Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0745

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0745: Thạch khắc chi mê
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tình huống của Kiều Mộng Viện đã ổn định, chỉ cần có thời gian, Trương Dương lại gọi điện thoại đến ân cần thăm hỏi, hỏi rõ tất cả tình huống của Kiều Mộng Viện, sau đó lại điều chỉnh phương thuốc, quan tâm của Trương Dương đối với Kiều Mộng Viện là phát ra từ trong lòng, cũng không phải làm bộ làm tịch, cúp điện thoại, thấy La Tuệ Trữ đứng ở phía sau của mình, Trương Dương cười cười nói: "Mẹ nuôi!"

La Tuệ Trữ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Gọi điện thoại cho Mộng Viện à?"

Trương Dương gật đầu.

" Tình huống con bé thế nào?"

Trương Dương nói: "Tình huống trên cơ bản đã ổn định, nhiệt độ cơ thể bình thường, bệnh trạng đã ở từng bước giảm bớt, hẳn là tiến vào thời kỳ dưỡng bệnh, tình huống của vài bệnh nhân Nam Tích cũng đều rất ổn định, bệnh tình cũng không có dấu hiệu khuếch tán thêm một bước. "

La Tuệ Trữ nói: "Vậy là tốt rồi!" Vô luận từ góc độ nào mà nói, lần này Trương Dương đều là bỏ bệnh nhân của Nam Tích, tới kinh thành vì Văn Quốc Quyền chữa bệnh, từ ánh mắt của người ngoài mà xem, La Tuệ Trữ làm như vậy là có chút ích kỷ, thế nhưng làm vợ của Văn Quốc Quyền, bà phải làm như vậy, ai ai cũng đều có tư tâm, đã từng một lần, bà còn bởi vì của Trương Dương do dự và đến trễ mà cảm thấy tức giận, nhưng khi chuyện tình đi qua, bà một lần nữa hồi tưởng chuyện này, phát hiện mình đối yêu cầu với Trương Dương có chút hà khắc, bà tin tưởng Trương Dương khẳng định sẽ đến, thế nhưng ai ai cũng đều có chuyện của mình, Trương Dương cũng không ngoại lệ, hắn không có khả năng không hề lo lắng không để ý đến Kiều Mộng Viện. La Tuệ Trữ nói: "Trương Dương, mẹ vừa rồi nghe được một tin tức, quốc gia đã phát kháng thể của bệnh độc rồi, hiện nay đã trong giai đoạn nghiên cứu, không cần bao lâu là có thể chế tạo ra kháng thể, sản xuất số lượng lớn. " La Tuệ Trữ cũng không có tiết lộ phát hiện kháng thể có quan hệ với con gái Văn Linh.

Trương Dương nói: "Từ chế tạo ra kháng thể đến sản xuất số lượng lớn sợ rằng còn phải có một đoạn thời gian. "

La Tuệ Trữ nói: "Ngày hôm nay theo kết quả công bố của tình hình bệnh dịch mà xem, tình hình bệnh dịch khuếch tán đang giảm bớt, tỉ lệ tử vong đã giảm xuống. "

Trương Dương cười nói: "Chuyện tốt, lúc vừa mới bắt đầu, tình hình bệnh dịch tới quá đột nhiên, giết mọi người trở tay không kịp, theo ý thức phòng dịch của toàn dân đề cao, và biện pháp phòng bệnh được tăng cường, tình huống khẳng định sẽ phát triển theo hướng tốt hơn. "

La Tuệ Trữ nói: "Bất luận chuyện gì sẽ trở nên càng ngày càng tốt. "

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, mẹ có phát hiện chị Linh lần này thức tỉnh có khác biệt rất lớn so với lần trước hay không?"

La Tuệ Trữ gật đầu, ngẩng đầu, nhìn bầu trời hoàng hôn mênh mông, thở dài nói: "Trương Dương, mẹ không dối gạt con, tâm tình của mẹ hiện tại vô cùng kỳ quái, mẹ không ngờ rằng tiểu Linh còn có thể thức tỉnh, lần này con bé không chỉ tỉnh, hơn nữa nhớ tới tất cả, thậm chí ngay cả tất cả chuyện xưa đều nhớ kỹ, con bé thay đổi, trở nên quan tâm mẹ, quan tâm cha của con bé, hình như đứa con gái lúc xưa thuộc về cả nhà đã trở về. "

Trương Dương nói: "Chuyện tốt mà, mẹ nuôi, mẹ hẳn là vui vẻ mới đúng. " Hắn nhìn ra La Tuệ Trữ mê man, thật ra tâm tình của hắn cũng như La Tuệ Trữ.

La Tuệ Trữ nói: "Thế nhưng cuối cùng mẹ cảm thấy trên người tiểu Linh có cái gì đó nói không nên lời... ", nói đến đây La Tuệ Trữ lại không nhịn được thở dài.

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, có lẽ là bởi vì tất cả tới quá đột nhiên, cho nên mẹ mới có cảm giác thấp thỏm như vậy, con tin tưởng, không cần bao lâu, các người sẽ khôi phục lại quan hệ lúc xưa, vừa rồi con còn thấy, chị Linh xoa bóp cho mẹ. "

La Tuệ Trữ gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần ấm áp và cảm động, mười năm trước tới nay, Văn Linh còn chẳng bao giờ chủ động biểu lộ tình cảm với bà như vậy.

La Tuệ Trữ nói: "Trương Dương, mẹ cầu con một việc. "

Trương Dương cười nói: "Mẹ, có việc cứ nói, với con vĩnh viễn không cần phải nói chữ cầu!"

La Tuệ Trữ nói: "Nếu chuyện bên Nam Tích đã ổn định, mẹ muốn con ở lâu vài ngày, rất nhiều chuyện tôi cũng không biết xử lý thế nào, con ở lại, giúp ta. "

Trương Dương nhìn ánh mắt bất lực của La Tuệ Trữ, cố sức gật đầu nói: "Mẹ nuôi, con đáp ứng mẹ!"

Lý Vĩ vội vã đi tới bên cạnh bọn họ, gã có chút kinh hoảng nói: "Phu nhân, nhìn thấy tiểu thư không?"

La Tuệ Trữ nghe vậy cả kinh: "Tiểu Linh? Con békhông phải ở trong phòng nghỉ ngơi sao?"

Lý Vĩ lắc đầu nói: "Vừa rồi nghe người ta nói cô ấy lái xe đi!"

La Tuệ Trữ kinh hoảng thất sắc, thất thanh nói: "Nhanh, nhanh đi tìm con bé về!"

Lý Vĩ gật đầu, Trương Dương chủ động nói: "Con cũng đi!"

La Tuệ Trữ nói: "Nhất định phải tìm con bé trở về, mẹ cuối cùng luôn cảm thấy, đứa nhỏ này sau khi tỉnh lại luôn là lạ, ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì mới tốt. " Không biết vì sao, La Tuệ Trữ luôn luôn cảm giác được sắp xảy ra đại sự. Trương Dương cầm tay bà nói: "Mẹ nuôi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tìm chị ấy trở về. "

Lý Vĩ và Trương Dương đi tới bên ngoài, Trương Dương đề nghị bọn họ phân nhau đi tìm, dù sao Văn Linh không nói một tiếng liền đi, không ai biết cô ấy đi nơi nào.

Lý Vĩ nói: "Được, ta đi trung tâm hồi phục và trong nhà, cậu đi tìm chổ cô ấy có thể xuất hiện. "

Trương Dương gật đầu, hắn có loại dự cảm mạnh mẽ, Văn Linh sẽ không đi trung tâm hồi phục, càng không đi qua nhà cô ấy.

Hai người phân nhau hành động, Trương Dương lái ô-tô đi Loạn Không Sơn, lúc trước hắn ở Loạn Không Sơn đã từng nhiều lần bị tập kích, hiện tại chuyện này đã cơ bản sáng tỏ, hắn tin tưởng kẻ tập kích kia là Văn Linh, nếu như nói Văn Linh lần này sống lại đã khiến cho cô ấy hoàn toàn thức tỉnh, như vậy lần trước mình cứu tỉnh cô ấy, tỉnh lại cũng một linh hồn khác, nếu như đổi thành người khác nhất định sẽ cho rằng loại suy nghĩ này là hoang đường và khó tin cỡ nào, nhưng Trương Dương thí khác, bản thân hắn có qua kinh nghiệm như vậy, nếu loại sự tình này có thể phát sinh trên người của mình, cũng có thể phát sinh trên người của người khác. Trương Dương thậm chí cho rằng, một linh hồn vốn không thuộc về Văn Linh đã chiếm thân thể của cô ấy, thông qua cô ấy hành động, hiện tại Văn Linh rốt cục sống lại, thế nhưng từ biểu hiện hiện tại của cô ấy mà xem, tất cả phát sinh tại trên người cô ấy còn phức tạp hơn nhiều.

Rời trại an dưỡng Hương Hà không bao lâu, màn đêm cũng đã phủ xuống, cùng theo tới chính là một trận mưa xuân, Trương Dương lái xe jeep trực tiếp chạy về hướng Loạn Không Sơn, lúc tiến vào đường núi gần Loạn Không Sơn, mưa đã lớn, bởi vì là buổi tối, đường núi chật hẹp trơn trợt, Trương Dương phải giảm tốc độ xe, dựa vào ký ức của mình, Trương Dương đi tới mỏ đá Long Tích, chỗ mỏ đá này vẫn tiếp tục bỏ hoang.

Trương Dương đi tới trước mỏ đá, thấy được một chiếc xe jeep quân dụng, hắn mở cửa xe đi xuống phía dưới, đi tới trước chiếc xe lấy đèn pin chiếu chiếu vào bên trong, nhưng phát hiện bên trong không có ai.

Trương Dương đi về hướng cửa lớn mỏ đá, đi không xa, đường cũng đã hết, Trương Dương lấy đèn pin chiếu chiếu mặt đất ướt át, phát hiện trên mặt đất không có vết chân, biểu hiện cho thấy, hẳn là không ai đến nơi đây, nhưng Trương đại quan nhân không cho là như vậy, một người có võ công trác tuyệt, có thể đi qua mà không để lại dưới bất luận vết tích gì, hắn chậm rãi đi đến hướng thủy đàm giữa mỏ đá, đèn pin chiếu bốn phía: "Có người không?" Trương Dương trầm giọng nói, âm thanh của hắn quanh quẩn trong sơn dã vắng vẻ, đáp lời hắn chỉ có tiếng mưa gió càng ngày càng mạnh.

*****

Đi tới thủy đàm, Trương Dương mượn ánhđèn pin cảnh giác dò xét bốn phía, lúc trước chính là ở chỗ này hắn phát hiện thạch khắc trong thủy đàm, Trần Tuyết và hắn cùng nhau đến đây, bị thiểm điện hạc làm bị thương, cũng là khi đó bắt đầu phát hiện khẩu quyết của âm sát Tu La chưởng.

Trương Dương vững tin xung quanh không có ai, cúi đầu tỉ mỉ quan sát xung quanh thủy đàm, rốt cục phát hiện ra phía trước không xa chổ có hai ba vết chân nhợt nhạt, từ hình dạng vết chân mà xem hẳn là do của một cô gái không cẩn thận lưu lại, Trương Dương lớn tiếng nói: "Văn Linh, tôi biết chị ở đây! Chị đi ra đi, mẹ nuôi rất lo lắng cho chị, có chuyện gì, chị có thể nói với tôi, chị yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho chị. " Vẫn không ai đáp lời hắn.

Xa xa truyền đến tiếng ô tô khởi động, Trương Dương lập tức chạy ra ngoài cửa lớn mỏ đá, chờ hắn đi tới cửa lớn chỗ, bên ngoài chỉ còn lại có một chiếc xe jeep, Trương Dương mở cửa xe chuẩn bị lên xe, nhưng phát hiện bánh xe jeep đã bị dao đâm nát, Trương đại quan nhân ảo não không gì sánh được, tức giận đến thiếu chút nữa chửi bậy, hắn chạy về phía trước, thấy trên đường núi, hai ngọn đèn xe càng đi càng xa.

Trương Dương có thể kết luận người lái ô-tô rời đi là Văn Linh, lúc này điện thoại của hắn vang lên, Trương Dương đi tới trong xe, đem lấy điện thoại ra: "A lô!"

Người gọi điện thoại tới chính là Lý Vĩ, gã cũng không có tìm được Văn Linh tại trung tâm hồi phục và Văn gia, cho nên hỏi bên Trương Dương có phát hiện hay không, Trương Dương nói: "Tôi tại Loạn Không Sơn, vừa rồi phát hiện xe jeep của cô ấy, nhưng lúc đi vào tìm cô ấy, cô ấy rời khỏi ở đây, không chỉ như thế, còn dùng dao đâm nát bánh xe jeep của tôi, anh nhanh chóng đến đây đón tôi đi. "

Khép điện thoại lại, Trương Dương tức giận vỗ một cái lên tay lái, Văn Linh này, hạ thủ thật là đủ đen, cô ấy sẽ đi nơi nào?

Trương Dương bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, một loại sợ hãi không hiểu bao phủ nội tâm của hắn, hắn cấp tốc đẩy cửa xe, nhảy vào trong mưa gió không cần suy nghĩ, hắn bỗng nhiên nhớ tới, khi Văn Linh lần đầu tiên thức tỉnh, đã biểu hiện ra đặc biệt hứng thú đối với biệt viện của Thiên Trì tiên sinh, cô ấy nếu có thể nhớ lại chuyệ ở Loạn Không Sơn, như vậy cũng có thể nhớ lại chuyện kia của hắn, Trương Dương hầu như có thể kết luận, Văn Linh tám chín phần là muốn đi đến biệt viện của Thiên Trì tiên sinh, chân chính khiến cho Trương Dương cảm thấy sợ hãi chính là, ngày hôm nay là cuối tuần, theo hắn biết, mỗi khi đến cuối tuần, Trần Tuyết sẽ đi đến biệt viện của Thiên Trì tiên sinh thu dọn phòng, nếu như Văn Linh đi đến đó, mà Trần Tuyết lại ở đó, Trương Dương không dám tiếp tục nghĩ nữa

Trương Dương chạy đến dưới Loạn Không Sơn vất vả mới ngăn cản một chiếc xe qua đường, móc ra hai trăm, lấy công tác của mình chứng và chứng minh thân phận móc ra, đối phương mới đáp ứng đưa hắn đến biệt viện của Thiên Trì tiên sinh ở Hương Sơn.

Lúc sắp đi tới Hương Sơn biệt viện, Lý Vĩ lại gọi điện thoại tới, gã chạy tới Loạn Không Sơn, chỉ có thấy được xe jeep, không có nhìn thấy Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tôi xuống núi rồi, chiếc xe anh nghĩ biện pháp đưa về đi. "

"Có tìm được tiểu thư hay không?"

"Không có, mưa gió lớn như vậy, nếu như cô ấy thật tình muốn trốn đi, tôi đi chỗ nào tìm?" Trương Dương cũng không có đem chuyện Văn Linh có thể đi nơi ở của Thiên Trì tiên sinh nói cho Lý Vĩ, có một số việc do mình điều tra rõ vẫn tốt hơn.

Vừa cúp điện thoại của Lý Vĩ, La Tuệ Trữ lại gọi đến, đối với La Tuệ Trữ Trương Dương không cần phải giấu diếm nhiều, ô tô đã đi tới bên ngoài Hương Sơn biệt viện, Trương Dương thấy được xe jeep ngoài cửa, thấp giọng nói: "Mẹ nuôi, con tìm được chị ấy rồi!"

La Tuệ Trữ khẩn trương nói: "Con bé ở nơi nào?"

Trương Dương nói: "Mẹ đừng có gấp, chị ấy hẳn là không có việc gì! Đợi lát nữa con gọi lại cho mẹ!"

Trương Dương khép điện thoại lại, gật đầu biểu thị cảm ơn với tài xế đưa hắn đến đây, mở cửa xe đi xuống. xe của Văn Linh ở ngoài cửa lớn, cửa lớn đóng chặt, hẳn là khóa trái từ bên trong, Trương Dương bay vọt lên không, từ tường viện mà qua, rơi trên mặt đất, hắn thấy được Văn Linh.

Văn Linh lẳng lặng đứng ở giữa sân, trên thân thể của cô đã bị nước mưa xối ướt, thế nhưng cô ấy vẫn hồn nhiên không cảm thấy, hai mắt nhìn bầu trời đêm, giống nhập định.

Trương Dương nói: "Văn Linh!"

Văn Linh không nói chuyện.

Trương Dương lại nói: "Chị đang làm gì thế?"

Văn Linh bỗng nhiên quay sang, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn Trương Dương: " Cái túi công văn lúc trước cậu cướp đi đâu?"

"Túi công văn? Túi công văn gì?" Trương đại quan nhân vẻ mặt mê man nói, bất quá hắn lập tức nghĩ tới, tại buổi tối ngày đó khi Văn Linh gậy chuyện, hắn và Văn Linh tại Nhã Vân hồ kích đấu một phen, hắn đoạt lấy túi công văn từ trong tay của Văn Linh, trong túi công văn chứa một bản nghịch chuyển Càn Khôn.

Văn Linh nói: " Buổi tối đó khi tôi gặp chuyện không may, cậu đoạt đi một túi công văn từ trong tay tôi, trong túi công văn, có một khối bản dập, cậu có nhớ hay không? Cậu đem bản dập cất ở nơi nào?"

Trương Dương nói: " Túi công văn kia bị công an cầm đi, về phần hiện tại ở nơi nào, tôi thật sự không biết."

"Cậu nói láo!" Văn Linh lạnh lùng nói.

"Tôi cần phải lừa chị sao? Túi công văn tôi căn bản là không mở qua, Thôi Chí Hoán là gián điệp Hàn Quốc, có người nói trong túi công văn có bằng chứng phạm tội của hắn. "

Văn Linh cười nhạt một tiếng: "Trong viện này đã từng có nhiều bản dập thạch khắc, có âm sát Tu La chưởng, có kiếm pháp thê phong khổ vũ, tất cả đều là do các người tìm kiếm được trong mỏ đá của Loạn Không Sơn, cậu dám nói cậu không biết gì về chuyện của bản dập sao?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Chị Linh, tôi không biết chị đang nói cái gì? Chị càng nói tôi càng hồ đồ. "

Văn Linh nói: "Hồ đồ? Được, vậy tôi đánh cậu cho tới khi hết hồ đồ!" Hai mắt cô ấy trợn lên, một luồng khí cường đại vô cùng lạnh thấu xương vây lấy cô ấy làm trung tâm, phóng ra xung quanh, không khí xung quanh phảng phất như ngưng kết trong nháy mắt, mưa bụi rơi xuống trong không khí, cũng không chịu nổi cái nhiệt độ chợt hạ xuống thấp này, liền hóa thành băng châm hung hiểm, nương theo tiếng quát nổi giận của Văn Linh, băng châm hung hiểm kia liền vọt tới hướng của Văn Linh.

Trương Dương lúc nói chuyện với Văn Linh, đã sớm âm thầm đề phòng, hắn vẫn còn nhớ rõ những việc Văn Linh đã làm, lúc nào cũng không thả lỏng cảnh giác với cô ấy, lúc Văn Linh ra tay, hắn cũng bắt đầu hành động, một quyền đấm vào hư không, chính là Thiên Long Hóa Vũ trong Thăng Long Quyền.

Nội lực âm hàn từ Âm Sát Hàn Băng Chưởng của Văn Linh khiến cho xung quang biến thành thế thới băng lạnh, mà một chiêu của Trương Dương thì như là hoa nở mùa xuân, tràn ngập lực lượng ấm áp, nội kình nóng rực lấy quyền phải của hắn làm trung tâm tỏa ra vòng xoáy khí thật lớn, băng châm trong vòng của Văn Linh tất cả đều bị cuốn vào bên trong, khí nóng băng tan, băng châm chậm rãi hóa thành bọt nước, dưới sự kích phát từ nội lực hùng hậu của Trương Dương, bay ngược về hướng của Văn Linh.

Thân pháp của Văn Linh biến ảo cực nhanh, như quỷ mỵ nhảy lên tại chổ, đột nhiên chuyển hướng ra phía sau Trương Dương, một chưởng vỗ vào hậu tâm của hắn.

*****

Trương Dương nhìn cũng không nhìn, trở tay lại đánh ra một chưởng, Ầm! Một tiếng, hai chưởng chạm nhau, hai thân thể đều bị chấn động, Trương Dương lảo đảo lui về sau hai bước, đạp trúng một tảng đá phía sau, tảng đá nứt ra, tay trái của Trương Dương torng nháy mắt đã bị bao phủ một tầng băng mỏng, kinh mạch nhất thời bị kiềm hãm. Trương Dương tiềm vận nội lực, kinh mạch một lần nữa vận hành bình thường, lớp băng trên tay trái thoáng bốc hơi lên, hòa tan sạch sẽ. Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, từ khi hắn đến thế giới này, còn chưa đụng phải đối thủ mạnh như thế, tuy rằng công lực của hắn vẫn còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, nhưng mà hiện tại cũng đã được tám phần rồi, thế nhưng khi so đấu với Văn Linh, hắn vẫn ở hạ phong, phải biết rằng trước khi Văn Linh bị tai nạn xe, cũng không phải là đối thủ của hắn, bị hắn đánh cho lui bước, lẽ nào trong lúc Văn Linh hôn mê đã đạt được một sự đột phá.

Khi Văn Linh xuất chương, cũng không có tiếp tục truy kích, hai tay chấp sau lưng, nhìn Trương Dương nói: "Cậu không phải người thường!"

Trương Dương nói: "Cô rốt cục là ai?"

Ánh mắt của Văn Linh càng trở nên mê man: "Cậu đừng hỏi tôi, tôi không biết, ngay cả bản thân tôi cũng không biết là ai!" Cô ấy chống cằm, biểu tình cao ngạo trong trẻo mà lạnh lùng: "Tôi cho cậu thời gian ba ngày, tìm bản dập trong túi công văn về giao cho tôi, bằng không, tôi tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình" Nói xong, thân thể của cô ấy nhẹ nhàng nâng lên, chuyển hướng trên không trung, đột nhiên biến mất ngoài tường.

Trương Dương nhìn Văn Linh rời đi, trong sân vắng vẻ, thầm than một tiếng trong lòng, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được, tu vi võ công của Văn Linh đã đạt đến cảnh giới này, cô ấy rốt cục là ai? Hiện tại cô ấy là Văn Linh hay là người khác?

Văn Linh đi rồi, Trương Dương xoay người đi vào trong phòng sách, bên trong là một đống hỗn độn, hắn phát hiện ra Trần Tuyết đang ngã ngồi trong phòng sách.

Trần Tuyết ngậm chặt miệng, khuôn mặt đẹp bởi vì lạnh mà trở nên tái nhợt, cô ấy bị Văn Linh đánh một chưởng, sau đó khống chế huyệt đạo, thấy Trương Dương đi vào, ánh mắt của Trần Tuyết toát ra một tia trấn định, Trương Dương đã tới bên cạnh Trần Tuyết, một tay ôm lấy cô ấy, tiện tay giải huyệt đạo cho cô ấy, cầm hai tay của Trần Tuyết, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô ấy hạ thấp xuống mức dọa người, Trương Dương vội ôm lấy Trần Tuyết, tràn ngập áy náy nói: "Là tôi không tốt, tôi đã đến muộn!"

Trần Tuyết run giọng nói: "Tới là tốt rồi... "

Trương Dương mở điều hòa, tăng nhiệt độ bên trong lên một ít, sau đó cùng Trần Tuyết khoanh chân ngồi dưới đất, song chưởng của hai người chạm vào nhau, Trương Dương dùng lực thuần dương tự thân độ nhập vào trong kinh mạch của Trần Tuyết, xua tan hàn độc trong kinh mạch của cô ấy.

Qua một giờ, Trần Tuyết mới thở ra một hơi, cái trán trên đổ mồ hôi nhễ nhại, cô ấy mở mắt nói: "Tôi cảm thấy tốt hơn rồi. "

Trương Dương thu hồi hai tay nói: "Cũng may nội lực của cô đã có căn cơ, nếu như là người thường, bị một chưởng của cô ta ít nhất phải bệnh nặng một trận. "

Trần Tuyết nói: " Sao cô ấy đột nhiên thức tỉnh?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi không biết, cô ấy rất kỳ quái, trên người có nhiều chuyện khó giải thích. "

Trần Tuyết đem chuyện đã xảy vừa rồi ra nói cho Trương Dương, bởi vì là cuối tuần, Trần Tuyết theo lệ đi đến đây, cô đang ở trong phòng đọc sách, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, ra cửa không thấy dị dạng, thế nhưng trở lại phòng sách, nhưng thấy bàn học có một người đang đứng, chính là Văn Linh lặng lẻ lẻn vào.

Văn Linh hỏi cô ấy có biết bản dập của nghịch chuyển Càn Khôn hay không?

Trần Tuyết nói mình không biết, Văn Linh xông lên đánh cô ấy một chưởng, điểm trúng huyệt đạo của cô ấy, đang muốn ép hỏi cô ấy, Trương Dương từ bên ngoài chạy tới. Trần Tuyết lòng còn sợ hãi nói: "May mà anh tới kịp, nếu không còn không biết cô ta muốn dằn vặt tôi như thế nào. "

Trương Dương nói: "Tôi vốn tưởng rằng cô ấy lần này thức tỉnh có thể đổi tính, không ngờ rằng càng kiêu ngạo bất thường so với lúc trước.

Trần Tuyết nói: "Anh có nghĩ qua hay không, người nhiều lần phục kích anh là cô ấy?"

Trương Dương đỡ Trần Tuyết đi tới ghế ngồi xong, vừa nhặt một quyển sách nằm lăn trên mặt đất vừa nói: "Lúc trước chỉ là hoài nghi, hiện tại tôi có thể khẳng định. "

Trần Tuyết không giải thích được nói: "Cho dù cô ấy tỉnh lại, một người nằm trên giường gần hai năm, sao có thể lợi hại như vậy?"

Trương Dương nói: " Tu hành võ công chia làm rất nhiều loại, cô ấy trong lúc hôn mê, hẳn là vừa tiến vào trạng thái bế quan nào đó. "

"Bế quan?"

Trương Dương gật đầu nói: "Chúng tôi cho rằng cô ấy thành người sống đời sống thực vật, thế nhưng cô ấy tiến vào trạng thái bế quan, dưới loại trạng thái này, cô ấy tâm không lo lắng, chuyên chú tu luyện hơn so với bất luận kẻ nào, cho nên đạt được tiến cảnh lớn hơn so với phương pháp tu luyện bình thường, cô ấy tỉnh lại cũng là phá giam ra, võ công đề thăng không chỉ một bậc. "

Trần Tuyết cũng tu luyện nội công, đối với lời nói này của Trương Dương đương nhiên dễ lý giải, cô ấy nhỏ giọng nói: "Văn Linh hiện tại có phải là rất lợi hại?"

Trương Dương nói: "Không thể nói rõ, chỉ cần là âm sát Tu La chưởng, cô ấy ít nhất đã đạt được thất trọng, vừa rồi tôi và cô ấy ở bên ngoài đấu hai chiêu, thật sự dùng toàn lực, ngay cả tôi cũng chưa chắc đối thủ của cô ấy. "

Trần Tuyết hơi cả kinh, trong cảm nhận cô ấy, võ công của Trương Dương đã là không đối thủ, không ngờ rằng ngay cả Trương Dương đều đánh không lại Văn Linh hiện tại, Văn Linh đáng sợ không chỉ có là võ công, càng đáng sợ chính là tính tình của cô ta, người như vậy lỡ như nổi điên lên, ai có thể ngăn cản được?

Trương Dương nói: "Bất quá tôi nhìn ra được cô ấy đang kiệt lực khống chế mình, một phần của cô ấy vẫn là Văn Linh. "

Trần Tuyết nói: "Một phần? Có ý gì?"

Trương Dương nói: "Em có nghe nói qua Mượn Xác Hoàn Hồn hay không?"

Trần Tuyết chớp mắt nói: "Anh đang nói chuyện xưa sao?"

Trương Dương nói: "Không phải cố sự, Văn Linh lần đầu tiên thức tỉnh, tôi hao hết toàn lực, lợi dụng phương pháp kim châm đâm huyệt mới cứu tỉnh cô ấy, thế nhưng cô ấy tỉnh lại thì tỏ ra lãnh đạm đối với người xung quanh, căn bản không có biểu hiện ra bất luận thân tình cái gì, Đỗ Thiên Dã và cô ấy yêu nhau nhiều năm, khi cô ấy trở thành người thực vật không rời nửa bước, gần nhau mười năm, đổi thành bất luận người phụ nữ nào cũng đều sẽ bởi vậy cái này mà cảm động, thế nhưng Văn Linh lại thờ ơ, cô ấy thậm chí đem Đỗ Thiên Dã trở thành một người xa lạ. "

Trần Tuyết nói: "Ý của anh là... "

Trương Dương nói: "Ý của tôi là Văn Linh lần đầu tiên thức tỉnh lúc, tôi tỉnh lại của cũng không phải cô ấy lúc đầu của linh hồn, mà là một người người của ý thức tiến vào của cô ấy trong cơ thể. "

Trần Tuyết nói: "Anh đang nói chuyện thần thoại à, anh không thấy chuyện này quá mức không thể tưởng tượng nổi?"

Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không cho rằng mình đang nói chuyện thần thoại, hắn như thế này mà xuyên qua tới xã hội hiện nay, nếu mình có thể, người khác cũng có thể như nhau.

Trần Tuyết nói: "Thế nhưng chuyện của Văn Linh quả thật quá kỳ quái, cho dù cô ấy ngủ nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng quên tất cả người thân, cô ấy tỉnh lại đột nhiên có võ công, trước đó không có luyện qua võ. "

Trương Dương gật đầu nói: "Chúng ta làm một giả thiết, giả như lúc Văn Linh lần đầu tiên tỉnh lại là ý thức của một người, như vậy người này đối với tất cả của Văn Linh là hoàn toàn xa lạ, lúc tôi vì cô ấy chữa thương, cảm giác được nội lực tiết ra ngoài, cô ấy hẳn là có ý định hấp thụ nội lực của tôi." Trần Tuyết thở dài nói: "Thật sự là khó tin, nghe giống như là nói chuyện giữa đêm. "

Trương Dương lắc đầu nói: "Không phải nói chuyện giữa đêm, cô ấy lần thứ hai thức tỉnh, lại không giống lần trước, cô ấy nhớ tới tất cả của mình, bắt đầu có tình cảm đối với cha mẹ, tôi thấy cô ấy tám chín phần cũng nhớ tới phần tình cảm của Đỗ Thiên Dã. "

"Thế nhưng võ công của cô ấy lợi hại hơn!"

Trương Dương nói: "Cho nên tôi cho rằng Văn Linh hiện tại càng thêm phức tạp, trong cơ thể của cô ấy có hai người ý thức khác nhau đang ảnh hưởng cô ấy, ngay cả chính cô ta đều khống chế không tốt. "

Trần Tuyết nói: "Cô ấy lần này đến đây mục đích là vì khối bản dập!"

Trương Dương gật đầu, khối bản dập hắn cướp từ tay của Chương Bích Quân, sau đó giao cho Trần Tuyết bảo quản.

Trần Tuyết nhỏ giọng nói: "Khối bản dập được tôi giấu ở chỗ này!"

*****

Trương Dương làm một thế chớ có lên tiếng tay, hắn đẩy cửa đi ra ngoài nhìn một chút, vững tin bên ngoài không người, lúc này mới một lần nữa trở lại trong phòng sách.

Trần Tuyết cũng có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói: "Anh lo lắng cô ta vẫn chưa đi?"

Trương Dương gật đầu nói: "Hẳn là đi rồi, cô ấy cho tôi thời gian ba ngày, để cho tôi giao bản dập ra!"

Trần Tuyết nói: "Anh dự định cho cô ta?"

Trương Dương nói: " Đồ chúng tôi giữ cũng vô dụng, cho cô ta, tôi muốn nhìn xem cô ta bắt bản dập có thể làm gì?"

Trần Tuyết nghỉ ngơi một hồi, cảm giác thân thể khôi phục bình thường, lúc này mới đi thư loạt giá sách ở góc đông bắc trong phòng lấy ra một quyển sách rất dày, mở ra, quyển sách rỗng ruột, bên trong là khối bản dập.

Trương Dương tiếp nhận bản dập, thấy kinh mạch đồ nhân thể vẽ trên bản dập, lúc trước hắn vẫn cũng không có tỉ mỉ nghiên cứu qua, bất quá hiện tại thấy rất nhiều kinh mạch huyệt đạo trên đánh dấu cái khối bản dập này đều là sai.

Trần Tuyết nói: " Văn tự trên cái khối bản dập này tất cả tôi đều sao chép qua, cái kinh mạch đồ này tôi cũng vẽ lại một lần dựa theo nguyên bản không sai chút nào, chỉ là tôi đối chiếu với kinh mạch đồ bình thường, rất nhiều chổ đều không đúng. "

Trương Dương nói: "Hẳn không phải là nội công tâm pháp, cảm giác cái phần này là râu ông nọ cắm cằm bà kia, nếu như dựa theo nội dung này tu luyện, không chết cũng tẩu hỏa nhập ma. "

Trần Tuyết nói: "Thế nhưng nếu như Văn Linh khẩn trương vì cái khối bản dập này như thế, chứng minh nó hẳn là có giá trị nhất định. "

Trương Dương nói: "Bất kể cô ta vì cái gì, tôi hiện tại không muốn dây dưa cùng cô ta, cô ta muốn thì cho cô ta, dù sao chúng ta giữ lại cũng không có bất luận tác dụng gì. "

Trần Tuyết gật đầu nói: "Cho cô ấy cũng tốt, nếu không cô ấy khẳng định sẽ dây dưa không ngớt với anh. "

Trương Dương đem khối bản dập đặt lên bàn, nhìn Trần Tuyết đẹp không chạm khói lửa nhân gian trước mắt, một ý nghĩ thương xót bỗng nhiên sinh ra, hắn nhẹ giọng nói: "Vết thương còn đau không?"

Trần Tuyết nói: "Cô ấy đánh tôi một chưởng hẳn là không đem hết toàn lực. " Cô ấy bỗng nhiên rõ ràng, Trương Dương sở dĩ thống khoái chuẩn bị đem bản dập giao ra như thế, một nguyên nhân quan trọng bên trong là bởi vì mình, Trương Dương không muốn Văn Linh gây nguy hiểm đến an toàn của mình. Cô ấy tránh ánh mắt của Trương Dương, thấp giọng nói: "Đúng rồi, vì sao anh đột nhiên đi tới kinh thành?"

Trương Dương nói: "Tới xem bệnh. "

Trần Tuyết nói: "Viêm phổi loại R?"

Trương Dương gật đầu nói: "Bất quá hiện nay còn không có tìm được phương pháp trị hết hoàn toàn, nghe nói cơ cấu nghiên cứu khoa học của quốc gia đã nghiên cứu chế tạo ra kháng thể, giải quyết tình hình bệnh dịch này hẳn là sẽ không lâu lắm. "

Trần Tuyết nói: " Trường học của tôi cũng xuất hiện ca bệnh bị nhiễm, bởi vì tôi hiện tại đang thực tập, trường học cho chúng tôi được nghỉ, kêu chúng tôi đều tự trở về ôn tập, chuẩn bị thi tốt nghiệp. Cho nên tôi đi tới ở đây, trong khoảng thời gian này dự định ở chỗ này ôn tập, không ngờ rằng Văn Linh tìm đến cửa. "

Trương Dương nở nụ cười: "Yên tâm đi, tôi đem bản dập giao cho cô ta, cô ta hẳn là sẽ không tìm phiền toái cho em nữa. "

Trần Tuyết nói: "Anh hình như rất lý giải Văn Linh. "

Trương Dương nói: "Tôi vì sao lý giải cô ta? Trên thân thể của cô ta có nhiều thứ kỳ quái lắm. "

Trần Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này dường như khiến cho băng tuyết tan rã.

Trương đại quan nhân nhìn không khỏi ngẩn ngơ, nói: "Cười cái gì?"

Trần Tuyết nói: "Thật ra trên người anh cũng có nhiều thứ kỳ quái lắm. "

"Tôi kì quái chổ nào? Tôi vẫn đều rất bình thường. "

Trần Tuyết nói: "Ngươi sao sẽ mình có một thân xuất thần nhập hóa võ công của? Ngươi từ nơi này học được của lợi hại như vậy của y thuật?"

Trương đại quan nhân nhất thời nghẹn lời, Trần Tuyết đã hỏi tới chỗ then chốt không thể nghi ngờ, nhưng cái này còn là bí mật hắn chôn dấu tại ở sâu trong nội tâm, hắn chưa bao giờ nói cho bất luận kẻ nào, nếu như nói ra quá khứ của hắn, người khác không đem hắn trở thành người bệnh tâm thần cũng sẽ đem hắn trở thành một quái thai, Trương Dương cười nói: "Em lẽ nào không nghe nói qua trên đời này có thiên tài sao?"

Trần Tuyết nói: "Anh đã có thể là thiên tài, Văn Linh cũng có thể, có lẽ cô ấy cũng là một thiên tài võ học. "

Trương Dương tối đó ở lại biệt viện.

Văn Linh sau khi rời đi thì quay trở về trại an dưỡng Hương Hà, La Tuệ Trữ bởi vì chuyện của con gái mà lo lắng một đêm, thấy con gái trở về, liền thân thiết nghênh đón: "Tiểu Linh, con đi chổ nào vậy, làm hại mẹ lo lắng gần chết. "

Văn Linh thản nhiên cười nói: "Mẹ, con không sao, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một sự tình, cho nên tôi lái xe đi xem!"

La Tuệ Trữ nói: "Con đi chổ nào?" Văn Linh không có trả lời câu hỏi của bà: "Mẹ, con mệt mỏi, muốn tắm rửa đi nghỉ ngơi. "

Ánh mắt của La Tuệ Trữ có vẻ có chút mất mác.

Văn Linh nói: "Mẹ, xin lỗi, khiến cho mẹ lo lắng, tình huống của ba thế nào?"

La Tuệ Trữ nói: "Coi như ổn định. "

Văn Linh nói: "Đừng nghĩ nhiều, chờ ngày mai có cơ hội, con sẽ kể lại với mẹ con đi chổ nào. "

La Tuệ Trữ gật đầu, nhìn bóng lưng của con gái rời đi, tâm tình của bà từ đầu đến cuối đều vui vẻ không nổi, Văn Linh lần này sau khi tỉnh dậy quả thật chuyển biến rất nhiều, thế nhưng La Tuệ Trữ vẫn đang cảm giác được giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách tương đối lớn, nhìn ra được Văn Linh đang cố gắng thân thiện với bà, thế nhưng giữa hai người từ đầu đến cuối đều có một ngăn cách không nhìn thấy cản trở. La Tuệ Trữ không biết trên người của con gái rốt cục xảy ra cái gì, hiện tại Văn Linh rốt cục đang suy nghĩ cái gì? Con bé lại muốn làm cái gì?

Đối với Văn Linh cảm thấy làm phức tạp không chỉ có là La Tuệ Trữ, Trương Dương cũng như vậy, sáng sớm hôm sau hắn về tới trại an dưỡng Hương Hà, Văn Linh đang ở trong hoa viên chăm sóc hoa, đem một bó hoa cắt xuống để trong bình hoa. Khác với đêm mưa hôm qua, ánh mặt trời của sáng sớm chiếu trên thân thể của cô, khiến cho cô ấy hiển lộ ra vài phần đầy đặn, cái này ít nhiều gì cũng giảm bớt mùi vị cao ngạo trên người, khiến cho cô thoạt nhìn chân thật hơn một ít.

Văn Linh cảm giác được Trương Dương đến gần mình, nhưng không có ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Bệnh của ba tôi khá hơn rồi, ông nói muốn đi ra một chút, thế nhưng bác sĩ không cho, tôi cắt vài đóa hoa mang tới, để cho ông cảm thụ được màu sắc bên ngoài một chút. "

Trương Dương mê man nhìn Văn Linh, Văn Linh lúc này biểu hiện rất ôn nhu nhàn thục, giống một chị gái hàng xóm, cái này lại khiến cho Trương Dương không cách nào liên hệ được với vẻ lãnh khốc tối hôm qua của cô ấy, Trương Dương nói: "Chị muốn bản dập rốt cục có lợi ích gì?"

Văn Linh không nói chuyện, lại cắt tiếp một đóa hoa, để vào trong bình hoa.

Trương Dương nói: "Chị thiếu chút nữa thương tổn một người con gái vô tội. "

Văn Linh dừng động tác lại, xoay người nhìn Trương Dương, nhìn một hồi lâu, cô ấy mới nở nụ cười, cười rất đơn thuần, thoạt nhìn không hề xảo trá, thế nhưng nói ra lời nói lại cực kỳ tàn nhẫn: "Đừng quên tôi đã nói gì với cậu, nếu như cậu không thể tìm bản dập giao về cho tôi trong thời gian quy định, tôi sẽ giết chết cô ấy!"

Trương Dương nói: "Chị không thay đổi, chị vẫn là Văn Linh kia!"

Văn Linh nói: "Tôi là ai không liên quan đến cậu, tôi không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, thế nhưng tiền đề là các ngươi không nên trở ngại đường của tôi. "

Trương Dương nói: "Chị muốn làm gì? Chị muốn cái gì?"

Văn Linh nói: "Cậu sẽ không hiểu, bất luận kẻ nào cũng không sẽ hiểu!"

Trương Dương gật đầu, lấy ra một cái túi giao cho Văn Linh, bên trong là bản dập của nghịch chuyển Càn Khôn, Văn Linh tiếp nhận cái túi, từ đó lấy ra khối bản dập, ánh mắt của cô ấy rơi vào bản dập, biểu tình nhất thời trở nên cuồng nhiệt mà kích động.

Trương Dương lặng lẽ quan sát biểu tình của cô ấy, thấp giọng nói: "Một khối bản dập mà thôi, thật sự có quan trọng như vậy?"

Văn Linh cất bản dập lại, biểu tình lại một lần nữa trở nên lạnh lùng, nhìn Trương Dương nói: "Đừng quên, cậu đáp ứng tôi, chuyện của tôi, ngươi không nhắc tới trước bất kỳ ai?"

"Chuyện của chị tôi không có hứng thú, thế nhưng tôi cũng phải nhắc nhở chị, không nên thương tổn bất luận người nào bên cạnh tôi, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chị. "

Văn Linh gật đầu nói: "Mọi người bình an vô sự là tốt nhất!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)