← Ch.0786 | Ch.0788 → |
Tông Uy không phải là kẻ ngốc, trên thực tế chẳng có ai là kẻ ngốc cả, người sáng suốt đều đã nhìn ra, thằng ôn này căn bản chính là cố ý, hắn là cố ý muốn đâm hỏng chiếc Ferrari đó của Trần An Bang. Trương đại quan nhân đã nhịn rất lâu rồi, mày có thể sử dụng Hummer đâm xe Lamborghini mà tao mượn, tao vốn cũng không muốn tính toán với mày, nhưng mày không ngờ lại tới quấn lấy em vợ của tao, mày con mẹ nó coi sự khoan dung của bố mày là yếu đuối à, hôm nay tao trả lại hết, Trương đại quan nhân trước khi đâm chiếc Ferrari này đã tính toán kỹ càng, đừng nhìn chiếc xe này là xe jeep bình thường, nhưng chiếc xe này là của Kiều lão.
Trần An Bang nhìn thấy chiếc Ferrari đó của mình biến thành bộ dạng như vậy, trong lòng đau đến nỗi như sắp nhỏ máu, nhìn thấy Trương Dương từ bên trong đi ra, hắn lập tức hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thằng ôn này tuyệt đối là cố ý trả thù.
Trần An Bang nổi giận đùng đùng chỉ vào Trương Dương: "Mày cố ý đâm hỏng xe của tao! Tao sẽ báo cảnh sát bắt mày!"
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Trần công tử, mọi người đều là người một nhà, tôi thật sự là không cẩn thận, đừng làm tổn thương tới hòa khí!"
Cố Dưỡng Dưỡng tới bên cạnh Trương Dương, cô ta đương nhiên hiểu rõ mục đích Trương Dương đâm xe là gì, tuy rằng trong lòng đã hả giận, nhưng cũng biết tên Trần An Bang này không dễ chọc, Trương Dương hôm nay khẳng định đã dính phải phiền phức lớn rồi, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cùng lắm thì đền tiền là được?"
Trần An Bang nói: "Hắn đền được không?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh đúng là chẳng ra gì cả, hôm đó anh đâm hỏng chiếc Lamborghini của Trương Dương, anh ta cũng không nói gì, anh tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, sao nhỏ nhen vậy!"
Trần An Bang lửa giận công tâm, đã tức đến mắt đỏ bừng, cầm điện thoại bắt đầu báo cảnh sát.
Tông Thịnh nhìn thấy chuyện đã ầm ĩ tới mức này, nhớ tới vừa rồi Trương Dương bảo gã xuống xe giải vây cho Cố Dưỡng Dưỡng, nói không chừng thằng ôn này từ lúc đó đã hạ quyết tâm muốn dùng xe jeep đâm xe Ferrari của đối phương, Tông Thịnh nói: "Đã nói là không phải cố ý rồi mà, đi bảo hiểm đi!"
Chỉ chốc lát sau, cảnh sát giao thông liền tới đây, nhìn thấy chiếc Ferrari đã bị đâm cho vô cùng thê thảm đó, ai cũng thấy đáng tiếc, Trần An Bang chỉ trích với cảnh sát giao thông Trương Dương chính là kẻ đã gây tai nạn, và hắn là cố ý.
Trương đại quan nhân vẫn khí định thần nhàn, sau khi mấy cảnh sát giao thông hỏi người xung quanh, đã bước đầu nhận định, Trương Dương là cố ý dùng xe jeep đâm chiếc Ferrari đó, tên cảnh sát giao thông cầm đầu đi tới trước mặt Trương Dương: "Giấy tờ của anh đâu!"
Trương Dương lần này biểu hiện rất hợp tác, đưa giấy tờ ra.
Cảnh sát giao thông lại nói: "Giấy tờ xe đâu?"
Tông Thịnh đi tới đưa giấy tờ xe ra.
Cảnh sát giao thông nhìn thấy giấy tờ xe rồi lại nhìn biển của chiếc xe, xe mà Tông Thịnh lái là xe quân đội, nhưng không ai có thể từ trên biển xe mà biết được chủ thật của xe là ai, biểu hiện của cảnh sát giao thông vẫn tính là khách khí, sau khi chụp ảnh ghi chép lại liền giao giấy tờ xe cho Tông Thịnh: "Xe anh có thể lái đi, chúng tôi sẽ liên hệ với đội duy trì trật tự quân khu để xử lý công việc. "
Tông Thịnh biểu hiện rất khiêm tốn, gật đầu nói: "Tôi có thể lái xe đi chưa?"
Cảnh sát giao thông gật đầu.
Trương Dương nghĩ thầm xe dùng biển quân đội đúng là khệnh thật.
Nhưng cảnh sát giao thông đó lại nói: "Các anh có thể đi, nhưng anh ta thì không thể đi!" Gã chỉ chỉ vào Trương Dương, nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt mà chúng tôi tìm hiểu được, anh bị tình nghi hủy hoại tài vật của người khác, đã vi phạm luật hình sự của quốc gia, cấu thành tội hình sự. "
Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên đối mặt với sự tố cáo như vậy, hắn cười nói: "Tôi đã bảo rồi, tôi chỉ là nhầm chân phanh thành chân ga thôi mà!"
Cảnh sát giao thông nói: "Đừng có giảo biện, tôi khuyên anh hãy theo chúng tôi về đi một chuyến. "
Trương Dương vẫn biểu hiện vô cùng phối hợp, hắn nói với Tông Thịnh: "Anh Tông, anh đi về trước đi, tôi theo bọn họ tới đội cảnh sát giao thông để giải thích. "
Tông Thịnh cũng không nhiều lời, gã gật đầu nói: "Lát nữa tôi sẽ điện thoại cho anh. "
Cố Dưỡng Dưỡng và Trương Dương cùng tôi đại đội sự cố để xử lý chuyện này, bọn họ vừa tới đại đội sự cố thì đã bị nhốt trong phòng, dụng cụ liên lạc cũng dựa theo quy định phải nộp lên trên. Ở kinh thành Trần An Bang cũng có chút quan hệ, với hắn mà nói tổn thất về tiền chỉ là thứ yếu, chủ yếu là Trương Dương lái xe đâm xe Ferrari của hắn thành như vậy, nếu hắn không cho Trương Dương nếm chút đau khổ thì sau này làm sao còn lăn lộn được trong giới thái tử? Cho nên hắn trên đường tới đại đội sự cố đã tìm quan hệ, lần này hắn nhất định phải dằn mặt Trương Dương.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy cả nửa ngày cũng không có người quan tâm tới bọn họ, cô ta đi tới kéo cửa, phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cửa bị khóa rồi. "
Trương Dương thở dài nói: "Không cần hỏi cũng biết, Trần An Bang muốn làm lớn chuyện này, hắn muốn kiện anh tội hủy hoại tài sản của người khác!"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Chẳng phải là rất nghiêm trọng ư?"
Trương Dương nói: "Quả thực rất nghiêm trọng, nếu khởi tố anh với tội danh này, anh tám chín phần mười phải ngồi tù!"
Cố Dưỡng Dưỡng nghe hắn nói như vậy không khỏi có chút lo lắng: "Trương Dương, thôi, đừng đấu với hắn nữa, tên Trần An Bang đó chính là tiểu nhân. "
Trương Dương mỉm cười nói: "Anh không muốn đấu với hắn đâu, nhưng nhìn thấy hắn cứ làm phiền em, trong lòng anh khó chịu lắm. "
Cố Dưỡng Dưỡng nghe thấy những lời này của hắn, mặt không khỏi nóng lên, trong lòng cũng ấm áp dễ chịu vô cùng, cô ta ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: "Anh không thích hắn làm phiền em ư?" câu hỏi này khiến ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Trương Dương không nói gì, hắn cười bảo: "Anh chợp mắt một lát, có việc gì thì gọi anh nhé!"
Khi Trần An Bang đang mưu đồ bí mật khởi tố Trương Dương thì nhận được điện thoại của cha, từ trong thanh âm của cha có thể nghe ra lão gia tử đang rất khẩn trương: "An Bang, con làm cái trò gì thế? Xe của con sao lại đâm vào chiếc xe quân dụng đo?"
Trần An Bang nói: "Cha, là người khác lái xe quân dụng đâm vào xe con!"
Trần Toàn nói: "Cha mặc kệ là ai đâm ai? Con lập tức giải quyết chuyện này đi, đừng có làm lớn, chiếc xe đó là của Kiều lão đấy!"
Trần An Bang nghe thấy hai chữ Kiều lão, ngây ra một thoáng, sau đó lại nói: "Cha, thế thì sao?"
Trần Toàn nói: "Chuyện này kết thúc ở đây, con lập tức về cho cha!"
Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng nhốt tại nhốt tại trong phòng khoảng một giờ thì đại đội trưởng của đại đội sự cố tới, mỉm cười mở cửa phòng, nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, hiểu lầm đã điều tra xong rồi, Trần tiên sinh quyết định không truy cứu chuyện này. "
Trương Dương đối với loại kết quả này đã đoán được trước, hắn cố ý nói: "Sao lại như vậy? Tôi đâm hỏng xe của người ta, bị hiềm nghi hủy hoại tàn sản của người khác, tôi phải chịu trách nhiệm. "
Đại đội trưởng nói: "Xe của các anh là xe quân dụng, đang chấp hành nhiệm vụ, xe của anh ta là xe xã hội bình thường, phải chủ động tránh. "
Trương Dương nói: "Việc này cứ vậy là xong à?"
Đại đội trưởng gật đầu nói: "Trần tiên sinh nói là hiểu lầm, anh ta nói không cần truy cứu. "
Trương Dương lại lắc đầu nói: "Anh nói tôi cũng không tín, hay là anh bảo Trần An Bang tới đây tự mình nói với tôi đi. " Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, đám cảnh sát giao thông này khẳng định đã tra được lai lịch của xe quân dụng.
Đại đội trưởng cười nói: "Chủ nhiệm Trương, anh xem... anh ta cũng không truy cứu nữa rồi, có phải hay là... " Gã muốn mời Trương Dương ra khỏi đây, phiền phức thế này không có ai muốn dính vào cả.
Trương đại quan nhân nói: "Chuyện này không phải vấn đề là anh ta của truy cứu hay không, tôi đã nói rồi, tôi là nhầm chân ga thành chân phanh, nhưng giải thích cho các anh nghe thì không ai chịu tin cả. Không những vậy, còn thu di động của tôi, tới đây rồi, các anh lại nhốt tôi lại, ừ thì thôi coi như là tình nghi tôi cố tình hủy hoại tài sản của người khác, nhưng vị Cố tiểu thư này thì sao? Các anh nhốt người ta lại làm gì?"
Đại đội trưởng nói: "Không có... chúng tôi không nhốt hai người!"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cửa phòng cũng bị khóa trái mà còn nói là không nhốt à!"
Trương Dương nói: "Anh đi nói với Trần An Bang, hắn không tố cáo thì tôi muốn tố cáo hắn, hắn nếu không ở ngay trước mặt tôi mà giải thích rõ ràng chuyện này thì tôi hôm nay không đi đâu cả, tôi cũng muốn xem xem, các anh rốt cuộc là có quyền gì mà lột di động của tôi, nhốt tôi ở đây?"
Những cảnh sát giao thông này thầm kêu khổ, lúc trước bọn họ sở dĩ đối đãi với Trương Dương như vậy đều là vì Trần An Bang tìm quan hệ, ai mà ngờ được chiếc xe jeep đó là của Kiều lão, chuyện giữa những nhân vật thượng tầng này bọn họ căn bản không thể quản được.
Trần An Bang nghe nói Trương Dương không muốn đi, bất đắc dĩ đành phải tới gặp hắn, thái độ của hắn vẫn rất cường ngạnh, hắn cho rằng, hôm nay mình trúng bẫy của Trương Dương, hắn sao có thể ngờ được chiếc xe jeep của Trương Dương dùng để dâm xe Ferrari của hắn là của Kiều lão, cha có biểu hiện khẩn trương như vậy, khẳng định là vì Kiều lão đã bắn tiếng cho ông ta, Trần An Bang không nghĩ thông Trương Dương sao lại quen với một nguyên lão chính đàn như Kiều lão, có điều trong mắt Trần An Bang, hắn hôm nay đã làm đủ rồi.
*****
Trần An Bang lạnh lùng nhìn Trương Dương, nói: "Anh có ý gì?"
Trương Dương nói: "Không có ý gì cả? Đâm phải xe của anh thì tôi phải nói một tiếng xin lỗi với anh!"
"Không cần!"
Trương Dương nói: "Có chuyện tôi phải nói cho anh biết, chiếc Ferrari đó của đó tội thật sự là cố ý muốn đâm hỏng đấy!"
Trần An Bang nghe thấy hắn nói như vậy, mắt như sắp phun ra lửa, hung hăng nhìn Trương Dương, nói: "Mày điên rồi, chuyện hôm nay mày nhớ cho kỹ đấy, tao sẽ không bỏ qua đâu. "
Trương Dương nói: "Miệng có nói hay đến mấy cũng vô dụng, mày tưởng rằng mày hay lắm à? Nếu không phải có lão gia tử nhà mày đứng sau làm chỗ dựa thì người khác chẳng ai thèm nhìn mày lấy một cái đâu. "
Trần An Bang tức giận nói: "Mày nhớ kỹ những lời này cho tao!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Tao có một ưu điểm lớn nhất chính là dám làm dám chịu, chuyện mà mình đã làm sao mà phải không nhận? Khi mày lái xe Hummer đâm vào Lamborghini có ngay thẳng không? Con người ta nhất định không được đắc ý quên hình, ỷ vào quyền lực của ông gia để diễu võ dương oai không phải là không được, nhưng tao khuyên mày một câu, phải nhớ kỹ, đừng có mang phiền phức tới cho ông già mày. "
Trần An Bang nắm chặt tay, nếu không phải là cha hắn đã dặn trước, hắn lúc này khẳng định sẽ xông lên một quyền nện lên mặt Trương Dương.
Trương đại quan nhân thản nhiên như không cười cười, cảnh sát đã trả lại di động của hắn, Trương Dương nhìn nhìn số điện thoại gọi nhỡ, một trong số đó là La Tuệ Ninh, hắn lập tức gọi lại cho bà ta.
Trương Dương không biết chuyện này sao lại truyền tới tai La Tuệ Ninh nhanh như vậy, sau khi điện thoại kết nói, La Tuệ Ninh ở trong điện thoại thở dài, nói khẽ: "Trương Dương, chuyện này dừng ở đây nhé, đều là người một nhà mà. "
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, con biết nên làm như thế nào!" Buông điện thoại, hắn nói với Cố Dưỡng Dưỡng: "Chúng ta đi thôi!"
Lúc này phó bộ trưởng bộ ngoại giao Trần Toàn đang ở trong văn phòng của Văn Quốc Quyền, Trần Toàn cau mày lộ ra vẻ vô kế khả thi, y thở dài nói: "Thủ tướng Văn, cũng tại tôi lơ là quản giáo thằng ôn An Bang này, cho nên mới gây ra loạn như vậy. "
Văn Quốc Quyền cười nhạt, nói: "Chút mâu thuẫn giữa bọn trẻ thì có tính là gì? Thằng con nuôi đó của tôi cũng không phải là hạng đèn bớt dàu đâu!"
Trần Toàn nói: "Cậu thanh niên Trương Dương này cũng rất khá, mà nó sao lại ngồi trong xe của Kiều lão?"
Văn Quốc Quyền nói: "Tôi sẽ bảo Tuệ Ninh hỏi nó, thằng ôn này mỗi lần tới kinh thành luôn gây ra phiền phức!" ông ta cũng không nghĩ ra Trương Dương vì sao lại ngồi trong xe của Kiều lão, xem ra Trương Dương lần này đến khẳng định còn có chuyện trọng yếu khác không nói cho bọn họ.
Trần Toàn không nói gì, trong lòng lại vẫn nơm nớp, đến bây giờ Trương Dương vẫn bám lấy không tha. Y đã làm rõ chân tướng của chuyện này, con trai muốn theo đuổi con gái út của Cố Doãn Tri, không biết vì sao lại đắc tội với Trương Dương, Trương Dương lái chiếc xe jeep đó đâm hỏng xe Ferrari mà con trai y vừa mua, đối với sự khệnh khạng của con trai, Trần Toàn cũng có chút bất lực, y cho rằng trong sự nghiệp phát triển nhanh chóng của con trai, mình không cung cấp trợ lực đặc biệt gì, có thể giành được thành tựu hiện tại toàn bộ là kết quả của sự nỗ lực của bản thân nó, y cũng không phải chỉ một lần nhắc nhở con trai, bảo nó khiêm tốn nhún nhường một chút, còn trẻ đã có tiền, thân thế hiển hách, khó tránh khỏi sẽ trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, nơi này dù sao cũng là kinh thành, nơi ngọa hổ tàng long, người trẻ tuổi nhuệ khí quá thịnh tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng rời khỏi đại đội sự cố, phát hiện Tông Thịnh lái chiếc xe jeep màu xanh quân dụng chờ bọn họ ở ngoài cửa, Trương Dương mỉm cười, chậm rãi đi tới, Tông Thịnh hạ cửa kính xe xuống, trên mặt không hề có chút tươi cười nào: "Lên xe đi, Kiều lão muốn gặp anh!"
Trương Dương sớm đã đoán được rồi, hắn nói với Cố Dưỡng Dưỡng: "Xem ra kế hoạch có biến rồi!"
Cố Dưỡng Dưỡng đối với vị nhân vật cấp nguyên lão thần bí của nước cộng hoà này cũng sớm có nghe nói, cô ta nói khẽ: "Em đi với anh!"
Trương Dương cười cười gật đầu.
Kiều lão mỗi ngày đều sẽ dùng một bộ phận thời gian lớn để chơi với đá, Kiều Bằng Cử vừa mới gửi cho lão một bảo tọa hoa sen bằng gỗ lim, Kiều lão đang ở trong phòng khách thưởng thức tảng đá, trên mặt lộ ra vẻ mê man.
Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đi theo Tông Thịnh bước vào, Kiều lão không hề quay đầu, nói khẽ: "Trương Dương, thấy cái bệ này thế nào?"
Trương Dương nói: "Bảo tọa hoa sen, khiến cho người ta vừa nhìn đã biết tảng đá này là pho tọa phật!"
Kiều lão nói: "Trong câu nói của cậu dường như có ẩn ý. "
Trương Dương nói: "Tôi không biết thưởng thức đá, nhưng tôi thấy tảng đá này đẹp ở chỗ có thể khiến cho người ta có đủ không gian để tưởng tượng, ba phần hình, bảy phần thần. "
Cố Dưỡng Dưỡng nói khẽ: "Thật ra nghệ thuật đều là như nhau, nghệ thuật của Trung Quốc chú trọng nhất là hai chữ vận vị, bồn cảnh sơn thủy như vậy, viết ý thư họa cũng như vậy, cảnh giới của tranh Trung Quốc không phải liếc một cái là nhìn ra nó giống gì, mà là trên bức tranh có thể làm tới khí vận lưu động, giống như là vật sống vậy, một bức tranh giống nhau nhưng trong mắt người khác nhau lại sẽ có cảm giác khác nhau. "
Kiều lão đầy hứng thú nhìn cô bé còn nhỏ hơn cả cháu gái này của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Cố Dưỡng Dưỡng bị ông ta nhìn cho có chút xấu hổ, cúi đầu xuống nói khẽ: "Kiều lão, cháu ăn nói lung tung, có chỗ nào mạo phạm thì xin ông bỏ quá cho. "
Kiều lão cười nói: "Cháu là con gái của Cố Doãn Tri à, nói rất khá, thật ra tôi lúc lấy cái bệ này cũng cảm thấy xứng với tảng đá, nhưng sau đó thì lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, đáng tiếc tôi lại không nói ra được rốt cuộc là có chỗ nào không đúng. Hai đứa vừa nói vậy, tôi đột nhiên hiểu ra, đặt tảng đá trên bảo toa hoa sen thì bất kỳ ai cũng nhìn ra một pho tượng phật, bảo tọa đã hạn chế không gian tưởng tượng của mọi người, vận vị của tảng đá này tự nhiên sẽ suy giảm, Tông Thịnh, giúp tôi mang cái bệ này đi, tái phối lại một chút. "
Cố Dưỡng Dưỡng cười ngọt ngào, cung kính nói: "Chào ông Kiều!"
Kiều lão gật đầu hòa ái: "Cố Doãn Tri có con gái nhu thuận như vậy, xem ra thật sự là gia giáo có cách. "
Trương Dương nói: "Bí thư Cố có thể quản lý Bình Hải gọn gàng ngăn nắp như vậy, phương diện gia giáo tất nhiên là thành thạo. " Hắn đang gián tiếp nói tốt cho Cố Doãn Tri.
Kiều lão nói: "Trong quan trường có thể chân chính làm được nâng lên được thì bỏ xuống được như anh ta cũng không có mấy ai. "
Trương Dương nói: "Tôi nghe bí thư Cố nói, ông ta là lấy ngài làm gương. "
Kiều lão mỉm cười, thằng nhóc này lại đang vỗ mông ngựa mình, nếu không làm chuyện xấu thì hắn sao lại vô sự hiến ân cần như vậy. Kiều lão nói: "Buổi tối ở lại đây ăn cơm đi!"
Trương Dương dạ một tiếng, Kiều lão bảo phòng bếp đi chuẩn bị, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Ông Kiều, hay là để cháu xuống bếp giúp đỡ đi. "
Kiều lão có chút kinh ngạc nói: "Cháu biết nấu cơm à!"?"
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới Cố Dưỡng Dưỡng là đệ tử quan môn của Tào Tam Pháo, mà Tào Tam Pháo trước khi về hưu là đầu bếp chuyên dụng của Kiều lão, để Dưỡng Dưỡng biểu hiện trù nghệ của cô ta một chút nói không chừng có thể mang tới sự kinh hỉ cho Kiều lão.
Sau khi Cố Dưỡng Dưỡng rời khỏi, Trương Dương lập tức nặn ra vẻ mặt đầy áy náy, chân thành nói: "Kiều lão, xin lỗi, tôi hôm nay không nhịn được nên gây phiền phức rồi. "
Kiều lão vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng nói: "Cậu nếu không nói thì tôi cơ hồ cũng quên mất. "
Trương Dương nói: "Ngài sẽ không trách tôi chứ?"
Kiều lão mỉm cười nói: "Trách cậu cái gì?"
"Trách tôi lái xe của ngài đâm chiếc Ferrari đó. "
Kiều lão nói: "Đâm xe gì thì cũng vậy thôi? người trẻ tuổi huyết khí phương cương, khó tránh khỏi tính tình xung động không cân nhắc tới hậu quả, cậu cũng không phải là cô ý, chuyện này rất ngẫu nhiên, cậu là một người trẻ tuổi không tồi, không thể lợi dụng phương pháp đâm xe như vậy để kéo một lão già như tôi vào chuyện này, cậu trước khi quyết đâm xe, cũng không thể cân nhấc tới đối phương có bối cảnh gì, giá trị của chiếc xe đó là bao nhiêu tiền, cũng sẽ không cân nhắc đến hành vi của cậu sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, quá xung động rồi!"
Nghe xong những lời này của Kiều lão, Trương đại quan nhân trên trán đã túa mồ hôi lạnh, hắn khó mà che giấu được vẻ xấu hổ trên mặt, chút tính toán của mình, Kiều lão chỉ liếc cái là nhìn rõ hết, những lời vừa rồi đã đâm xuyên tất cả tâm tư của Trương Dương. Tiểu tử cậu tuyệt đối không phải là xung động như ngoài miệng, nếu chiếc xe jeep này không phải là tôi phái ra, cậu dám ngang nhiên làm vậy trước mặt mọi người ư?
Trương Dương ho khan một tiếng, thành thành thật thật nói: "Kiều lão, ngài hay là mắng tôi một trận đi, nói thật, tôi sở dĩ đâm chiếc Ferrari đó, tôi chính là muốn lợi dụng uy tín của ngài, tôi là cáo mượn oai hùm, tôi cố ý muốn kéo ngài xuống nước.. " Trương đại quan nhân ý thức được trước mặt Kiều lão thành thật là tốt nhất.
Kiều lão có chút kỳ quái nhìn: "Trương Dương, trên đời này rất ít người dám lợi dụng tôi. "
Trương Dương nói: "Tôi sai rồi! Chơi âm mưu ở trước mặt ngài, tôi là múa búa trước cửa Lỗ Ban, Cái đó... tôi nói sai rồi!" Trương đại quan nhân giơ tay lên tát nhẹ một cái vào mặt mình.
*****
Kiều lão nói: "Thằng nhóc, tâm nhãn không ít nhỉ, muốn lòng vòng ám chỉ tôi!"
" Kiều lão, ngài cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám!"
Kiều lão nói: "Vốn tôi không muốn hỏi đâu, loại việc nhỏ này tôi thật sự là không có hứng thú, cậu rốt cuộc vì sao muốn đâm chiếc xe đó?"
Trương Dương nói: "Mấy ngày trước hắn đâm vào xe của tôi, tôi lúc ấy tuy rằng biểu hiện rất khoan dung, nhưng trong lòng thì nghĩ quân tử báo thù mười năm không muộn, không ngờ nợ tháng sáu trả quá nhanh, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, cho nên tôi liền giở âm mưu một phen. "
Kiều lão nói: "Vì thế đã tính kế cả tôi?"
Trương Dương nói: "Hổ thẹn, hổ thẹn, để ngài nhìn thấu rồi!"
Kiều lão nói: "Bọn nhóc này đúng là nên quản giáo cho kỹ. "
Trương Dương cho rằng mình nghe lầm, ngây ra nhìn Kiều lão.
Kiều lão nói: "Khi xe quân dụng chấp hành nhiệm vụ, xe dân dụng nếu không chịu nhường đường thì tất cả trách nhiệm phát sinh đều do họ phụ trách, thằng nhóc, xem ra sự đọc hiểu của cậu đối với chính sách có vấn đề, người trẻ tuổi, bình thường phải học tập nhiều vào, đạo lý cơ bản thế này mà không hiểu thì sao mà lăn lộn trong quan trường được?"
Trương đại quan nhân miệng há to đến nỗi có thể đút một quả trứng gà vào, hắn nói khẽ: "Kiều lão, lần này quả thực là tại tôi... "
Kiều lão chậm rãi nói: "Cho nên phải nhớ kỹ một chuyện, đừng tùy tiện khi dễ người ta, nhưng nếu đã khi dễ người ta thì phải khiến cho họ cảm thấy ủy khuất, phải khiến cho hắn tâm bình khí hòa, tâm phục khẩu phục. "
Trương đại quan nhân lúc này thật sự là tâm phục khẩu phục rồi, cảnh giới của Kiều lão hắn theo không kịp.
Trù nghệ của Dưỡng Dưỡng chẳng những khiến cho Kiều lão kinh hỉ, ngay cả Trương Dương cũng vô cùng kinh hỉ, cô ta không ngờ làm ra ra món Phật nhảy tường của Tào Tam Pháo, Kiều lão sau khi nếm thử lập tức nhớ tới vị đầu bếp ngày xưa, hỏi Dưỡng Dưỡng mới biết được là Tào Tam Pháo thật sự đã truyền kỹ thuật nấu ăn cho cô ta.
Kiều lão cảm khái nói: "Từ sau khi rời khỏi Tam Pháo đi, tôi đã lâu rồi chưa được ăn Phật nhảy tường chính tông như vậy, trong thời gian này cũng có đầu bếp nấu món này cho tôi, nhưng hương vị vẫn còn kém một chút. "
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cháu cũng chỉ căn cứ theo sách nấu ăn mà lầm mò tự làm, cảm thấy phương diện hảo hầu vẫn chưa vững lắm. "
Kiều lão mỉm cười nói: "Đã không tồi rồi, nếu đánh giá thật lòng thì đã được 90%!"
Trương Dương nói: "Tôi cho một trăm phần trăm!"
Cố Dưỡng Dưỡng trong lòng ngọt ngào, mục đích cô ta hôm nay hẹn Trương Dương ra là để làm thức ăn cho hắn ăn, để hắn nếm thử món Phật Nhảy tường mà mình làm, Cố Dưỡng Dưỡng phát hiện mình bất kể làm ra thành tích gì, người đầu tiên muốn chia xẻ là Trương Dương, cô ta không để ý tới lời khen của Kiều lão mà là Trương Dương.
Kiều lão nói: "Tam Pháo còn một món Phí Đằng Ngư cực ngon, cháu có học được không?"
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: "Món đó cháu biết làm, chỉ là vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của sư phụ. Ông Kiều, lần sau có thời gian thì cháu sẽ tới làm cho ông ăn. "
Kiều lão cười cười gật đầu.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Kiều lão giao cho hắn, Trương Dương không lập tức rời khỏi kinh thành, nhân cơ hội lần này tới kinh, hắn bái phỏng một số quan hệ, xách định được hai hạng mục đầu tư, hai hạng mục đầu tư này đều là Vương Học Hải hỗ trợ liên hệ, hiện tại Vương Học Hải rõ ràng đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, đối với Trương Dương hắn chỉ còn lại sự kính sợ, đầu óc của tên Vương Học Hải này không nghi ngờ gì nữa là cực kỳ khôn khéo, sau khi qua môt loạt các chuyện, hắn đã ngộ một đạo lý, muốn sống thoải mái một chút thì tốt nhất đừng có đối nghịch với Trương Dương, đừng làm kẻ địch với hắn, làm bằng hữu rõ ràng là một lựa chọn sáng suốt, nhưng Vương Học Hải minh bạch, Trương Dương hiển nhiên sẽ không coi mình là bạn, tính mạng của mình nằm trong tay của hắn, hai bên không phải là quan hệ ngang hàng, loại quan hệ này không thể phát triển thành tình bạn, cho nên Vương Học Hải chỉ có thể tìm lối tắt, muốn để Trương Dương có hào cảm với mình, để hắn cảm thấy mình hữu dụng, có giá trị để lợi dụng.
Trương đại quan nhân đương nhiên hiểu rõ mục đích của Vương Học Hải, có điều người ta đã biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, hắn cũng tỏ ra vô cùng thân mật, hai hạng mục mà Vương Học Hải mang tới cho hắn cũng không tính là quá lớn, tổng đầu tư cộng lại không tới một trăm triệu, nhưng phần nhân tình này Trương đại quan nhân vẫn tâm lĩnh.
Kinh thành tuy lớn, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng không dấu được đám người tinh ranh này, nhất là trong giới thái tử, Trương Dương đâm nát xe thể thao Ferrari của Trần An Bang, chuyện này đã được truyền bá sôi sục, Vương Học Hải cũng nghe nói tới chuyện này, hắn cười nói: "Trần An Bang trẻ tuổi khí, ỷ vào gần đây phát triển không tồi, nên không để ai vào mắt, chủ nhiệm Trương đúng là nên cho hắn một bài học, có thể nói là khiến lòng người khoan khoái. "
Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi không phải là muốn dạy gì hắn, chỉ là nhầm chân phanh thành chân ga thôi. " Thằng ôn này chối bỏ sạch sẽ.
Vương Học Hải trong lòng hiểu rõ, cười thầm da mặt của Trương Dương đã luyện tới mức gió mưa không thấu rồi, hắn rụt rè nói: "Chủ nhiệm Trương rất thân với Kiều lão à?"
Trương Dương nói: "Cũng không tính là thân, lãnh đạo lớn như vậy tôi làm sao dám trèo cao. "
Vương Học Hải biết Trương Dương sẽ không nói thật với mình, hắn cười nói: "Về chuyện này bên ngoài có rất nhiều đồn đãi. "
Trương Dương có hứng thú nói: "Nói cho tôi nghe một chút. "
Vương Học Hải nói: "Đồn là phó bộ trưởng Trần vì chuyện này mà đặc biệt tới nhà của Kiều lão xin lỗi, Kiều lão căn bản không thèm cho y vào cửa, phó bộ trưởng Trần đứng ở ngoài cửa dầm mưa cả nửa tiếng, cuối cùng vẫn không thể gặp được Kiều lão. "
Trương Dương cười nói: "Nhảm nhí, tuần này kinh thành làm gì có mưa. " Khi nói chuyện, không nhịn được nhìn một cái ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài không ngờ đã tí tách mưa.
Vương Học Hải cũng bật cười: "Chuyện này chưa chắc đã là thật, có điều Trần An Bang lần này rõ ràng đã mang tới phiền phức cho ông già của hắn rồi, vốn lão Trần rất có hy vọng được thăng lên cấp chính chức, kiêm nhiệm phó thủ tướng. "
Trương Dương ồ khẽ một tiếng, đối với sự thay đổi của cao tầng hắn cũng không quan tâm lắm.
Vương Học Hải nói: "Tôi lại nghe nói, Kiều lão không vừa mắt với lão Trần từ lâu rồi. "
Trương Dương nói: "Chính trị rất phức tạp, tôi nhìn không thấu, có điều Kiều lão hiện tại có hứng thú nhất chính là chơi đá, lão nhân gia đã rời xa đấu tranh chính trị rồi. "
Vương Học Hải hỏi ngược lại: "Anh tin được à?"
Trương Dương không nói gì, trong lòng hắn thật ra cũng không tin. Kiều lão khác với Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri là chân chính rút lui, ở bên cạnh ông ta có thể cảm thấy được một loại tâm thái quy về bình hòa, còn Kiều lão, ở bên cạnh ông ta Trương Dương cảm thấy một loại uy áp không nói nên lời, tuy rằng biểu hiện của Kiều lão cũng rất hòa ái, nhưng loại chỉ có này chỉ có ở bên cạnh ông ta mới có thể chân chính cảm thụ được.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm đứt đoạn cuộc đối thoại của Vương Học Hải và Trương Dương, di động của hai người đều đặt trên bàn, cùng nhìn về phía phát ra tiếng chuông, tiếng chuông di động của hai người đều giống nhau, Trương Dương cầm điện thoại lên, là Tiết Vĩ Đồng gọi tới, Tiết Vĩ Đồng nói: "Trương Dương, xe sửa xong rồi, cậu không đến lấy à?"
Trương Dương cười nói: "Thì ra là Tiết gia, tôi lập tức tới đây!"
Vương Học Hải lái xe Lexus của hắn đưa Trương Dương tới hội xe sang, tới nơi, Vương Học Hải tất nhiên không nhịn được xuống xe xem một chút, nam nhân thường thường dễ tìm được tiếng nói chung ở hai phương diện xe và nữ nhân.
Tiết Vĩ Đồng đã ở đây rồi, cô ta hôm nay mặc một thân đồ bò, trên chân đi một đôi giày kiểu chiến đấu, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí phách hiên ngang đi tới trước mặt Trương Dương, có điều, bất kể cô ta ưỡn thế nào thì ngực cũng như một cái sân bay. Trương đại quan nhân rất không hiểu, ngẫm kỹ lại thật sự là vẫn chưa từng thấy ai có ngực phẳng như Tiết Vĩ Đồng, thoạt nhìn cô ta cũng không tính là gầy mà.
Trương Dương cười cười nghênh đón, vươn tay ra: "Tiết gia, để ngài đợi lâu rồi!"
Tiết Vĩ Đồng bắt tay hắn, rất mạnh, Vương Học Hải cũng ghé tới chào: "Tiết gia. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Xe ở bộ phận sửa chữa, đã cho người rửa rồi, là đi bảo hiểm, không cần anh phải bỏ một xu, tất cả phụ kiện đều được thay mới, cho nên chẳng khác gì xe mới. "
Trương Dương nói: "Thật cám ơn ngài!"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Không cần cám ơn tôi, tôi và Hà tổng có quan hệ rất tốt, cho dù là không có tầng quan hệ với anh thì tôi cũng vẫn sẽ giúp. "
Mấy người nói chuyện vài cậu thì một nam tử đi về phía họ, kinh hỉ nói: "Chủ nhiệm Trương!"
Loại địa phương này gặp người quen cũng không có gì là ngạc nhiên, phàm là người có thân phận và địa vị nhất định, đều muốn đổi xe tốt, ở kinh thành nơi công khai bán xe sang cũng không có được mấy chỗ, hội xe sang là một nơi có quy môt lớn nhất.
Trương Dương nhận ra người đến là Chung Tân Dân của công ty Kinh Bắc, kể ra hắn và Chung Tân Dân cũng không hòa thuận, lúc trước Lương Khang xúi giục Chung Tân Dân cường hành thu hồi đất của ban trú kinh Nam Tích, vì sự kiện đó Trương Dương và Chung Tân Dân đã va chạm một phen, cuối cùng vẫn là Chung Tân Dân bại trận, thông qua sự kiện đó Chung Tân Dân và Trương Dương cũng hóa thù thành bạn.
Chung Tân Dân và Vương Học Hải từng có gặp mặt một lần gặp mặt một lần, Tiết Vĩ Đồng và Chung Tân Dân thì không quen nhau, Chung Tân Dân không phải trong giới thái tử, thân phận và địa vị của hắn vẫn chưa tới mức khiến Tiết Vĩ Đồng phải chú ý.
*****
Tiết Vĩ Đồng nói: "Đi xem xe đi!"
Mấy người đi theo cô ta tới bộ phận sửa chữa, quản lí bộ phận sửa chữa lái chiếc Lamborghini đã được sửa ra, từ bề ngoài đã không nhìn ra chiếc xe này có bất kỳ hư hại gì, Chung Tân Dân vuốt sơn ở phần nắp động cơ, khen: "Chiếc xe này đẹp quá, đợi trên tay tôi dư dả tiền rồi cũng phải kiếm một chiếc. "
Vương Học Hải cười nói: "Nghiệp vụ Kinh Bắc của Chung tổng phát triển không ngừng, mua một chiếc Lamborghini vẫn rất dễ dàng thôi mà. "
Chung Tân Dân nói: "Đây là chơi xe, tôi hiện tại mua cũng không có tinh lực mà chơi, sợ mấy vị cười thôi, tiền trong tay đôi phần lớn đều nói ra để đầu tư, hiện tại còn nợ ngân hàng cả đống tiền. "
Trương Dương nói: "Sao vừa thấy mặt đã than nghèo kể khổ rồi! Sợ tôi tìm anh vay tiền à?"
Chung Tân Dân bật cười ha ha: "Nhìn tôi vậy thôi, nhưng cái tôi làm là sản nghiệp truyền thống, hồi báo rất thấp, Tiết gia, tôi vừa ở cửa hàng của các cô đặt một chiếc xe, nói là phải đợi ba tháng nữa mới có, cô xem xem có thể giúp tôi lấy sớm một chút không. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi đi xem đơn xem anh đặt loại nào. "
Khiến Chung Tân Dân kinh hỉ là, Tiết Vĩ Đồng làm việc rất sảng khoái, quay lại xem đơn xong, phát hiện trong kho còn có một chiếc, lập tức sai người đưa cho y.
Chung Tân Dân cũng hiểu rõ, tất cả đều là nhờ mặt mũi của Trương Dương, nếu không phải gặp hắn, chiếc xe đó của mình muốn tới tay ít cũng phải đợi ba tháng, hắn lập tức đề xuất lời mời cơm, một là để mở tiệc chiêu đãi Trương Dương, thứ hai, y cũng muốn nhân cơ hội này kết bạn với Tiết Vĩ Đồng, đây là vị thái tử nữ danh chấn kinh thành.
Hội xe sang cách Kim Vương phủ rất gần, mời những người này ăn cơm, khẳng định không thể đi tới chỗ bình thường, Chung Tân Dân lập tức gọi điện thoại đặt chỗ, dưới đề nghị của Vương Học Hải, Trương Dương gọi điện thoại cho Phùng Cảnh Lượng của Tử Kim các, vốn hắn không muốngọi đâu, dù sao Phùng Cảnh Lượng cũng mở nhà hàng, bọn họ bỏ qua Tử Kim các không tới, tới chỗ đối thủ cạnh tranh Kim Vương phủ, trong lòng Phùng Cảnh Lượng chưa chắc đã thoái mái.
Vương Học Hải cười nói: "Không sao, anh ta cũng vốn đang muốn tới thử thức ăn của Kim Vương phủ, vốn chúng tôi đã hẹn mấy ngày nữa sẽ tới đó, Chung tổng mời khách đúng lúc lắm. "
Trương Dương lần này đến kinh không liên hệ với Tra Tấn Bắc, người làm ăn lấy trục lợi làm đầu, nhưng cảm giác mà Tra Tấn Bắc tạo cho Trương Dương không bằng Hà Trường An, Tra Tấn Bắc làm người quá mức thực tế, đối với lợi ích cũng coi trọng hơn so với Hà Trường An.
Tuy rằng Kim Vương phủ bình thường không thiếu xe sang tới, nhưng hai chiếc xe Lamborghini cùng kiểu khi lái vào bãi đỗ xe vẫn dẫn tới sự chú ý của mọi người
Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng đi tới đại sảnh, tới trước cửa lớn thì nhìn thấy Tra Tấn Bắc đã đứng ở ngoài cửa, Tra Tấn Bắc là bị tiếng động cơ của hai chiếc Lamborghini hấp dẫn, y từ trong văn phòng nhìn thấy Trương Dương, Trương Dương tuy rằng nên ra mặt tiếp đãi, nhưng Trương Dương vẫn chưa quan trọng tới mức khiến y phải ra nghênh đón ở cửa, Chung Tân Dân và Vương Học Hải càng không có mặt mũi đó, người có mặt mũi chân chính có là Tiết Vĩ Đồng.
Tuy rằng trong nước rất ít đề cập tới sự tồn tại của gia tộc, nhưng Tra Tấn Bắc biết có một số gia tộc phải tôn trọng, có thể nói người y tôn kính không phải là Tiết Vĩ Đồng, mà là gia tộc sau lưng cô ta.
Tra Tấn Bắc đầu tiên chào hỏi Tiết Vĩ Đồng: "Tiết gia đã tới!"
Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Tra tổng, ông chính là hạng chú bác của tôi, gọi vậy không sợ tôi tổn thọ à?"
Tra Tấn Bắc cười ha ha, nói: " người trong kinh thành chúng tôi ai chẳng biết đại danh của Tiết gia, tôi tuy rằng hơn lớn tuổi một chút, nhưng cũng chưa đến nỗi lạc hậu, không theo kịp trào lưu. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Hôm nay khách chính không phải là tôi. "
Ánh mắt của Tra Tấn Bắc dừng ở trên người Trương Dương, y đi tới, bắt tay Trương Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi đang định gọi điện thoại cho cậu đây, cậu tới kinh thành nhiều ngày như vậy rồi mà cũng không nói với tôi một tiếng, hay là tôi có chỗ nào không được chu toàn, đã đắc tội với cậu?"
Trương Dương cười nói: "Tra tổng sao lại nói vậy, tôi gần đây bận công tác, giờ mới có chút thời gian là lập tức chạy tới báo danh với ông đây. "
Tra Tấn Bắc nói: "Mau vào đi, trưa nay để tôi an bài. "
Chung Tân Dân nói: "Tra tổng, để tôi, trước chuyện đã nó rõ rồi. "
Thật ra Tra Tấn Bắc đương nhiên không để một bữa cơm vào mắt, nhưng Chung Tân Dân cũng không muốn nhận nhân tình này của y, vốn là hắn mời khách, hắn cũng không muốn để Tra Tấn Bắc giành, cướp mời khách thông thường đều có điều kiện tiên quyết, đó là phải xem đối tượng mời khách là ai.
Mấy người ngồi xuống bao lâu thì ông chủ của Tử Kim các Phùng Cảnh Lượng cũng tới, trên phương diện ẩm thực, Kim Vương phủ là đối thủ cạnh tranh của y, nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới quan hệ của y và Tra Tấn Bắc, ít nhất ở ngoài mặt hai người có vẻ khá thân thiết, Tra Tấn Bắc cũng hiểu rõ mình không thích hợp gia nhập tụ hội của bọn họ, sau khi chào hỏi thì lấy cớ có việc đi trước. Đương nhiên Tra Tấn Bắc cũng rất biết làm việc, bảo nhân viên phục vụ đưa tới hai bình rượu ngũ lương đã chôn ba mươi năm.
Phùng Cảnh Lượng cười nói: "Tôi đến khiến Tra tổng không được tự nhiên. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Cảnh Lượng, anh đáng giá người quá thấp rồi đó, ai chẳng biết Kim Vương phủ là y dùng để chơi thôi, căn bản là không đầu nhập tinh lực quá nhiều vào ngành này. "
Phùng Cảnh Lượng cảm thán nói: "Đúng là người so với người, người ta mở nhà hàng là để chơi, tôi mở nhà hàng là để mưu sinh. "
Trương Dương thầm buồn cười, hôm nay sao ý nhỉ, người nào người nấy đều than nghèo kể khổ, nói tới cùng, bọn họ ai có thể so sánh với một quan viên chính phủ như mình? Mình đây mới là hai bàn tay trắng chân chính. "
Phùng Cảnh Lượng nói: "Tôi để ý mới phát hiện mình chọn lầm đường rồi, tôi nên làm quan, nếu làm quan tôi hiện tại đã sớm lái xe Lamborghini rồi. "
Mấy người cùng bật cười.
Trương Dương nói: "Mượn thôi mà, tôi là bị đảnh sưng mắt nhưng người ta lại tưởng tôi béo, nếu không phải là anh bảo tôi mượn một chiếc xe sang đến, tôi cũng không đi lái cái thứ này đâu, quá gây chú ý. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh có ý gì vậy, tôi tôi nghênh ngang à. "
Trương Dương cười nói: "Tiết gia, tôi cũng không dám nói cô đâu. "
Chung Tân Dân bảo nhân viên phục vụ rót cho mỗi người một chén rượu, hắn nâng chén lên khởi xướng: "Chúng ta cùng làm một ly nào, cám ơn mọi người đã cho tôi cơ hội lần này. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh quá khách khí rồi, mời chúng tôi ăn cơm, nên là chúng tôi cám ơn anh mới đúng chứ, nào, cùng làm một ly!" Tính tình của cô ta vô cùng hào sảng, mọi người cùng nhau cạn chén này.
Chung Tân Dân hỏi mục đích lần này tới kinh của Trương Dương, Trương Dương đương nhiên sẽ không nói là Kiều lão gọi hắn đến, chỉ nói là tới để chiêu thương cho khu nội thành mới của Đông Giang,
Chung Tân Dân cũng thể hiện ra sự hứng thú.
Phùng Cảnh Lượng nói: "Trương Dương, mấy ngày nay tôi giành thời gian để tìm hiểu quy hoạch của nội thành mới các anh, đối với quy hoạch và xây dựng mà nói chắc là lớn nhất trong nước, nếu thật sự có thể hoàn thành thuận lợi, về sau khẳng định sẽ có tiền cảnh rộng lớn. "
Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Phùng Cảnh Lượng, tôi đã nhìn ra rồi, Trương Dương và anh là thông đồng với nhau, các anh liên thủ giúp khu nội thành mới của Đông Giang làm chiêu thương. " Trương Dương chính là Phùng Cảnh Lượng đưa vào cái giới này, Tiết Vĩ Đồng có suy nghĩ này cũng là rất bình thường.
Phùng Cảnh Lượng nói: "Tiết gia, cô đổ oan cho tôi rồi, tôi thông đồng với anh ta thì có gì hay, tôi chỉ là giúp anh ta giật dây bắc cầu thôi, nói thật, đến bây giờ ngay cả bản thân tôi cũng chưa quyết định có đầu tư vào nội thành mới Đông Giang hay không đây. "
Trương Dương nói: "Đầu tư hay không không quan trọng, mục đích của tôi là để giới thiệu nội thành mới Đông Giang cho mọi người biết, đầu tư trước giờ đều là chuyện anh tình tôi nguyện, không thể ép mua ép bán, mọi người cảm thấy có lợi để kiếm thì tôi hoan nghênh mọi người tới Đông Giang để đầu tư, về sau trong công tác cũng sẽ tận lực sáng tạo cơ hội cho mọi người, cố gắng để đôi bên cùng có lợi, nếu các anh thấy Đông Giang không có tiền đồ phát triển gì, hoặc là còn có phương hướng đầu tư tốt hơn, tôi cũng không bắt buộc mọi người nhất định phải đem tiền đổ vào Đông Giang. Về sau các anh có thời gian tới Đông Giang, tôi cũng vẫn đón chào mọi người như bạn tốt. "
Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Miệng lưỡi nhà quan, Trương Dương chức quan của anh không lớn nhưng cái này thì học được mười phần rồi đó. "
Trương Dương cười nói: "Là miệng lưỡi nhà quan nhưngcũng là những lời thật lòng mà. "
Phùng Cảnh Lượng nói: "Từ Kiến Cơ đối với nội thành mới của Đông Giang rất có hứng thú, anh ta cuối tháng khẳng định sẽ tới thực địa Đông Giang xem xét, tôi sẽ an bài một chút, cố gắng tranh thủ đi cùng anh ta. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi đi theo góp vui, lần này chúng tôi sẽ tổ chức thành đoàn thể tới Đông Giang, anh trước tiên cần phải làm tốt chuẩn bị chiêu đãi. "
Trương Dương cười nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng quy cách cao nhất, tiêu chuẩn chiêu đãi tốt nhất để đối đãi với các anh. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Cái đó thì không cần, đám người này có đồ ăn gì mà chưa từng được ăn đâu, chủ yếu là mọi người được vui vẻ. "
Trương Dương nói: "Được, mọi người đừng coi là tới khảo sát đầu tư, coi như là một cuộc du lịch đi. "
← Ch. 0786 | Ch. 0788 → |