← Ch.0725 | Ch.0727 → |
Trương Dương cười nói: "Tiểu Tiếu à, khéo thế?"
Tiếu Lâm nói: "Tôi vừa rồi tới báo cáo công tác với thị trưởng Tả, chủ nhiệm Trương, anh tới Giang Thành lúc nào vậy?" Tiếu Lâm đối với Trương Dương vẫn rất tôn kính.
Trương Dương nói: "Vừa tới, tôi tìm bí thư Đỗ: "
Tiếu Lâm nói: "Bí thư Đỗ tới khu khai phá rồi, buổi trưa hôm nay không về đâu. "
Nếu Đỗ Thiên Dã không có ở đây, Trương Dương cũng không cần vào làm gì, Tiếu Lâm nói: "Tôi chở anh đi nhé, vừa hay tôi cũng muốn tới khu khai phá. "
Trương Dương gật đầu, lên xe Santana của Tiếu Lâm, Tiếu Lâm vừa lái xe vừa nói: "Chủ nhiệm Trương, nghe nói anh ở Nam Tích công tác rất xuất sắc. "
Trương Dương nói: "Cũng tạm!"
Tiếu Lâm nói: "Là vàng thì đi đâu cũng sẽ phát sáng, với năng lực của chủ nhiệm Trương đi tới chỗ nào cũng sẽ làm ra được thành tích. "
Trương Dương cười nói: "Anh làm cũng không tồi, tuổi còn trẻ mà đã là phó chủ nhiệm ban chiêu thương. " Thật ra Tiếu Lâm so với tuổi thực tế của hắn còn lớn hơn một chút, có điều Trương Dương trước đây là lãnh đạo của Tiếu Lâm, cho nên đã quen dùng tư thái của kẻ bề trên để nói chuyện với gã.
Tiếu Lâm cười nói: "Không phải đều là nhờ của chủ nhiệm Trương dẫn dắt ư, nếu không phải có anh thì tôi cũng không vào được ban chiêu thương. "
Trương Dương cười ha ha, nói: "Là cố gắng của bản thân anh. "
Tiếu Lâm nói: "Nghe nói công ty Anh Đức Nhĩ đặt ở Nam Tích à. "
Trương Dương gật đầu nói: "Đã ký hợp đồng rồi, công ty Anh Đức Nhỉ chỉ là một khởi điểm, về sau Nam Tích sẽ lấy điều này làm hạch tâm để kiến thành xây dựng vườn công nghiệp công nghệ cao, phát triển xí nghiệp cao tân. "
Tiếu Lâm nói: "Nam Tích đã đi đầu trong Bình Hải rồi, ngành công nghiệp cao tân khẳng định sẽ trở thành điểm nóng của kinh tế. Tôi nghe nói trọng điểm của Hối Thông cũng sẽ di dời về Nam Tích. "
Trương Dương cười nói: "Tin vịt thôi, Kiều tổng quả thức mới có một khối đất ở Nam Tích, có điều hiện tại là để làm quảng trường dữ liệu, không phải là làm cơ sở sản xuất, cơ sở sản xuất của Hối Thông đặt ở Giang Thành nhiều năm như vậy rồi, quy mô đã hình thành, cô ta sẽ không tùy tiện chuyển nhà đâu. "
Hai người rất nhanh liền tới khu khai phá, Trương Dương trước tiên gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã lúc này điện thoại bận liên tục, gọi năm lần mới thông.
Đỗ Thiên Dã nghe thấy Trương Dương đến khu khai phá, bảo Trương Dương trực tiếp đến nhà ăn của nhà máy điện tử Lam Tinh, buổi sáng hôm nay Đỗ Thiên Dã thị sát ở nhà máy điện tử Lam Tinh, buổi trưa nhận lời mời của phía nhà máy điện tử Lam Tinh dùng cơm ở nhà ăn của nhà máy.
Trương Dương cũng không ngờ chủ tịch của nhà máy điện tử Lam Tinh Kim Thượng Nguyên cũng đang ở Giang Thành, quan hệ của Trương Dương và Kim Thượng Nguyên không tồi hơn nữa, hơn nữa khi ở Tĩnh Hải còn ngăn cơn sóng dữ, cứu tính mạng của Kim Thượng Nguyên và đoàn đại biểu Hàn Quốc, Kim Thượng Nguyên đối với sự có mặt của Trương Dương cũng biểu hiện ra vẻ hoan nghênh nhiệt liệt.
Trương Dương sau khi bắt tay với bọn họ, cười nói: "Bí thư Đỗ, tôi không báo mà đến, hy vọng không làm ảnh hưởng đến công tác bình thường của các anh. "
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: "Buổi sáng thị sát ở Lam Tinh, thuận tiện đàm luận một chút về kế hoạch phát triển trong tương lai của Lam Tinh với Kim tiên sinh, hiện tại đã bàn công tác xong rồi, đang chuẩn bị ăn cơm. "
Kim Thượng Nguyên cười nói: "Có bằng hữu từ phương xa tới vui vô cùng, chủ nhiệm Trương chủ nhiệm Trương từ Nam Tích đến, vừa hay có thể bồi tôi uống vài chén. Tôi bảo phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn Hàn Quốc chính tông, mời các vị khách thưởng thức. "
Đồ ăn Hàn Quốc quay đi quay lại cũng chỉ có mấy món đó, so với ẩm thực của Trung Hoa căn bản không cùng một đẳng cấp, sau khi kính rượu theo lệ, Kim Thượng Nguyên nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói Nam Tích muốn xa khu khai phá kỹ thuật cao tân?"
Trương Dương cười nói: "Tin tức của Kim tiên sinh rất là linh thông, xây dựng khu cao tân đã được xác định rồi, trước mắt cũng có Anh Đức Nhĩ vào, chúng tôi hiện tại đang trù bị một hồi sự kiện kinh mậu IT, hoan nghênh Kim tiên sinh tới Nam Tích khảo sát. "
Kim Thượng Nguyên cười nói: "Lần trước tới Nam Tích vẫn còn nhớ như in. "
Nhắc tới chuyện sự tình lần trước, Trương Dương cũng không nhịn được liền bật cười.
Đỗ Thiên Dã nói: "Trương Dương, cậu đây chính là công khai đào góc tường người ta. "
Trương Dương cười nói: " Cái này không gọi là đào chân tường, cái này gọi là cùng hưởng tài nguyên, xí nghiệp của Kim tiên sinh lớn như vậy, chúng tôi đương nhiên phải mưu cầu hợp tác nhiều mặt. "
Mọi người ở đây đều bật cười.
Nhìn thấy Kim Thượng Nguyên, Trương Dương không nhịn được liền nhớ tới Kim Mẫn Nhi, nha đầu Hàn Quốc cực kỳ giống Xuân Tuyết Tình này, không biết có cùng tới đây hay không, khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội, hắn giả bộ bâng quơ hỏi: "Kim tiên sinh, Kim tiểu thư không tới cùng à?"
Kim Thượng Nguyên nói: "Nó đang ở Trung Quốc, có điều trước mắt ở kinh thành giúp tôi xử lý một số chuyện trên nghiệp vụ. "
Trương Dương gật đầu, trong lòng không khỏi vui mừng, xem ra không bao lâu nữa có thể gặp mặt Kim Mẫn Nhi rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Trương Dương lên xe của Đỗ Thiên Dã, cùng gã rời khỏi điện tử Lam Tinh, trở lại văn phòng của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã pha một ấm trà, cùng nhau ngồi xuống sa lồng với Trương Dương, hỏi: "cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của Đỗ Thiên Dã cũng không không có gì kỳ lạ, trong lòng bất giác có chút kỳ quái, chẳng lẽ Đỗ Thiên Dã thật sự không biết Lý Đồng Dục khiếu nại chuyện của gã lên Ủy ban kỷ luật ư? Trương Dương nói: "Anh có khỏe không?"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Rất khỏe!"
Trương Dương bán tín bán nghi nói: "Cấp trên không có người nào tìm anh à?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Có, đơn giản là một số chuyện bắt bóng bắt gió thôi. "
Trương Dương nói: "Không có lửa thì sao có khói. "
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Thằng ôn cậu đến là để nói với tôi những chuyện này ư?"
Trương Dương nói: "Tổng biên tập Lý Đồng Dục của Nhật báo Đông Nam tố cáo anh, đồng thời còn tố cáo cả tỉnh trưởng Tống, phó bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật bởi vì kháng nghị, đã chủ động từ chức, anh đừng xem nhẹ chuyện này. "
Đỗ Thiên Dã thật sự không biết tin Lưu Diễm Hồng đã từ chức, gã hít một hơi lạnh, nói: "Lý Đồng Dục và tôi không có quan hệ gì, hắn vì sao lại muốn tố cáo tôi?"
Trương Dương nói: "Còn nhớ chuyện đánh nhau có vũ khí ở thôn Chu tiểu kiều lần trước không? Lúc ấy chính là nhật báo Đông Nam xúi giục thôn dân của thôn Chu tiểu Kiều gây chuyện. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Hắn vì sao muốn nhằm vào tôi?"
Trương Dương nói: "Tôi thấy chuyện này không nên hỏi anh, nên hỏi Trần đại gia. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu là muốn nói.. "
Trương Dương nói: "Tôi luôn thấy chuyện này có thể là bắt nguồn từ đời trước. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Rất có thể, đi, lên núi Thanh Đài!" Gã làm việc rất nhanh gọn, nói đi là đi.
Trương Dương nói: "Tôi buổi tối còn phải về nhà ăn cơm!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Giờ phải đi luôn rồi, muộn là cậu không kịp về nhà đoàn viên đâu. "
Khi bọn họ tới nhà đá của Trần Sùng Sơn, Trần Sùng Sơn đang hái nấm dưới nắng, nhìn thấy bọn họ cùng nhau tới đây, không khỏi bật cười: "Hai đứa sao lại đi cùng nhau vậy. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Cha, bọn con hôm nay tới đây đặc biệt để hỏi cha chút chuyện. "
Trương Dương sớm đã biết quan hệ cha con của bọn họ, Đỗ Thiên Dã tất nhiên cũng không cố kỵ gì, thật ra hiện tại quan hệ cha con của gã và Trần Sùng Sơn đã có rất nhiều người biết rồi.
Trần Sùng Sơn vỗ vỗ tay, nói: "Ngồi xuống nói đi!"
Ba người ngồi trước bàn đá, Trần Sùng Sơn đun trà sơn dã trong nồi gốm đen, hương trà mê người theo gió núi thầm vào không khí.
Trương Dương nói: "Trần đại gia, ông có biết một người tên là Lý Đồng Dục không?"
Trần Sùng Sơn nghe thấy tên này thì lộ ra vẻ rất xa lạ, lắc đầu nói: "Không biết!"
Trương Dương nói: "Cha hắn từng là bí thư địa ủy Cận Liêu!"
Trần Sùng Sơn rõ ràng ngây ra một thoáng, ông ta rót nước trà vào ba cái chén nhỏ, nói khẽ: "Người cậu nói là Lý Triêu Húc à!"
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ đương nhiên không biết ai là Lý Triêu Húc.
Trần Sùng Sơn nói: "Tôi nhớ rõ Lý Triêu Húc có ba đứa con trai, thằng cả tên là Đại Bảo, tên đi học là Lý Đồng Bảo. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Vậy đúng rồi, hắn hiện tại là phó bộ trưởng bộ tuyên trung ương!"
Trần Sùng Sơn nói: "Tôi và Đỗ Sơn Khôi, Sở Trấn Nam, ba người là chiến hữu, vào thời kỳ hậu kháng chiến, Lý Triêu Húc và liên trưởng của liên đội chúng tôi, là thượng cấp của chúng tôi!" Trần Sùng Sơn nói tới đây thì tạm dừng một chút, nhớ lại cái thời đầy mùi thuốc súng đó.
" Lý Triêu Húc khác với những binh sĩ xuất thân từ nông dân chúng tôi, anh ta đến từ thành phố lớn, điều kiện gia đình rất tốt, nghe nói ở Thượng Hải có một nhà máy tơ lụa quy mô không nhỏ, về sau anh ta đầu thân vào cách mạng, bởi vì trình độ văn hóa của bản thân anh ta rất cao cho nên rất nhanh liền nổi bật trong đám người chúng tôi, nói tới thời gian nhập ngũ, cũng tầm tầm như đám người chúng tôi, nhưng anh ta lên chức nhanh hơn, khi đảm nhiệm chức liên trưởng của chúng tôi, khiếm khuyết của anh ta cũng từ từ lộ ra, con người của anh ta tự thị thâm cao, coi thường những binh lính nông thôn chúng tôi, hơn nữa không chịu nghe ý kiến của người khác, nói một câu công bằng thì có chút bảo thủ.
*****
Trong một hành động quân sự nhằm vào người Nhật Bản, liên đội của chúng tôi phụ trách bảo vệ cho chỗ cao, Lý Triêu Húc tuy rằng bằng cấp rất cao, nhưng trên quân sự lại là một chỉ huy tay ngang, lộ ra rát nhiều sai lầm, liên đội của chúng tôi thương vong thảm trọng, trong lúc nguy cấp, lão Sở đưa ra phương án tác chiến mới, lợi dụng địa hình mà giằng co với người Nhật Bản, khi chiến đấu kích liệt nhất, Lý Triêu Húc thân là liên trưởng lại không thấy đâu. "
Trương Dương nói: "Hắn đào ngũ ư?"
Trần Sùng Sơn lắc đầu: "Anh ta bị một viên đạn lạc bắn trúng mũ, tuy rằng có mũ cản đạn, nhưng bởi vì sợ hãi quá độ mà ngất đi. Đám binh sĩ còn lại chúng tôi vốn đã ôm ý định lấy cái chết để đền ơn nước, nhưng vào thời điểm cuối cùng, đại bộ đội lại đến. "
Trần Sùng Sơn cầm chén gốm đen lên uống một ngụm: "Kết quả cuối cùng của giành được một trận thắng, về sau khi thanh lý thi thể phát hiện Lý Triêu Húc đang ngất, chúng tôi không ai nói gì anh ta, sau khi chiến tranh kháng Nhật kết thúc, mọi người lại bị phân phối đến các bộ đội khác nhay, tài năng quân sự của Đỗ Sơn Khôi và Sở Trấn Nam dần dần được thể hiện ra, cấp bậc của bọn họ trong bộ đội cũng không ngừng đề thăng, cho đến chiến dịch Bình Tân thì chúng tôi mới gặp lại nhau, Lý Triêu Húc vẫn chỉ là một liên trưởng, mà chúng tôi đa số đều đã là cấp đoàn. Mọi người trong một lần tụ hội chiến hữu, Lý Triêu Húc uống say, anh ta cho rằng là chúng tôi nói xấu anh ta, cho nên anh ta mới bị chén ép. Lúc đó Đỗ Sơn Khôi rất tức giận, ở trước mặt nhiều chiến hữu như vậy mà tát anh ta một cái. Ngày hôm sau Lý Triêu Húc tới xin lỗi, tôi biết người này rất nhỏ nhen, nhất định sẽ ghi hận chuyện này. "
Trương Dương nghe đến đây trong lòng đối với Lý Triêu Húc đã vẽ ra một đường nét đại khái, quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột thì lại đào hang, ông già lòng dạ hẹp hòi, thằng con lòng dạ cũng hẹp hòi.
Trần Sùng Sơn tiếp tục nói: "Sau giải phóng, chúng tôi một lần nữa mất liên lạc, về sau chúng tôi chiến đấu liên tục với Hàn Quốc, Kháng Mỹ viện Triều, sau khi chiến tranh kết thúc, trở về mới biết được Lý Triêu Húc đã tòng chính, hoàn toàn từ một quân nhân chuyển thành chính khách, ba người chúng tôi trừ đánh giặc ra thì không biết gì nữa, cho nên tiếp tục ở lại trong bộ đội, khi lại một lần nữa gặp lại Lý Triêu Húc, anh ta đã trở thành bí thư huyện ủy huyện Danh Hòa, cảm thấy khí thế kiêu căng của anh ta đã quay trở lại, đám người chúng tôi thô lỗ quen rồi, nhưng thái độ của người ta thế nào thì chúng tôi vẫn có thể cảm nhận được, người ta đã tự thị thâm cao, chúng tôi cũng không tiếp tục liên hệ với anh ta nữa, về sau... " Trần Sùng Sơn thở dài.
Đỗ Thiên Dã tiếp lời: "Về sau chính là cải cách văn hóa!"
Trần Sùng Sơn gật đầu nói: "Trong thời gian cải cách văn hóa, địa phương phải chịu trùng kích và ảnh hưởng đầu tiên, những quân nhân tự nhận là một lòng trung thành cho đảng và quốc gia chúng tôi, trong trường phong ba chính trị đột nhiên ập tới này không biết phải làm gì, có rất nhiều gia đình bởi vì trận phong ba này mà vợ con ly tán, xuất thân của Đỗ Sơn Khôi là tốt nhất, anh ta ở kinh thành, sống những ngày tháng rất thoải mái, tôi vì có liên quan tới Đài Loan, lão Sở thì lại liên quan tới nước ngoài, chúng tôi muốn bảo vệ gia đình của mình, vợ con của mình, nhưng dưới loại tình huống đó, nỗ lực của chúng tôi thực sự là nhỏ bé không đáng kể. " Hồi ức khiến Trần Sùng Sơn cảm thấy đau khổ, ông ta nắm chặt quyền đầu: "Lý Triêu Húc bởi vì xuất thân giai cấp tư sản, là người bị đả đảo trước tiên, khi kiểm tra, có người tố cáo chuyện quá khứ của anh ta ở trên chiến trường bị dọa cho ngất, anh ta cho rằng là một người trong số ba người chúng tôi, Lý Triêu Húc tố cáo tôi, tố cáo Sở Trấn Nam, hy vọng thông qua phương thức này để giải quyết vấn đề của bản thân anh ta, nhưng vấn đề của anh ta cuối cùng vẫn không được giải quyết, về sau bởi vì không chịu nổi tra tấn mà nhảy lầu tự sát. Lão Sở được giải trừ thẩm tra đầu tiên, từ đó về sau tôi cũng mất liên lạc với đám người lão Sở, chuyện về sau thì hai đứa biết rồi. "
Trương Dương nói: "Theo như lời của Lý Đồng Dục, tư lệnh Sở trong thời gian cải cách văn hóa đã chiếu cố cho nhà của bọn họ... "
Trần Sùng Sơn nói: "Tính tình của Lão Sở là vậy đó, chỉ nhớ chỗ tốt của người ta, người khác cho dù có lỗi với anh ta, anh ta chỉ trong nháy mắt là quên. "
Trương Dương nói: "Lý Triêu Húc thì ngược lại, chỉ nhớ chỗ không phải của người khác, tôi thấy ông ta nhất định là truyền lại sự cừu hận của ông ta cho con cái của mình, cho nên Lý Đồng Dục mới hận các ông như vậy. "
Trần Sùng Sơn nói: "Nhân sinh chỉ chẳng qua là mấy chục năm ngắn ngủi, đến cuối cùng chẳng phải vẫn trở về với cát bụi hay sao, tình yêu hay là thù hận, nhắm mắt rồi thì tất cả chỉ là hư vô, nếu Lý Triêu Húc ở dưới suối vàng biết, anh ta nhất định sẽ hối hận vì những gì trước kia đã nói. " Đích xác, tới tuổi như của ông ta thì đã không còn chuyện gì mà không nhìn thông được nữa.
Trương Dương nói: "Lý Đồng Dục hiện tại đang chế tạo lời đồn bất lợi cho tỉnh trưởng Tống và bí thư Đỗ, mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết. "
Trần Sùng Sơn nói: "Thanh giả tự thanh, việc gì phải đề ý hắn nói gì? Bất kể gặp chuyện gì cũng coi như là một lần lịch luyện của nhân sinh, có thể nghĩ như vậy, trong lòng các cậu sẽ thanh thản hơn nhiều. " Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa lúc này tìm đến viện tử của Trần Sùng Sơn nói chuyện phiếm, nhìn thấy Trương Dương tới đây, không khỏi kinh hỉ nói: "Tới rồi sao không đến chỗ tôi?"
Trương Dương cười nói: "Vừa mới tới thôi, đang chuẩn bị đi bái phỏng ông đây. "
Lý Tín Nghĩa nhìn ra sắc mặt Trương Dương có chút không ổn, vươn tay ra thử mạch của hắn, nói khẽ: "Gần đây có phải bị thương hay không?"
Trương Dương biết Lý Tín Nghĩa là cao thủ, hắn cười nói: "Không sao đâu!" Nếu Trương Dương đã không muốn nói, Lý Tín Nghĩa tất nhiên cũng không tiện tiếp tục truy hỏi, ông ta ngồi xuống cạnh bàn đá, nhíu mày, xem ra có chút tâm sự, Trần Sùng Sơn nghe nói bọn họ còn phải vọi xuống núi, đứng dậy lấy ít nấm được phơi nắng cho họ mang đi. Đỗ Thiên Dã đi theo giúp, thuận tiện nói vài câu thân tình với lão gia tử. Cha tuy rằng ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng ông ta nhất định đang rất lo lắng cho mình.
Lý Tín Nghĩa chờ bọn họ đi rồi mới nói: "Tháng trước tiểu yêu tới, tôi thấy tình hình của nó không ổn. "
Trương Dương hơi ngẩn ra, An Ngữ Thần tới mà hắn không hề biết, thời gian gần đây tuy rằng không liên lạc với cô ta, nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại An Ngữ Thần đều nói mình vẫn khỏe, bảo Trương Dương không cần phải lo lắng.
Lý Tín Nghĩa nói: "Tôi lo dương thọ của nó đã tận rồi. "
Câu này cũng nói ra chuyện mà Trương Dương lo lắng nhất, hắn mím môi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: "Tôi thấy có thể thuyết phục cô ta tới đây một chuyến không?"
Lý Tín Nghĩa nói: "Sắp tới thanh minh rồi, nó chắc sẽ về tảo mộ. "
Trương Dương nói: "Tôi sẽ tranh thủ về một chuyến. "
Lý Tín Nghĩa gật đầu, vẻ ưu sầu trong ánh mắt vẫn không giảm đi chút nào.
Lý Tín Nghĩa tuy rằng là đứa con đã xa cách của An gia, nhưng ông ta đã vào không môn, người duy nhất biết thân thế của ông ta trong An gia đã chết rồi. Đám hậu bối này của An gia, ông ta tiếp xúc không nhiều, trong đó người gặp nhiều nhất là An Ngữ Thần, trong lòng cũng hiểu rõ cô ta nhất, khi đại ca còn sống, người mà ông ta không yên tâm nhất chính là đứa cháu gái này, đứa cháu gái duy nhất của An gia này trên người lại có bệnh tuyệt mạch trời sinh, tuy rằng Trương Dương đã vài lần ra tay cứu giúp, nhưng vẫn là trị ngọn không trị gốc, không triệt để giải quyết được chứng bệnh của cô ta.
Lý Tín Nghĩa cũng có thể nhìn ra, Trương Dương cho tới bây giờ vẫn thúc thủ vô sách, mỗi lần giải cứu An Ngữ Thần, hắn đều dồn hết toàn lực, công lực không khỏi suy giảm mạnh, mà với tình trạng hiện giờ của Trương Dương chắc gì đã cứu được cô ta.
Tâm tình của Trương Dương bởi vì lời nói của Lý Tín Nghĩa mà trở nên trầm trọng, trên đường về Xuân Dương, ngay cả Đỗ Thiên Dã cũng nhìn ra điểm này, Đỗ Thiên Dã nói: "Sao đột nhiên có chút mất hứng thế?"
Trương Dương thở dài, nói: "Không có gì, chỉ là trở lại núi Thanh Đài này, nhớ tới tình cảnh năm đó tôi mới đến đây, trong lòng bỗng nhiên sinh ra rất nhiều cảm khái. "
"Cảm khái gì?"
"Tôi cảm thấy làm quan lớn chưa chắc đã thực sự vui vẻ!"
Cảm giác bật cười ha ha: "Chỉ cần cậu làm việc không thẹn với lương tâm, lúc nào cũng sẽ khoái hoạt. "
Trương Dương nói: "Năm đó lão tiên sinh An Chí Viễn từng nói mấy câu, con người ta không phải là làm quan lớn đến đâu, mà là làm chuyện lớn tới đâu. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu không phải là đang làm vậy ư?"
Trương Dương cười nói: "Tôi đó là bị đám lãnh đạo này các anh đè việc lên đầu, đầu không lớn mà phải đội cái mũ rõ to. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Thật ra cậu làm rất tốt. " Khi hai người đi qua Thanh Vân trúc hải, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới phần mộ của An lão ở ngay gần đó, đề nghị tới cúng mộ một chút.
Đỗ Thiên Dã đáp ứng đáp ứng, mộ của An lão lặng lẽ nằm trong biển trúc, khi Trương Dương và Đỗ Thiên Dã tới trước mộ phần, phát hiện trước mộ đặt đồ cúng, hoa quả còn mới, gà luộc cũng vẫn còn tỏa mùi thơm, chắc là mới có người để ở đây không lâu, Trương Dương tưởng là Lý Tín Nghĩa mang đến, cười nói: "Lý đạo trưởng đối với người đại ca này thật đúng là tận tâm. "
*****
Đỗ Thiên Dã hơi ngẩn ra, gã không hề biết rằng Lý Tín Nghĩa có quan hệ với An Chí Viễn, có chút kinh ngạc nói: "An lão là đại ca của Lý đạo trưởng à?"
Trương Dương gật đầu, nói: "Đúng vậy, ông ta và An lão là anh em cùng cha khác mẹ!" Nói xong mới ý thức được mình lắm miệng, cười nói: "Chuyện này ông ta không muốn người khác biết, anh giữ bí mật giúp tôi nhé!"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Tôi giống loại người lắm mồm ư?"
Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy được trong bụi cỏ hình như có động tĩnh, lạnh lùng nói: "Ai đó, ra đây!" Tuy rằng công lực của hắn suy giảm mạnh, nhưng tai mắt so với người thường thì vẫn tinh hơn nhiều, hắn sải bước về phía trước, liền nhìn thấy một con thỏ hoang đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra, giống như một tia chớp chạy sâu vào trong rừng trúc, nếu là trước đây, Trương đại quan nhân nhất định phải đuổi theo tóm bằng được con thỏ này làm thức ăn cho bữa tối, nhưng hiện tại hắn có chút lực bất tòng tâm.
Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Trương Dương đuổi theo được thì dừng chân, cười nói: "Cậu không phải là cao thủ võ lâm ư? Sao không bắt lấy con thỏ đó?"
Trương đại quan nhân thở dài nói: "Tôi có lòng, nhưng không đủ sức!" Hai người ở trước mộ phần của An lão cúng mộ một lúc, sau đó thì rời khỏi, Trương Dương không hề phát hiện ra, ở sâu trong biển trúc, một đôi mắt sáng đang buồn bã nhìn chằm chằm vào hắn, có mấy phần nhu tình, mấy phần nhớ thương, chủ nhân của ánh mắt đó chính là An Ngữ Thần.
Sự trùng hợp ở trên đời vốn có rất nhiều, An Ngữ Thần cũng không ngờ lại ở chỗ này gặp Trương Dương, cô ta vốn muốn thanh minh mới tới đây tảo mộ, nhưng gần đây tình trạng sức khỏe ngày một kém, An Ngữ Thần biết ngày tháng của mình không còn nhiều, cô ta sợ mình không đợi được tới thanh minh cho nên quyết định đến núi Thanh Đài trước, tới trước mộ phần của ông nội thì gặp hắn, An Ngữ Thần rất muốn gặp Trương Dương, nhưng cô ta sợ mình lại làm liên lụy hắn, lần trước Trương Dương vì chữa thương cho cô ta mà bị thương, cô ta lúc này vẫn còn nhớ như in, cô ta thật sự không đành lòng để Trương Dương lại mạo hiểm như vậy nữa.
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đi rồi, An Ngữ Thần tới trước mộ phần của ông nội rồi quỳ xuống, nhìn di ảnh của ông nội, nước mắt giống như hạt châu đứt khỏi dây không ngừng rơi xuống: "Ông nội, con rất nhớ ông, con sống một mình ở trên đời này thực sự là cô đơn lắm... "
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có gió núi là lắng nghe sự thổ lộ của An Ngữ Thần, cô ta ôm bia mộ, giống như ôm lấy thân hình của ông nội: "Ông nội, ông từng nói, phải cố gắng hết sức để cháu được sống vui vẻ, cháu rất vui vẻ rồi... cháu đã sống rồi, cũng đã yêu rồi, đối với cháu mà nói thì đã không còn gì phải tiếc nuối nữa... " Nói tới đây cô ta lại khóc nức nở: "Chỉ là cháu không biết anh ta có yêu cháu hay không... Cháu biết mình không có tư cách để nghĩ vậy, anh ta đã trả giá rất nhiều vì cháu, cháu có phải là rất tham lam không... Nhưng... " Cô ta ho kịch liệt, một lúc sau mới bình phục lại: "Ông nội, thật ra ông trời đã quá tốt với cháu rồi, trước khi cháu phải đi, còn cho cháu một cơ hội được gặp anh ấy... Nhưng, cháu không muốn làm liên lụy tới anh ấy nữa, cháu không muốn làm liên lụy vì bất kỳ ai, trở thành gánh nặng của bất kỳ ai... " An Ngữ Thần thầm thì nói với bia mộ, hoàn toàn không biết trời đã tối, màn đêm bao phủ cả núi Thanh Đài, cô ta ngồi trước tấm bia đá mơ mơ màng màng thiếp đi, gần đây thường xuyên phát sinh tình trạng như vậy, cô ta đặc biệt rất dễ mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, ngồi ở đó nói xong một lúc liền ngủ thiếp đi.
Khi An Ngữ Thần tỉnh lại, nhìn thấy trên người khoác đạo bào, nhìn thấy lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đang ngồi cạnh cô ta.
An Ngữ Thần nhìn Lý Tín Nghĩa rồi mỉm cười, cô ta lúc này mới phát hiện, mắt của Lý Tín Nghĩa và mắt của ông nội cô ta rất giống nhau, tuy rằng ông ta để râu, nhưng vẫn không che được đường nét quen thuộc, An Ngữ Thần nói khẽ: "Ông nội!"
Khóe môi Lý Tín Nghĩa bỗng dưng giật giật, khiến cho râu ông ta rung rung, sau đó mắt Lý Tín Nghĩa đỏ lựng lên: "Ài, thân thiết quá, ấm áp quá. "
An Ngữ Thần nhào vào lòng ông ta, nước mắt không ngừng rơi: "Ông nội!" Giống như ông nội đã thật sự quay về bên cạnh cô ta.
Lý Tín Nghĩa không khỏi động dung: "Ngoan! Tiểu yêu ngoan, cháu gái ngoan! Có chuyện gì thì cứ nói với ông, có ông đây rồi, đừng sợ, đừng sợ!"
An Ngữ Thần gật đầu, rời khỏi lòng Lý Tín Nghĩa, lau đi nước mắt trong suốt trên mặt, chỉ còn lại nụ cười cực kỳ xán lạn: "Cháu rất vui, cháu lại có ông nội rồi!"
Lý Tín Nghĩa nói: "Ta cũng rất vui, ta lại có cháu gái rồi!"
Lý Tín Nghĩa không hề biết chuyện An Ngữ Thần nhìn thấy Trương Dương, dẫn cô ta trở về đạo quan, Lý Tín Nghĩa nói: "Buổi chiều Trương Dương có tới, ta còn nhắc tới cháu, không ngờ hai đứa lại không gặp được nhau!"
An Ngữ Thần nói: "Không sao, cháu ngày mai sẽ đi tìm anh ta!"
Lý Tín Nghĩa nói: "Hắn rất quan tâm tới sức khỏe của cháu, gần đây cháu sao rồi?"
An Ngữ Thần nói: "Vẫn ổn!"
Lý Tín Nghĩa không tin, ông ta vươn tay ra, An Ngữ Thần ngoan ngoan đưa cổ tay cho ông ta, Lý Tín Nghĩa bắt mạch, hai hàng lâu mày nhíu chặt lại, mạch tượng của An Ngữ Thần so với lần trước gặp cô ta thì càng hỗn loạn hơn, y thuật của Lý Tín Nghĩa đương nhiên không thể bằng Trương Dương, nhưng ông ta vẫn có thể tra xét ra, đây là một loại kinh mạch đối diện với điềm báo sắp đứt, mạch tượng của nha đầu này vốn đã khác người thường, cho nên Lý Tín Nghĩa cũng không dám tùy tiện có kết luận. Người mà ông ta có thể nghĩ đến vẫn là Trương Dương: "Để xem Trương Dương có biện pháp nào không. "
An Ngữ Thần thản nhiên cười nói: "Thật ra cháu gần đây cảm thấy vẫn rất khỏe. "
Lý Tín Nghĩa nửa tin nửa ngờ, lão đạo sĩ chỉ là cảm thấy An Ngữ Thần lần này tới rất đột nhiên, nhớ rõ lần trước cô ta có nói là thanh minh mới tới đây, sao đột nhiên lại tới vào lúc này.
Lão đạo sĩ dẫn An Ngữ Thần trở lại Tử Hà quan, làm một bát mì cho cô ta, An Ngữ Thần lại không đói lắm.
Lý Tín Nghĩa nhìn thấy bộ dạng của cô ta, trong lòng càng cảm thấy lo lắng, nói khẽ: "Tiểu yêu, cháu ít nhiều gì cũng ăn một ít đi, đừng để ta phải lo. "
An Ngữ Thần nói: "Ông thật là giống ông nội của cháu!"
Lý Tín Nghĩa nghe thấy vậy, trong lòng rất đau xót, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi, khi con trẻ ông ta đã xuất gia, một chút ấn tượng về An gia tất cả đều dừng lại ở khi còn niên thiếu, về sau gặp lại đại ca An Chí Viễn, mới khơi ra được một chút tình thân trong lòng, ông ta vốn cho rằng mình đã sớm cắt đứt quan hệ với An gia rồi, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của An Ngữ Thần, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói lên lời, Lý Tín Nghĩa cuối cùng cũng tin rằng huyết mạch chí thân không thể nào dứt bỏ được.
Lý Tín Nghĩa gượng cười, nói: "Cháu không phải gọi ta là ông nội ư? Cháu nếu bằng lòng thì sau này cứ gọi ta là ông nội!"
An Ngữ Thần ở bên trong rừng trúc nghe thấy cuộc đối thoại của Trương Dương và Đỗ Thiên Dã, biết thân phận của Lý Tín Nghĩa, cô ta cười yếu ớt, nói: "Thật ra ông chính là ông nội của cháu, cháu biết, cháu biết tất cả rồi!"
Lý Tín Nghĩa không biết cô ta vì sao lại biết chuyện này, ngẫm lại thấy An Ngữ Thần không biết còn có thể sống được bao nhiêu ngày nữa, ông ta đương nhiên không đành lòng tiếp tục phủ nhận, nói khẽ: "Tiểu Yêu, cháu chính là cháu gái ngoan của ông!"
An Ngữ Thần ngồi cạnh Lý Tín Nghĩa, kể lại những chuyện thú vị khi năm đó mình đến núi Thanh Đài, trong đầu quanh đi quẩn lại vẫn là hình dáng của Trương Dương, nếu lúc trước mình không tới nơi này, có lẽ sẽ không gặp Trương Dương, có lẽ mình đã chết trước cả ông nội rồi, vậy thì mình cũng không có nhiều phiền não và vướng bận như vậy, trong lòng cô ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, mình vì sao muốn tới núi Thanh Đài? Không chỉ là để bái tế ông nội, mà còn muốn ôn lại đoạn thời gian mới quen Trương Dương ngày trước. Nếu không muốn thì đừng yêu nhau. Khóe môi An Ngữ Thần lộ ra một nụ cười đau khổ, cho tới nay mình chỉ là yêu đơn phương.
Nếu Trương Dương biết khi hắn tảo mộ, An Ngữ Thần lén lút nhìn hắn ở ngay trong rừng trúc, hắn tuyệt sẽ không đi, rời khỏi núi Thanh Đài, sau khi di động có sóng, hắn lập tức gọi điện thoại cho An Ngữ Thần, đáng tiếc trong điện thoại chỉ vang lên tiếng nói di động hiện đang không kết nối được.
Triệu Tĩnh dẫn Đinh Triệu Dũng về nhà, được người trong nhà hoan nghênh nhiệt liệt, Triệu Thiết Sinh đặc biệt gọi tất cả con trai và con dâu của mình về, Từ Lập Hoa lúc ban đầu còn có chút không yên tâm, nhưng sau khi nhìn thấy Đinh Triệu Dũng, phát hiện người trẻ tuổi này tuy rằng là anh em một nhà với Đinh Bân, nhưng trên người Đinh Triệu Dũng không hề có bất kỳ chút ngạo khí của đám con cháu quan to, tính tình khiêm tốn phúc hậu, Từ Lập Hoa rất thích.
Đinh Triệu Dũng bởi vì là lần đầu tiên đăng môn, ra tay cũng khá hào phóng, tặng cho mỗi người một món quà.
Vợ Du Mĩ Liên của Triệu Lập Quân cầm ví da mà Triệu Tĩnh mua tặng, cao hứng cười khúc khích, miệng không khép lại được, kỳ thật cô ta nghe nói Trương Dương hôm nay cũng về, lần trước bị Trương Dương tát cho một cái đến giờ vẫn nhớ như in, là Triệu Lập Quân khuyên can mãi mới dụ được cô ta tới đây.
Du Mĩ Liên nói rất nhiều, cô ta cười khúc khích nói: "Tiểu Tĩnh đúng là tinh mắt, anh nhìn ông em rể của chúng ta xem, trông đẹp trai thật, đúng là anh tuấn tiêu sái, ba anh em nhà anh cộng lại cũng không bằng. "
*****
Triệu Lập Quân cười hắc hắc, hắn hình như bị vợ bắt nạt quen rồi.
Triệu Lập Vũ không nghe nói nữa: "Triệu Dũng trông cũng đẹp trai, nhưng chị không thể khinh thường ba anh em tôi như vậy được. "
Triệu Tĩnh nói: "Được rồi, chị dâu, chị đừng khen anh ấy nữa, nếu không anh ấy không biết sẽ biến thành như thế nào, Đinh Triệu Dũng, đi, theo em đi chợ. "
Từ Lập Hoa nói: "Tiểu Tĩnh, sao lại bảo Triệu Dũng đi. "
Triệu Tĩnh cười nói: "Con là dẫn anh ấy ra ngoài đi dạo để quen hoàn cảnh nơi đây. "
Từ Lập Hoa nói: "Vừa hay xem xem anh con có về hay không nhé. " Trong lòng Từ Lập Hoa vẫn không bớt lo được cho thằng con này.
Triệu Tĩnh đi rồi, Du Mĩ Liên lại chậc chậc khen: "Tiểu Tĩnh đúng là có phúc khí, lần này thì sướng rồi, được gả vào nhà giàu rồi. "
Triệu Lập Vũ ngắt lời: "Hào môn cái gì, không phải chỉ là một người làm quan thôi ư, lão tam nhà chúng ta cũng là quan. "
Du Mĩ Liên nói: "Cậu thì biết cái gì? Quan cũng phân lớn nhỏ, lão tam là cán bộ cấp ban, bố chồng tương lai của tiểu Tĩnh là cán bộ cấp tỉnh, còn kém nhiều lắm. "
Triệu Lập Vũ trong lòng thật sự rất không thích bà chị dâu này, lại hừ một tiếng rồi nói: "Cấp tỉnh bộ thì sao? Về hưu rồi thì cũng chỉ là người bình dân, còn lão tam nhà chúng ta còn đang tuổi lớn, sau này đừng nói là cán bộ cấp tỉnh, cấp chính quốc cũng có thể đó. "
Du Mĩ Liên nói: "Cậu đúng là nghĩ hay thật!"
Triệu Thiết Sinh dập mẩu thuốc lá, nói: "Được rồi, người một nhà khó khăn lắm mới đoàn tụ ăn một bữa cơm, sao mà nói lắm thế?" Y cũng không thích đứa con dâu này, mà làm bố chồng thì cũng không tiện nói nhiều.
Du Mĩ Liên trợn mắt lên, cố nặn ra vẻ tươi cười, kéo tay Từ Lập Hoa, nói: "Mẹ, sáng mai mẹ và cha có phải theo bọn họ tới Đông Giang hay không? Hay là con và tiểu Quân theo hai người đi nhé, cha mẹ lớn tuổi rồi, tới thành thị lớn như vậy, con thật sự có chút không yên tâm. "
Triệu Thiết Sinh lại châm một điếu thuốc, Từ Lập Hoa không tiện nói gì, có chút khó xử nhìn y. Triệu Thiết Sinh nói: "Hai người chúng tôi vẫn đi đứng được, tuy không biết nhiều chỗ nhưng vẫn xem được bản đồ. " Đứa con dâu này ở trong lòng ông ta là một kẻ thế lợi, tới Đông Giang rồi không biết sẽ còn gây ra chuyện gì.
Du Mĩ Liên tức giận nhéo tay Triệu Lập Quân một cái, Triệu Lập Quân cố nhịn đau, hắn cũng biết lão bà bảo hắn lên tiếng, liền cười nói: "Tiểu Liên cũng là nghĩ cho cha mẹ thôi, vừa nghe thấy vậy con cũng thật sự có chút không yên tâm. "
Bên ngoài vang lên một giọng nói rất vang: "Có gì mà không yên tâm?" Chính là Trương Dương và Đỗ Thiên Dã cùng nhau đến.
Bí thư thị ủy đến đây, cả nhà không khỏi có chút kinh sợ, đừng nhìn Du Mĩ Liên bình thường lắm mồm lắm miệng, nhưng khi nhìn thấy người lãnh đạo cao nhất của Giang Thành mà chỉ có thể thấy trong tin tức trên ti-vi bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, bị dọa cho không dám lên tiếng.
Trương Dương đi tới trước mặt mẹ gọi một tiếng mẹ, khiến cho Từ Lập Hoa trong lòng ấm áp vôi cùng, hắn lại đi tới trước mặt Triệu Thiết Sinh gọi một tiếng chú Triệu.
Trên mặt Triệu Thiết Sinh cũng lộ ra nụ cười hiền hoà, trước đây y vẫn coi Trương Dương là bình dầu, đối với Trương Dương chưa từng hòa nhã bao giờ, nhưng những năm gần đây theo Trương Dương một bước lên mây, gia đình y cũng được chiếu cố rất nhiều, sự lấy ơn báo oán của Trương Dương khiến cho Triệu Thiết Sinh cảm thấy hổ thẹn, hiện tại nhìn Trương Dương thế nào cũng thấy thuận mắt, có đôi khi thậm chí có chút mất mát, con trai tốt như vậy sao không phải là con ruột của mình nhỉ.
Triệu Lập Quân, Triệu Lập Vũ hai người nhìn thấy Trương Dương cũng tươi cười.
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chú Triệu, dì Từ, cháu hôm nay không mời mà đến, gây phiền phức cho hai người rồi. "
Triệu Thiết Sinh nói: "Bí thư Đỗ, bình thường tôi có muốn mời thì ngài cũng không đến!"
Từ Lập Hoa nói: "Bí thư Đỗ, tới đây thì cứ coi như nhà mình đi. "
Đỗ Thiên Dã nói: "nếu vậy, mọi người đừng gọ tôi là bí thư Đỗ dài bí thư Đỗ ngắn nưa, cứ gọi là Thiên Dã được rồi, tôi và Trương Dương thân như anh em!" Một câu đã kéo gần lại khoảng cách giữa y và người của Triệu gia.
Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh lúc này cũng đã về, Đinh Triệu Dũng nhìn thấy Đỗ Thiên Dã không ngờ cũng có mặt, liền vô cùng cao hứng.
Đỗ Thiên Dã nói: "Triệu Dũng, Triệu Tĩnh cũng là em gái của tôi, cậu về sau nhất định phải đối đãi với nó thật tốt đó, nếu không, tôi không tha cho cậu đâu. "
Đinh Triệu Dũng chỉ biết cười cười.
Du Mĩ Liên vẫn nhớ tới chuyện cùng bố mẹ chồng tới Đông Giang, giục Triệu Lập Quân nói với Trương Dương, cô ta cũng hiểu rõ, hiện tại người có địa vị cao nhất trong nhà là Trương Dương, chỉ cần Trương Dương đáp ứng, khẳng định sẽ không thành vấn đề.
Triệu Lập Quân tìm cơ hội mở lời với Trương Dương, Trương Dương nói: "Để sau đi, lần này chỉ có một xe, cha mẹ lại thêm hai người họ nữa là đủ rồi!" Trương Dương trả lời rất uyển chuyển, cũng không làm tổn thương mặt mũi của hắn, Triệu Lập Quân bất mãn nói: "Chị dâu cậu luôn muốn được ra ngoài cho mở mang đầu óc, chúng tôi kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từng được ra ngoài du lịch. "
Trương Dương cười nói: "Chờ em xong việc trong khoảng thời gian này đã, hay là thế này đi, tháng mười mọi người cùng tới Nam Tích, cả Bình Hải nơi có nhiều chỗ chơi nhất đều ở Nam Tích, tới đó rồi ăn uống, tất cả để em an bài. "
Triệu Lập Quân nghe em trai nói như vậy, cũng thấy có mặt mũi, với phía bà vợ cũng dễ ăn nói, tất nhiên là vô cùng vui vẻ.
Du Mĩ Liên có được tin tức này, cũng vui vẻ vô cùng, tựa hồ đã quên chuyện lần trước bị em chồng vả cho một cái, luôn miệng gọi em rất thân thiết.
Buổi tối Từ Lập Hoa và Triệu Thiết Sinh tự mình xuống bếp, Triệu Thiết Sinh trù nghệ không tồi, làm đồ ăn rất ngon, có điều bình thường y rất ít khi làm, gần đây cũng vì con gái từ ngoài về nên mới chủ động ra tay.
Du Mĩ Liên thấy vậy, trong lòng có chút không vui, Triệu Lập Quân và cô ta trước giờ chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy, nghĩ tới là cảm thấy nam nhân của mình không có bản sự, lại tìm cơ hội nhéo cho Triệu Lập Quân một cái.
Đinh Triệu Dũng lần này là đặc biệt tới cầu thân, trong lúc uống rượu, gã nhắc tới hôn sự của mình và Triệu Tĩnh.
Triệu Thiết Sinh chỉ biết là con gái đang yêu, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã chuẩn bị kết hôn rồi, hiện tại cách tháng năm chỉ còn hơn một tháng, cha mẹ bình thường đều mong con gái mau lớn, sớm ngày thành gia thất, nhưng thật sự tới lúc này rồi, trong lòng lại thấy không nỡ, về phương diện này, con trai và con gái rất khác nhau, con tai đó là cưới về một người, còn con gái thì là được gả đi, tuy nói rằng Triệu Tĩnh mấy năm nay luôn đi học ở bên ngoài, nhưng cái này khác với cưới chồng, trong lòng cảm thấy rất khác, Triệu Thiết Sinh không nói gì, lẳng lặng hút thuốc.
Đinh Triệu Dũng nhìn thấy nhạc phụ tương lai có phản ứng này, trong lòng cảm thấy có chút không yên tâm, gã liếc Triệu Tĩnh.
Triệu Tĩnh nói: "Cha!"
Triệu Thiết Sinh chỉ cười cười, vẫn không nói gì.
Triệu Tĩnh đẩy Trương Dương, Trương Dương cười nói: "Chú Triệu, mẹ, hai người có phải là vui quá nên không có phản ứng gì không!"
Từ Lập Hoa nói: "Chúng ta quả thực rất vui, tuy rằng hai ta không có văn hóa gì, nhưng cũng không phải là người phong kiến, ai có phúc nấy, con gái lớn rồi, sớm muộn gì cũng có ngày này, nó chọn ai là tự do của nó, chúng ta chỉ có thể kiến nghị một chút thôi, chúng ta không thể làm chủ cho nó được, tiểu Tĩnh là sinh viên đại học, lớn như vậy rồi, cũng đã hiểu chuyện, không cần mẹ phải lo lắng, chàng trai Triệu Dũng này không tồi, tuổi còn trẻ, lại có sự nghiệp của mình, còn là bạn tốt của thằng ba, bạn của thằng ba thì tôi lúc nào cũng tin tưởng, nó công nhận thì tôi cũng công nhận, nó lúc nào cũng chỉ muốn tốt cho em gái, so với tôi thì còn bao bọc tiểu Tĩnh hơn!" Vừa nói, mắt Từ Lập Hoa vừa đỏ lựng lên.
Triệu Thiết Sinh hút thuốc, nói: "Ý của mẹ nó cũng là ý của tôi, Triệu Dũng à, hai đứa có thể đi đến hôn nhân cũng không phải là dễ dàng gì, tôi cũng không nhiều lời, tiểu Tĩnh từ nhỏ đã bị chúng tôi chiều quá nên hư rồi, có gì thì cậu cố gắng bỏ qua cho nó. "
"Cha!"
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Chú Triệu, dì Từ, hai người cứ yên tâm. Tiểu Tĩnh rất tốt, bình thường đều là cô ấy chiếu cố cháu. "
Đỗ Thiên Dã cười cười nói giúp: "Chuyện tốt mà, chúng ta đều thương cảm như vậy, tôi đề nghị mọi người cạn chén. "
Trương Dương, Triệu Lập Vũ, Triệu Lập Quân cùng nhau nâng chén.
Từ Lập Hoa nói: "Hiện tại người mà tôi lo nhất chính là thằng ba, lớn rồi mà vẫn chưa định tính!"
Trương Dương nói: "Mẹ đừng giục con, mẹ nhìn bí thư Đỗ của chúng ta kìa, đã sắp bốn mươi rồi mà vẫn chưa kết hôn đó thôi, những cán bộ quốc gia như bọn con trước tiên phải lập nghiệp đã, sau đó mới thành gia thất. "
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Cậu đừng có kéo tôi vào làm đệm lưng, đúng rồi, cậu không phải đã đính hôn rồi sao? Chuyện này chưa nói với người nhà à?"
Từ Lập Hoa nghe nói hắn đính hôn, cũng kinh hỉ vô cùng, sau đó thì lại không khỏi có chút oán thán: "Thằng này giỏi, chuyện lớn như đính hôn mà cũng không nói với người nhà một tiếng, nói mau, là khuê nữ nhà ai?"
Trương Dương nói: "Vẫn là người đó thôi!"
Từ Lập Hoa nói: "Yên Nhiên ư?"
← Ch. 0725 | Ch. 0727 → |