Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0750

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0750: Anh làm mùng một tôi làm mười lăm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Chương Duệ Dung không phải kẻ ngu si, đương nhiên nhìn ra quan hệ giữa hai người bọn họ, cô ấy thậm chí có chút hối hận, mình chạy đến đột nhiên bắn Trương Dương một súng để làm gì, cái này không phải xen vào việc của người khác sao?

Lệ Phù nói: "Cô đi trước đi, xe để lại!"

Chương Duệ Dung gật đầu, hướng Trương Dương xin lỗi cười nói: "Xin lỗi, có cơ hội mời ăn. " Cô ấy vừa rồi xoay người sang chỗ khác, chợt nghe Trương Dương nói: "Tôi nói quốc an các người đều vô tình vô nghĩa như thế? Ngày hôm nay nhu tình mật ý, ngày mai là có thể là người lạ, Chương Duệ Dung, Thường Lăng Phong rất nhớ cô, có thời gian thì gọi điện thoại đi. " Thằng nhãi này nói lời này cũng là bất bình vì Thường Lăng Phong, cũng có thêm phần tuyệt đối là trả thù Chương Duệ Dung dùng súng gây tê bắn hắn.

Thân thể của Chương Duệ Dung rõ ràng run rẩy một chút, sau đó cấp tốc đi đến hướng ngoài bìa rừng.

Đợi thân ảnh của Chương Duệ Dung hoàn toàn biến mất, Lệ Phù mới thở dài nói: "Trương Dương, anh đó, vì sao tàn nhẫn đối với tiểu cô nương người ta như thế. "

Trương Dương nói: "Cô cảm thấy tôi là trả thù cô ấy, nhưng tôi nói chính là sự thật. " Hắn đứng lên từ trên mặt đất, tựa ngồi ở thân cây, cảm thấy cái mông còn mơ hồ làm đau, không khỏi nhíu nhíu mày.

Lệ Phù nói: "Làm sao vậy? Biểu tình thống khổ?"

"Cái mông đau!"

"Muốn tôi giúp anh xoa xoa?"

Trương đại quan nhân gật đầu, sau đó vừa cười nói: "Hay là giúp tôi vuốt vuốt luôn đi!"

Lệ Phù tức giận giơ chân lên nhẹ nhàng đá một cước lên cái mông hắn: "Đều như vậy rồi mà anh còn không thành thật. "

Trương Dương nói: "Hai ta vừa rồi nói cái gì nhĩ? Một ngày phu thê trăm ngày ân, cô trước dùng súng bắn tôi, lại dùng kim đâm tôi, bây giờ còn đem tôi còng lại, có phải là có chút không có suy nghĩ không?"

Lệ Phù nói: "Muốn nói không có suy nghĩ cũng là anh trước không có suy nghĩ, Trung Quốc không phải có câu cách ngôn sao? Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm, hiện tại anh không uy phong sao? Không nói chuyện chủ nghĩa đại nam tử với tôi nữa sao?"

Trương Dương cười nói: "Tôi vừa rồi đều là chọc cô, cô còn cho là thật. "

Lệ Phù nói: "Tôi không cho là thật sao được, biểu hiện vừa rồi của anh mười phần là một đại sắc lang, tôi cảm thấy sợ từ trong đáy lòng đấy. "

Trương Dương nói: "Không đến mức vậy chứ, giống loại hình tượng của tôi, thật muốn là nhất thời luẩn quẩn trong lòng muốn làm lưu manh, nhà gái thấy tôi hẳn là thản nhiên chấp nhận. "

Lệ Phù thối nói: "Ngựa không biết mặt dài, thật không biết anh làm sao có tự tin mạnh mẽ như vậy. "

Trương Dương nói: "Tôi nhìn ra được rồi, cô tuy rằng trong miệng chế giễu tôi, trong lòng lại thích tôi, tuy rằng cô dùng súng bắn ta, dùng kim đâm đâm lên trên người tôi, đau lại ở trong lòng cô. "

Biểu tình của Lệ Phù cũng nhanh muốn ói ra.

Trương Dương nhân cơ hội nói: "Cô thả tôi ra đi, hai ta từ từ nói, cũng đừng ầm ĩ được không?"

Lệ Phù nói: "Anh hiện tại cầu tôi?"

"Không phải cầu, là thương lượng. "

Lệ Phù nói: "Tốt lắm, chúng ta có việc nói chuyện!"

"A! Cái này là được!"

Nhưng Lệ Phù không có ý giúp hắn cởi ra còng tay, đứng ở trước mặt Trương Dương, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Anh và Hình Triêu Huy nói chuyện gì?"

"Tự nghĩ đi, nếu như nói quốc an còn có cái gì khiến cho tôi cảm thấy hứng thú, chỉ có cô. " Trương đại quan nhân cợt nhả nói.

Lệ Phù dựng thẳng mày nói: " Nghiêm túc cho tôi chút, còn tưởng rằng tôi nói giỡn với anh à?"

Trương Dương nói: "Tôi rất nghiêm túc, nói đều là sự thật."

Lệ Phù nói: "Tôi nói thật với anh, hiện tại chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ Hình Triêu Huy tiết lộ cơ mật quốc gia, tổ chức đã đem hắn khống chế bắt đi. "

Trương Dương cả kinh, cảm giác thứ nhất của hắn cũng là không có khả năng, với lý giải của hắn đối với Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy hẳn là sẽ không bán đứng tổ chức. Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy lão Hình không phải là người như thế!"

Lệ Phù nói: "Mọi việc đều phải chú ý chứng cứ, không có chứng cứ, tổ chức cũng sẽ không tiến hành điều tra đối với hắn. "

Trương Dương trong lòng âm thầm suy nghĩ, ước định giữa Hình Triêu Huy và hắn cực kỳ bí mật, dựa theo cách nói của Hình Triêu Huy, nội bộ quốc an ngoại trừ hắn, không có người khác biết chuyện này, vô luận Hình Triêu Huy có chuyện hay không, mình cũng không thể đem bí mật này đơn giản tiết lộ ra. Trương Dương nói: "Lệ Phù, tôi sớm không có dính dáng cùng quốc an, chuyện của Hình Triêu Huy tôi cũng không rõ ràng lắm, cô theo dõi tôi có mục đích gì? Hoài nghi tôi?"

Lệ Phù nói: "Anh và Hình Triêu Huy thật sự không có bất luận giao dịch lén lút gì?"

Trương Dương cười khổ nói: "Nói như vậy mà được à, nói thật cho cô biết, tôi tìm hắn chính là vì ôn chuyện, còn có một mục đích cũng là hỏi thăm một chút chuyện của Văn Linh, chuyện này Chương Bích Quân hẳn là rõ ràng, lúc trước có một thời gian gián điệp Hàn Quốc Thôi Chí Hoán và Văn Linh có yêu đương với nhau, tôi hỗ trợ điều tra, tôi thấy cô ấy đột nhiên thức tỉnh, cho nên tìm lão Hình hỏi một chút chuyện này."

Lệ Phù gật đầu nói: "Được, tôi tạm thời tin tưởng anh!" Cô ấy lấy chìa khoá ra muốn đi cởi còng tay cho Trương Dương, nhưng giữa đường lại thay đổi ý niệm trong đầu: " Không được, nếu như cởi còng cho anh, anh lại có mưu đồ gây rối thì làm sao bây giờ?"

Trương Dương cười ha hả nói: "Cô thật đúng là cho rằng cái còng tay này có thể khó tôi?" Tay phải hắn mang theo cái còng tay đã cởi ra quơ quơ trước mặt Lệ Phù, sau đó ném lên trên cỏ.

Lệ Phù mở to mắt ra nhìn, thằng nhãi này thật sự là làm cho khó tin, Trương đại quan nhân vẻ mặt đắc ý, chỉ là còng tay làm sao còng được mình, chỉ cần vận dụng Súc Cốt Công, dễ dàng thoát khỏi ràng buộc. Hắn cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu vai của Lệ Phù nói: "Nha đầu, tôi đối với cô thật sự không có ý xấu, bằng không, cô cảm thấy trứ có thể chạy trốn ma trảo của tôi?"

Lệ Phù nói: "Trốn không thoát thì trốn không thoát, anh nghĩ rằng tôi sợ à!"

Cái này đến phiên Trương đại quan nhân không chống đỡ được gì, mình có phải là bỏ qua cơ hội tốt không?

Lệ Phù nói: "Đi thôi, tôi đưa anh trở lại, đứng ở rừng cây nhỏ làm gì?"

Trương Dương gật đầu, nhưng lại nhớ tới một việc: "Cô chờ một chút!"

Hắn xoay người đi đến chỗ sâu trong rừng cây.

Lệ Phù vô cùng kinh ngạc nói: "Anh làm gì?" Không bao lâu chợt nghe sau rừng cây truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Lệ Phù mắc cở vẻ mặt đỏ bừng, thằng nhãi này thật sự là quá không biết xấu hổ.

Trương đại quan nhân xả nước xong đi ra, cả người thoải mái nói: "Người có ba cái gấp, xả nước cũng là thoải mái!"

Lệ Phù nói: "Đáng thẹn, tùy tiện tiểu tiện!" Xoay người đi ra ngoài.

Trương Dương nói: "Cái này gọi là hóa thành trời hạn gặp mưa càng hộ hoa!"

Chương Duệ Dung đã đi, Trương Dương ngồi vào xe jeep của Lệ Phù, nhớ tới khi mình rời đi quốc an, ngay cả xe tải da cũng bị bọn họ lấy đi, không khỏi cảm thán nói: "Quốc an thật sự là tuyệt tình, cho dù tôi không hợp tác với các người, một chút nhân tình cũng nên có chứ, sao có thể đem xe tải của tôi đi luôn, cô nói cái tổ chức này có phải là quá vô tình không?"

Lệ Phù khởi động xe jeep nói: "Làm cái nghề này của chúng tôi, thì không cho phép có hai chữ nhân tình. Chỉ cần động tình cảm, làm chuyện gì đều sẽ có cố kỵ, tay chân không thể thoải ami1, đối với một gã đặc công mà nói là nguy hiểm trí mạng. "

Trương Dương nói: "Cô với tôi sẽ không động một chút tình cảm?"

Lệ Phù nói: "Tôi cảm thấy con người anh đặc biệt buồn chán, một thằng đàn ông mà cả ngày chỉ tình tình ái ái, anh không phiền tôi cũng thấy phiền."

Trương Dương cười ha hả nói: "Được, tôi không đề cập tới, đúng rồi, chúng ta vừa rồi nói lão Hình có chuyện rốt cục là sao?"

*****

Lệ Phù nói: " Nếu anh đã cắt đứt quan hệ cùng quốc an, chuyện này anh không cần hỏi đến, cái này đối với tất cả mọi người đều tốt. "

Trương Dương gật đầu, Lệ Phù nói xác thực rất có đạo lý.

Lệ Phù nói: "Đưa anh đi đâu?"

Trương Dương lúc này mới nhớ tới Trần Tuyết còn đang Hương Sơn biệt viện, Lệ Phù tuy rằng có quan hệ không tồi với hắn, nhưng dù sao cũng là đặc công quốc an, Trương Dương cũng không muốn cô ấy lý giải nhiều sinh hoạt của mình, hắn chỉ chỉ phía trước nói: "Phía trước rẽ phải là được. "

Lệ Phù dựa theo chỉ dẫn của hắn đi về phía trước, rất nhanh thì phát hiện đây là một đường lên núi, cô ấy có chút vô cùng kinh ngạc nói: "Cái này là muốn đi đâu?"

Trương Dương nói: "Sơn Dã Nhân Gia, tôi mời cô ăn, hai ta lâu như vậy không gặp, mượn cơ hội này ôn chuyện. "

Lệ Phù nói: "Tôi và anh không có cũ tình gì!" Lời tuy nhiên nói như vậy nhưng vẫn dựa theo ý của Trương Dương làm.

Sơn Dã Nhân Gia sinh ý rất vắng, tuy rằng trên tin tức đã tuyên bố tin tức nghiên cứu chế tạo thành công kháng thể của bệnh độc, thế nhưng trước khi kháng thể chưa có đưa ra thị trường dân chúng vẫn giảm thiểu ra ngoài hoạt động.

Trương Dương và Lệ Phù ngồi ở trên lầu, trên này chỉ có cái bàn của bọn họ, từ vị trí bọn họ có thể thấy được vẻ đẹp của núi rừng, Lệ Phù tán thưởng cảnh sắc, Trương Dương nhân cơ hội tán thưởng dung nhan kiều diễm của Lệ Phù, một khoảng thời gian không gặp, Lệ Phù trở nên càng xinh đẹp, nhớ tới tình cảnh vừa rồi trong rừng cây cưỡi ở trên người của Lệ Phù, thân thể của Trương đại quan nhân lại bắt đầu rục rịch.

Lệ Phù quay đầu lại, từ trong ánh mắt của hắn thấy được lửa cháy không giấu diếm đc, cô ấy cười nói: "Anh rất thích tôi?"

Trương Dương nói: "Lời vô ích, không thích tôi có thể dễ dàng tha thứ cho cô như thế?"

Lệ Phù mặt cười hơi nghiêng, hạ giọng nói: "Tôi rất nguy hiểm!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Cho dù cô là cọp mẹ, tôi cũng không sợ, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!"

Lệ Phù cắn cắn môi anh đào, nhỏ giọng mắng một câu: "Lưu manh!"

Trương đại quan nhân hai chân vươn đi, để ở chính giữa hai đùi đẹp của Lệ Phù, nhẹ nhàng ma sát.

Lệ Phù cũng không có tránh né, nhìn hắn nói: "Có phải là cảm thấy rất đã ghiền?"

Trương Dương cười gật đầu nói: "Cũng được, chịu thiệt của cô nhiều như vậy, dù sao cũng phải cho tôi chiếm chút tiện nghi, tìm về chút cân đối tâm lý. "

Lệ Phù nói: "Trương Dương, tôi phát hiện, anh càng ngày càng con nít. "

Trương Dương nói: "Đó là bởi vì tôi quan tâm cô. "

Lệ Phù nở nụ cười hì hì, cô ấy vươn ngón tay ngọc nhỏ và dài búng một cái trên trán của Trương Dương nói: "Lời của anh để dành lừa gạt nữ sinh đi, tôi không dễ dàng mắc câu như vậy đâu. Anh và Sở Yên Nhiên đính hôn phải không? Không cần tôi nhắc nhở anh, một người đàn ông quan trọng nhất là cái gì? Là trung thành. "

Trương đại quan nhân rõ ràng bị nói trúng chỗ đau, hắn buông lỏng chân ngọc của Lệ Phù, cầm lấy bình rượu tự rót một ly, Lệ Phù nói: "Không phong độ, mất hứng?"

Trương Dương lúc này mới rót rượu cho cô ấy, thở dài nói: "Lệ Phù, tôi có bệnh. "

Lệ Phù mở to đôi mắt đẹp.

Trương Dương nói: "Tôi ăn trong chén còn muốn trong nồi. "

Lệ Phù rõ ràng ý tứ của hắn, nói: "Anh đó, coi như có chút tự hiểu lấy mình. Nhưng tiện nghi không có khả năng đều cho một mình anh chiếm. "

Trương Dương nói: "Tôi không nói chuyện tình cảm, tiện nghi cái gì!", nâng ly rượu chạm ly với Lệ Phù nói: "Vậy thì, lão Hình rốt cuộc phạm vào chuyện gì?"

Lệ Phù nhấc chân đá hắn một chút: "Con người anh đúng là có bệnh, một là háo sắc, hai là to mò, lão Hình hiện tại chỉ là bị liệt vào đối tượng hoài nghi, cũng không có nói hắn nhất định cũng là nội gián. Anh đã cắt đứt quang hệ cùng tổ chức, không hỏi đến việc này, hiểu chưa?" Trương Dương gật đầu, hắn uống rượu nói: "Nhưng tôi luôn cảm thấy lão Hình không phải loại người như vậy, các người không phải lầm chứ?"

Lệ Phù nói: "Hắn có hay không có vấn đề, anh nói không tính, tôi nói cũng không tính, nói chung anh nhớ kỹ, sau này không nên liên lạc với hắn. "

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại mới phát hiện, lúc trước rời khỏi tổ chức thật sự rất sáng suốt, nếu như không, hiện tại tôi chẳng phải cũng thành đối tượng hoài nghi của các người?" Lệ Phù uống rượu nói: "Cho nên anh phải quý trọng sinh hoạt hiện tại của mình, không nên trộn lẫn đến chuyện tình nội bộ của tổ chức. " Cô ấy dừng một chút lại nói: "Bất quá với tính tình của anh thì không có khả năng, anh thích xen vào việc của người khác quá. "

Trương Dương nói: "Cô nói chuyện không công bằng, lúc trước tôi thành thật làm cán bộ quốc gia của tôi, là các người chủ động tìm tôi, lại nói tiếp, người dẫn đường của tôi cũng là lão Hình, các người nói hắn có chuyện, tôi đánh chết cũng không tin. ",

Lệ Phù nói: " Chuyện anh và hắn gặp mặt tôi sẽ không nói, Chương Duệ Dung tôi cũng sẽ dặn dò, cô ấy hẳn là sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài, sau này anh làm việc cẩn thận một ít, tận lực không nên trêu chọc phiền phức không tất yếu. ",

Trương Dương nói: "Còn cô? Có phải là sau này tôi cũng không có thể liên lạc với cô?"

Trong đôi mắt đẹp của Lệ Phù hiện lên một tia ưu thương. Cô ấy nhẹ giọng nói: "Trương Dương, anh nghĩ cái gì, tôi rõ ràng, nhưng tính chất công tác của chúng ta khác biệt chúng ta đi cũng không phải cùng một con đường. " Cô ấy nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, đứng dậy nói: "Tôi phải đi, còn nữa... ", cô ấy rõ ràng có chút do dự, một lát sau mới nói: " Bệnh độc loại R hẳn là không phải thiên tai, mà là người gây ra, hiện tại có kháng thể, sớm nhất là tìm được trong cơ thể của Văn Linh."

Cái trước Trương Dương từ trong miệng của Văn Quốc Quyền nghe được, thế nhưng trên người Văn Linh có kháng thể bệnh độc hắn cũng không hay biết, vô luận là Văn Quốc Quyền hay là La Tuệ Trữ cũng không có nói với hắn chuyện này, nghe được tin tức này đầu óc của Trương Dương nhất thời có chút loạn, chuyện này phía sau thật đúng là phức tạp.

Lệ Phù đã đi, chỉ còn lại có Trương Dương một người ngồi ở chỗ kia, hắn suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, trên người Văn Linh sao có kháng thể?

Vô luận thể là phát hiện thế nào, phổ thông dân chúng là sẽ không quan tâm vấn đề này, bọn họ quan tâm chính là loại kháng thể này có hữu hiệu hay không, có thể tiêu diệt bệnh độc hay không, hoàn toàn khống chế tình hình bệnh dịch. Sự thật chứng minh, kháng thể là có hiệu quả, trong phạm vi toàn quốc đã ổn định.

Trương Dương ở lại kinh thành đã không có ý nghĩa đặc biệt, hắn nói một tiếng với vợ chồng Văn Quốc Quyền, chuẩn bị trở về Nam Tích, lúc tới là trực thăng đem hắn tới, lúc đi đương nhiên không được long trọng như vậy, Trương Dương mua vé xe lửa, hiện tại vé xe lửa cũng dễ mua, mọi người tận lực xuất hành trong cái thời kỳ phi thường này.

Buổi tối trước khi đi, Trần Tuyết vì hắn làm bữa cơm tiễn đưa cho hắn, cơm tối, Trương Dương mang theo Trần Tuyết đi tới hầm ngầm dạo qua một vòng, vì thăm dò cái mạch nước ngầm kia, hắn đặc biệt mua một bộ đồ da.

Bơi xuôi dòng, có một chút cảm giác thoải mái, Trương Dương lợi dụng song tưởng khống chế tốc độ mang theo Trần Tuyết đi tới chổ quyết đấu của Kim Quyên Mậu và Tùy cung vài đại cao thủ, Trần Tuyết chỉ cần nghe Trương Dương miêu tả tình cảnh ngay lúc đó mà cũng cảm thấy nhìn thấy giật mình. Nhìn vết kiếm dài hơn hai mét trên thạch bích Trần Tuyết tràn ngập khó tin nói: " Lực lượng của con người có thể lớn đến loại tình trạng này? Kim Quyên Mậu có thể một kiếm bổ nát nham thạch?"

*****

Trương Dương nói: "Nói chính xác hơn là ông ta dùng không phải kiếm, Thê Phong Khổ Vũ trong bản dập chính là ông ta sáng chế. "

Trần Tuyết nói: "Dựa theo cách nói của anh, Kim Quyên Mậu lúc đó ở tại gần Hương Sơn, cho nên ông mới lưu lại nhiều đồ như vậy ở chỗ này. ",

Trương Dương gật đầu nói: "Rất có khả năng, lúc trước ông ta hẳn là ở gần đây, hơn nữa người nhà của ông cũng có thể ở gần đây, Kim Quyên Mậu ám sát Tùy Diễm đế không thành công, phỏng chừng lúc đó cũng không có bị bắt, ông ta trằn trọc đi tới đây, thế nhưng hắn không ngờ Tùy cung cao thủ cũng theo đuôi tới, bọn họ vẫn truy đến nơi đây, Kim Quyên Mậu không còn đường lui, rơi vào trong vòng vây của T cung cao thủ, ở chỗ này triển khai tử chiến với bọn họ, cuối cùng mọi người đồng quy vu tận. ",

Trần Tuyết cảm thán nói: "Tuy rằng không có nhìn thấy, thế nhưng từ những cái vết tích đánh nhau đến chết sống này cũng có thể đủ tưởng tượng ra tình hình chiến đấu ác liệt. "

Trương Dương nói: "Tôi vốn đang cho rằng có thể ở chỗ này phát hiện ra một ít võ công bí tịch, hay là bí mật khác, nhưng cái còn lại chỉ có một thanh trường đao, một đầu mâu, còn có vài đầu mũi tên. "

Trần Tuyết nói: "Văn Linh đang tìm cái gì? Vậy khối nghịch chuyển Càn Khôn có quan hệ với Kim Quyên Mậu sao "

Trương Dương cười nói: "Chỉ mong ghi chép trên khối bản dập chỉ là võ công bí tịch. "

Trần Tuyết nói:, "Nếu như trong cơ thể của cô ấy thật sự có ý thức của Lan quý phi, cô ấy có thể một lòng muốn trở lại thế giới của mình hay không?"

Trương Dương nói: "Em có nghĩ tới hay không? Nếu như cô ấy thật sự là Lan quý phi, cô ấy trải qua loại phương thức nào đi tới thế kỷ hai mươi niên đại chín mươi? Mượn xác hoàn hồn? Có thể sao? Ý thức con người có thể xuyên qua thời không sao? Tôi là một đảng viên cộng sản, tôi là một người chủ nghĩa duy vật, tôi không tin trên đời này sẽ có chuyện mượn xác hoàn hồn. " Trần Tuyết thản nhiên cười nói: "Anh không tin, chưa chắc đại biểu không tồn tại. Văn Linh nếu như coi trọng khối bản dập, nói không chừng trên bản dập có câu đố chúng ta muốn biết. ",

Trương Dương nói: " Lòng hiếu kỳ của em đúng là mạnh hơn so với tôi một ít, vô luận trên khối bản dập viết cái gì, tôi cũng sẽ không đi quản, người không đụng tôi tôi không đụng người, chỉ cần cô ấy thành thật, chỉ cần cô ấy không xúc phạm lợi ích của tôi, tôi sẽ mặc kệ cô ấy muốn làm gì?"

Trần Tuyết không nói chuyện, trong lòng hoài nghi thái độ đối với lời nói kiềm giữ của Trương Dương, Trương Dương sẽ thành thật, có trời mới tin.

Hai người từ mạch nước ngầm trở về, Trương Dương sử dụng xi măng và gạch đá chuẩn bị tốt lấp cái cửa động lại, nếu Kim Quyên Mậu và vậy vài cao thủ Tùy cung đã an nghỉ, sau này không nên quấy rối bọn họ thanh tĩnh thì tốt hơn.

Nhân sinh luôn luôn tràn ngập đủ loại trùng hợp, Trương Dương ở trạm xe lửa gặp Cố Dưỡng Dưỡng, mái tóc đen dài của Cố Dưỡng Dưỡng đã được buột xõa hai bên, áo màu hồng, quần jean màu xanh, trong đám người có vẻ bắt mắt, Trương Dương chen đoàn người đi qua hướng cô ấy, đi tới phía sau Cố Dưỡng Dưỡng đưa tay vỗ vỗ đầu vai của cô ấy nói: "Dưỡng Dưỡng!", Cố Dưỡng Dưỡng có chút kinh ngạc của xoay người lại, khi cô ấy nhìn thấy Trương Dương, trên mặt cười lộ ra nụ cười hiểu ý: "Anh rể, trùng hợp vậy!", nghe được những lời này của Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương ngây ngẩn cả người, hắn vốn tưởng rằng Cố Dưỡng Dưỡng là đến đây đưa mình, lúc này mới lưu ý đến túi du lịch trong tay cô ấy, Trương Dương nói: "Em muốn đi ra ngoài?"

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu nói: "Em đi Giang thành!",

Trương Dương nói: "Cũng không nói anh một tiếng, chúng ta đi cùng một đường. " Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em còn tưởng rằng anh đã đi, nếu không khẳng định gọi điện thoại cho anh. "

Lựa chọn xuất hành trong loại thời kỳ phi thường này cũng không nhiều, Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy Trương Dương, theo hắn đi đến toa giường nằm, vừa vặn trong phòng của Trương Dương không có an bài những người khác, Cố Dưỡng Dưỡng chỉ mua vé giường cứng, Trương Dương giúp cô ấy đổi vé khác.

Trương Dương giúp Cố Dưỡng Dưỡng đem hành lý đặt vào phòng, Cố Dưỡng Dưỡng vỗ vỗ bàn tay, ngồi xuống trên giường đối diện Trương Dương, cười nói: " Em cứ tưởng phải đi một mình buồn chán, lúc này hay rồi, có anh rể nói chuyện với em. " Trương đại quan nhân lúc này mới ý thức được ở cùng Cố Dưỡng Dưỡng cũng không phải chuyện tốt gì, tình cảm của tiểu nha đầu đối với mình hắn đã sớm biết rõ trong lòng, tuy rằng thằng nhãi này rất là loạn tình cảm, nhưng hắn vẫn có quan đức, có nguyên tắc, đại trượng phu có cái nên có việc không nên làm, đối mặt với cô em vợ si tình, Trương đại quan nhân phải đúng mực, giữ cự ly thích hợp, nếu không hắn sẽ làm thất vọng gia đình, càng thẹn với Cố Giai Đồng đã rời đi nhân thế.

Cố Dưỡng Dưỡng rất hài lòng, cho tới nay cô ấy luôn chờ mong cơ hội ở chung đơn độc với Trương Dương, từ kinh thành đến Giang thành, cần hơn mười mấy giờ, đêm nay chín giờ xuất phát, ngày mai sáng sớm bảy giờ mới đến, bọn họ có một đêm thời gian có thể nói chuyện phiếm, Cố Dưỡng Dưỡng nghĩ cả một đêm ở riêng với Trương Dương, trong lòng vừa chờ mong lại có chút khẩn trương.

Trương Dương rất nhanh điều chỉnh tâm tính, mình trong phương diện tình trường có thể nói là thân kinh bách chiến, Cố Dưỡng Dưỡng là cô em vợ của hắn, nhất định phải chuẩn xác, chỉ cần hắn tâm tĩnh như nước, đem Cố Dưỡng Dưỡng trở thành em gái, tự nhiên sẽ không sợ cô ấy, có câu là không làm chuyện đuối lý không sợ quỷ gõ cửa, chỉ cần trong lòng thanh thản, có cái gì phải sợ?

Xe lửa rời đi, bọn họ hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy không biết nên nói cái gì, cùng nhau nở nụ cười.

Trương Dương nói: "Anh đã quên hỏi em, đi Giang thành làm gì?"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Ba em đi Giang thành, nghe nói cãi nhau với anh của em rất lớn, hai người bọn họ tính tình đều rất cứng, trong nhà lại theo ba, em thật không muốn tình cảm giữa bọn họ xảy ra vấn đề, cho nên em muốn đi khuyên bọn họ. "

Trương Dương gật đầu, chuyện của nhà máy chế thuốc Giang thành hắn cũng biết, Cố DoãnTri quyết định muốn thu hồi quyền quản lý của Cố Minh Kiện, Cố Minh Kiện luôn luôn tự cho mình là rất cao, hắn là sẽ không đơn giản đem quyền quản lý giao ra, cho nên cha con sinh ra mâu thuẫn và phân tranh là rất bình thường, cũng là không thể tránh được.

Lúc đầu Trương Dương không thích hợp bình luận Cố Minh Kiện, thế nhưng lo lắng đến Cố Dưỡng Dưỡng quá đơn thuần, cô ấy chưa chắc có năng lực giải quyết được chuyện này. Trương Dương nói: "Dưỡng Dưỡng, tính tình của Minh Kiện có chút táo bạo, hắn muốn chứng minh năng lực của mình. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh của em đích thật là hiếu thắng, thế nhưng anh ấy không có ý xấu, nhà của em chỉ có anh ấy là con trai, ba em đối với anh ấy kỳ vọng rất cao. Nguyên nhân chính là vì như vậy, anh của em mới càng nóng lòng muốn biểu hiện mình, nhớ lúc chị của em gặp chuyện không may, anh ấy đã từng nói với em, chị đi, ba cũng già, sau này anh ấy muốn vực dậy cái nhà này, gánh chịu trách nhiệm chiếu cố gia đình. "

Trương Dương gật đầu.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Nhà của em chỉ còn lại có ba, em không có hùng tâm tráng chí gì, em chỉ muốn người một nhà bình an, thật ra có đôi khi em suy nghĩ, một gia đình quan trọng nhất là bình an, là mọi người cùng một chỗ, đây là một loại hạnh phúc lớn nhất. "

Trương Dương không nói chuyện, Cố Dưỡng Dưỡng nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, cô ấy đã từng trải qua rất nhiều, hiện tại có thể hồi phục sinh hoạt bình thường đã cảm thấy mỹ mãn. Thế nhưng lo cho gia đình, cũng chỉ có cô ấy nghĩ như vậy, Giai Đồng lúc còn sống có yêu cầu rất cao đối với bản thân, cô ấy phấn đấu nhiều, hơn nữa sự nghiệp thành công, làm con trai duy nhất trong gia đình, Cố Minh Kiện đương nhiên được cha ký thác kỳ vọng rất cao, nhưng mà nhìn hành động của Cố Minh Kiện mấy năm nay, quả thật khiến cho Cố Doãn Tri thất vọng.

Trương Dương vốn tưởng rằng trải qua sự kiện hít thuốc phiện đả thương người, Cố Minh Kiện có thể hoàn toàn nhận rõ mình, bây giờ xem ra, cuộc sống của Cố Minh Kiện từ đầu đến cuối đều bị vây một trạng thái đần độn, người kiêng kị nhất cũng là không có tự hiểu lấy mình, trên người của Cố Minh Kiện căn bản không tìm được cẩn thận thâm trầm của cha, nhìn xa trông rộng càng không thể nào nói đến, tại điểm này Cố Giai Đồng càng giống cha hơn, về phần Dưỡng Dưỡng chỉ là một người con gái nhu thuận đơn thuần, chị rời đi, cô ấy càng thêm quý trọng người nhà, hy vọng người một nhà hòa thuận, ngàn vạn không nên gặp chuyện không may.

*****

Trương Dương đối với quan hệ cha con của Cố Doãn Tri và Cố Minh Kiện cũng không lạc quan, nguyên nhân chủ yếu vấn đề còn đang trên người của Cố Minh Kiện, Cố Minh Kiện sau khi tiếp quản nhà máy thuốc Giang thành liên tiếp hành động biểu lộ đầy đủ táo bạo và liều lĩnh của hắn, luận đến bằng cấp Trương Dương so ra kém Cố Minh Kiện, thế nhưng trong phương diện dùng người Trương đại quan nhân vượt xa Cố Minh Kiện mười tám con đường, hắn hiểu được biết người khéo dùng, hắn lý giải sở trường của mình ở chỗ khai thác cục diện, gặp phải cục diện đánh không ra, loạn thành một cục, hắn sẽ một đao triển khai, thế nhưng khi cục diện chân chính mở ra, liên quan đến quản lý và xây dựng cụ thể, Trương đại quan nhân cũng là hỏng bét, cho nên hắn mới nể trọng Thường Lăng Phong, trên người của Thường Lăng Phong có bình tĩnh mà hắn không bằng được, phương diện quản lý và kinh tế cũng là chuyên gia, thế nhưng trên người Trương Dương mình có khí phách và quyết đoán Thường Lăng Phong không có, hơn nữa tại phương diện dùng người hắn cho tới bây giờ đều rất khai sáng, dùng người thì không nghi người nghi người thì không dùng người, tất cả cái này chồng chất lên thì cấu thành mị lực dụng người của Trương đại quan nhân.

Cố Minh Kiện thiếu cũng là mị lực dụng người như thế, hắn không có trình độ quản lý cao siêu, cũng không có quyết đoán dùng người, tiếp thu nhà máy thuốc, đem trụ cột của nhà máy thuốc là Thường Hải Thiên xa lánh ra ngoài, sau đó lại dẫn phát tới nhân viên quản lý trung tầng trốn đi tập thể, cái này đã không thể dùng nóng lòng chứng minh năng lực mình để giải thích. Trương Dương trước mặt Cố Dưỡng Dưỡng nói chuyện tương đối khách khí, thật ra hắn đã nhìn ra Cố Minh Kiện là năng lực cá nhân và mị lực tất cả đều có khiếm khuyết.

Trương Dương trên điểm này cũng cảm thấy không giải thích được, Cố Doãn Tri luôn luôn nhìn người rất chuẩn, thế nhưng ông đối với con trai của mình vì sao không có nhìn rõ? Xem ra ai ai cũng đều có khuyết điểm, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có thể bởi vì Cố Doãn Tri và con trai gần quá, cho nên rất nhiều khuyết điểm của hắn không có thể thấy rõ, hay là bởi vì trong mắt của cha, con cái đều là hoàn mỹ không sứt mẻ, mặc dù là có khuyết điểm, ông cũng cho rằng có thể cải chính, cho nên mới cho hắn cơ hội. Có một điều Trương Dương tin tưởng, lần này Cố Doãn Tri khiến cho con trai giao ra quyền quản lý nhà máy thuốc là hạ quyết tâm, hẳn là sẽ không thay đổi ước nguyện ban đầu.

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng tới khuya mới ngủ, Trương Dương rất nhanh chóng ngủ, nhưng Cố Dưỡng Dưỡng không lập tức ngủ, nằm ở trên giường, nghe hô hấp của Trương Dương, khóe môi của cô ấy lộ ra một nụ cười ấm áp, lúc này nội tâm của cô ấy ấm áp bình thản như vậy, cô ấy phát hiện ra chỉ có lúc đối mặt Trương Dương, cô ấy mới nguyện ý đem tất cả tâm sự của mình nói hết ra, cũng chỉ có cùng hắn một chỗ, mới có cảm giác an toàn như vậy, cô ấy hạnh phúc tùy thời đều có thể ngủ, rồi lại nhắc nhở mình ngàn vạn lần không thể ngủ, cô ấy muốn tỉnh để cảm nhậ loại hạnh phúc này, cô ấy muốn hưởng thụ mỗi một phút mỗi một giây cùng một chỗ với Trương Dương...

Bởi vì kinh thành là chổ nặng nhất của tình hình bệnh dịch viêm phổi loại R, cho nên khách từ kinh thành đến đều đã bị đặc biệt chiếu cố, xe lửa còn chưa có đến Giang thành, nhân viên phục vụ cứ tới đây thông báo, khiến cho hành khách xuống xe tại Giang thành chuẩn bị cho tốt chứng minh thân phận và vé xe, căn cứ theo quy định của Giang thành, tất cả từ lữ khách kinh thành tới phải bị cách ly, sau 48 tiếng đồng hồ không có phát bệnh trạng mới có thể cho đi.

Cố Dưỡng Dưỡng nghe được tin tức này không khỏi có chút hoảng, cô ấy từ kinh thành đến đây, không ngờ rằng tới Giang thành cũng không thể lập tức nhìn thấy người nhà, ngược lại bị cách ly, Trương Dương cũng không khỏi nhíu mày, thấy vẻ mặt bất lực của Cố Dưỡng Dưỡng, trong lòng sinh yêu thương, Cố Dưỡng Dưỡng là một học sinh, tiếp xúc xã hội cũng không nhiều, gặp phải việc này quả thật không biết xử lý như thế nào.

Trương Dương nhanh chóng làm ra quyết định, chuyện của Dưỡng Dưỡng hắn phải xen vào, dù sao cũng không tốn mấy ngày, hắn quyết định xuống xe tại Giang thành, đem Cố Dưỡng Dưỡng đưa đến bên cạnh Cố Doãn Tri rồi đi.

Cố Dưỡng Dưỡng nghe được Trương Dương cũng muốn cùng cô ấy xuống xe, mừng rỡ đến nổi mặt cười đỏ lên.

Tuy rằng kháng thể đã thành công nghiên cứu chế tạo ra, thế nhưng hiện nay cũng không có đưa ra thị trường với quy mô lớn, cho nên giám sát và dự phòng của các nơi đối với tình hình bệnh dịch vẫn đang không dám thả lỏng, Trương Dương xuống xe lửa lập tức cảm giác được điểm này, trạm xe lửa Giang thành đặc biệt thiết lập thông đạo kiểm tra sức khoẻ, tiến hành kiểm tra nhiệt độ cơ thể đối với lữ khách, thường thì, lập tức tiến hành kiểm tra thêm một bước, đối với lữ khách từ kinh thành tới tiến hành chiếu cố trọng điểm, thật ra thì Giang thành ngày hôm qua cũng phát hiện ra một ca bệnh, người bị nhiễm bệnh viêm phổi loại R cũng là từ kinh thành tới, cho nên Giang thành mới làm ra quyết định, tiến hành giám sát trọng điểm đối với lữ khách từ kinh thành tới, xuống xe liền cách ly 48 tiếng đồng hồ, không có bệnh trạng mới có thể thả bọn họ đi.

Rất nhiều lữ khách từ kinh thành tới đều biểu thị bất mãn đối với cái quy định này, cho rằng Giang thành xâm phạm nhân quyền của bọn họ, nhân viên công tác phụ trách tiến hành kiểm tra sức khoẻ kiên trì giải thích, dù sao hiện tại là thời kì phi thường, chính phủ Giang thành ra cái chính sách này cũng là bất đắc dĩ, vì bảo đảm tình hình bệnh dịch bị tiêu diệt, không đến mức tiến thêm một bước khuếch tán.

Thông qua giải thích của bọn họ, phần lớn lữ khách đều biểu hiện ra lý giải và phối hợp, Trương Dương giúp Cố Dưỡng Dưỡng cầm hành lý, hắn gọi điện thoại cho Khương Lượng, Khương Lượng nghe nói lúc này hắn từ kinh thành trở về, không khỏi cảm thán nói: "Cậu thật là biết chọn thời gian, thành phố vừa mới họp, chỉ cần là từ kinh thành tới, trước cách ly 48 tiếng đồng hồ. "

Trương Dương mắng: "Ai làm ra quyết định khốn nạn này thế?" Thật ra lúc hắn mắng cũng đã nghĩ đến là Đỗ Thiên Dã.

Khương Lượng thở dài nói: "Còn có thể là ai, thật ra Đỗ bí thư cũng là bất đắc dĩ, hiện tại viêm phổi loại R huyên náo như thế, toàn bộ xã hội đều giật mình. Ai không lo lắng vì dân chúng thành phố của mình? Tên nhóc cậu sap không trở về Nam Tích của cậu, chạy đến Giang thành làm gì?"

Trương Dương nói: "Anh ít nói nhảm, tôi không có bệnh, nhanh chóng đến đây đón tôi, cách ly 48 tiếng đồng hồ, dựa vào cái gì? Quay đầu lại tôi tìm Đỗ Thiên Dã lý luận. "

Khương Lượng nói: "Cậu đừng tìm ổng, nếu như cậu tìm được, thế nào cũng bị đá văng ra trong vòng mười giây, Đỗ bí thư có tiếng là thiết diện vô tư. " Hắn dừng lại một chút nói: "Cậu chờ một chút, tôi an bài, cho người đi đón cậu, bất quá tên nhóc cậu đừng hãm hại tôi, thật không có bệnh chứ?"

"Anh mới có bệnh đấy!" Trương Dương hầu như rống lên.

Khương Lượng nở nụ cười ha ha: "Cậu kiên trì chờ đi!"

Trương Dương cúp điện thoại, Cố Dưỡng Dưỡng ở một bên lẳng lặng chờ hắn, chỉ cần Trương Dương cùng cô ấy, bất luận chuyện gì cô ấy đều không cần lo lắng, cô ấy có loại mê tín gần như sùng bái đối với Trương Dương, cho rằng Trương Dương bất luận chuyện gì đều có thể làm được.

Một gã nhân viên công tác chú ý tới bọn họ, hướng về phía bọn họ kêu lên: "Hai người đến đây!"

Trương Dương vẫn đang đứng ở nơi đó căn bản không có ý phản ứng hắn.

Nhân viên công tác đã đi tới bọn họ, có chút cả giận nói: "Này, gọi các người đấy, anh không nghe à?"

Trương Dương nói: "Gọi chúng tôi làm gì? Chúng tôi đứng đây, có cái gì sai sao?"

"Vé xe, chứng minh thân phận!" Nhân viên công tác lạnh như băng nói.

Trương đại quan nhân trong lòng nói mình rời Giang thành không bao lâu, ngay cả loại tiểu nhân vật đều dám lên mặt với mình, hắn đang muốn phát tác, lại nghe một âm thanh kinh hỉ kêu lên: "Trương Dương, trời! Thật là cậu!"

Trương Dương ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một người mặc áo trắng mang mũ khẩu trang đi tới hắn, Trương Dương trong lúc nhất thời không có thể nhận ra là ai, người nọ đi tới trước mặt Trương Dương cười tháo khẩu trang xuống, Trương Dương lúc này mới nhận ra người trước mắt tự nhiên là Trần Quốc Vĩ ở cùng một ký túc xá lúc trước hắn thực tập ở tại bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương, Trần Quốc Vĩ hiện tại công tác tại bệnh viện nhân dân Giang thành, khi tình hình bệnh dịch viêm phổi loại R xuất hiện, hắn là người trước hết chủ động yêu cầu đi đầu, đơn vị đưa hắn đến trạm xe lửa gia nhập vào tổ kiểm dịch. Trần Quốc Vĩ trong quá trình chống lại viêm phổi loại R biểu hiện tương đối dũng cảm, bởi vậy cũng thu được khen ngợi, trở thành nhóm đầu tiên nhập đảng vì là một trong những người công tác ưu tú.

Tên nhân viên công tác kia thấy Trần Quốc Vĩ nhận thức Trương Dương, vì vậy không hề dây dưa, xoay người đi chổ khác, Trần Quốc Vĩ đem Trương Dương kéo đến hỏi: "Tôi nói bạn thân này, rốt cục là sao?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)