Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0779

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0779: Sư gia giá lâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Chu Sơn Hổ từng được học quyền pháp, thân thủ vốn không tồi, sau khi tới Ủy Ban Thể Dục Thể Thao nam Tích làm lái xe, lại được Trương Dương đặc biệt chỉ điểm cho hắn, năm sáu thanh niên bình thường căn bản không là gì với hắn, Chu Sơn Hổ tung quyền hạ cước, gọn gàng linh hoạt đánh ngã hai người, nhưng động tác của hắn cũng không trấn trụ được đám dân này, ngược lại càng thêm khơi dậy lửa giận của bọn họ, chứng kiến hắn có thể đánh quyền, đám thanh niên không dám tới gần, nhưng đám phụ nữ cùng các người già lạig các lão nhân không chịu thua, bọn họ xông lên tuyến đầu, sát người vật lộn. Chu Sơn Hổ có thể đánh người nhưng cũng không thể ra tay đối với phụ nữ cùng người già, chỉ đành chịu đánh.

Lúc Tần Thanh cùng Trương Dương đuổi tới hiện trường chiến đấu đã sớm chấm dứt, hậu quả có thể suy nghĩ là biết, đây căn bản là một hồi chiến đấu nghiêng về một phía, trên chiếc xe Audi kia bị ném đầy cà chua nát vụn, rau quả hư, trứng thối, chủ nhiệm Quản Ủy Hội Lưu Bảo Toàn ngồi dưới đất, hai tay nâng mặt, vốn muốn che đi, nhưng trên mặt đều là vết máu bị cào, muốn che cũng không che được.

Tình hình của Chu Sơn Hổ so với y cũng cũng không khá hơn chút nào, mặt mũi bầm dập, quần áo trên người cũng bị xé nát.

Đám dân chúng kia rút lui thật ra rất nhanh, vừa nghe nói có người đến, mỗi người đều nhảy lên xe công nông vội vàng rời đi.

Sau khi bọn Trương Dương tới không bao lâu, người trong thị trấn cũng tới, bí thư Đảng ủy thị trấn Hoàng Thế Nhân cũng tới, có thể nói đây là sự kiện bạo lực đối kháng đầu tiên phát sinh từ khi Ban Chỉ Huy được xây dựng và đi tới địa phương, mặc dù không có thương tổn nghiêm trọng gì, nhưng tính chất là cực kỳ tồi tệ, chủ nhiệm Quản Ủy Hội cũng bị đánh, này còn nói gì nữa?

Sau khi Tần Thanh tin rằng Lưu Bảo Toàn cùng Chu Sơn Hổ đều không có bị thương nặng, lúc này mới thoáng yên tâm lại, nàng thở dài nói: "Chủ nhiệm Lưu, đến tột cùng là như thế nào?"

Lưu Bảo Toàn nén giận trong bụng, y hướng về phía Trương Dương đi tới: "Tiểu Trương, cậu có thể chú ý phương pháp làm việc một chút hay không? Hả? Làm cho mấy quán cơm ngừng kinh doanh là chính xác không sai, nhưng là cậu cũng phải làm thông công tác tư tưởng cho nhân dân, nào có thể như vậy, đột nhiên liền cắt điện, tạo thành tổn thất kinh tế cho bọ họ, bọn họ lại có thể từ bỏ ý đồ sao? Hả?"

Trương Dương nhìn bộ dạng của Lưu Bảo Toàn, trong lòng vừa là tức giận vừa là buồn cười, thầm nói ngươi bị người ta đánh, hướng ta phát hoả cái rắm con mẹ nó? Hắn cũng không lý luận cùng Lưu Bảo Toàn, đi tới trước bí thư Đảng ủy thị trấn Thanh Long Hoàng Thế Nhân nói: "Đồng chí Thế Nhân, đồng chí xem chuyện này nên xử lý như thế nào?"

Vẻ mặt của Hoàng Thế Nhân có vẻ có chút xấu hổ, dù sao chuyện này là Trương Dương giao cho hắn đi làm, hắn không làm tốt, kết quả gây ra chuyện vây đánh lãnh đạo, làm trò trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, Hoàng Thế Nhân xạm mặt nói: "Chủ nhiệm Trương yên tâm, tôi lập tức cho các đồng chí trị an đi bắt người, phàm là người tham gia công kích lãnh đạo ngày hôm nay, một người cũng sẽ không thể chạy thoát. "

Tần Thanh lại nói: "Chuyện này không vội, trở về trước rồi hãy nói!"

Sau khi bọn hắn trở về, lập tức liền mời các bên liên quan tham dự một cái hội nghị khẩn cấp, ngoài cán bộ ban chỉ huy khu Tân Thành ra, đặc biệt mời bí thư Đảng ủy thị trấn Thanh Long Hoàng Thế Nhân, đồn trưởng đồn cảnh sát thị trấn Thanh Long Khuất Quang Khải có mặt.

Lưu Bảo Toàn xử lý vết thương đơn giản một chút cũng tới tham gia hội nghị, tuy đám dân này vây công y hắn, bất quá đều rõ ràng bọn y là người làm quan, ai cũng không dám thực sự hạ thủ tàn nhẫn, cho nên Lưu Bảo Toàn cũng không có bị trọng thương gì, chỉ là trên mặt bị cào ra rất nhiều vết máu, thoạt nhìn cực kỳ bất nhã.

Tần Thanh nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã chứng minh, chúng ta chưa giao tiếp đủ với nhân dân g địa phương, bọn họ không hiểu đối với công tác của chúng ta, cho nên mới tạo thành xung đột trước mắt. " Nàng chuyển sang Trương Dương nói: "Đồng chí Trương Dương, ở trên điểm này anh phải nghiên cứu kiểm điểm tốt hơn, có phải phương pháp làm việc của anh có vấn đề hay không?" Đánh một đòn về Trương Dương là cần thiết, bằng không trong lòng Lưu Bảo Toàn khẳng định không cam lòng.

Trương Dương gật gật đầu, một bộ dạng khiêm tốn thụ giáo.

Tần Thanh nói: "Chuyện này nhắc nhở chúng ta, sau này tất cả đều cần phải chú ý tới phương pháp làm ịiệc, cùng là một sự kiện, xử lý như thế nào mới có thể khiến cho nhân dân nguyện ý đón nhận, điều này yêu cầu chúng ta phải thừa hành một nguyên tắc trong công việc, cố hết khả năng bảo đảm lợi ích của nhân dân, làm cho lợi ích của bọn họ ít bị hao tổn nhất. " Nàng hướng Lưu Bảo Toàn nói: "Chủ nhiệm Lưu, anh có cái gì cần bổ sung sao?"

Lưu Bảo Toàn nói: "Tôi không có gì để có thể bổ sung, kỳ thật hôm nay tôi là thay người chịu nạn, người mà đám dân chúng kia muốn tìm không phải là tôi, còn nữa, sở dĩ mâu thuẫn ngày hôm nay trở lên gay gắt, cùng với việc Chu Sơn Hổ mất bình tĩnh có quan hệ rất lớn, lúc ấy tuy rằng nhân dân kháng nghị, nhưng là cũng không có diễn biến thành một hồi xung đột, là anh ta ra tay đánh người trước, cho nên mới tạo thành cục diện không khống chế được, trong chuyện này anh ta cần phải gánh trách nhiệm chủ yếu, tôi đề nghị ở trên mặt chọn lựa cùng bổ nhiệm nhân viên công tác nhất định phải nghiêm khắc kiểm tra, đối với người có giáo dục trình độ thấp, không có tư chất như Chu Sơn Hổ, cần kiên quyết loại bỏ. " Lưu Bảo Toàn bổ thẳng một rìu trực tiếp tới Trương Dương, y rất uất ức, vô duyên vô cớ bị đánh đau một hồi, bất quá điều này cũng không làm cho y quên đi chuyện của Chu Sơn Hổ, y chính là cần nhằm vào Chu Sơn Hổ, làm trò ở trên chuyện của Chu Sơn Hổ, hung hăng đả kích dáng vẻ bệ vệ của Trương Dương một chút.

Cục trưởng Cục Quản Lý Tổng Hợp La An Định nói: "Tôi đồng ý với ý kiến của chủ nhiệm Lưu, đối với con sâu làm rầu nồi canh như Chu Sơn Hổ cần phải kiên quyết loại bỏ ra ngoài, không thể để cho hắn ảnh hưởng tới danh tiếng của cả Ban Chỉ Huy cùng Quản Ủy Hội chúng ta. "

Trương đại quan nhân cười lạnh một tiếng nói: "Chu Sơn Hổ đắc tội với các anh sao? Anh ta là do tôi tuyển, anh ta đánh người là không sai, nhưng đó cũng là vì bảo hộ tài sản cơ quan không bị tổn hạ, chung quy so với người gặp phải nguy hiểm giả bộ rùa đen rút đầu rụt cổ tốt hơn chứ?"

Lưu Bảo Toàn tái mặt, thằng nhãi này mắng ai đó? Lưu Bảo Toàn lớn tiếng nói: "Trương Dương, cậu có ý tứ gì? Cũng bởi vì Chu Sơn Hổ là cậu đưa tới, cậu muốn bao che cho hắn?"

Trương Dương một bước cũng không nhường nói: "Tôi cho tới bây giờ đều là giúp công lý không giúp người thân!"

Tần Thanh nói: "Trương Dương, anh nói gì thế? Chủ nhiệm Lưu chỉ là luận sự, anh kích động như vậy làm gì? Chú ý cách dùng từ của anh!" Không có biện pháp, ai bảo nàng cùng Trương Dương thân mật, loại thái độ này chỉ có thể nói là người một nhà.

*****

Trương Dương nói: "Được, không cho tôi nói chuyện, tôi làm người câm, chủ nhiệm Lưu anh nói đều đã nói được rồi, anh có bản lĩnh như vậy, làm sao anh không khống chế tốt được cảm xúc của quần chúng? Làm sao những người dân chúng này lại đem anh trở thành thành kẻ thù chung, hợp nhau tấn công anh chứ?"

"Cậu... "

Tần Thanh thích: "Tốt lắm! Quay lại tiếp tục nói chuyện Chu Sơn Hổ, đối với các khách sạn bên cạnh đập chứa nước kia, nhất định phải cho đóng cửa, chúng ta phải lập tức chính thức bắt đầu việc xây dựng khu Tân Thành, hồ Thanh Long là cảnh quan trung tâm của cả khu Tân Thành, không thể để cho bọn họ tiếp tục làm ô nhiễm nước hồ Thanh Long. Đồng chí Tự Lập, anh là lão đồng chí, có kinh nghiệm phong phú xử lý các công tác tương quan, chuyện này liền giao cho anh đi làm. "

Đường Tự Lập không khỏi sửng sốt, chuyện này vốn là Trương Dương làm, làm sao lại đột nhiên rơi ở trên đầu của mình, nhất là hiện tại tình thế phát triển đến loại tình trạng này, căn bản là trợ giúp Trương Dương giải vây. Đường Tự Lập không ngu như vậy, y không muốn nhận lấy chuyện tồi tệ mất sức này, y ho khan một tiếng nói: "Bí thư Tần, chuyện này luôn luôn là phó chủ nhiệm Trương xử lý, giữa đường tôi tiếp nhận hình như không tốt lắm. "

Tần Thanh cần đúng là những lời này của y, không phải tôi chưa cho ông cơ hội, là cho ông cơ hội ông không cần.

Ở mặt ngoài xem ra chuyện đóng cửa khách sạn chỉ là một chút việc nhỏ, nhưng trên thực tế, cái này quan hệ đến công tác phá bỏ và di dời kiến trúc sau khi khu Tân Thành quy hoạch, Đường Tự Lập là cục trưởng Cục Xây Dựng, phá bỏ và di dời thuộc phạm vi chức quyền y phụ trách, cho nên Tần Thanh mới có thể nói như vậy.

Sau khi tan họp, Tần Thanh đem Lưu Bảo Toàn giữ lại một mình, nàng đương nhiên nhìn ra được Lưu Bảo Toàn thực sự tức giận, y kiên quyết yêu cầu sa thải Chu Sơn Hổ nhưng thật ra là nhằm vào Trương Dương, Tần Thanh nói: "Chủ nhiệm Lưu, hôm nay vất vả cho ngài rồi!"

Lưu Bảo Toàn nói: "Tôi cũng không phải sợ vất vả, bí thư Tần, công tác của chúng ta giờ mới bắt đầu, chỉ bởi vì vấn đề phương thức làm việc của chúng ta mà sinh ra mâu thuẫn lớn như vậy với nhân dân địa phương, sau đó chúng ta còn muốn phá bỏ và dời đi nơi khác, công tác kế tiếp sẽ gian khổ hơn, chúng ta nên tiến hành như thế nào?"

Tần Thanh nói: "Ngài nói rất đúng, chủ nhiệm Lưu, chuyện hôm nay không cần để vào trong lòng, tôi hiểu được, ngài là vì mọi người mà chịu ủy khuất, về vấn đề Chu Sơn Hổ, tôi sẽ nghiêm túc xử lý, như vậy đi, chủ nhiệm Lưu, ngài trước cứ nghỉ ngơi vài ngày, đợi cho vết thương trên mặt khá hơn lại đến làm việc, ngài cảm thấy thế nào?"

Lưu Bảo Toàn trải qua nàng nhắc nhở, mới ý thức tới bộ dạng của mình bây giờ đích xác bất nhã, trên mặt vết thương đan chéo, biết thì là thôn dân cào cấu, không biết còn tưởng rằng hai vợ chồng y đánh nhau. Có lẽ quả thực y nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, bằng không thật là có chút ngượng ngùng gặp người.

Lưu Bảo Toàn nghỉ ngơi cho Trương Dương một cái cớ rất tốt, hắn tới thị trấn Thanh Long đi tìm mấy ông chủ khách sạn, nói cho bọn họ biết chủ nhiệm Quản Ủy Hội bị đánh thành trọng thương, hiện tại đã được mang đến bệnh viện, thành phố đang chuẩn bị lập chuyên án đối với chuyện này, nhất định phải tìm ra được người gây ra họa, truy cứu trách nhiệm hình sự của hắn. Trương Dương đoán chắc tuy rằng những thôn dân này tụ đông gây rối, nhưng là thực sư sợ đem chuyện làm lớn, nhưng không ai dám gánh vác trách nhiệm này, một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, mấy ông chủ sợ tới mức này không dám tiếp tục gây rối, Trương Dương nhân cơ hội đưa ra điều kiện bồi thường phá bỏ và dời đi nơi khác, trong chuyện này đa số khách sạn đều là không chứng minh được đầy đủ giấy tờ, Trương đại quan nhân liên hợp với phía thị trấn Thanh Long liên tục gây áp lực, lại có thể làm ra hiệu quả kỳ diệu, đám dân kia đại khái là sợ sự tình lần này làm lớn, chủ nhiệm Quản Ủy Hội cũng bị đánh bị thương phải vào bệnh viện, nếu phía Quản Ủy Hội truy cứu, làm không tốt có người phải ngồi tù, người ta một khi cảm thấy đuối lý, liền rõ ràng không đủ khí thở, mấy khách sạn đều đánh mất cò kè mặc cả khí thở. Hơn nữa chính sách của thành phố đối với việc bồi thường khi phá bỏ và dời đi nơi khác của bọn họ coi như công chính, phía thị trấn Thanh Long cũng đáp ứng nếu bọn họ tới thị trấn mở khách sạn, sẽ cho một chính sách ưu đãi bồi thường nhất định, chuyện này lại có thể giải quyết ở trong thời gian ngắn.

Bởi vì Lưu Bảo Toàn đem mâu thuẫn lần này chỉ hướng Chu Sơn Hổ, cho nên sau khi Tần Thanh cùng Trương Dương thương lượng, cấp cho Chu Sơn Hổ một cái thông báo phê bình tượng trưng, coi như là có cái công đạo đối với mọi người.

Lấy tính tình Trương Dương mà nói, hắn là không muốn lui nhường, Chu Sơn Hổ là hắn đưa tới, xử lý Chu Sơn Hổ chính là xử lý hắn, nhưng bây giờ mọi sự mới bắt đầu, Trương đại quan nhân không thể không lo lắng Tần Thanh công tác như thế nào mới có thể tiến triển thuận lợi, cho nên hắn quyết định nhượng bộ trên chuyện này, bất quá vẫn bí mật an ủi Chu Sơn Hổ một chút, Chu Sơn Hổ thật ra không cảm thấy ủy khuất cái gì, hắn cho là mình có ngày hôm nay toàn bộ đều nhờ Trương Dương, chỉ cần Trương Dương bảo hắn nhận phê bình, hắn không có một câu oán hận.

Thông báo phê bình Chu Sơn Hổ dán ở bảng tuyên truyền, cũng cùng ngày đó, Thường Lăng Phong đi vào sân của Ban Chỉ Huy khu Tân Thành, nhìn cái thông báo trên bảng kia, Thường Lăng Phong nghỉ chân xem qua. lập tức liền thấy được tên của Chu Sơn Hổ, Thường Lăng Phong liền xem hết toàn bộ tờ thông cáo phê bình này, cười lắc lắc đầu, xem ra Trương Dương bắt đầu công tác ở khu Tân Thành Đông Giang cũng không tính là thuận lợi.

Một chiếc xe đỗ ở phía sau Thường Lăng Phong, Thường Hải Tâm cùng Chương Duệ Dung trước sau từ trên xe bước xuống, các nàng đặc biệt đi vào trong thành phố mua sắm không ít đồ dùng, hiện giờ địa điểm của văn phòng Ban Chỉ Huy lại bị dời lại đây, còn chưa có hoàn toàn đi vào con đường phát triển đúng đắn. Chương Duệ Dung không nhìn thấy Thường Lăng Phong, nàng cao giọng nói: "Chu Sơn Hổ, anh mau lại đây hỗ trợ, đem đồ vào văn phòng đi. "

Chu Sơn Hổ từ đàng xa tới đón lấy, từ sau khi bị phê bình, biểu hiện của hắn càng tích cực.

Chương Duệ Dung chuyển hướng nhìn về bảng tuyên truyền kêu lên: "Ai... " Nàng vốn tưởng rằng là đồng nghiệp ở đơn vị, mà khi nàng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia cả người mềm mại lại như bùn đất ngây ngốc đứng lỳ ở đó.

Thường Lăng Phong xoay người sang chỗ khác, hai mắt hắn bình tĩnh nhìn Chương Duệ Dung, hai người đã lâu không liên lạc, nhưng khi bọn họ nhìn thấy nhau, nhất thời hiểu được, giữa bọn họ cũng không có bởi vì thời gian cùng không gian ngăn cách mà sinh ra chút xa lạ, hắn vẫn là hắn, nàng vẫn là nàng, ánh mắt bọn họ dây dưa cùng một chỗ, liền sáng tỏ tình yêu của bọn họ chưa bao giờ thay đổi, đây là sự thật không cách nào phủ nhận.

*****

Chương Duệ Dung cắn cắn đôi môi anh đào, đôi mắt đẹp lại có chút ươn ướt, nàng sợ Thường Lăng Phong nhìn thấy ánh lệ của mình, buộc mình lộ ra một nụ cười.

Thường Lăng Phong cũng cười, hắn không nói gì, đi nhanh tới, hỗ trợ ôm lấy một hòm giấy đóng dấu.

Thường Hải Tâm nhìn thấy thần thái vừa rồi của hai người, không khỏi nở nụ cười, nàng nhẹ giọng nói: "Chương Duệ Dung, còn không mau dẫn đường cho đồng chí Thường Lăng Phong, anh ấy không quen thuộc nơi này của chúng ta. "

Chương Duệ Dung cúi đầu, cũng ôm lấy một cái thùng giấy, nhỏ giọng nói: "Đi theo tôi, lầu ba!"

Trương đại quan nhân lúc này xuất hiện ở lầu hai, cười híp mắt, nhìn thấy Chương Duệ Dung cùng Thường Lăng Phong một trước một sau đi tới, hắn đứng ở cửa thang lầu, đợi cho bọn họ đi đến gần mới nói: "Thường Lăng Phong cậu cũng đủ nhanh, yên tâm đi, đồng chí Tiểu Chương đã là nhân viên chinh thức của chúng ta, không chạy được đâu. "

Thường Lăng Phong cười cười, Chương Duệ Dung lại không dễ bắt nạt như vậy, trừng mắt nhìn Trương Dương một cái nói: "Anh không giúp đỡ làm việc, ở chỗ này nói cái gì?"

Trương Dương nói: "Dám phản đối à, tôi là lãnh đạo, lãnh đạo sao có thể làm loại việc nặng này chứ... " Lúc nói chuyện nhìn thấy Thường Hải Tâm ôm cái rương lớn đi tới, hắn nhanh chóng nghênh đón, tiếp nhận cái thùng trong tay nàng, thừa dịp không ai, hạ giọng nói: "Bảo bối, đừng làm nữa mệt đó, để đó cho anh làm là được rồi!"

Thường Hải Tâm cười ngọt ngào, lo lắng người khác nhìn thấy ám muội giữa bọn hắn, vội vàng đi xuống lấy vật gì đó.

Thường Lăng Phong đi tới Đông Giang, làm cho Trương đại quan nhân như trút được gánh nặng, không có vị sư gia này ở bên người, lúc làm việc chung quy lòng cảm thấy thiếu chút gì đó. Hắn mang theo Thường Lăng Phong đi vào văn phòng Tần Thanh, vui tươi hớn hở nói: "Bí thư Tần, cô xem tôi đưa ai mời tới này?"

Tần Thanh chứng kiến Thường Lăng Phong đến cũng là phi thường vui vẻ, tươi cười đứng dậy đón chào, hướng Thường Lăng Phong vươn tay ra: "Lăng Phong, hoan nghênh hoan nghênh, lần này tới nhất định phải ở lại Đông Giang làm lớn một hồi, mọi người cùng nhau đồng tâm hợp lực khai sáng một phen sự nghiệp. "

Thường Lăng Phong mỉm cười nói: "Thường Lăng Phong tôi có tài đức gì mà lại có thể được hai vị lãnh đạo xem trọng như thế chứ. "

Trương Dương nói: "Đừng đùa chứ, cậu là có bản lĩnh thật sự, bằng không tôi làm sao phải sống chết mời cậu lại đây chứ. "

Tần Thanh nói: "Lăng Phong, hướng về phía chủ nhiệm Trương tỏ thành ý đi, anh lần này cũng nhất định phải lưu lại hỗ trợ. "

Thường Lăng Phong nói: "Không dám không giúp, nếu tiếp tục không đáp ứng đến Đông Giang hỗ trợ, tôi phỏng chừng hắn cũng sẽ đến truy sát tôi. "

Tất cả đều nở nụ cười.

Tần Thanh trở lại sau bàn làm việc của mình ngồi xuống, Trương Dương cùng Thường Lăng Phong ngồi ở trên ghế sa ***, Tần Thanh để hai tay đan chéo đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: "Lăng Phong, trên đường anh tới đây đã xem qua hoàn cảnh nơi này của chúng tôi, cảm thấy như thế nào?"

Thường Lăng Phong nói: "Vừa rồi tôi ở bảng tuyên truyền xem trong chốc lát, xem sơ đồ quy hoạch khu Tân Thành, nhìn kế hoạch 10 năm phát triển của các vị, còn nhìn thấy cả tờ thông báo phê bình kia. "

Tần Thanh cười nói: "Mới vừa xuống xe đã thấy được nhiều vấn đề như vậy, nói thử xem, có phát hiện điều gì không?"

Thường Lăng Phong nói: "Tuy rằng quy hoạch khu Tân Thành rất to, nhưng là chỉ cần làm tốt công vêệc giai đoạn trước thì sẽ không có khó khăn quá lớn. "

Con mắt Tần Thanh chớp chớp sáng, không có cắt đứt lời của hắn.

Thường Lăng Phong nói: "Giống như có người cho cô một bức tranh giấy, nếu như là một tờ giấy trắng thì có thể trực tiếp vẽ lên trên mặt, nếu đưa cho cô một tờ giấy đã dùng qua, nhất định phải tiêu phí một hồi công phu để tẩy sạch đi, khó khăn hiển nhiên sẽ lớn hơn cái trước. "

Trương Dương nói: "Nhưng bức tranh giấy này cũng không phải trắng, cũng gặp phải rất nhiều vấn đề phá bỏ và dời đi nơi khác. "

Thường Lăng Phong cười nói: "Kỳ thật hai ngày này tôi đặc biệt tìm đọc một chút quy hoạch của khu Tân Thành, có thể nói Đông Giang về phần quy hoạch làm được tương đối không tồi, cố gắng hết khả năng tránh khỏi phá bỏ và dời dân đi nơi khác quy mô lớn, thành phố đưa ra chính sách bồi thường cũng tương đối ưu đãi, tôi tin tưởng chỉ cần làm tốt công tác tuyên truyền, không nên làm sinh ra mâu thuẫn ở mặt này. "

Tần Thanh nói: "Những lời này của Lăng Phong làm cho lòng tin của tôi lại tăng thêm không ít, đúng rồi, tôi chuẩn bị an bài anh đảm nhiệm chủ nhiệm Ban Chiêu Thương của Ban Chỉ Huy Xây Dựng khu Tân Thành, anh cảm thấy thế nào?"

Thường Lăng Phong nói: "Tất cả đều tuân theo sắp xếp của lãnh đạo!"

Tần Thanh cầm lấy điện thoại, gọi Chương Duệ Dung vào, bảo nàng dẫn dắt Thường Lăng Phong đi tới văn phòng chuẩn bị trước cho tốt.

Sau khi Thường Lăng Phong rời đi, Trương Dương vui tươi hớn hở hướng Tần Thanh khoe thành tích nói: "Thế nào, anh đã nói gọi hắn đến là hắn sẽ đến mà. "

Tần Thanh cười nói: "Chỉ là trong lòng anh mưu mô, biết lợi dụng từ chỗ Chương Duệ Dung. "

Trương Dương nói: "Chiêu này kêu là mỹ nhân kế, kỳ thật anh đến Đông Giang cũng là trúng phải kế này. " Tần Thanh dễ thương nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Trương Dương, em cảm thấy anh vẫn là cố gắng làm tốt quan hệ với các đồng chí xung quanh, không cần phải quá cứng rắn đối với chủ nhiệm Lưu, nếu không sẽ bất lợi đối với công tác sau này của chúng ta. "

Trương Dương gật đầu nói: "Biết rồi, sau này anh sẽ cố gắng nhường y. "

Tần Thanh nói: "Tuy rằng em đem công tác chiêu thương giao cho Thường Lăng Phong, nhưng trên thực tế phương diện này là điểm mạnh của anh, ưu điểm của Thường Lăng Phong ở chỗ trù tính quy hoạch chung, bất quá các anh cùng phối hợp chắc chắn sẽ không tồn tại vấn đề gì. "

Trương Dương cười nói: "Quan chức chỉ là một cái danh xưng, anh đã sớm nói rồi, anh chính là dầu vạn năng, cần anh bôi trơn chỗ nào, anh sẽ lau chỗ đó=)), bí thư Tần hẳn là hiểu rõ điểm này nhất. "

Tần Thanh trừng mắt liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Có lẽ em phải đi lên thành phố một chuyến, gần đây bởi vì động tác ở tren mặt nhân sự quá lớn đã sinh ra không ít phê bình, có một số việc nhất định phải cùng lãnh đạo khai thông. "

Trương Dương nói: "Rất nhiều người đều muốn nhét người vào đơn vị chúng ta, kết quả nguyện vọng không đạt được, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái, có chút ý kiến cũng là khó tránh. "

Tần Thanh nhìn đồng hồ, nàng hẹn Lương Thiên Chính ba giờ rưỡi buổi chiều gặp mặt, hiện tại hẳn là nên xuất phát, trước khi đi nàng lại hướng Trương Dương nói: "Anh đi đặt một bàn cơm, buổi tối mời khách từ phương xa Thường Lăng Phong đến dùng cơm, đại biểu cho Ban Chỉ Huy chúng ta hoan nghênh sự gia nhập của anh ấy. "

Trương Dương gật gật đầu.

Tần Thanh lại nói: "Gọi cả hai người Đường Tự Lập cùng La An Định qua nữa. "

Trương Dương nhíu mày, hắn không thích đám người kia, bất quá Tần Thành là người đứng đầu nơi này, nhất định phải quan tâm đến đại cục.

*****

Cho tới nay Lương Thiên Chính đều rất ít hỏi đến chuyện ở khu Tân Thành, nhưng là điều này không phải cũng đại biểu cho hắn không quan tâm, khu Tân Thành là điểm tựa thi hành biện pháp chính trị của Đông Giang trong tương lai vài năm tới, ở trong nhiệm kỳ của Lương Thiên Chính, có thể làm cho chiến tích của hắn thêm không ít phân lượng, từ sau khi phát sinh vụ việc nước Li Giang ô nhiễm, tác hại của việc công nghiệp hóa Đông Giang nhiều lần bị người ta đề cập đến, ngược lại xem nhẹ tác dụng quan trọng của khu công nghiệp là phát triển kinh tế Đông Giang, Lương Thiên Chính đối với điều này có chút buồn bực, lúc đầu ki mới phát triển cải cách, kuh công nghiệp Đông Giang làm cho kinh tế Đông Giang sống lại, thậm chí cũng có tác dụng quan trọng đối với việc thúc động kinh tế cả tỉnh Bình Hải phát triển, vì cái gì mọi người lại bỏ qua huy hoàng cùng thành quả từng có được, chỉ nhìn thấy tai hại cùng bất cập phá sinh ra chứ?

Trước khác nay khác, Lương Thiên Chính sau đó hiểu được sâu sắc ý nghĩa chân chính của câu này, tuy rằng xây dựng khu Tân Thành có thể cho hắn thêm phần chiến tích, nhưng là Lương Thiên Chính rõ ràng nhận thức được, chính mình cũng không thể hưởng thụ đầy đủ trái cây chính trị kia vì hai năm sau hắn đã hết nhiệm kỳ ở Đông Giang, ở Bình Hải đã không có không gian cho hắn phá triển, căn cứ theo tình huống trước mắt mà nhìn, hắn đã nghĩ có thể trước tiên suy nghĩ nghỉ ngơi, tương lai của hắn có lẽ là làm trong một bộ nào đó tại kinh thành qua thời gian.

Lương Thiên Chính nhận thức rõ ràng đối với hoàn cảnh của mình, làm cho độ chú ý của hắn đối với khu Tân Thành là không cao. Kỳ thật trong khoảng thời gian này, cũng có không ít người ở trước mặt của hắn tỏ ra chê trách đối với công tác của Tần Thanh, nhưng Lương Thiên Chính đều không tỏ vẻ gì, hắn cho rằng Tần Thanh nếu là cán bộ được Kiều Chấn Lương coi trọng, Kiều Chấn Lương nhất định nhìn trúng năng lực nào đó của nàng trong việc phương diện, một cái cán bộ mới tới một chỗ, lúc mới đầu nghe được lời chê trách là một chuyện tốt, chứng minh nàng có gan làm việc, nếu nghiêng về một phía đều là nói tốt, căn bản là chuyện không thể nào.

Tần Thanh định ngày hẹn Lương Thiên Chính là vì sắp tới khu Tân Thành tổ chức một hội báo cáo, kỳ thật trong khoảng thời gian này, nàng luôn luôn ở trong hoàn thiện cơ cấu tổ chức khu Tân Thành, nhìn trước mắt mà nói, văn phòng làm việc Ban Chỉ Huy mới vừa được sắp xếp sơ qua một chút, vạn sự khởi đầu nan, Tần Thanh tin tưởng, công tác của Ban Chỉ Huy sẽ càng ngày càng thuận lợi.

Lương Thiên Chính nghe xong Tần Thanh báo cáo, mỉm cười nói: "Tiểu Tần, bí thư Kiều sẽ đích thân tham dự nghi thức đặt móng tháng sau, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng trước. "

Tần Thanh gật đầu nói: " Bí thư Lương, cuối tuần sẽ bắt đầu, các phương tiện xây dựng nền móng sẽ lần lượt được bắt đầu, trước mắt đã có đội xây cất bắt đầu vào trú. "

Lương Thiên Chính nói: "Nhất định phải làm tốt quan hệ cùng nahan dân ở địa phương, ở trong quá trình xâu dựng, nhất định sẽ đề cập đến vấn đề di dời, nhất thiết phải làm tốt công tác tư tưởng cho nhân dân địa phương, đừng để bọn họ sinh ra tâm lý đối kháng tâm lý. "

Tần Thanh nhạy bén cảm thấy được Lương Thiên Chính khẳng định đã nghe nói gì đó, bất quá hắn cũng không chỉ ra.

Tần Thanh nói: "Công tác di dời đã được làm xong, phía thị trấn Thanh Long cho sự phối hợp mạnh mẽ, trước mắt thì tiến triển coi như là thuận lợi, công tác di dời kiến trúc xung quanh hồ Thanh Long đã cơ bản hoàn thành, việc bồi thường phá bỏ và dời dân đi nơi khác cũng đa được làm thích hợp, tâm tình của nhân dân khi đề cập đến di dời cũng khá yên tâm. "

Biểu tình của Lương Thiên Chính có vẻ có chút hoài nghi, hắn nhẹ giọng nói: "Nghe nói Lưu Bảo Toàn bị người đánh bị thương phải không?"

Tần Thanh cười cười: "Sự tình không nghiêm trọng như vậy, lúc ấy đã xảy ra một ít hiểu lầm, chủ nhiệm Lưu đã xảy ra một ít xung đột đối với thôn dân địa phương, chỉ là trên mặt bị chút vết thương nhẹ, sau đó chúng tôi đã kiểm soát kịp thời, không để cho tình thế mở rộng tiến thêm một bước, đám dân chúng gây rối lúc ấy hiện giờ đã ký tên lên hiệp nghị phá bỏ và dời đi nơi khác, cũng đã cầm lấy khoản bồi thường rồi. "

Lương Thiên Chính nói: "Tiểu Tần à, công tác ở Đông Giang khác với ở địa phương, nhất cử nhất động của các đồng chí không chỉ thành phố nhìn vào mà trong tỉnh cũng thấy rất rõ ràng, chỉ là một chuyện nhỏ nhưng chỉ cần mất đi khống chế, rất có thể sẽ trở thành một mồi lửa đốt bảy thành đó, cô hiểu chưa?"

Tần Thanh gật gật đầu: "Bí thư Lương yên tâm, tôi sau này sẽ thận trọng hơn. "

Tần Thanh đem chuyện mời Thường Lăng Phong đến Đông Giang nói ra, Lương Thiên Chính cũng đã được nghe nói về người Thường Lăng Phong này, Thường Lăng Phong trước sau ở Giang Thành, Nam Tích đi theo Trương Dương làm việc với nhau, hơn nữa năng lực làm việc của hắn cũng được các lãnh đạo địa phương biết đến, Lương Thiên Chính nói: "Nhắc tới Thường Lăng Phong, tôi cũng đang nhớ lại một chuyện, gần đầy bên ngoài đối với việc bổ nhiệm nhân sự của cô có phê bình rất kín đáo. "

Tần Thanh đã sớm dự liệu được điểm này, nàng mỉm cười nói: "Bí thư Lương, tôi đã cắt mổ đối với danh sách điều động nhân viên kia của thành phố, có gần hai phần ba nhân viên đều bị tôi sàng chọn đánh rớt, đó cũng không phải tôi nghĩ lập dị, mà là tôi cho rằng xây dựng nền móng cơ bản ở khu Tân Thành, căn bản không cần cơ cấu tổ chức khổng lồ như vậy, không dùng được nhiều người như vậy, nếu đem tất cả những người này đều an bài đến trong Ban Chỉ Huy, rất nhiều người sẽ gặp phải cục diện không có việc gì để làm, đây chẳng phải là bỏ thêm gánh nặng vô ích cho quốc gia sao?

Lương Thiên Chính nói: "Tinh giản cơ cấu, giảm nhẹ bộ máy, tôi cũng rất tán thành, nhưng là trong quá trình công tác cụ thể vẫn là phải chú ý phương pháp, tiến hành khia thông cùng với các đồng chí xung quanh nhiều hơn nữa, hiện giờ bên ngoài truyền đến một cách nói, nói Trương Dương đem hết cấp dưới của hắn qua, tất cả đều kéo đến Đông Giang, bên người chẳng những có Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán, còn lôi đến cả sư gia Công Tôn Sách. "

Tần Thanh cười nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy anh ấy tiến cử những người này đều có năng lực thực sự, lấy Thường Lăng Phong mà nói, có sư gia như vậy, tôi chỉ hy vọng có càng nhiều càng tốt. "

Lương Thiên Chính ha ha nở nụ cười, điều cần nói hắn đã nói qua, chính là nhắc nhở Tần Thanh phải chú ý, hắn cũng không có ý trách cứ Tần Thanh, trước khi Tần Thanh rời đi, Lương Thiên Chính cho Tần Thanh hai cái tên, người sống trên đời cũng đều có chút quan hệ, Lương Thiên Chính cũng không thể ngoại lệ, Tần Thanh tinh giản cơ cấu cũng lỡ tay làm tổn thương quan hệ của hắn, Tần Thanh cho vào trong tay, sau khi ghi nhớ hai cái tên mới rời đi, ở trên quan trường, có một số việc là nhất định phải quan tâm đến, tuy rằng ngươi biết rõ đó là không phù hợp nguyên tắc, nhưng nếu là ngươi kiên trì nguyên tắc thì ngươi sẽ vi phạm quy tắc quan trường, nguyên tắc cùng quy tắc nhiều khi lại là hai mặt mâu thuẫn đối lập.

*****

Đêm đó bữa tiệc tẩy trần cho Thường Lăng Phong được tổ chức tại Nam Quốc Sơn Trang, Nam Quốc Sơn Trang này là Tổng giám đốc Nhâm Văn Bân đề nghị, từ khi Trương Dương đi tới Đông Giang, hắn đã có suy nghĩ mở tiệc tẩy trần cho Trương Dương, nhưng công việc của Trương Dương trước sau bận rộn, không có cho hắn cơ hội này, tới ngày hôm nay nguyện vọng này mới có thể thực hiện được, có điều Nhâm Văn Bân là anh hùng phía sau màn, hắn đi chuẩn bị tiệc rượu, chủ đề là chào mừng Thường Lăng Phong, có điều là Nhâm Văn Bân không để ý, hắn muốn chính là sự cảm kích của Trương Dương.

Theo ý của Tần Thanh, Trương Dương mời cả Đường Tự Lập cùng La An Định tới, cũng gọi tới chỗ Lưu Bảo Toàn, hắn vốn tưởng rằng Lưu Bảo Toàn không tới được, lại nghĩ không ra Lưu Bảo Toàn rất sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn sớm đi tới Nam Quốc Sơn Trang.

Mấy ngày không gặp, vết thương trên mặt của Lưu Bảo Toàn đỡ hơn rất nhiều rồi, có điều là nhìn kỹ, trên mặt còn có không ít vết đỏ nhạt, Lưu Bảo Toàn cùng La An Định, Đường Tự Lập cùng đi một xe đến, Trương Dương thấy bọn họ liền vui tươi hớn hở đi lên nghênh đón, chủ động hô: "Chủ nhiệm Lưu, vết thương của ngài đã đỡ rồi?"

Trong lòng Lưu Bảo Toàn thầm mắng, mồm thằng nhãi này thực sự là bình không mở không được, từ lỗ mũi y ừ một tiếng.

Trương Dương cố ý theo dõi nhìn khuôn mặt của y: "Đã tốt rồi, không nhìn kỹ thật không nhìn ra đó. "

Lưu Bảo Toàn dừng lại vẻ tươi cười, y cảm giác được trong lời nói của Trương Dương tràn ngập hàm nghĩa hả hê, mà ở trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện cùng hắn giở mặt, thấp giọng nói: "Bí thư Tần còn chưa tới sao?"

Trương Dương nói: "Cô ấy đi tới chỗ bí thư Lương báo cáo công tác, đi, chúng ta đi vào trước, mọi người trên cơ bản đều đã tới. "

Tất cả đám Thường Lăng Phong, Thường Hải Tâm, Cao Liêm Minh đều tới, có điều là Chương Duệ Dung không tới, mặc dù Trương Dương đã mời nàng, nhưng chẳng biết nàng có nguyên nhân gì, ngày hôm nay nàng lựa chọn lảng tránh, có thể là sợ người khác nhìn ra tình cảm giữa nàng cùng Thường Lăng Phong.

Nhâm Văn Bân đã ở hiện trường, Trương Dương dẫn kiến cho hắn với các vị lãnh đạo của khu Tân Thành, Nhâm Văn Bân rất lễ phép chào hỏi cùng mỗi người, lại cung kính đem danh thiếp của mình đưa lên. Năng lực nắm bắt cơ hội của thương nhân luôn luôn mạnh hơn so với người bình thường một chút, Nhâm Văn Bân sau khi biết được Đông Giang xây dựng khu Tân Thành, lập tức liền cảm thấy được cơ hội ở đó, trên thế giới này không có binh sĩ nào không muốn làm nguyên soái, Nhâm Văn Bân cũng là như thế này, tuy rằng hắn đảm nhiệm Tổng giám đốc của Nam Quốc Sơn Trang, nhưng có thể nói cũng chỉ là một người làm thuê cao cấp, hắn cũng muốn một mình đảm đương một phương, chính mình có cơ nghiệp của mình, mấy năm nay hắn yên lặng tích lũy tài phú đồng thời cũng đã ở tích lũy nhân mạch, chỉ là đợi một cơ hội thích hợp, bây giờ cơ hội liền đã tới trước mắt.

Tuy rằng bọn Lưu Bảo Toàn đối với việc Trương Dương dùng người không khách quan rất có phê bình kín đáo, nhưng mà bọn họ cũng không tiện nói ra, kỳ thực là không dám nói, nhìn nhóm người Trương Dương dùng này, chủ tiệc ngày hôm nay mở tiệc chiêu đãi là Thường Lăng Phong, anh cả Thường Lăng Không của hắn là thị trưởng thành phố Lam Sơn, cha của Thường Hải Tâm là bí thư Thành Ủy thành phố Lam Sơn, Cao Liêm Minh lại càng khó lường, cha hắn là Thường Ủy Thành Ủy tỉnh Bình Hải, Giám đốc Sở Công An tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa, những người này không có một người nào là Lưu Bảo Toàn có thể đắc tội được, cho nên ngày đó Lưu Bảo Toàn hướng về phía Chu Sơn Hổ phát hỏa, mà không phải lựa chọn những người khác cũng rất bình thường.

Cao Liêm Minh cũng là một tiểu tử lắm mồm, đại khái làm luật sư đều có bệnh nghề nghiệp này, sau khi Lưu Bảo Toàn vào phòng, lời hắn nói hầu như cùng Trương Dương giống nhau như đúc: "Chủ nhiệm Lưu tới rồi, vết thương của ngài đã đỡ rồi? Đã tốt rồi, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra trên mặt ngài từng bị thương, chủ nhiệm Lưu, năng lực chữa trị của da mặt ngài thật đúng là mạnh mẽ. "

Vẻ tươi cười trên mặt Lưu Bảo Toàn chợt cứng lại, trong lòng nói ngươi không phải quanh co lòng vòng mắng chửi người sao?

Đám người này cùng Trương Dương đều là một lòng, Trương Dương nhìn y không vừa mắt, đương nhiên những người này cũng cùng Trương Dương chung mối thù.

Cao Liêm Minh cũng chưa nói hết, ngay sau đó lại nói một câu nữa: "Đổi thành tôi thì đã không được, tôi chỉ cần hơi xước da là thành một tên mặt sẹo, từ nhỏ đã như vậy, thực sự là ước ao được như chủ nhiệm Lưu!"

Lưu Bảo Toàn thực sự là dở khóc dở cười, biết rõ tiểu tử này đang trào phúng mình, lại không biết nên phản bác như nào.

Thường Lăng Phong cùng Lưu Bảo Toàn ngồi cùng một chỗ, thái độ làm người của hắn khiêm tốn, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Lưu, tôi là Thường Lăng Phong, sau này còn mong muốn chủ nhiệm Lưu tại trong công tác chiếu cố nhiều hơn nữa. "

Lưu Bảo Toàn thở dài nói: "Bây giờ đều là thế giới của người tuổi trẻ các cậu, tôi già rồi, ánh mắt không được, tinh lực cũng không được a. " Sau khi nói ra những lời này, trong lòng cảm thấy một chút chua sót, lúc này mới vài ngày mà thế lực của Tần Thanh cùng Trương Dương đã trải rọng ra toàn bộ Ban Chỉ Huy, mình muốn lật lại thế cờ, đó là hữu tâm vô lực.

Tần Thanh chậm hai mươi phút mới đến, nàng tiến đến liền hướng mọi người xin lỗi nói: "Ngại quá, tôi bị kẹt xe! Đã để cho các vị đợi lâu!"

Lưu Bảo Toàn cười nói: "Thời gian này hầu như mỗi ngày đều kẹt xe. " Lại nhìn đến Chu Sơn Hổ đi theo phía sau Tần Thanh đi vào, toàn bộ dáng tươi cười lập tức thu liễm lại, trước khi y nghỉ ngơi đã nói qua phải kiên quyết đem Chu Sơn Hổ loại bỏ đi ra ngoài, từ tình huống hiện tại mà xem, Tần Thanh căn bản không có đem lời y nói trở thành một chuyện gì. Trước khi Lưu Bảo Toàn tới đã biết chuyện này, Chu Sơn Hổ chỉ là bị một cái thông báo phê bình, coi như là cho y mặt mũi có một cái công đạo, nhưng ngày hôm nay Tần Thanh lại để cho hắn theo vào tới, này không phải làm cho mình xấu mặt sao? Lưu Bảo Toàn có chút hối hận đêm nay đã tới dự tiệc tối này.

Tần Thanh đi tới vị trí chủ tịch ngồi xuống, nàng cười nói: "Đêm nay không có người ngoài, thứ nhất là tẩy trần cho đồng chí Lăng Phong, thứ hai là mọi người cùng nhau tụ tập một hồi. " Nàng hướng Chu Sơn Hổ nói: "Sơn Hổ, chút nữa anh phụ trách đem mọi người đưa về nhà. "

Chu Sơn Hổ gật đầu, thành thật đứng ở một bên, đợi khi mọi người cùng nâng ba chén rượu, Chu Sơn Hổ đi tới rót rượu cho Lưu Bảo Toàn.

Lưu Bảo Toàn ngại mặt mũi nên cũng không thể cự tuyệt, Chu Sơn Hổ bưng chén rượu lên mời y.

Tần Thanh nói: "Chủ nhiệm Lưu, lần này ngại bị thương, nguyên nhân lớn là Chu Sơn Hổ không khống chế được tâm tình, tạo thành mâu thuẫn hóa. Để Sơn Hổ kính ngài hai chén rượu, ngài đừng không chấp nhặt với thằng nhóc này. "

Tần Thanh đã nói đến thế này, Bảo Toàn cũng không thể tiếp tục giơ khuôn mặt thối ra đối với Chu Sơn Hổ nữa, y tiếp nhận chén rượu của Chu Sơn Hổ truyền tới, nhấp một ngụm nói: "Kỳ thực tôi cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy Sơn Hổ không khống chế được tính tình, làm cho công tác của chúng ta rất bị động. "

Chu Sơn Hổ cũng là một tiểu tư nhanh trí, rất thành khẩn nói: "Chủ nhiệm Lưu, là tôi sai rồi, sau này ngài nói cái gì tôi làm đó, nhất định học tập ngài nhiều hơn, khi gặp phải chuyện không hiểu được nhất định sẽ thỉnh giáo súng lúc. "Lời này bằng là cho Lưu Bảo Toàn trọn vẹn mặt mũi. Hắn lại rót chút rượu, bưng lên cho Lưu Bảo Toàn, lần này trong lòng Lưu Bảo Toàn thoải mái hơn, uống sạch chén rượu này, vỗ vỗ vai của Chu Sơn Hổ, giả ra một bộ dạng khoan hồng độ lượng: "Làm việc cho tốt đi, tôi không có khả năng giận cậu, cậu không lớn hơn con trai tôi mấy tuổi, tôi làm sao giận cậu chứ!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)