← Ch.0708 | Ch.0710 → |
Tống Hoài Minh không tiếp tục đi xuống, ông lấy làm cảm kích khi Trương Dương chủ tâm đến để nhắc nhở mình, Tống Hoài Minh cũng nhanh chóng đưa ra quyết định, ông muốn nhanh chóng tìm Lý Đồng Dục nói chuyện một cách thẳng thắn. Về tình cảm của mình trước đây, Tống Hoài Minh bây giờ vẫn hiểu rất rõ, ông cũng không ngờ tới bản thân lại thành khẩn nhiều việc như vậy đối với Trương Dương. Những việc như tối hôm nay, thậm chí đến Liễu Ngọc Oánh cũng không hề biết. Tống Hoài Minh nói: "Yên Nhiên về rồi à!"
Trương Dương gật đầu: "Mai tôi sẽ đi Tĩnh An. "
Tống Hoài Minh nghe thấy vậy, trong lòng như được an ủi, xem ra giữa Trương Dương và con gái mình vẫn còn chút tình cảm, Tống Hoài Minh tuy có ác cảm với Trương Dương nhưng ông ta quả thực không thể phủ nhận một sự thật rằng, trong lòng con gái mình chỉ có mình hắn, Trương Dương lại là một người trẻ tuổi giỏi giang, là một người cha, Tống Hoài Minh cũng hy vọng con gái có thể vui vẻ, ông cũng hy vọng Trương Dương sau khi trải qua một loạt biến cố, sẽ tự hiểu được tình cảm, hiểu ra mà biết trân trọng con gái mình. Tống Hoài Minh vốn định khuyên Trương Dương vài câu, nhưng lúc nói ra thành lời thì lại khác hẳn, chuyện tình cảm là việc riêng của hai đứa, dù có là mình cũng không thể thay đổi được gì. Ông nghĩ con gái mình cũng thông minh, hẳn là có đủ năng lực giải quyết vấn đề giữa hai đứa.
Trương Dương cũng không có thời gian để lưu lại nhà Tống Hoài Minh lâu, chưa đến 8h tối đã rời đi, khi ngang qua nhà Trần Thiệu Bân, thấy xe của y dừng ở đó, lẽ nào y đã từ Thượng Hải trở về? Trương Dương ôm ý nghĩ đó mà thử gọi cho Trần Thiệu Bân một cuộc điện thoại. Không ngờ y quả thực đang ở nhà, biết Trương Dương ở ngay bên ngoài, Trần Thiệu Bân vô cùng hoan hỉ, thay đồ rồi chạy luôn ra ngoài đón tiếp. Nhìn thấy chiếc xê Jeep của Trương Dương, y cười: "Mẹ khiếp, lấy đâu quả đồ cổ này thế?"
Trương Dương không hài lòng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Có tiền rồi, đại gia rồi phải không? Coi thường cán bộ đảng viên thanh bần này phải không?"
Trần Thiệu Bân cười: "Tôi nào dám coi thường cậu, bây giờ đường đường là chủ nhiệm thể ủy Nam Tích, nắm quyền cao chức trọng, chưa tính đến những hạng mục vài triệu cho đến vài chục tỷ, chỉ tính đến mấy năm làm chức chủ nhiệm tài chính cũng thừa biết, loại tôm tép như tôi tính làm gì?"
Trương Dương nói: "Chết tiệt, tao đâu có quyền lực như vậy!"
Sau đó Trần Thiệu Bân mở cửa ngồi vào trong xe: "Tôi nghe từ Lương Thành Long, nó bảo ăn chắc nắm trong tay thầu hạng mục công trình sân vận động mới, bao giờ giao cho nó, còn phải tùy tâm trạng mà định. "
Trương Dương nói: "Những trò hèn mạt này, sao lúc nào cũng làm ảnh hưởng đến thanh danh của tao vậy, dành cho nó bao nhiêu hạng mục có phải là ít đâu? Thật quá tham lam, lần sau gặp tao phải mắng cho nó một trận mới được. "
Trần Thiệu Bân nói: "Lương Thành Long giờ sướng rồi, có cả vợ lẫn con. "
Trương Dương vừa khởi động xe vừa cười: "Sao tao nghe như là có đứa đang ghen tỵ vậy?
Trần Thiệu Bân cười: "Đừng nói linh tinh nữa, tôi với Lân Thanh Hồng chẳng có gì cả, Thanh Hồng là một người phụ nữ tốt, mọi người muốn sỉ nhục tôi như thế nào cũng được, đừng có mà lôi cô ấy vào. "
Trương Dương nói: "đôi ấy cũng lắm trắc trở, lục đục bào lâu rồi cuối cùng cũng đến với nhau, cũng tốt rồi. "
Trần Thiệu Bân đáp: "Hy vọng lần này Lương Thành Long thật sự có thể thay đổi, sống cho tử tế. "
Trương Dương nói: "Tao còn chưa ăn cơm. "
Trần Thiệu Bân cười: "Tôi dẫn cậu đi ăn lẩu nhé!"
Trương Dương đáp: "Tao ghét nhất là món ấy!"
Trần Thiệu Bân nói: "Tôi biết một quán mới mở Nhất Lão Đông Môn, rất ngon đó. " Y giơ tay xem đồng hồ, rồi nói tiếp: "Tôi gọi cả Triệu Dũng đi uống rượu nhé!"
Trương Dương biết Triệu Dũng đang ở Đông Giang, nhưng sau khi đến đây cũng không liên lạc gì với gã, tuy hắn không phản đối chuyện yêu đương giữa Triệu Dũng và Triệu Tĩnh, nhưng Triệu Dũng đột nhiên từ bạn trở thành em rể, Trương đại quan nhân thực không thấy quen cho lắm.
Trần Thiệu Bân cười: "Việc này có biết không?"
Trương Dương nhìn điệu cười gian xảo của y, đoán biết thằng nhãi này đang nghĩ gì, liền vuốt cằm nói: "Gọi điện bảo nó đến. "
Đinh Triệu Dũng được biết ông anh vợ tương lai đã đến Đông Giang, không dám chậm trễ lập tức đồng ý luôn.
Trần Thiệu Bân cúp máy xong, mặt vẫn cười đểu: "Biết rồi hả?"
Trương Dương trừng mắt nhìn: "Biết thì làm gì được chứ?"
Trần Thiệu Bân đáp: "Chúc mừng!"
Trương đại quan nhân nói tiếp: "Tao nhìn thế nào cũng thấy nó chẳng có gì tốt!"
Trần Thiệu Bân đáp: "Tôi chỉ hơi xấu một chút, thực ra trong ấy anh em chúng ta tôi là người thật thà nhất, Lương Thành Long cũng vậy, còn thằng Đinh Triệu Dũng thì cũng không tốt đẹp gì, còn... " Nói đến đây, y nhìn thấy mặt Trương Dương đỏ lên, trông cứ như là đang xấu hổ. Trần Thiệu Bân kỳ thực không hề biết Triệu Tĩnh có thai, nhưng tên này cũng không phải là kẻ tinh ý. Nói đùa thì vẫn là nói đùa, mà bây giờ Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đang có xích mích, bản thân y nếu như đùa quá đáng, không khéo hai thằng lại quay ra trở mặt mới nhau. Trần Thiệu Bân ho một tiếng: "E hèm, chuyện tốt, đã thân lại càng thân!"
Họ đi đến Lão Đông Môn thấy Đinh Triệu Dũng đã kịp đến trước. Kỳ thực Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh ở ngay gần đây, đi bộ đến cũng chỉ mất gần mười phút. Đinh Triệu Dũng đã gọi món sẵn, đứng ở ngoài cửa chờ, thấy xe của Trương Dương đến liền vội vàng đón tiếp. Vẻ mặt hớn hở nhìn Trương Dương, trước mặt Trần Thiệu Bân, gã cũng ngại không dám gọi một tiếng anh, có chút lúng túng nói: "... Đến bao giờ thế?"
Trương Dương cười: "Vừa mới đến, tối nay qua đêm ở Đông Giang, mai đi thuyền đến Bắc Nguyên. "
"Đi công tác!"
Trương Dương vuốt cằm.
Trần Thiệu Bân nhìn ánh mắt của hai người, y cảm thấy buồn cười, cố ý nói: "Sao tao lại thấy hai đứa mày bây giờ đối xử với nhau có vẻ khách sáo thế nhỉ?"
Trương Dương mắng: "Bớt mồn đi cũng không ai cho là mày câm đâu. "
Trần Thiệu Bân đáp: "Được! Chê tao chướng mắt chứ gì, tao biến, lần sau đi uống vậy nhé!"
Trần Thiệu Bân lùi lại, Đinh Triệu Dũng cười nhìn Trương Dương: "Vào đi, đều gọi món cả rồi. "
Trương Dương hỏi: "Tĩnh đâu?"
Đinh Triệu Dũng đáp: "Cô ấy gần đây thấy trong người hơi mệt, bây giờ đã ngủ rồi, định đi cùng nhưng mà em không cho cô ấy đến. "
Nghe xong những câu này, Trương Dương biết rằng hai đứa đã dọn đến ở chung, thầm thở dài, con gái khôn ba năm dại một giờ, đến mình cũng không quản nổi, hắn cười: "Nó không đến cũng tốt, anh em chúng ta càng dễ nói chuyện. "
Đinh Triệu Dũng cười.
Vì phải đi vào sớm ngày mai nên Trương Dương chỉ cho họ mở một chai bạch tửu, tuy hắn uống nhiều cũng không sao, nhưng việc gặp mặt Sở Yên Nhiên là vô cùng quan trọng, đến 12h Trương Dương đành đến sớm hơn, như thế mới có thể thể hiện thành ý của mình.
Hai ngày trước tới Nam Tích, Đinh Triệu Dũng đã biết việc Kiều Mộng Viện muốn đầu tư vào quảng trường thương mại Nam Tích, gã nói: "Em thấy cách nghĩ của Kiều Mộng Viện rất hay, hiện nay công ty Anh Đức Nhĩ có cơ sở ở Nam Tích, việc này ảnh hưởng rất lâu dài đến ngàng công nghiệp máy tính trong nước, nếu quảng trường thương mại của Kiều Mộng Viện nhanh chóng tiến hành, sẽ đem lại lợi ích cho việc quy tụ thu hút nhân khí. "
Trương Dương cười nói: "Cô ấy đi Hong Kong bàn chuyện hợp tác rồi, chuyện làm ăn lâu dài như vậy, một mình cô ấy cũng không làm nổi. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Đáng tiếc em không có thực lực lớn như vậy, nếu có em cũng tình nguyện đầu tư. "
Trần Thiệu Bân vừa nghe, cũng chen vào nói: "Chuyện tốt thì đừng có quên mất tôi, Trương Dương, vụ làm ăn béo bở gì thế? Có phải là vụ buôn một lãi mười, kiếm lời bất bồi, nếu mà phải thì cứ cho tôi một chân. "
Trương Dương đáp: "Về chuyện làm ăn thì đừng có trưng cầu ý kiến tao, việc tao phụ trách là tìm ra một nhà đầu tư hợp lý nhất cho miếng đất đó thôi, đến bây giờ thì Kiều Mộng Viện đã giành được quyền đầu tư mảnh đất, cũng có nghĩa là nhiệm vụ của tao đã hoàn thành. Chúng mày muốn bàn chuyện làm ăn, hợp tác gì gì thì đi mà tìm Kiều Mộng Viện. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Em cũng đang định tìm cô ấy để nói chuyện, nhiều thì cũng không có, số vốn tới nghìn vạn em cũng có thể, nếu cô ta bằng lòng hợp tác, em nhất định sẽ đồng ý tham gia không do dự. "
Trần Thiệu Bân nói: "Không phải công ty máy tinh đang làm ăn rất tốt sao? Đông Giang là tỉnh hội, tại sao lại muốn chạy đến Nam Tích chứ?"
Đinh Triệu Dũng đáp: "Có thể nhìn ra là chính phủ tỉnh Nam Tích rất coi trọng tài sảo kĩ thuật cao, tham gia càng sớm thì tương lai càng đạt được lợi nhuận dài. "
Trần Thiệu Bân nói: "Tốt như vậy thì cho tôi góp cổ phần với, tôi sẽ góp hai trăm vạn. "
Trương Dương vẫn giữ câu nói kia: "Chúng mày đi tìm Kiều Mộng Viện mà bàn bạc. "
Trần Thiệu Bân uống thêm vài chén, y bắt đầu nói nhiều hơn, cười tủm tỉm nói: "Thật là ngưỡng mộ hai người, trước đây là anh em tốt, bây giờ đã thân lại càng thêm thân, một người thành anh vợ, một người thành em rể. "
Mặt Đinh Triệu Dũng đỏ lên, Trương Dương mắng: "Tao dễ bực mình, ít nhắc đến chuyện đấy đi. "
Trần Thiệu Bân cười ha ha: "Được, tôi không phải các cậu, tôi sẽ, Trương Dương, sao lại kéo Thường Tâm Lăng sang làm thư kí hả?" Trần Thiệu Bân đã từng theo đuổi Thường Tâm Lăng, tuy bị cự tuyệt nhưng vẫn rất thích cô.
Trương Dương đáp: "Điều động công việc cho Thường Tâm Lăng là chuyện bình thường, bây giờ người ta đã là chủ nhiệm trung tâm thông tin của thị ủy, cán bộ chính khoa, không phải là thư kí của tao. "
Trần Thiệu Bân nói: "Quỷ mới tin, tôi sớm đã nhìn ra, cô ấy thích cậu, Trương Dương, cố ấy từ chối tôi vì cô ấy thích... "
*****
Trương Dương đáp: " phụ nữ thích tao có đầy, lẽ nào cứ bị người cự tuyệt là đổ lỗi lên đầu tao sao?"
Trần Thiệu Bân ca thán: "Cái thế gian này thât không công bằng chút nào, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, theo lý mà nói tôi cũng được coi là trẻ tuổi lắm tiền, đẹp trai ga-lăng. Sao lại phụ nữ lại không thích tôi chứ?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Thế cái cô nữ sinh già khú đem đến lần trước đâu?
Trần Thiệu Bân đáp: "Không hợp, cho tôi xin!"
Đinh Triệu Dũng nói: "Không già!"
Trần Thiệu Bân đáp: "Người không già nhưng mà suy nghĩ như một bà cụ non, trái tim này sớm đã chịu nhiều đau khổ, từ Lê San San cho đến Thường Tâm Lăng, đều là những người tôi thích, nhưng lại không thích tôi, sao đời tôi lại bị kịch thế này?
Thật là sao lại bi kịch đến vậy?"
Trương Dương nói: "Nhân phẩm, chắc chắn là do vấn đề nhân phẩm!"
Trần Thiệu Bân tức giận đá hắn một cái: "Cậu mới là thằng có vấn đề về nhân phẩm! Suy cho cùng cũng tại tôi đây quá là tốt bụng lương thiện, không có ý hại người... " Chưa nói xong thì bên ngoài có tiếng sấm đánh inh tại, khiến Trần Thiệu Bân sợ đến rụt cổ vào, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đồng thanh cười ầm lên, Trương Dương nói: "Mặt dày quá, đến cả ông trời cũng không chịu nổi!"
Ngay sau đó mưa to ập đến, Trương Dương nhìn ra ngoài cửa, thở dài nói: "Được rồi, chúng ta nhanh chóng kết thúc thôi, mưa dầm như thế này, không biết ngày mai có tạnh không. Tao phải về sớm nghỉ ngơi, sớm mai còn đi. "
Trần Thiệu Bân nói: "Không được, khó khăn lắm mới gặp nhau, còn chưa uống được mấy chén đã rút. "
Trương Dương bận việc, hắn cười nói: "Đợi tao đi công tác quay về, chúng ta cùng đến Nam Tích, tao gọi cả Lương Thành Long, anh em ta tụ tập một phen, hay là tết thanh minh nhé. "
Trần Thiệu Bân mắng: "Tôi nhổ vào, nói thế như là điềm gở, tết thanh minh, coi bọn tôi là cô hồn dã quỷ hả?"
Lại một tiếng sấm rền ầm ĩ, Trần Thiệu Bân lè lưỡi nhổ bọt, hai tiếng sấm vừa rồi làm cho hắn sợ khiếp, nhỏ tiếng nói: "Đi, tự mà lo cho mình. "
Trương Dương sau khi đưa Trần Thiệu Bân về, hắn lái xe đến quán ba Nam Quốc, ở đây hắn luôn được đãi ngộ cao cấp nhất, trời càng mưa càng lâu, Trương Dương cảm thấy nóng lòng, 4h sáng đã tỉnh dậy, thấy bên ngoài vẫn mưa, không hề có hy vọng sẽ ngớt hạt. Hắn quyết định sẽ đi thuyền sớm nhất có thể, từ Đông Giang đến Tĩnh An trong thời tiết bình thường thì cũng phải mất sáu tiếng đồng hồ, hắn đi sớm hơn, dư ra tám tiếng có lẽ sẽ không lỡ buổi hẹn với Sở Yên Nhiên.
Sơn trang Nam Quốc ở gần đường cao tốc, lúc Trương Dương lái xe vào đường cao tốc, mưa đã thưa dần, hắn vui thầm, trời đẹp như vậy, như thế khỏi lo trên đường sẽ bị chậm trễ. Nhưng đúng lúc này thì điện thoại của hắn reo len, hắn gắn tai nghe, thấy số của Đinh Triệu Dũng gọi đến liên tục, chắc có việc gấp, Trương Dương nhận điện: "alo"
Đầu bên kia truyền tới giọng nói hoảng loạn của Đinh Triệu Dũng: "Trương Dương... , Triệu Tĩnh bị ngã rồi, ra rất nhiều máu... "
Trương Dương nghe thấy thế liền lo lắng, hắn giẫm phanh ngay lập tức, giọng run lên: "Sao cơ?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Đến đây mau, em đưa cô ấy vào viện nhi phụ sản thị, ở đường Quang Vinh đó. " Đinh Triệu Dũng lo quá đến cổ họng cũng run lên.
Trương Dương cắn răng, nóng lòng vội vàng quay xe chạy về phía Đông Giang.
Lúc hắn đến viện, Triệu Tĩnh đã được đưa vào phòng cấp cứu, Đinh Triệu Dũng đứng bên ngoài như người hồn bay phách lạc, mặt mày trắng bệch, từ tay đến cả người gã vẫn dính đầy máu. Gã vừa hút thuốc vừa lo lắng mà đi đi lại lại. Thấy Trương Dương, gã vội bước đến: "Trương Dương... Triệu Tĩnh cô ấy... " Nói đến đây mắt gã ngân ngấn, có thể đoán được là gã thực sự quan tâm đến Triệu Tĩnh.
Trương Dương cũng rất lo lắng, nhưng sự việc đã xảy ra, trách ai cũng vô dụng, hắn vỗ vai Đinh Triệu Dũng: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Đinh Triệu Dũng đáp: "Em không nên để cô ấy đi vào toa loét một mình, không cẩn thận trượt chân ngã, sau đó.... sau đó máu cứ thế chảy, em... Em không biết làm thế nào cả, chỉ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện. "
Trương Dương nói: "Đừng buồn, Tĩnh có tướng cát lành sẽ không xảy ra việc gì.... "
Đúng lúc này thì cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ phụ khoa bước ra, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng cùng đi đến, vị bác sĩ bỏ khẩu trang nói:"ai là người nhà của bệnh nhân Triệu Tĩnh?"
"Tôi" Đinh Triệu Dũng giành nói.
Tôi là anh cô ấy!" Trương Dương nói sau đó.
"Người bệnh đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng rất tiếc không giữ được đứa bé!"
Đinh Triệu Dũng nói: "Người không sao là tốt rồi!" Tuy nói như vậy nhưng vẫn không che dấu được sự mất mất ở trong lòng.
Trương Dương nói: "Chúng tôi có thể vào thăm không?"
Bác sĩ nói: "Bệnh nhân sắp được đưa ra rồi!"
Hơn mười phút sau, Triệu Tĩnh được đẩy ra ngoài, Đinh Triệu Dũng lao như tên bắn phi tới, chiếc gường bị đẩy đi dần, một tay gã nắm chắc tay của Triệu Tĩnh, một tay vuốt ve lên trán trắng bệch của cô. Cảm giác như trên trán của Tĩnh đầy mồ hôi, Đinh Triệu Dũng an ủi nàng một cách trìu mến: "Tĩnh, không sao rồi, có anh ở đây, anh của em cũng ở đây. "
Triệu Tĩnh nắm chặt lấy tay Đinh Triệu Dũng, mắt đỏ au, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Trương Dương mỉn cười: "Tĩnh à, không sao rồi, chúng ta sẽ ở đây bên cạnh em. " Trong lòng hắn không khỏi nghĩ, số phận thật là nghiệt ngã đối với Triệu Tĩnh.
Họ đưa Triệu Tĩnh đến phòng bệnh, cô rốt cuộc cũng khóc ầm lên, Đinh Triệu Dũng ôm lấy vai của cô không ngừng an ủi. Trương Dương cũng thấy đau lòng, thấy em gái phải chịu đựng sự đau đớn như vậy, làm anh đương nhiên là thấy xót xa. Khó khăn lắm Triệu Tĩnh mới bình tâm trở lại, lúc nhìn đồng hồ đã là 8h hơn, Trương Dương mới đột nhiên nhớ ra cuộc hẹn với Sở Yên Nhiên. Dù bây giờ có vội vàng lao đến e là cũng không kịp, hắn đi ra ngoài phòng bệnh, gắn tai nghe gọi điện cho Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên nhận điện, giọng nói vui vẻ: "Trương Dương!"
Trương Dương đáp: "Yên Nhiên, anh có chút việc, e là đến trưa cũng không kịp tới Tĩnh An. "
Sở Yên Nhiên im thít không nói gì, từ sự im lặng đó Trương Dương có thể đoán ra Yên Nhiên đang thấy thất vọng, tuy hắn biết lý do của mình rất đúng nhưng sự việc Triệu Tĩnh sảy thai thực sự không tiện nói, Trương Dương nói tiếp: "Thật sự đã xảy ra chút việc gấp, đợi anh đến Tĩnh An sẽ giải thích rõ cho em. "
Giọng Sở Yên Nhiên trở nên lạnh nhạt: "Sẽ tới sao?"
Trương Dương đáp: "Sẽ tới, chỉ cần việc bên này giải quyết xong xuôi, anh sẽ lập tức tới Tĩnh An. "
"Không cần đâu, em cũng không có việc gì gấp, không cần phải vội vàng đâu!" Nói xong cô cúp luôn điện thoại.
Trương Dương bỏ tai nghe ra, trên mặt cười đau khổ, xem ra ông trời thật muốn gây khó dễ cho chuyện tình cảm của hai người, vì việc này mà Trương Dương đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nhưng giữa đường lại gặp sự cố. Việc khiến hắn không yên tâm nhất là thái độ của Yên Nhiên, nếu là trước đây, Sở Yên Nhiên nhất định sẽ tức giận, tỏ thái độ ngay, nhưng vừa rồi giọng nói của cô ấy lại không thể hiện sự giận dỗi nào, rất bình thản lạnh lùng. Có lẽ Yên Nhiên bây giờ đã trưởng thành rồi, sự trưởng thành làm cho Trương Dương cảm thấy có chút xa lạ.
Dưới sự an ủi vỗ về của Đinh Triệu Dũng, Triệu Tĩnh đã mơ màng ngủ thiếp đi một lúc, gã nhẹ nhàng cẩn thận đi ra khỏi vòng, ga đến nói với Trương Dương: "Cô ấy vừa mới ngủ!"
Trương Dương cười: "Không sao là tốt rồi!"
Đinh Triệu Tĩnh nói: "Em quyết định rồi, mùng 1 tháng 5 năm nay, em và Tĩnh sẽ kết hôn. "
Trương Dương nhìn thẳng vào Đinh Triệu Dũng, trong lòng không khỏi cảm động, Đinh Triệu Dũng quả nhiên là một nam tử hán có trách nhiệm, hắn vỗ vai Đinh Triệu Dũng: "Bất kể thế nào, anh thay mặt thành phố chúc mừng hai người. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Em vẫn luôn mong có đứa con này, Tĩnh cũng từng kiên quyết bỏ, nhưng em biết trong lòng cô ấy cũng rất muốn.... "
Trương Dương an ủi gã: "Hai đứa còn trẻ, còn có cơ hội. "
Đinh Triệu Dũng gật đầu, gã nghĩ đến việc công tác của Trương Dương: "Trương Dương, làm lỡ mất việc đi công tác của anh rồi?"
Trương Dương đáp: "Không sao, việc gì cũng không quan trọng bằng sự bình an của Tĩnh. " Lời vừa nói ra, Trương Dương cảm thấy hổ thẹn trong lòng, bản thân mình thực đã thất hứa với Sở Yên Nhiên.
Đinh Triệu Dũng nói: "Đi đi, ở đây có em chăm sóc rồi, bác sĩ cũng đã nói Tĩnh đã qua cơn nguy hiểm rồi. "
Trương Dương vừa nãy cũng có xem qua mạch cho em gái, biết thân thể cô sẽ không còn nguy hiểm gì.
Đinh Triệu Dũng nhìn thấy Trương Dương đang do dự, gã cười: "Đi đi, ngộ nhỡ lỡ mất việc công, em làm sao có thể gánh vác được trách nhiệm này, hay là không an tâm về em?"
Trương Dương rời khỏi bệnh viện đã là 9h sáng, lúc này lại nhận được điện của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh hỏi hắn rời Đông Giang hay chưa, nếu chưa thì tới chính phủ tỉnh cùng với ông ta, ông muốn gửi cho Yên Nhiên một bức thư, việc này lại tốn mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Khi Trương Dương lần nữa đi vào đường cao tốc đã là hơn 10h, hắn gọi cho Sở Yên Nhiên, lần này cô không bắt máy, mặc cho tiếng điện thoại réo.
Trương Dương lắc đầu, có chút bất đắc dĩ vất điện thoại lên ghế xe. Từ đây đi tới Tĩnh An Bắc Nguyên không ngừng nghỉ cũng phải đến 4h hoặc 5h mới tới nơi.
Sở Yên Nhiên không nhận điện thoại của hắn, chứng tỏ vẫn đang giận hắn. Trương đại quan nhân cảm thấy việc này lại là việc tốt, nếu ngay cả chuyện hắn tới trễ cũng không thèm để ý thì chứng minh rằng giữa họ thật đang tồn tại một vấn đề nan giải.
Giữa đường đến trạm nghỉ ngơi, Trương Dương lại gọi điện, Sở Yên Nhiên vẫn cứ không nhấc máy.
*****
Kỳ thực Sở Yên Nhiên vẫn đang ở ngay cạnh điện thoại, nghe tiếng chuông kêu liên tiếp nhưng vẫn cứ cắn môi, trong lòng cũng đang do dự. Sở Trấn Nam từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy vậy, không khỏi thở dài, lắc đầu: "Yên Nhiên, sao cháu không nghe điện thoại? Có phải là Trương Dương gọi đến không?"
Sở Yên Nhiên đáp: "Cháu không muốn nghe anh ta giải thích. "
Sở Trấn Nam nói: "Có lẽ cậu ta thật sự có việc. "
Sở Yên Nhiên nói tiếp: "Anh ta luôn có một loạt các lí do. "
Sở Trấn Nam cười: "Có nhiều việc chẳng ai có thể đoán trước được, ông tin cậu ấy nhất định sẽ đến. "
Sở Yên Nhiên nói: "Một kẻ đến định nghĩa về thời gian cũng không có, đủ để chứng minh hắn không hề tôn trọng người khác. "
Sở Trấn Nam cười ha ha: "Yên Nhiên, đã là chủ tịch thường trực của tập đoàn đa quốc gia rồi mà vẫn là một cô gái đang chịu thiệt thòi thế này sao?" Sở Trấn Nam hiểu rõ, cháu gái mình vẫn còn yên Trương Dương sâu đậm, nếu không cô sẽ chẳng để ý đến như vậy. Điện thoại lại reo lên, Sở Trấn Nam nói: "Nhận đi, ông nghĩ cậu ta đang trên đường tới đây, thế này đối với cậu ấy, lái xe mà cứ giữ tâm trạng như thế không an toàn cho lắm. "
Nghe ông mình nói như vậy, Sở Yên Nhiên có chút do dự, tiếng điện thoại lại vang lên, cô cuối cùng cũng nhấc máy.
Vẫn là cầu!
Sở Trấn Nam đi xuống cầu thanh, quay lại cười tủm tỉm nhìn cháu, đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, chóng mặt đến choáng váng, hai chân mền nhũn ra, ông ngã lăn từ cầu thang xuống đất.
Sở Yên Nhiên còn chưa kịp nói gì, vừa nghe thấy tiếng động liền vội chạy đến. Thấy ông bị ngã, cô hét toáng lên.
Trương Dương qua điện thoại nghe thấy vậy vội vàng gọi: "Yên Nhiên, Yên Nhiên! Xảy ra chuyện gì thế? Mau nói cho anh biết đang xảy ra chuyện gì thế?"
Sở Yên Nhiên ôm lấy người ông, thấy ông đã ngất lịm mất đi tri giác, liền thât thanh kêu lên: "Người đâu, mau giúp tôi với! Giúp tôi với!"
Trương Dương lập tức lo lắng vô cùng, chân hắn cứ thế đạp ga liên tục, hắn biết nhất định là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không Sở Yên Nhiên đã không hoảng loạn như vậy. Điều mà Trương Dương có thể làm được là lái xe thật nhanh, hắn muốn nhanh chóng đến chỗ Sở Yên Nhiên.
Lúc 4h chiều, Trương Dương cũng đến được Tĩnh an, hắn gọi cho Sở Yên Nhiên nhưng không có ai nhấc máy, chỉ có thể gọi cho Hồng Trường Vũ tổng tư lệnh quân Tĩnh An, giọng Hồng Trường Vũ bi thương mà nghiêm trọng: "Chúng tôi đang ở bệnh viện quân khu. "
Trương Dương không hỏi gì thêm, hắn cũng cảm thấy sự việc không hề ổn tí nào, lúc đến phòng giám hộ trọng chứng ở bệnh viện quân khu, nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Sở Yên Nhiên, bước chân của Trương Dương trở nên nặng nề hơn. Hắn chầm chậm đi tới, thấy đám người hộ tá đang đẩy một chiếc xe đẩy đi ra, ông Sở đang nằm trên xe đẩy, một chiếc khăn trắng xóa che phủ khuôn măt của ông. Sở Trấn Nam bị đưa đến đây vì đột quỵ tim mạch, tuy bác sĩ đã dốc hết sức cứu chữa nhưng vẫn không thể giữ được tính mạng cho ông.
Sở Yên Nhiên than khóc chết đi sống lại, vừa kêu gào ông ngoại vừa xông tới xác của Sở Trấn Nam, trên thế giới này người gần gũi nhất với cô chính là ông ngoại, từ khi mẹ mất, Sở Yên Nhiên sống với ông mình, cô chưa từng nghĩ tới việc ông sẽ bỏ mình mà đi. Tất cả đều không có dấu hiệu gì, Sở Yên Nhiên cảm thấy sụp đổ hoàn toàn, cô không thể chịu đựng được nỗi đau mất đi ông mình.
Trương Dương bước tới, đỡ lấy vai Sở Yên Nhiên, nhìn thấy hắn, trong lòng cô cảm thấy oán hận vô cùng, nếu hắn có thể đến đúng hẹn thì có lẽ ông ngoại đã được cứu, chỉ cần dựa vào y thuật của hắn, ông ngoại chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Sở Yên Nhiên đột nhiên vùng ra khỏi cánh tay Trương Dương, nổi giận nói: "Còn đến làm gì nữa? Đến làm gì nữa?"
Môi Trương Dương mín chặt, trong lòng hắn như có dao đâm, hắn biết Sở Yên Nhiên sao lại phẫn nộ đến vậy. Nếu không phải vì chuyện của Triệu Tĩnh mà lỡ hẹn, nếu không phải đi lấy bức thư của Tống Hoài Minh thì có lẽ Sở Trấn Nam đã được cứu, hắn đau lòng cắn chặt môi, đi tới chiếc xe đẩy, cầm lấy tay Sở Trấn Nam trên chiếc xe đẩy, hơi ấm vẫn còn chút đây.
Sở Yên Nhiên hoảng loạn la hét: "Đừng có động vào ông tôi, anh không có tư cách chạm vào!" Cô xông tới lấy hai tay đập vào sống lưng Trương Dương, hắn không động đậy gì, vẫn cứ nắm lấy tay Sở Trấn Nam. Sở Yên Nhiên vừa khóc vừa đánh, Hồng Trường Vũ thực sự không thể chứng kiến tiếp được nữa, bước tới cản tay của Sở Yên Nhiên. Gã là người ngoài cuộc, quan điểm của gã cũng khác với Sở Yên Nhiên, gã cho rằng, ai cũng không thoát được sinh lão bệnh tử, Sở Trấn Nam đã tuổi đã tám tuần, tuổi tác cao như vậy đương nhiên không thể tự mình quyết định được việc sống chết.
Mắt Trương Dương đỏ hoe, giọng hắn nhỏ nhẹ: "Hãy cho anh một cơ hội, hãy cho anh một cơ hội.... anh phải cứu ông ấy.... anh phải cứu ông ấy... "
Tất cả mọi người đều nghe thấy lời này của hắn, nhưng họ nghĩ Trương Dương đang nói những lời ngớ ngẩn, sinh tử có số phú quý tại thiên, kỳ thực không phải con người có thể vãn hồi được. Tim mạch và hô hấp của ông Sở đã ngừng hoàn toàn, bệnh viện cũng đã tuyên bố rằng ông đã chết.
Trương Dương ôm lấy xác của ông Sở, đám hộ sĩ và cảnh vệ cũng xông tới ngăn cản hắn, Trương Dương giận dữ hét: "Tránh ra, tôi sẽ không để cho ông ấy chết, tôi sẽ không để cho ông ấy chết!" Trương Dương hiểu rằng, nếu ông ấy chết như vậy đồng nghĩa với việc hắn sẽ thật sự mất đi tình cảm của Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên nhìn thấy khuôn mặt của ông mình, tinh thần của ông lại trở nên bất ổn, ngã vào lòng Hồng Trường Vũ mà kêu khóc.
Trương Dương hai mắt đỏ au nhìn đám người, hắn như điên dại nói từng câu từng chữ: "Tôi phải cứu ông ấy!"
Đám cảnh vê của Sở Trấn Nam cầm lấy súng lục bên hông, Hồng Trường Vũ ngăn họ lại. Bất luận Trương Dương có ý định gì, thì chắc hắn cũng không có ác ý gì với ông Sở, gã nhẹ nhàng vỗ vại Sở Yên Nhiên, nói: "Tôi cho cậu 10ph"
Trương Dương ôm lấy xác của Sở Trấn Nam vào phòng bệnh, cửa phòng đóng lại ngay sau khi hắn vào, những người có mặt ở đó đều đứng nhìn ngoài phía cửa. Sở Yên Nhiên khóc lóc ầm ĩ, lúc này những thuộc hạ trước đây dưới tay Sở Trấn Nam cũng đã đến thăm. Tạ Chí Quốc cục trưởng cục Hình Sơn và vợ Lâm Tú cũng có mặt. Sau khi hỏi thăm tình hình, Tạ Chí Quốc không khỏi oán hận mà nói: "Trường Vũ, tư lệnh đã đi rồi, sao lại có thể để cho di thể của ông ấy phải chịu giày vò như vậy, đây là tội bất kính với ông ấy!" Tạ Chí Quốc quay sang nói với mấy người bạn chiến hữu của y: "Chúng ta hãy xông thẳng vào, đòi lại di hài của tư lệnh!"
Hồng Trường Vũ nói: "Nhưng tôi đã hứa là cho hắn 10ph"
Tạ Chí Quốc phẫn nộ: "Thật hoang đường, người đã chết rồi, sao có thể hồi sinh được chứ?"
Quanh đó tổ cấp cứu và các lãnh đạo bệnh viện đều có mặt, họ cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, không biết Hồng Trường Vũ vì sao lại có thể đáp ứng một yêu cầu hoang đường như vậy. Nếu đổi lại là những người thân của gia đình bệnh nhân thông thường, phía bệnh viện nhất định sẽ ngăn chặn hành động này. Tuy nhiên, người chết lại là tổng tư lệnh quân khu Bắc Nguyên tiền nhiệm, những người có mặt ở đây đều là nhân vật nổi tiếng công trạng hiểm hách trong giới quân đội, nên họ không dám làm mất lòng ai, dù sao thì cũng chỉ có 10ph, có lẽ người kia cũng không chịu đựng được sự đả kích kinh khủng này, thôi thì cứ cho hắn cơ hội để đổi lại được sự thanh thản thoải mái trong lòng.
Lâm Tú ôm lấy Sở Yên Nhiên, động viên an ủi cô, Sở Yên Nhiên vẫn khóc lóc, Lâm Tú nói với Tạ Chí Quốc: "Dù sao thì cũng thế, cứ cho hắn một cơ hội. "
Ai cũng biết sẽ chẳng còn cơ hội gì nữa, kể cả Trương Dương hắn cũng không hề chắc chắn được điều gì, hắn ôm ông Sở đặt lên gường bệnh, cởi bỏ hết quần áo sau đó lấy kim châm mình mang theo ra. Hắn lần lượt châm theo thứ tự, thiên đột, trung cực, kỳ môn, niên dạ cự, thiên trung, khí hải... Trong nháy mắt, sau khi châm cứu hết các huyệt đạo ở vùng ngực, hắn cởi tất ra trèo lên gường. Hắn đỡ người Sở Trấn Nam dậy, rồi dùng kim châm vào các huyệt sau lưng: Niên dạ chuy, đào đạo, thần đạo, chí dương, mệnh môn... Tiếp đó dùng kim đâm vào các huyệt dương bạch, ấn đường, tứ bạch, bách hội, hậu đính, phong phủ, thiên trụ... ở đỉnh đầu.
Lúc Trương đại quan nhân tiếp hành châm cứu bên trong phòng, những bách sĩ cấp cứu của bệnh viện quân khu không hề rời đi, lúc đầu họ nghĩ rằng người trẻ tuổi này vì quá đau lòng nên mất đi lý trí, nên mới đi châm cứu cho người chết. Nhưng khi họ nhìn thấy cách châm cứu nhuần nhuyễn thuần thục của Trương Dương mới hiểu ra được, người này thực là một cao thủ châm cứu. Trong tổ bác sĩ cấp cứu có cả chủ nhiệm khoa trung y, ông hành nghề đã bao năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy châm pháp tinh diệu như vậy, ông nhỏ giọng nói: "Cao thủ!" Tuy biết người trẻ tuổi này là cao thủ y quốc nhưng ông ta cũng không hề tin rằng Trương Dương có đủ bản lĩnh để khải tử hoàn sinh.
Sau khi châm cứu xong, Trương Dương ngồi khoanh chân phía sau lưng người Sở Trấn Nam, hắn thả lỏng suy nghĩ, vận công nội tức trong cơ thể chuyển động. Hắn cần phải dùng chân lực của mình để tụ tập lại những nội tức đã phân tán trong cơ thể của Sở Trấn Nam, sau đó hồi tụ nó về huyệt khí hải, lấy đó để kích thích sức sống trong người ông. Trương Dương không biết có thành công hay không, chỉ còn biết ôm lấy ý niện coi chết như sống ở trong đầu mà làm. Trương Dương càng biết rằng, dù nội lực của mình có mạnh cỡ nào, muốn thành công thì cũng phải dốc hết toàn lực.
← Ch. 0708 | Ch. 0710 → |