Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0731

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0731: Tôi muốn đi tây tạng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


An Ngữ Thần không hề trở về Hongkong, Trương Dương sau khi liên hệ với cha của của cô ta là An Đức Minh lập tức chứng thực được điểm này, An Đức Minh rất yên tâm đối với biểu hiện của con gái: "Trương Dương, nó buổi sáng ngày hôm qua gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn đi leo núi, tiết thanh minh sẽ ở núi Thanh Đài chờ chúng tôi. "

Trương Dương cũng không nhiều lời, tâm sự nặng nề đặt điện thoại xuống, An Đức Minh xem ra không rõ lắm về tình huống thật sự của con gái mình, tình huống hiện tại của An Ngữ Thần rất không tốt, căn cứ vào miêu tả về mạch của cô ta của Lý Tín Nghĩa, kinh mạch mà Trương Dương lợi dụng nội lực bá đạo cường hành đả thông cho cô ta chỉ sợ sắp bế tắc, Trương Dương hối hận đến cực điểm, nếu lúc trước mình cẩn thận hơn một chút, quan tâm tới cô ta nhiều hơn một chút thì đã có thể phát hiện ra sự khác thường của cô ta rồi, mình không nên rời khỏi Xuân Dương, bất kể là như thế nào cũng phải thấy mặt cô ta một lần.

Trương Dương sau khi trở về Nam Tích, thủy chung nhốt mình trong văn phòng, người khác cũng không rõ hắn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn nhất trí đề cử Thường Hải Tâm tới hỏi thăm. Thường Hải Tâm vốn không muốn đến, nhưng trong lòng cô ta quả thực rất quan tâm tới Trương Dương, tuy rằng cô ta đã vô số lần hạ quyết tâm muốn cắt đứt tất cả liên hệ với Trương Dương, nhưng trong khoảng thời gian Trương Dương rời khỏi Nam Tích này, cô ta lại không có lúc nào là không nhớ thương, cô ta hiểu rõ mình chắc cả đời này chỉ sợ là không thể nào bỏ hắn được.

Thường Hải Tâm nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cửa phòng không hề đóng, vẫn mở hé.

Trương Dương tức giận nói: "Ai?"

" Tôi!" Nghe thấy giọng nói c Thường Hải Tâm, Trương Dương thở dài, nói khẽ: "Vào đi!" Thường Hải Tâm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trương Dương mặt đầy u sầu, cô ta đóng cửa phòng lại, đi vào, không hề lập tức nói chuyện, mà cầm chén trà của Trương Dương, đổi nước trà cho hắn, pha một chén trà mới rồi đặt lại trước mặt hắn. Hành động lặng lẽ của cô ta đã biểu lộ hết sự săn sóc và quan tâm của cô ta đối với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tiểu yêu đã xảy ra chuyện rồi!"

Thường Hải Tâm phát ra một tiếng kinh hô, bằng vào trực giác cô ta cảm thấy khẳng định không phải là việc nhỏ, nếu không Trương Dương cũng sẽ không biểu hiện ra vẻ uể oải như vậy.

Con người ta khi tình tự xuống thấp thường thường cần một người lắng nghe, Trương Dương cũng không ngoại lệ, hắn nói khẽ: "Tiểu yêu trời sinh tuyệt mạch. Tôi vẫn luôn tìm phương pháp cứu chữa cho cô ta, nhưng tôi lại thủy chung không tìm thấy cách chính xác, tôi vốn tự cho rằng y thuật của mình là có một không hai trong thiên hạ, nhưng hiện tại tôi mới phát hiện rất nhiều lúc, tôi vẫn vô lực vãn hồi, tôi không thể giúp ông ngoại của Yên Nhiên sống lại, tôi cũng không ngăn cản được Lý Đồng Dục mất máu mà chết, hiện tại ngay cả tiểu yêu cũng... "

Trương Dương nói tới đây, trong lòng cảm thấy đau khổ nói không nên lời, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói được nữa.

Thường Hải Tâm lặng lẽ đi tới gần hắn, từ phía sau ôm lấy hắn, dùng cái ôm ấm áp và mềm mại của cô ta để an ủi nội tâm của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Cô ta nhìn ra tôi lần trước cứu cô ta đã dốc hết toàn lực, cũng biết tôi không có biện pháp gì hay, cho nên cô ta không muốn tôi mạo hiểm vì cô ta nữa, không ngờ lại lựa chọn lặng lẽ rời đi."

Thường Hải Tâm nói khẽ: "Bởi vì cô ta yêu anh!"

Người Trương Dương run bắn lên, thật ra hắn đã nhìn rõ chuyện này, tình cảm của An Ngữ Thần đối với hắn không thể nói là không sâu đậm, từ khi hắn ở xã Hắc Sơn Tử mới bước vào sĩ đồ, cho tới hiện tại, chỉ cần Trương Dương cần, bất kỳ lúc nào. An Ngữ Thần cũng đều sẽ không chút do dự trả giá vì hắn. Cô ta đối với hắn tuyệt đối không chỉ có tình cảm của đồ đệ đối với sư phụ, từ lâu đã vượt qua giới hạn tình bạn. Trương Dương lẽ nào lại không hiểu?

Thường Hải Tâm có thể lý giải An Ngữ Thần, nếu chuyện tương tự phát sinh trên người của cô ta, cô ta cũng sẽ không chút do dự đưa ra lựa chọn như vậy. Cô ta ôn nhu nói: "Vì sao không đi tìm cô ta?"

Trương Dương buồn bã nói: "Tôi không tìm thấy cô ta, tôi đã tìm tới tất cả những người có thể biết tin tức của cô ta rồi, nhưng vẫn không tìm thấy cô ta. "

Thường Hải Tâm nói: "Cô ta nếu quyết định bỏ đi thi sẽ không nói chuyện này cho những người khác, nếu tôi là cô ta, người khó bỏ nhất chính là anh, anh thử nghĩ kỹ lại đi, gần đây cô ta có nói gì với anh không?"

Trương Dương nói: "Cô ta giấu diếm rất tốt, tôi thậm chí còn không nghe ra là có bất kỳ điều gì khác thường. "

Thường Hải Tâm nói: "Trước đây thì sao? Cô ta có nói gì về tâm nguyện chưa thành không?"

Được Thường Hải Tâm nhắc nhở, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một việc, có một lần An Ngữ Thần ở trong nhà hắn nói chuyện phiếm, từng bảo cô ta còn có rất nhiều nơi chưa tới, phải nhân lúc còn đi đứng được, đi tới mỗi một ngóc ngách trên thế giới, cô ta còn muốn tới Tây Tạng, muốn trèo lên núi Qomolangma.

Giọng nói của An Ngữ Thần vang vọng bên tai hắn: "Nếu có một ngày tôi thật sự muốn chết, tôi tình nguyện chết ở trên đỉnh núi băng Himalayas, vĩnh viễn bị đóng băng ở đó, tôi rất ưa đẹp, tôi không muốn biến thành bộ dạng xương cốt trắng ởn... "

Trương Dương kinh hô: "Cô ta đi Tây Tạng, tới Qomolangma!"

Thường Hải Tâm đầy kinh ngạc nhìn Trương Dương, Trương Dương kích động vô cùng: "Nhất định là vạy rồi, nhất định là vậy rồi! Tôi giờ phải đi tìm cô ta, chắc vẫn kịp, chắc là vẫn còn kịp!" Hắn đứng lên, ôm lấy Thường Hải Tâm, dùng sức hôn lên môi cô ta một cái: "Cám ơn em Hải Tâm! Cám ơn em!"

Thường Hải Tâm xấu hổ đến mặt đỏ bừng, thật sự là một tên điên cuồng.

Trương Dương ra khỏi văn phòng, hắn đi tới căn phòng ở bên cạnh, con chưa vào trong văn phòng của Thường Lăng Phong, hắn đã lớn tiếng kêu lên: "Lăng Phong! Lăng Phong!"

Thường Lăng Phong đang thương lượng chuyện vận hội tỉnh với Tiêu Điều Mẫn trong văn phòng, từ khi gã tới Nam Tích, Trương Dương trên cơ bản đã giao hết chuyện cho gã, Thường Lăng Phong thật sự là bất lực, mình kiếp trước chắc là thiếu nợ tên này rồi, hắn bắt mình làm việc cho hắn mà cứ tự nhiên như không.

Tiêu Điều Mẫn nhìn thấy Trương Dương chạy vào trong phòng, cô ta cười cười, chào Thường Lăng Phong rồi lại chào Trương Dương, sau đó biết điều cáo từ.

Tiêu Điều Mẫn vừa đi, Trương Dương liền kích động vô cùng, nói: "Lăng Phong, tôi phải ra ngoài một thời gian, anh lo việc giúp tôi nhé!"

Thường Lăng Phong ngây ra nhìn Trương Dương, thằng ôn này trước giờ đều là hấp tấp như vậy, về Nam Tích còn chưa được nửa ngày đã đòi ra ngoài.

Thường Lăng Phong nói: "Chủ nhiệm Trương à, anh ra ngoài nhiều ngày như vậy, vừa mới về, tôi còn chưa kịp báo cáo công tác với anh, anh hiện tại đã nói với tôi rằng anh muốn ra ngoài, giờ là tháng mấy rồi, tôi có cần phải nhắc anh không?"

Trương Dương nói: "Tháng tư! Kệ mẹ nó là tháng mấy, còn lâu mới tới vận hội tỉnh mà!"

Thường Lăng Phong nói: "Tháng mười là khai mạc, anh còn nói là còn lâu à? Tính đi tính lại cũng chỉ còn có nửa năm nữa, chúng ta không chỉ phải đối diện với một kỳ vận hội tỉnh, còn có hội kinh mậu nữa, lão đại à, xin anh nghiêm túc một chút có được không?"

Trương Dương nói: "Tôi phải đi!"

Thường Lăng Phong nói: "Đi đâu? Đi mấy ngày?"

"Tây Tạng!Chắc cũng phải hai mươi ngày đấy!"

Vẻ mặt của Thường Lăng Phong phức tạp đến cực điểm: "Anh nói đùa à? Đúng rồi, là đang nói đùa, hôm nay là mùng một tháng tư, là ngày cá tháng tư!" Nhưng gã lập tức nhìn ra vẻ mặt của Trương Dương căn bản không giống như đang nói đùa: "Anh không phải đang nói đùa ư? Là thật à?"

Trương Dương gật đầu.

Thường Lăng Phong nói: "Anh cứ vậy mà đi à? Nói đi là đi ư? Để lại tất cả việc ở Nam Tích lại cho tôi ư?"

Trương Dương nói: "Lăng Phong, anh hiểu tôi mà, đánh thiên hạ thì tôi còn làm được, nhưng bảo tôi cai trị thiên hạ thì tôi chịu, hiện tại sân khấu tôi đã dựng lên rồi đó, khi thực sự biểu diễn thì nên do anh chủ trì. "

Thường Lăng Phong nói: "Anh lúc trước nói với tôi thế nào nhỉ? Nói là tôi chỉ giúp, giúp thôi chứ không phải là làm chủ sự!"

Trương Dương nói: "Có gì khác ư? Hiện tại tôi muốn anh giúp đỡ, giúp tôi việc lớn này, anh là anh em của tôi có phải không?"

"Anh không thể đợi tới lúc rước đuốc rồi hẵng đi à?"

Trương Dương nói: "Không được, tiểu yêu đang chờ tôi tới cứu mạng, tôi phải đi, hơn nữa đi ngay lập tức, nếu chậm thì chỉ sợ là chỉ có nước nhặt xác cho cô ta thôi. "

Thường Lăng Phong đã nghe nói An Ngữ Thần xảy ra chuyện, lập tức hiểu rõ Trương Dương vì sao nóng lòng muốn tới Tây Tạng như vậy, gã nói khẽ: "Cô ta tới Tây Tạng à?"

Trương Dương nói: "Chắc chắn!"

Thường Lăng Phong nói: "Thì ra anh vẫn không thể đoán chắc, vì một chuyện vẫn còn chưa chắc chắn, anh muốn tới Tây Tạng xa xôi một chuyến ư?"

Trương Dương nói: "Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, tôi cũng phải đi một chuyến, Lăng Phong, nếu người mất tích đổi thành Chương Duệ Dung, anh sẽ làm như thế nào?"

Thường Lăng Phong thở dài nói: "Anh đi đi, tôi con như nhìn rõ con người của anh rồi, cái gì quan chức, cái gì quyền lực, so với mỹ nhân, tất cả đều chẳng đáng một xu. Có điều An Ngữ Thần cũng là bạn của tôi, lần này tôi giúp anh. "

Trương Dương nắm chặt tay Thường Lăng Phong, hắn lại nói: "Ở đây có nhiều người giúp như vậy, có chuyện gì thì anh cứ phân phó cho họ. " Nói xong câu đó, hắn vội vàng bỏ đi.

*****

Thường Lăng Phong nhìn bóng dáng của thằng ôn này, đầy bất đắc dĩ lắc đầu, Trương Dương chỉ cần đã quyết định, có mười con trâu cũng không kéo hắn lại được.

Khi Trương Dương xuống lầu thì gặp Lương Đông Bình vừa tới báo danh, Lương Đông Bình đã được Thường Lăng Phong an bài ở khoa tuyên truyền, bởi vì Trương Dương đặc biệt chiếu cố, cho nên Thường Lăng Phong đối với hắn cũng vô cùng khách khí, còn muốn giao cả khoa tuyên truyền của Ủy ban thể dục thể thao cho hắn, thời gian Lương Đông Bình đến tuy rằng không lâu, nhưng hắn đã bước đầu tìm được một số cảm giác, chuẩn bị phải công tác thật tốt ở Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích.

Lương Đông Bình nhìn thấy Trương Dương liền chào hỏi rồi nói vài câu cảm tạ.

Nhưng Trương Dương làm gì có thời gian mà nghe hắn nói, vỗ vai hắn, bảo: "Đông Bình, tôi có việc gấp phải đi, để hôm khác nói chuyện nhé. "

Lương Đông Bình ngạc nhiên nhìn, Trương Dương đi tới trước xe jeep của mình, mở cửa xe ra, vừa khởi động thì Thường Hải Tâm liền xuất hiện trước xe, từ bên cạnh mở cửa xe, ngồi xuống ghế phụ.

Thường Hải Tâm nói: "Anh muốn đi đâu?"

Trương Dương nói: "Không phải đã nói với em rồi ư? Anh muốn tới Tây Tạng!"

Thường Hải Tâm nói: "Tới Tây Tạng? Anh định phá xe à? Một chút chuẩn bị cũng không có, anh hôm nay có phải là sốt rồi không?"

Thường Hải Tâm vừa nói như vậy, Trương đại quan nhân lúc này mới bình tĩnh lại, đúng vậy, tới Tây Tạng đường xá xa xôi, mà mình ngay cả một chút chuẩn bị cũng không có, muốn đi bằng xe, căn bản là không thực tế, không nói tới cái khác, chỉ bằng vào chiếc xe jeep này, nửa đường mà nổ lốp thì hắn cũng không xử lý được.

Thường Hải Tâm ôn nhu nói: "Dục tốc tắc bất đạt, muốn đi Tây Tạng cũng được, có điều phải muốn tìm một chiếc xe tốt đã. "

Trương Dương nghĩ thầm tôi lúc này tìm đâu ra ngay được xe, bởi vì chuyện của An Ngữ Thần, Trương đại quan nhân đối với rất nhiều việc đều không có thời gian bận tâm.

Thường Hải Tâm nói: "Tới chỗ Triệu Thiên Tài đi!" Cô ta nhìn ra Trương Dương bởi vì quan tâm quá mức tới sự an nguy của An Ngữ Thần, cho nên đầu óc khá hỗn loạn, đương nhiên điều này cũng biểu hiện ra một mặt tình nghĩa của Trương Dương, Thường Hải Tâm hiện tại đối với Trương Dương đã hiểu rất rõ, Trương Dương đối với cô gái nào cũng đều vậy cả, tình thâm nghĩa trọng, lúc trước cô ta vì hỏa hoạn mà bị hủy dung, Trương Dương cũng như vậy. Trước khi yêu một người có thể lựa chọn, nhưng một khi đã yêu rồi thì không còn lựa chọn nữa.

Tất cả tình cảm của Thường Hải Tâm đều gửi gắm lên người Trương Dương, cô ta đã nhận mệnh, ôn nhu nói: "Anh đừng sốt ruột, trước tiên tỉnh táo lại đã, cho dù đi cũng phải có chuẩn bị. "

Trương Dương nói: "Snh hiện tại đầu óc thật sự rất loạn, anh sợ cô ta gặp chuyện không may, nếu tiểu yêu xảy ra chuyện gì, cả đời anh cũng không thể tha thứ cho sự lơ là của mình. "

Thường Hải Tâm biết với trạng thái như vậy của Trương Dương, tuyệt không thích hợp đi một mình.

Tới nhà máy sửa chữa của Triệu Thiên Tài, Trương Dương lập tức hiểu ra dụng ý mà Thường Hải Tâm muốn hắn tới đây, chiếc xe Toyota mà Thường Hải Long mới mua được bảo dưỡng ở chỗ này, trên đường tới Tây Tạng tình hình giao thông phức tạp, không có một chiếc xe tốt thì không thể nào đi được, vì thế chiếc xe việt dã mà Thường Hải Long còn chưa kịp chạy hết thời gian bảo hành đã bị Trương Dương chưng dụng.

Triệu Thiên Tài nghe nói Trương Dương muốn đi Tây Tạng thì cũng kinh ngạc không thôi, phản ứng ban đầu của hắn cũng giống như Thường Lăng Phong, đều cho rằng hôm nay là ngày cá tháng tư, Trương Dương đang nói đùa, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra, Trương Dương không phải đang nói đùa, hắn rất nghiêm túc, khi Trương Dương đi vòng quanh chiếc xe Toyota đó, Thường Hải Tâm đã bắt đầu làm công tác với Triệu Thiên Tài: "Anh Thiên Tài, Trương Dương phải đi!"

Triệu Thiên Tài nói: "Thật ư?"

Thường Hải Tâm gật đầu nói: "Em định cho anh ấy mượn chiếc xe này anh như em, dù sao anh em cũng làm việc ở kinh thành suốt, gần đây cũng không cần dùng. "

Triệu Thiên Tài cười cười: "Chuyện nhà của cô, tôi cũng không có bất kỳ ý kiến gì, anh ta nếu muốn dùng thì Hải Long khẳng định cũng sẽ không nói gì. "

Thường Hải Tâm nói: "Nhưng em không yên tâm để anh ta đi một mình, anh nóixem, anh ta đang hoang mang rối loạn như vậy mà đi, đường xá lại không quen, hơn nữa phiếc phức nhất là anh ta không biết hết được tính năng của xe, vạn nhất dọc đường xe xảy ra trục trặc gì thì anh nói xem phải làm sao bây giờ?"

Triệu Thiên Tài vừa nghe thấy câu này liền hiểu ra, Thường Hải Tâm này là bảo hắn đi làm trợ thú. Nói thật, Triệu Thiên Tài thật ra cũng rấc luyến tiếc nhà xưởng này, vừa mới đưa nhà xưởng vào hoạt động ổn định, hiện tại nếu đi thì chắc chắn sẽ tạo thành không ít tổn thất, nhưng hắn và Trương Dương có giao tình đồng sinh cộng tử, lúc trước nếu không phải có Trương Dương, hắn hiện tại sao có thể đường đường chính chính mà sống trong nước, hơn nữa còn còn có một nhà xưởng sửa chữa ô tô của riêng mình. Triệu Thiên Tài nói: "Hay là để tôi đi cùng vậy. "

Thường Hải Tâm không nói gì, khóe môi lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

Trương Dương cười nói: "Hải Tâm, vậy tôi lái chiếc xe này nhé, lát nữa cô nói với anh hai cô một tiếng giúp tôi. "

Thường Hải Tâm nói: "Nói cái gì? Anh muốn dùng, anh ấy tuyệt sẽ không nói nửa chữ không!"

Triệu Thiên Tài nói: "Trương Dương, tôi đi theo anh!"

Trương Dương ngây ra một thoáng, lập tức mấp máy môi, tuy hắn can đảm hơn người, nhưng đi một mình trong hành trình dài cả vạn dặm, có một mình thì đúng là rất tịch mịch, nếu ó Triệu Thiên Tài làm bạn, đương nhiên không còn gì tốt hơn, hơn nữa Triệu Thiên Tài không những là bạn tốt của hắn, mà còn là một kỹ sư xuất sắc, trên đường nếu xe có hỏng hỏc gì thì Triệu Thiên Tài có thể giải quyết dễ dàng, cho nên Trương Dương đương nhiên không có lý do cự tuyệt lý do cự tuyệt, hắn nhìn nhìn chung quanh, nói khẽ: "Vậy nhà xưởng này... "

Triệu Thiên Tài cười nói: "Đã đi vào vào quỹ đạo rồi, tôi có thể đi, có gì không xử lý được thì chờ tới trở lại sẽ giải quyết. "

Trương Dương nói: "Vậy, chúng ta chuẩn bị một chút rồi xuất phát thôi. "

Triệu Thiên Tài nói: "Không thể gấp được, trước tiên phải chuẩn bị đã, cho tôi tám tiếng đồng hồ, để chuẩn bị đồ dùng thiết yếu và tuyến đường, tám tiếng đồng hồ sau chúng ta sẽ xuất phát!"

Trương Dương nói: "Nhưng tôi thật sự rất vội!"

Triệu Thiên Tài nói: "Tôi cho anh một đề nghị, gọi Chu Sơn Hổ tới, thằng nhóc này tuy vừa lấy bằng, nhưng lái xe thì rất giỏi, chúng ta ba người cùng đi, luân phiên lái xe, tuyệt đối là nhanh hơn một mình anh lái nhiều. "

Hắn vỗ vai Trương Dương, nói: "Trương Dương, đã quyết định phải đi thì tất cả nghe tôi an bài đi, chúng ta không những phải đi, mà còn phải bình an trở về nữa. "

Trương Dương nghe theo đề nghị của Triệu Thiên Tài, gọi Chu Sơn Hổ tới, lợi dụng tám tiếng đồng hồ mà Triệu Thiên Tài dùng để chuẩn bị, Trương Dương cơ hồ đã liên hệ với tất cả những người quen của An Ngữ Thần, bảo bọn họ nếu biết được nơi chốn hiện tại của An Ngữ Thần thì lập tức liên hệ với mình.

Sáu giờ tối hôm đó, Trương Dương và Triệu Thiên Tài Chu Sơn Hổ Chu Sơn Hổ điều khiển chiếc Toyota của Thường Hải Long lên đường, bởi vì Trương Dương lo lắng cho an nguy của An Ngữ Thần, cho nên trên đường bọn họ cơ hồ là không dừng lại, mỗi ngày ba người thay phiên lái xe, cũng may là kỹ thuật điều khiển của ba người cũng không tồi, thể lực cũng đều rất tốt, Chu Sơn Hổ lại là một lái xe trời sinh, tính năng của chiếc Toyota vốn đã vô cùng ưu tú, hơn nữa có kỹ sư ưu tú Triệu Thiên Tài, trên đường đi rất thuận lợi. Nói một cách tương đối, thời gian lái xe của Trương Dương ngược lại hơi ít một chút, bởi vì mọi người đều lo Trương Dương hiện tại đang sốt ruột tìm An Ngữ Thần, mà đường đi phần lớn là đường núi, cực kỳ nguy hiểm, tốc độ quá nhanh khẳng định sẽ không đảm bảo an toàn.

Càng gần tới nơi, tâm tình của Trương Dương cuối cùng cũng trở nên bình hòa hơn, với tốc độ của bọn họ, cho dù An Ngữ Thần xuất phát từ mấy ngày trước, cũng sẽ không bỏ lại họ quá xa được, dựa theo cách nói của Triệu Thiên Tài, nếu còn tiếp tục đi nhanh như vậy, không khéo sẽ vượt qua An Ngữ Thần, bỏ An Ngữ Thần lại phía sau.

An Ngữ Thần vẫn không có bất kỳ tin tức gì, Trương Dương gập di động lại, ô tô đã lái qua cầu lớn sông Kim Sa của giao giới Tây Tạng. Triệu Thiên Tài vừa xem bản đồ vừa nói: "Sau khi đi qua cây cầu này coi như chính thức vào đất Tạng rồi, tối hôm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút. "

Chu Sơn Hổ đang Lái xe nói: "Tối nay có thể ở khách sạn rồi, mấy ngày rồi không được tắm rửa, thật sự là thèm tắm quá. "

Trương Dương không nói gì, hắn nhìn ra bên ngoài, sơn thế nhấp nhô, đường quốc lộ của Xuyên Tạng và đường quốc lộ của Điền Tạng lúc này giao nhau, bọn họ đã vượt qua núi Lạp Ô độ cao so với mặt biển hơn bốn ngàn thước, tiến vào khe núi sông Lan Thương, vượt qua sông Lan Thương, từ khe núi Ổ cao chọc trời dõi mắt nhìn ra xa, đường quốc lộ Xuyên Tạng và sông Lan Thương giống như hai dòng ngân hà, như ẩn như hiện. Xe việt dã trèo lên núi Đông Đạt, sau đó lên tiếp núi Nộ Giang, xuống tới thành phố Bát Túc ở bên cạnh sông Nộ.

Thành Bát Túc chỉ là một thành phố nhỏ, bọn họ ở trên đường tìm thấy một nhà nghỉ tương đối sạch sẽ, Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ vừa vào khách sạn liền vội vàng đi tắm, Trương Dương thì cầm một bức ảnh của An Ngữ Thần đi tới chỗ ông chủ hỏi thứ. Trên đường đi, Trương Dương cơ hồ mỗi lần vào khách sạn đều làm vậy.

*****

Ông chủ khách sạn chính là một người Hán, nhìn bức ảnh đó rồi lắc đầu.

Lúc này, hai nam tử thân hình khôi ngô, da ngăm đen đi tới bên cạnh Trương Dương, híp mắt nhìn bức ảnh trong tay Trương Dương.

Trương Dương ôm một tia hi vọng nói với họ: "Người anh em, có từng gặp qua không?"

Hai nam tử dân tộc Tạng nhìn nhau, bật cười ha ha, một người trong đó nói: "Xinh quá!"

Trương Dương thở dài cất bức ảnh đó đi, khi đi lên cầu thang, một nam tử người Hán bước tới, nhắc nhở hắn: "Người anh em, lần đầu tiên tới đây à?"

Trương Dương gật đầu: "Lần đầu tiên!"

Nam tử người Hán đó nói: "Giao tiếp với người dân tộc Tạng phải cẩn thận một chút, không phải ai cũng thuần phác như trong báo chí tuyên truyền đâu!"

Trương Dương cười nói: "Cám ơn đã nhắc nhở!"

Người đó lại nói: "Gần đây núi An Cửu Lạp rất hay có cướp bóc, các anh khi đi qua đó phải cẩn thận một chút. "

Trương Dương lại nói cám ơn, trên đường vào đất Tạng, cũng nghe không ít người nói, trị an của con đường này không được tốt, nhưng bọn họ trên đường cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, kỳ thật gặp nguy hiểm họ cũng không sợ, Trương đại quan nhân chính là đang muốn tìm một cơ hội để phát tiện sự bực dọc trong lòng.

Trở lại phòng, Chu Sơn Hổ đã tắm xong rồi, đang nằm trên giường cầm điều khiển từ xa, gã chuyển đi chuyển loại cũng toàn là kênh tiếng Tạng, Chu Sơn Hổ bực bội ném điều khiển sang một bên: "Trời ạ, không có gì để xem cả!"

Triệu Thiên Tài run lẩy bẩy từ trong nhà tắm đi ra: "Con mẹ nó! Không ngờ không có nước lạnh... "

Chu Sơn Hổ cười nói: "Anh chấp nhận đi, có nước tắm rửa đã tốt lắm rồi. "

Trương Dương cũng đi tắm rửa, nghe thấy tiếng hai người nói chuyện ở bên ngoài, Triệu Thiên Tài thở dài nói: "Xem ra lại không hỏi thăm được gì rồi. "

Chu Sơn Hổ nói: "Còn không phải ư, chúng ta đi đường hỏi suốt nhưng căn bản không có ai thấy cô ta, anh nói xem liệu chúng ta có phải là tìm nhầm địa chỉ không, người ta căn bản không tới đây. "

Triệu Thiên Tài nói: "Bất kể cô ta có tới hay không, dù sao chúng ta cũng đã đến rồi! Tôi từ lâu đã muốn được tới đây chơi, lần này vừa hay có cơ hội. "

Chu Sơn Hổ nói: "Anh tham quan được gì rồi, còn tôi thì chẳng thấy gì cả, cả ngày từ sáng tới tối chỉ lái xe. "

Triệu Thiên Tài cũng thở dài theo.

Trương Dương ở bên trong nghe thấy vậy, trong lòng cũng có chút ngại ngùng, mấy ngày nay, hắn chỉ lo giục mọi người lên đường, cảnh trên đường có đẹp hơn nữa thì cũng không dừng lại để mọi người thưởng thức một chút, càng tới gần mục đích, hy vọng trong lòng Trương Dương cũng không ngừng giảm đi, hắn cũng hoài nghi An Ngữ Thần căn bản không tới, nếu như cô ta tới, sẽ không đến nỗi ngay cả một chút tin tức cũng không có. Trương Dương tắm rửa bằng nước lạnh xong, thay quần áo rồi đi ra, hắn vừa lau đầu vừa nói những lời nghe được vừa rồi khi lên lầu cho bọn Triệu Thiên Tài.

Triệu Thiên Tài nói: "Dọc theo đường đi cũng có nghe nói tới cướp bóc, nhưng chúng ta có gặp vụ nào đâu. "

Chu Sơn Hổ cười nói: "Tôi ước gì gặp được mấy tên cướp, lên cao nguyên, tức cứ cảm thấy bực dọc khó chịu, nếu có cướp, vừa hay để tôi luyện tập!"

Trương Dương nói: "Thôi đừng tán phét nữa, xuống dưới tùy tiện ăn một chút, sáng ngày mai lại lên đường!" Những ngày này bọn họ đại đa số thời gian đều là màn trời chiếu đất, lâu rồi chưa được ăn tử tế.

Tuy rằng trong khách sạn vốn có đồ ăn, nhưng Triệu Thiên Tài đề nghị ra ngoài, đã tới Tây Tạng rồi, nói sao cũng phải thưởng thức đặc sản địa phương chứ, theo sự phát triển của thời đại, vùng Tạng càng lúc càng chịu nhiều ảnh hưởng văn hóa của dân tộc Hán, ở con phố này quán ăn kiểu Xuyên rất nhiều, đa số là để làm hài lòng dân du lịch vào Tạng.

Tố chất sức khỏe của ba người đều rất xuất sắc, từ lúc ban đầu vào Tạng cho đến bây giờ cũng không xuất hiện phản ứng cao nguyên, bởi vì lo lắng chỗ dừng chân không an toàn, nhưng đồ quý giá đều do Chu Sơn Hổ đeo, lưng hắn đeo hơn mười kg đồ mà vẫn đi như bay. Mục đích của Trương Dương là đi khắp nơi xem xem, cố gắng để có thể gặp được An Ngữ Thần, mấy ngày qua, hắn thủy chung có trực giác, cho rằng An Ngữ Thần một mình lái xe tới Tây Tạng, cho nên hắn cũng lựa chọn lái xe tới đây, để tránh đi qua cô ta trên đường, nhưng bọn họ hiện giờ đã vào Tạng, đến bây giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của An Ngữ Thần, Trương Dương bắt đầu hoài nghi đối với trực giác của mình.

Bọn họ ở góc đường phát hiện một quán cơm do dân Tạng mở, nhìn ngoài cửa có rất nhiều xe đỗ, sinh ý chắc là không tồi, bọn họ vào khách sạn tìm một nơi yên tĩnh rồi ngồi xuống. Triệu Thiên Tài gọi vài món đặc sản Tây Tạng.

Triệu Thiên Tài lại gọi rượu lúa mì thanh khoa, Trương Dương sợ rượu lúa mì thanh khoa không đủ đô, bảo Chu Sơn Hổ lấy ra hai bình Mao Đài, khi uống rượu, mấy người dân Tạng ở bàn bên cạnh đều không ngừng nhìn về phía họ.

Triệu Thiên Tài phát hiện ra điểm này, thấp giọng nói với Trương Dương: "Mấy tên người Tạng đó hình như nhìn chúng ta với ánh mắt rất kỳ lạ. "

Trương Dương lạnh lùng cười nói: "Mặc kệ họ, chúng ta ăn của chúng ta, bọn họ không chọc chúng ta thì thôi, nếu dám trêu vào chúng ta, thì tôi sẽ đánh cho chúng quên đường về quê luôn!" Trương Dương lưu ý hai tên dân Tạng trong đó chính là hai kẻ mà hắn đã gặp ở khách sạn.

Chu Sơn Hổ có chút hâm mộ nhìn Tạng đao mà người Tạng này giắt bên hông: "Người trông thì chẳng ra làm sao, nhưng đao thì đẹp thật, lát nữa cũng phải mua vài con đem về.

Trương Dương nói: "Đợi tới Lhasa rồi, anh muốn mua bao nhiêu thì cứ mua!"

Triệu Thiên Tài cầm rượu lúa mì thanh khoa lên, nói: "Chúng ta lặn lội đường xa thuận lợi tới Tây Tạng, nào, anh em ta cùng cạn một ly. "

Trương Dương kháng nghị: "Độ rượu của anh quá kém, anh kêu cạn ly có phải là khi dễ người ta không?"

Triệu Thiên Tài cười nói: "Tửu lượng của tới không được, uống cái này thôi!"

Trương Dương cũng không phải là thật sự so đo với hắn, chỉ cười cười, cầm chén rượu lên không ngờ thật sự uống cạn một cốc thủy tinh, Triệu Thiên Tài cũng uống cạn cốc rượu lúa mì thanh khoa đó.

Chu Sơn Hổ nói: "Tôi thật sự bội phục Trương đại ca!"

Trương Dương cười nói: "Bội phục tôi cái gì?"

Chu Sơn Hổ nói: "Bội phục con người anh, bội phục tửu lượng của anh!"

Triệu Thiên Tài nói: "Tôi cũng bội phục anh ta!"

Trương Dương nói: "Anh bội phục tôi cái gì!"

"Vì một nữ hài tử có thể vượt vạn dặm xa xôi tìm tới Tây Tạng, thực sự là tới nước chí thánh rồi!"

"Nịnh tôi đấy à?"

Triệu Thiên Tài lắc đầu như đánh trống bỏi: "Không, tuyệt đối không!" Hắn thật sự không có ý châm chọc Trương Dương, thật ra lúc trước khi còn ở nước Mỹ, Trương Dương vì Cố Giai Đồng mà khiến New York long trời lỡ đất, một màn trước mắt khiến Triệu Thiên Tài cảm thấy quen thuộc vô cùng.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mưa hắt vào cửa sổ. Chu Sơn Hổ chạy ra xem, quay đầu lại nói với bọn họ, là mưa đá.

Tâm tình vừa mới có chút thả lỏng của Trương Dương lại trở nên trầm trọng, cái mà hắn lo lắng nhất chính là thời tiết đột biến khiến hành trình chậm trễ.

Triệu Thiên Tài nhìn ra tâm tư của hắn, nhẹ giọng khuyên giải: "Đừng lo, trong hai ngày chúng ta có thể tới được Lhasa mà. "

Sáng sớm ngày hôm sau, năm giờ sáng, Trương Dương đã rời giường nghe thấy Chu Sơn Hổ nghe thấy động tĩnh cũng dậy, Triệu Thiên Tài vẫn ngủ, Trương Dương vỗ vai hắn, Triệu Thiên Tài rên rỉ hai tiếng, Trương Dương sờ sờ trái hắn, chỗ tiếp xúc rất nóng. Triệu Thiên Tài không may bị bệnh rồi, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đi lấy thuốc rồi xắc cho hắn uống. Triệu Thiên Tài sau khi uống thuốc xong, thở phào nói: "Không có việc gì rồi, chúng ta đi tiếp nào. "

Ba người ra tới bên ngoài, mưa đá đã biến thành mưa nhỏ, rơi lên xe việt dã của bọn họ, Trương Dương trước tiên rải thảm ở ghế sau để Triệu Thiên Tài nằm cho thoải mái. Chu Sơn Hổ phụ trách lái xe, Trương Dương ở bên cạnh chỉ đường.

Cả con đường chỉ có xe của bọn họ đi, bởi vì mưa nhỏ càng lúc càng mau, đường lại lồi lỏm không phẳng, Chu Sơn Hổ lái xe rất chậm, thị lực của Trương Dương siêu mạnh, hắn hết sức chăm chú nhìn thẳng về phía trước, thỉnh thoảng nhắc nhở Chu Sơn Hổ phải chú ý gì đó.

Đi qua đường núi lầy lội ở phía trước, độ cao so với mặt biển cũng không ngừng tăng, bọn họ cách Lhasa càng lúc càng gần. Bởi vì Trương Dương trước đó đã nghe nói nơi này có kiếp phỉ thường lui tới, cho nên đặc biệt cẩn thận, đường núi ở phía trước càng lúc càng hẹp, ở phía trước hai trăm mét có một chiếp xe jeep bị ngập trong bùn, ở phía sau đặt biển phản quang, có một nam tử mặc quần áo người Tạng đang đứng đó vung vẩy hai tay về phía họ.

Chu Sơn Hổ đi chạm lại, nói khẽ: "Hình như có chút không đúng!"

Trương Dương nói: "Không sao, cứ lái tới xem!"

Khi còn cách chiếc xe ở phía trước năm mươi mét, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đỗ xe lại, hắn mở cửa xe bước xuống.

Mặt đất trơn vô cùng, có không ít chỗ đã kết thành băng mỏng, Tạng dân đó dùng tiếng Hán cứng ngắc nói: "Bị sa lầy rồi, người anh em hộ trở đẩy một chút!"

Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, tên Tạng dân đó tựa hồ không hề có đồng bạn, hắn gật đầu, đi về phía chiếc xe jeep đó, không đợi hắn đến gần chiếc xe jeep đó, tên Tạng dân đó bỗng nhiên có động tác, từ bên hông rút ra Tạng đao, đột nhiên dí vào eo Trương Dương, hắn chắc không muốn làm hại đến tính mạng của Trương Dương, chỉ muốn chế trụ Trương Dương, lợi dụng hắn để áp chế những người khác bên trong xe.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)