Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0760

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0760: Lo chuyện bao đồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trình Diễm Đông gần đây vẫn đều rất bận, chuyện tình rất nhiều, ủy ban kỷ luật bí thư Mã Thiên Dực đem chuyện điều tra Tiết Chí Nam giao cho cục trưởng công an Triệu Quốc Cường, Triệu Quốc Cường khi tìm hiểu chuyện này, phát hiện chuyện này thiếu chứng cứ. Muốn điều tra rất khó, hắn đem chuyện này giao cho Trình Diễm Đông, Dương Vân mất tích do Trình Diễm Đông điều tra, Trình Diễm Đông tiếp nhận cái vụ án này đã trải qua phân tích, phái cảnh viên đến bệnh viện tâm thần Thanh Hồ lục soát, nhanh chóng phát hiện Dương Vân ngay trong căn phòng bỏ trống ở phía sau hoa viên của bệnh viện Thanh Hồ.

Trình Diễm Đông và Trương Dương đến tiệm rượu mới mở gần ủy ban thể dục uống, Trình Diễm Đông uống hai ly không nhịn được oán giận lên: "Chuyện tình trôi qua lâu như vậy, chứng cứ gì cũng không có, Dương Vân lại không biết, kêu tôi tra án cưỡng gian, tra từ chổ nào đây?"

Trương Dương nâng ly rượu chạm ly cùng hắn, hai người uống một hơi cạn sạch, Trương Dương có chút đồng tình nói: "Triệu Quốc Cường có phải là nhằm vào cậu không? Sao đem chuyện vướng tay chân như thế giao cho cậu đi làm?"

Trình Diễm Đông nói: "Vậy thì không đến mức, bệnh viện Thanh Hồ lúc đầu thuộc về phạm trù quản hạt của khu Hà Tây, Dương Vân mất tích quả thật thuộc về chuyện trong phạm vi chức trách của tôi. "

Trương Dương nói: "Nếu như chuyện của Dương Tinh cử báo là thật, Tiết Chí Nam hẳn không phải là thứ tốt.. "

Trình Diễm Đông nói: "Cái vụ án này tra không nổi nữa, Dương Tinh ồn ào tuy rằng rất vang, nhưng cô ấy nói rất nhiều chuyệ đều thiếu chứng cứ, hiện tại tình tiết then chốt của vụ án đều trên người của Dương Vân, cô ấy si ngốc ngơ ngác, nghe bác sĩ nói là một loại chứng cưỡng bức, một loại chứng tự phong tỏa mình, cô ấy đem mình phong bế trong ý thức của mình. Bên ngoài bất luận chuyện tình gì cũng không thể khiến cho cô ấy chú ý. "

Trương Dương nói: "Tôi có thể có thể giúp được một ít.. "

Trình Diễm Đông có chút vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.

Trương Dương nói: "Tâm bệnh cần có tâm dược trị, muốn khiến cho cô ấy nói. Phải tìm ra căn nguyên khiến cho tự bế của cô ấy. "

Trình Diễm Đông nói: "Dựa theo cách nói của Dương Tinh, Dương Vân tự bế là bởi vì sau khi bị Tiết Chí Nam cưỡng gian không chịu nổi kích động, thế nhưng tình huống lúc đó không nghiêm trọng như vậy, sau đó cha mẹ của cô ấy trước sau mất đi, mới làm cô ấy thành cái dạng này. "

Trương Dương nói: "Vậy bắt đầu ra tay từ chổ của cha mẹ cô ấy, tôi đi theo cậu thử một lần.. "

Trình Diễm Đông nói: "Ngài thật có nắm chắc?"

Trương Dương nói: "Không gặp bệnh nhân trước, khó mà nói. "

Trình Diễm Đông nói: "Nếu như thật sự có thể cho Dương Vân mở miệng nói, như vậy chuyện này có thể tra ra manh mối. ".

Trương Dương nói: "Tôi ghét nhất người khác ỷ mạnh hiếp yếu, nếu như Tiết Chí Nam thật sự khốn nạn như thế. Tôi thật sẽ sẽ ôm chuyện bất công của thiên hạ, muốn vì dân trừ hại. "

Trình Diễm Đông nói: "Chuyện này có phải là nên trưng cầu ý kiến của cục trưởng Triệu một chút?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần, nếu như cậu nói với hắn, chuyện này tôi mặc kệ. Triệu Quốc Cường vẫn đều có thành kiến với tôi, lúc trước em trai hắn bị xe của tôi đụng chết, tuy rằng tôi không làm. Nhưng chuyện này từ đầu đến cuối đều là một vấn đề. "

Trình Diễm Đông nói: "Dương Tinh phải nói một tiếng. Chúng ta không giấu diếm được cô ấy. "

Trương Dương lại lắc đầu nói: "Cũng không được, chuyện này tôi có thể giúp cậu, thế nhưng không thể cho những người khác biết.. "

Trình Diễm Đông nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài cho tới bây giờ đều là dám làm dám chịu, lúc nào trở nên lo trước lo sau như vậy?"

Trương Dương lại uống một ly rượu, mới thấp giọng nói: "Chuyện này rất mẫn cảm, cậu biết đấy. Lãnh đạo của chúng ta vừa rồi trải qua một phen chấn động. Ổn định không được bao lâu. "

Trình Diễm Đông có chút mê man nói: "Ngài nói rõ ràng chút, không phải vụ án hình sự bình thường sao? Có quan hệ với các lãnh đạo gì?" Trương Dương nói: "Cậu điều tra phá án là cao thủ, thế nhưng nói tới làm chính trị thì còn kém rất nhiều. Dương Tinh cử báo Tiết Chí Nam. Chuyện này lúc đầu không có gì đặc biệt, nhưng ủy ban kỷ luật Mã bí thư tự mình hỏi đến, chỉ là một người quản lí của Đại Thành Ấn Vụ không sẽ khiến ông ta chú của, mục tiêu của ông ta chính là Liêu Vĩ Trung. Đừng thấy Tiết Chí Nam hiện tại mạnh miệng, một khi tội danh của gã chứng thực. Tôi phỏng chừng phòng tuyến của gã sẽ tan vỡ, Mã bí thư làm công tác ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy, ông ta nhìn vấn đề hẳn là còn muốn chuẩn hơn so với chúng ta, chổ đột phá của ông ta chọn ở trên người của Tiết Chí Nam. "

Trình Diễm Đông nói: "Tôi vẫn không rõ ràng, Mã bí thư là bí thư ủy ban kỷ luật, ông ta tra vấn đề kỷ luật của quan viên cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. "

Trương Dương nói: "Cho nên nói cậu giác ngộ không được, Mã bí thư làm việc tình rất phô trương, trước khi nắm giữ bằng chứng đã khiến cho dư luận xôn xao, hiện tại tất cả mọi người biết ông ta muốn tra Liêu Vĩ Trung, hơn nữa tin đồn này chỉ là một bắt đầu, kế tiếp Mã bí thư sẽ khai triển công tác chỉnh đốn phạm vi lớn ở thành phố Nam Tích, cậu ngẫm lại đi, đội ngũ cán bộ của Nam Tích chúng ta mới thái bình được bao nhiêu ngày? Từ Quang Nhiên khiến cho người người oán trách nhân tâm hoảng sợ. Phần lớn cán bộ không cầu vô công nhưng cầu sống qua bữa, cả đám cũng không dám lớn gan làm việc. Mã bí thư làm như thế, chút ý chí chiến đấu mà mọi người vừa mới tích góp từng chút tất cả đều mất hết, thái độ của lãnh đạo thành phố cũng phân hoá hai cực, mọi người không phải không muốn tra tham ô hủ bại, mà là tại thời kì phi thường này, cho dù tra tham ô hủ bại cũng phải tiến hành kín đáo, điều tra phô trương chỉ làm cho tâm tình khủng hoảng trong đội ngũ cán bộ lan tràn, cũng sẽ khiến cho dân chúng trở nên càng ngày càng không tín nhiệm với chính phủ."

Trình Diễm Đông nói: "Chính trị luôn luôn phức tạp, cũng may tôi làm hình cảnh, loại chuyện này tôi tận lực không xen vào. "

Trương Dương nói: "Cậu là cảnh sát không sai, nhưng cậu cũng là cục trưởng phân cục Hà Tây, sau này cậu làm việc sẽ có thể tiếp xúc với chính trị rất nhiều. "

Trình Diễm Đông nói: "Tôi thật không muốn làm một cảnh quan, tôi muốn chính là cảnh sát, một người cảnh sát có thể tận tay bắt tội phạm!", Trương Dương nói: "Người trong đội ngũ công an muốn làm cảnh quan rất nhiều, có thể an tâm làm cảnh sát rất ít, cậu ngoài miệng nói như vậy, trong lòng chưa chắc nghĩ như vậy. "

Trình Diễm Đông cười khổ nói: "Tại trước mặt ngài tôi có cần phải nói dối sao?"

*****

Trương Dương nói: "Tôi giúp Dương Vân chữa bệnh, cậu ngàn vạn lần phải giữ bí mật, nếu như trị không hết cho cô ấy, mặt mũi của tôi để ở chổ nào? Nếu như trị hết cho cô ấy, cô ấy còn không biết sẽ nói ra cái bí mật kinh người gì, đối với Nam Tích là tốt hay xấu còn chưa biết, thành phố đã đủ rối loạn, tôi cũng không muốn thêm loạn nữa. "

Trình Diễm Đông suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài yên tâm, ngài đã không muốn cho những người khác biết, tôi nhất định sẽ vì ngài giữ nghiêm bí mật này, quay đầu lại tôi chuẩn bị cảnh phục cho ngài. Chúng ta cùng đi bệnh viện Thanh Hồ, theo tình huống hiện nay, ngài giúp Dương Vân chữa trị, nói không chừng thật sự sẽ có chút hiệu quả. " Những lời này của Trình Diễm Đông lộ ra lòng tin không đủ hắn đối với y thuật của Trương Dương.

Trương Dương tuy rằng không có gặp qua Dương Vân, bất quá hắn đối với tình huống của Dương Vân vẫn tương đối lạc quan của, ngay cả người như Văn Linh ngủ say hơn mười năm hắn đều có bản lĩnh làm tỉnh lại, huống chi một cô gái chỉ là đem mình phong bế trong ý thức? Trương đại quan nhân trong lòng rõ ràng. Căn bệnh lo chuyện bao đồng của mình lại tái phát, lần này rốt cục là sẽ làm chuyện tốt hay là chuyện xấu, hắn cũng không rõ ràng.

Trương đại quan nhân là một người nói là làm, đêm đó hắn cùng Trình Diễm Đông cùng đi bệnh viện Thanh Hồ, đương nhiên trước khi đi bệnh viện Thanh Hồ, còn cần thay đồ một chút, hắn mặc cảnh phục vào, lại mang mắt kính không độ, đi theo phía sau của Trình Diễm Đông, lúc hai người tiến vào bệnh viện Thanh Hồ, Trương Dương nói: "Cậu nói loại khí chất này giống tôi, cái này giấu được quang huy của tôi không. "

Trình Diễm Đông nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài biết trên đời này có một từ gọi là tự kỷ không?"

Trương Dương nhe răng cười, thấy phía trước có người chào đón, hắn cuống quít ngậm cái miệng lại, cúi đầu, thành thật đi theo phía sau của Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông đã không còn là lần đầu tiên đến đây, cho nên rất quen thuộc bên này, phụ trách trực ca đêm tối nay chính là phó viện trưởng của bệnh viện Thanh Hồ Vương Cường, vừa nghe nói Trình Diễm Đông lại muốn tìm Dương Vân điều tra tình huống, Vương Cường không khỏi cười khổ nói: "Cục trưởng Trình, còn hỏi à? Cô ấy lần này sau khi tìm được, tâm tình trở nên cực kỳ khẩn trương, từ đầu đến cuối bị vây trong trạng thái khủng hoảng, căn cứ theo hội chẩn của chuyên gia, còn kém hơn tình trạng lúc trước. "

Trương Dương nói: "Kém hơn? Có phải là bệnh của cô ta đã xảy ra biến hóa?"

Vương Cường gật đầu nói: "Vừa có động tĩnh thì cô ấy liền trở nên kinh khủng dị thường, cả người run lên không ngừng, thậm chí phát ra tiếng thét. "

Trương Dương nói: "Nói cách khác cô ấy có phản ứng đối với ngoại giới?"

Vương Cường nói: "Loại bệnh nhân này đối với ngoại giới thật ra vẫn đều có phản ứng, bất quá cô ấy vẫn dùng phương thức im lặng đối kháng với bên ngoài, muốn mình sinh hoạt trong một thế giới hoàn toàn phong bế, vô luận bên ngoài có động tĩnh gì, cô ấy chỉ coi như không có nghe thấy, lừa dối tất cả, hiện tại cô ấy vẫn đang sinh hoạt trong thế giới phong bế của mình, thế giới này ngoại trừ cô ấy còn có sợ hãi, một chút việc nhỏ sẽ bị cô ấy phóng đại vô hạn, loại bệnh nhân có tâm tình này là rất nguy hiểm, rất có thể làm ra hành vi tấn công và tự mình hại mình, cho nên bệnh viện chúng tôi phải tiến hành khống chế đối với cô ấy... " Ông ta dừng lại một chút lại nói: " Hiệu quả của trấn định cũng không có tác dụng lớn đối với cô ấy. " Vương Cường trong lòng không muốn cảnh sát hiện tại đi gặp Dương Vân, bất quá thân là nhân viên quản lý bệnh viện vẫn phải phối hợp với hành động của cảnh sát, Dương Vân lần này mất tích, nếu như không phải cảnh sát trợ giúp cũng không thuận lợi tìm về.

Vương Cường dẫn Trương Dương bọn họ qua một cửa sắt đi tới chỗ phòng bệnh của Dương Vân, xuyên qua cửa sổ trước của phòng bệnh, bọn họ thấy Dương Vân khoanh chân ngồi ở trên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn tường trống phía trước mặt không nhúc nhích, giống như nhập định. Vương Cường nói: "Thế giới sinh hoạt của loại bệnh nhân này cũng chính là bản thân họ, tại chúng ta thấy kia chỉ là một bức tường trống bình thường, trong mắt bọn họ sẽ bày biện ra đủ loại cảnh tượng, thật ra bọn họ sợ hãi cũng không phải bên ngoài tạo thành, mà là chính bọn họ, sức tưởng tượng của con người là vô cùng vô tận, người bình thường đối với tư duy của mình có năng lực khống chế nhất định, từ bỏ suy nghĩ là không tốt, mà bọn họ lại thả mặc cho tư duy của mình hành động, bọn họ đối không có bất luận năng lực khống chế gì với ý thức của mình. " Nói đến đây ông không nhịn được nhìn thoáng qua Trình Diễm Đông nói: "Cục trưởng Trình, ngài muốn gặp cô ta hiện tại sao?"

Trình Diễm Đông gật đầu nói: "Ông yên tâm đi, tôi sẽ không tạo thành thương tổn cho cô ấy đâu. "

Vương Cường ý bảo quản lý viên đến đây mở cửa phòng.

Dương Vân nghe được động tĩnh cửa phòng bắt đầu bưng kín cái lỗ tai, thân thể của cô run nhè nhẹ lên. biểu tình của Vương Cường có chút khẩn trương, ông ta đưa tay nguyệt giữ Trình Diễm Đông và Trương Dương, ý bảo bọn họ giữ khoảng cách nhất định.

Trình Diễm Đông cười nói: "Không có việc gì, mọi người đi ra ngoài trước đi. "

Vương Cường sửng sốt một chút, yêu cầu của Trình Diễm Đông hiển nhiên trái với quy định của bệnh viện.

Trình Diễm Đông nói: "Vương viện trưởng ông yên tâm đi, tôi chỉ muốn cùng cô ấy đơn độc nói mấy câu, không mang đến phiền phức cho các người. "

Vương Cường vẫn đang có vẻ vô cùng do dự, Trình Diễm Đông chỉ chỉ Trương Dương bên cạnh nói: "Đây là chuyên gia tâm lý xuất sắc nhất của cục chúng tôi, hắn nhất giỏi về giao tiếp với người có đầu óc không tỉnh táo. "

Vương Cường nói: "Nhưng Dương Vân không phải một người bình thường, cô ấy căn bản không có khả năng giao lưu với các người. "

Dương Vân vẫn đang che cái lỗ tai, thân thể của cô vẫn đang không ngừng rung rẩy.

Vương Cường rốt cục đồng ý yêu cầu của Trình Diễm Đông, tình huống của bệnh nhân đã đủ tệ, có tệ hơn nữa thì sẽ hơn cái này à? Ông hướng Trình Diễm Đông nói: "Cục trưởng Trình, chúng tôi ở ngoài cửa chờ!"

Trình Diễm Đông cười cười, nhìn theo Vương Cường và tên quản lý viên kia ra cửa, hắn hướng Trương Dương thấp giọng nói: "Khẩn trương tiến hành, bọn họ ở bên ngoài nhìn chằm chằm chúng ta đấy. "

Trương Dương đi tới đầu giường của Dương Vân, đối diện Dương Vân, Dương Vân đột nhiên buông xuống tất cả động tác vừa rồi, căn bản như không có thấy hắn tồn tại.

*****

Trương đại quan nhân không có nghiên cứu gì đối với bệnh tâm thần học hiện đại, thế nhưng biết đối phó loại bệnh nhân như Dương Vân phải khiến cho cô ấy chú ý, khiến cho cô ấy đem lực chú ý tập trung tại trên người mình, muốn khống chế ý thức người khác phương pháp tốt nhất cũng là Mê Hồn thuật, Trương Dương đã từng ở trên Khấu Trường Thành tao ngộ cao thủ Phục Bộ Nhất Diệp trong phương diện này, từ lần kia suýt bị hại kia, Trương đại quan nhân bắt đầu nghiên cứu Mê Hồn thuật, và cũng đã có hỏa hậu tương đương, người có thể nắm giữ Mê Hồn thuật, bản thân sẽ có ý chí lực siêu cường. Bằng không sử dụng thuật không thể khống chế đối phương, ngược lại mình còn chịu thiệt.

Trương Dương nói: "Dương Vân!"

Dương Vân vẫn như cũ lập lại động tác của mình, giống như căn bản không có nghe được thanh âm của hắn.

Trương Dương nói: "Tôi biết cô nghe được âm thanh của tôi, chỉ là cô không muốn thừa nhận!"

Ánh mắt của Dương Vân vẫn hoang mang mà mờ mịt.

Trình Diễm Đông nói: "Vô dụng thôi, cô ấy căn bản không nghe vào. "

Trương Dương trợn mắt liếc hắn, còn chưa có bắt đầu, hắn đã cho mình trống lui trận. Trương Dương nói: "Cậu có thể yên lặng một chút hay không, nghe tôi nói vài câu?"

Dương Vân vẫn đang tự chơi đùa với mình, Trương Dương nói: "Dương Vân, cô nhìn tôi này!" Hắn đưa tay muốn bắt vai của Dương Vân, còn không có đụng tới Dương Vân, cô ấy đã lớn tiếng hét ầm, nhưng vừa kêu lên, Trương Dương vươn ngón tay điểm trúng huyệt nói của cô ấy, Dương Vân nhất thời không phát ra bất luận âm thanh gì, cô ấy há to miệng, gân xanh trên cổ và cái trán từ tái nhợt hiện rõ ra, có vẻ vô cùng đáng sợ, thế nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn không có nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Cô nhìn thấy được tôi, vì sao không đem ánh mắt hướng về phía tôi? Cô đang phủ định tất cả những gì mà cô ấy, cô không thích thế giới mà mình đang sống, không thích tất cả những gì mà cô ấy, cho nên từ đầu đến cuối cô đều đang trốn tránh. "

Theo Trình Diễm Đông thấy, hành vi của Trương Dương hiện tại như là đàn gảy tai trâu, giảng đạo lý cùng một người bệnh tâm thần căn bản là uổng phí khí lực.

Trương Dương hướng Trình Diễm Đông nói: "Diễm Đông, cậu đi ra bên ngoài nói một tiếng cùng vị Vương viện trưởng kia, kêu ông ta đi xa chút, nhiều người như vậy nhìn, tôi không thể tiến hành trị liệu đối với cô ấy. "

Trình Diễm Đông gật đầu, xoay người ra cửa.

Phó viện trưởng bệnh viện Thanh Hồ Vương Cường cũng không có bỏ đi, vẫn đều ở bên ngoài nhìn, ít nhất hiện nay ông cũng không có thấy bất luận tình trạng dị thường gì.

Thấy Trình Diễm Đông đi ra, ông cười nghênh đón: "Cục trưởng Trình, hỏi xong nhanh như vậy?"

Trình Diễm Đông nói: "Vương viện trưởng, tôi tìm ông muốn lý giải một chút tình huống trị liệu của cô ấy, đi, chúng ta đi phòng làm việc bác sĩ nói. "

Vương Cường không phải kẻ ngu đương nhiên có thể nghe ra Trình Diễm Đông là cố ý muốn đuổi mình, ông liếc mắt nhìn quản lý viên, ý bảo quản lý viên ở chỗ này nhìn, Trình Diễm Đông mang tâm tư đuổi bọn họ đi, đương nhiên sẽ không để cho quản lý viên ở lại, hắn hướng quản lý viên nói: "Anh cũng đi luôn, tình huống của cô ấy anh hẳn là rõ ràng nhất. "

Vương Cường tuy rằng cảm thấy hành vi của Trình Diễm Đông như vậy không thích hợp, thế nhưng ngẫm lại hắn dù sao cũng là cục trưởng phân cục, theo lý thuyết sẽ không làm bậy, nếu như mình từ chối, nói không chừng sẽ đắc tội hắn, vô luận là đại quan tiểu quan, lúc lo lắng vấn đề sẽ xuất phát từ lợi hại, ai ai cũng không nguyện đắc tội người khác, nhất là người mình có thể dùng đến.

Vương Cường đi rồi, Trương đại quan nhân lập tức móc hộp châm ra, từ đó rút ra một cây kim.

Huyệt nói của Dương Vân bị hắn khống chế, đương nhiên không thể la hét, hàn quang lóe ra của châm chọc rốt cục hấp dẫn lực chú ý của cô ấy, trong ánh mắt của Dương Vân toát ra vẻ kinh khủng hiếm có.

Trương Dương không chút hoang mang, trước dùng kim đâm vào giữa mi của cô ấy, sau đó hai thái dương, sau khi châm, khi hắn làm xong tất cả cái này, ánh mắt của Dương Vân nhìn thẳng chăm chú về phía trước, giống nhập định không di động được.

Trương đại quan nhân một lần nữa đi tới đối diện của Dương Vân, cười tủm tỉm nói: "Cô hiện tại thấy tôi, có phải là thấy rất rõ ràng không?"

Dương Vân nhìn Trương Dương, biểu tình của cô ấy là cực kỳ kinh khủng, con ngươi cũng bởi vì kinh khủng mà nở lớn ra.

Trương Dương mỉm cười nói: "Cô quá mệt mỏi rồi, đừng ép buộc mình, lúc cần nghỉ ngơi, nhất định phải thích hợp nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ không hại cô, cô không cần sợ, tôi là tới bảo vệ cô, có tôi ở đây không ai có thể thương tổn cô. "

Dương Vân nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy âm thanh của hắn vô cùng thoải mái, giống như là gió xuân thổi vào mặt, khiến cho cô ấy cảm giác được ấm áp từ đáy lòng.

Trương Dương lợi dụng kim khống chế huyệt nói của Dương Vân, trợ giúp cô ấy thu liễm tâm thần, chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội, Dương Vân sinh hoạt trong thế giới của mình, đối với tất cả bên ngoài đều có tâm phòng bị rất nặng, Mê Hồn thuật hiện tại cũng là thôi miên, muốn thôi miên đối phương, phải làm cho đối phương thả lỏng thần kinh, buông tha cảnh giác, Trương Dương thông qua ngôn ngữ không làm được, cho nên chỉ có thể dựa vào châm cứu. Thấy ánh mắt của Dương Vân đã có hòa hoãn, Trương Dương trong lòng mừng thầm, xem ra thật sự rất có hi vọng.

Hắn nhẹ giọng nói: "Có phải là trong lòng cô có rất nhiều chuyện thương tâm không? Nói với tôi đi!"

Ánh mắt của Dương Vân bỗng nhiên lại chuyển lạnh.

Trương Dương thầm kêu không ổn, vào đề có chút sai, nếu như để cho Dương Vân một lần nữa sản sinh đề phòng, mình làm ra nhiều nỗ lực như vậy sợ rằng sẽ uổng phí, loại bệnh nhân tự bế này chỉ cần đem cánh cửa tâm linh vừa mở ra một lần nữa đóng lại, như vậy còn muốn tìm cách vào cửa, độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều so với ngay từ đầu.

Trương Dương thay đổi khẩu khí: "Tiểu Vân... Tiểu Vân, con không nhận ra ba sao? Con lẽ nào thật sự không nhận ra ba, ba là ba của con đây."

Dương Vân nội tâm chấn động, ánh mắt của cô ấy tràn ngập khiếp sợ nhìn Trương Dương, nếu như là người bình thường, nghe được những lời này của Trương đại quan nhân, nói không chừng đã sớm chửi ầm lên, nào có tùy tiện giả mạo ba của người khác, nhưng Trương Dương dùng mê hồn thuật trên người Dương Vân, tinh thần bản thân của Dương Vân không quá bình thường, lúc đầu thấy Trương Dương là một người lạ, nhưng càng nhìn càng quen thuộc, càng nhìn càng giống ba của cô ấy, Dương Vân cảm giác hắn càng ngày càng giống, nguyên nhân căn bản cũng là chính sức tưởng tượng của cô ta gia công mà thành.

*****

Trương Dương nói: "Tiểu Vân, con không nhận ra ba sao?" Thằng nhãi này trước đó cũng không có làm đủ công tác chuẩn bị, bất quá lần này để cho hắn mò trúng rồi, cha của Dương Vân khi còn sống đích thật là xưng hô cô ấy như thế, trên thực tế đa số cha đều thích xưng hô con gái như vậy, phía trước tên thường có kèm theo một chữ "tiểu".

Dương Vân nghe được hắn gọi mình như vậy, vành mắt đỏ lên, cô ấy cắn môi, trong chốc lát hai mắt đã đẫm lệ không rõ.

Trương Dương đưa tay lau nước mắt cho cô ấy.

Dương Vân rưng rưng nhìn Trương Dương, cô ấy thần chí không rõ, hơn nữa trúng mê hồn thuật, hiện tại thật sự đem Trương Dương trở thành ba của cô ấy, run giọng nói: "Ba... ba không... ba không chết... "

Trương Dương cố sức gật đầu nói: "Ba không chết, ba chỉ đi ra ngoài vài ngày, ba rất tốt, ngay trước mặt con. "

Dương Vân vươn tay, nắm bàn tay to của Trương Dương: "Con không phải nằm mơ chứ? Con không phải nằm mơ Chứ?" Cô ấy lôi kéo tay của Trương Dương đưa lên khuôn mặt của cô ấy, cảm thụ được ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay Trương Dương, cũng không kiềm chế được nội tâm kích động nữa, nước mắt rơi xuống.

Lúc này Trình Diễm Đông và Vương Cường đã cùng nhau trở về, hắn chỉ có thể đuổi khéo người ta đi một lúc, không thể đuổi người ta một đời, vài người đi tới, thì thấy cảnh tượng trước mắt, Trình Diễm Đông cảm thấy rất quái lạ, còn theo Vương Cường thấy thì đây là chuyện rất chấn động, ông cũng là chuyên gia khoa tinh thần, biết chuyện như vậy hầu như là không có khả năng, một người tự bế sao lại đột nhiên biểu lộ tình cảm? Vương Cường đương nhiên không biết y thuật của Trương đại quan nhân lợi hại, Trình Diễm Đông biết Trương Dương là một người giỏi về sáng tạo kỳ tích, ngược lại dễ tiếp thu hơn một ít.

Dương Vân không chỉ có phản ứng trên biểu tình, hơn nữa phá vỡ nhiều ngày im lặng, cô ấy bi thảm kêu một tiếng ba! Sau đó thì nhào vào trong lòng của Trương Dương khóc thê thảm.

Trương đại quan nhân biết mình hiện nay đang đóng vai của một người cha, vỗ nhẹ vai của Dương Vân, nhỏ giọng khuyên giải an ủi.

Bên ngoài Trình Diễm Đông và Vương Cường hai người thiếu chút nữa cả kinh rớt tròng mắt ra, Vương Cường dở khóc dở cười nói: "Cục trưởng Trình, vị đồng chí này trong cục của các người thật sự là lợi hại, cái này cũng có thể sao?"

Vương Cường tuy rằng nói như vậy, nhưng ông cũng không phải có ý xấu, xuất phát từ quan điểm y học vô luận người ta mở miệng ra kêu cái gì cũng được, Dương Vân có phản ứng tình cảm đều là sự thật, chứng minh trị liệu của người ta là hữu hiệu.

Trình Diễm Đông không hiểu đối với y học, hắn chỉ tin tưởng cái mình thấy, thấy Trương Dương và Dương Vân ôm nhau, hắn cảm thấy rất xấu hổ, dù sao Trương Dương hiện tại mặc cảnh phục, giả mạo thủ hạ của hắn, cái này không phải bôi đen mặt mũi của cảnh sát nhân dân sao? Lỡ như người ta cho rằng thằng nhãi này mượn cơ hội trị liệu cố ý chiếm tiện nghi của Dương Vân, cái này mới đúng là khó mà cãi được, không chỉ có hắn, mà còn đánh mất luôn cả mặt mũi của hệ thống công an.

Trình Diễm Đông lo lắng hiển nhiên là dư thừa, Vương Cường căn bản sẽ không nghĩ như vậy, cái ông ta quan tâm chính là tình huống trị liệu của Trương Dương cho Dương Vân.

Dương Vân vất vả mới ngừng tiếng khóc, Trương Dương từ giường đầu rút ra một cái khăn tay giúp cô ấy lau đi giọt nước mắt trên mặt, tràn ngập thương tiếc nói: "Đứa nhỏ này sao con gầy thế, sao có thể ngược đãi mình như thế? Có ủy khuất gì, cứ việc nói với ba, ba làm chủ cho con!" Thằng nhãi này nhập vai, đúng là có vài phần giống một người cha.

Lúc nói lời này, Trương đại quan nhân không tự chủ được nhớ tới An Ngữ Thần, nhớ tới đứa nhỏ trong bụng cô ấy cũng là cốt nhục của mình, không bao lâu nữa mình sẽ thật sự đóng vai một người cha, không biết trong bụng của Tiểu Yêu rốt cục là nam hay là nữ? Nếu như đứa nhỏ của mình bị người ta khi dễ Trương Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên kia, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, càng cảm thấy Dương Vân đáng thương cảm.

Dương Vân nói: "Ba... Tất cả đều là con không tốt. Là con chọc ba tức giận. "

Trương Dương nói: "Ba không trách con, ba chưa từng trách con!"

Dương Vân nói: "Ba, ba đừng trách chị con, chị của con cũng không biết sẽ phát sinh loại sự tình này... Xin lỗi, là con không tốt... Là con không tốt... "

Trương Dương nói: "Tiểu Vân, đừng sợ, bất luận chuyện gì đều có ba ở đây, ba làm chủ cho con! Con nói với ba đi, ngày đó rốt cuộc xảy ra cái gì?"

Dương Vân nghe hắn hỏi như vậy, òa một tiếng lại khóc lên, khóc hơn nửa ngày mới một lần nữa khống chế được tâm tình, cô ấy thút thít nói: "Đêm đó, chị nói công tác của con không thành vấn đề... Tiết Chí Nam đáp ứng chị ấy, giúp con tiến nhà máy thuốc lá công tác... chị mang con đi ăn, đi gặp hắn ngay mặt nói lời cảm ơn... "

Trương Dương nói: "Con đừng khẩn trương, chậm rãi nói. "

Dương Vân nói: "Hắn kêu con uống rượu, lúc đầu con không muốn uống, thế nhưng hắn nói, không uống sẽ không giúp con chứng thực chuyện công tác, cho nên con uống... uống thật nhiều... " Cô ấy bưng mặt khóc ròng nói: "Con không nên uống rượu "

Trương Dương nói: "Vậy tên súc sinh kia làm cái gì với con?" Hắn đã mơ hồ đoán được chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, nếu như Tiết Chí Nam thật sự làm loại chuyện táng tận lương tâm này, cho dù không có chứng cứ, pháp luật không chế tài được tên khốn nạn này, Trương Dương cũng sẽ không để cho gã nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Dương Vân càng khóc lợi hại hơn, nói không ra lời.

Trương Dương nói: "Tiểu Vân, hắn có phải là khi dễ con không?"

Lúc này Trình Diễm Đông và Vương Cường ở bên ngoài dựng thẳng cái lỗ tai nghe, ai cũng biết chuyện này đã đã hỏi tới chỗ then chốt. Vương Cường cho rằng đây là chỗ mấu chốt của Dương Vân, mà Trình Diễm Đông cho rằng đây là then chốt của tình tiết vụ án, hai người đối với Trương Dương đều là bội phục sát đất, theo bọn họ thấy đây là khó khăn không thể nào bắt tay vào làm, Trương Dương vừa ra tay nhất thời giải quyết dễ dàng.

Dương Vân ngừng tiếng khóc nói: "Con không biết, con không biết... lúc đó con cái gì cũng không biết của... "

Trương Dương nói: "Tiểu Vân, con cẩn thận suy nghĩ một chút, có phải là nhớ được cái gì không? Đừng sợ, con đừng sợ. "

Dương Vân nói: " Con ... đêm đó quần áo con mặc bị cất ở trong rương ở dưới giường... dơ lắm... " Cô ấy lại òa lên một tiếng khóc tiếp.

Trương Dương vỗ vỗ vai của cô ấy, ôn nhu nói: "Tiểu Vân, con quá mệt mỏi rồi, an tâm ngủ đi, ngủ dậy, cái gì cũng đều quên mất, con yên tâm, có ba ở đây, cái gì cũng đều không cần sợ. "

Dương Vân nhẹ nhẹ gật đầu.

Trương Dương nói: "Ngủ đi!" Âm thanh của hắn tựa hồ có loại ma lực thần kỳ, Dương Vân nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy mí mắt đột nhiên trở nên nặng nề, không bao lâu sau tựa vào đầu vai của Trương Dương mà ngủ thiếp đi.

Trương Dương gở kim châm trên người cô ấy xuống, cẩn thận đem thân thể của cô ấy để lại xuống giường, lúc này mới lặng lẽ lui ra ngoài cửa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)