Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0781

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0781: Không bỏ xuống được
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Khổng Nguyên cười nói: "Chào mọi người, tôi rất cao hứng có thể tới gia nhập nghi thức khai giảng của ban nghiên cứu sinh các anh, các đồng chí đang ngồi dây, bất kể chức vụ hiện tại của các anh là gì, đã đến đây rồi, tới trường đảng rồi, các anh chính là học sinh của nơi này, cho nên, chuyện thứ nhất tôi muốn thông báo cho các anh chính là, trong thời gian đi học, nhất định phải tuân thủ nội quy của trường học, tôn kính thầy giáo, đoàn kết với bạn học, học tập cho tốt đi, cố gắng tiến về phia trước đi!"

Hiện trường vang lên một trận cười.

Khổng Nguyên lại nói: "Nhớ lấy, trong thời gian học, cấm yêu đương, giữa bạn học và bạn học không được, mà giữa bạn học và giáo viên thì càng không được!"

Trong Hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trương đại quan nhân cũng vỗ tay theo, hắn không thể không thừa nhận, thằng cha Khổng Nguyên nói chuyện vẫn rất dí dỏm, chỉ nói vài câu thôi là có thể tập chung hết tất cả sự chú ý của mọi người lên người y.

Khổng Nguyên mỉm cười nói: "Tôi là người làm công tác cán bộ, các anh, những người ngồi bên dưới toàn bộ đều là cán bộ quan trọng trong các hệ thống của các thành thị Bình Hải, tôi đối với mỗi một người các anh đều rất quen thuộc, trong các chuyện lớn nên nói thì các anh đều hiểu, cho nên tôi hôm nay không muốn nói nhiều, có thể có cơ hội học tập lần này cũng không phải là dễ dàng gì, tôi hi vọng mọi người đều quý trọng nó, phải nắm chắc cơ hội để đề cao mình, rèn luyện mình, sau này mới có thể công tác tốt hơn vì Đảng và vì quốc gia, tôi hy vọng các anh phải thật nghiêm tục mong chờ cơ hội học tập lần này, đừng mang tâm lý tới lấy tiếng rồi nhận bằng, tôi phụ trách công tác của bộ tổ chức, tôi cảnh cáo các anh trước, thành tích học tập của các anh sẽ trở thành tiêu chuẩn để bộ tổ chức của chúng tôi đánh giá cán bộ, cho nên chỉ cần là muốn thăng quan thì phải học tốt, học nghiêm túc!"

Những lời phát biểu này lại dẫn tới một tràng tiếng vỗ tay.

Khổng Nguyên phát biểu là một chuyện, nhưng chỉ lưu tâm chút là để ý được, những cán bộ này đều là đến để kiếm bằng, chẳng ai thật sự coi trọng chuyện học tập này, công tác bình thường của bọn họ đều vô cùng bận rộn, ai còn có được tinh lực mà đi học, mục đích của ban nghiên cứu sinh của trường đảng tỉnh này nói trắng ra chính là một món phúc lợi chính trị, chỉ cần là được gọi vào ban nghiên cứu sinh, khẳng định đều có thể nhận được bằng tốt nghiệp.

Bởi vì gần đây tỉnh lý đang tiến hành chỉnh đốn nhằm vào ăn uống công khoản, cho nên trường đảng cũng không tổ chức ăn liên hoan theo lệ, sau khi mọi người nhận tài liệu dạy học xong thì tự do hoạt động, Trương Dương hẹn Đỗ Thiên Dã và Lưu Diễm Hồng cùng đi ăn cơm, Đỗ Thiên Dã cũng không có việc gì, nhưng Lưu Diễm Hồng thì vừa tới sở giám sát, công tác rất bận, uyển chuyển từ chối hảo ý của Trương Dương.

Đỗ Thiên Dã sau khi lên xe Mitsubishi của Trương Dương, nói với hắn: "Tới khách sạn Tuệ Nguyên đi. "

Theo như lời gã nói, khách sạn Tuệ Nguyên là vừa mới khai trương một tửu đểm năm sao, Trương Dương chưa bao giờ tới đó, cười nói: "Anh sống ở đó à?"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Đi gặp một bằng hữu!"

"Ai vậy?"

Đỗ Thiên Dã cười cười không nói gì, Trương Dương không nhịn được nói: "Càng lúc càng thích cố lộng huyền hư, anh hiện tại làm quan đến mức sắp thành tinh rồi!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tóm lại cậu chắc chắn biết!"

Sau khi tới khách sạn Tuệ Nguyên, Trương Dương mới biết được người Đỗ Thiên Dã muốn gặp là Tô Viện Viện, chị gái cùng cha khác mẹ của hắn, Tô Viện Viện nhìn thấy Trương Dương cũng cảm thấy ngạc nhiên, tuy rằng cô ta biết Trương Dương đang công tác ở Đông Giang, nhưng không có ý đi gặp hắn, Tô Viện Viện thật ra không biết giữa bọn họ còn có quan hệ thân tình như vậy.

Thì ra Tô Viện Viện từ sau khi mẹ mất, không còn gì vướng bận, những năm gần đây cô ta sở dĩ vẫn ở lại trong nhà hàng của anh trai làm giúp cũng là để tiện lợi chiếu cố cho mẹ, hiện giờ mẹ mất, cô ta bắt đầu cân nhắc tới tương lai và nghề nghiệp của mình, vừa hay khách sạn Tuệ Nguyên của Đông Giang trong quy mô toàn tỉnh thông báo tuyển dụng nhân viên quản lý, Tô Viện Viện tới ứng tuyển, với tố chất chuyên nghiệp và tiêu chuẩn nghề nghiệp rất vững cô ta đã thuận lợi thông qua sát hạch, hiện giờ đã được phân trọng trách quản lí bộ phận phòng trọ.

Trương Dương cười nói: "Tôi còn tưởng là ai thần bí lắm, thì ra là Tô tiểu thư!"

Tô Viện Viện nói: "Chủ nhiệm Trương, không ngờ anh cũng cùng tới. "

Trương Dương cười nói: "Hy vọng không làm phiền hai người!" Câu này khiến cho Tô Viện Viện có chút xấu hổ.

Đỗ Thiên Dã giải thích: "Tôi cũng rất lâu rồi không gặp Tô Viện Viện, nghe nói cô ấy đang công tác ở đây, cho nên tới thăm. "

Tô Viện Viện nói: "Tôi mời các anh ăn cơm!"

Trương Dương cười nói: "Tôi là điền chủ, bữa cơm này nên để tôi mời mới đúng, buổi trưa tôi đã đặt chỗ trước ở Vọng Giang lâu rồi, chúng ta cùng nhau tới đó ăn. "

Tô Viện Viện vừa hay được nghỉ buổi chiều, cũng không có việc gì làm, lập tức gật đầu, trước khi đi, còn dẫn Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đi thăm khách sạn Tuệ Nguyên vừa xây xong một chút, khách sạn năm sao này được xây tại một khoảng kiến trúc giả cổ giữa núi Long Tích và hồ Long Thủy, tất cả kiến trúc đều là phong cách Huy phái điển hình, tường trắng ngói đen, bóng cây lắc lư, nước biếc vờn quanh, cảnh sắc trong lành bắt mắt, không giống với những khách sạn thông thường.

Tô Viện Viện giới thiệu: "Khách sạn này của chúng tôi rất chú trọng tới khách, lấy kinh doanh tầm cao làm chủ, khu biệt thự chiếm một phần hai số phòng giành cho khách. "

Trương Dương nói: "Hoàn cảnh không tồi, về sau tôi nếu tới có được chiết khấu không?"

Tô Viện Viện mỉm cười nói: "Tôi trong quy mô quyền hạn của mình sẽ giành cho anh ưu đãi lớn nhất. "

Khách sạn vẫn chưa hoàn thành xong, khu ăn uống trước mắt vẫn còn đang trang trí, dự tính gần cuối năm mới có thể khai trương. Trương Dương kỳ thật không quan tâm tới khách sạn, mục đích hắn tìm hiểu khách sạn này là vì Tô Viện Viện, nếu đã biết quan hệ giữa hắn và Tô Viện Viện, dẫu sao cũng là máu mủ tình thâm, hắn không thể không quan tâm tới công tác và cuộc sống của Tô Viện Viện được.

Từ sau khi biết Tô Viện Viện là chị gái của hắn, Trương Dương đã muốn ghép cô ta và Đỗ Thiên Dã lại với nhau, tuy rằng Đỗ Thiên Dã so với Tô Viện Viện thì lớn hơn mười tuổi, nhưng con người của Đỗ Thiên Dã thì Trương Dương hiểu rất rõ, có tình nghĩa, chính trực vô tư, cũng chỉ có phó thác Tô Viện Viện cho người như vậy hắn mới có thể an tâm. Tô Viện Viện đối với Đỗ Thiên Dã có ý tứ rất rõ ràng, có điều tình cảm của Đỗ Thiên Dã vì Văn Linh mà bị tổn thương quá nặng, hiện tại Văn Linh đột nhiên tỉnh lại, khiến tất cả trở nên càng khó bề phân biệt.

Tới gia nhập cuộc tẩy trần này còn có phó thính trưởng Vinh Bằng Phi, và phó thính trưởng Điền Khánh Long đã lui về tuyến hai, Tô Viện Viện không ngờ lại có nhiều cán bộ lớn đến như vậy, sớm biết thế này, cô ta đã không đi cùng, Trương Dương cũng cân nhắc đến điểm này, cho nên hắn gọi theo cả Thường Hải Tâm, chủ yếu là để làm bạn với Tô Viện Viện, trong mắt Đỗ Thiên Dã thằng ôn Trương Dương này cân nhắc vấn đề càng lúc càng chu đáo, gã thật ra không biết Trương Dương quan tâm và chiếu cố tới Tô Viện Viện tất cả đều là bởi vì quan hệ chị em của họ.

Vinh Bằng Phi và Điền Khánh Long đều là người không có quá nhiều kiểu cách nhà quan, Điền Khánh Long hiện giờ đã đạm bạc với quan trường, một lòng chờ về hưu, con trai y Điền Bân hiện giờ cũng đã được điều Đông Giang công tác, tháng mười một năm nay vừa mới thành hôn với bạn gái Trình Quyên, hai vợ chồng Điền Khánh Long chỉ còn chờ ôm cháu.

Vinh Bằng Phi sau khi tới Đông Giang nhận công tác phó thính trưởng, thính trưởng Cao Trọng Hòa đối với y cũng coi như không tồi, giao một khối hình trinh cho y phụ trách, tuy rằng cấp bậc so với trước kia thì có tăng, nhưng dẫu sao cũng không bằng làm là người đứng đầu Giang Thành trước kia, Vinh Bằng Phi hiện tại làm việc đã nhún nhường cẩn thận hơn nhiều, công tác ở tỉnh thành chẳng những dựa vào năng lực công tác, mà còn phải cân nhắc đến quan hệ phức tạp với các phía, bất kỳ một khâu nào cũng phải chiếu cố tới.

Khi uống rượu Vinh Bằng Phi cảm thán: "Trước đây khi ở Giang Thành luôn muốn được trở lại Đông Giang, nhưng sau khi trở về, ngược lại hoài niệm những ngày tháng ở Giang Thành, con người đúng là động vật mâu thuẫn. "

Mấy người đều bật cười.

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi phát hiện một đám các anh đều đang không ngừng bước lên trên, chỉ có một mình tôi là giẫm chận tại chỗ ở Giang Thàn, xem ra tôi là người kém nhất rồi... "

Trương Dương nói: "Đang tự sướng đấy à? Chúng tôi bước lên trước lâu như vậy nhưng cộng lại cũng không cao bằng cấp bậc của anh. "

Vinh Bằng Phi và Điền Khánh Long gật đầu theo.

Thường Hải Tâm và Tô Viện Viện nhỏ giọng nói chuyện với nhau, khi đề tài quay sang quan trường, hai cô không nói chen được vào, mà cũng không có hứng thú nói.

Trương Dương nhìn ra hai cô đều có chút không được tự nhiên, tìm cơ hội nhỏ giọng: với Thường Hải Tâm: "Ăn no rồi thì hai người đi dạo phố đi, đợi chúng tôi xong sẽ gọi điện thoại cho hai cô. "

Thường Hải Tâm gật đầu, sau khi cáo từ mấy người rồi đi cùng Tô Viện Viện.

Hai cô gái đi rồi, đề tài của Vinh Bằng Phi rõ ràng đi sâu hơn nhiều, y nói khẽ: "Tỉnh lý vừa đưa ra quyết định tạm hoãn cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ. "

Đỗ Thiên Dã gật đầu: "Lần này tôi đến Đông Giang cũng chuẩn bị để tham thảo một chút về chuyện này với các lãnh đạo. "

Trương Dương nói: "Quốc vụ viện không phải đã phát văn kiện xuống, muốn cải cách lớn ư?"

*****

Đỗ Thiên Dã nói: "Mục đích của cải cách chắc sẽ không thay đổi, nhưng trong quá trình thực thi cụ thể tạo thành mâu thuẫn rất lớn, gần đây bởi vì chuyện cải cách xí nghiệp, người từ các nơi tới kinh thành rõ ràng nhiều hơn rất nhiều, các cấp chính phủ cũng phải áp lực rất lớn. "

Vinh Bằng Phi nói: "Ý kiến trong tỉnh cũng rất không nhất trí, quan điểm của tỉnh trưởng Tống và bí thư Kiều trong chuyện này không hợp nhau. " Y tuy rằng không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, thái độ của Kiều Chấn Lương đối với lần cải cách xí nghiệp này có xu hướng thủ cựu, mà Tống Hoài Minh thì lại tích cực đề xướng cải cách, quan điểm của hai người hoàn toàn không hợp nhau.

Điền Khánh Long nói: "Không phải Nam Tích thân là nơi nơi thí điểm cải cách đã bắt đầu công tác trong phương diện này rồi ư?"

Trương Dương gật đầu nói: "Cải cách của Nam Tích coi như cũng thành công, trong các xí nghiệp không hề trình hiện ra quá nhiều tình tự phản đối. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Kinh nghiệm cải cách của Nam Tích đáng để tham khảo, có điều tình huống cụ thể của mỗi nơi đều khác nhau, còn cần căn cứ vào tình huống thực tế của mình để trình bày và phát huy cụ thể. "

Mấy người tuy rằng quan hệ không tồi, nhưng nói tới chính trị đều có bảo lưu, không hề tiến hành tham thảo quá sâu.

Sau bữa trưa, Vinh Bằng Phi và Điền Khánh Long cùng nhau trở về đơn vị, Trương Dương thì không có việc gì, rủ Đỗ Thiên Dã tới quán trà Minh Tâm uống trà, hắn gọi điện thoại cho Thường Hải Tâm, muốn hẹn cô ta cùng đi, nhưng Thường Hải Tâm và Tô Viện Viện hai người đi dạo phố đang cao hứng, hiện tại bất kể là như thế nào cũng sẽ không đi uống trà.

Trương Dương gác máy, cười nói với Đỗ Thiên Dã: "Nữ hài tử một khi đang mua sắm hăng, ngay cả cha mẹ ruột cũng quên. "

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Nói tới hiểu biết về con gái thì tôi không bằng được cậu. "

Hai người tới trước trà lâu Minh Tâm, phong cách kinh doanh của nơi này vẫn là giả cổ, trước cửa có hai nử tử mặc Thanh trang, trong mỗi cái giơ tay nấc chân đều đặc biệt mô phỏng vị đạo trong điện ảnh, bọn họ tìm một vị trí trước cửa sổ ở tầng ba, Trương Dương đột nhiên nhớ tới mình lần trước còn dẫn Kim Mẫn Nhi tới đây, cô ta còn đặc biệt đánh cổ cầm cho mình nghe.

Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Trương Dương có chút thất thần, bèn nói khẽ: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Trương Dương cười nói: "Không có gì, đúng rồi, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Sao bỗng nhiên quan tâm tới tuổi của tôi!"

Trương Dương nói: "Hơn bốn mươi chưa?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Có liên quan gì tới cậu à?"

Đi cầm cầm chén trà lên uống nói: "Thật ra anh đã tới lúc nên cân nhắc vấn đề cá nhân rồi, không thể cứ mãi sống một mình cả đời được?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Có thời gian quan tâm đến tôi thì tốt nhất nên nghĩ chuyện của cậu trước đi, cậu và Sở Yên Nhiên lúc nào kết hôn?"

Trương Dương nói: "Tôi nói này lão đại, chúng ta có thể đừng đánh trống lãnh hay không, nhìn thẳng vào vấn đề đi?" Hắn rướn lại gần hơn một chút: "Cái đó, anh và Tô Viện Viện hình như là có chút bất thường!"

Đỗ Thiên Dã bật cười ha ha, gã cầm chén trà lên uống, căn bản không để ý tới Trương Dương.

Trương Dương nói: "Anh đừng giả vờ với tôi, tôi nhìn ra được, anh và Tô Viện Viện vẫn có chút tình ý. " Thằng ôn này là đang lừa lão Đỗ.

Đỗ Thiên Dã nói: "Tuổi của tôi đủ để làm chú cô ta!"

Trương Dương nói: "Tuổi của anh cũng đủ làm chú của tôi, vậy sao vẫn xưng huynh gọi đệ với tôi?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Dạng mặt dày giống như cậu, có thắp đèn lồng cũng khó tìm!"

"Đá xoáy người ta! Làm lãnh đạo cũng không thể đá người ta vậy đâu, anh Đỗ, nói thật lòng, tôi thấy anh lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn cô đơn một mình, tôi thật sự rất thông cảm với anh. "

"Tôi không cần cậu thông cảm, cũng không cần cậu thương tôi, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cảm thấy bản thân rất hạnh phúc. "

Trương Dương nói: "Anh phải chăng vẫn còn yêu Văn Linh?"

Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: "Chuyện đã qua lâu rồi, hiện tại cô ta là cô ta, tôi là tôi. "

Trương đại quan nhân trước giờ không phải là hạng người dễ bỏ cuộc, hắn tiếp tục truy hỏi: "Anh nói thật với tôi đi, anh rốt cuộc có hảo cảm với Tô Viện Viện hay không?"

Đỗ Thiên Dã cười khổ nói: "Tôi nếu biết cậu hôm nay gọi tôi ra là để hỏi cái này thì tôi tuyệt sẽ không theo cậu đi uống trà. "

Trương Dương nói: "Anh thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một lần đi. "

Đỗ Thiên Dã nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu: "Tô Viện Viện không tồi, có điều tôi đối với cô ta chỉ là thích bình thường, còn lâu mới tới mức yêu. "

Trương Dương nói: "Tình cảm đều là chậm rãi phát triển, Tôi nói này anh Đỗ, con người ta không thể đi mãi trên một con đường tăm tối, anh nếu còn cứ mãi bị khốn trên con đường này không thoát được thì cả đời này coi như xong rồi đấy. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Không cần cậu phải dạy. Được rồi! Tôi buổi chiều còn có chuyện quan trọng, hiện tại phải đi rồi. "

Lúc này vừa hay Tô Viện Viện và Thường Hải Tâm cùng nhau đi vào, Trương Dương nhân cơ hội nói: "Anh đưa Tô Viện Viện về đi, tôi và Hải Tâm về đơn vị làm việc. "

Đỗ Thiên Dã đương nhiên minh bạch thằng ôn này là đang cố ý sáng tạo cơ hội cho mình, gã cũng chỉ có thể đáp ứng.

Thường Hải Tâm tuy rằng là một người bàng quan, nhưng cũng cô ta nhìn ra Trương Dương có ý muốn tác hợp Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện, Thường Hải Tâm nói: "Anh có phải muốn làm mai mối cho Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện hay không?"

Trương Dương gật đầu.

Thường Hải Tâm nói: "Tô Viện Viện là một cô gái không tồi, cũng nhìn ra được là cô ta thích Đỗ Thiên Dã. "

Trương Dương nói: "Chỉ tiếc Đỗ Thiên Dã trên tình cảm phải chịu quá nhiều đau khổ, hiện tại gã đối với bất kỳ tình cảm nào cũng đều mang thái độ lảng tránh, thật sự là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. "

Chuyện của Đỗ Thiên Dã và Văn Linh mọi người đều biết, Thường Hải Tâm cũng có nghe nói, cô ta nhẹ giọng cảm thán nói: "Trên đời người có thể làm được chí tình chí nghĩa như Đỗ Thiên Dã vốn không nhiều lắm, chỉ tiếc người tốt không được báo đáp. "

Trương đại quan nhân lại không thích nghe những lời nói: "Anh cũng chí tình chí nghĩa mà! Phương diện này anh không hề kém gã!"

Thường Hải Tâm nói: "Chí tính thì em tin, còn chí tình thì em thật sự là nhìn không ra. "

Trương Dương cợt nhả nói: "Tính và tình thiếu một thứ cũng không được, chủ nhiệm Thường, chúng ta buổi chiều hay là... đào ngủ, rồi... " Ánh mắt của Trương đại quan nhân lướt trên thân thể của Thường Hải Tâm.

Tô Viện Viện từ rất thích Đỗ Thiên Dã, có thể nói Đỗ Thiên Dã phù hợp với ảo tưởng của một nửa kia của cô ta, nhưng cô ta lại cảm thấy điều kiện và xuất thân của mình không xứng với Đỗ Thiên Dã, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà cô ta lựa chọn nhận lời mời tới Đông Giang công tác, cô ta muốn rời xa Đỗ Thiên Dã một chút, như vậy mới có thể từ từ quên gã đi.

Nhưng mọi chuyện không phải luôn như người ta mong muốn, sau khi cô ta rời khỏi Đông Giang, chẳng những không thể quên được Đỗ Thiên Dã, ngược lại càng thêm nhớ gã, trên đường trở về hai người đều không nói gì. Cho tới tận trước cửa khách sạn Tuệ Nguyên, Tô Viện Viện xuống xe, mới nói: "Cám ơn bí thư Đỗ!"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Mọi người đều là bằng hữu, không cần phải khách khí như vậy!" Gã rất lịch sự đứng đó chờ Tô Viện Viện đi xong mới chuẩn bị lên xe rời đi, nhưng Đỗ Thiên Dã tựa hồ cảm thấy được phía sau có chút khác thường, gã xoay người lại, nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái mặc áo gió màu đen đang đứng đó lẳng lặng nhìn mình, không phải là Văn Linh thì lại ai?

Đỗ Thiên Dã khó có thể hình dung được sự rung động của nội tâm lúc này, gã thật sự không thể tưởng tượng được vì sao Văn Linh lại xuất hiện ở đây, từ chiếc xe taxi đỗ bên cạnh cô ta có thể đoán ra được, cô ta chắc đã theo mình tới nơi này.

Tô Viện Viện cũng nhìn thấy Văn Linh, khi cô ta tiếp xúc với ánh mắt của Văn Linh, cảm nhận được một cỗ hàn ý đâm vào tận trong sương tủy, một cảm giác sợ hãi bao phủ nội tâm của cô ta, Tô Viện Viện quay sang Đỗ Thiên Dã, cô ta cười cười, vội vàng rời đi.

Đỗ Thiên Dã đứng đó, ngây ra chừng một phút đồng hồ, gã lấy tiền ra bảo xe taxi đang đợi mình đi trước.

Văn Linh lẳng lặng nhìn gã, vẻ mặt của cô ta bình tĩnh vô cùng, nhưng trong lòng lại bốn bề sóng dậy, không ai biết được cảm thụ của cô ta lúc này, cũng chỉ có cô ta tự mình biết, khi thật sự đối mặt với Đỗ Thiên Dã, sự yêu thương khắc cốt ghi tâm ở trong lòng không có thứ gì là có thể thay thế được, Văn Linh chậm rãi bước về phía Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã tuy rằng đã trải qua vô số phong ba, nhưng ở trước mặt Văn Linh, gã lập tức mất đi sự trấn định đó, gã vốn cho rằng mình khi lại một lần nữa đối mặt với Văn Linh có thể làm được tới mức bình hòa, nhưng khi ánh mắt của khi bọn họ gặp nhau, Đỗ Thiên Dã mới phát hiện mình căn bản không làm được, từng đoạn ân oán tình cừu hơn mười năm giống như những thước phim hiện lại trong đầu.

Đối mặt với nữ nhân đã khiến gã yêu hơn mười năm, chờ đợi hơn mười năm này, lại cũng là nữ nhân đã làm cha nuôi của gã phải tức mà chết, Đỗ Thiên Dã trong lòng yêu hận đan xen, gã không biết mình nên đối mặt với Văn Linh như thế nào.

Văn Linh đi tới chỗ cách Đỗ Thiên Dã khoảng một thước, bèn nói khẽ: "Có khỏe không?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu, gã mấp máy môi, vẻ mặt lộ ra vẻ kiên nghị hơn: "Tôi rất khỏe!"

Văn Linh thở dài: "Có thể nói chuyện không?"

*****

Đỗ Thiên Dã nghiêng người, phía trước chính là hồ Kim Thủy, Văn Linh đi qua người gã, gió nhẹ thổi mùi thơm của cô ta tỏa ra, khiến Đỗ Thiên Dã bỗng nhiên sinh ra ảo giác như thời gian quay trở lại.

Bọn họ một trước một sau đi tới hồ Kim Thủy, hai bên đường nở đầy hoa cúc, cây phong ở khắp nơi đã đỏ rực, màu đỏ và màu xanh biếc cùng nhau diễn dịch ra sắc thái cuối thu, đây là một mùa mà sự bình tĩnh và cuồng nhiệt đan xen lẫn nhau.

Tình yêu của bọn họ đã qua cái thời cuồng nhiệt, hiện giờ đã quay về trầm tịch, Đỗ Thiên Dã cho rằng mình đã không còn tin vào ái tình nữa, người mà gã từng yêu lại làm thương tổn tới gã nặng nhất, cho dù sau khi biết được tin tức Văn Linh đã tỉnh, Đỗ Thiên Dã cũng cho rằng, bọn họ kiếp này sẽ không có cơ hội nữa, nhưng hắn cũng không ngờ Văn Linh lại chủ động tới tìm gã.

Đứng bên hồ, tóc Văn Linh bị gió thổi bay tung, mềm mại giống như gấm vóc màu đen, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm về mặt hồ ở đằng xa: "Xin lỗi!"

Khóe môi Đỗ Thiên Dã giật giật, Văn Linh đúng là nên nói xin lỗi với gã, nhưng hiện tại mới nói thì cũng chẳng được gì, cha đã mất, không bao giờ nữa quay trở về nữa, có một số việc đã sai rồi thì vĩnh viễn sẽ không thể bồi thường.

Văn Linh nói: "Lần này sau khi tỉnh lại, tôi bỗng nhiên nhớ lại tất cả những gì trước đây giữa chúng ta, tôi thật sự rất xin lỗi, trên thể giới này không có ai có thể đối với tôi tốt như anh, mà tôi lại... "

Đỗ Thiên Dã lắc đầu: "Văn tiểu thư, chuyện của quá khứ đã qua rồi, tôi không muốn nhắc tới nữa. "

Văn Linh cắn đôi môi mỏng, sắc mặt tái nhợt của cô ta sắc mặt tái nhợt tới đáng sợ. Cô ta cảm giác thân thể của mình như dang bị hai... linh hồn khác nhau tranh đoạt, chỉ có bản thân cô ta hiểu rõ, trong lòng mình yêu Đỗ Thiên Dã như thế nào, chờ đợi mười năm như một ngày, nhưng chỉ đổi lại được sự bạc tình của cô ta, bất kỳ ai cũng không thể thừa nhận được sự tàn khốc và đả kích đó, hai mắt Văn Linh đã ươn ướt, lấp lánh vẻ áy náy: "Thiên Dã, tôi xin thề, lần trước khi tôi tỉnh lại căn bản không biết mình đang làm gì cả, tôi không nhớ được bất kỳ chuyện nào giữa chúng ta, tôi quên cả người nhà, quên tất cả của quá khứ, thậm chí... "

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi tin, nhưng tất cả đã xảy ra rồi, chúng ta không ai thay đổi được sự thật đã xảy ra. " Nội tâm của gã đau đớn giống như bị dao cắt: "Văn tiểu thư, tôi cảm thấy vui mừng vì cô đã tỉnh, nhưng, giữa chúng ta đã không cần xin lỗi, một tiếng xin lỗi không thay đổi được chuyện gì, tôi cũng đã quên rồi, triệt để quên rồi, tôi sẽ không cố sức tha thứ cho bất kỳ ai, mà tôi cũng không hận bất kỳ ai, đối với tất cả những gì trong quá khứ, tôi cũng sẽ không hối hận. " Đỗ Thiên Dã hít sâu một hơi rồi nói: "Mỗi người đều có cuộc sống của mình, cô nói xem có đúng không?"

Văn Linh nói: "Thiên Dã, anh vì sao không thể cho tôi một cơ hội? Tôi sẽ dùng cả đời còn lại của tôi để bù đắp những tội nghiệt mà tôi đã phạm phải. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Văn tiểu thư, có một số việc vĩnh viễn không thể bồi thường được. " Nói xong câu đó, gã xoay người bước về phía xa.

Văn Linh nhìn bóng dáng của hắn, ánh mắt cực kỳ bi thương cực kỳ bi thương dần dần biến thành một loại lạnh lùng và oán độc, cô ta lạnh lùng nói: "Anh đang nói dối, trên đời này không chuyện gì là không thể bồi thường, anh nói như vậy là vì anh đã thay đổi, anh đã yêu người khác, anh đã yêu nữ nhân đó!"

Đỗ Thiên Dã nhíu mày, hắn dừng bước, nghiêm nghị nói: "Văn tiểu thư, chuyện giữa tôi và cô không liên quan tới bất kỳ ai cả!"

Văn Linh cười điên cuồng, ánh mắt của cô ta toát ra sát khí vô hạn: "Nói dễ nghe nhỉ, anh đang lời tôi, Đỗ Thiên Dã, anh cô phụ tôi!"

Đỗ Thiên Dã xoay người lại, có chút kinh ngạc nhìn kinh ngạc nhìn Văn Linh sắc mặt đang điên cuồng.

Văn Linh nói: "Anh là hy vọng duy nhất của tôi trên đời này, anh đã hủy tôi rồi!"

Đỗ Thiên Dã không nói gì, trong ánh mắt phủ lên vẻ thương nhớ và đồng tình, gã không biết Văn Linh vì sao lại trở thành như vậy, biến thành cực đoan đến thế.

Văn Linh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thề, tôi muốn anh phải trả giá, thứ mà tôi không đoạt được thì không ai có thể có được. "

Lời nói của cô ta khiến Đỗ Thiên Dã rùng mình sợ hãi, càng làm cho Đỗ Thiên Dã kinh hãi hơn là Văn Linh nói xong những lời này, cây phong ở bên cạnh cô ta không ngờ lại đứt đôi ở giữa.

Trương Dương nhận được điện thoại của La Tuệ Ninh khi đang ân ái với Thường Hải Tâm. Thường Hải Tâm dưới sự mè nheo của Trương Dương quả nhiên không đi làm, mà về chỗ ở của hắn. Cả buổi chiều đều lăn lộn trên giường, cú điện thoại này giúp Thường Hải Tâm có được một chút thời gian để thở, cô ta mệt mỏi dựa vào người Trương Dương, Trương Dương cầm điện thoại, ra hiệu cho Thường Hải Tâm im lặng rồi cung kính nói: "Mẹ nuôi!Có chỉ thị gì vậy?"

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, con có gặp Văn Linh hay không?"

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Chị Linh á? Không!"

La Tuệ Ninh thở dài nói: "Nó đột nhiên đi rồi, chỉ nói muốn tới Bình Hải, mẹ lo nó đi tìm Đỗ Thiên Dã, nhưng mẹ lại không tiện liên hệ với Đỗ Thiên Dã. Trương Dương, biểu hiện gần đây của Văn Linh có chút kỳ quái, mẹ rất lo cho nó. " Trên thực tế Văn Linh lần này sau khi tỉnh lại, biểu hiện vẫn luôn khá là kỳ quái, La Tuệ Ninh thân là mẹ đương nhiên nhìn ra được, có điều đối với chuyện của con gái bà ta cũng không tiện hỏi quá nhiều.

Trương Dương nói: "Đỗ Thiên Dã hiện tại đang ở Đông Giang, con không nghe anh ta nhắc tới chuyện của chị Linh, chắc là bọn họ vẫn còn chưa gặp mặt đâu!" Trương Dương nhớ lại một chút, Đỗ Thiên Dã không hề biểu hiện ra bất kỳ điều bất kỳ nào.

La Tuệ Ninh nói: "Tóm lại, con giúp mẹ lưu ý một chút, đừng để xảy ra chuyện gì nhé. "

Trương Dương lại an ủi La Tuệ Ninh vài câu, mới gác máy. Hắn không có hứng thú gì với Văn Linh, trên thực tế hắn đối với Văn Linh có loại cảm giác kính nhi viễn chi, luôn thấy cô chị gái nên cả người trên dưới lộ ra một loại quỷ dị nói không nên lời, cô ta không tìm mình gây phiền toái đã phải cám ơn trời đất rồi, mình cũng không muốn chủ động đi trêu chọc cô ta.

Thường Hải Tâm dựa vào lòng Trương Dương, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi hắn: "Có chuyện gì vậy?"

Trương Dương kể lại một lượt, cảm thán nói: "Thực không hy vọng lão Đỗ dây dưa với cô ta nữa. " Đang nói thì Đỗ Thiên Dã gọi điện thoại tới, ngữ khí của Đỗ Thiên Dã có chút do dự, gã hẹn Trương Dương lập tức gặp mặt, cũng không chịu nói là có chuyện, chỉ nói là có việc gấp.

Bởi vì trước đó đã có cú điện thoại của La Tuệ Ninh, Trương Dương tất nhiên là thận trọng hơn, hắn gác máy rồi ngồi dậy, nói với Thường Hải Tâm: "Anh phải đi ra ngoài một chuyến, lát nữa em nói một tiếng với bí thư Tần, bữa tối nay anh không đi được!"

Thường Hải Tâm gật đầu, quấn chăn từ trên giường đi xuống, nhận thấy ánh mắt của Trương Dương vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai chân mình, có chút ngượng ngùng nói: "Em đi tắm, trên người toàn là mùi của anh!"

Trương Dương bật cười, hắn thay quần áo rồi ra khỏi cửa, Đỗ Thiên Dã tìm hắn rất gấp, hắn không có thời gian tắm uyên ương với Thường Hải Tâm.

Khi Trương Dương tới khách sạn Tuệ Nguyên, Đỗ Thiên Dã đang đứng ở trạm điện thoại công cộng bên ngoài khách sạn chờ hắn, nhìn thấy xe jeep của Trương Dương tới, Đỗ Thiên Dã mở cửa xe ngồi vào, câu nói đầu tiên là: "Vừa rồi Văn Linh tới!"

Trương Dương nhíu mày, không ngờ cô ta thật sự tới Đông Giang, hắn nói khẽ: "Vừa rồi mẹ nuôi gọi điện thoại tới, nói cho tôi biết cô ta tới Bình Hải, tìm anh rồi à?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu, gã lộ ra vẻ khẩn trương: "Cô ta hình như nhớ ra hết chuyện trước kia rồi!"

Trương Dương nói: "Vậy thì sao?"

Đỗ Thiên Dã cắn cắn môi: "Cậu đi theo tôi!" Gã dẫn Trương Dương tới địa điểm vừa rồi gã và Văn Linh nói chuyện, Trương Dương liếc một cái là nhìn thấy cây phong bị gãy từ giữa. Nhìn phần bị gãy, Trương Dương thầm hít một hơi lạnh, một chưởng này hiển nhiên là Văn Linh đánh ra, hắn nhìn nhìn Đỗ Thiên Dã, nói khẽ: "Anh không sao chứ?"

Đỗ Thiên Dã lắc đầu: "Tôi không sao, tôi chỉ là lo cô ta... Cô ta sẽ gây bất lợi đối với Tô Viện Viện. "

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Chuyện này có liên quan gì tới Tô Viện Viện?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi cũng không hiểu lắm, tôi đưa Tô Viện Viện về, cô ta một mực theo sau chúng tôi, vừa rồi cô ta nói với tôi một số câu rất kỳ quái, trước tiên là xin lỗi tôi, sau đó lại nói tôi phụ bạc cô ta, cô ta cho rằng sự thay đổi của tôi là vì Tô Viện Viện, còn nói... "

Trong lòng Trương Dương xuống, Văn Linh hỉ nộ vô thường hỉ nộ vô thường, nói ra những lời này cũng không có gì là kỳ quái, hắn nói khẽ: "Cô ta còn nói gì nữa không?"

"Cô ta nói, thứ mà cô ta không có được thì bất kỳ ai cũng sẽ không có được. "

Trương Dương lúc này lo lắng thật sự rồi, hắn nhìn nhìn xung quanh: "Văn Linh đâu?"

Đỗ Thiên Dã lắc đầu: "Nói xong cô ta đi rồi, tôi lo cô ta sẽ gây bất lợi đối với Tô Viện Viện, cho nên vừa rồi đã gọi điện thoại cho Tô Viện Viện, may mà cô ta không sao. "

Trương Dương nói: "Anh có nhắc cô ta không?"

Đỗ Thiên Dã lại lắc đầu nói: "Loại chuyện này tôi cũng không biết nên mở miệng như thế nào. "

Trương Dương nói: "Tôi đi tìm cô ta, tinh thần của Văn Linh rất không ổn định, cô ta chuyện gì cũng đều có thể làm ra được!"

Đỗ Thiên Dã nghe Trương Dương nói nghiêm trọng như vậy, cũng cảm thấy chuyện này không phải là nhỏ, gã quyết định cùng Trương Dương đi tìm Tô Viện Viện.

Khiến bọn họ cảm thấy bất an là, Tô Viện Viện không ngờ không ở đơn vị.

Đỗ Thiên Dã cảm thấy có chút ngạc nhiên, vừa rồi gã gọi điện thoại tới, Tô Viện Viện vẫn còn ở đây, trước sau chỉ mới nửa giờ, sao lại không biết đi đâu rồi?

*****

Trương Dương cũng cực kỳ khẩn trương, hắn đã biết quan hệ của Tô Viện Viện và mình, đương nhiên không hy vọng chị gái của mình sẽ phải chết một cách không minh bạch. Quan tâm quá tất sẽ loạn, Trương đại quan nhân thậm chí còn muốn báo cảnh sát.

Ngay khi họ đang không biết nên làm thế nào thì Văn Linh gọi điện thoại trực tiếp vào di động của Đỗ Thiên Dã: "Đỗ Thiên Dã, anh nếu còn muốn gặp cô ta thì mới tới múi Long Tích!"

Núi Long Tích không cao, độ cao so với mặt biển chỉ hơn hai trăm thước, nơi này khai phá cũng chưa xong hẳn, rất ít có du khách tới đây du ngoạn, Đỗ Thiên Dã và Trương Dương cùng nhau đi dọa theo con đường nhỏ ở phía sau khách sạn Tuệ Nguyên, nhanh chóng tiến về phía đỉnh núi.

Đỗ Thiên Dã không ngờ Văn Linh lại biến thành như thế này, Trương Dương có câu nói không sai, trạng thái tinh thần hiện tại của Văn Linh không bình thường, suy nghĩ sự việc rất cực đoan, vạn nhất tình tự không khống chế được, thực sự có thể làm ra chuyện thương tổn tới Tô Viện Viện.

Đỗ Thiên Dã cũng lưu ý được Trương Dương đối với Tô Viện Viện thì vô cùng quan tâm, gã đương nhiên không ngờ trong đó có nội tình, còn tưởng rằng Trương Dương thật sự là do La Tuệ Ninh nhờ, muốn ngăn cản Văn Linh gây ra chuyện.

Tô Viện Viện bị treo trên một trạc cây, huyệt đạo của cô ta đã bị Văn Linh chế trụ, căn bản không phát ra được thanh âm gì, thân hình thì lắc lư theo gió, bên trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ hoang mang và hoảng sợ, nữ nhân này nói là muốn tìm cô ta nói chuyện của Đỗ Thiên Dã, nhưng hai người vừa đi tới chỗ không người, cô ta liền chế trụ huyệt đạo của mình, dẫn mình tới nơi này rồi treo mình lên cây.

Văn Linh ngồi tựa vào thân cây, tịch dương từ chân trời dần dần hạ xuống, trên người cô ta phủ kín một tầng quang mang màu vỏ quýt, từ xa nhìn vào, lộ ra vẻ vô cùng hư ảo, không có bất kỳ cảm giác chân thật nào.

Tay trái Văn Linh cầm một con dao gọt hoa quả, chỉ cần cô ta muốn, con dao này tùy thời có thể đâm vào ngực Tô Viện Viện.

Cô ta nghe thấy tiếng bước chân từ phương xa, chắc là hai người tới, một bước chân rất trầm trọng, một bước chân thì rất nhẹ, giống như con báo đi vậy, nếu không phải có thính lực siêu cường như Văn Linh, khẳng định sẽ bỏ qua sự tồn tại của người này, ánh mắt của Văn Linh vẫn như cũ nhìn về ánh nắng chiều ở phương xa, cô ta biết, Trương Dương cũng đến.

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đều nhìn thấy Tô Viện Viện bị treo trên cây, nhìn thấy tính mạng của Tô Viện Viện trước mắt không gặp vấn đề gì, hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Văn Linh nghịch nghịch con dao gọt hoa quả trong tay, thờ ơ nói: "Trương Dương, chuyện này không liên can tới cậu, cậu đừng nhúng tay vào. "

Trương Dương thở dài nói: "Chị Linh, mẹ nuôi rất lo cho chị, bảo tôi đưa chị về. "

Văn Linh quay sang, con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mặt Trương Dương, lạnh lùng nói: "Nể mặt mẹ, tôi không tính toán với cậu, nếu cậu còn xen vào việc của người khác nữa, tôi sẽ giết cả cậu!"

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: "Văn Linh, cô đang làm gì vậy? Chuyện của tôi và cô, tôi nhắm vào tôi là được, vì sao lại kéo cả một cô gái liên lụy vào?"

Văn Linh chậm rãi đứng lên, nhìn Tô Viện Viện rồi nói: "Đỗ Thiên Dã, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh... " Cô ta bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn thẳng vào Đỗ Thiên Dã: "Anh lại cô phụ tôi! Vì nữ nhân này, anh đã ruồng bỏ tôi! Anh đã quên những lời năm đó anh nói với tôi rồi ư, anh đã quên tình cảm từng ấy năm của chúng ta rồi ư!"

Trương Dương đã định nghĩa Văn Linh là một người mắc bệnh thần kinh kiểu cố chấp, trong mắt cô ta chỉ có người khác có lỗi với cô ta, nhưng chưa từng nghĩ, những chuyện này là vì sao mà thành? Càng không nghĩ tới mình đã làm sai bao nhiêu chuyện! Trương Dương lặng lẽ đưa một thanh mã tấu cho Đỗ Thiên Dã, dùng công phu truyền âm nhập mật nói: "Đợi lát nữa tôi chế trụ cô ta, anh giải cứu Tô Viện Viện nhé. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Văn Linh, chuyện giữa chúng ta không liên can tới bất kỳ ai cả, tôi thừa nhận, tôi đã từng yêu cô, vì lời hứa năm đó, tôi có thể chờ đợi, nhưng cô đã hại chết cha tôi!"

Văn Linh lạnh lùng nói: "Tôi đã xin lỗi rồi, chuyện đó căn bản là đang phát sinh dưới tình huống tôi đang mất đi ý thức, anh vì sao không thể khoan dung một chút, vì sao không thể thông cảm cho tôi?"

Trương đại quan nhân thực sự thấy thần kinh của Văn Linh có vấn đề, hại chết cha người ta rồi, hiện tại không ngờ còn rất đĩnh đạc đòi Đỗ Thiên Dã quay lại, đầu óc con bé này có vấn đề rồi à? Cho dù là ai cũng không thể chấp nhận được.

Đỗ Thiên Dã nói: "Văn Linh, cô thả Tô Viện Viện ra đi, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi! Tôi có thể cam đoan, bất kỳ ai cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa chúng ta. "

Văn Linh cười ha ha, nói: "Còn nói giữa anh và cô ta không có gì ư? Không có gì thì anh sao phải khẩn trương như vậy? Đỗ Thiên Dã, đoạn tình cảm đó của chúng ta là điều bận tâm duy nhất trên đời này của tôi, anh không ngờ lại ruồng bỏ tôi, anh đã hủy diệt tôi rồi!" Giọng nói củaủa cô ta trở nên thê lương, ánh mắt tràn ngập vẻ oán độc, nhìn Tô Viện Viện nói: "Hôm nay tôi sẽ để anh tận mắt nhìn thấy con tiện nhân này chết trước mặt anh!"

Trương Dương sớm đã vận sức chờ phát động, thừa dịp sự chú ý của Văn Linh di dời, nhấc chân đá một khối đá về phía cô ta, một khối đá nặng tầm năm trăm cân bay về phía Văn Linh.

Đỗ Thiên Dã hét lên một tiếng kinh hãi, gã bảo Trương Dương tới đây hỗ trợ chứ không bảo Trương Dương đánh Văn Linh, tảng đá lớn như vậy nếu nện lên người Văn Linh, chỉ sợ cô ta sẽ biến thành đống thịt nát.

Đỗ Thiên Dã hiển nhiên đã thiếu nhận thức về sức chiến đấu của Văn Linh.

Văn Linh hừ lạnh một tiếng, quyền đầu gầy yếu nghênh đón khối đá đó, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, khối đá bị một quyền của cô ta đấm cho tan nát, bụi bay tán loạn, nhưng không cách nào tới gần được thân thể Văn Linh trong phạm vi một thước.

Trương đại quan nhân thầm kêu không ổn, Văn Linh không ngờ đã luyện thành cương khí hộ thân bá đạo như vậy, hắn gầm khẽ một tiếng rồi vọt về phía trước, trong tay có thêm một cây gậy, từ sau khi bị đám người Kỳ Phong vây công, Trương Dương thấy mang theo gậy cũng tiện, hơn nữa phát động công kích linh hoạt đa biến, hiện tại đã thành một trong những trang bị phòng thân của hắn, đối phó với người khác Trương Dương có lẽ sẽ lựa chọn tay không, nhưng đối mặt với cao thủ biến thái như Văn Linh, Trương Dương không dám lơ là.

Gậy trong tay vung lên, huyễn hóa ra trăm ngàn côn ảnh.

Văn Linh nổi giận quát: "Muốn chết à!" Cô ta đánh ra một chưởng, chưởng phong khắp nơi, không khí tựa hồ như ngưng kết lại, Trương Dương trước đây đã từng giao thủ với cô ta, biết âm sát tu la chưởng của Văn Linh không khí đã đến tiêu chuẩn thất trọng, Trương Dương tuy rằng cũng từ trong bản dập cổ học được âm sát tu la chưởng, nhưng chỉ luận về võ công đồng dạng thì bất kể là như thế nào cũng không bằng được tiêu chuẩn của Văn Linh.

Gậy trong tay Trương Dương tiếp tục điểm về phía trước, Văn Linh hóa chưởng thành trảo, một tay tóm lấy mũi gậy, chỉ thấy trên gậy phủ lên một tầng băng mỏng, rồi dọc theo gậy lan tới cánh tay của Trương Dương.

Văn Linh có thể nói là đối thủ mạnh nhất kể từ khi Trương Dương trùng sinh tới nay, đối mặt với cô ta, Trương Dương không dám có chút ý niệm khinh địch nào trong đầu, khi gậy bị âm sát tu la chưởng của Văn Linh khiến cho đóng băng, cổ tay Trương Dương làm một động tác xoay tròn, gậy tuy rằng làm bằng thép, nhưng dưới nhiệt độ thấp của âm sát tu la chưởng, chất liệu cứng rắn lại biến thành yếu ớt không chịu nổi, thân gậy nứt ra, rơi xuống thành vô số mảnh, Trương Dương đã tính toán trước điều này, hắn gầm khẽ một tiếng, tay trái đánh ra một thức cuồng long nộ hống, công tới Văn Linh, gậy bị quyền phong của hắn kích phát cho bay lên, giống như cuồng phong mưa rào đánh về phía người Văn Linh.

Văn Linh không tránh né, hữu chưởng lật một cái, lập tức nghênh đón quyền của Trương Dương, gậy theo quyền phong bay tới trước, nhưng không cách nào công phá được cương khí hộ thân quanh người Văn Linh.

Rầm một tiếng, quyền chưởng tương giao, vai Trương Dương lắc một cái, Văn Linh thì đứng yên tại chỗ, nội lực của cô ta không ngờ còn hơn Trương Dương một bậc.

Một cỗ âm hàn kình thuận theo quyền đầu của Trương Dương thấu vào trong thân thể của hắn, quyền chưởng vừa tiếp xúc, lập tức tách ra, Trương Dương uống mình, bôn long trục nhật, lại là một quyền công tới Văn Linh, đồng thời vào lúc xuất quyền, hắn đã trục xuất được âm hàn kình do Văn Linh truyền vào ra khỏi cơ thể.

Văn Linh nói: "Thăng long quyền!"

Bất kể chiêu thức của Trương Dương biến hóa như thế nào, cô ta vẫn chỉ dùng âm sát tu la chưởng để ứng chiến, chưởng phong khắp nơi, gió lạnh thấu xương, cỏ cây chung quanh đều bị phủ lên một tầng băng. Đối mặt với đối thủ cường đại như Văn Linh, Trương Dương không dám thủ hạ lưu tình, đem hết toàn lực ra đánh với Văn Linh, chỉ cần hắn cầm chân được Văn Linh, Đỗ Thiên Dã mới có cơ hội giải cứu Tô Viện Viện.

Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Văn Linh và Trương Dương đánh nhau, khi một quyền của Văn Linh chấn vỡ cự thạch mà Trương Dương ném về phía cô ta, Đỗ Thiên Dã biết rằng hai người ở trước mặt đều là cao thủ võ công, Trương Dương võ công lợi hại thì Đỗ Thiên Dã đã biết rồi, nhưng thần thông của Văn Linh, Đỗ Thiên Dã vẫn là lần đầu nhìn thấy, gã và Văn Linh quen nhau từ khi còn là thanh niên, đến bây giờ đã được hơn mười năm, nhưng gã không biết Văn Linh biết võ công, hơn nữa còn lợi hại như vậy.

Đỗ Thiên Dã đi tới phía trước Tô Viện Viện, nắm lấy vai cô ta, rút mã tấu ra cắt đứt dây thừng trên người cô ta.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)