Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0728

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0728: Thiên kiến môn hộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Đầu óc của Trương đại quan nhân trở nên mê muội, thiếu chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất, như có sấm sét bên tai, thì ra cha mình có quan hệ với đám thanh niên xuống nông thôn này, chẳng trách ông ta lại tới Giang Thành, chẳng trách ông ta lại trở thành lái xe của nhà máy cơ khí Giang Thành, ông ta và Hứa Thường Đức khẳng định đã quen nhau từ trước rồi.

Từ Lập Hoa không muốn nhớ lại chuyện cũ này nữa, xoay người đi lên xe jeep, Trương Dương một mình đứng đó, trong đầu là một đống lộn xộn, trong thời gian ngắn ngủn chuyện bất ngờ liên tiếp đập lên đầu hắn, chuyện năm đó dần dần hiện lên trước mắt hắn, yêu hận tình thù của những người này hắn đã biết được hơn phân nửa, chỉ là lúc mới điều tra, hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng cha ruột của mình lại có quan hệ với đám người này. Còn Lý Đồng Dục? Lý Đồng Dục vì sao muốn uy hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, hắn biết chuyện gì? Hắn năm đó có liên quan tới thôn Tiểu thạch hoa hay không?

Trương Dương thầm hạ quyết tâm, chờ sau này có thời gian, nhất định phải tới thôn Tiểu Thạch Oa một chuyến, hắn muốn làm rõ cả chuyện này.

Khi gần tới Đông Giang, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa gọi điện thoại tới, vì để gọi điện thoại cho hắn, ông ta phải từ núi Thanh Đài chạy đến xã Hắc Giả Sơn, ngữ khí của Lý Tín Nghĩa rất gấp gáp: "Trương Dương, tiểu yêu có đi tìm cậu không?"

Trương Dương hơi ngẩn ra: "Không!!"

"Cậu còn ở Xuân Dương không?"

Trương Dương nhìn nhìn chung quanh: "Cũng sắp đến Đông Giang mất rồi!"

Lý Tín Nghĩa thở dài nói: "Nó ngày hôm qua tới đây, buổi tối khi tôi ra mộ, thấy nó ngủ ở đó!"

Trương Dương giật mình, hắn không khỏi nhớ tới ngày hôm qua khi đi qua Thanh Vân trúc cúng mộ An lão, nghe thấy động tĩnh trong rừng trúc, lúc ấy chỉ nhìn thấy một con thỏ hoang, chẳng lẽ khi đó An Ngữ Thần đã nhìn thấy mình? Cô ta ẩn thân trong rừng trúc nhìn mình? Trương Dương cảm thấy một dấu hiện không may, hắn nói khẽ: "Đạo trưởng tiểu yêu tiểu yêu hiện đang ở đâu?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Tối hôm qua hai người chúng tôi nói chuyện cả một đêm, nó gọi tôi là ông nội, tôi nghĩ chắc là cậu nói chuyện này cho nó. "

Trương Dương càng kết luận An Ngữ Thần lúc ấy ẩn thân bên trong rừng trúc, cuộc đối thoại giữa mình và Đỗ Thiên Dã bị cô ta nghe thấy toàn bộ rồi.

Lý Tín Nghĩa nói: "Tôi đã xem thử mạch đập của nó, cực kỳ mỏng manh, lúc nhanh lúc chậm. "

Trương Dương lo lắng nói: "Vậy ông vì sao lại để cô ấy đi?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Nó nói là đi tìm cậu, tôi còn tưởng rằng hai đứa đã gặp nhau, nhưng khi nó đi rồi, tôi ngẫm lại thì thấy không đúng, cho nên mới gọi điện thoại cho cậu. "

Trương Dương nói: "Đạo trưởng, ông đừng lo, tôi sẽ lập tức liên lạc với cô ta!" Trương Dương gác điện thoại rồi lập tức gọi cho An Ngữ Thần, sau khi tiếng chuông vang lên, An Ngữ Thần rất nhanh liền bắt máy, từ giọng nói của cô ta không nghe ra bất kỳ điều gì khác thường, giọng nói của An Ngữ Thần lộ ra vẻ vui vẻ: "Sư phụ, tìm tôi có việc gì à?"

Trương Dương nói: "Cô đến Xuân Dương vì sao không tới tìm tôi?"

An Ngữ Thần nói: "Lý đạo trưởng bảo anh à? Tôi cũng muốn tìm anh, nhưng tôi định hai ngày nữa mới tới. "

Trương Dương nói: "Vì sao?"

An Ngữ Thần cười nói: "Anh tưởng rằng anh quan trọng lắm à, tôi tới nội địa thì phải bỏ hết mọi chuyện để tới gặp anh ư? Quảng trường chùa Nam Lâm có khoản đầu tư của tôi, Giang Thành có nhiều trường học như vậy, tôi chẳng lẽ không được đi xem à? Còn nữa, mấy hôm nữa là tới tết thanh minh rồi, cha tôi, chú tôi, bọn họ toàn bộ đều tới tảo mộ ông nội, tôi tới trước cũng là để an bài chuyện này, đợi sau thanh minh rồi tôi mới giành thời gian đi gặp anh, thỉnh an sư phụ đại nhân ạ. "

Trương Dương nửa tin nửa ngờ: "Cô không gạt tôi chứ?"

An Ngữ Thần nói: "Thần kinh à, tôi gạt anh làm cái gì? Với chỉ số thông minh của anh, tôi liệu có cần phải thế không?"

Trương Dương bật cười: "Trêu tôi phải không? Sức khỏe của cô thế nào rồi?"

An Ngữ Thần nói: "Không tốt lắm, gần đây bị cảm, cứ ho suốt, mấy hôm nay đỡ hơn được một chút rồi. " Nếu An Ngữ Thần nói mình không có việc gì, Trương Dương ngược lại sẽ không tin, đây chính là chỗ thông minh của An Ngữ Thần.

Nếu không phải Trương Dương phải cùng người nhà tới Đông Giang, hắn khẳng định sẽ quay trở lại gặp An Ngữ Thần, tuy rằng nhận được điện thoại của cô ta, nhưng không thấy cô ta thì trong lòng vẫn có chút không yên tâm.

An Ngữ Thần nói: "Anh sau tết thanh minh thì thật thà ở Nam Tích đợi tôi nhé, tới lúc đó ít nhất cũng phải giành thời gian đi chơi cùng tôi. " Cô ta vẫn bá đạo như trước kia.

Trương Dương bật cười, đây mới là tiểu yêu mà hắn quen, đây mới là tiểu yêu của trước kia: "Được, tôi sẽ cố gắng an bài công tác, tranh thủ khi ăn cơm, đi nhà xí, ngủ nghê đều ở bên cạnh cô. "

An Ngữ Thần cười mắng: "Cút đi! Anh mà xứng là sư phụ của tôi à, già mà đổ đốn!"

Trương đại quan nhân tắt điện thoại, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, từ biểu hiện của An Ngữ Thần trong điện thoại cho thấy, cô ta chắc không gặp chuyện lớn gì. Trương Dương lại gọi một cú cho Lý Tín Nghĩa, lão đạo sĩ vẫn đang chờ điện thoại của hắn, Trương Dương kể lại tình huống của An Ngữ Thần, Lý Tín Nghĩa luôn miệng nói vậy thì tốt, vậy thì tốt, huyết mạch tương liên, ông ta đối với đứa cháu gái này là yêu thương từ tận đáy lòng.

Trương Dương không nhìn thấy An Ngữ Thần ở đầu dây điện thoại bên kia, An Ngữ Thần vừa bỏ điện thoại xuống liền bật khóc, cô ta ngồi ở bên cạnh trường trung học xã Hắc Giả Sơn, nhìn ký túc xá mà Trương Dương từng ở, nhớ lại tình cảnh ở núi Thanh Đài quen Trương Dương, từng cảnh từng cảnh, rất quen thuộc nhưng lại biến thành xa vời.

Sui gia lần đầu tiên đến, bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh Bình Hải Đinh Nguy Phong cũng biểu hiện ra vẻ trọng thị, y đặt một bàn cơm ở nhà khách chính phủ tỉnh, còn gọi cả vợ chồng thằng con cả Đinh Triệu Vĩ tới, con trai út Đinh Bân trước mắt vẫn du học ở nước ngoài, tất nhiên là không thể về, kỳ thật không về càng tốt, tránh cho mọi người cùng khó xử.

Nhớ tới Triệu Tĩnh đầu tiên là bạn gái của thằng út, nhưng hiện tại lại biến thành vợ chưa cưới của thằng con thứ hai, Đinh Nguy Phong không khỏi nhíu mày.

Đinh Nguy Phong ở sâu trong lòng rất bất mãn với chuyện này, vì thế y còn đặc biệt nói chuyện với con trai vài lần, nhưng thái độ của Đinh Triệu Dũng rất kiên quyết, ở trước mặt y tỏ rõ không cưới Triệu Tĩnh thì không cưới ai cả. Đinh Nguy Phong quả thực không có cách nào khác, y hiểu rõ thằng con thứ hai của mình, đừng nhìn bình thường thì cợt cợt nhả nhả, nhưng tính tình rất bướng, chuyện mà nó đã nhận chuẩn thì tuyệt không quay đầu. Đã không phản đối được thì chỉ đành mặt kệ nó thôi.

Đinh Nguy Phong mặc dù vì bất lực mà phải đồng ý chuyện này, nhưng Tiền Huệ Mẫn, vợ y thì vẫn không chấp nhận được, vốn là bà ta hôm nay cũng không muốn tới, nhưng Đinh Nguy Phong ép bà ta phải tới, trên đường đi Tiền Huệ Mẫn còn không nhịn được mà than thở: "Thế này là sao, anh không sợ người ta cười cho à?"

Lông mày Đinh Nguy Phong nhíu chặt lại, vẻ mặt rất nghiêm túc, thật ra đa số thời gian y đều mang vẻ mặt này: "Sao mà cười, bà nói linh tinh gì thế?"

Tiền Huệ Mẫn nói: "Trước tiên là yêu thằng ba, nháy mắt cái lại quay sang lừa thằng hai, chưa được mấy ngày đã đòi cưới, ông không cảm thấy mất mặt à? Tôi thì cảm thấy không còn mặt mũi nào mà nhìn người ta cả?"

Đinh Nguy Phong tức giận nói: "Nói linh tinh!"

Tiền Huệ Mẫn nói: "Tôi nói sai ư? Từ sau khi hai đứa nó yêu nhau, tôi ngay cả đi trong đại viện cũng phải cúi đầu mà đi, sau lưng không biết có bao nhiêu ngươi nghị luận chúng ta. "

Đinh Nguy Phong cực kỳ buồn bực nhắm mắt lại, nói khẽ: "Đủ rồi, hiện tại đều đề xướng tự do hôn nhân, chúng ta làm cha mẹ chỉ có thể đề nghị, lựa chọn cuối cùng vẫn là của bọn nó. "

Tiền Huệ Mẫn nói: "Tôi thật sự là không chịu nổi cô ta, anh nhìn cái tướng lẳng lơ của nó xem, anh cho rằng nó thực sự thích Triệu Dũng nhà chúng ta ư? Nó là nhìn trúng điều kiện nhà chúng ta thôi. "

Đinh Triệu Vĩ Phụ trách lái xe và vợ là Chu Tinh liếc mắt nhìn nhau, hai người không nói chen vào, nhưng trong này ít nhiều cũng không thích cuộc hôn nhân này.

Ô tô đi tới nhà khách chính phủ tỉnh, Đinh Nguy Phong nhìn đồng hồ, còn gần mười phút nữa mới tới sáu giờ, y nói với Đinh Triệu Vĩ: "Tiểu Vĩ, liên hệ với em con chưa?"

Đinh Triệu Vĩ nói: "Cha, liên hệ rồi, bọn họ đã tới Đông Giang rồi, buổi chiều cùng gia đình Triệu Tĩnh tới công viên Giang Than chơi, nói là sáu giờ sẽ tới. "

Đinh Nguy Phong gật đầu, y nói với vợ: "Lát nữa gặp người ta thì khách khí một chút!"

Tiền Huệ Mẫn tức giận nói: "Anh ở với tôi từng đấy năm mà còn chưa hiểu tôi à, con người tôi không biết hư tình giả ý đâu!"

Mấy người xuống xe, Đinh Nguy Phong bảo Đinh Triệu Vĩ chờ ở ngoài cửa, Tiền Huệ Mẫn nói: "Chờ cái gì? Có phải là không biết chữ đâu!"

Đinh Triệu Vĩ có chút khó xử, lại nhìn nhìn sang cha, Đinh Nguy Phong gật đầu với gã.

Con dâu cả Chu Tinh rất khéo, vội vàng chạy lên khoác tay mẹ, trong mấy đưa con trai, Tiền Huệ Mẫn trong lòng thương nhất là lão nhị, lão đại hiện tại nhậm chức bộ tư lệnh cảnh bị Đông Giang, bình thường không thích nói chuyện, sau khi trưởng thành ít khi về nhà, kết hôn rồi thì lại càng ít về hơn, thằng út Đinh Bân ham chơi, tới giờ vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ có lão nhị Đinh Triệu Dũng là hiếu thuận săn sóc mẹ nhất, cho nên Tiền Huệ Mẫn đối với thằng con thứ hai này cũng ký thác hy vọng nhiều nhất, hiện giờ sự lựa chọn trong hôn nhân của Đinh Triệu Dũng khiến Tiền Huệ Mẫn cực kỳ bất mãn.

*****

Bởi vì trên đường kẹt xe, Đinh Triệu Dũng cùng gia đình Trương Dương sáu giờ mười mới tới nhà khách chính phủ tỉnh, vì cuộc gặp mặt này, Trương Dương đặt biệt mua quần áo mới cho mẹ và Triệu Thiết Sinh, sui gia lần đầu gặp mặt, nói sao cũng phải ăn mặc chỉnh tề một chút.

Triệu Thiết Sinh từ lúc chào đời tới nay vẫn chưa từng được mặt tây trang bao giờ, mặc bộ tây trang hơn ngàn đồng này lên người, cứ cảm thấy không phải là quần áo của mình vậy, y thỉnh thoảng lại lắc đầu một cái, dùng cổ cọ cọ vào cổ áo sơ mi, quần áo mới đúng là mặc vào không thể nào thoải mái bằng quần áo cũ. Mắt nhìn người ta cũng có chút rụt rè, trong lòng có một loại người cảm giác như người khác đều đang nhìn y, giống như bộ quần áo này là y ăn trộm vậy.

Triệu Tĩnh nhìn ra y không được tự nhiên, bước lên khoác tay y, cười nói: "Cha, trông cha đẹp trai lắm!"

"Thật không?" Triệu Thiết Sinh cười rất không tự nhiên.

Từ Lập Hoa nhỏ giọng nói với Trương Dương: "Thằng ba, mẹ trong lòng thật sự cảm thấy không tự tin lắm... "

Trương Dương cười nói: "Mẹ, chỉ là vừa ăn vừa nói chuyện thôi mà, không có gì đâu. "

Đinh Triệu Vĩ nhìn thấy một nhà bọn họ tới, cười cười đứng dậy đón, Trương Dương mỉm cười đi tới, bắt tay với y: "Triệu Vĩ, chào anh, đã lâu rồi không gặp. "

Đinh Triệu Vĩ cười ha ha nói: "Tôi toàn ở trong bộ đội, đâu có giống như cán bộ địa phương các anh, tự do tự tại. " Gã lại chào Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa: "Cháo chú Triệu, dì Từ, cha cháu bảo cháu ở đây chờ, cháu là đại ca của Triệu Dũng, Đinh Triệu Vĩ!"

Triệu Thiết Sinh đứng đó toét miệng cười, Triệu Tĩnh đẩy y một cái, y mới có phản ứng, bước lên giơ tay ra: "Thủ trưởng.... chào anh. " Y quá khẩn trương, nhìn thấy Đinh Triệu Vĩ mặc quân trang, nghĩ chắc là một đại cán bộ của bộ đội, không ngờ lại gọi là thủ trưởng.

Triệu Tĩnh quẫnquá mặt đỏ bừng, Trương Dương thì bật cười.

Đinh Triệu Vĩ cười nói: "Chú Triệu, chú gọi cháu là Triệu vĩ được rồi, cháu không phải là thủ trưởng gì cả, mời vào, mời vào!" Gã dẫn mọi người vào trong phòng.

Nhìn thấy gia đình Trương Dương đến, Đinh Nguy Phong cười cười đứng dậy, tuy rằng trong lòng y rất không thoải mái, nhưng công phu mặt mũi vẫn phải làm, nếu y dã không ngăn cản được con trai kết hôn, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.

Biểu hiện của Đinh Nguy Phong rất nhiệt tình, cũng rất chủ động, y chủ động vươn tay về phía Triệu Thiết Sinh: "Anh là cha của Triệu Tĩnh phải không?"

Triệu Thiết Sinh cả đời này chưa từng bắt tay với một cán bộ to như vậy bao giờ, khẩn trương đến nỗi đầu đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng đẫm mồ hôi, y cho rằng nếu cứ để vậy thì khẳng định là không lễ phép với người ta, liền lau lau lên người rồi mới vươn tay ra, Đinh Nguy Phong nhìn ra y đang khẩn trươn, cười cười bắt tay với y, vỗ mu bàn tay y, nói: "Lão Triệu à, mọi người đều là người một nhà, đừng khách khí mà. "

Triệu Thiết Sinh ậm ừ hai tiếng, nhưng lại không biết nên nói gì.

Đinh Nguy Phong buông tay Triệu Thiết Sinh ra, lại cười cười với Đinh Nguy Phong: "Hoan nghênh các vị tới Đông Giang. "

Từ Lập Hoa mỉm cười nói mỉm cười nói: "Khách khí rồi!"

Đinh Triệu Dũng liếc mẹ mình một cái, Tiền Huệ Mẫn vẫn ngồi đó không động đậy, trong lòng gã cảm thấy cảm thấy có chút không ổn.

Đinh Nguy Phong giới thiệu với vợ chồng Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa: "Đây là mẹ của Triệu Dũng, hôm nay sức khỏe của bà ấy không tốt, tôi vừa rồi phải qua bệnh viện đón bà ấy tới đây. " Đinh Nguy Phong dù sao cũng là lão thủ chính trị, ứng phó với trường hợp như vậy không có gì là khó.

Triệu Thiết Sinh lúc này cuối cùng cũng có chút hòa hoãn lại, y lại chà chà tay lên âu phục, sau đó vươn tay về phía Tiền Huệ Mẫn: "bà sui.. chào bà... "

Tiền Huệ Mẫn sắc mặt rất khó coi, chẳng thèm cười lấy một cái, bà ta cũng không tỏ thái độ gì, vẫn ngồi đó, nói: "Ngồi đi, thân thể tôi không được thoải mái, ngại quá. "

Tay Triệu Thiết Sinh cứng đờ ra đó, mặt đỏ bứng lên, tuy rằng Triệu Thiết Sinh không có nhiều văn hóa, nhưng hắn vẫn hiểu cách xem sắc mặt của người khác, bà sui này căn bản là khinh thường y, Triệu Thiết Sinh ngượng ngùng bỏ tay xuống.

Triệu Tĩnh cũng thấy rất khó xử.

Từ Lập Hoa nói: "Mẹ Triệu Dũng à, sức khỏe không tốt thì đừng ra ngoài làm gì, bà phải mang bệnh mà tới, hai chúng tôi thật sự là ngại lắm. " Sự tùy cơ ứng biến của Từ Lập Hoa vào lúc này là cực kỳ cần thiết, bà ta hóa giải bầu không khí khẩn trương này, cũng hóa giải sự xấu hổ của chồng.

Trương Dương vừa vào cửa đã nhìn ra sắc mặt của Tiền Huệ Mẫn không đúng, hắn lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, từ vẻ mặt của đối phương đã đoán được Tiền Huệ Mẫn không hài lòng đối với cuộc hôn nhân này, nếu đổi lại là trường hợp khác, Trương Dương sẽ không nể mặt bà ta, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay đến là để bàn hôn sự của em gái, trước lúc đến, mẹ đã đặt biệt kéo hắn sang một bên dặn dò, điều kiện của nhà họ không bằng người ta, vạn nhất có gì khó chịu thì Trương Dương bất kể là như thế nào cũng phải cố nhẫn nhịn, ngàn vạn lần đừng vì xung động mà làm hỏng hôn sự của em gái.

Đinh Nguy Phong mở miệng rất đúng lúc: "Mời ngồi! Ngồi xuống đi, đều là người một nhà mà, đừng khách khí!"

Tiền Huệ Mẫn âm dương quái khí chêm vào: "Đã sắp sáu giờ hai mươi rồi, mau ngồi xuống đi, nhà hàng giục mang đồ ăn mấy lần rồi. "

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của bà ta thì tức lắm, nhưng loại trường hợp ngày hôm nay mình mà nổi giận thì đích xác là không hay, nếu trở mặt, cái bị tổn thương không phải là tình cảm của hai nhà, mà là hạnh phúc cả đời của em gái, bỏ qua nhân tố của Tiền Huệ Mẫn, những người khác của Đinh gia vẫn rất nhiệt tình, thôi thì nể mặt em gái và Đinh Triệu Dũng, hôm nay nhịn vậy.

Đinh Nguy Phong mời vợ chồng Triệu Thiết Sinh ngồi trước, Triệu Thiết Sinh nào có dám, y hoảng sợ nói: "Bí thư Đinh, ngài là lãnh đạo, ngài ngồi trước đi!"

Đinh Nguy Phong cười nói: "Đóng cửa lại thì đều là người một nhà, lãnh đạo vả chả không lãnh đạo cái gì, cùng nhau ngồi đi!" Thế là y và Triệu Thiết Sinh ngồi trước, Từ Lập Hoa ngồi ở bên cạnh chồng, Triệu Tĩnh thì ngồi cạnh mẹ.

Đinh Triệu Dũng vốn định ngồi cùng với Triệu Tĩnh thì Tiền Huệ Mẫn nói: "Triệu Dũng, con ra đây ngồi!"

Đinh Triệu Dũng cười cười, trước mặt nhiều người như vậy không thể không nể mặt mẹ được, liền đi tới ngồi bên cạnh mẹ.

Trương Dương ngồi cạnh em gái, Đinh Triệu Vĩ ngồi ở bên cạnh hắn, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, lại đưa khăn tay để lau tay.

Triệu Thiết Sinh lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, lúc này mồ hôi lại túa ra, nhìn thấy có khăn, y cầm khăn lên lau tay, sau đó lau cổ, cuối cùng lau cả cái gáy trống trơn.

Chu Tinh nhìn thấy bộ dạng buồn cười của Triệu Thiết Sinh, không nhịn được liền cười ra tiếng, sau khi cười xong mới thấy không được lễ phép chạy nhanh vội vàng cúi đầu, nhưng vai thì không ngừng rung.

Trương Dương coi như không thấy gì, đâu phải ai sinh ra là cái gì cũng biết, Triệu Thiết Sinh khẩn trương cũng là điều không thể tránh khỏi.

Đinh Nguy Phong bảo nhân viên phục vụ rót rượu, khi nhân viên phục vụ rót rượu cho Triệu Thiết Sinh, Triệu Tĩnh nhắc nhở: "Cha, sức khỏe của cha không tốt, uống ít một chút!"

Triệu Thiết Sinh ngây ra một thoáng, thật ra sức khỏe của y rất tốt, nguyên nhân là con gái nhắc nhở y là, Triệu Thiết Sinh sau khi rượu vào thì không giữ được cái miệng, thích nói hưu nói vượn, vạn nhất nói sai, khẳng định sẽ khiến mọi người đều xấu hổ. Triệu Thiết Sinh cười cười: "Ừ... dạ dày tôi không được tốt lắm.. không uống... "

Đinh Nguy Phong cười nói: "Vậy thì uống ít thôi, không miễn cưỡng mà!"

Từ Lập Hoa nói: "Uống ít một chút!" Hai nhà lần đầu gặp mặt, Triệu Thiết Sinh nếu không uống chút nào thì cũng khó ăn khó nói.

Sau khi rót rượu xong, Đinh Nguy Phong cầm chén rượu lên, mỉm cười nói: "Lão Triệu à! Hoan nghênh gia đình anh tới Đông Giang làm khách, chúng ta cùng nhau cạn một ly!"

"Ài!" Triệu Thiết Sinh chờ y nói xong, ực một tiếng uống cạn rượu trong chén, Triệu Thiết Sinh cho rằng uống càng thống khoái thì càng tôn trọng chủ nhân.

Đinh Nguy Phong cũng nhìn ra Triệu Thiết Sinh là người thật thà, cũng uống cạn rượu trong chén, Trương Dương một mực không nói gì, hôm nay hắn chỉ sắm vai nhân vật vãn bối.

Sau khi uống xong ba chén, Đinh Nguy Phong nói: "Lão Triệu à, anh ở Giang Thành làm công tác gì vậy?" Những lời này cho thấy Đinh Nguy Phong cũng không biết gì về gia đình Triệu Tĩnh, thậm chí trước lần gặp mặt này, y cũng không rõ Triệu Thiết Sinh là ở tại Giang Thành hay là Xuân Dương.

Triệu Thiết Sinh nói: "Bí thư Đinh, nhà tôi ở Xuân Dương, tôi là công nhân của nhà máy máy móc nông nghiệp Xuân Dương, hiện tại đã về hưu rồi. "

"À!" Đinh Nguy Phong à một tiếng, hỏi Từ Lập Hoa: "Còn chị?"

Triệu Thiết Sinh nói: "Ở nhà, bà ấy trước giờ không đi làm, chỉ ở nhà giặt quần áo nấu cơm, chính là làm nội trợ đó. "

Khi Triệu Thiết Sinh giới thiệu những điều này nói rất thản nhiên, Trương Dương nghe cũng rất thản nhiên, bởi vì Triệu Thiết Sinh nói thật, Triệu Tĩnh thì cúi đầu xuống, những lời này của cha mình khiến cô ta cảm thấy có chút tự ti, tuy rằng khi yêu Đinh Triệu Dũng, cô ta cố gắng bỏ qua sự chênh lệch về điều kiện gia đình giữa hai người, nhưng sự thật bày ra đó, bất kể cô ta muốn hay không muốn, sự thật vẫn tồn tại.

Đinh Nguy Phong cầm chén rượu lên, nói: "Lão Triệu, hai người đúng là không dễ dàng gì, không lơ là việc giáo dục con cái, bồi dưỡng được một cán bộ trẻ tuổi cho và một sinh viên cho quốc gia. "

*****

Triệu Thiết Sinh và Đinh Nguy Phong chạm cốc, bởi vì do hơi men, y lúc này nói chuyện tự nhiên hơn rất nhiều: "Kể ra thì tôi cũng rất có lỗi với hai đứa nhỏ này, tiểu Tĩnh có thể học đại học toàn là nhờ anh nó, lúc trước thành tích của nó không tốt lắm, may mà thằng ba tranh thủ được một suất cử đi học đại học... "

"Cha!" Triệu Tĩnh trong lòng quýnh lên, cha vừa uống rượu vào là nói chuyện không suy nghĩ gì cả.

Tiền Huệ Mẫn nghe thấy vậy, trong lòng càng khinh thường Triệu Tĩnh, nói khẽ: "Được học đại học thì sao, vấn đề là bằng tốt nghiệp thế nào. "

Đinh Triệu Dũng vội vàng nói đỡ cho Triệu Tĩnh: "Thành tích của tiểu Tĩnh rất tốt, trong những tốt nghiệp sinh đồng giới cũng được xếp thứ hạng cao. "

Tiền Huệ Mẫn nói: "Không phải vẫn chưa tốt nghiệp ư?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Chúng con đã tính kỹ rồi, đợi sau khi tiểu Tĩnh tốt nghiệp sẽ gia nhập công ty của con, hai chúng con cùng nhau khai sáng sự nghiệp. "

Tiền Huệ Mẫn nói: "Nói lên chuyện này tôi liền có chút không hiểu, làm nghề giáo viên không tốt ư? Sao cứ phải đi làm sinh ý?"

Đinh Triệu Vĩ vội vàng nói đỡ: "Hiện tại không phải đều lưu hành đi làm ăn ư? ngay cả con lắm lúc cũng động tâm, mẹ nhìn Triệu Dũng hiện tại đổi xe liên tục xem, con thì vẫn lái xe của bội đội, dựa vào chút lương của hai đứa con, cả đời này cũng chẳng mua được xe cho mình. "

Tiền Huệ Mẫn nói: "Có tiền thì có gì hay? Có tiền thì thị phi càng nhiều!"

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Mẹ, con thật sự không phải là người có tiền đâu, bạn chơi với con, Trần Thiệu Bân, Lương Thành Long, bọn họ đều có tiền hơn con. "

Tiền Huệ Mẫn nói: "Lương Thành Long khẳng định là có tiền hơn con rồi, công ty của cậu ta lại không nhỏ, Thanh Hồng lại là chủ tịch của tập đoàn Thiên Kiêu, xuất thân môn đệ, nghe nói hai vợ chồng bọn họ cũng sắp con rồi, sướng thật, môn đăng hộ đối như vậy mới khiến cho người ta hâm mộ. "

Khi Tiền Huệ Mẫn nói ra bốn chữ môn đăng hộ đối, Triệu Tĩnh mặt liền trắng bệch ra, trong lòng cô ta khó chịu như bị dao cắt.

Trương Dương suýt nữa thì đứng lên chửi mẹ nó, cảm thấy tay đột nhiên cứng lại, là em gái nắm tay hắn, Triệu Tĩnh rất hiểu tính tình của anh trai mình, những lời này của Tiền Huệ Mẫn khẳng định sẽ chạm vào dây thần kinh mẫn cảm của hắn.

Triệu Thiết Sinh mặt cũng đỏ, có điều cũng may là đã uống rượu nên người khác không nhìn ra, y móc thuốc ra, rút một điếu đưa cho Đinh Nguy Phong, Đinh Nguy Phong mỉm cười ý bảo mình không biết hút, Triệu Thiết Sinh tự mình châm một điếu.

Tiền Huệ Mẫn chán ghét nhíu mày, ngửi thấymùi thuốc, giải vờ ho rất kịch liệt.

Triệu Tĩnh có chút oán giận nhìn cha.

Triệu Thiết Sinh ngây ra một thoáng, điếu thuốc ngậm trong miệng run run, sau đó y vội vàng dập thuốc vào gạt tàn.

Đinh Triệu Dũng ý thức được mình phải lên tiếng rồi, không thể để tình hình tiếp tục chuyển biến xấu nữa, gã cười nói: "Hôm nay mọi người đều có mặt, con là tiểu Tĩnh muốn tuyên bố một việc, chúng con định mùng một tháng năm sẽ kết hôn. "

Sau khi gã nói xong tất cả mọi người đều yên lặng, trên mặt Triệu Tĩnh một lần nữa hiện ra vẻ hạnh phúc, thái độ của mẹ vợ tương lai cô ta sớm lĩnh giáo rồi, có điều chỉ cần hôm nay thuận lợi định hôn sự, chịu chút ủy khuất cũng chẳng tính là gì, người mà Triệu Tĩnh vốn lo lắng nhất chính là Trương Dương, cô ta sợ anh trai không kiềm chế được, nhưng hôm nay biểu hiện của hắn rất tốt, không nói gì cả.

Đinh Triệu Dũng thấy không có ai đáp lời, gã cầm một chén rượu lên đi tới trước mặt Triệu Thiết Sinh: "Chú Triệu, cháu kính chú, cháu và tiểu Tĩnh là thật lòng yêu nhau, xin chú đồng ý cho hôn sự của chúng cháu. " Thật ra Triệu Thiết Sinh đối với hôn nhân của bọn họ ngay từ đầu đã tán thành rồi, Đinh Triệu Dũng nói như vậy, là muốn cấp cho Triệu gia mặt mũi, cũng chẳng khác nào là gián tiếp xin lỗi về sự khắc bạc của mẹ mình.

Triệu Thiết Sinh cười cười nhận lấy chén rượu đó, nói: "Được, được, hai đứa kết hôn, tôi rất vui, rất vui... "

Giọng nói lãnh đạm của Tiền Huệ Mẫn lại vang lên: "Triệu Dũng, con nói là mùng một tháng năm sang năm hay là năm nay!"

Đinh Triệu Dũng ngây ra một thoáng, trước khi đến đã nói rõ với mẹ rồi, bà ta hôm nay xem ra là đang cố ngăn cản, Đinh Triệu Dũng cười nói: "Mẹ, mùng một tháng năm năm nay!"

Tiền Huệ Mẫn nói: "Triệu Tĩnh, mùng một tháng năm năm nay cháu còn chưa tốt nghiệp mà? Còn chưa học xong đã học sao lại muốn kết hôn!" Câu này khiến cho bầu không khí ở hiện trường lập tức đóng băng.

Đinh Triệu Dũng nói: "Mẹ, chúng con... "

Tiền Huệ Mẫn nói: "Hôn nhân là đại sự cả đời, sao có thể coi như là trò đùa? Mẹ còn tưởng rằng là mùng một tháng năm năm sau, sao đột nhiên là biến thành mùng một tháng năm năm nay? Triệu Tĩnh cũng chưa tốt nghiệp đại học, hai đưa sao phải vội vã kết hôn như vậy?" Thật ra Tiền Huệ Mẫn đương nhiên biết rõ con trai và Triệu Tĩnh muốn kết hôn vào mùng một tháng năm năm nay, bà ta trước đó đã phải đối, về sau bởi vì sự kiên trì của con trai mà không nói gì nữa, nhưng bà ta môt mực không bảo là đồng ý, hiện tại ở ngay trước mặt Triệu gia nói ra là muốn cho Triệu gia mất mặt.

Sắc mặt của Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa đều rất khó coi, bọn họ có chút hối hận vì lần này đã tới Đông Giang, bọn họ tới đây là để người hai nhà gặp mặt, quyết định chuyện hôn nhân, nhưng không ngờ mẹ của Đinh Triệu Dũng đối với cuộc hôn nhân này lại chống đối như vậy, bọn họ liền cảm thấy mình như không trèo lên được cửa của Đinh gia, lúc này thật sự cảm thấy rất xấu hổ.

Trương Dương muốn phát tác nhưng nhưng Triệu Tĩnh thủy chung tóm lấy tay hắn, Trương Dương cảm thấy rõ rằng tay của em mình đã lạnh toát.

Đinh Nguy Phong coi như là vẫn lấy đại cục làm trọng, y cười cười giải thích: "Triệu Dũng, Triệu Tĩnh, mẹ con không phải là có ý phản đối hôn nhân của các con, chỉ là với tình hình hiện tại của các con, có phải là hơi gấp không? Có phải nên đợi sau khi tốt nghiệp rồi hẵng tính không? Còn trẻ mà, dù sao cũng phải lấy nghiệp học làm trọng, lão Triệu, anh nói có đúng không?"

Triệu Thiết Sinh không nói gì, cầm chén rượu lên lặng lẽ uống một ngụm, trong lòng ông ta rất uất nghẹn, nhưng có uất hơn nữa cũng phải nhịn, ông ta biết nhà người ta không phải là chê khuê nữ nhà mình, mà là chê gia đình bọn họ, bởi vì ông ta là cha của Triệu Tĩnh mà không có bản sự, khiến cho người ta khinh thường nhà mình.

Đinh Triệu Dũng nói: "Cha, mẹ, con và tiểu Tĩnh đã cân nhắc kỹ rồi, chuyện chúng con đã định ra sẽ không thay đổi, mùng một tháng năm năm nay chúng con sẽ kết hôn. " Hắn nói một cách chém đinh chặt sắt không hề có chút dư địa thay đổi.

Triệu Tĩnh si ngốc nhìn Đinh Triệu Dũng, anh ta đối đãi với mình như vậy, chút ủy khuất vừa rồi trở thành không đáng kể.

Trương Dương nhìn Đinh Triệu Dũng, cũng lộ ra mấy phần an ủi, tràng diện như vậy quả thật là không đến lượt mình lên tiếng, cho dù là tồn tại vấn đề, cũng nên để Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh giải quyết. Đinh Triệu Dũng là hán tử, vào thời khắc mấu chốt có gan đứng ra chịu trách nhiễm, Triệu Tĩnh lần này coi như là không nhìn lầm người.

Đinh Nguy Phong cười cười, không nói gì, nhưng từ đáy lòng y đối với cuộc hôn nhân này cũng có chút không đồng ý, có điều y không phản đối kịch liệt mà thôi, y cho rằng vợ mình làm khó dễ như vậy là có đạo lý nhất định, y cho rằng cuộc hôn nhân của con trai mình có quà nhiều thành phần xung động, kéo dài một đoạn thời gian cấp cho bản thân nó thêm một khoảng thời gian, một quá trình để bình tĩnh lại, có lẽ nó sẽ suy nghĩ lại vấn đề hôn nhân này.

Tiền Huệ Mẫn nói: "Triệu Dũng, con còn trẻ, rất nhiều chuyện con chưa hiểu, Triệu Tĩnh cũng vậy, người trẻ tuổi, nên tập trung vào công tác và học nghiệp, đừng một lòng một dạ nghĩ tới tình yêu, làm ảnh hưởng tới bản thân và ảnh hưởng tới người khác! Hiện tại không bình tĩnh suy nghĩ, sau này có hối cũng không kịp!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Mẹ, con đã nghĩ rất kỹ rồi, con thích Triệu Tĩnh, con đã nhận chuẩn cô ấy rồi, con muốn kết hôn với cô ấy, con muốn sống cả đời với cô ấy. "

Triệu Tĩnh rất cảm động, cô ta cảm thấy mình phải lên tiếng, cô ta nói khẽ: "Dì Tiền, cháu biết cháu ở nhiều phương diện vẫn còn khiếm khuyết, nhưng cháu sau này nhất định sẽ nỗ lực làm tốt, cháu và Triệu Dũng là thật lòng yêu nhau... "

Tiền Huệ Mẫn hôm nay rất có dáng vẻ quyết không bỏ qua, bà ta cười lạnh, nói: "Thật lòng yêu nhau ư? Câu này tôi nghe quen lắm rồi, tình cảm của tuổi cô cậu tôi không hiểu, tôi cũng không tin, thế hệ của các cô giờ làm gì cũng thực tế lắm, lúc nào cũng có tính mục đích!"

Mặt Triệu Tĩnh xoạt một cái trở nên trắng bệch, cô ta dùng sức cắn môi, nước mắt ủy khuất cũng tràn mi.

Triệu Thiết Sinh lặng lặng cầm chén rượu lên, uống một ngụm rồi sau đó nhẹ nhàng dặt chén rượu lên bàn, đứng lên nói: "Không cưới xin gì nữa cả!"

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Triệu Tĩnh không nhịn được gọi một tiếng: "Cha."

Triệu Thiết Sinh đứng lên, lưng của y rất thẳng, từ lúc chào đời tới nay y chưa bao giờ ưỡn thẳng như vậy, y nhìn Tiền Huệ Mẫn: "Tôi sẽ không gả khuê nữ vào nhà của các ngươi, con trai của các người là hòn ngọc, còn khuê nữ nhà chúng tôi là cọng cỏ à! Tôi không có học vấn gì, cũng không có kiến thức gì, nhưng tôi biết khuê nữ của tôi là một đứa bé tốt, cho dù là có chỗ không đúng, nhưng cũng không đến lượt người ngoài dạy bảo, nên đánh nên mắng tự tôi sẽ ra tay, người khác nói xấu khuê nữ của tôi một chữ, tôi con mẹ nó sẽ liều mạng với người đó!" Hai mắt Triệu Thiết Sinh như phun lửa.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)