Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0794

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0794: Địa tà
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương đại quan cười ha ha, Tần Thanh gắp một miếng cá bỏ vào miệng Trương Dương, rồi nhẹ nhàng nói: "Lần này đi kinh thành có thu hoạch gì không?"

Trương Dương nói: "May mà vẫn không phải là phí công chạy một chuyến, đã kết giao được mấy vị thái tử gia của kinh thành, cuối tháng này họ sẽ cùng đến đây."

Tần Thanh nói: "Thái tử gia? Đám người đó chẳng dễ dàng chăm sóc đâu."

Trương Dương nói: "Họ không phải hống hách như lời đồn đại đâu, bất cứ một nhóm người nào cũng có người xấu người tốt mà, em yên tâm đi, việc này anh sẽ xử lý thấu đáo."

Tần Thanh nói: "Công tác kiến thiết của khu đô thị mới cũng khá thuận lợi, gần đây có không ít nhà đầu tư đến để bàn về chuyện đầu tư, hầu như đa số họ chú ý vào mảng bất động sản, theo sự quy hoạch của chúng ta, trong vòng năm năm tới khu đô thị mới này có thể dung nạp cuộc sống của 100000 người dân."

Trương Dương nói: "Chỉ cần đầu tư đủ, thì việc xây dựng nhất định không có vấn đề gì."

Tần Thanh còn muốn nói gì đó nữa, nhưng chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô nhìn Trương Dương hơi ngạc nhiên, lúc này không biết còn ai đến để thăm Trương Dương?

Trương Dương nói: "Hôm nay anh về không có ai biết."

Tần Thanh ngước ngước mặt, ngụ ý bảo Trương Dương đi xem xem, cô ấy đứng dậy trốn vào trong phòng ngủ.

Trương Dương đến trước cánh cửa nhìn ra ngoài qua mắt mèo, thì nhìn thấy hai người cảnh sát đứng ở ngoài cửa. Trương Dương hơi ngạc nhiên, không để ý đến họ ngay, một người cảnh sát thấy mãi không mở cửa, liền dùng sức đập đập vào cánh cửa phòng: "Tôi biết là có người ở nhà, điều tra hộ khẩu đây." Trương Dương cũng chẳng nghĩ nhiều, bèn kéo cánh cửa, hai người cảnh sát nhìn hắn nghiêm nghị, rồi một người trong số đó nói: "Tránh ra nào!"

Trương Dương giơ tay chặn cánh cửa lại rồi nói: "Thế này là thế nào đây? Muốn tự xông vào nhà ở của nhân dân à?"

Viên cảnh sát đó chỉ vào mũi Trương Dương nói: "Anh thật thà chút cho tôi, vừa nãy có phải anh đã mua một chiếc đĩa ở dưới nhà không?"

Trương Dương vừa nghe đã ngớ người, mẹ kiếp, Đông Giang đúng là đất tà, vừa nãy Tần Thanh còn nói đến gầy đây đang làm nghiêm vụ kiểm tra văn hóa phẩm đồi trụy, không ngờ giờ đã ứng nghiệm rồi, người ta còn tìm hẳn đến hắn.

Trương đại quan đương nhiên phủ nhận: "Các anh tìm nhầm người rồi, tôi còn chẳng có đầu VCD, mua đĩa làm gì?"

"Để cho chúng tôi vào!"

Trương Dương tức giận: "Vào cái gì mà vào, có lệnh kiểm tra không?"

"Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là cứ phối hợp với công tác của chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ tố cáo anh không kết hợp với người thi hành công vụ!"

Trương Dương nói: "Mau cút đi cho tôi, nếu chọc tức tôi, thì tôi lột da các anh đó!" Trương đại quan sao có thể để ý đến hai viên cảnh sát này được, mặc dù hắn rất nổi tiếng, nhưng điều đó không có nghĩa mỗi người cảnh sát đều biết đến hắn, hai viên cảnh sát này cũng đã làm việc nhiều năm rồi, cũng được coi là đã gặp nhiều trường hợp, nên xử lý sự việc rất có kinh nghiệm, một viên cảnh sát đã sờ đến gậy điện, chỉ vào Trương Dương nói: "Mau mau quay người ra kia! Tôi nói với anh, chúng tôi chẳng phải vô duyên vô cớ đến gõ cửa nhà anh đâu, người bán đĩa đó bị chúng tôi bắt rồi!"

Trương đại quan lạnh lùng nói: "Liên quan quái gì đến tôi!"

"Anh đã mua đĩa con heo, việc làm này có nghĩa là truyền bá văn hóa phẩm đồi trụ!"

Trương Dương cười nói: "Dù là tôi có mua rồi thì cũng đã làm sao? Tôi để cho mình thưởng thức không được à? Mẹ kiếp, đây cũng là truyền bá sao? Hai các anh hùng hùng hổ hổ cái khỉ gì? Tự nhìn vào lương tâm mình mà trả lời xem, các anh đã từng xem chưa?"

"Anh..."

"Anh cái gì mà anh? Có phải đám cảnh sát các anh ăn no rồi rửng mỡ không? Có thời gian thì mau đi giữ gìn trật tự trị an xã hội đi, bắt thêm mấy thằng ăn cắp ăn trộm đó, bắt thêm mấy thằng lưu manh đầu đường xó chợ đó, các anh để ý đến loại công dân sống và làm việc theo pháp luật như tôi làm gì?"

"Quay người ra!" Viên cảnh sát đó cầm gậy điện xông lên, gã đã bị Trương Dương chọc tức, muốn dùng biện pháp mạnh với hắn.

Trương Dương giơ chân, đã đá viên cảnh sát đó ra ngoài, viên cảnh sát đó hự một tiếng, rồi ngã rầm xuống đất, một viên cảnh sát còn lại thấy tình hình không ổn, cũng xông đến, bị Trương Dương tát một tát lên mặt, làm cho đầu óc quay mòng mòng, nguyên nhân làm cho Trương đại quan tức giận là tên cảnh sát này không biết chọn thời điểm gì hết, vốn dĩ là một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, và một đêm lãng mạn, giờ đây lại bị hai tiểu tử này phá hỏng hoàn toàn.

"Anh dám đánh cảnh sát à..." Một viên cảnh sát giơ tay ra nắm lấy gậy điện của gã, lại bị Trương Dương đá một nhát vào lưng, làm cho gã không thể nào hồi lại được.

Trương Dương chỉ vào hai người họ rồi mắng: "Mau cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt!"

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hai viên cảnh sát rõ ràng không lượng đúng sức chiến đấu của Trương Dương, hai tên bò dậy, rồi chui vào trong thang máy chạy mất.

Họ vừa đi xong, Tần Thanh đã đi ra ngoài, cô lè lè lưỡi với Trương Dương, rồi thấp giọng nói: "Đã sớm bảo anh đừng mua thứ đó, giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện rồi phải không?"

Trương đại quan thật là oan uổng, hôm nay hắn mua đĩa phim tử tế, đâu có phải là phim con heo, hắn chỉ cầu thang máy rồi nói: "Em đi trước đi, anh để lại để xem chúng còn làm trò gì nữa."

Tần Thanh thở dài, cô cần túi xách rời khỏi, trước khi đi còn nói với Trương Dương: "Mau tìm quan hệ đi, nói rõ ràng chuyện này ra, đừng làm cho to chuyện."

Trương Dương cười nói: "Anh biết rồi." Nhìn bóng dáng yêu kiều của Tần Thanh, Trương đại quan nuốt một ngụm nước bọt, vốn dĩ hắn định hôm nay phải thưởng thức chủ nhiệm Tần, một buổi tối rõ đẹp đẽ giờ đã bị đám cảnh sát phá hỏng.

Khi Tần Thanh lái xe rời đi khỏi bãi đỗ xe, thấy mấy chiếc xe cảnh sát lục tục kéo đến, cô thầm thở dài một hơi, ròi cầm điện thoại gọi cho Trương Dương: "Ở dưới này có rất nhiều cảnh sát kéo đến."

Trương Dương nói: "Anh đánh cảnh sát, họ làm sao có thể nguôi được, em đừng lo, vừa nãy anh đã gọi điện cho Loan cục rồi, anh ấy sẽ giúp anh xử lý chuyện này, em đừng lo cho anh nữa."

Tần Thanh lại nhìn thấy một chiếc xe nhỏ dừng ở một bên, bên trên viết chữ đài truyền hình Đông Giang, cô liền chau chau mày, vội vàng lái xe rời đi, nhắc nhở Trương Dương rằng, người của đài truyền hình cũng đã đến rồi.

Trương Dương đứng ở ban công nhìn đám xe cảnh sát xuất hiện ở phía dưới, việc này thật khác thường, đài truyền hình sao lại đến nhanh như vậy? Hắn đã mua một chiếc đĩa, mà cảnh sát đã đến ngay rồi, trong chuyện này liệu có sự sắp đặt gì hay không, chẳng lẽ đám người này đã bày cục sẵn để hãm hại hắn ư? Thấy chiếc xe Jeep của Tần Thanh an toàn rời đi, trong lòng Trương Dương không còn nghi kị gì nữa, hắn vất chiếc đĩa vừa mua lên bàn, rồi kéo cửa phòng ra, ngồi trên sô pha phòng khách đợi đám cảnh sát đó đến.

Trương đại quan đánh cảnh sát không phải là sự bộp chộp kích động nhất thời, nếu không đánh cho hai viên cảnh sát chạy đi, thì Tần Thanh làm sao thoát thân thuận lợi được? Hắn càng nghĩ càng thấy việc này kì lạ, hôm nay hắn muốn xem xem, ai dám kiểm tra hắn?

Bốn viên cảnh sát có mang theo đạn thật xông vào, nhìn thấy cửa phòng không đóng liền ngớ ngưởi ra, Trương đại quan ngồi trên ghế sô pha, vẫn mặc chiếc áo choàng sau tắm, nheo nheo mắt nhìn họ: "Đến rồi à, đã mang lệnh kiểm tra đến chưa?"

Mấy người cảnh sát anh nhìn tôi tôi nhìn anh, họ chưa từng gặp phải cảnh tượng này bao giờ, người này là ai chứ? Sao lại kiêu ngạo vậy? Phóng viên của đài truyền hình cũng đã đến đây rồi, đúng là phóng viên, con mắt của họ cao hơn đám cảnh sát này nhiều, khi phóng viên đó nhận ra người ngồi trong phòng là Trương Dương, sợ đến độ vội vàng che đi chiếc máy ảnh, người đang chụp ảnh hỏi: "Sao thế?"

Viên phóng viên đó ho khan một tiếng, rồi thấp giọng nói: "Việc này không liên quan gì đến chúng ta!"

Trương đại quan gần đây không ít cơ hội lộ mặt trên ti vi, đa số phóng viên đã rất quen thuộc với gương mặt này của hắn.

Trương Dương nói: "Phóng viên cũng đến rồi à, vào đây đi, chụp ảnh đi! Chụp hết đám cảnh sát không có lệnh kiểm tra mà đã xông vào nhà dân này lại cho tôi, tôi muốn xem xem, Đông Giang này có còn là nơi có pháp luật nữa không?"

Một viên cảnh sát đứng dậy cầm chiếc đĩa đặt ở trên bàn, lắc lắc với Trương Dương: "Đây là cái gì?"

Trương Dương nói: "Là phim bình thường, tôi còn chưa kịp xem!"

Viên cảnh sát đó nhìn chiếc đĩa, vỏ ngoài đúng là phim bình thường, rồi nói với viên cảnh sát đứng sau: "Kiểm tra đi!"

Ba viên cảnh sát đi vào, rồi bắt đầu lục soát ở khu vực gần loa.

Trương Dương nói: "Này, các anh có lệnh khám không?"

Viên cảnh sát đó lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: "Anh đã tàng trữ văn hóa phẩm đồi trụy, giờ còn công khai đánh người thi hành công vụ, chuẩn bị ngồi tù đi là vừa."

Trương Dương gật đầu, rồi nói với người phóng viên ngoài cửa:

"Đồng chí phóng viên, vào đây, vào đây, chụp lại đi, chụp lại hết cho tôi."

Thái độ của người phóng viên dở khóc dở cười, đã nhận ra Trương Dương, dù là cho gã thêm một lá gan gã cũng không dám chụp.

Tủ loa của Trương Dương quả nhiên đã tìm thấy mấy chiếc đĩa phim con heo, có chiếc đĩa Vân Trung Mạn Bộ của Trương Dương mua lần trước, còn có mấy chiếc đĩa là của Viên Ba để lại, thậm chí Trương Dương còn không biết, muốn kiểm tra rất đơn giản, cảnh sát ngay lập tức mở đĩa tại hiện trường, Trương đại quan cũng xem cùng, như không có chuyện gì xảy ra.

*****

Một viên cảnh sát không chịu nổi liền khích bác hắn: "Vẫn chưa xem đủ à."

Trương Dương nói: "Các anh đúng là giỏi thật đấy, vừa nhìn đã biết chiếc nào là phim đen, chiếc nào không, đến tôi còn chưa xem nữa là." Hắn bắt đầu cảm thấy sự việc này có phần kỳ lạ, chiếc đĩa Vân Trung Mạn Bộ có một chiếc là do người bán hàng cho nhầm, hắn không biết nên mùa về, hắn đặt trong đống đĩa kín như vậy, họ vẫn có thể tìm ra, hình như đã biết việc này từ trước vậy, chẳng lẽ họ lại biết trước thật sao?

"Đừng nói nữa, anh chuẩn bị ngồi tù đi!'

Lúc này cục trưởng công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn cũng bước vào cùng đồn trưởng đồn cảnh sát địa phương, sắc mặt của Loan Thắng Văn xanh lét, đồn trưởng đồn cảnh sát sợ hãi, Loan Thắng Văn thầm chửi tiểu tử Trương Dương thật là khốn nạn, cứ cách một thời gian là lại gây chuyện.

Một viên cảnh sát đã kiểm tra ra chứng cứ, tưởng rằng lần này nhất định định tội được Trương Dương, cần chiếc đĩa con heo đó đến trước mặt đồn trưởng: "Lưu sở, đã tìm thấy rồi, tổng cộng có 5 chiếc đĩa đen."

Đồn trưởng đồn cảnh sát không ngừng đưa mắt với hắn, đáng tiếc viên cảnh sát này không thể nhận ra điều gì.

Loan Thắng Văn giơ tay cầm lấy mấy chiếc đĩa đó, gã nhìn rồi nói: "Loạn Thế Giai Nhân, đây chẳng phải là phim Mỹ sao? Còn giành được giải Oscar nữa? Tôi cũng xem rồi, có vấn đề gì không?"

Đám cảnh sát ở đó đều ngớ người, nhưng Loan cục có ý gì, họ đều hiểu cả, chắc chắn vị Loan cục này đến là để giải vây.

Lúc này đám cảnh sát mới chú ý đến sắc mặt của đồn trưởng của họ, thấy đồn trưởng mặt tái xanh tái mét, mọi người đều hiểu, hôm nay gây phiền phức rồi.

Trương Dương nói: "Loan cục, anh đến rồi à, cảnh sát của các anh phá án đều không cần lệnh à?"

Loan Thắng Văn nhìn căn phòng lộn xộn, liền chau chau mày, gã tức giận nói: "Ai bảo các anh xông vào đây thế?"

Một viên cảnh sát trả lời đầy tủi thân: "Anh ta mở cửa, chúng tôi mới vào!"

Trương Dương nói: "Tôi mời các anh vào rồi à? Tôi mời các anh vào để lật loạn hết đồ của tôi lên rồi à?'

Loan Thắng Văn nói: "Làm bừa! Lưu Chí Đường, anh quản lý cấp dưới của mình thế nào vậy?"

Đồn trưởng đồn cảnh sát Lưu Chí Đường mặt đau khổ, xem ra như sắp khóc đến nơi rồi vậy, nếu như gã biết rằng hôm nay điều tra đúng vị ông cố này, thì dù thế nào gã cũng không chọc phải cái tổ ong này. Đến tận khi Loan Thắng Văn xuất hiện, gã mới biết thân phận của Trương Dương, theo đăng ký hộ khẩu, hộ khẩu ở đây cũng không phải là Trương Dương. Mấy việc cùng một lúc xảy ra, mới gây ra chuyện lần này.

Trương đại quan thì lại tưởng rằng đây là một lần sự kiện Ô Long nữa, vừa nãy mới mua mấy chiếc đĩa phim, còn chưa kịp xem, cảnh sát đã tìm đến rồi, mặc dù người bán hàng đó biết hắn sống ở khu chung cư này, nhưng làm sao biết được địa chỉ chính xác của Trương Dương? Dù là cảnh sát có thần thông quảng đại đến mấy, nhưng ai là người gọi đám phóng viên đó đến? Thật sự trên đời không thiếu những chuyện trùng hợp, nhưng chuyện ngày hôm nay thì lại trùng hợp một cách quá đáng.

Loan Thắng Văn ngụ ý đám cảnh sát đó đi ra ngoài, mấy vị phóng viên đài truyền hình còn chạy nhanh hơn cả cảnh sát, ai cũng nhận ra sự việc có gì bất ổn, Trương đại quan nếu như bị chọc tức, thì ai ở gần người ấy sẽ đen đủi.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Loan Thắng Văn vất hết đám đĩa đen lên trên bàn, rút ra một hộp thuốc lá, châm một điếu, hút một hơi, ánh mắt nhìn về phía bàn ăn cơm, với kinh nghiệm hình sự lâu năm của gã, Loan Thắng Văn đã ngay lập tức nhận ra rằng, người ăn cơm hôm nay không chỉ có một người, nhìn thấu sự việc này, Loan Thắng Văn không khó để giải thích tại sao Trương Dương lại động thủ đánh đám cảnh sát đó, không phải là do hắn thô lỗ, càng không phải là do hắn nghiện đánh cảnh sát. Mà là hắn đã tạo điều kiện cho một người khác rời khỏi hiện trường. Với những hiểu biết của Loan Thắng Văn với Trương Dương, người vừa ăn cơm với hắn lúc vừa rồi, chắc chắn là một người phụ nữ. Nhìn thấu việc đó nhưng không thể nào nói ra, Loan Thắng Văn không những là một cảnh sát, mà còn là một quan chức đã sống và làm việc nhiều năm trên quan trường, gã và Trương Dương không ai nói gì hết, Trương Dương về đến trước bàn ăn, cầm đến hai bát rau, rồi lấy một chiếc đũa sạch, lấy chai Thanh Giang Đặc Cống đó, rót cho Loan Thắng Văn một cốc, rồi cũng rót cho mình một cốc.

Loan Thắng Văn nói: "Tôi không uống rượu!"

Trương Dương nói: "Có phải đang trong giờ làm việc đâu!"

Loan Thắng Văn không nói gì nữa, cầm cốc rượu lên nhấm một ngụm, rồi nhìn vào mấy chiếc đĩa trên bàn nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?"

Trương Dương nói: "Nếu như người khác cố ý tìm ra lỗi của anh, thì thế nào cũng sẽ tìm được cơ hội, nếu tôi nói có người cố ý hãm hại tôi, thì anh liệu có tin không?"

Loan Thắng Văn nói: "Tôi không biết chuyện này."

Trương Dương cười nói: "Tôi không nghi ngờ anh."

Loan Thắng Văn nói: "Bên đồn cảnh sát cũng không mấy hiểu rõ về tình hình ở đây."

Trương Dương nói: "Loan cục, anh không cảm thấy sự việc này rất kỳ lạ sao?"

Loan Thắng Văn đương nhiên hiểu được chuyện này có điều gì đó bất thường, nhưng là người lãnh đạo của đám cảnh sát này, gã không tiện thừa nhận, Loan Thắng Văn nói: "Anh cũng đừng giả vờ không biết nữa, đương yên đương lành, anh đi mua đĩa đen làm gì, giờ đây toàn tỉnh đang làm gắt gao việc truy lùng văn hóa phẩm đồi trụy, anh mua đĩa đen chính là cố ý phạm tội rồi."

Trương Dương nói: "Được, kể cả tôi có xem ở nhà tôi, thì động chạm đến ai cơ chứ? Đám cấp dưới của anh còn chẳng có lệnh khám nhà, mà đã xông vào nhà dân rồi, còn có vương pháp hay không?"

Loan Thắng Văn nói: "Thôi, người không biết không có tội." Sau khi nói ra câu này, gã ngay lập tức cảm thấy khó xử, rõ ràng lý lẽ không đứng về phía Trương Dương, việc này nếu như xảy ra trên người người bình thường, thì ít nhất cũng phải phạt tiền.

Trương Dương nói: "Tôi thật là chán đấy, cảnh sát các anh hành động luôn luôn có sự phối hợp của phóng viên sao? Sự việc tối nay không chỉ đơn giản là lùng sục văn hóa phẩm đồi truy đụng không, rõ ràng là đang bày trò hại tôi."

Loan Thắng Văn cười hà hà nói: "Làm gì nghiêm trọng như vậy chứ?" Gã đặt chén rượu xuống bàn: "Trương Dương, sự việc ngày hôm nay kết thúc ở đây nhé, không cần phải để cho tất cả mọi người đều biết."

Trương Dương cười nói: "Làm cho tất cả mọi người đều biết có lợi gì với tôi chứ? Một cán bộ nhà nước trốn ở nhà xem băng đen à? Làm vậy chẳng phải rất mất mặt sao?"

Loan Thắng Văn nói: "Vậy thì việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không có vậy."

Trương Dương nói: "Không nói ra ngoài cũng được, nhưng có điều việc này chẳng lẽ lại không điều tra rõ ràng sao? Loan cục, chúng ta đã quen nhau không phải một hai ngày, sự việc tối nay anh hãy điều tra rõ cho tôi, có phải là có người đang cố tình gây chuyện không?"

Loan Thắng Văn nói: "Anh yên tâm đi, những việc thế này sẽ không xảy ra nữa đâu."

Lúc này Loan Thắng Văn đã gần như tìm ra dấu vết của chuyện này, gã không ở lại quá lâu, uống xong cốc rượu đó rồi rời khỏi chỗ ở của Trương Dương, đến dưới lầu, thấy đồn trưởng Lưu Chí Đường vẫn đứng ở đó đợi gã, mặt khổ hạnh, Loan Thắng Văn đương nhiên không thể có thái độ gì tốt với gã, kéo cửa xe ngồi vào trong, Lưu Chí Đường vội vàng vào theo, không ngớt kêu khổ: "Loan cục, tôi thật sự không biết chủ nhiệm Trương ở đây, người khác báo án, tôi lịa không thể không đến."

Loan Thắng Văn nói: "Phóng viên đài truyền hình là thế nào? Đồn cảnh sát các anh liên hợp hành động với bên đài báo từ bao giờ thế?"

"Cái này..."

Loan Thắng Văn nói: "Người bán đĩa đó cũng là do anh sắp xếp đúng không?"

Lưu Chí Đường vội vàng lắc đầu: "Không đâu, không đâu, Loan cục, tôi có thể hứa trước huy hiệu cảnh sát của mình, tôi tuyệt đối không làm như vậy."

Loan Thắng Văn lạnh lùng nhìn Lưu Chí Đường, làm cho gã không thể không cúi thấp đầu, Lưu Chí Đường nói lí nhí: "Loan cục...Tôi thật sự không làm chuyện này..."

Loan Thắng Văn nói: "Lần này thành phố đang làm ầm ỹ vụ quét văn hóa phẩm đồi trụy, có phải là nhiệm vụ khó khăn, anh sợ hoàn thành không nổi chỉ tiêu cho mình không? Vì vậy nên đã nghĩ ra chiêu này để câu cá?"

Lưu Chí Đường nói: "Loan cục, tôi không làm như vậy!" Đầu tên này đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

Loan Thắng Văn nói: "Lưu Chí Đường, đừng nói với tôi tất cả những việc xảy ra trong tối hôm nay đều là một sự trùng hợp, muốn múa rìu qua mặt tôi à, anh không đủ bản lĩnh đó đâu."

Lưu Chí Đường nói: "Loan cục, thật sự là có người báo án nên tôi mới đây."

"Ai vậy?"

"Tôi không biết!"

"Phóng viên là do ai tìm đến?"

Lưu Chí Đường lắc đầu nói: "Tôi không biết, lúc mới bắt đầu tôi chỉ phái hai viên cảnh sát đến, kết quả đã bị anh ta đánh, vì vậy chúng tôi mới ra quân tập thể, đến khi chúng tôi đến khu chung cư này, thì đã phát hiện ra xe của đài truyền hình đến nơi rồi, tôi nghĩ có lẽ là người báo án đó đã thông báo cho họ."

Loan Thắng Văn nói: "Anh không biết người báo án là ai sao?"

Lưu Chí Đường nói: "Lưu cục, tôi thề, tôi không biết!"

Loan Thắng Văn nói: "Tôi tin anh một lần này, chút nữa anh đưa người bán đĩa đó đến phân cục, tôi muốn xem xem ai là người gây ra trò này."

Sắc mặt của Lưu Chí Đường càng trở nên khó coi, gã cắn cắn môi, rồi cuối cùng thất vọng nói: "Kỳ Phong..."

Loan Thắng Văn nhăn nhăn mặt, gã chầm chậm gật đầu rồi nói: "Rất hay, sự việc ngày hôm nay anh biết nên làm thế nào rồi đấy."

*****

Lưu Chí Đường không hiểu nhìn Loan Thắng Văn, gã thật sự không biết nên làm thế nào.

Thấy tên này ngộ tính kém như vậy, Loan Thắng Văn ngay lập tức tức giận: "Việc này nếu như đồn ra ngoài, thì anh đừng nghĩ đến việc làm công việc này nữa, giờ đây thì cút đi cho tôi!"

Lưu Chí Đường vội vội vàng vàng bước xuống xe, không cẩn thận, đầu gã bị đập vào xe, rất đau.

Loan Thắng Văn lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Kỳ Sơn:

"Kỳ Sơn, tôi nghĩ anh nên nói chuyện tử tế với em trai của anh."

Trương Dương đứng ở trên ban công nhìn thấy điệu bộ khổ sở của Lưu Chí Đường, hắn cảm thấy tức cười, hắn chẳng tin sự việc hôm nay là một việc ngẫu nhiên, chắc chắn Loan Thắng Văn sẽ xử lý tốt việc này.

Lúc này Tần Thanh gọi điện thoại đến, cô đã về đến nhà, cô quan tâm xem Trương Dương có xảy ra chuyện gì hay không.

Trương Dương cười nói: "Không sao, Loan cục đã đuổi đám người đó đi rồi."

Tần Thanh không chịu nổi liền mắng: "Anh hãy nhớ lấy, về sau đừng mua những thứ này nữa."

Trương đại quan thở dài nói: "Anh sống lương thiện, anh thật sự không mua đĩa đen, là có người cố ý hãm hại anh. Đám cảnh sát này vừa vào phòng đã xông về chiếc đĩa Vân Trung Mạn Bộ, họ làm sao biết rõ ràng như vậy chứ?"

Tần Thanh nghe hắn nói như vậy, cũng cảm thấy đây là một cái bẫy, như vậy, có người đã để ý đến Trương Dương, không biết chừng ngay cả việc cô ấy ra vào chỗ ở của Trương Dương cũng bị người khác để ý đến, cô liền nói nhỏ:

"Xem ra về sau em không tiện đến chỗ anh nữa rồi."

Trương Dương nói: "Nếu như để anh điều tra ra ai đang hại anh, thì anh quyết không tha cho hắn ta."

Tần Thanh liền khuyên: "Thôi, đâu có gây ra chuyện gì lớn, anh cứ truy cứu làm gì? Đi một ngày đàng học một sàng khôn, về sau anh để ý là được rồi."

Trương Dương nói: "Đúng rồi, gần đây có phải thành phố muốn phân nhà không? Anh phải đi xin một căn mới được."

Tần Thanh nói: "Điều kiện của anh đủ rồi đấy, có lẽ là phải bỏ ra 50000 tệ."

Trương Dương nói: "50000 thì 50000, nhân cơ hội phân nhà phân đất lần này, chúng ta đều đi xin một căn, tốt nhất là ở đối diện nhau, về sau ra ra vào vào cũng tiện hơn."

Tần Thanh đương nhiên hiểu hắn muốn nói gì, liền mắng: "Anh thật sự muốn cả nơi này biết à? Anh đừng nghĩ linh tinh nữa, anh hãy suy nghĩ trước làm thế nào xử lý tốt công tác ở khu đô thị mới đi." Đến cấp bậc như của Trương Dương bây giờ, muốn phân một căn hộ đương nhiên không có vấn đề gì, ngày hôm sau khi hắn đi làm liền tìm đến chủ nhiệm quản ủy hội(ủy viên quản lý: chủ yếu chỉ một nhóm người đảm nhận một vài chức trách quản lý nào đó trong tổ chức)) Lưu Bảo Toàn, Lưu Bảo Toàn là một trong những thành viên của ủy viên phân nhà đất, vừa nghe đến việc phân nhà đất, liền cười nói:

"Chủ nhiệm Trương, anh đến muộn quá rồi, việc này đã gần như quyết định xong rồi, những căn nhà đẹp hầu như không còn ữa."

Trương Dương nói: "Thế là thế nào? Không còn phần của tôi nữa à? Giờ đây tôi cũng đâu có hộ khẩu."

Lưu Bảo Toàn nói: "Không phải không có phần của anh nữa, lần này đủ nhà, những đồng chí đủ điều kiện đều có thể phân được nhà, nhưng những khu đẹp nhất trong thành phố đã không còn danh sách nữa, Phù Dung Viện ở phía đông vẫn còn chỗ, có điều những căn còn lại hầu như là căn cao nhất, bảy tầng và một tum, tầng dưới rộng khoảng 90 mét vuông, tầng trên rộng khoảng bốn năm mươi mét, hơi cao, mà lại không có thang máy."

Trương Dương nói: "Cao một chút cũng được, tôi không sợ phải leo thang!"

Lưu Bảo Toàn đưa cho hắn một tờ đăng ký, thật ra Lưu Bảo Toàn cũng đã xin nhà, lần này gã lấy được tầng bốn.

Trương Dương điền xong đơn rồi nói: "Bao giờ thì có chìa khóa vậy?"

Lưu Bảo Toàn không nhịn nổi cười nói: "Này chủ nhiệm Trương, anh cũng thật là gấp gáp quá đi, hiện tại nhà vẫn còn chưa hoàn thành xong, đang làm công tác trồng cây trong khu chung cư, bước đầu tính toán tầm tết sẽ xong phòng, còn nữa, những đơn xin cấp nhà này còn phải báo lên trên để phê chuẩn nữa, đương nhiên với cấp bậc của anh sẽ không có bất cứ vấn đề gì."

Trương Dương nói: "Giờ đây tôi đều thuê nhà của người khác ở cả, đi đi về về không tiện."

Lưu Bảo Toàn nói: "Anh cố dùng tạm một thời gian đi, đợi nhà xây xong chúng tôi sẽ thông báo cho anh ngay."

Trương Dương cảm thấy thái độ của Lưu Bảo Toàn với hắn đã tốt hơn rất nhiều. Người ta lễ độ với hắn, hắn đương nhiên cũng không thể nào sầm sầm mặt được, liền cười nói: "Chủ nhiệm Lưu để ý giùm nhé."

Lưu Bảo Toàn nói: "Còn một việc nữa, theo quy định của chúng tôi, người có hai vợ chồng cùng làm trong đơn vị nhà nước phải nộp 25000 để mua, còn như anh chỉ có một mình thì là 50000, anh chuẩn bị tiền trước đi nhé."

Trương Dương gật đầu, giờ đây hắn muốn mình có một cái ổ riêng, tầng trên cùng thì tầng trên cùng vậy, chút nữa về bảo Tần Thanh cũng xin một tầng trên cùng, buổi tối ra ngoài gặp nhau cũng tiện hơn, Trương đại quan đã bắt đầu nghĩ về cuộc sống tốt đẹp không lâu sau của mình.

Lưu Bảo Toàn dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không tiện mở miệng.

Trương Dương nhận thấy ý của gã: "Chủ nhiệm Trương, có phải anh có chuyện gì không?"

Lưu Bảo Toàn gật đầu, gã thở dài rồi nói: "Chủ nhiệm Trương, anh có biết chuyện Chu Sơn Hổ theo đuổi con gái nhà tôi không?"

Trước đó Trương Dương từng gặp Chu Sơn Hổ và Lưu Hi Đình cùng đi xem phim, biết rằng hai người họ có lẽ có chuyện gì với nhau, có điều gần đây Trương Dương đi khắp mọi nơi, cũng không để ý đến việc này, liền cố ý ngạc nhiên: "Hai người họ ấy à?" Sau đó hắn lắc đầu nói: "Không thể nào!"

Lưu Bảo Toàn nói: "Mấy ngày hôm nay tối nào Tiểu Đình cũng ra ngoài hẹn hò, tôi sợ rằng nó qua lại với mấy người xấu, vì vậy nên đã ngầm đi theo, kết quả, không ngờ Chu Sơn Hổ đang hẹn với nó."

Trương Dương nói: "Thật sao?"

Lưu Bảo Toàn gật đầu nói: "Thật đó, chủ nhiệm Trương, anh có thể nói với Chu Sơn Hổ một tiếng giùm tôi không, hai đứa thật sự không thích hợp!"

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lưu, giờ đây người ta luôn nói rằng phải để yêu đương được tự do, sự việc này tôi không thích hợp ra mặt ngăn cản đâu, phải không?"

Lưu Bảo Toàn nói: "Nhưng hai đứa nó thật sự không hợp với nhau!"

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lưu, có thích hợp hay không ông không quyết định được, và tôi cũng không quyết định được, nên để cho họ tự quyết định thôi."

Lưu Bảo toàn nói: "Chu Sơn Hổ có hộ khẩu ở nông thôn, chưa từng học hết cấp ba, Tiểu Đình nhà chúng tôi là sinh viên đại học."

Trương Dương thầm nói, cái đại học của khuê nữ nhà ông đang theo học cũng đâu có phải là đại học chính quy, chỉ là đại học tầm thấp mà thôi, có điều sự việc này hắn không thể nào tiện nói ra được, Trương Dương liền nói: "Chủ nhiệm Lưu, việc này ông hãy tìm người khác đi, tôi thật sự không tiện nói đâu." Nói rồi hắn đứng dậy cáo từ.

Trương Dương về phòng làm việc của mình, vừa ngồi chưa ấm chỗ, đã thấy Thường Lăng Phong bước vào. Xem ra tâm trạng của Thường Lăng Phong khá tốt, trên mặt còn cười tươi, Trương Dương nheo mắt nói: "Thế nào? Xem ra tâm trạng của anh tốt nhỉ!"

Thường Lăng Phong cười, ngồi xuống đối diện Trương Dương: "Tôi nghe nói anh đã đi xin được cấp nhà sao?"

Trương Dương nói: "Vốn dĩ tôi cũng không định làm như vậy đâu, tôi là muốn nhường cơ hội cho người khác kìa, nhưng tôi nghe nói lần này nhà rất nhiều, nếu như tôi không lấy một căn, thì thật là dễ dàng cho đám gia đình cán bộ quốc gia kia quá."

Thường Lăng Phong cười hà hà nói: "Anh là cán bộ cấp chính sở, đủ điều kiện rồi."

Trương Dương nói: "Anh và Chương Duệ Dung thế nào rồi?"

Nghe hắn nói đến chuyện này, Thường Lăng Phong tỏ ra ngại ngần, ho một tiếng rồi nói: "Đang trong thời gian làm việc, chúng ta có thể nói những chuyện không liên quan vậy sao?"

Trương Dương nói: "Tôi là lãnh đạo của anh, tôi nói với anh điều gì, thì anh phải trả lời điều đó, thế nào, gần đây có thấy tình cũ không rủ cũng tới không?"

Thường Lăng Phong nói: "Vẫn vậy thôi!"

Trương Dương nói: "Lăng Phong, không phải tôi nói anh, khi muốn chinh phục phụ nữ thì phải kiên quyết quyết đoán, không bao giờ được phép do dự."

Trên mặt Thường Lăng Phong hơi đỏ, gã là người hướng nội, không bao giờ nói được những lời này ra, gã ngắt lời Trương Dương: "Anh đừng có hỏi chuyện tôi nữa, tôi đến là để báo cáo công việc với anh đó."

Trương Dương nói: "Nếu so sánh với công việc, thì tôi còn quan tâm đến cuộc sống của anh hơn, Lăng Phong, lần này tôi đã mang cơ hội đến cho anh, khi cần tiến lên thì phải tiến lên, chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì Chương Duệ Dung sẽ không bao giờ thoát được khỏi tầm tay của anh nữa."

Thường Lăng Phong thấy tên này càng nói càng quá đáng, thật là dở khóc dở cười: "Tối nay ban chiêu thương có một cuộc liên hoan hữu nghị, đã gửi lời mời cho chúng ta, anh có đi không?"

Trương Dương nói: "Anh đi đi."

Thường Lăng Phong nói: "Tối nay tôi đã hẹn Chương Duệ Dung đi xem phim rồi."

Trương Dương cười nói: "Cơ hội đến rồi đó, xem phim là một cơ hội tối, tắt đèn tối om, mắt dán vào màn hình, anh đừng để tay mình thừa thãi nhé."

Thường Lăng Phong thật sự không chịu nổi hắn, liền chắp tay nói: "Anh tha cho tôi đi, tôi gọi anh một tiếng thầy có được không? Thầy Trương à, tôi đã để giấy mời trên bàn rồi, anh đừng quên nhé."

Trương Dương dặn dò gã: "Thời khắc quan trọng nhớ phải ra tay đó."

Thường Lăng Phong chạy khỏi phòng làm việc của hắn, vừa đúng lúc Thường Hải Tâm mang một tập văn kiện đến tìm Trương Dương ký tên, thấy Thường Lăng Phong mặt đỏ đi ra, lại nghe thấy câu cuối cùng của Trương Dương, cô nhìn bóng của Thường Lăng Phong hơi ngạc nhiên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)