Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0768

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0768: Xin lỗi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương vẫn giữ nụ cười hềnh hệch đó, với Trương Lập Lan, nụ cười của tên này thật là tà ác, mỗi lần nhìn thấy Trương Dương, Trương Lập Lan đều cảm thấy sợ, bị người ta nắm điểm yếu trong tay, cô ta không thể nào làm ra vẻ của một chủ nhiệm phòng giáo vụ được, Trương Lập Lan đã ở trong thể chế nhiều năm như vậy, ít nhất vẫn có thể tự nhiên tự tại ngoài mặt, cô ta cười nói: "Trương Dương, cậu tìm tôi có việc sao?"

Trương Dương gật đầu nói: "Hôm nay tôi đến để đăng ký."

Trương Lập Lan nói: "Lớp tập huấn cán bộ trẻ kỳ này sao? Chút nữa tôi sẽ nói với họ một câu, bảo họ sắp xếp cho cậu một chỗ ở tốt một chút."

Trương Dương biết rằng Trương Lập Lan đã hiểu lầm ý của hắn, cười nói: "Vừa nãy khi tôi đi qua bảng thông báo ở ngoài cửa, tôi nhìn thấy thông báo lớp nghiên cứu sinh của các cô, vì vậy muốn đến đăng ký."

Trương Lập Lan giờ mới hiểu được hắn tìm đến mình là vì chuyện này, cô ta cũng biết rằng người muốn báo danh xếp thành hàng dài, mặc dù lớp nghiên cứu sinh lần này là nhắm vào cán bộ toàn tỉnh, nhưng vẫn phải trải qua thi đầu vào, chiêu sinh một lớp, tổng cộng 35 người, giờ đây số lượng người đăng ký đã là hơn 400 rồi, trong đó không thiếu những cán bộ cấp phó phòng, và cấp hòng, những người này nhất định phải để ý đến trước, Trương Lập Lan nói tình hình thật cho Trương Dương biết.

Trương Dương nghe điều kiện của lần này nghiêm ngặt như vậy, liền cười nói: "Tôi cứ tưởng là đăng ký là được vào luôn, nếu đã phiền phức như vậy, thì thôi."Vốn dĩ Trương Dương chẳng thiết tha gì với lớp nghiên cứu sinh này, hắn không phải nhất định phải học nó.

Nhưng Trương Lập Lan vừa nghe hắn nói như vậy, tưởng rằng Trương Dương đã tức giận, với vị hắc tinh này, cô ta không dám đắc tội, Trương Lập Lan nói: "Trương Dương, cậu đừng đi, thế này đi, sự việc đăng ký cậu đừng lo nữa, cậu đưa luôn tư liệu cá nhân cho tôi, tôi sẽ giúp cậu làm."

Trương Dương vừa nghe vậy đã mừng rỡ, hắn đưa chứng minh học lực và chứng minh nhân dân cho Trương Lập Lan, sau khi Trương Lập Lan cầm xong, thấp giọng nói: "Trương Dương, việc này đừng nói với ai nhé, giờ đây mọi người đều nhắm vào chỗ này, mà số lượng người lại quá ít, tôi sợ có người nói ra nói vào."

Trương Dương gật đầu nói: "Chủ nhiệm Trương yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu. Đúng rồi, còn phải thi nữa à?"

Trương Lập Lan nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói nhỏ: "Để tôi sắp xếp!" Điều này đã làm cho Trương Dương yên tâm, Trương Dương vui không khép được miệng, Trương Lập Lan thật là tài giỏi, mặc dù biết rằng Trương Lập Lan là vạn bất đắc dĩ mới phải làm vậy, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói lời cảm ơn cô ta.

Sau khi ra khỏi phòng giáo vụ, Trương Dương đến chỗ đăng ký lĩnh chìa khóa ký túc xá, hắn để ý đến trên danh sách đăng ký của mình, mục đơn vị cũng đã điền xong rồi, thuộc về bộ chỉ huy xây dựng của khu đô thị mới, cũng có nghĩa là tiền học của hắn lấy ở chỗ này, ở mục cấp bậc đã điền chính sở, nét chữ thư pháp bút sắt đẹp đẽ của Trương Dương đã được giáo viên đăng ký chú ý đến, nét chữ là nết người, đặc biệt là ở quan trường, viết được chữ đẹp dễ được mọi người yêu mến, sau khi Trương Dương ký tên xong, giáo viên đăng ký nhìn vào chữ của hắn một lúc lâu rồi mới nói: "Cậu chính là Trương Dương sao? Không ngờ chữ cậu lại đẹp đến thế."

Trương Dương cười nói: "Tôi không giỏi về thư pháp bút sắt, còn bút lông thì đẹp hơn thế này nhiều." Tên này chẳng biết thế nào là khiêm tốn.

Đằng sau có người đang gọi tên hắn, Trương Dương quay đầu lại, thì nhìn thấy phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lương Hiểu Âu đang đứng đằng sau lưng hắn, Trương Dương và Lương Hiểu Âu cũng đã quen nhau từ lâu, có hợp tác cũng có cạnh tranh, một việc gần đây nhất là Trương Dương đã cướp mất số tiền đầu tư của đoàn đại biểu Newyork từ tay cô, không những công ty Bender cuối cùng quyết định đến Nam Tích, ngay cả thành phố hảo hữu của Newyork cũng bị hắn cướp về.

Lương Hiểu Âu cười nhìn Trương Dương nói: "Sao thế? Không quen tôi nữa rồi à?"

Trương Dương cười ha ha nói: "Làm sao thế được? Một mỹ nữ như cô đến đâu cũng không thể ẩn giấu được ánh hào quang! Cô vừa đứng ở đây, bên cạnh đã đầy màu hồng rồi." Câu này của Trương đại quan đã đắc tội với tất cả những cán bộ nữ khác, ai nấy đều lạnh lùng nhìn sang hắn. Có điều điều Trương Dương nói cũng là sự thật, trong số những học viên ở lớp bồi dưỡng này, cũng chỉ có Lương Hiểu Âu là trẻ trung xinh đẹp, số còn lại đều là những cán bộ trung niên.

Lương Hiểu Âu cười nói: "Anh chỉ biết nói vớ vẩn thôi, cố tình chọc tức tôi có phải không? Tí nữa tôi sẽ tính toán cả nợ mới nợ cũ với anh." Cô bước ra bàn đăng ký ký tên, vừa vặn viết dưới hàng tên của Trương Dương, Trương Dương cũng chú ý đến cô ấy viết là phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang, cấp phó sở, trong lòng thầm nghĩ, cô này còn chưa được đến cấp chính, vẫn còn thấp hơn hắn đến nửa cấp.

Sau khi báo danh xong, hai người cùng bước ra ngoài, Lương Hiểu Âu nói: "Tôi đã nghe anh Thành Long nói rồi, anh đã được chuyển đến Đông Giang làm việc."

Trương Dương cười nói: "Đến mảnh đất của cô rồi đây, về sau mong chủ nhiệm Lương quan tâm giúp đỡ."

Lương Hiểu Âu cười nói: "Về sau chúng ta nhất định hợp tác không ít với nhau, nghe nói rằng anh sẽ phụ trách công việc chiêu thương của khu đô thị mới."

Trương Dương nói: "Việc cụ thể thì vẫn chưa biết, tổ chức vẫn chưa tìm tôi nói chuyện."

Lương Hiểu Âu nói: "Anh không ngờ lại thế này đúng không, vòng vèo một hồi lại quay về đúng Đông Giang, nếu như sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu anh đã không ra sức lấy công ty Bender về rồi nhỉ?" Phụ nữ vốn là hạng nhỏ nhen, đến tận bây giờ cô ấy vẫn nhớ việc này.

Trương Dương nói: "Lúc này lúc khác chứ, lúc đó chúng ta cạnh tranh với nhau cũng không phải là điều cả hai bên mong muốn, lúc đó tôi là cán bộ của Nam Tích, đương nhiên phải cố gắng hết sức vì lợi ích của Nam Tích rồi, đây gọi là làm hết chức trách của mình, gọi là kính nghiệp đấy!"

Lương Hiểu Âu nói: "Người như anh lúc nào cũng có trăm vạn lý do biện hộ cho chính mình, anh yên tâm đi, tôi không nhỏ nhen vậy đâu, tôi sẽ không hận anh vì chuyện đó."

Trương Dương nhìn vào bộ ngực đầy đặn của cô ấy rồi nói: "Tôi cũng biết rằng tấm lòng của Lương chủ nhiệm rất rộng mở, không nhớ về những chuyện như thế này." Tên này thật đúng là hơi xấu xa, khi nói chuyện còn liếc nhìn sang bộ ngực của Lương Hiểu Âu, ngụ ý những điều hắn nói và sự thật là trùng khớp nhau, Lương Hiểu Âu cũng là người tinh ý, cô đã để ý đến ánh mắt của tên này, cảm giác như áo của mình bị lật hết ra vậy, xấu hổ đến độ đỏ mặt, nhưng cô lại không thể buông lời trách móc, vì người ta cũng chẳng làm điều gì quá đáng, Lương Hiểu Âu nói: "Buổi trưa chúng ta cùng đi ăn cơm đi, tôi đón anh."

Trương Dương nói: "Vậy thì tôi đành bất kính vậy."

Hai người gọi mấy món đơn giản ở căn cứ địa đối diện trường đảng, Lương Hiểu Âu không uống rượu, cô lấy một bình Ngũ Lương Dịch ở trong xe ra, là phó chủ nhiệm của phòng chiêu thương, trên xe lúc nào cũng phải có rượu, đây là để tiện cho tiếp đón người khác.

Hai người uống mấy chén rượu, Trương Dương hỏi về việc làm của Lương Hiểu Âu: "Tôi nói này, một chủ nhiệm phòng chiêu thương như cô đến bây giờ sao vẫn chưa bỏ được chữ phó đi chứ? Lôi Quốc Đào đã vào lâu lắm rồi mà?"

Lương Hiểu Âu nói: "Chẳng phải là vì anh sao, công ty Bender và thành phố hữu hảo đều bị anh cướp đi cả rồi, phòng chiêu thương của chúng tôi ai nấy đều xấu hết cả mặt, làm gì có tư cách đòi thăng chức nữa chứ."

Trương Dương cười nói: "Việc đó mà cũng đẩy sang tôi được à, chủ yếu là không phối hợp với Sade, đắc tội với người ta."

Một câu nói làm cho Lương Hiểu Âu đỏ bừng mặt, cô mắng: "Ôi, thật là chẳng phải hạng người tử tế gì, nhìn anh kết bạn đã biết rồi, Sade là một con dê già, lúc nào cũng muốn tôi chịu thiệt, tôi có phải là loại người tùy tiện không có nguyên tắc đâu, không thể vì công việc mà đẩy cả bản thân mình vào đó chứ."

Trương Dương nói: "Cô đừng quên, anh họ của cô cũng là bạn của tôi đó, cô nói thể chẳng phải mắng cả Lương Thành Long rồi hay sao."

Lương Hiểu Âu cười khanh khách, rồi lại thở dài nói: "Tôi không phải trách anh thật đâu, nói thật lòng, việc đó tôi còn phải cảm ơn anh nữa kìa, nếu không phải là anh cứu Sade đi, tôi còn suýt trở thành hung thủ giết người rồi kìa."

Trương Dương nói: "Thật sự Sade là do cô đẩy xuống sông à?"

Sự việc đã qua lâu như vậy rồi, Lương Hiểu Âu cũng không sợ gì mà không thừa nhận, cô gật đầu nói: "Đúng thế! Ông ta quá cáo già!"

Trương Dương cười nói: "Ông ta làm gì mà cáo già rồi?" Câu này vừa nghe đã thấy không tử tế.

Lương Hiểu Âu trừng mắt với hắn: "Đám người như các anh, chẳng có ai là tốt đẹp."

Trương Dương nói: "Ông ta là người Mỹ, tôi là người Trung Quốc, cô đừng quy về một mối như vậy chứ, chủ nhiệm Lương, hai chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, tôi có bao giờ muốn làm điều gì không phải với cô chưa?"

"Anh..." Lương Hiểu Âu thật sự chẳng thể làm gì được với tên này, rõ ràng biết rằng hắn đang cố ý nói trêu cô, nhưng lại không thể nào mắng hắn được.

Trương Dương rất biết chừng mực, đùa thì có thể, nhưng nhất định phải có chừng mực, quá là không tốt, hắn không có ý nghĩ đó với Lương Hiểu Âu, Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lương, cô nói thật đi, cô đã nghe thấy điều gì về công việc của tôi rồi?"

Lương Hiểu Âu nói: "Tôi chẳng nghe nói phong thanh gì cả."

*****

Trương Dương nói: "Không thể nào, bí thư Lương là chú của cô, ông ấy không nhắc đến tôi trước mặt cô sao?"

Lương Hiểu Âu nói; "Thật sự là không có, ông ấy là một bí thư thị ủy, còn nhiều việc cần phải quan tâm, làm gì có thời gian quan tâm đến một cán bộ cấp sở như anh cơ chứ?" Lương Hiểu Âu nắm lấy cơ hội báo thù Trương Dương, ai bảo hắn ta vừa rồi đã trêu cô ấy.

Trương đại quan hơi xấu hổ, ho một tiếng rồi nói: "Tôi nghe nói chính ông ấy điểm danh mang tôi về đây."

Lương Hiểu Âu nói: "Những việc cụ thể thì tôi thật sự không biết, tôi còn phải nghe anh họ tôi nói, mới biết được rằng anh đã được điều đến Đông Giang làm việc."

Trương Dương có cảm giác mình bị người đời hắt hủi, lúc bắt đầu vì chuyện công tác của hắn, thư ký tỉnh ủy Diệm Quốc Đào còn tìm đến hắn để nói chuyện, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cũng đã nhắc đến chuyện này, nhưng đến giờ sau khi đã tới Đông Giang, cảm giác chẳng có ai đoái hoài đến, lãnh đạo thành phố Đông Giang không có ai chủ động tìm hắn để nói chuyện, hắn vốn tưởng rằng mình là một nhân tài, với một nhân tài như hắn, phía Đông Giang phải tỏ ra coi trọng mới đúng, nhưng sau khi đến Đông Giang mới biết không phải như vậy, hắn không quan trọng như hắn đã tưởng. Trương đại quan thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, Lương Thiên Chính kéo hắn đến đây có phải có mục đích thật sự là giấu hắn đi hay không?

Lương Hiểu Âu nói: "Thật ra anh nên liên hệ với bộ tổ chức thị ủy trước, để làm rõ công việc của anh thế nào, chưa bao giờ thấy ai như anh, đã đến Đông Giang rồi, mà còn chẳng biết gì về công việc của mình phải làm."

Trương Dương nói: "Tôi tưởng rằng tổ chức sẽ tìm tôi để nói chuyện trước."

Lương Hiểu Âu nói: "Anh làm quan to bằng đâu cơ chứ? Mà phải đợi bộ trưởng tổ chức chủ động tìm đến anh?" Lúc này trong lòng cô đã hoàn toàn thoải mái, Trương Dương cho cô không ít cơ hội để thanh thản.

Trương Dương nói: "Được, vậy thì tôi cứ ở trường Đảng học lớp bồi dưỡng đã vậy, nếu như học hết rồi mà không có ai để ý gì đến tôi, thì tôi lại về Nam Tích."

Lương Hiểu Âu cười, Trương Dương cũng cười, thật ra hai người họ đều biết không bao giờ xuất hiện tình trạng như thế này, bộ tổ chức không phải không tìm đến Trương Dương, mà là vẫn chưa đến lúc. Lương Hiểu Âu nói: "Sự việc của anh tôi ít nhiều cũng đã nghe nói một ít, có lẽ là để anh đến khu đô thị mới làm công tác chiêu thương, chúng ta về sau sẽ trở thành chiến hữu của nhau rồi."

Trương Dương nói: "Nhắc đến công tác chiêu thương là tôi lại đau cả đầu, làm nhiều năm như vậy rồi, mà vẫn chứ lòng vòng với việc chiêu thương, tôi sắp sửa chán ngấy rồi đây."

Lương Hiểu Âu nói: "Đừng so sánh việc của anh trước kia với việc bây giờ, Đông Giang xây dựng khu đô thị mới, khu đô thị mới này là trung tâm kinh tế chính trị trong tương lai, bước đầu tiên là để trung tâm hành chính của tỉnh và thành phố chuyển qua đó, quy hoạch mười năm đã cơ bản hoàn chỉnh rồi, thành phố chẳng phải nói để chơi đâu, họ sẽ dốc sức để phát triển chỗ này đấy."

Trương Dương nói: "Đi đến đâu biết đến đấy thôi, đợi tôi xem tình hình công việc đã rồi tính sau." Trương Dương nhận thấy rằng Lương Hiểu Âu không nói tất cả những điều cô biết cho mình, trên quan trường nói gì cũng chỉ nói nửa vời, không thể nói hết toàn bộ sự việc, Trương đại quan khá thấu hiểu điều này. Quan hệ giữa hắn và Lương Hiểu Âu cũng chẳng thân thiết đến độ nói được hết tất cả cho nhau, bữa cơm trưa của hai người kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, khi Trương Dương đứng dậy cáo từ, Lương Hiểu Âu tốt bụng dặn thêm: "Anh uống rượu rồi, đừng lái xe nữa, về ký túc xá nghỉ ngơi đi, mấy ngày gần đây Đông Giang đang kiểm tra uống rượu lái xe đấy, đừng để gây ra việc gì."

Trương Dương cười gật đầu, hắn cũng không định lái xe, mà buổi chiều chuẩn bị nghỉ ngơi ở trường đảng một lúc, buổi tối còn dự bữa tiệc tiếp đón của em gái Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng.

Khi Trương Dương đi về trường đảng, đột nhiên nhận được điện thoại của Hà Hâm Nhan, hắn biết rằng mấy ngày nay Hà Hâm Nhan đến Đông Giang tham gia buổi biểu diễn của học viện nghệ thuật Đông Giang, không ngờ cô lại đến đây sớm."

Hà Hâm Nhan tức giận nói: "Trương Dương, anh đến đây mau đi, em xảy ra chuyện rồi."

Trương Dương vừa nghe đã căng thẳng: "Chuyện gì? Chuyện lớn hay chuyện nhỏ?"

Hà Hâm Nhan nói: "Em lái xe, có năm sáu người vây quanh đuôi xe em đòi đánh giết!"

Trương đại quan vừa nghe thấy đã biết chuyện lớn, mẹ kiếp, dám ức hiếp người phụ nữ của tôi à, hắn hỏi rõ địa điểm, rồi vội lái xe qua đó.

Vốn dĩ Hà Hâm Nhan ngày kia mới đến Đông Giang, nhưng cô muốn làm cho Trương Dương bất ngờ, để hắn vui vẻ, nhân tiện ở bên cạnh hắn mấy ngày, vì vậy đã nhờ bạn cô là Triệu Nhị Văn lái xe đến sân bay đưa cô về, Triệu Nhị Văn cũng biết Trương Dương, trước kia cô đã cùng Cố Minh Kiến ở cạnh nhau một thời gian, về sau do Cố Giai Đồng giúp Cố Minh Kiến trả một khoản phí chia tay kha khá, hai người mới dứt quan hệ.

Sự cố xảy ra ở gần quảng trường Cổ Lâu, thật ra không thể trách Triệu Nhị Văn, cô ấy và Hà Hâm Nhan đi ra từ sân bay, trên đường có một chiếc xe Benz lớn đã để ý đến họ. Mấy người trong xe hạ cửa xe xuống rồi huýt sáo với họ, còn ra lời trêu ghẹo, vừa nhìn đã thấy chẳng phải loại tử tế gì, Triệu Nhị Văn chạy nhanh để nhằm thoát khỏi họ. Không ngờ chiếc xe Benz đó đột nhiên vượt lên qua đầu họ, rồi đột ngột phanh gấp, Triệu Nhị Văn không kịp xử lý, chiếc xe Alto đã đâm vào đuôi chiếc xe Ben rồi, lần này đã động vào đúng tổ ong, năm người trên xe vây lấy họ, rồi gây khó dễ cho họ.

Triệu Nhị Văn rất sợ, Hà Hâm Nhan thì không sợ chiêu đó, ngay tại đó đã cãi nhau với họ, hai bên cãi nhau cảnh sát đã đến.

Khi Trương Dương đến đó, cảnh sang đang ở đó xem trách nhiệm thuộc về bên nào, quyết định của anh ta là chiếc xe đằng sau phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, anh ta vừa nói vậy, mấy người trên chiếc xe Benz bèn nổi loạn thêm, tên trẻ tuổi đứng đầu nói: "Các cô muốn làm gì thì làm, tự giải quyết hay đưa ra pháp luật, nếu thích đưa ra pháp luật thì chúng ta đưa, còn nếu không thì các cô phải bồi thường cho tôi 100000 Tệ, rồi mời tôi ăn bữa cơm, việc này coi như thế là xong."

Triệu Nhị Văn nói: "Đã làm sao đâu, chỉ xước chút sơn, phun chút lên chẳng phải là xong rồi sao? Tôi sửa xe cho anh là được rồi chứ còn gì nữa?"

Đối phương cười lạnh lùng nói: "Sửa xe à? Cô mở to mắt ra mà nhìn đi, đây là xe Benz đấy, cô sửa được à? Giá xe của tôi nếu như dùng để mua Alto là có thể vây kín một cái quảng trường Cổ Lâu rồi, đền à? Có bán xe của cô đi cũng chẳng đủ đền đâu!"

Hà Hâm Nhan tức giận nói: "Anh ăn nói kiểu gì thế? Đàn ông con trai mà mặt dày thế à, ức hiếp phụ nữ?"

"Tôi ức hiếp cô á? Các cô đâm vào mông tôi còn không để tôi nói à?"

Hà Hâm Nhan tức giận: "Đồ lưu manh! Vốn dĩ là các anh đột nhiên xông lên rồi phanh lại, nếu không thì sẽ chẳng xảy ra sự cố này."

Cô quay sang nói với cảnh sát: "Anh đã nhìn rõ chưa? Trên nền đất có vết phanh xe rõ ràng như thế này mà anh không nhìn thấy à? Họ cố ý đấy."

Viên cảnh sát nói: "Cô chưa từng học lái xe sao? Khi lái xe phải chú ý giữ khoảng cách an toàn với xe đằng trước, như vậy mới có đủ thời gian để phanh xe. Các cô đi gần như vậy, đâm vào xe người ta chỉ có thể trách các cô."

Hà Hâm Nhan nói: "Sao anh không hỏi xem tình hình lúc đó thế nào? Rõ ràng là đang bênh họ!"

Cảnh sát nghiêm mặt nói: "Cô ăn nói phải có trách nhiệm về lời nói của mình đấy!"

Hà Hâm Nhan nói: "Uy hiếp tôi không chấp hành công vụ chứ gì, anh đi tố cáo tôi đi? Anh không tố cáo tôi, tôi còn muốn tố cáo anh kìa!" Tính cách Hà Hâm Nhan vốn đã rất nóng nảy, mấy năm nay cô đã trải qua không ít sóng gió, đương nhiên không sợ một viên cảnh sát nhỏ, hơn nữa, việc này vốn dĩ họ đúng.

Thật ra chiếc xe Benz kia chẳng bị trầy xước gì nhiều, mà chiếc xe Alto của Triệu Nhị Văn còn thê thảm hơn, may mà cô và Hà Hâm Nhan đã thắt dây an toàn, mặc dù vậy nhưng hai người vẫn giật thót tim vì sự việc ngoài dự đoán này.

Mọi người đều rơi vào thế bí, hai bên không ai nhường ai, cảnh sát chỉ có thể chỉ huy những chiếc xe khác đi qua bên cạnh.

Hà Hâm Nhan nhìn thời gian, rồi nói nhỏ: "Sao vẫn chưa đến vậy?" Từ lúc cô gọi điện thoại đến giờ đã là 20 phút, Trương Dương vẫn chưa xuất hiện.

Thật ra Trương Dương đã đến rồi, vừa nãy trốn trong đám người xem chuyện gì xảy ra, sau khi hắn làm rõ sự việc này, lúc này mới lái chiếc Satana đi theo dòng xe về phía trước. Nhưng khi tất cả mọi người đang chú ý vào vụ xung đột giữa hai bên, một chiếc xe Satana đột nhiên rời khỏi dòng xe, đi thẳng đến chiếc xe Benz ở giữa đường, rầm! một tiếng vang lên, hai cánh xe của chiếc Benz bị đâm méo mó, đây không phải là vì Benz không chịu được va đập, mà người khác dùng đầu xe đâm vào hai bên của nó, nó không thể nào chịu được.

Tất cả mọi người đều ngớ ra, cảnh sát cũng không hiểu, rốt cuộc thế là thế nào? Đây là ai chứ? Kỹ thuật lái xe tồi quá, đường lớn thì không đi, mục tiêu rõ rành rành ở giữa đường như thế này mà cũng có thể đâm vào được là sao?

Chiếc xe Satana bắt đầu lùi xe, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, thì chiếc xe lại tăng ga, đâm rầm thêm một lần nữa vào cùng một vị trí của chiếc xe Benz, lần này lực đâm quá mạnh, làm chiếc xe Benz ngã ngửa ra, may mà bên trong không có ai, những người đứng hóng chuyện ở bên cạnh thấy tình hình không ổn vội vàng tản ra tứ phía.

*****

Hà Hâm Nhan đương nhiên cũng bị hút qua bên đó, bờ môi cô lộ ra một nụ cười đắc ý, không cần hỏi cũng biết có người đến giúp cô rồi, sự xuất hiện của Trương Dương chưa bao giờ để cô cảm thấy thất vọng.

Chiếc xe Satana đâm liên tiếp hai lần, mui xe đằng trước cũng bật lên, Trương Dương mở dây an toàn, đẩy cửa xe bước xuống, trừng mắt, hét lớn: "Mẹ kiếp, đây là xe của thằng nào? Sao lại đỗ chình ình giữa đường thế này? Cảnh sát giao thông cũng mặc kệ à?"

Mấy người chủ xe Benz xông lên, cảnh sát giao thông cũng ngớ ra, đã từng thấy nhiều người vô lý, nhưng chưa thấy ai vô lý thế này, đâm vào xe người ta thì thôi, mà mở miệng ra còn mắng cả cảnh sát, mẹ kiếp, thế này có phải tự đâm đầu vào chỗ chết không chứ!

Thật ra người cảnh sát giao thông đến xử lý việc này quen với chủ chiếc xe Benz, họ sợ xảy ra xung đột ngay tại đây, viên cảnh sát quản chuyện tên là Triệu Anh Tráng vội vàng đến ngăn mấy người chủ xe Benz lại: "Đừng kích động, đừng kích động, để tôi xử lý việc này!"

Việc này đương nhiên rất dễ giải quyết, rất nhiều người đã nhìn thấy, xảy ra việc gì cũng đã rõ ràng cả, Trương Dương đứng ở đó, nheo nheo mắt, bộ dạng đứng ở trên cao nhìn xuống đám người này vậy, hắn không nói gì với Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan cũng rất thông minh, biết rằng lúc này không phải là lúc quen với Trương Dương, Triệu Nhị Văn nói: "Trương Dương đến rồi!"

Hà Hâm Nhan nói: "Giả bộ không quen, để cho anh ấy xử lý việc này!" Cô rất tin tưởng vào Trương Dương.

Triệu Anh Tráng đến trước mặt Trương Dương, mặt nghiêm nghị nhìn hắn: "giấy phép lái xe, giấy đăng ký xe!"

Trương Dương cười nói: "Anh là ai?"

Triệu Anh Tráng nói: "Anh không nhận ra à? Cảnh sát giao thông đây!"

"Mặc đồng phục cảnh sát thì sẽ là cảnh sát à? Lấy thẻ cảnh sát của anh ra đây, tôi làm sao biết được anh không phải là giả mạo."

"Tôi cảnh cáo anh, nếu dám ngang ngược nữa, thì tôi sẽ tố cáo anh làm náo loạn trị an xã hội!"

Trương đại quan cười ranh mãnh: "Dọa tôi à? Tôi hỏi anh, anh là cảnh sát giao thông, nhiệm vụ của anh là giữ trật tự giao thông, tại sao lại để chiếc xe kia chèn ở giữa đường? Không cho tôi giao thông."

"Rõ ràng là anh cố ý đâm vào chiếc xe Benz kia!" Triệu Anh Tráng tức đỏ cả mặt.

Viên cảnh sát bên cạnh đó để ý kĩ hơn, gã ngửi thấy mùi rượu trên người Trương Dương, tức giận nhìn Trương Dương: "Anh uống rượu rồi đúng không?"

Chủ chiếc xe Benz xông đến chỉ thẳng vào mũi Trương Dương nói: "Mẹ kiếp, dựa vào đâu mà anh đâm vào xe của tôi? Chiếc xe đó bao nhiêu tiền anh có biết không? Hôm nay nếu anh không quỳ xuống nhận sai với tôi, thì tôi không xong với anh đâu!"

Trương Dương cười lạnh lùng nói: "Cái loại có mắt không tròng tôi đã gặp nhiều rồi, có điều loại người chẳng ra gì như anh thì đúng là chẳng đáng để tôi ra tay, thằng cháu này, cho anh một đường đi đấy, lái chiếc xe rách của anh đi ngay, nếu không, từ hôm nay anh hãy nói vĩnh biệt với cuộc sống hạnh phúc đi!"

Chủ chiếc xe Benz cũng không phải là loại người dễ vừa, nhưng lần đầu tiên thấy người như Trương Dương, gã cười lạnh lùng nói: "Muốn ương ngạnh với tôi à, anh có biết tôi là ai không?"

Trương đại quan cười nói: "Mẹ kiếp? Là ai mà tự bản thân mình cũng không biết à? Sao không về nhà mà hỏi mẹ mày ấy?"

Đối phương vừa nghe đã tức giận, giơ tay muốn đánh Trương Dương, nhưng lại bị Triệu Anh Tráng ngăn lại: "Kỳ Phong, anh đừng ra tay, anh mà ra tay là tính chất sẽ thay đổi đấy."

Trương Dương nói: "Hóa ra hai người là người quen của nhau à, xã hội bây giờ ấy à, đến đâu mà có người quen là dễ làm việc hơn hẳn."

Triệu Anh Tráng nói: "Anh tử tế một chút cho tôi, anh đã uống rượu, uống rượu mà còn lái xe, đi thử máu cho tôi!"

Trương Dương nói: "Đúng là bảo vệ bạn của mình, đúng là trắng đen lẫn lộn, thật giả đảo điên, để giúp anh ta lại còn vu khống tôi lái xe sau khi uống rượu nữa..."

Viên cảnh sát đứng bên cạnh nói: "Anh đừng già mồm, cả người toàn là mùi rượu, chúng tôi đều ngửi thấy rồi, giờ đây đến bệnh viện lấy máu ngay, anh đợi bị pháp luật xử lý đi."

Hà Hâm Nhan ở đằng xa tỏ ra vẻ quan tâm, Trương Dương thích uống rượu lái xe điều này cô biết, lần này thì phiền phức rồi, lái xe sau khi uống rượu chẳng có lý ở đâu được cả."

Trương Dương nói: "Thử máu thì thử máu, nếu như tôi không uống rượu, thì hai người các anh đang cố ý vu khống cho tôi, các người không xứng làm cảnh sát."

Triệu Anh Tráng nói: "Lằng nhằng ít lời thôi, đi cùng chúng ta, đi thử máu ngay!"

Trương Dương nói: "Tôi vẫn không tin tưởng các anh lắm, đi thử máu thì được, nhưng tôi lo sợ rằng, các anh giở trò trong lúc thử máu!"

Triệu Anh Tráng tức giận nói: "Anh tưởng rằng tôi không biết anh nghĩ gì à? Uống rượu, sợ rồi đúng không? Muốn kéo dài thời gian để giảm thấp nồng độ rượu trong máu à, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không trốn được đâu."

Trương Dương cười nói: "Được, tôi đi cùng anh, giờ đi lấy máu, nếu như tôi không sao..."

Kỳ Phong chủ chiếc xe Benz đó nói: "Đã thế này rồi mà anh còn muốn không sao à? Anh chết chắc rồi!"

Trương Dương cười nói: "Cháu trai ơi, hôm nay mày nói càng khó nghe thì chết càng nhanh!"

Chủ xe của chiếc Benz, Kỳ Phong cũng không phải là nhân vật bình thường, gã có mấy cửa hàng rượu ở Đông Giang, là một trong những nhân vật nổi bật của ngành ẩm thực Đông Giang, anh của gã là Kỳ Sơn danh tiếng rất lớn, làm nhiều công việc ở Đông Giang đã nhiều năm, liên quan đến cả nhiều việc kinh doanh phi pháp, có điều, Kỳ Sơn làm rất tốt, chưa bị cảnh sát bắt lần nào, gã rất chú trọng đến hình tượng bản thân, bình thường rất khiêm nhường, lại hay làm công việc từ thiện, mấy năm gần đây đã dần dần tẩy trắng việc làm ăn của gã, có bốn công ty nước biển dưới tên gã, lũng đoạn phần lớn thị trường nước của Đông Giang, nghe nói, giờ gã vẫn làm mấy việc thuộc ngành cờ bạc và buôn lậu thuốc lá. Hai anh em nhà này thành công được, một mặt có liên quan đến đầu óc kinh doanh của họ, còn một nguyên nhân quan trọng nữa, họ có bối cảnh xã hội nhất định, chú của họ chính là thị trưởng thành phố Đông Giang, Phương Tri Đạt.

Mặc dù Kỳ Phong và Kỳ Sơn là hai anh em, nhưng tính cách của họ không hề giống nhau, Kỳ Sơn rất khiêm nhường, còn Kỳ Phong thì lại quá hống hách, thích kết giao với những thành phần vô công rồi nghề trong xã hội, mấy năm gần đây kiếm được không ít tiền trong ngành ẩm thực, có tiền đương nhiên thích tụ tập, hôm nay Kỳ Phong và mấy người bạn nữa ra ngoài chơi, thấy Triệu Nhị Văn và Hà Hâm Nhan trong chiếc xe Audi, họ thấy hai cô gái trong xinh xắn, vì vậy đã muốn kết thân với họ, với đám người của Kỳ Phong, kết giao với phái nữ chẳng có cách gì quá đặc biệt, chủ yếu là thể hiện mình giàu có thôi, Kỳ Phong cho rằng không có việc gì không dùng tiền giải quyết được, việc đâm xe này là do gã cố ý gây nên. Triệu Anh Tráng đến xử lý sự việc là bạn lâu năm của Kỳ Phong, ý chính của Kỳ Phong là để Triệu Anh Tráng giúp dọa hai cô gái này một chút, sau đó đề xuất việc giải quyết tư, đi qua đi lại mấy lần là quen rồi, gã vốn chẳng để ý đến chút tiền này, mục đích thật sự là muốn nhằm vào sắc đẹp của người ta kìa, ai ngờ Hà Hâm Nhan lại là một cô gái tính tình nóng nảy đến như vậy.

Điều làm cho Kỳ Phong càng không ngờ được là, đột nhiên gặp phải một tên kỳ đà, tên lái chiếc xe Satana cũ rích này dám dâm đổ chiếc Benz của gã.

Nếu như không có cảnh sát ở đây, Kỳ Phong nhất định sẽ cùng đám bạn của gã dần cho Trương Dương một trận, sự tự tin của Kỳ Phong đến từ tài sản kếch sù của gã, cũng đến từ hậu đài vững chắc của gã, trong xã hội bây giờ, có quyền lại có tiền, đương nhiên nói chuyện phải rắn rỏi rồi, làm việc cũng vậy.

Kỳ Phong chẳng hề để ý đến tiểu tử lái chiếc Satana cũ này, mặc dù Hà Hâm Nhan và Triệu Nhị Văn đều là những mỹ nữ hiếm thấy, nhưng họ cũng chỉ đi một chiếc xe Alto mà thôi, mặc dù trình độ văn hóa của Kỳ Phong bình thường, nhưng lại đầy trải nghiệm xã hội, nhìn từ chiếc xe của họ có thể phân tích ra bối cảnh xã hội của họ, gã và mấy người này không cùng một đẳng cấp với nhau.

Trương Dương đồng ý đi lấy máu, đến lúc này rồi, Hà Hâm Nhan không còn có thể cố ý giả bộ nữa, cô bước đến, quả nhiên ngửi thấy có mùi rượu trên người Trương Dương, nói nhỏ với Trương Dương: "Anh uống rượu rồi à?"

Trương đại quan cười nói: "Không nhiều, mới một cân Ngũ Lương Dịch."

Sắc mặt của Hà Hâm Nhan thay đổi, một cân Ngũ Lương Dịch nhất định đã có thể bị kết tội lái xe sau khi uống rượu, nếu sớm biết hắn uống như vậy, thì hôm nay không nên gọi đến rồi. Cô nói nhỏ: "Hay là tự giải quyết đi, đỡ phiền phức." Với tính cách của Hà Hâm Nhan, cô sẽ không đồng ý cúi đầu dễ dàng như vậy, nhưng nghĩ đến việc, việc này sẽ dẫn đến phiền phức cho Trương Dương, cô lại hơi hối hận, thà rằng để của đi thay người, chứ cô cũng không muốn để Trương Dương gặp phải phiền phức."

Trương Dương nói: "Tự giải quyết à? Phải để cho họ cúi đầu cầu xin anh mới được!"

Với tính cách của Trương Dương trước kia, đã giơ tay đấm người rồi, nhưng rất nhiều lúc, đánh người không phải là một cách hay, lần đầu tiên đến đây, mà lại đánh người trước mặt tất cả mọi người, nhất định sẽ bị người ta nói, Trương đại quan quyết định khiêm nhường hơn một chút, có điều tên này không nghĩ đến nghi thức xuất hiện của mình, nếu so với việc đánh người, thì việc lái xe đâm đổ chiếc xe Benz kia cũng chẳng thể coi là khiêm nhường gì."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)