Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0772

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0772: Việc học tập ở trường đảng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cái gọi là lấy đức phục người, chính là phải làm ra bộ dạng khoan dung, cố gắng không ra tay hoặc ra tay nhẹ nhàng, dùng phẩm đức của mình để thuyết phục đối phương, ít nhất Trương đại quan hiểu điều đó như vậy. Mặc dù việc lấy đức phục người của hắn thường là sau khi hắn đã ra tay rồi.

Kỳ Phong không hề cảm thấy vui mừng vì thái độ khoan dung của Trương Dương, vì gã cho rằng hôm nay gã đã chịu nhục đủ rồi, trong cả sự việc lần này, gã và bạn của gã chưa từng được chút lợi lộc nào.

Bữa tiệc tối hôm đó của Kỳ Sơn đã thể hiện đầy đủ thành ý của gã, gã không phá hỏng bữa tiệc, mặc dù việc kết giao với Trương Dương là bắt đầu từ đấu tranh, Kỳ Sơn lại không muốn đấu tranh suốt đến cuối cùng. Dân không đấu với quan, Kỳ Sơn mặc dù có bối cảnh quan trường, nhưng gã vẫn là một người dân. Trong mắt của gã, Trương Dương mới là quan, nếu đấu với quan viên, thì không có chút lợi ích nào với bản thân mình.

Bữa tiệc tối hôm đó không kéo dài quá lâu, vì Trương đại quan không muốn mất nhiều thời gian cho những người vô vị này, hắn cho rằng sự việc xảy ra với Kỳ Phong chỉ là một khúc nhạc nhỏ trong hành trình đến Đông Giang của mình, qua rồi là thôi, những điệu nhạc chính của hắn chính là con đường quan trường ở Đông Giang.

Lương Thành Long rời đi cùng với hắn, đột nhiên nổi hứng, bảo lái xe của mình lái chiếc BMW mở đường phía trước, gã muốn thử xem chiếc Beetle mà Kỳ Sơn tặng cho Trương Dương.

Trương Dương thì lại biết rằng Lương Thành Long không phải là say, mà tên này nhất định có điều gì đó muốn nói riêng với hắn.

Lương Thành Long lái chiếc xe Beetle về phía đường lớn, Trương Dương nhắc nhở hắn: "Mấy ngày nay đang chỉnh đốn giao thông đó, nghiêm cấm lái xe trong khi say xỉn, anh cẩn thận một chút."

Lương Thành Long cười nói: "Anh yên tâm đi, có Lão Tào đi đằng trước mở đường, có việc gì chúng ta có thể phát hiện ra ngay." Gã vỗ vỗ vào vô lăng và nói: "Được lắm, chiếc xe này được lắm, ngày mai tôi cũng sẽ bảo Kỳ Sơn lấy cho tôi một chiếc."

Trương Dương cười nói: "Anh tìm tôi là để nói mấy lời này à?"

Lương Thành Long nói: "Đi, đi Lam Ma Phương uống một chút."

Trương Dương vừa nghe đến cái tên Lam Ma Phương, đầu đã lắc nguầy nguậy. Hắn không hợp với cái tên Lam Ma Phương đó, mỗi lần đến đó đều xảy ra chuyện, không phải đánh nhau thì là làm bị thương người, lần trước đến Lam Ma Phương còn gặp một vụ án mạng, anh của ông chủ Lam Ma Phương Lương Tư là Lương Đức Quang bị một thằng nhỏ tên là Phùng Mãnh đâm, Trương đại quan đã nhận định chắc chắn Lam Ma Phương là một nơi đen đủi. Hắn nói với Lương Thành Long: "Có gì thì anh cứ nói đi, ở đây cũng đâu có người ngoài."

Lương Thành Long thấy gã kiên quyết không đi Lam Ma Phương, cũng đành dừng xe lại bên đường rồi nói: "Người anh em, sự việc của Kỳ Phong đừng truy cứu nữa."

Trương Dương cười nói: "Tôi còn tưởng anh định nói gì, vừa nãy chẳng phải tôi đã đồng ý rồi sao? Anh quen tôi lâu như vậy rồi, tôi có bao giờ mang anh ra làm trò cười không?"

Lương Thành Long nói: "Hai anh em nhà Kỳ Sơn cũng được coi là nhân vật số một ở Đông Giang này rồi, mọi người đều là bạn của tôi, đương nhiên tôi không muốn mọi người có mâu thuẫn gì."

Trương Dương nói: "Anh lằng nhằng quá đi, đã nói là đồng ý rồi, anh uống quá chén rồi phải không? Mau về ngủ đi, anh yên tâm, tôi đã đồng ý không truy cứu, thì sẽ không truy cứu nữa."

Lương Thành Long vỗ vỗ vai hắn rồi nói: "Đúng là người anh em tốt của tôi."

Trương Dương cười: "Mau cút đi, vợ anh còn đang bụng bầu kia kìa, đừng về muộn quá."

Lương Thành Long gật đầu, đẩy cửa xe lắc lư đi về phía chiếc BMW.

Về đến chỗ ở của mình, đỗ xong xe, ngước đầu, thấy ánh đèn màu vàng ở cửa số, một cảm giác ấm áp dội đến, Hà Hâm Nhan đang đợi hắn ở nhà.

Hà Hâm Nhan không ngờ Trương Dương lại về sớm như vậy, đang giặt giũ quần áo mấy ngày nay của Trương Dương, ngay cả khi Trương Dương đẩy cửa đi vào cô cũng không phát hiện ra, cô vừa giặt quần áo, vừa hát rất vui vẻ, không đề phòng Trương Dương từ đằng sau xông đến ôm lấy cô, làm Hà Hâm Nhan giật bắn mình, Hà Hâm Nhan mắng: "Đáng ghét, anh muốn em giật mình chết à?"

Trương Dương cười hà hà, hôn lên hai má cô, Hà Hâm Nhan nói: "Ngoan nào, anh ngồi nghỉ trước đi đã, em giặt quần áo xong là qua đó."

Trương Dương nói: "Chẳng phải có máy giặt rồi sao?"

Hà Hâm Nhan nói: "Quần lót và tất phải giặt bằng tay, không thì không sạch được."

Trương Dương rất thích bộ dạng vợ hiền của cô, lại đến hôn vào môi cô, rồi mới bỏ cô ra, đặt chìa khóa xe lên bàn trà.

Tiếng Hà Hâm Nhan vọng ra từ nhà vệ sinh: "Trên bàn em đã hãm xong ấm trà Thiết Quan Âm rồi đó, anh uống trước đi."

Trương Dương rót một chén, uống mấy ngụm rồi nói: "Tối nay em không đi dạo à?"

Hà Hâm Nhan nói: "Ở Hồng Kong suốt ngày đi dạo, Đông Giang có gì đâu mà phải dạo chứ, thấy anh chất đống quần áo ở đây, vì thế em giặt cho anh rồi, nếu không thì có lẽ quần áo của anh sắp thiu thối ra rồi đó."

Trương Dương cười nói: "Không đến nỗi thế đâu, em không giặt, thì tối anh sẽ dùng máy giặt giặt."

Hà Hâm Nhan đã giặt xong quần áo rất nhanh, lau khô hai tay bước ra ngoài, cười nói với Trương Dương: "Thế nào, kết quả bữa tiệc hôm nay ra sao?"

Trương Dương vẫy vẫy tay với cô, Hà Hâm Nhan bước đến, Trương Dương kéo cô, để cô nằm vào trong lòng hắn, lắc lư chiếc chìa khóa trên bàn trà trước mặt cô: "Chiếc xe Beetle đỉnh mềm này em mang đền cho Triệu Nhị Văn..."

Hà Hâm Nhan mở to mắt: "Thật à? Anh thật sự bảo họ đền một chiếc Audi sao?"

Trương đại quan nói: "Là Beetle, không phải Audi."

Hà Hâm Nhan cười nói: "Vừa phải thôi là được rồi, làm người đừng quá đáng quá." Cô ôm lấy cổ Trương Dương rồi nói: "Em biết là anh giỏi mà, những người này thật đúng là có mắt không tròng." Rồi cô chủ động hôn Trương Dương.

Trương Dương lật người đè xuống, Hà Hâm Nhan mắng: "Còn chưa tắt đèn đâu!"

Trương Dương lấy một viên lạc ở trên bàn trà bắn ra, viên lạc chuẩn xác bay vào chỗ công tắc của đèn, trong căn phòng ngay lập tức rơi vào bóng tối.

Hà Hâm Nhan ngại ngùng: "Người như anh sao không khống chế được bản thân một chút nhỉ?"

Trương Dương nói: "Em đã biết anh không khống chế được mà em còn bắt nạt anh à?" Tên này giơ tay cởi áo của Hà Hâm Nhan, vì vội quá, nên trong bóng tối nghe thấy tiếng "rạt...", áo rách, Hà Hâm Nhan mắng: "Anh thật là thô...." Cô vốn muốn nói từ thô lỗ, nhưng thứ nóng đâm thẳng vào đã làm lời cô ngắt đoạn, Hà Hâm Nhan yên lặng, tay ôm chặt lấy Trương Dương, một lúc sau mới kêu lên.

Trương đại quan ở mặt này không hề kém hơn so với võ công, hắn là một mãnh tướng thiện chiến, chinh chiến cơ thể hoàn mỹ của Hà Hâm Nhan không biết mệt mỏi, lúc này, Hà Hâm Nhan đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ, nếu như Hải Lan hoặc Hồ Nhân Như giúp cô chia sẻ bớt thì tốt hơn, mặc dù cô cũng thấy ý nghĩ này của mình rất kỳ quái, nhưng cô phải thừa nhận rằng, với tính cách mạnh mẽ của Trương Dương, có lẽ có thêm mấy cô gái bên cạnh hắn là điều tốt.

Sáng sớm, Trương đại quan lại bò dậy, hắn vốn còn muốn chiến đấu một trận nữa với Hà Hâm Nhan, nhưng thấy dáng vẻ trầm tư của Hà Hâm Nhan, thật là không nhẫn tâm nữa, Trương Dương đến, hôn lên mặt cô, Hà Hâm Nhan dường như đang nói mơ: "Sợ anh rồi...Để em nghỉ một chút...Sắp bị anh hại chết rồi..."

Trương Dương cười ha ha một tiếng, nghe thấy câu này càng cảm thấy yêu hơn, rồi lại cảm thấy rất thỏa mã, hắn thò tay vào trong chăn, bóp bóp ngực cô rồi nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh đi học đây!"

Những bài học ở trường Đảng vẫn chán ngắt như vậy, Trương đại quan ngáp dài ngáp ngắn trong giờ học, học xong một buổi, cảm thấy còn mệt mỏi hơn trận chinh chiến đêm qua.

Chuông tan học vang lên, Trương Dương đã ra ngoài, Lương Hiểu Âu ôm cặp sách đuổi theo đằng sau: "Trương Dương, anh đợi chút đã!"

Trương Dương dừng bước chân, cười hì hì nói: "Chủ nhiệm Lương có chỉ giáo gì?"

Lương Hiểu Âu nói: "Tối qua tôi đến nhà chú tôi, hỏi về việc của anh, ông ấy nói anh sẽ phụ trách công việc chiêu thương ở khu đô thị mới."

Trương Dương nói: "Thế thì về sau tôi sẽ làm việc dưới sự lãnh đạo của chủ nhiệm Lương rồi." Trong lòng hắn thì lại không nghĩ như vậy, hắn là cán bộ cấp chính sở, còn Lương Hiểu Âu chỉ là một cái bộ cấp phó sở, làm gì có việc hạ cấp chỉ huy thượng cấp cơ chứ?

Lương Hiểu Âu nói: "Phải nói là chúng ta hợp tác mới đúng, bộ chỉ huy kiến thiết khu đô thị mới của các anh là một đơn vị khá độc lập, công tác chiêu thương ở đó không có liên hệ gì lớn với việc chiêu thương ở thành phố. Nếu theo những gì tôi tìm hiểu được, thì hai việc này độc lập với nhau. Hơn nữa, anh là một cán bộ cấp chính sở, tôi chỉ là một cán bộ cấp phó sở, tôi làm sao có thể lãnh đạo anh được?"

Câu này nghe vào khá thoải mái, Trương Dương nói: "Lần đầu tiên tôi đến đây, tôi chẳng hiểu gì về tình hình ở chỗ này, công việc về sau còn cần chủ nhiệm Lương chỉ giáo nhiều."

Lương Hiểu Âu lườm hắn: "Loại người như anh nói năng sao lại trống rỗng thế? Mọi người đều là bạn của nhau, ai chỉ giáo ai cơ chứ? Chỗ nào cần tôi giúp, thì tôi sẽ cố gắng giúp hết mình."

Trương Dương cười, tính cách của Lương Hiểu Âu đúng là rất thoải mái.

Lương Hiểu Âu nói: "Đi, cùng đi nhà ăn ăn cơm nào."

Trương Dương lắc đầu nói: "Buổi chiều tôi định trốn học, nội dung của mấy tiết này đều như nhau cả thôi. Tôi nghe mà buồn ngủ lắm, đến giờ vẫn còn thấy có chút cảm giác thiếu dưỡng khí. Nếu bảo tôi đi nghe tiếp, thì có lẽ tôi sẽ mất mạng ở trên lớp rồi." Lương Hiểu Âu cười nói: "Vậy được, chút nữa tôi sẽ điểm danh giùm anh!"

Trương Dương cười nói: "Thế thì cảm ơn cô trước." Hắn ngáp một hơi, rồi vẫy vẫy tay với Lương Hiểu Âu, rời khỏi trường đảng.

Khi đi đến cổng trường, Trương Dương cảm thấy có cảm giác lạ, hình như đằng sau có ai đó đang đi theo hắn, hắn nhân lúc ngoặt, liếc ra đằng sau nhìn, phát hiện một người đàn ông mặc áo vest màu xám đeo chiếc kính màu đen đang đi theo mình một cách thần bí.

Trương đại quan dù sao cũng là người đã từng ở trong quốc an, nên hắn rất cảnh giác. Hắn nhanh chóng bước đi, phát hiện người đàn ông đó cũng rảo bước đi theo. Trương Dương chau chau mày, hắn dừng bước quay người lại, người đàn ông đó phát hiện mình đã bị phát giác, cũng không chạy trốn, mà bước về phía hắn.

Trương Dương đợi gã đến trước mặt mình, nheo mắt nói: "Tôi có quen anh à? Anh đi theo tôi làm gì?"

Người đàn ông đó nhìn Trương Dương đầy địch ý: "Về sau tốt nhất là anh tránh xa Lương Hiểu Âu ra một chút."

Trương Dương bị tên này làm cho không hiểu gì cả, mẹ kiếp, có quái gì liên quan đến nhau cơ chứ? Trương đại quan rất ghét có người uy hiếp mình, hắn nói đầy giọng khích bác: "Tôi quen ai có liên quan gì đế anh?"

*****

Người đàn ông đó không ngờ giơ tay ra nắm lấy cổ áo của Trương Dương, Trương Dương lùi về đằng sau một bước, không để gã nắm được: "Có gì thì nói tử tế, đừng động thủ, cẩn thận làm bị thương chính mình đấy."

"Nói rõ ràng cho tôi ngay, anh và Lương Hiểu Âu là gì của nhau?" Người đàn ông tức đến độ đỏ mắt.

Trương đại quan lần đầu tiên gặp phải loại người thế này, thật là vừa tức vừa buồn cười: "Mẹ kiếp, anh bị ngố à? Tôi và cô ấy có quan hệ gì liên quan quái gì đến anh?"

Người đàn ông nghe nói vậy, xông về phía Trương Dương, sự nhẫn nại của Trương Dương cũng chỉ có hạn, sự vô lý của người này làm hắn không thể chịu nổi, hắn giơ châm đạp ra, mặc dù tên đó không để ý đến ai, nhưng cơ thể lại không khỏe, làm sao chịu nổi đòn này của Trương Dương, bị đạp đến độ đau điếng, ngồi thụp xuống đất.

Trương Dương không dùng nhiều sức, nếu không thì có thể làm cho gã suýt chết, Trương Dương chỉ vào người đàn ông đó rồi nói: "Cút xa đi cho tôi, tôi không có thời gian điên cùng anh đâu."

Người đàn ông đó ôm lấy bụng, đau đến độ mặt trắng bệch, nghiến răng bò dậy nói: "Anh nói rõ ràng cho tôi, anh và Lương Hiểu Âu rốt cuộc là có quan hệ gì với nhau?"

Trương Dương hình như đã hiểu ra điều gì đó: "Này, anh là ai?"

Người đàn ông nói: "Tôi là bạn trai của Lương Hiểu Âu!"

Trương Dương lúc này mới nhớ ra Lương Hiểu Âu có một bạn trai tên là Thiệu An Khang, hình như là một phó giáo sư của trường đại học sư phạm Đông Giang, không ngờ lại là loại người như vậy, trong lòng cảm thấy thật sự ngán ngẩm, hắn gật đầu nói: "Tôi và cô ấy có quan hệ gì với nhau, anh nên đi hỏi Lương Hiểu Âu." Tên này thật là xấu xa, hắn và Lương Hiểu Âu có quan hệ gì, chỉ cần nói rõ với người ta là được rồi, còn cố ý úp mở như vậy, cố ý làm cho Thiệu An Khang khó chịu, Thiệu An Khang là một người ích kỷ, nghe đến câu này, sắc mặt liền xanh lét, chỉ vào Trương Dương nói: "Tôi chưa xong với anh đâu!"

Trương Dương tặng cho gã hai chữ: "Thần kinh!" Hắn chẳng muốn lằng nhằng thêm với loại người như Thiệu An Khang, vẫy một chiếc tắc xi ngồi vào, quay đầu nhìn ra ngoài, Thiệu An Khang vẫn đứng ở đó nghiến răng ken két chửi hắn, Trương đại quan không khỏi bực mình, bạn trai của Lương Hiểu Âu là loại người gì vậy chứ? Còn là giáo sư nữa đấy! Giống cầm thú hơn! Hắn suýt nữa không chịu nổi xuống xe xử lý gã một trận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, dù gì cũng phải nể mặt Lương Hiểu Âu, nếu nói đúng ra, thì Trương đại quan chẳng có ý gì với Lương Hiểu Âu, nếu như có ý gì thật, thì tên Thiệu An Khang cũng không thể bằng hắn được.

Hà Hâm Nhan gọi điện đến, cô vừa dậy không được bao lâu, giọng vẫn ngái ngủ: "Anh đang làm gì thế?"

Trương Dương nói: "Anh đang đi về."

Hà Hâm Nhan nói: "Em đã hẹn với Triệu Nhị Văn rồi, buổi chiều đi uống trà, buổi tối còn phải tham gia cuộc họp lớp, có lẽ muộn mới về được."

Trương Dương nói: "Em cứ đi đi!"

Hà Hâm Nhan nói: "Triệu Nhị Văn không cần chiếc xe Beetle đó đâu, cô ấy đã mang chiếc Alto đi sửa rồi, cũng chẳng có gì lớn."

Trương Dương nghĩ một lúc, rồi hiểu ngay, Triệu Nhị Văn sợ rằng nhận chiếc Beetle đó về sau đám người của Kỳ Sơn sẽ tìm cô ấy để gây chuyện, Trương Dương nói: "Em nói với cô ấy không sao, có anh ở đây, đám người đó không dám động vào cô ấy."

Hà Hâm Nhan nói: "Thôi, Triệu Nhị Văn nhát lắm, anh đừng dọa cô ấy nữa."

"Vậy thì em giữ lại đi."

Hà Hâm Nhan nói: "Em cứ đi đi lại lại suốt làm gì có thời gian mà lái xe chứ, anh xử lý chiếc xe đó đi, tí nữa em sẽ đưa cho Triệu Nhị Văn 5000 Tệ, nói là người ta đền tiền sửa xe cho cô ấy."

Trương Dương nghĩ rồi nói: "Cũng được."

Hà Hâm Nhan nói: "Em để chìa khóa xe lại nhé, anh xem rồi xử lý đi."

Trương Dương đã nghĩ ra cách xử lý chiếc xe đó rất nhanh, Lương Thành Long chẳng phải nói muốn tặng cho Lâm Thanh Hồng một chiếc Beetle đó sao? Thế thì đưa chiếc này cho gã. Ngay lập tức, hắn gọi điện đến cho Lương Thành Long.

Lương Thành Long nghe nói đến chuyện này, liền đồng ý ngay, nói rằng sẽ đi lấy xe ngay. Khi Trương Dương đến bãi đỗ xe trước cửa nhà, Lương Thành Long đã dẫn cả lái xe đến rồi, Lâm Thanh Hồng cũng ngồi ở trong xe.

Trương Dương đã lâu không gặp mặt Lâm Thanh Hồng rồi, Lâm Thanh Hồng gần đây vì có bầu nên đã mập ra nhiều, bụng rất lớn.

Trương Dương cười nói: "Chị dâu lâu không gặp mập ra nhiều rồi nhỉ, Lương Thành Long gần đây có lẽ cho chị ăn không ít đồ ăn ngon."

Lâm Thanh Hồng biết tên này chẳng nói được tử tế bao giờ, liền mắng: "Đúng là chẳng bao giờ nói được những câu hay ho."

Lương Thành Long nói: "Xe đâu?"

Trương Dương nói: "Đúng là người làm ăn có khác, tính toán giỏi quá, anh sợ tôi lái mất à."

Lương Thành Long cười hà hà nói: "Anh toàn tính toán linh tinh, tôi dẫn Thanh Hồng đi kiểm tra, đúng lúc đó thì anh lại nói đến vấn đề xe, chúng tôi vừa đúng lúc ở gần đó, vì vậy mới đến đây."

Trương Dương lên lầu lấy chìa khóa xe, dẫn hai người họ đi xem xe, sau khi Lâm Thanh Hồng nhìn thấy xe liền rất thích thú.

Lương Thành Long nói: "Được lắm, chút nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh."

Trương Dương cũng không khách sáo với gã, gật đầu nói: "Vậy thì cứ thế đi."

Lương Thành Long nói: "Hình như anh đi taxi đến đây à, không dùng xe sao?"

Trương Dương nói: "Tôi đang bảo mấy ngày này anh để ý xem, thấy có chiếc xe nào rẻ mà dùng được, thì giúp tôi sửa một chút, lái được là được rồi. Đúng rồi, số tiền đó anh không cần chuyển cho tôi nữa, đưa thẳng cho Triệu Thiên Tài, tôi là cán bộ nhà nước, không thể tùy tiện lấy tiền của anh."

Lương Thành Long khen: "Những người thanh liêm tôi đã gặp không ít, nhưng tôi thật sự lần đầu tiên gặp một người biết cách giả vờ như anh."

Lâm Thanh Hồng cười đánh gã một phát: "Đừng nói linh tinh nữa, em đã hẹn với bác sỹ rồi đấy, nếu không đi thì muộn mất đấy."

Hai vợ chồng trực tiếp đưa chiếc BMW cho lái xe, ngồi vào chiếc Beetle, Lương Thành Long kiểm tra một chút những giấy tờ xe, rồi cười nói: "Chị anh sắp sửa sinh rồi, đợi sinh xong rồi sẽ làm tiệc đón cậu nhé."

Trương Dương nói: "Anh cứ chuẩn bị sinh đi thì hơn!"

Mấy người cùng cười với nhau.

Buổi chiều, Trương Dương đến bãi đỗ xe lấy chiếc xe Satana của Viên Ba về, gửi đến xưởng sửa xe, hắn quen với ông chủ Dư Xuyên.

Khi đến xưởng sửa xe Vạn Lý, thấy trước cửa đang đỗ một chiếc xe GM màu đen, không có biển xe, Trương đại quan nhìn lâu một chút, Trương Dương khá thích những chiếc xe kiểu này, GM cũng rất hay, khi ở Mỹ đối phó với cục điều tra liên bang, tính năng của loại xe này thật sự rất tốt. Có điều xe này quá lớn, lái ra đường quá nổi bật, nếu so sánh, thì Trương Dương vẫn nhớ đến chiếc xe Pika trước đó của hắn.

Chiếc xe Satana vừa lái vào bên trong, một người trẻ tuổi mặc đồng phục đã ra ngoài, gần đây Dư Xuyên vừa xây dựng một hệ thống quản lý SS, chính là tiến hành hiện đại hóa việc quản lý ở xưởng sửa xe này.

Trương Dương đẩy cửa xe, bước xuồng, rồi gọi: "Ông chủ Dư của các anh có ở đây không?"

Người trẻ tuổi cười nói: "Tiên sinh, ông ấy đang ở phòng bên cạnh."

"Bên cạnh?"

Người trẻ tuổi gật đầu nói: "Chúng tôi đang sửa sang lại phòng triển lãm xe ở bên cạnh, tổng giám đốc Dư đang kiểm tra tình hình sửa sang."

Trương Dương cười nói: "Ngày càng làm lớn rồi." Hắn đưa xe cho người trẻ tuổi, rồi tự mình đến phòng triển lãm bên cạnh, thấy Dư Xuyên đang đứng cùng với mấy người nữa, đang chỉ chỉ trỏ trỏ ở đó, bình luận những chỗ chưa được của việc sửa chữa. Trong đó người đứng cùng với gã Trương Dương cũng quen, đó chính là chủ tịch công ty thương mại ô tô Tiêu Phong Thiên Tân, Trường Mã Lực.

Dư Xuyên vẫn chưa nhìn thấy Trương Dương, Mã Lực đã phát hiện ra hắn trước rồi, vui mừng nói: "Trương lão đệ!"

Dư Xuyên cũng quay đầu lại, nhìn thấy Trương Dương, ngay lập tức ngừng việc nói chuyện, cười hà hà nói: "Chủ nhiệm Trương, ngọn gió nào đưa anh đến đây thế này?" Bình thường gã không qua lại nhiều với Trương Dương, vì vậy không biết chuyện Trương Dương được điều đến Đông Giang làm việc.

Trương Dương nói: "Xe hỏng rồi, nên đưa đến chỗ anh để sửa."

Dư Xuyên nói: "Đi, chúng ta đi xem thế nào."

Đến bên cạnh chiếc Satana bị hỏng, Dư Xuyên hỏi tình hình, rồi nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, xem ra phải để lại chiếc xe ở đây, hai ngày sau đến lấy, được không?" Trương Dương gật đầu nói: "Chiếc xe này mượn của Viên Ba, anh cố gắng sửa nhé."

Dư Xuyên cười nói: "Anh yên tâm đi, tôi đảm bảo khi đưa xe cho anh như lúc mới."

Trương Dương hỏi đến việc tại sao Mã Lực lại ở Đông Giang, Mã Lực nói: "Phòng triền lãm xe này là của tôi và Dư Xuyên cùng mở với nhau, về sau dùng để kinh doanh những dòng xe cao cấp." Mã Lực vẫn nhớ đến chiếc xe Pika của Trương Dương, thấy Trương Dương không lái chiếc Pika đến, cảm thấy hơi kỳ lạ: "Trương lão đệ, chiếc xe Pika của cậu đâu rồi?"

Trương Dương đương nhiên không thể nói sự việc cho gã, cười nói: "Bị ăn cắp mất rồi!"

Mã Lực nói đi nói lại rằng thật đáng tiếc.

Dư Xuyên nhìn thời gian, đã sắp đến năm giờ, gã mời Trương Dương cùng đi Đông Hải ăn cơm. Trương Dương đương nhiên không tiện từ chối, Dư Xuyên lại bảo hắn mời Lương Thành Long và Đinh Triệu Dũng cùng đến ăn, mặc dù đã thông qua Trương Dương để quen mấy người ở Bình Hải này, nhưng địa vị của Dư Xuyên là như vậy, rất khó hợp thành một nhóm với những người này.

Lương Thành Long vì Lâm Thanh Hồng mấy ngày nay có thể sinh bất cứ lúc nào, nên không đến, Đinh Triệu Dũng lại về Xuân Dương để thăm cha mẹ cùng Triệu Tĩnh, vì vậy cũng không đến được.

Khi ăn cơm, Mã Lực nói với Trương Dương, đến bây giờ gã vẫn chưa làm được giấy phép kinh doanh, muốn xem Trương Dương có thể giúp gã được không, Mã Lực nói: "Có phải bỏ bao nhiêu tiền tôi cũng không quan tâm."

Dư Xuyên nói: "Chủ nhiệm Trương, trước đó tôi cũng đã tìm đến mấy người, và cũng tặng tiền tặng quà không ít, nhưng toàn là phí tiền mà thôi, chúng tôi sắp sửa xong Auto xe này rồi, nếu như không làm được giấy phép kinh doanh ô tô, thì chỉ có thể mất tiền thuê nhà hàng tháng rồi."

Với Trương Dương, việc này không phải là việc lớn gì, hắn ngay lập tức liền đồng ý: "Các anh đừng lo, việc này cứ để tôi lo..." Trương Dương rất chắc chắn, thật ra việc này không cần hắn phải ra mặt, chỉ cần nói với Lương Thành Long một tiếng, gã nói với bộ phận liên quan là có thể làm được việc này.

Dư Xuyên và Mã Lực thấy Trương Dương đồng ý đều cảm thấy rất vui.

Dư Xuyên rót cho Trương Dương một cốc rượu rồi nói: "Chủ nhiệm Trương, sau khi việc này làm xong, tôi nhất định sẽ hậu tạ!"

Trương Dương cười nói: "Đều là bạn nhau cả, đừng nói mấy lời khách sáo này nữa, giờ đây tôi đã được điều đến Đông Giang làm việc rồi, chúng ta còn nhiều cơ hội để gặp nhau."

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)