Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0734

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0734: Hố băng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


An Ngữ Thần vươn tay ra muốn tóm lấy Trương Dương, nhưng thân thể của Trương Dương đã giống như ông nội cô ta phiêu tán trong gió, cái mà cô ta có thể tóm được chỉ là bông tuyết, An Ngữ Thần bật khóc, khóc rất thương tâm, cô ta vốn cho rằng mình lên tới Châu Phong rồi thì có thể quên đi tất cả phiền não, có thể an tĩnh mà đi, nhưng cô ta vẫn không thể nào quên được Trương Dương, quên được giọng nói khàn khàn của hắn, quên được nụ cười vô tâm vô phế của hắn... An Ngữ Thần thậm chí bắt đầu hối hận rồi, vì sao phải lựa chọn nơi này, lựa chọn đi tới núi băng không một bóng người này, để rồi phải cô độc mà chết.

Con người ta chỉ khi thực sự phải đối mặt với tử phong mới biết được sinh mệnh đáng quý như thế nào, An Ngữ Thần phát hiện mình vẫn còn rất lưu luyến sinh mệnh của mình, vẫn còn rất nhớ nhung Trương Dương, cô ta thậm chí còn chưa kịp thổ lộ cõi lòng của mình với hắn. Cô ta lại nghe thấy tiếng gọi của Trương Dương, sao mà mờ mịt, sao mà xa xôi thế, An Ngữ Thần biết mình lại bắt đầu ảo thính và ảo thị, cô ta đã càng lúc càng tiếp cận tử vong rồi.

"Tiểu yêu... "

Nhưng giọng nói này tựa hồ khác với giọng mà vừa rồi cô ta đã nghe, An Ngữ Thần ép mình không nghe giọng nói này nữa, nhưng tiếng gọi cô ta của Trương Dương vẫn cứ vậy chui vào màng nhĩ của cô ta. An Ngữ Thần tiếp tục bò về phía trước, cô ta ném túi leo núi đi, ném tất cả gánh nặng đi, nhưng giọng nói đó vẫn không ngừng vang lên, An Ngữ Thần cắn môi, đột nhiên, cô ta lệ nóng tràn mi, cô ta cuối cùng cũng tin rằng Trương Dương thật sự tới rồi, tên đáng chết này không ngờ bất chấp tất cả mà tới đây tìm mình, hắn thật sự tới rồi.

An Ngữ Thần há miệng muốn trả lờiTrương Dương, nhưng phát hiện mình không phát ra được bất kỳ thanh âm nào cả, cô ta giãy dụa đứng dậy trên núi tuyết, nhìn ra xa, nhưng trước mặt cô ta vẫn tối om, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, cô ta liều mạng vung vẩy cánh tay, chạy về phía phát ra giọng nói đó, nhưng chân cô ta lại đột nhiên hẫng đi, cô ta kinh hãi giơ tay là tóm, tóm được một cột băng, nhưng cột băng không thể nào chịu được trọng lượng của cơ thể cô ta, rắc một tiếng gãy ở giữa. An Ngữ Thần thậm chí còn không kịp phát ra bất kỳ thanh âm nào, cô ta men theo dốc ngã xuống, rơi lên mặt tuyết, tiếp theo là rơi vào một hố băng tối om.

Trương Dương ở trên mặt tuyết phát hiện một cái túi leo núi, cũng nhìn thấy vết tích có người phủ phục xuống mặt tuyết mà đi, gió tuyết vẫn còn chưa kịp vùi lấp đi tất cả, kéo túi leo núi ra, hắn rất nhanh phát hiện có vật phẩm thuộc về An Ngữ Thần, hắn kinh hỉ vạn phần, lớn tiếng gọi tên An Ngữ Thần, cho tới khi đuổi tới cuối dấu vết mà vẫn không phát hiện ra tung tích của An Ngữ Thần, Trương Dương có thể đoán được An Ngữ Thần không đi quá xa, hắn cẩn thận tìm kiếm trong phạm vi trăm dặm, cuối cùng ở trên một dốc băng nhìn thấy một cột băng bị gãy, từ đoạn còn sót lại của cột băng hắn có thể đoán ra cột băng này bị gãy chưa lâu, Trương Dương đeo túi leo núi của An Ngữ Thần lên lưng, hắn men theo dốc băng cẩn thận trượt xuống, trượt được gần trăm mét mới thấy đáy, vết tích trượt dẫn tới một cửa động tối om là dừng, Trương Dương đi tới cửa động, gọi vào trong: "Tiểu yêu, cô có trong đó không?" Cốc tuyết vang vọng giọng nói của chính Trương Dương, không có bất kỳ ai trả lời hắn.

Trương Dương mở túi leo núi ra, từ bên trong tìm thấy dây thừng và đồ cố định, hắn chọn một chỗ băng nham tương đối chắc chắn làm điểm cố định, sau đó thả dây thằng xuống hố băng, sau đó bám dây thừng trượt xuống.

Trương Dương dẫu sao cũng không phải là vận động viên leo núi chuyên nghiệp, khi lựa chọn điểm cố định xuất hiện sai lầm lớn, khi leo xuống được nửa đường thì điểm cố định gãy, Trương đại quan nhân cảm thấy người mình đang trượt xuống rất nhanh, thằng ôn này vừa hò hét vừa rơi xuống, may mà chỗ hắn rơi xuống tuyết rất dày, Trương Dương giậm lên mặt tuyết, thân hình còn chưa kịp ổn định đã lại tiếp tục trướt xuống, hắn rút móc câu ra, vung mạnh lên mặt tuyết, cố gắng dừng thế trượt của mình, liên tục thử năm lần mới đâm vào trong được một tầng băng rắn chắc, một nửa lớn thân thể của hắn đã lao xuống vách băng.

Trán Trương Dương đầy mồ hôi lạnh, xung quanh đen xì, căn bản không biết là vách băng phía dưới rốt cuộc sâu bao nhiêu, hắn tuy rằng võ công trác tuyệt, nhưng nếu thật sự từ vực sâu vạn trượng ngã xuống, cũng khó tránh khỏi kết quả tan xương nát thịt.

Trương Dương kinh hồn định bò lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, may mà túi leo núi chưa rơi mất, hắn rút đèn pin cường quang ra, chiếu xung quanh, xung quanh chỗ nào cũng là tuyết tích dày cộp, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của An Ngữ Thần, hắn lại chiếu xuống vách băng vừa rồi, khiến hắn bất ngờ là, vách băng không cao, cách bên trên chỉ khoảng mười mét, bên dưới là một bình đài lớn, trên mình đài đầy là tuyết đọng, ở chính giữa bình đài có một bóng người mặc đồ màu đó đang nằm.

Trương Dương không nghĩ nhiều, lăng không nhảy xuống, vị trí hiện tại của hắn có độ cao so với mặt biển là tám ngàn thước, làm bất kỳ động tác gì cũng khó khăn hơn bình thường rất nhiều, khi Trương Dương hạ xuống mặt tuyết, chân trượt một cái, không ngờ lại ngã nện mông xuống đất, đây là tình huống mà bình thường không thể nào xảy ra.

Nhìn bóng người trong tuyết, tim Trương Dương cơ hồ nhô lên tới cổ họng, hắn mong sao người ở trước mặt là An Ngữ Thần, nhưng lại sợ cô ta xảy ra chuyện, nếu cô ta thật sự có ba dài hai ngắn gì, mình không biết nên đối mặt như thế nào. Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, bàn tay run rẩy đặt lên vai cô ta, cẩn thận lật người cô ta lại, ánh sáng từ đèn pin chiếu ra hắt lên khuôn mặt trắng bệch như tuyết đó, không phải là An Ngữ Thần thì còn có thể là ai?

Trương Dương mím môi, hắn cần phải trấn định lại, hắn trước tiên bắt mạch cho An Ngữ Thần, mạch của An Ngữ Thần tuy rằng yếu nhưng vẫn còn đập, phát hiện này khiến Trương Dương vui mừng vô cùng, nhiệt độ ở đỉnh núi rất thấp, hố băng mà họ rơi vào so với bên ngoài thì ấm hơn một chút, nhưng không khí cũng dưới 30 độ, Trương Dương trước tiên muốn hồi phục độ ấm cơ thể cho An Ngữ Thần, sau đó mới nghĩ cách cứu chữa.

Hắn nhanh chóng dựng lều trại ở bình đài, sau đó rải túi ngủ mang theo người ra, mở đèn nhỏ, ôm An Ngữ Thần chui vào trong lều, dưới tình huống thiếu công cụ sưởi ấm hữu hiệu, phương pháp sưởi ấm trực tiếp nhất chính là lợi dụng nhiệt độ cơ thể của bản thân, vào những lúc như thế này hắn cũng không rảnh nghĩ tới những vấn đề khác, cởi quần áo của An Ngữ Thần ra, sau đó cởi quần áo trên người mình, ôm An Ngữ Thần chui vào bên trong túi ngủ, thân thể của hai người dán sát vào nhau, Trương Dương lợi dụng nhiệt độ cơ thể và nội lực của mình để sửa ấm cơ thể đã lạnh cóng của An Ngữ Thần.

Trong mông lung An Ngữ Thần cảm thấy ý thức của mình đang rời khỏi cơ thể mình, nhẹ nhàng bồng bềnh trong không trung, giống như là một sợi lông chim không ngừng bay lên cao, cô ta nhìn thấy thân hình của mình, lẳng lặng nằm ở trên đỉnh núi tuyết, mà hồn phách của cô ta lại càng bay càng cao, khuôn mặt của cô ta càng lúc càng mơ hồ trong tầm nhìn, An Ngữ Thần nhìn thấy Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương đang liều mạng chạy đến bên cạnh cô ta, ôm lấy thân thể của cô ta rồi khóc rống lên, cô ta muốn lên tiếng, muốn nói cho Trương Dương hay rằng cô ta đang ở trên không trung, nhưng cô ta mãi không nói ra được tiếng nào. An Ngữ Thần khóc, nước mắt của của cô ta không ngừng rơi xuống, ở trong không trung biến thành hạt châu, từng hạt châu trong suốt theo gió bay xuống trước mặt Trương Dương, thế nhưng hắn lại không cảm thấy gì.

"Trương Dương... " An Ngữ Thần khóc.

"Anh đây! Anh ở ngay bên cạnh em đây!" Trương Dương ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của An Ngữ Thần, hắn nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô ta, giọng nói này khiến hắn cảm động đến rơi lệ.

An Ngữ Thần cứ nói mê không tỉnh lại, một chốc thì rơi vào trong hốc băng lạnh cóng, chốc thì lại như rơi vào trong lò lửa. Thân thể của cô ta bị băng và lửa tra tấn, cái chết không an tường như cô ta tưởng, không ngờ lại đau đớn và khó chịu như vậy. Nhưng trước đây người ta có kể, người chết sẽ không cảm thấy đau đớn, vì sao cơn đau của mình lại rõ ràng như vậy? Ý thức của An Ngữ Thần không còn bồng bềnh trong hư không nữa, cô ta muốn đi, triệt để mất đi tất cả tri giác, nhưng luôn cảm thấy có một sợi dây buộc lấy mình, sinh mệnh của mình thì giống như con diều, muốn bay nhưng không thể nào bay cao được.

"Để tôi đi!"

"Anh sẽ không để em đi đâu!" Trương Dương ôm chặt lấy An Ngữ Thần, dùng cơ thể sưởi ấm cho cô ta, cố gắng lay tỉnh sinh mệnh của cô ta.

An Ngữ Thần cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra, câu đầu tiên cô ta nói sau khi tỉnh dậy là: "Tôi chết rồi à?"

Trương Dương cười nói: "Cô bé ngốc, có anh ở đây, làm sao mà để em chết được!"

An Ngữ Thần trợn tròn hai mắt, hình dáng của Trương Dương từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, cô ta cuối cùng đã hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt của Trương Dương, thấy rõ nụ cười vô tâm vô phế của hắn, đồng thời cũng nhìn thấy trên mặt Trương Dương có nước mắt đang chảy xuống. An Ngữ Thần biết, những giọt nước mắt này là vì mình.

*****

Tri giác của cô ta cũng theo ý thức khôi phục lại từng chút một, bắt đầu ý thức được mình đang bị Trương Dương ôm chặt, trừ bộ vị trọng điểm được che chắn ra, còn đâu không mặc gì cả, mặt An Ngữ Thần đỏ lên, từ trước tới giờ, cô ta chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới, cô ta đương nhiên hiểu rõ mục đích Trương Dương làm vậy là muốn sưởi ấm cho mình, nhưng sự e lệ của thiếu nữ vẫn khiến cho cô ta xấu hổ không biết chui vào dâu, Trương Dương từ vẻ mặt của cô ta nhìn ra biến hóa nội tâm của cô ta, hắn vươn tay ra tắt đèn đi, một là để tiết kiêm pin, hai là để An Ngữ Thần đỡ cảm thấy khó xử.

Bóng tôi khiến An Ngữ Thần cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, cô ta nói khẽ: "Đây là nơi nào?"

Trương Dương nói: "Trên Qomolangma, một hố băng không tên, độ cao so với mặt biển là khoảng tám ngàn thước.

"Sao anh biết em ở đây?"

Trương Dương nói: "Nhớ có một lần ở Xuân Dương, chúng ta ở trên sân thượng nhà anh nói chuyện, em từng bảo, trong lúc còn sống muốn tới Qomolangma ngắm cảnh mà. "

"Không ngờ anh vẫn còn nhớ!"

"Anh đương nhiên là nhớ rồi, mỗi chuyện mà em nói với anh anh đều nhớ kỹ!"

Nhiệt độ cơ thể của An Ngữ Thần nhờ được Trương Dương sưởi mà ấm dần, trong bóng tối hai người dán sát vào nhau, ngay cả tiếng tim đập của đối phương cũng có thể nghe thấy rõ ràng, An Ngữ Thần nói: "Em hối hận rồi!"

"Hối hận cái gì?"

"Hối hận vì một mình chạy tới đây, em không muốn phải chết một cách cô đơn như vậy. "

Trương Dương nói: "Em sẽ không chết đâu, anh sẽ không để em chết. "

"Ai rồi cũng phải chết, em biết tình hình của mình, may mà có anh tới, có thể chết trong lòng anh, em đã thỏa mãn rồi. " Mặt của An Ngữ Thần dụi sát vào ngực Trương Dương, trong bóng tối Trương Dương tìm thấy môi cô ta, nhẹ nhàng hôn lên đó, thân thể của An Ngữ Thần run bắn lên như bị giật điện, cô ta ôm Trương Dương càng chặt hơn.

Trương Dương nói khẽ: "Em sẽ không chết đâu, anh nhớ tới một cách, có lẽ có thể triệt để chữa khỏi bệnh của anh. "

An Ngữ Thần nói khẽ: "Cách gì?" Đột nhiên cảm thấy cặp ngực của mình lọt vào tay Trương Dương, cô ta vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ, gặt khẽ: "Anh là sư phụ của em mà!"

Trương Dương nói: "Em có coi anh là sư phụ không?"

An Ngữ Thần lắc đầu, môi thơm chủ động dâng hiến, hai người hôn nhau, trên đỉnh núi băng này, cái hôn so với bình thường thì tốn sức hơn nhiều, Trương Dương nói: "Còn nhớ quyển sách mà Lý đạo trưởng đưa cho em không?"

An Ngữ Thần mặt đỏ bừng, cũng may mà đang tối nên Trương Dương không nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, cô ta cúi đầu ừ một tiếng, nghĩ tới những thứ được vẽ trên cuốn sách đó thật sự là quá khó coi, lúc đó mình không cần, trực tiếp đưa cho Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Đó mà cuốn sách mà người thời cổ phải đọc trước đêm tân hôn à?"

Trương Dương bật cười, An Ngữ Thần cũng cười theo, nhưng hô hấp của cô ta rõ ràng khó khăn hơn nhiều.

Trương Dương nói: "Em đừng nói gì cả, sức khỏe của em quá yếu, không thể tiếp tục tiêu hao năng lượng được nữa. Quyển Xuân cung đồ mà Lý đạo trưởng đưa cho em không phải là đồ chơi tình dục gì đâu, chính là môn đạo môn đại, tên là tiên thiên công. "

An Ngữ Thần trợn trừng mắt, cô ta lúc này cảm thấy tim đập rất nhanh, đã không còn sức lên tiếng nữa rồi.

Trương Dương tiếp tục nói: "Tiên này là từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện, khi mẹ mang thai con, thì bắt đầu tu luyện, huyết mạch của bào thai tương liên với cơ thể của người mẹ, người mẹ luyện tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới thai nhi, sau mười tháng hoài thai, thai nhi này sinh ra đã có võ. "

An Ngữ Thần tựa hồ hiểu ra gì đó, hô hấp của cô ta biến thành cấp xúc hơn.

Trương Dương nói: "Anh đã nghĩ rất lâu rồi, anh thủy chung không nghĩ ra cách cứu em, ông nội em đừng giao cho anh một hộp bắc hải hàn ngọc, bên trong có một viên nghịch thiên đan, sau khi anh nghiên cứu ra phối phương, đưa cho em dùng mấy viên, nhưng nghịch thiên đan chỉ có thể kéo dài thời gian phát tác của bệnh tình của em, không mang lại tác dụng xây dựng lại kinh mạch, muốn xây dựng lại kinh mạch, tiên thiên này có lẽ còn có hy vọng, có điều... "

"Có điều cái gì?" An Ngữ Thần đã đoán ra đáp án nhưng vẫn hỏi.

Trương Dương nói: "Nếu tu luyện tiên thiên, hai ta nhất định phải làm chuyện đó... hơn nữa... em có thể còn mang con của anh nữa... "

An Ngữ Thần xấu hổ đến nỗi dụi mặt vào ngực Trương Dương.

Trương đại quan nhân nói: "Em ngàn vạn lần đừng nghĩ xấu về anh, anh thật sự không có ý nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu. "

An Ngữ Thần nói: "Anh là cao thượng muốn xả thân cứu người chắc?"

Trương đại quan nhân mặt dày nói: "Trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì chính là vậy đó. "

An Ngữ Thần nói xong mấy câu thì lại phải nghỉ ngơi một lúc mới hồi phục lại.

Trương Dương ôm vai thơm của cô ta: "Vậy... ý em sao?"

An Ngữ Thần cắn môi, một lúc sau mới nói: "đáng ghét... anh bảo con gái nhà người ta làm sao mà nói ra miệng được đây. "

Trương đại quan nhân sao có thể không hiểu ý của An Ngữ Thần, tay đã bắt đầu kéo nốt cái vật bé xíu còn lại trên người An Ngữ Thần xuống, bàn tay bắt đầu đi du lịch trên người cô ta, cảm thụ mị lực của thân thể động lòng người này, lúc thì vuốt ve chân cô ta, lúc thì lại từ vai cô ta đi xuống, hơi dừng lại trên gò bồng ảo một chút rồi lại trượt xuống tới eo, tới bụng dưới phẳng lỳ, sau đó thì trắng trợn khiêu khích, lông mày đang nhíu chặt của An Ngữ Thần dần dần giãn ra, mặt cũng biến thành nóng rực.

Kinh nghiệm của Trương đại quan nhân ở phương diện này có thể nói là khá già dặn, hắn thông qua vuốt ve để giúp An Ngữ Thần thả lỏng, dưới sự vuốt ve của hắn An Ngữ Thần bắt đầu có phản ứng, thân thể bắt đầu uốn éo, mặt đỏ bứng, da thịt trắng nõn cũng ửng hồng, đôi môi đang mím chặt hơi hé ra, nhẹ giọng rên rỉ. Trương Dương hôn môi cô ta, cắn nát một viên nghịch thiên đan, vị mát lạnh mà đăng đắng từ miệng hắn trôi vào yết hồi của An Ngữ Thần.

Trương Dương sớm đã đọc nát cổ tịch tu luyện mà Lý Tín Nghĩa đưa cho hắn, trước đó cũng từng nhiều lần diễn với Tần Thanh, nhưng nội lực của hắn quá mức hùng hậu, hai người phối hợp thủy chung khó có thể đạt tới trạng thái tốt nhất, nếu không phải An Ngữ Thần đang lâm vào tuyệt cảnh, Trương Dương cũng sẽ không mạo hiểm thử một lần, hắn lo lắng kinh mạch yếu ớt của An Ngữ Thần căn bản không thể chịu nổi nội lực hùng hậu của hắn.

Đối với An Ngữ Thần mà nói đây là một kinh lịch hoàn toàn mới trong nhân sinh của cô ta, hoàn thành lột xác từ một cô gái đến một nữ nhân chân chính, nhưng đối với Trương Dương mà nói, hiện tại lại là lúc cực kỳ hung hiểm, khi nghĩ cách cứu Sở Trấn Nam, công lực trong cơ thể hắn đã hao tổn quá lớn, thậm chí cuối cùng bất đắc dĩ phải dùng kim châm thứ huyệt, kích phát tất cả đều năng lượng tiềm tàng trong cơ thể, hiện giờ hắn đang ở vào lúc không hư nhất, mạo hiểm dùng loại phương pháp này để cứu chữa cho An Ngữ Thần, kì thực chính là mang tính mạng của mình ra làm tiền cược.

Trương Dương không phải là không nghĩ tới hậu quả, nhưng vì tiểu yêu hắn quyết tâm thử một lần. Trong hố băng tối om không phân rõ ngày đêm, An Ngữ Thần và Trương Dương lõa lồ quấn chặt lấy nhau, hai người đều rất mệt mỏi, Trương Dương có một loại cảm giác hư thoát, An Ngữ Thần cũng rất mệt, nhưng lại cảm thấy trong cơ thể tự hồ có một con chuột đang chạy loạn, cô ta kể lại cảm giác kỳ quái này cho Trương Dương, Trương Dương nói: "Đó là nội tức của anh đó!"

An Ngữ Thần nắm chặt tay Trương Dương, bật đèn nhỏ của lều trại lên, lúc này nhìn thấy sắc mặt của Trương Dương trắng bệch tới dọa người, cô ta run giọng nói: "Anh sao vậy?"

Trương Dương cười nói: "Không sao!"

Ánh mắt của hai người chạm nhau, mặt An Ngữ Thần không khỏi lại đỏ bừng, hiện tại quan hệ của cô ta và Trương Dương đã phát sinh biến hóa trên căn bản, An Ngữ Thần lại vươn tay ra tắt đèn đi, sau đó chui vào lòng Trương Dương, ôn nhu nói: "Hiện tại em đã không còn gì để tiếc nuối nữa rồi. "

Trương Dương nói: "Làm người không thể ích kỷ như vậy được, em không còn di tiếc nuối, nhưng anh thì có, anh nhất định phải chữa khỏi cho em. "

An Ngữ Thần nói: "Thật sự có thể chữa khỏi cho em ư?" Tuy cô ta đối với việc được chữa khỏi hoàn toàn đã không còn bất kỳ hy vọng gì, nhưng kể ra cũng lạ, sau chuyện mà vừa rồi cô ta đã mới qua, tuy có chút mệt mỏi, nhưng cảm giác khói chịu trong cơ thể đã đỡ đi nhiều.

Trương Dương nói: "Nhất định có thể chữa khỏi cho em, có điều, trước mắt chúng ta phải mặc quần áo lại đã, rồi nghĩ cách làm thế nào để rời khỏi nơi này. "

Biến hóa lớn nhất của An Ngữ Thần không phải là trên thân thể, trước khi gặp Trương Dương, cô ta đã ôm lòng tất chết, sự xuất hiện của cô ta mà tất cả những gì phát sinh giữa bọn họ khiến An Ngữ Thần lại có dũng khí và ý chí để tiếp tục sống.

Hai người mặc quần áo vào xong, Trương Dương rõ ràng cảm thấy thể lực của mình đã giảm mạnh. Trạng thái của An Ngữ Thần thì lại không tồi, bọn họ trước tiên trèo lên vách băng, thể lực của hai người đều bị tiêu hao một nửa trong quá trình này, ngồi sau một lớp tuyết dày để nghỉ ngơi, Trương Dương mở bếp khí, hòa tan một số nước tuyết, ở độ cao tám ngàn thước so với mặt nước biển, nước tuyết không bao giờ sôi được, nhiệt độ nước tối đa là 75 là xuất hiện hiện tượng sôi.

*****

Hai người uống chút nướt, ăn một chút thực phẩm, An Ngữ Thần dùng đèn pin chiếu về phía trước, động khẩu mà cô ta rơi xuống đã bị tuyết che phủ, từ dưới lên trên ít nhất cũng phải ba mươi mét, thật sự là không thể tưởng tượng được cô ta từ độ cao như vậy ngã xuống mà lại không sao cả.

Trương Dương đợi thể lực khôi phục lại một chút, bắt đầu chỉnh lý công cụ leo núi, hắn trên phương diện leo núi rất kém, may mà có An Ngữ Thần, An Ngữ Thần là chuyên gia ở phương diện này, dùng đục băng đào ra một lỗ hổng trên băng nham, sau đó làm tốt cố định, bò từng chút lên trên.

Nếu ở trên bình địa, Trương Dương còn có thể dùng công phu bích hổ du tường, hiện tại là đang ở trên đỉnh núi cao, nội lực của hắn lại bởi vì cứu chữa cho An Ngữ Thần mà hao tổn quá độ, hắn hiện tại không khác gì một người bình thường, dựa theo phương pháp mà An Ngữ Thần dạy cho hắn, từ từ tiến lên trên băng nham, hai người đỡ nhau, mất ba tiếng đồng hồ mới tiếp cận được vị trí cửa động.

Trương Dương một tay cố định, một tay dùng cào tuyết quét đi tuyết tích ở cửa động, tuyết tích bên trên đã phủ lên một tầng dày cộp, liên tục ba lần xúc, tuyết tích ở cửa động mới lỏng ra, vù một tiếng đổ xuống. Trương Dương dùng cuốc băng cắm vào lớp băng ở bên ngoài rồi gian nan bò ra, thân thể vừa thò ra ngoài cửa động, một cỗ gió lạnh cực mạnh mang theo gió tuyết ập lên người hắn, không khí lạnh băng cơ hồ muốn đóng băng hô hấp của hắn, Trương Dương bò ra mặt tuyết ở bên ngoài, sau đó thò tay ra, nắm lấy cánh ta mà An Ngữ Thần đưa tới, toàn lực kéo cô ta ra khỏi hố băng.

Sau khi An Ngữ Thần bò ra mặt tuyết, hai người đồng thời nằm xuống mặt tuyết, An Ngữ Thần quay người lại ôm hắn, hai người lại không nói gì, bầu trời đen xì, chắc đang là ban đêm, gió tuyết che phủ đất trời, bọn họ căn bản không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, tình hình thời tiết như vậy không thích hợp để xuống núi, bon họ cố hứng gió mạnh đi tìm một nơi tránh gió, dựng lại lều trại, tuyết không ngừng rơi, rất nhanh liền phủ kín cả lều trại.

Hai người ôm chặt lấy nhau trong lều trại, hàm Trương Dương không ngưng va lập cập vào nhau, bởi vì hao tổn nội lực, năng lực kháng lạnh của hắn rõ ràng đã không còn.

An Ngữ Thần cũng lạnh lắm, cô ta gian nan nói: "Sớm biết bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta chẳng thà ở lại dưới đó... "

Trương Dương cười cười, hắn nhìn đồng hồ Suunto trên tay, nhiệt độ nhiện tại đã xuống tới âm 45 độ, vị trí hiện tại của bọn là là 8019 thước so với mực nước biển, hiện tại là mười một giờ tối, hơn nữa nhiệt độ vẫn đang tiếp tục xuống thấp.

Hai người đều bắt đầu hoài niệm cái túi ngủ ấm áp vừa rồi, nhiệt độ trong hố băng so với bên trên thì cao hơn hơn mười độ, hơn nữa còn không có gió tuyết mạnh, bọn họ về quá sớm rồi. Ánh mắt của hai người chạm nhau, An Ngữ Thần lộ ra mấy phần xấu hổ, Trương Dương trêu: "Hay là chúng ta lại chui vào trong đó đi... "

An Ngữ Thần đỏ mặt gật đầu, hai người lại chui vào trong túi ngủ, trên núi băng cực lạnh, chỉ có nhiệt độ cơ thể mới có thể sưởi ấm được cho nhau, cô nam quả nữ dưới tình huống này nằm sát bên nhau, tất nhiên là củi khô lửa bốc, quần áo của hai người rất nhanh được cởi sạch, lại quấn lấy nhau, Trương đại quan nhân miệt mài lao động trên người An Ngữ Thần, An Ngữ Thần bị cảm giác hạnh phúc và sung sướng chưa từng có bao bọc, cô ta triệt để thả lỏng mình, cho dù ngày mai thế giới của cô ta đi tới hồi kết, cô ta cũng không có gì tiếc nuối.

Theo một tiếng gầm khẽ của Trương Dương, An Ngữ Thần cảm thấy một cỗ nhiệt lưu phun vào sâu trong cơ thể mình, thân thể của cô ta vì khoái cảm cực độ mà run rẩy. Mà đúng vào lúc này, hai người đồng thời sản sinh ra một loại cảm giác vi diệu, tựa hồ như huyết mạch tương thông. Trương Dương cảm thấy nội tức của bản thân giống như như thủy triều tràn vào trong kinh mạch của An Ngữ Thần, sau đó lại tuần hoàn trở lại trong cơ thể hắn, vòng đi vòng lại, sinh sinh bất tức. Càng kỳ diệu hơn là, nội tức nóng rực từ trong cơ thể hắn trào ra sau khi đi một vòng trong cơ thể An Ngữ Thần, khi quay trở lại biến thành giống như gió ngày xuân. Trương Dương bắt đầu ý thức được khi An Ngữ Thần mở toàn bộ thể xác và tinh thần đối với mình, hai người cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới thông mạch mà trong tiên thiên công ghi lại.

Nói cách khác, bọn họ có thể đả thông kinh mạch cho nhau khi kết hợp, hòa hợp nội tức của nhau thành một thể, có thể mang tới tác dụng chữa trị kinh mạch trong cơ thể của nhau, điều này đối với An Ngữ Thần có lợi mà đối với bản thân Trương Dương cũng có lợi. Hắn ghé vào tai An Ngữ Thần, nhỏ giọng dạy tâm pháp ghi lại trong xuân cung đồ cho An Ngữ Thần.

Hai người dựa theo tư thế trong xuân cung đồ ghi lại mà tu luyện, An Ngữ Thần vô cùng xấu hổ, môn công phu này thực sự là quá tà môn rồi. Bảo một nữ hài tử làm ra đông tác dâm tà bất nhã như vậy, Trương Dương cảm giác được tâm tình của An Ngữ Thần dao động, nói khẽ: "Tiểu yêu, trăm ngàn lần đừng lơ là, phải làm tới mức tâm thần hợp nhất, vạn nhất nội tức đi sai đường, chúng ta sẽ tẩu hỏa nhập ma, không khéo phải chết tại đây đó

Được Trương Dương nhắc nhở, An Ngữ Thần lúc này mới tỉnh lại, vừa rồi trong hố băng, cô ta mới thử chuyện nam nữ, căn bản không thể nào thể hội được thuật song tu âm dương giao hợp mà Trương Dương nói, hai người lại kết hợp lần này, tâm tình của An Ngữ Thần đã trấn định hơn rất nhiều, có thể dưới sự chỉ đạo của Trương Dương, thử để nội tức của hai người dung thành một thể, âm dương giao thoa.

Một đêm trên đỉnh núi, tuyết rơi lặng lẽ, hai người trải qua một đêm tu luyện, cảm thấy tinh lực đã khôi phục lại rất nhiều, sắc mặt của Trương Dương đã khôi phục lại như bình thường, mặt An Ngữ Thần thì được phủ lên một tầng đỏ lựng vì xấu hổ. Bí tịch song tu mà Lý Tín Nghĩa đưa cho bọn họ quả nhiên thu được kỳ hiệu, hai người mặc quần áo vào, cùng nhau ra ngoài lều trại, liền nhìn thấy từ xa có vầng thái dương đỏ au nhô lên, toàn bộ núi băng đều bị phủ lên một tầng màu đỏ hoa hồng nhàn nhạt.

Trương Dương đứng trên mặt tuyết, thầm tự điều tức, khiến hắn kinh hỉ là, sau khi trải qua một đêm, thể lực của hắn không những giảm đi, thậm chí ngay cả nội tức đã bị hao tổn ngày trước cũng đã khôi phục lại được không ít, hắn ở trên mặt đất giơ tay giậm chân, đánh một bài Không Minh quyền, An Ngữ Thần ở bên cạnh vừa thu thập lều trại vừa mỉm cười nhìn động tác của Trương Dương, cô ta cũng phát hiện biến hóa của cơ thể mình, ở độ cao so với mặt biển đồng dạng, ngày hôm qua cô ta còn xuất hiện bệnh trạng thiếu dưỡng khí, nhưng hôm nay cô ta lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều một mình dọn dẹp lều trại xong, không ngờ không xuất hiện hiện tượng thở dốc.

Đánh xong Một bộ Không Minh quyền, Trương Dương từ từ thu hồi động tác, nhàn nhã đứng ở đó, An Ngữ Thần đi tới bên cạnh hắn, quan tâm hỏi: "Có mệt không?" Nói xong câu đó, mặt không biết vì sao lại đỏ lên.

Trương Dương cười rất xấu xa: "Vì em, có mệt hơn nữa cũng đáng. "

An Ngữ Thần vung quyền muốn đánh hắn, lại bị Trương Dương tóm lấy cổ tay nhẹ nhàng kéo vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mê người của An Ngữ Thần, An Ngữ Thần nhắm mắt lại, lông mi đen nhanh giống như cánh bước nhẹ nhàng rung rung, sau khi hôn một lúc lâu, cô ta mới giãy ra: "Em sắp ngạt thở mất rồi. "

Trương Dương cười cười buông cô ta ra, vừa rồi hắn đã lặng lẽ bắt mạch cho An Ngữ Thần, tình hình sức khỏe hiện tại của An Ngữ Thần đã trở lại ổn định. Xem ra loại phương pháp âm dương song tu này rất hữu hiệu đối với chữa trị kinh mạch của cô ta, có điều muốn hoàn toàn chữa khỏi tuyệt mạch của cô ta, chỉ sợ còn phải tốn một phen công phu.

An Ngữ Thần nói: "Em bỗng nhiên cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, Trương Dương, chẳng lẽ bệnh của em thật sự có thể được chữa khỏi thông qua Loại phương pháp này ư?"

Trương Dương nói: "Ít nhất có thể ổn định được một đoạn thời gian, anh nhớ tất cả con gái của An gia nhà em đều chết non khi còn chưa thành niên, cho nên bọn họ đều không kết hôn đã sinh con rồi. "


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)