Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0789

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0789: Mãnh long quá giang
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Con gái trong lòng ít nhiều đều sẽ có chút hư vinh, Tra Vi là muốn thông qua người chủ trì bán đấu giá nói cho mọi người ở đây, Trương Dương thích tác phẩm của cô ta, điều mà Tra Vi thực sự quan tâm là sự công nhận của Trương Dương, người khác nhìn tác phẩm của cô ta như thế nào, không quan trọng.

Trương Dương cười khổ nói: "Tiết gia, lần này tôi nổi danh rồi!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh lời rồi đó, phí tổn của bộ trang sức này cũng phải năm vạn, không có ai tranh với anh, anh tự dưng có lời. "

Trương Dương nói: "Cô bỏ tiền, cái đó là của cô!"

Tiết Vĩ Đồng không nhịn được cười: "Anh sợ tôi đổi ý không bỏ tiền ư?"

"Năm vạn lần thứ nhất, năm vạn lần thứ hai, năm vạn... "

"Sáu vạn!" Một thanh âm từ trong góc vang lên.

Trương Dương ngây ra, cứ tưởng chuyện này cứ thế là xong, ai ngờ nửa đường giết ra một Trình Giảo Kim, đây là ai vậy! Trương Dương sau khi nhìn rõ đối phương liền lập tức hiểu ra, hôm nay gặp đối đầu rồi.

Lương Khang va Cơ Nhược Nhạn ngồi ở đó, oán hận giữa Trương Dương và Lương Khang tồn tại đã lâu, tuy rằng hiện tại hai người ngoài mặt vẫn hòa hoãn, nhưng thù hằn vẫn chưa thật sự hết, nếu Trương Dương không có hứng thú với bộ trang sức này thì Lương Khang cũng sẽ không ra tay.

Trương Dương nhìn Tiết Vĩ Đồng một cái, Tiết Vĩ Đồng quay đi như không để ý tới chuyện này, vẫn là Từ Kiến Cơ lên tiếng, Trương đại quan nhân cũng mặt kệ, giơ tay nói: "Bảy vạn!" Tiêu tiền của người khác lúc nào cũng sảng khoái.

Lương Khang đương nhiên không biết Trương Dương hôm nay là ra giá thay cho Tiết Vĩ Đồng, trong mắt hắn một cán bộ cấp ban thì có thể có bao nhiêu tiền? Hắn trực tiếp hét giá lên mười vạn, ý đồ dọa Trương Dương.

Trương Dương cũng rất vững dại, hắn lập tức hét: "Hai mươi vạn!"

Lần này đến phiên Lương Khang sửng sốt, thằng ôn này có bệnh à, bộ trang sức này đâu có giá đó? Cơ Nhược Nhạn ở bên cạnh nói: "Thôi, đừng đấu với hắn, không đáng đâu. " Cô ta cũng có chút nghiên cứu về trang sức.

Khi Lương Khang đang định bỏ cuộc thì nhận được điện thoại, là Trần An Bang gọi tới, Trần An Bang cũng ở hiện trường, nói khẽ: "Anh Khang, anh cứ tranh giá cùng hắn đi, bao nhiêu tiền em chi! Hôm nay phải khiến hắn mất mặt!"

Lương Khang vừa nhận điện thoại vừa tìm Trần An Bang, quả nhiên ở góc đông bắc đại sảnh nhìn thấy gã, Trần An Bang và một ngôi sao ca nhạc có chút danh tiếng ngồi cùng một chỗ. Trường hợp Như vậy thường thường đều là nơi mà họ dễ dàng gặp mặt, có lời nói của Trần An Bang, Lương Khang vui vẻ phụng bồi, trực tiếp nâng giá lên ba mươi vạn.

Sự chú ý của mọi người bắt đầu bị hấp dẫn, Tra Vi chỉ là một cô bé mới bước ra đời, giá tác phẩm của cô ta không ngờ sắp đuổi được giá của thiết kế sư thủ tịch Lưu Khánh Vinh, hơn nữa còn có xu thế vượt qua.

Trương Dương tiêu tiền của người khác trước giờ cũng không biết đau lòng, Lương Khang cũng vậy, hắn cũng không phải là hạng người nhiều tiền quá không biết làm gì, làm chuyện gì cũng có mức độ, hắn muốn chế tạo chút phiền phức cho Trương Dương, chuyện giết địch một vạn tự hao tổn năm trăm hắn không muốn làm, cú điện thoại này của Trần An Bang gọi đến rất đúng lúc, thằng ôn này đối với Trương Dương hận đến ngứa răng, vẫn ông hận chuyện xe Ferrari bị Trương Dương đâm hỏng, trên chuyện này Trần An Bang đã vấp ngã, không những xe bị người ta đâm mà còn phải cúi đầu. Đành chịu thôi, Trương Dương có Kiều lão chống lưng. Có thể nói Trần An Bang từ sau chuyện lần trước, không có lúc nào là không tìm kiếm cơ hội trả thù, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội, con người ta một khi đã bị thù hận che mắt thì rất dễ mất đi lý trí, Trần An Bang lại là người cực kỳ sĩ diện, cho nên làm ra loại chuyện oanh động này cũng không có gì là lạ, cũng may hắn cũng coi như có chút lý trí, không tự mình ra mặt đối nghịch với Trương Dương, bởi vì hắn sợ phiền phức, sợ chuyện lại truyền tới tai ông già.

Tiết Vĩ Đồng vẫn đang nói chuyện với Từ Kiến Cơ, căn bản không chú ý tới tình huống ở hiện trường, Trương đại quan nhân nghĩ thầm, Tiết gia à Tiết gia, cô đừng có lừa tôi đó, vạn nhất ra giá rồi, cô lại trở mặt, tôi sẽ khó xử lắm, suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu, Trương Dương rất tin tưởng ánh mắt của mình, tuy rằng thời gian tiếp xúc với Tiết Vĩ Đồng không dài, nhưng từ phong cách xử thế làm người của cô ta có thể thấy được, cô ta tuyệt đối là một người nhất ngôn cửu đỉnh, chắc sẽ không đổi ý đâu, Trương đại quan nhân tiếp tục ra giá: "Ba mươi lăm vạn!"

Toàn trường ồ lên, Tra Vi rõ ràng có chút kích động, giá bán đấu giá của trang sức do cô ta thiết kế đã vượt qua Lưu Khánh Vinh, đây là điều mà bất kỳ ai cũng không nghĩ đến, càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn là, Lương Khang đã tăng giá lên năm mươi vạn.

Người sáng suốt đều đã nhìn ra, hai người này căn bản không phải muốn mua món đồ trang sức đó, mà là đang tranh mặt mũi.

Tra Tấn Bắc thân là lão tổng của Tinh Toản, giá được đưa lên cao thì y nên cao hứng mới đúng, nhưng Tra Tấn Bắc thật sự là không được cao hứng lắm, hội tuyên bố sản phẩm mới, cũng không muốn trở thành sân khấu để người ta đấu nhau, cái này gọi là giọng khách át giọng chủ, che phủ mất chủ đề của hôm nay, Tra Tấn Bắc còn đặc biệt mời Tuệ Không pháp sư đến để khai quang cho vật phẩm trang sức. Hay quá, nhìn thấu, buông bỏ, tự tại, tất cả mọi người đều nhìn thấu, hai thằng ôn này là không buông bỏ được, khiến cho Tra Tấn Bắc trong lòng rất không thoải mái. Tra Tấn Bắc thấp giọng nói với Khưu Phượng Tiên: "Gọi điện thoại cho Trương Dương, bảo hắn thu tay đi. "

Khưu Phượng Tiên cười nói: "Với tính tình của hắn, anh thấy hắn sẽ chịu ư?"

Trong lúc Tra Tấn Bắc nói chuyện, Trương Dương đã hô ra giá tám mươi vạn toàn trường toàn trường đều bị chấn kinh, thằng ôn này là ai vậy? Một cán bộ quốc gia bình thường mà dám ngang nhiên đấu trí với Tam công tử của kinh thành, thế này không phải là tuyên bố với nhân dân toàn quốc rằng hắn chính là một tham quan ư?

Lương Khang cũng không khỏi chột dạ, thằng ôn này sao vững dạ thế? Lương Khang nhìn về phía Trương Dương, vừa hay Trương Dương cũng đang nhìn sang hắn, ánh mắt của hai người gặp nhau, đều cười cười với đối phương, trong nụ cười này tuyệt đối không một chút ít ý tứ thân mật nào, Lương Khang nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ vẫn đang nói chuyện, hai người đối với tình huống trong trường không hề chú ý chút nào, Lương Khang trong lòng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ hai người bọn họ ở sau lưng ủng hộ Trương Dương? Nhưng Trương Dương và không có giao tình gì? Lương Khang tự hỏi, mình tuy rằng không phải là bạn bè quá tốt với Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ, nhưng bọn họ cũng không phải là kẻ thù, bọn họ không có lý do đối nghịch với mình, Lương Khang đang do dự xem có nên tiếp tục đấu nữa hay không thì Trần An Bang lại gọi điện thoại tới, thái độ của gã rất kiên quyết, bảo Lương Khang đừng do dự, nhất định phải đánh bại Trương Dương.

Trương Dương nhìn ra sự do dự của Lương Khang, cũng nhìn ra Lương Khang sau khi nhận điện thoại, lập tức hô lên giá chín mươi vạn, Trương Dương từ một loạt hành động của hắn đã đoán được sau lưng Lương Khang khả năng là có người ở ủng hộ, hắn nói với Tiết Vĩ Đồng: "Tiết gia, chơi nữa không?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Chơi tới cùng!"

Trương Dương lớn tiếng nói: "Một trăm vạn!"

Khóe môi Lương Khang lộ ra nụ cười khổ, hắn bắt đầu thấy lần này không dễ chơi chút nào, tuy rằng tiền là của Trần An Bang, nhưng người ra mặt là hắn, nếu hắn bỏ cuộc, hôm nay coi như là mất hết mặt mũi, nếu tiếp tục, người sẽ coi hắn là một thằng ngu, là loại nhân vật tiền nhiều quá không biết làm gì, dù sao lần này hắn trong tranh giá cũng không nhận được chút tiện nghi nào, đối với Lương Khang mà nói thì một trăm vạn không được tính là gì, Trần An Bang chắc cũng không thành vấn đề, gã là muốn thông qua chuyện này để đả kích Trương Dương, tuyệt đối là chiêu độc giết địch năm ngàn tự tổn hại một vạn. Lương Khang không định chơi tiếp, cho dù hắn không phải bỏ một xu nào, nhưng hắn cũng không muốn chơi nữa, chơi như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.

Trương Dương nhìn ra Lương Khang đang do dự, nghĩ thầm lần này phải bắt Tiết Vĩ Đồng phí tiền rồi, một trăm vạn cũng không phải là con số nhỏ.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng bộ đồ trang sức này sẽ do Trương Dương mua được thì một thanh âm vang lên: "Hai trăm vạn!"

Tất cả mọi người đều ngây ra, đây là ai vậy?

Lương Khang không biết, nhân vật nổi danh lăn lộn ở kinh thành có rất ít người Lương Khang không biết, hơn nữa vì một bộ trang sức không bắt mắt mà ra giá hai trăm vạn thì đã ít lại càng ít.

Trương Dương nhận ra người này, không ngờ là em họ An Đạt Văn của An Ngữ Thần.

Hiện trường có rất ít người nhận ra vị phú hào trẻ tuổi đến từ Hongkong này, không ít người thấp giọng dò hỏi lai lịch của An Đạt Văn.

Lương Khang thở phào nhẹ nhõm, hắn tuy rằng không rõ bối cảnh của An Đạt Văn, nhưng An Đạt Văn ra giá đã giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, đã có người muốn chơi cùng Trương Dương, Lương Khác mừng rỡ bỏ cuộc. Có cơ hội tọa sơn quan hổ đấu, không ai muốn tự mình ra trận cả.

Trương Dương cảm thấy rất kỳ quái, An Đạt Văn sao lại tới nơi này, gã lúc này đứng ra tranh giành để làm gì? Chẳng lẽ chỉ là để tranh cường háo thắng?

Trương Dương không nói gì, hai trăm vạn, vàng thật bạc trắng đó, tiền của Tiết Vĩ Đồng cũng không phải là tự dưng mà có, mình không thể lãng phí như vậy được, Trương Dương cũng hiểu chút về An Đạt Văn, thằng ôn này âm hiểm giả dối, ngoài mặt thì giống như đứa trẻ ngoan, nhưng lòng dạ thì rất độc.

*****

Tiết Vĩ Đồng nhíu mày, Trương Dương nói khẽ: "Thôi, không chơi nữa!"

Từ Kiến Cơ nói: "Hắn là ai vậy?"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Không biết!" Hắn không muốn khúc mắc giữa mình và An Đạt Văn bị người khác biết.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cô gái bên cạnh hắn tôi đã gặp, Lương Bách Ny, con gái của chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thiên của Hongkong Lương Kì Hữu. "

Từ Kiến Cơ nói: "Lương Kì Hữu là một trong những phú thương có số má của Hongkong, đi lại rất thân thiết với Trung ương, là nhà tư bản màu đỏ. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, người trẻ tuổi đó chính là vị hôn phu của cô ta, chủ tịch của Thế Kỉ An Thái An Đạt Văn. "

An Đạt Văn cách một đám người, mỉm cười nhìn Trương Dương, tựa hồ đang chờ đợi Trương Dương tranh giá tiếp, Trương đại quan nhân từ sau khi gã xuất hiện đã không còn ý định chơi tiếp, An Đạt Văn anh tiền nhiều mang đốt chơi thì tùy anh, muốn khoe mẽ thì cứ việc.

Từ Kiến Cơ khinh thường cười nói: "Quá giang long à!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Không phải, mãnh long không ở sông, vừa ra mặt là khiến cho giới thái tử của kinh thành giật mình, Lương Khang không ngờ không dám lên tiếng nữa. "

Trương Dương nói: "Thôi, đừng tranh làm gì!"

Tiết Vĩ Đồng lại cười nói: "Tôi cũng mà xem xem phân lượng của con quá giang long này thế nào. " Cô ta giơ tay lên: "Ba trăm vạn!"

Tối hôm đó xuất hiện một biến hóa đầy kịch tính, vốn là Lương Khang và Trương Dương đấu nhau, hai người phía sau màn phân biệt do Trần An Bang và Tiết Vĩ Đồng thúc đẩy, nhưng theo sự xuất hiện của An Đạt Văn, Tiết Vĩ Đồng tự mình gia nhập canh tranh, trong mắt Trương Dương chuyện này là vô vị, nhưng sau khi Tiết Vĩ Đồng hô lên cái giá này, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được Tiết Vĩ Đồng tuyệt đối không phải là muốn khoe khoang đơn thuần, cô ta là đại biểu cho giới thái tử của kinh thành tranh mặt mũi, thật ra cho dù Tiết Vĩ Đồng không lên tiếng, Từ Kiến Cơ lúc này cũng nhất định sẽ nhảy ra, Cơ Nhược Nhạn nói khẽ: "Hắn là ai vậy?"

Lương Khang lạnh lùng nói: "Mặc kệ hắn là ai? Gan lớn lắm, không ngờ dám hủy mặt mũi của chúng ta. " Sự cường thế của An Đạt Văn đã khơi dậy mối thù chung của đám thái tử này, không phải là rồng không qua sông, nhưng đừng quên cường long không chèn ép được địa đầu xà, huống chi đám người này tất cả đều là rồng con rồng cháu. Trong mắt bọn họ, tên phú hào trẻ tuổi đến từ Hongkong này căn bản là không biết trời cao đất rộng. An Đạt Văn cười cười, nói với Lương Bách Ny, vợ chưa cưới ở bên cạnh: "Người Đại lục lắm tiền thật!" An Đạt Văn giơ tay lên: "Năm trăm vạn!" Hiện trường ồ lên, ai cũng có thể nhìn ra bộ trang sức mà Tra Vi thiết kế không đáng với cái giá đó, An Đạt Văn đang làm gì vậy? Chẳng lẽ chỉ muốn phá rối.

Sắc mặt của Tra Tấn Bắc càng khó coi, nếu có thể biết trước tất cả những chuyện này, y tuyệt đối sẽ không làm ra hiện trường bán đấu giá già cả.

Tiết Vĩ Đồng còn chưa kịp ra giá thì Lương Khang ở bên kia đã giơ tay lên: "Sáu trăm vạn!" Đã chơi thì mọi người cùng chơi đi.

Tiết Vĩ Đồng và Lương Khang liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều là người của giới thái tử, vào thời khắc mấu chốt khẳng định phải nhất trí đối ngoại. An Đạt Văn nếu thức thời, gã lúc này nên biết khó mà lui, nhưng An Đạt Văn thản nhiên mỉm cười, hét ra một cái giá khiến cho người ta nghẹn họng: "Một ngàn vạn!"

Hiện trường lặng ngắt như tờ, không thể không thừa nhận An Đạt Văn đúng là một mãnh long quá giang, đối mặt với sự ngăn chặn liên hợp của đảng thái tử đảng, hắn vẫn anh dũng chiến đấu, rốt cuộc là ai cho hắn gan lớn như vậy?

Lương Khang nhíu mày, chuyện trở nên càng lúc càng thú vị.

Tiết Vĩ Đồng đang muốn ra giá thì Từ Kiến Cơ thấp giọng ngăn cô ta lại: "Tiết gia, cô dù hét một trăm triệu thì hắn cũng sẽ chơi với cô tới cùng, thằng ôn này căn bản chính là người điên. "

Tiết Vĩ Đồng hơi ngẩn ra.

Trương Dương gật đầu nói: "Không sai, hắn có đeo tai nghe điện thoại, có người đang chỉ huy hắn từ xa! Sau lưng hắn còn có cá lớn!"

Tiết Vĩ Đồng nhìn An Đạt Văn, nhìn thấy An Đạt Văn quả nhiên đang đeo tai nghe.

Từ Kiến Cơ nói: "Thôi, càng chơi lớn thì chẳng khác nào quảng cáo cho hắn, mục đích của thằng ôn này chính là lợi dụng chúng ta để đề cao danh khí của hắn!"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Một ngàn vạn để đổi lấy sự công nhận được người khác, có phải là quá đắt không?"

Từ Kiến Cơ nói: "Chúng ta không mò được nội tình của hắn, chơi tiếp với hắn thì quá mù quáng, sau khi điều tra rõ hậu trường của hắn là ai đã rồi tính!"

Tiết Vĩ Đồng cuối cùng cũng từ bỏ ý định tiếp tục tranh giá, hai tay của cô ta khép lại để dưới cằm: "Tên này không giấu được quá lâu đâu!"

An Đạt Văn dùng giá một ngàn vạn mua được bộ đồ trang sức do Tra Vi thiết kế, cho tới giây phúc búa bán đấu giá được gõ xuống, Tra Vi cũng không thể tin đây là sự thật, thiết kế của cô ta không ngờ có thể bán được với cái giá trên trời như vậy, Tra Tấn Bắc thì không tỏ ra quá vui mừng, tất cả những gì phát sinh vào tối nay đều đã mất khống chế. Có điều Tra Tấn Bắc vẫn điều chỉnh tình tự rất nhanh, Tra Vi tự tay đưa bộ trang sức đó cho An Đạt Văn, Tra Tấn Bắc mỉm cười bắt tay với An Đạt Văn, chúc mừng hắn cạnh tranh thành công. An Đạt Văn giơ ra trước mặt moi người, hắn không hề vì cạnh tranh thành không mà tỏ ra vẻ đắc ý, trên mặt vẫn là nụ cười khiêm tốn, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều đã nhận rõ khuôn mặt của hắn, cũng nhớ kỹ tên hắn.

Khưu Phượng Tiên thân là tổng giám đốc của Tinh Toản cũng đi tới chúc mừng An Đạt Văn, cô ta không xa lạ gì với An Đạt Văn, cha của An Đạt Văn, An Đức Uyên là một trong những cự kình xã hội đen Đài Loan, là lão đại của Tín Nghĩa xã, những năm nay, An Đức Uyên đang tẩy trắng mình, một biểu hiện rất quan trọng chính là, y cũng đã dấn thân vào ngành sản xuất châu báu, hiện tại đã nắm giữ 15% cổ phần của vương triều kim cương, mà Vương triều kim cương là sản nghiệp của Khưu gia, cha của cô ta, Khưu Tác Đống một tay sáng lập ra Vương triều kim cương và phát dương quang đại nó, đương nhiên không muốn có một người có bối cảnh xã hội đen tiến vào công ty của mình, cho nên quan hệ giữa y và vị cổ đông mới này cũng không tốt lắm.

Chuyện của Gia tộc Khưu Phượng Tiên không nói cho người ngoài, thậm chí bao gồm cả Tra Tấn Bắc, Khưu Phượng Tiên cười nói: "An tiên sinh đúng là có con mắt tinh đời. "

An Đạt Văn cười nói: "Ánh mắt của tôi trước giờ luôn rất chuẩn. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Người trẻ tuổi có thể có khí phách như An tiên sinh cũng không thường thấy đâu. "

An Đạt Văn nói: "Nhân sinh trên đời chỉ có trăm năm ngắn ngủn, gặp thứ mà mình thích, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ, Khưu tiểu thư thấy có đúng hay không?"

Khưu Phượng Tiên mỉm cười nói: "Hôm nay chủ đề của chúng ta là nhìn thấu, buông bỏ, tự tại! Những món đồ trang sức này đều là Tuệ Không pháp sư tự mình khai quang. "

An Đạt Văn nói: "Tôi là người không có tín ngưỡng. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Mỗi người đều có tín ngưỡng, tin vào bản thân mình thật ra cũng là một loại tín ngưỡng. " Cô ta đưa giấy giám định của món đồ cho sức đó cho An Đạt Văn.

An Đạt Văn nói: "Khưu tiểu thư, tôi hiện tại đã là chủ nhân của bộ vật phẩm trang sức này rồi phải không?"

Khưu Phượng Tiên cười cười lắc đầu: "Vẫn chưa hoàn toàn, anh còn chưa trả tiền. "

An Đạt Văn lấy chi phiếu của hắn ra, viết nhanh một ngàn vạn rồi đưa cho Khưu Phượng Tiên: "Cô hiện tại gọi điện thoại để nghiệm chứng sự thật giả của chi phiếu. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Tôi tin An tiên sinh. "

An Đạt Văn nhìn nhìn giấy giám định, cười nói: "Hiện tại đã thuộc về tôi rồi, bỏ một ngàn vạn ra mua thứ gì đó thì cũng phải xem xem là thật hay giả, phải không nào?"

Khưu Phượng Tiên nói: "Bộn đồ trang sức này toàn là kim cương thiên nhiên, tuy rằng không phải là trân quý nhất, nhưng trải qua thiết kế xảo đoạt thiên công của thiết kế sư của chúng tôi, giá trị của nó đã tăng lên lần, cái mà Tinh Toản của chúng tôi hướng đến là chữ tín, An cứ yên tâm đi. " Cho rằng trong lời nói c An Đạt Văn tràn ngập hàm nghĩa khiêu khích, Tinh Toản có thể làm tới quy mô hôm nay, tuyệt đối không sẽ không dối trá ở phương diện này, nhất là bộ trang sức này, phí tổn của nó chỉ có năm vạn mà thôi.

An Đạt Văn nói: "Mua đồ quan trọng là đúng với giá trị của nó, chi phiếu tôi đã viết cho các cô rồi, hàng này vẫn cần nghiệm chứng ngay tại chỗ một chút, hắn nhìn nhìn ra phía sau, hai nam tử trung niên đi tới, Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên đều nhận ra, hai người này tất cả đều là giám định sư châu báu có quyền uy nhất châu Á.

Tra Tấn Bắc nhíu mày, An Đạt Văn hôm nay hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, y và An Đạt Văn trước đó không hề có bất kỳ mâu thuẫn nào, thằng ôn này ở trước mặt mọi người trình diễn ra một màn này là để làm gì? An Đạt Văn đưa bột trang sức đó cho giám định sư châu báu, hai giám định sư châu báu cẩn thận kiểm nghiệm bộ trang sức này.

Ánh mắt của tất cả mọi người ở hiện trường đều tập trung vào họ, mọi người bắt đầu ý thức được cuộc triển lãm ngày hôm nay càng lúc càng thú vị, An Đạt Văn bỏ một ngàn vạn ra mua bộ trang sức bình thường này, chỉ sợ không chỉ là để muốn nổi danh.

Một màn đầy kịch tính cuối cùng cũng xuất hiện, hai vị giám định sư châu báu sau khi kiểm nghiệm xong, nhận định bộ trang sức được gọi là làm bằng kim cương thiên nhiên này, thành phần kim cương thiên nhiên bên trong chỉ có 40%, nói cách khác, có 60% kim cương còn lại là thứ linh tinh cho vào cho đủ số.

*****

Tra Tấn Bắc không thể tin vào kết quả này, châu báu dùng để bán đấu giá, y trước chuyện đã bảo người ta kiểm nghiệm nghiêm khắc, chuyện như vậy căn bản không thể phát sinh, y đi tới, cầm bộ trang sức đó xem kỹ, chuyện trước mắt thật sự khiến Tra Tấn Bắc hít một hơi lạnh, kết luận mà hai vị kiểm nghiệm sư đưa ra rõ ràng là chính xác. Tra Tấn Bắc cơ hồ có thể kết luận đây là một âm mưu, An Đạt Văn đưa ra một cái giá cao, khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung lên chuyện này, sau đó vạch trần toàn bộ chỗ đồ trang sức này là hàng giả, ở trước mắt bao người hoàn thành sự tập kích đột ngột đối với y.

Tra Tấn Bắc hết đường chối cãi, bởi vì trên giấy giám định đó rõ ràng đã viết một trăm phần trăm là kim cương thiên nhiên, sắc mặt của y trở nên xanh mét.

An Đạt Văn thở dài: "Tra tiên sinh, tôi thật sự rất thích thiết kế của các anh, cho nên mới bỏ một ngàn vạn ra mua bộ trang sức này, nhưng không ngờ Tinh Toản của các anh lại chơi trò vàng thau lẫn lộn này, tôi không biết đây chỉ là bộ trang sức này xảy ra vấn đề, hay đây cũng chính là sách lược kinh doanh nhất quán của các anh? Bỏ nhiều tiền ra như vậy, không ngờ lại không mua được hàng thật, thật sự là một chuyện khiến cho người ta tiếc nuối. "

Hôm nay Tinh Toản mời nhiều phóng viên tới hỗ trợ tuyên truyền như vậy, vốn mục đích của Tra Tấn Bắc là để mở rộng, để truyền thông giúp đỡ nói tốt, nhưng xảy ra chuyện này rồi, tất cả phóng viên truyền thông đều ùa lên, ánh đèn lấp loáng không ngừng, ghi lại tất cả đều tình cảnh của hiện trường.

Tra Tấn Bắc dẫu sao cũng đã đầy kinh nghiệm, y từ trên tay Khưu Phượng Tiên giật lấy tờ chi phiếu đó, lập tức xé rách, rồi lớn tiếng nói: "Các vị, tôi có thể kết luận bộ trang sức này không có bất kỳ vấn đề gì, bộ trang sức này chúng tôi sẽ đệ trình tới cơ cấu đặc biệt của quốc gia để tiến hành giám định lại, kết quả giám định trong thời gian ngắn nhất sẽ công bố với xã hội, đối với bất kỳ hành vi bôi nhọ công ty Tinh Toản của chúng tôi, tôi sẽ truy tố tới cùng!" Y lạnh lùng nhìn An Đạt Văn.

An Đạt Văn mỉm cười nói: "Bắt đầu từ thời khắc anh nhận tờ chi phiếu đó, hợp đồng mua bán của chúng ta đã được thành lập, hiện tại bộ trang sức này thuộc về tôi, anh không có quyền làm ra quyết định gì, truy tố trách nhiệm là đúng, nhưng không phải anh truy cứu mà là tôi truy cứu!"

Lúc này vị khách đã dùng ba mươi lăm vạn để mua vòng cổ ngọc bích đó cũng vội vàng lấy ra giám định, hai vị giám định sư châu báu quyền uy lúc này đã đưa ra kết luận, cái vòng cổ ngọc bích đó căn bản chính là giả, hiện trường lập tức xôn xao.

Đa số mọi người ở đây thấy chuyện này rất quanh co, biến hóa thật sự quá nhanh, Trương Dương lúc mới đầu thì cảm thấy An Đạt Văn muốn chơi mình, nhưng về sau hắn lại đọ sức với đám thái tử đảng, lại cho rằng là hắn một dương danh ở kinh thành, không ngờ cuối cùng lại đâm ra một thương như vậy, mục tiêu chân chính là Tra Tấn Bắc, chiêu thức ấy rất độc, ở trước mặt nhiều nhân vật nổi tiếng của kinh thành và phóng viên của nhiều tạp chí lớn toàn quốc như vậy, đánh cho Tra Tấn Bắc rối loạn phương thốn.

Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ đã nhìn quen sóng gió cũng quan sát cuộc hỗn loạn này. An Đạt Văn rất thâm, hắn và Tra Tấn Bắc rốt cuộc có đại cừu lớn thế nào? Tất cả những điều này được khẳng định là đã tính toán từ trước.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Trang sức không ngờ là giả?"

Trương Dương nói: "Công ty lớn như Tinh Toản, không cần thiết phải lấy danh dự của mình ra để mạo hiểm, tôi thấy khẳng định là ở khâu giữa xảy ra vấn đề, không khéo có người đánh tráo giữa đường, diễn một vở lấy mèo đổi thái tử. "

Từ Kiến Cơ gật đầu nói: "Không sai, thao tác ở giữa quá nhiều, có điều Tra Tấn Bắc lần này cũng là lật thuyền trong mương, không ngờ bị thằng nhóc này chơi một vố. "

Trương Dương lại không nghĩ như vậy, An Đạt Văn là hạng người nào thì hắn đã biết từ trước, lúc trước An Đạt Văn có thể trong lúc chưa đầy hai mươi đã ngăn cơn sóng dữ, bước vào Thế Kỷ An Thái, cái mà hắn dựa vào cũng không phải là vận khí tốt mà là thằng ôn này chẳng những có thủ đoạn, hơn nữa lòng dạ cũng rất thâm sâu.

Hiện tại người có tâm tình khó xử nhất phải kể tới Tra Vi, dẫu sao cũng là bộ trang sức mà cô ta thiết kế đã khơi mào ra trường phong ba này, Trương Dương xuất hiện đúng lúc thấp giọng an ủi cô ta, hiện tại tiêu điểm của mọi người đều ở trên người chủ tịch Tinh Toản Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc vẫn giữ bình tĩnh, hắn lớn tiếng tuyên bố: "Mọi người xin chớ bị người hữu tâm cho mắc bấy, chất lượng và danh dự của Tinh Toản là căn bản để chúng tôi sinh tồn, tin tôi đi, tôi nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất cho mọi người một câu trả lời thuyết phục. "

An Đạt Văn và Lương Bách Ny mỉm cười rời đi, Tra Vi phẫn nộ lao lên, cản đường hắn lại, lớn tiếng chất vấn: "Vì sao muốn hãm hại Tinh Toản!"

An Đạt Văn mỉm cười nhìn Tra Vi: "Tra tiểu thư, xin chú ý tới ngôn từ của cô, tôi là một người tiêu thụ, tất cả những gì mà tôi hiện tại đang làm đều đúng!" Trương Dương tiến lên giữ chặt tay của Tra Vi, ý bảo cô ta tỉnh táo lại.

An Đạt Văn nhìn thấy Trương Dương, trào phúng nói: "Trương tiên sinh thật sự là không đâu không có!"

Trương Dương lạnh lùng cười nói: "Ít ngày không gặp, vết thương của An tiên sinh đã khỏi chưa?"

An Đạt Văn biết Trương Dương muốn chọc giận mình, hiện tại An Đạt Văn đã trở nên thành thục hơn, hắn cười nói: "Nhờ phúc của anh, vẫn tốt, điều tốt mà Trương tiên sinh làm cho tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không quên. "

Trương Dương mắng thầm thằng ôn này giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, An gia xuất thân mã phỉ, từ tổ tông An râu rậm của hắn đã bắt đầu đi cướp đoạt, có điều trên người của người An gia cũng không thiếu sự nhiệt huyết và thiện lương, nhưng đặc chất của phương diện này cơ hồ đều chảy vào An Ngữ Thần, trên người An Đạt Văn thể hiện ra nhiều nhất là sự âm hiểm giả dối, Trương Dương không muốn nói lời vô nghĩa với hắn, nói với Tra Vi: "Chúng ta đi!"

An Đạt Văn gọi Trương Dương lại, nói: "Trương tiên sinh, có tin tức của chị tôi không?"

Trương Dương xoay người nhìn hắn một cái: "Anh còn nhớ có chị gái ư?"

An Đạt Văn nói: "Người một nhà vĩnh viễn là người một nhà, bất kể người ngoài nói gì, đều không thay đổi được quan hệ huyết mạch tương liên của chúng tôi. "

Trương Dương cười ha ha, nói: "An tiên sinh nói đùa vui quá!" Nói xong hắn không để ý tới An Đạt Văn nữa, kéo Tra Vi đi ra bên ngoài.

Mắt thấy một hồi hội tuyên bố sản phẩm được chuẩn bị tỉ mỉ lại gánh lấy kết cục ảm đảm, trong lòng Tra Tấn Bắc chán nản tới cực điểm, trở lại phòng nghỉ, y nhấc chân đá bay cái bàn trước mặt, Khưu Phượng Tiên và Lưu Khánh Vinh đi theo hắn vào liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt của hai người cũng rất khó coi.

Tra Tấn Bắc tức giận nói: "Nhất định có nội gián!" Đưa ra kết luận này cũng không khó, vật phẩm trang sức được tới tham gia triển lãm đều được khóa mấy lớp, Tra Tấn Bắc tin rằng sẽ không phát sinh sơ hở cấp thấp như vậy, nếu có vấn đề khẳng định khi các người mẫu chào hàng.

Khưu Phượng Tiên nói: "Tôi vừa rồi đã nghĩ kỹ rồi, vật phẩm trang sức xuất xưởng chắc không có vấn đề, mấy khâu giữa đường không thể xảy ra sai lầm, thứ nhất, chỗ vật phẩm trang sức này trước tiên cầm đi để Tuệ Không pháp sư khai quang, trong quá trình khai quang không có người giám sát, có điều với nhân phẩm của Tuệ Không pháp sư chắc sẽ không làm như vậy, thứ hai, chính là khi các người mẫu chào hàng, không bài trừ có người mẫu cá biệt dùng phương pháp thay mận đổi đào, thứ ba, chính là khi giao tới tay An Đạt Văn, mà khi đó có nhiều người như vậy nhìn hắn, hắn chắc không có cơ hội lừa gạt mọi người. "

Lưu Khánh Vinh nói: "Nói cách khác khả năng các người mẫu động tay động chân là lớn nhất. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Cũng không thể khẳng định, dẫu sao toàn trình hoạt động của triển lãm đều có nhân viên công tác của Tinh Toản chúng ta đi cùng, nhưng cũng có thể là do nội bộ của Tinh Toản chúng ta gây nên. "

Tra Tấn Bắc ngồi trên sô pha, nói khẽ: "Mặc kệ là ai đánh tráo, nhưng chỗ đồ giả này giống hệt như thật, đợt vật phẩm trang sức này của chúng ta hôm nay mới chính thức ra mắt, phương án thiết kế đều là được giữ bí mật, vì sao có vật giả giống như đúc như vậy xuất hiện? Chuyện này chứng tỏ căn nguyên ở trong ngành thiết kế của chúng ta. "

Lưu Khánh Vinh nghe thấy y nói như vậy, lập tức kích động: "Tra tổng, lời này của anh có ý gì? Anh là đang hoài nghi tôi ư?"

Tra Tấn Bắc nói: "Tôi nói là hoài nghi cậu à? Cậu hét cái gì? Tôi đã bao giờ hoài nghi cậu chưa?"

Lưu Khánh Vinh nói: "Vậy anh sao còn nói vấn đề xuất hiện ở ngành thiết kế của chúng tôi. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Ngành thiết kế không chỉ có một mình anh, bên trong nếu có người trộm thiết kế, cũng rất có thể. "

Tra Tấn Bắc nói: "Tiểu Vi thì chắc không bị hiềm nghi, nó không thể làm vậy. " Y mấp máy môi, nói: "Mau chóng điều tra rõ chuyện này, thằng ôn An Đạt Văn này, không ngờ công khai nã pháo về phía tôi, sự coi mình trở thành quá giang long ư?"

Khưu Phượng Tiên nói: "Cha hắn, An Đức Uyên là lão đại của tín nghĩa xã của Đài Loan, tuy rằng đã tuyên bố rửa tay không làm, nhưng sau lưng đương nhiên vẫn không thoát khỏi can hệ với xã hội đen, trước đây không lâu y thu mua 15% cổ phần của tập đoàn chúng tôi, tôi nghĩ hành vi của An Đạt Văn có tám chín phần mười là liên quan tới cha hắn. "

Tra Tấn Bắc trầm mặc, giữa Tinh Toản và Vương Triều Kim Cương có liên hệ thiên ti vạn lũ, Tinh Toản gặp chuyện không may, khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với Vương Triều Kim Cương, chẳng lẽ tất cả những gì mà An Đạt Văn làm tối nay chỉ là một bắt đầu?

Lưu Khánh Vinh tức giận nói: "Loại người này đúng là bỉ ổi. "

Tra Tấn Bắc cười lạnh nói: "Cho rằng mánh khóe như vậy là có thể đánh bại được tôi ư? Thằng ôn này quá non rồi. "


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)