thùng của Thường Hải Tâm, trong lòng không khỏi rung động, có điều trong trường hợp này, hắn cũng không dám công khai cùng Thường Hải Tâm liếc mắt đưa tình, hắn hắng giọng một cái nói: "Đi, bất luận chữ viết của tôi thế nào, hôm nay chúng ta cũng nên viết vài tấm tranh chữ, tôi mang về Nam Tích tặng bạn cũng tốt. "

Nói là bút hội, nhưng thật ra là cơ hội khoe mẽ, để cho Trương Dương biểu diễn, trừ bỏ Hạ Ngôn Băng đã thấy tận mắt biết qua thư pháp của Trương Dương ra, ai cũng không thật sự tin tưởng người trẻ tuổi lại có trình độ thâm hậu trên thư pháp.

Xuất phát từ lễ phép, Giang Phượng Thành lên đài trước tiên, sau khi kinh doanh, lão chỉ có thể được coi là nửa người giới thư họa, cầm lấy bút, vẽ một bức tranh hoa điểu, giành được một tràng khen ngợi. Viên Chi Ngô nói: "Phượng Thành huynh, xem ra bản lĩnh ngày xưa của anh còn chưa có đi xuống. "

Giang Phượng Thành cảm khái nói: "Không, tinh thông nghề cần chăm rèn luyện, trình độ hiện tại của tôi chỉ có thể làm trò cười cho người trong nghề, bất quá thân là địa chủ, tôi nên thả con tép, bắt con tôm. " Người làm công tác văn hoá nói chuyện cũng là ra vẻ nho nhã, nghe thật khiêm tốn nhưng vẻ mặt vẫn là toát ra vài phần đắc ý.

Ánh mắt của Viên Chi Ngô dừng ở trên mặt con trai mình Viên Phân Kỳ.

Viên Phân Kỳ hiểu ý của lão gia tử, là muốn cho hắn cũng vẽ lên vài bút, Viên Phân Kỳ lắc đầu giống như lắc trống: "Cha, con học vẽ tranh Tây, con không vẽ được cái này!"

Hạ Ngôn Băng nói: "Phân Kỳ, không phải cháu đã học qua mười năm quốc hoạ sao? Tùy tiện vẽ lên một hai bút đi, để cho chúng ta mở mang tầm mắt, nhìn xem cháu từ nước Pháp trở về đã học được cái gì. "

Viên Phân Kỳ nói:" Cháu học chính là vẽ tranh Tây, bác Hạ, không cùng một đường với các bác. "

"Nghệ thuật không có biên giới! Viên Phân Kỳ, cậu cứ vẽ lên một hai bút đi!" Người nói chuyện chính là Trương Dương, thằng nhãi này là e sợ cho thiên hạ không loạn, ôm tâm lý xem náo nhiệt lẫn vào, ấn tượng của hắn đối với Viên Phân Kỳ chính là dốt nát, là một tên hồ đồ đội lên hai chữ nghệ thuật.

Viên Phân Kỳ nói: "Được rồi, em đành bêu xấu vậy!" Hắn đi tới trước giá bức tranh, cầm bút lông lên, từ tư thế lấy bút của hắn, Trương Dương nhìn ra được Viên Phân Kỳ là rất có bản lĩnh. Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói cho Trương Dương biết, cậu em họ này của nàng bốn tuổi đã bắt đầu học tập tranh Trung Quốc, tổng cộng học tập mười năm, kỳ vọng của cậu nàng đối với hắn luôn luôn rất lớn, nhưng tới năm mười bốn tuổi không biết tại sao đột nhiên lại mê tranh Tây, từ đó liền ném tranh Trung Quốc qua một bên, về sau lại vì học tập tranh Tây mà đi Châu Âu, quan hệ giữa hai cha con cũng vì vậy mà trở nên tồi tệ.

Viên Phân Kỳ hạ bút lưu loát như nước chảy mây trôi, chỉ chốc lát sau đã vẽ lên một nữ nhân lõa lồ trên giấy Tuyên Thành, lỏa nữ cưỡi lên một con dã thú, bút pháp của hắn không có bất cứ vấn đề gì, dùng mực cũng rất cẩn thận, bất quá này bức họa này thật sự là vẽ chấm phá truyền thần tới cực điểm, tất cả lõa nữ đều do thủy mặc hình thành, thoạt nhìn tối đen giống như người da đen, dã thú lại càng khoa trương hơn, nói là một con dã thú, còn không bằng nói là viết ra chữ tượng hình.

*****

Vẻ mặt Viên Chi Ngô rất khó coi, lão thật sự là không chấp nhận được bức tranh của con trai, tranh này là cái quái gì, bát nháo, ngay cả tiểu hài tử vẽ cũng không bằng.

Mấy người tiền bối giới thư họa Hạ Ngôn Băng cũng đều cười khó xử, không ai không biết xấu hổ mà đánh giá, nếu nói tình hình thực tế thì khẳng định Viên Chi Ngô mất mặt, nếu ngươi nói tốt thì trên tranh này quả thật không nhìn ra ưu điểm gì.

Trương Dương lại gần bức họa kia rồi xem tỉ mỉ, hắn xem hiểu, thật sự xem hiểu, tiểu tử Viên Phân Kỳ này có thể vẽ ra bức họa như thế này thật là làm cho Trương đại quan nhân nhìn với cặp mắt khác xưa, tuy rằng vài nét sổ bút, nhưng là hoàn toàn triển lộ ra quan niệm nghệ thuật trong bức tranh này, Trương Dương nói: "Tranh đẹp!"

Một câu làm cho lực chú ý của tất cả mọi người chú ý đều tập trung vào trên người của hắn, Hạ Ngôn Băng thầm nói, tiểu tử ngươi là trợn mắt nói dối, như này còn có thể trầm trồ khen ngợi bức tranh sao? Viên Chi Ngô thầm nói, ngươi nói móc con ta phải không?

Trương Dương nói: "Viên Phân Kỳ, em lưu lại khối trắng lớn như vậy, là chuẩn bị viết chữ lưu niệm phải không?"

Viên Phân Kỳ cười nói: "Đáng tiếc thư pháp của em thật sự không đáng nói. "

Trương Dương tiến lên một bước, vê bút lông cừu, mỉm cười nói: "Anh sẽ phối hợp cho em!"

Viên Phân Kỳ lùi về phía sau một bước, cấp cho Trương Dương không gian trống, liền thấy Trương Dương ngưng thần một lát, thoăn thoắt viết từng hàng chữ nhỏ trên giấy làm cho người ta tán thưởng sôi nổi:

" Nhược hữu nhân hề sơn chi, bị tiết lệ hề đái nữ la; ký hàm thê hề hựu nghi tiếu, tử mộ dư hề thiện yểu điệu; Thừa xích báo hề tòng văn ly, tân di xa hề kết quế kỳ; bị thạch lan hề đái đỗ hành, chiết phương hinh hề di sở tư;

Dư xử u trất hề chung bất kiến thiên, lộ hiểm nan hề độc hậu lai; biểu độc lập hề sơn chi thượng,

Vân dung dung hề nhi tại hạ; yểu minh minh hề khương trú hối, đông phong phiêu hề thần linh vũ; lưu linh tu hề đào vong quy,

Tuế ký yến hề thục hoa dư; thải tam tú hề vu sơn gian, thạch lỗi gia hề cát mạn mạn; oán công tử hề trướng vong quy,

Quân tư ngã hề bất đắc nhàn; sơn trung nhân hề phương đỗ nhược, ẩm thạch tuyền hề ấm tùng phách; quân tư ngã hề nhiên nghi tác;

Lôi điền điền hề vũ minh minh, mặc thu thu hề huyệt dạ minh; phong táp táp hề mộc tiêu tiêu, tư công tử hề đồ ly ưu. " (em không giỏi thơ nên cứ để chữ hán nghe cho hay)

Tuy rằng mọi người xem mà không hiểu bức tranh của Viên Phân Kỳ, nhưng mỗi chữ Trương Dương hành văn viết ra này thì mỗi người đều biết, đây là lấy từ "Cửu Ca" của Khuất Nguyên, trong đó miêu tả một vị mỹ nữ khí chất độc đáo, hậu nhân gọi là sơn quỷ, bức tranh của Viên Phân Kỳ vẽ hẳn là sơn quỷ.

Trương Dương viết xong liền đem bút lông gác qua một bên, thư pháp này của hắn phối hợp cùng bức họa này cùng một chỗ sản sinh ra hiệu quả làm cho người ta cảm thấy kỳ diệu, cả hình ảnh càng xem càng là hài hòa, càng xem càng là thoải mái, bức tranh cùng với thư pháp giống như tan ra làm một thể. Viên Chi Ngô nhìn thấy thư pháp của Trương Dương, rốt cục tin tưởng lời nói của sư huynh, công lực của người trẻ tuổi này ở trên phương diện thư pháp quả thực có thể dùng bốn chữ lô hỏa thuần thanh để hình dung. Nhưng mặc dù là thư pháp của Trương Dương xuất sắc như vậy mà đặt cùng một chỗ với bức họa kia của con trai lão, lại không hề có vẻ rơi xuống thấp kém, đây thực là một chuyện kỳ quái.

Trương Dương mỉm cười nói: "Viên Phân Kỳ, bức họa này của em cũng đủ tả ý, có lẽ đã nghiên cứu không ít ngày đối với văn tự cổ đại của Trung Quốc đi, trong hội họa đã đem nguyên tố thư pháp hợp đi vào, trong các họa tác anh đã thấy, em là người đầu tiên đó!"

Ánh mắt Viên Phân Kỳ sáng ngời, ở đây có nhiều danh gia giới thư họa như vậy mà cũng không nhìn ra ý tứ của hắn, Trương Dương lại vừa xem đã hiểu, hắn có chút kích động gật gật đầu nói: "Không thể tưởng được, anh thật đúng là tri kỷ của em. "

Trương Dương ha ha cười nói: "Bức họa này, anh để lại! Viên Phân Kỳ, kỳ thật bản lĩnh quốc họa của em thật sự rất mạnh, vì sao phải bỏ qua sở trường của mình, anh thấy em vẽ tranh Trung Quốc còn có tiền đồ hơn so với tranh Tây. "

Viên Phân Kỳ nói: "Sở thích cá nhân thôi. "

Tuy rằng Viên Chi Ngô thừa nhận kết cấu dùng mực dùng bút của con trai cũng không kém, nhưng là lão tuyệt đối không cho rằng bức họa này khoa trương giống như lời Trương Dương như vậy, loại họa tác cổ quái mới lạ này, chỉ có thể hấp dẫn ánh mắt của một ít thanh niên mà thôi, nhất định không thể bày ở nơi thanh nhã.

Lúc trở lại khách sạn, Lý Hồng Dương ở trong phòng chờ Trương Dương, Trương Dương nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, hỏi Lý Hồng Dương vì sao không ngủ, cũng là Lý Hồng Dương sợ ngáy ngủ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, muốn đợi Trương Dương đi ngủ rồi ngủ tiếp.

Trương Dương không khỏi cười nói: "Anh đi ngủ đi, tôi là ngủ chìm. "

Bởi vì ngày mai có trận đấu của vận động viên thể dục thành phố Nam Tích, cho nên Trương Dương đề nghị nhanh chóng nghỉ ngơi, sau khi hai người tắt đèn, không bao lâu Lý Hồng Dương liền đã ngáy khò khò, Trương đại quan nhân rón ra rón rén đi tới bên giường của Lý Hồng Dương, vươn ra ngón tay điểm trúng huyệt ngủ của anh ta, làm cho Lý Hồng Dương ngủ đủ luôn, đương nhiên đây cũng là tránh cho Lý Hồng Dương biết được hành tung của hắn, mình thì lặng yên chạy tới bên trong gian phòng của Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm vừa mới tắm rửa xong, nàng sớm có dự cảm, quả nhiên Trương Dương đêm nay lại tiềm nhập vào trong gian phòng của mình, trên mặt không khỏi có chút nóng lên, đem Trương Dương thả vào gian phòng của mình, khuôn mặt đỏ bừng hướng về phía Trương Dương nói: "Đã trễ thế này rồi, anh còn tới phòng em làm cái gì?"

Trương Dương nói: "Không ngủ được, tìm em nói chuyện. "

Thường Hải Tâm gật gật đầu: "Ngồi đi!"

Ánh mắt của Trương đại quan nhân hướng lên trên giường liếc một cái: "Không bằng, chúng ta nằm nói. "

Thường Hải Tâm rũ tóc xuống, chính mình chui vào trong chăn mền, không bao lâu, cũng cảm giác được thằng nhãi này cũng xốc lên góc chăn, chui vào trong chăn của mình, lưng Thường Hải Tâm hướng về phía Trương Dương, cảm thấy được cánh tay hắn từ phía sau đưa qua ôm chặt chính mình, Thường Hải Tâm đưa tay tắt đèn ở đầu giường đi, trong bóng đêm nghe thấy Trương Dương nói: "Em không trách anh chứ?"

"Trách anh cái gì?"

Trương Dương nói: "Cái đó!" Lúc nói chuyện, thân thể có chút khếch trương lao nhanh về phía trước một cái.

Thường Hải Tâm theo bản năng co rụt về phía trước: "Anh còn muốn khi dễ em?"

Trương Dương nói: "Không có, vò rượu tối hôm qua có vấn đề, bên trong bị người bỏ thuốc, khi Lâm Thanh Hồng đưa chúng ta đến biệt thự HƯơng Hà Vịnh, lúc rót nước cho em, hai người liền bắt đầu cởi quần áo. "

Thường Hải Tâm thẹn đến muốn chui xuống đất, may mắn bây giờ là ban đêm, lại tắt đèn, Trương Dương không nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, nàng xoay người, đưa tay che miệng Trương Dương lại, thẹn thùng nói: "Anh đừng nói nữa!"

Trương Dương tiếp tục nói: "Anh điểm huyệt hai người các em, rồi đem Lâm Thanh Hồng đưa đến trong phòng cô ấy, mặc quần áo cho em xong, sau đó lại gọi điện thoại cho trợ lý của Lâm Thanh Hồng, anh cũng lo lắng chuyện này không nói được rõ ràng. "

Thường Hải Tâm nói: "Chiếu theo lời anh nói như vậy thì anh thật là một quân tử chân chính rồi. " Trong lòng Thường Hải Tâm cũng không tin, một khi đã như vậy thì vì sao tối hôm qua lại xảy ra chuyện kia?

Trương Dương nói: "Nhưng sau khi anh trở về, phát hiện em đã xảy ra phản ứng mẫn cảm, hẳn là phản ứng đối với thành phần mẫn cảm nào trong rượu, anh cũng nghĩ không ra biện pháp khác, hơn nữa em hấp dẫn như vậy, anh lại là người ý chí có chút bạc nhược, cho nên... cái kia... liền xảy ra... "

Thường Hải Tâm cắn cắn đôi môi anh đào nói: "Anh hối hận sao?"

Trương Dương nói: "Thật sự không có. "

"Có phải anh chưa bao giờ có ý tưởng về phương diện này đối với em hay không?"

"Vậy thì cũng không đúng, em còn nhớ buổi tối ở Lam Sơn anh chui vào trong chăn của em chứ?"

Thường Hải Tâm ừ một tiếng, mặt nóng lên.

Trương Dương nói: "Kỳ thật đêm hôm đó anh thiếu chút nữa thì không khống chế được, sau khi nhìn thấy em, liền muốn chuyện này, anh có ý đó rồi, cho dù không có chuyện đêm qua xảy ra, anh cũng không kiên trì lâu đâu. "

Nắm tay của Thường Hải Tâm đập vào ngực của hắn một cái nói: "Anh thật xấu xa! Đã sớm có ý định bất lương!"

Trương đại quan nhân lúc này làm sao có thể không biết Thường Hải Tâm là biểu lộ cái gì đối với chính mình, xoay người một cái lại đem Thường Hải Tâm đè xuống dưới thân.

Thường Hải Tâm dịu dàng nói: "Không được... Người ta... Còn... Còn đau... "

Trương Dương nói: "Anh đặc biệt tới đây đêm nay chính là giúp em giảm đau. "

Thường Hải Tâm phun phì phì nói: "Nói hưu nói vượn, làm sao giảm đau nơi đó chứ?"

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Vì giúp em giảm đau, anh đương nhiên phải xâm nhập hổ huyệt lần nữa=))... "

"Anh xấu lắm... A... "

Lý Hồng Dương một đêm này ngủ được rất an ổn, ngày hôm sau tỉnh lại đầu ong ong, gã lại không biết mình bị Trương Dương chế trụ mê huyệt, mở to mắt nhìn nhìn, mới sáu giờ sáng sớm, gã chải lại đầu tóc rối bù, nhìn sang Trương Dương ở bên cạnh, nghe thấy Trương Dương phát ra tiếng ngáy vang dội, Lý Hồng Dương không khỏi cười lắc lắc đầu, thầm nói còn nói tôi ngáy ngủ, anh còn ngáy ngủ kinh hơn! Gã cũng không biết, Trương đại quan nhân mới trở về không bao lâu, là cố ý giả bộ cho gã thấy.

*****

Lý Hồng Dương rón ra rón rén đứng lên đi đến hướng toilet, gã sợ làm Trương Dương tỉnh, muốn cho vị thủ trưởng trẻ tuổi này ngủ lâu một hồi, nhưng lúc này ở bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Trương Dương mở hai mắt, nhìn đồng hồ trên tường: "Ai a, cái gì thế? Mới sáng sớm đã quấy rầy người khác ngủ. "

Lý Hồng Dương cười nói: "Tôi ra xem!" Gã hướng ra phía ngoài nhìn lại, nhìn thấy Lương Thành Long tập đoàn Phong Dụ ở bên ngoài. Lý Hồng Dương biết Lương Thành Long là bạn tốt của Trương Dương, nhanh hóng mở cửa phòng ra, cười nói: "Tổng giám đốc Lương, làm sao ngài cũng tới Nam Vũ thế?" Sau khi mở cửa mới nhìn thấy bên cạnh Lương Thành Long còn có một người nữa.

Trên mặt Lương Thành Long không có vẻ cười, còn chưa tiến vào đã lạnh lùng nói: "Trương Dương đâu?"

Lý Hồng Dương nói: "Đang ngủ!"

Lương Thành Long đi nhanh vào, Đinh Triệu Dũng lo lắng hắn sinh sự, nhanh chóng xông về phía trước một bước giữ chặt cánh tay hắn.

Trương Dương nghe thấy thanh âm của Lương Thành Long lập tức liền ý thức được thằng nhãi này ngàn dậm xa xôi tìm đến Nam Vũ chính là tính sổ với mình. Hắn vẫn nằm trên giường, đối với việc Lương Thành Long đến cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Lương Thành Long tiến lên tóm chăn mền của hắn một cái rồi nhấc lên, cả giận nói: "Con mẹ nó mày còn ngủ, đứng lên cho tao!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Thành Long, anh làm gì thế? Đã nói cần ôn hoà nhã nhặn. "

Lý Hồng Dương chứng kiến tình huống có chút không đúng lắm, liền cùng đi lên: "Có chuyện gì từ từ nói, mới sáng sớm không nên tức giận như vậy. "

Lương Thành Long cũng không hòa nhã với anh ta: "Đứng qua một bên đi, không liên quan với anh. "

Lý Hồng Dương nói như thế nào cũng là Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục, bị Lương Thành Long trách mắng, mặt liền tối lại, đang chuẩn bị phát tác hai câu thì thấy Trương Dương chậm rãi ngồi dậy trên giường, ngáp một cái nói: "Lão Lý, anh cứ tránh đi trước, chúng tôi có chút hiểu lầm. "

Lý Hồng Dương lúc này mới trừng mắt nhìn Lương Thành một cái, lui ra ngoài, ra đến trước cửa vẫn không quên nói một câu: "Chủ nhiệm Trương, có chuyện gì cứ kêu một tiếng, tôi sẽ ở ngoài cửa, cùng lắm chúng ta báo cảnh sát!"

Trương Dương cười nói: "Lão Lý, không có chuyện gì đâu, anh đi ăn cơm đi. "

Lương Thành Long nhìn thấy Trương Dương, nhớ tới mấy tấm hình kia, cơn tức giận nổi lên, hắn quơ nắm tay nói: "Con mẹ nó mày cũng đáng là bạn tao, con mẹ nó mày làm tao thất vọng!"

Trương Dương chỉ mặc một cái quần ngủ, híp mắt nhìn Lương Thành Long nói: "Làm gì? Muốn đánh tao? Đến đi! Mày đánh thắng được tao sao?"

Lương Thành Long tức giận liền hướng phía trước đi đến, nhấc chân muốn đá Trương Dương thì bị Đinh Triệu Dũng kéo lại, túm đến giường của Lý Hồng Dương ấn ngồi xuống.

Trương Dương chậm rãi đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi nói: "Tao nói Đại lão mày từ xa chạy đến Nam Vũ chính là vì tự tìm phiền phức sao? Tao làm gì mày? Sáng sớm mày đã như chó điên hướng về phía tao cắn càn là sao?"

Lương Thành Long rút từ trong lồng ngực ra mấy tấm hình ném tới.

Trương Dương cầm lấy mấy tấm hình nhìn nhìn nói: "Mày là tính tin ảnh chụp hay là tính nghe tao giải thích?"

Lương Thành Long nói: "Mày dám nói người trong hình kia không phải là mày sao?"

Trương Dương nói: "Mày thấy rõ đó, quần áo của tao vẫn mặc chỉnh tề, tôi cả chạm cũng chưa chạm vào Lâm Thanh Hồng một cái. "

Lương Thành Long nói: "Vậy tâm ảnh chụp kia giải thích thế nào?"

Đinh Triệu Dũng phụ họa nói: "Trương Dương, cậu nói rõ ràng đi, vì sao lại có tấm ảnh này? Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, ngàn vạn lần đừng bởi vì hiểu lầm mà bị hủy. "

Lương Thành Long cả giận nói: "Tao con mẹ nó không phải bạn của nó!"

Trương Dương nói: "Lời này là mày nói, Lương Thành Long, đầu mày có phải có bệnh không? Mày cũng không động não ngẫm lại, ai mẹ nó không có việc gì lại cho mày xem loại ảnh chụp này chứ? Người này khẳng định có ý xấu, hoặc là muốn phá hư tình cảm vợ chồng bọn mày, hoặc là muốn phá hư quan hệ giữa chúng ta. "

Lương Thành Long nói: "Ruồi bọ không thể không đẻ trứng!"

Trương Dương vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Xem ra mày là thực sự tin tao với vợ mày có gì đen tối, được, mày nghĩ tao ra sao tao cũng không cần, nhưng tao chưa từng thấy qua người như mày như vậy, rõ ràng không có việc gì, làm sao lại phải tìm nón xanh đội lên trên đầu mình chứ. "

Đinh Triệu Dũng nghe thấy câu này không nhịn được cười, Lương Thành Long tức giận đến nỗi trừng mắt:với anh ta: "Con mẹ nó mày cười cái gì? Lạc lối.. không phải là vợ mày!"

Trương Dương nói: "Lương Thành Long, mày nói như vậy không được, đêm hôm đó căn bản chính là một chuyện gặp ngẫu nhiên... " Trương Dương đem chuyện xảy ra đêm hôm đó nói một lần từ đầu chí cuối.

Đinh Triệu Dũng nghe xong nói: "Thành Long, tôi đã sớm nói với anh rồi, chuyện này nhất định là hiểu lầm, anh bị người có ý đồ lợi dụng. "

Vẻ mặt Lương Thành Long vẫn là bán tín bán nghi.

Trương Dương nói: "Nếu mày không tin thì có thể đi hỏi Thường Hải Tâm, nếu không tin nữa thì mày đi hỏi trợ lý Tào Tĩnh của Lâm Thanh Hồng, cho dù phẩm chất của tao có đê tiện đến đâu đi nữa, tao cũng không xuống tay với vợ mày lúc có Thường Hải Tâm ở đó, còn nữa, lúc ấy có ba người, vì cái gì chỉ chụp tao cùng Lâm Thanh Hồng, không chụp Thường Hải Tâm ở đây? Mày động não chút có được không?"

Lương Thành Long nói: "Thường Hải Tâm là nhân viên của mày, cô ta đương nhiên sẽ nghiêng về phía mày. "

Trương Dương nói: "Mày nói như vậy thì tao cũng không còn cách nào, tao đã nói rõ với mày rồi, Lâm Thanh Hồng uống rượu có vấn đề, có người bỏ thuốc ở trong rượu của cô ấy, nếu còn không tin, mày chỉ có thể đi tìm Lâm Thanh Hồng mà hỏi, chuyện của hai người bọn mày tao không muốn xen vào, Lương Thành Long, làm bạn tao thật sự khuyên mày một câu, nếu ngay cả chút điểm tín nhiệm ấy với vợ mà mày cũng, thì nên ly hôn luôn đi, con mẹ nó mày đa nghi nhiều như vậy, không phải cả ngày lo lắng đội nón xanh sao?"

Đinh Triệu Dũng ha ha nở nụ cười.

Lương Thành Long kỳ thật nghe xong lời Trương Dương giải thích cũng tin bảy tám phần, bất quá hoài nghi của hắn đối với những tấm ảnh này vẫn không thể tiêu tan.

Trương Dương nói: "Tao còn có việc, mày muốn làm gì thì làm đi, đừng ở chỗ này clàm tao thêm phiền. "

Đinh Triệu Dũng nói: "Thế này đi, chúng ta đi tìm Thanh Hồng giáp mặt hỏi một chút, làm cho chuyện này hoàn toàn rõ ràng. "

Trương Dương chỉ vào tấm ảnh chụp nói: "Thu lại mấy tấm ảnh đi, Lương Thành Long mày không sợ dọa người nhưng tao con mẹ nó lại sợ không nói được rõ ràng đó. "

Lương Thành Long cất ảnh đi, đứng lên nói: Chút nữa tao sẽ tìm mày tính sổ. "

Lương Thành Long mới vừa đi, Lý Hồng Dương cùng Thường Hải Tâm đều đi vào, nhìn thấy Trương Dương bình an vô sự, hai người đều nhẹ nhàng thở ra, Lý Hồng Dương không hiểu nội tình lắm, nhưng Thường Hải Tâm biết chuyện này vì sao xảy ra, trên đường đi tới nhà ăn dùng cơm, nàng thấp giọng nói: "Anh không sao chứ?"

Trương Dương thở dài, đem chuyện có người lén chụp ảnh hắn và Lâm Thanh Hồng nói ra, Thường Hải Tâm nghe thấy chuyện này thì a một tiếng, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, dù sao đêm hôm đó nàng đã ở đó, nếu có ảnh chụp Trương Dương cùng Lâm Thanh Hồng, như vậy có lẽ nàng cũng sẽ không may mắn thoát khỏi.

Trương Dương đương nhiên biết nàng đang lo lắng cái gì, nhẹ giọng an ủi nàng nói: "Không cần sợ, chuyện này không liên quan với em. "

Thường Hải Tâm tức giận nói: "Những người này quá ghê tởm!"

Trương Dương nói: "Thuốc của anh linh nghiệm chứ?"

Thường Hải Tâm lặng đi một chút, lập tức ý thức được hắn đang nói tới cái gì, xấu hổ bặm môi nói: "Giữa ban ngày ban mặt anh nói bậy bạ gì đó!"

Trương Dương ha ha nở nụ cười, hắn cũng không vì chuyện của hai vợ chồng Lương Thành Long cùng Lâm Thanh Hồng làm ảnh hưởng đến tâm tình, ở trên việc của Lâm Thanh Hồng, hắn không thẹn với lương tâm, không có lỗi với Lương Thành Long, "đúng lý hợp tình" cùng "có tật giật mình" tuyệt đối là hai từ mà hắn trải qua muôn ngàn thử thách mới vừa tổng kết ra.

Lúc tám giờ rưỡi, Ngưu Chấn Vĩ đúng giờ đi tới trong phòng của Trương Dương, tiến vào nhìn thấy chỉ có một mình Trương Dương, Ngưu Chấn Vĩ gãi gãi đầu nói: "Chủ nhiệm Trương, thợ xoa bóp còn chưa tới à!"

Trương Dương cười nói: "Cậu Ngưu, tôi thấy cậu có chút căng thẳng!"

Ngưu Chấn Vĩ nói: "Tôi sợ thành tích trận đấu ngày hôm nayh không tốt, làm cho các lãnh đạo thất vọng. "

Trương Dương nói: "Cậu lên giường nằm xuống đi!"

Ngưu Chấn Vĩ có chút tò mò nói: "Chủ nhiệm Trương, làm gì?"

Trương Dương nói: "Đừng có nhiều lời vô nghĩa như vậy, bảo cậu nằm thì cậu nằm xuống đi. "

Ngưu Chấn Vĩ ngại hắn là lãnh đạo, chỉ có thể làm theo như hắn nói, đi tới bên giường, Trương Dương lại nghĩ tới một chuyện: "Cậu cởi quần dài ra!"

Ngưu Chấn Vĩ đỏ mặt, đây là chuyện gì a, cho dù anh là lãnh đạo, cũng không thể bảo tôi cởi quần? Ngưu Chấn Vĩ sợ hãi nói: "Không tốt lắm!"

Trương Dương nói: "Nhanh lên, Đại lão gia, cậu nhăn nhăn nhó nhó làm cái gì? Lúc cậu thi đấu, không phải cũng cần cởi quần dài đi?"

Ngưu Chấn Vĩ do dự trong chốc lát, rốt cục cắn chặt răng, ai bảo người ta là lãnh đạo, cởi quần thì cởi quần, gã buông đai lưng ra, cởi quần ra, sau đó nằm sấp lên trên giường. Trong lòng Ngưu Chấn Vĩ vẫn thực không yên, gã bình thường cũng là người yêu thích điện ảnh, đã xem không ít phim trong và ngoài nước, gần đây có xem qua một bộ phim nước ngoài, hình như chính là hai người đàn ông làm gì đó đi, không phải vị Trương chủ nhiệm có gì ý tưởng đó chứ? Nghĩ tới như vậy, Ngưu Chấn Vĩ mặt đỏ tới cổ, trong lòng thầm nói cho dù mình không tham gia trận đấu cũng không thể mất cái đó=)), nếu vị chủ nhiệm Trương này thực sự biến thái như vậy, ta con mẹ nó bằng bất cứ giá nào cũng liều mạng với ngươi!

*****

Trương Dương đi tới bên giường, Ngưu Chấn Vĩ đổ mồ hôi lạnh, trên da nổi lên một tầng da gà, hai tay Trương Dương đặt ở phía sau lưng của gã, cảm thấy cơ của gã rất căng, biết rằng lúc này khẳng định gã tương đối khẩn trương, Trương Dương cười nói: "Chớ căng thẳng, thả lỏng một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi. "

Ngưu Chấn Vĩ cắn chặt miệng, tim đập thình thịch, mình có lẽ phải dũng cảm đứng lên, đoạt cửa mà ra đây?

Trương Dương dùng đôi tay kìm ở trên lưng của gã, thấp giọng nói: "Tôi giúp cậu thả lỏng, cậu không cần cùng tôi kháng cự, không cần căng cơ!" Trương Dương ngắt nhéo thân thể cho gã.

Ngưu Chấn Vĩ dưới sự kìm hãm của hắn thì dần dần thả lỏng, gã thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài có học qua mát xa?"

Trương Dương cười nói: "Tôi đã qua học qua y thuật, Tiểu Ngưu à, để tôi châm cho cậu mấy châm!"

Ngưu Chấn Vĩ nói: "Đừng! Chốc nữa có kiểm tra. "

Trương Dương nói: "Kiểm tra có liên quan với châm kim sao? Cậu thả lỏng đi, hôm nay nhất định phải đem trạng thái tốt nhất của cậu phát ra, chạy lấy huân chương vàng về cho tôi xem, đừng để cho Ngưu Gia Quân kia xem thường. "

Ngưu Chấn Vĩ nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự không có bản lĩnh đó, ngài nói như vậy, tôi bị áp lực rất lớn. "

Trương Dương nói: "Được rồi, tôi không nói nữa, cậu cứ thoải mái chạy cho tôi, đừng nói chuyện tôi châm kim cho cậu với ai. "

Ngưu Chấn Vĩ cũng không muốn để cho Trương Dương châm kim, bất quá nghĩ lại, ngươi không phải là thích gây sức ép sao? Ta hôm nay liều mạng, để cho ngươi châm hai châm cũng không có gì, cứ như vậy, cho dù ta chạy không ra thành tích tốt, cũng có cớ, có lý do. Áp lực trong lòng của Ngưu Chấn Vĩ hai ngày này thật sự rất lớn, vị chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục trẻ tuổi này luôn mồm muốn cho gã lấy huy chương vàng, để cho gã lấy vị trí thứ nhất, Ngưu Chấn Vĩ ngay cả lòng bỏ cuộc cũng đều có.

Trương Dương vê kim lên, một kim này đâm vào phía trên xương sống của Ngưu Chấn Vĩ, Ngưu Chấn Vĩ chỉ cảm thấy bên hông tê rần, một loại cảm giác lạnh như băng dọc theo xương sống xuyên thấu vào thể nội, gã kinh hãi nói: "A! Vào rồi, vào rồi!"

Trương Dương nói: "Cậu kêu cái gì? Tôi còn chưa bắt đầu đâu!"

Ngưu Chấn Vĩ dần dần cảm giác chỗ kim đâm vào bắt đầu có chút nóng lên, hơn nữa trở nên càng ngày càng nóng, gã oằn thân nói: "Nóng quá... Còn có chút đau... "

Trương đại quan nhân không kiên nhẫn nói: "Cậu nhỏ tiếng chút được không? Đường đường một đại lão gia mà chút đau như vậy cũng không chịu được. "

Giây phút đau đớn ngắn ngủi đi qua, Ngưu Chấn Vĩ cảm thấy được dòng khí nóng rực này chảy xuôi dọc theo kinh mạch trong thân thể gã, gã đã có thể chịu được, cảm giác đau đớn nóng rực lúc đầu đã biến mất, ngược lại cảm thấy cực kỳ ấm áp thoải mái dễ chịu.

Trương Dương nói: "Hiện tại cảm thấy thế nào?"

Ngưu Chấn Vĩ nói: "Thoải mái hơn, giống như có cái gì nóng hổi lưu động ở trong thân thể của tôi!"

Trương Dương cười cười, sau khi nội tức ở trong kinh mạch cơ thể gã chải vuốt một hồi liền lặng yên thu về, sau đó rút ra cái kim châm kia, vỗ vỗ mông của Ngưu Chấn Vĩ nói: "Đứng lên đi!"

Ngưu Chấn Vĩ ngơ ngác đứng dậy, gã bỗng nhúc nhích gân cốt, tin tưởng không có việc gì, nhìn đồng hồ, đã là tám giờ năm mươi, mình phải đi tới sân vận động, cuống quít mặc quần áo xong, bỗng nhiên cửa phòng bị giựt ra, Lý Hồng Dương không nghĩ tới cửa phòng lại đột nhiên mở ra, suýt nữa ngã vào.

Trương Dương đã sớm cảm thấy được hắn ở bên ngoài nghe lén, không khỏi cười nói: "Lý chủ nhiệm đến đây lúc nào?"

Lý Hồng Dương mặt già nua đỏ bừng nói: "Vừa xong, vừa xong!" Vẻ mặt hắn cổ quái nhìn Trương Dương một chút, lại nhìn nhìn Ngưu Chấn Vĩ.

Vẻ mặt Ngưu Chấn Vĩ cũng rất xấu hổ, giống như làm cái chuyện xấu gì đó, cúi đầu vội vàng đi ra.

Lý Hồng Dương nói: "Các cậu... "

Trương Dương nói: "Tôi động viên cậu ấy trước lúc thi đấu. "

Lý Hồng Dương "nga" một tiếng, biểu tình trên mặt cũng nửa tin nửa ngờ.

Trân chung kết điền kinh nam 1500 mét ngày hôm nay hấp dẫn đông đảo người yêu thích thể thao vây xem, xét đến cùng, còn là bởi vì nguyên nhân có Ngưu Gia Quân dự thi, trong trận đấu 800m diễn ra trước trong sáng hôm nay, ba nữ thành viên đội Ngưu Gia Quân đã ôm hết huy chương vàng, tuy rằng hạng mục nam yếu hơn nữ nhưng là quét ngang giới thể thao trong nước cũng là không có vấn đề gì cả, hiện tại giới thể dục đã hình thành một cái nhận thứ chung, trân đấu chạy cự li dài nào chỉ cần có thành viên Ngưu Gia Quân tham gia thì những vận động viên khác chỉ có thể tranh đoạt vị trí thứ ba, đây còn phải xây dựng ở trên ơ sở Ngưu Gia Quân chỉ phái ra hai thành viên dự thi.

Trong trận chung kết 1500 mét nam, Ngưu Gia Quân chỉ phái ra hai gã đội viên tham gia, dựa theo lời Ngưu Tuấn Sinh, ngày hôm nay Ngưu Gia Quân lại đây chính là để phá kỷ lục, mặc dù Ngưu Gia Quân có đột phá về hạng mục nam, nhưng là vẫn không thể so sánh với hạng mục nữ, mục tiêu xác định vị trí cũng thấp hơn, bọn hắn chuẩn bị phá kỷ lục châu Á trong trận đấu 1500 m lần này.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Ngưu Tuấn Sinh ở đường biên nói gì đó với hai tên đội viên.

Huấn luyện viên đội Bình Hải đã đến từ sân vận động Nam Tích cổ vũ Ngưu Chấn Vĩ, Ngưu Chấn Vĩ từ sau khi được Trương Dương châm cứu cho, cảm thấy trong cơ thể thủy chung đều là nóng hầm hập, loại cảm giác này rất kỳ quái, tóm lại không phải là cái chuyện xấu gì.

Trương Dương cùng Lý Hồng Dương cũng tới đến rìa đường thi đấu, Trương Dương hướng Ngưu Chấn Vĩ nói: "Tiểu Ngưu, chạy cho tốt, đoạt huy chương vàng về cho Bình Hải chúng ta!"

Ngưu Chấn Vĩ lại cảm thấy được áp lực, có chút khó xử cười cười.

Lời Trương Dương khuyến khích cậu ta khiến cho Ngưu Tuấn Sinh đứng một bên nghe được, vẻ mặt Ngưu Tuấn Sinh khinh thường nhìn Trương Dương, thầm nói thằng nhãi này thật sự là không biết trời cao đất dầy, có Ngưu Gia Quân chúng ta tham gia trận đấu, ngươi còn trông cậy đoạt huy chương vàng? Đầu óc không phải nóng đầu chứ? Tuy rằng Ngưu Tuấn Sinh thừa nhận chữ của mình không viết bằng Trương Dương, nhưng là nói tới lý giải trong chạy cự li dài, y sợ là không chỉ bỏ xa Trương Dương mấy cái ngã tư.

Ngưu Tuấn Sinh nói: "Nhất định phải có quyết tâm! Tuyển thủ Bình Hải các vị cũng muốn đoạt huy chương vàng!" Những lời này mang theo sự châm chọc rõ ràng, chung quanh đã có mấy người nở nụ cười.

Ngưu Chấn Vĩ quẫn bách đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thầm nói chủ nhiệm Trương này thật là một kẻ không hiểu chuyện, ở trong này nói đoạt giải quán quân cũng được, nhưng lại thét to như vậy, đây không phải tự tìm mất mặt sao?

Trương Dương nói: "Huấn luyện viên Ngưu, làm sao tuyển thủ Bình Hải chúng ta lại không thể đoạt huy chương vàng chứ? Ai quy định huy chương vàng nhất định là Ngưu Gia Quân các vị?"

Ngưu Tuấn Sinh hướng Trương Dương đi tới: "Có hùng tâm là tốt, bất quá trong thi đấu là phải dựa vào thực lực. "

Trương Dương cười nói: "Huấn luyện viên Ngưu, nếu không chúng ta đánh cuộc đi, nếu huy chương vàng bị Bình Hải chúng ta cướp đi... "

Ngưu Tuấn Sinh này có lòng tự tin cực kỳ lớn, không đợi Trương Dương nói dứt lời liền xen lời hắn: "Không có khả năng, nếu huy chương vàng bị các vị cướp đi, tôi sẽ ăn luôn huy chương vàng. "

Trương Dương nói: "Đừng ăn, anh muốn ăn cũng nên ăn huy chương bạc cùng huy chương đồng, đừng ăn huy chương vàng củ chúng ta. " Trong lời nói đúng như là huy chương vàng 1500m hôm nay đã thành vật trong bàn tay bọn hắn.

Ngưu Tuấn Sinh cho rằng Trương Dương khoác lác, khinh thường cười cười, ánh mắt nhìn qua đòng hồ ở một bên sân thi đấu, lúc này còn cách trận đấu chừng mười lăm phút.

Trương Dương nói: "Nếu không như vậy đi, nếu huy chương vàng hôm nay bị chúng tôi chiếm được, anh cùng Ngưu Gia Quân của anh sẽ làm đại sứ hình tượng miễn phí cho Đại Hội Thể Thao Tỉnh của tỉnh Bình Hải chúng ta. " Trương đại quan nhân tính đánh cho nổ mạnh, hiện tại Ngưu Gia Quân đang lúc hồng a, nếu như có thể đem đám người kia đem tới làm vận động trong đại hội tỉnh, khẳng định ghế trên sân sẽ tăng lên không ít, đám truyền hình quảng cáo cũng sẽ chen chúc tới, hôm nay cũng bởi vì có Ngưu Gia Quân thi đấu nên khán giả cơ hồ đều ngồi đầy sân thi đấu, còn náo nhiệt hơn khai mạc ngày hôm qua.

Ngưu Tuấn Sinh bĩu môi: "Có thể sao?"

Trương Dương nói: "Anh không dám sao!"

Ngưu Tuấn Sinh nói: "Nếu là tôi thắng thì sao?"

Trương Dương nói: "Nếu là anh thắng, tôi sẽ cho anh một bức thư pháp chân chính của Thiên Trì Tiên Sinh, thế nào?"

Ngưu Tuấn Sinh vừa nghe ánh mắt liền sáng lên: "Là thật?"

Trương Dương nói: "Đương nhiên là nói thật, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)