← Ch.0821 | Ch.0823 → |
Trần Thiệu Bân cười rồi nói: "Hay là, cô bỏ chút thời gian ra để hỏi giúp tôi, người đó tên là Ông Lương Vũ, là phú ông của Singapore, trong tay có hai công ty lớn là công ty Sáng Kiến Đầu Tư và Hoàn Vũ Đầu Tư, gần đây đang thu thập lượng tiền lớn, chuẩn bị đầu tư vào bất động sản ở Hồng Kong."
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi chưa nghe anh tôi nhắc đến người này lần nào."
Trần Thiệu Bân không tin những lời Kiều Mộng Viện nói, cho rằng cô đang cố ý che giấu, gã tiếp tục nói: "Năm 97 sắp sửa đến rồi, sự kiện lớn về chính trị cũng có nghĩa sẽ mang lại cơ hội tốt cho việc làm ăn, Ông Lương Vũ là một cao thủ vận hành tư bản."
Kiều Mộng Viện nói: "Không sai, khi chính trị thay đổi sẽ tiềm ẩn nhiều cơ hội khác nhau, nhưng thường trong lúc này, sự mạo hiểm cũng rất lớn, tôi luôn cho rằng, làm ăn phải làm cho chắc chắn, những việc quá mạo hiểm tôi sẽ không làm."
Trần Thiệu Bân nói: "Mỗi người đều có tiêu chuẩn về sự mạo hiểm riêng, và sức chịu đựng mạo hiểm của mỗi người cũng không giống nhau."
Trương Dương nói: "Tôi không hiểu gì về việc làm ăn, nhưng Trần Thiệu Bân, anh cũng đừng tham lam quá, khó khăn lắm mới trở thành những người giàu lên trước, có chút tiền làm những việc ăn chắc mặc bền thì hơn, đừng làm việc vận hành tư bản, không tin tưởng được đâu."
Trần Thiệu Bân nói: "Anh yên tâm đi, người có thể lừa được tôi vẫn chưa xuất hiện đâu." Sau khi tên này giàu lên, lòng tự tin cũng tăng lên nhanh chóng.
Kiều Mộng Viện nói: "Những mảnh đất bán ở Hải Nam trước kia thật sự đã làm cho một số người giàu lên, nhưng mấy năm gần đâu bọt xà phòng đã vỡ, có lẽ anh không biết, ở đó còn bao nhiêu đất để không, có bao nhiêu tòa nhà để trống, có bao nhiêu công trình có đầu mà không có đuôi, giờ đây hiện tượng này không có khả năng thay đổi theo hướng tốt."
Trần Thiệu Bân nói: "Cái cốt lõi của vận hành tư bản không phải là ở thực thể, mà là ở thời cơ, nếu như anh là người nắm được thời cơ, thì anh sẽ thắng lợi, nếu như anh là người ăn theo, cũng chẳng sao, chỉ cần anh không phải là người cuối cùng, thì cũng sẽ có lợi nhuận lớn dành cho anh."
Kiều Mộng Viện nói: "Khi thị trường bất động sản ở Hải Nam xảy ra vấn đề, chẳng ai ngờ rằng mình sẽ là người ăn theo cuối cùng đâu." Trần Thiệu Bân cụng ly với Trương Dương, uống nửa cốc rồi nói: "Thị trường bất động sản ở Hải Nam đang đi xuống, nhưng anh của cô sau khi đến Hải Nam cũng đã giành được nguồn lợi lớn từ trong đó, có lẽ cô không biết, nguồn tiền của anh ta đã tăng lên gấp nhiều lần mấy năm gần đây." Kiều Mộng Viện cười điềm đạm: "Sự việc của anh tôi tôi không rõ lắm, tôi cũng chẳng bao giờ hỏi về vấn đề làm ăn của anh ấy." Cô ngáp một hơi, xem chừng đã hơi buồn ngủ, rồi cười xin lỗi họ: "Xin lỗi, tôi phải về đây." Cô không muốn nói quá nhiều về vấn đề của anh mình.
Trương Dương nói: "Để tôi tiễn!" Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: "Gần thế này, không cần anh tiễn đâu, các anh lâu lắm rồi không gặp nhau, nhất định có rất nhiều việc muốn nói chuyện riêng, tôi không làm phiền các anh nữa." Cô vẫy vẫy tay về phía Trần Thiệu Bân.
Đến khi Kiều Mộng Viện đi khỏi, Trương Dương nói: "Tiểu tử nhà cậu nói năng chú ý một chút, trước mặt Kiều Mộng Viện đừng nói về chuyện của anh cô ấy."
Trần Thiệu Bân cũng nhận ra Kiều Mộng Viện không muốn nói đến vấn đề này. Gã thấp giọng nói: "Kiều Bằng Cử lợi hại lắm, có lẽ anh không biết, anh ta và Ông Lương Vũ đã cùng nhau hợp tác khống chế một miếng đất, quay đi quay lại đã kiếm được bảy trăm triệu, nếu như nói là mấy năm trước thị trường bất động sản ở Hải Nam còn nóng thì thôi, nhưng giờ đây với tình hình thế này, mà họ cũng có thể làm được như vậy, thật đáng để người ta khâm phục."
Trương Dương nói: "Anh ghen tị rồi à, nhìn thấy người ta kiếm được nhiều tiền vậy trong lòng không thoải mái đúng không?"
Trần Thiệu Bân cười nói: "Nếu như nói là không thoải mái, thì đúng là có hơi một chút, nhưng người ta có bối cảnh gì cơ chứ, chính sách quốc gia có biến động gì, nhất định họ biết trước chúng ta, có câu nói thế nào ấy nhỉ? Nước sông Xuân Giang ấm áp vịt biết trước, đúng, chính là câu này, làm ăn quan trọng nhất chính là nắm bắt thời cơ, hôm nay gió thổi hướng nào, ngày mai gió thổi hướng nào, mọi người đều rõ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, loại người này không thể thất bại trên thương trường."
Trương Dương cười nói: "Anh cũng là con cháu danh gia đấy thôi, tin tức của anh cũng nhanh nhạy hơn người thường nhiều."
Trần Thiệu Bân nói: "Tôi không được, cha tôi giờ đây ở tuyến hai rồi, dù là trước kia khi ông còn nắm quyền, thì cũng không thể so sánh được với nhà họ Kiều. Những tin tức tuyệt mật của nội bộ trung ương Đảng, anh ta đều nghe bí thư Kiều truyền đạt cả."
Trương Dương nói: "Trần Thiệu Bân, anh nói nhiều như vậy làm cho tôi cũng ong cả đầu, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Trần Thiệu Bân nhìn xung quanh, rồi thấp giọng nói: "Tôi cũng chẳng giấu gì anh, gần đây Ông Lương Vũ và Kiều Bằng Cử đang liên thủ đầu tư vào một mảnh đất ở Hồng Kong, làm ăn lớn lắm, với thực lực của họ cũng không đủ tiền, nhất định phải mượn tiền ở ngoài, làm việc này, họ lại không muốn mượn tiền của ngân hàng, vì vậy họ cần phải thu nạp một vài thành viên, để cùng chơi."
Trương Dương nói: "Anh muốn cùng chơi với họ à?"
Trần Thiệu Bân nói: "Chỉ dựa vào một tí chút tài sản của tôi, họ chẳng thèm để ý đâu, việc này là do một người bạn của tôi đề ra, chúng tôi định tập trung tiền để nhập cổ."
Trương Dương nói: "Có nghĩa là lấy tiền của các anh để cho họ chơi!"
Trần Thiệu Bân nói: "Làm ăn quan trọng là lợi nhuận, Kiều Bằng Cử và Ông Lương Vũ đều không phải là những người làm thực thể, lúc đầu họ nói rằng mình khai phá bất động sản ở Hải nam, thật ra là làm việc bán bất động sản, không chỉ họ chơi như vậy, mà rất nhiều người làm thế, giờ đây bên Hải Nam chẳng còn gì để chơi nữa rồi, nên họ chuyển hướng đến Hồng Kong, Hồng Kong tấc đất tấc vàng, sau khi trở về năm 97, có đại lục làm hậu thuẫn, số lượng người đến Hồng Kong nhất định sẽ tăng lên, người nhiều, mâu thuẫn cung ứng đất đai sẽ ngày càng kịch liệt, giá đất nhất định sẽ bị đẩy lên cao trong thời gian ngắn."
Trương Dương nói: "Trên thế gian này việc gì cũng có mạo hiểm của nó."
Trần Thiệu Bân nói: "Đương nhiên là sẽ có mạo hiểm, nhưng mạo hiểm rất nhỏ, anh nghĩ thử mà xem, Hồng Kong trở về, quốc gia chúng ta nhất định sẽ toàn lực giữ ổn định ở Hồng Kong, vì vậy tình hình giống như ở Hải Nam về cơ bản sẽ không thể xảy ra. Có thể dự đoán rằng, trước và sau khi trở về, thị trường bất động sản Hồng Kong sẽ có sự tăng tốc nhanh chóng, chỉ cần nắm lấy thời cơ lần này, là có thể trục lợi được từ trong đó. Đương nhiên không chỉ có bất động sản, thị trưởng cổ phiếu, ngành ngân hàng, ngành công nghiệp chế tạo đều có cơ hội lớn cả, muốn nắm lấy cơ hội này để kiếm thật nhiều tiền, thì cần phải có lượng tiền lớn để bảo đảm, đây không phải vấn đề mấy trăm triệu hay mấy tỉ, việc đầu tư này quá lớn, họ nhất định phải tìm kiếm nguồn lực từ tất cả các mặt."
Trương Dương nói: "Tôi nghe đi nghe lại, hình như đám người như các anh chuẩn bị lợi dụng lúc đất nước gặp nạn mà kiếm tiền vậy!"
Trần Thiệu Bân nói:"Khi quốc gia gặp nạn có thể phát tài, có thể phát tài giống như lúc hòa bình vậy, đây được gọi là hiệu ứng chính trị, hiệu ứng chính trị sẽ thúc đẩy kinh tế phát triển, lịch sử đã rất nhiều lần chứng minh điều này rồi."
Trương Dương nói: "Các anh dự định đẩy giá nhà đất ở Hồng Kong lên, sau đó bán ra với giá cao, giành được lợi lớn."
Trần Thiệu Bân nói: "Đúng là vậy, nói cho chính xác không phải là bán bất động sản, mà mục tiêu là Hồng Kong."
Trương Dương thở dài rồi nói: "Này, sao mấy người làm ăn như các anh chẳng có chút chuẩn mực đạo đức gì vậy, Hồng Kong trở về nhất định sẽ gặp phải khó khăn về mọi mặt, là một người Trung Quốc, các anh không nghĩ đến việc dốc sức cho quốc gia, mà lại còn mưu lợi từ trong đó nữa, làm loạn trật tự kinh tế Hồng Kong, mẹ kiếp, đúng là vô liêm sỉ!"
Trần Thiệu Bân nói: "Làm ăn là một chuyện, yêu nước lại là một chuyện khác, anh nghĩ mà xem, dù là tôi không chơi, thì người khác cũng sẽ chẳng bỏ qua cơ hội này đâu, tôi kiếm số tiền này, ít nhất còn có thể dùng nó để báo đáp lại cho xã hội, họ kiếm được, thì họ sẽ làm gì? Họ sẽ lấy số tiền đó để đi làm việc khác, có lẽ đến khi Áo Môn trở về, có lẽ là khi hai bờ thống nhất, ai mà biết được cơ chứ?"
Trương Dương nói: "Trần Thiệu Bân, tôi thật không biết làm ăn, nhưng những việc mà anh đang nói đây rõ ràng là làm ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia, chúng ta sống ở trên đời, có việc làm được có việc không, những việc thất đức như thế này, tôi nghĩ tốt nhất là anh đừng tham gia vào."
Trần Thiệu Bân cười nói: "Không ngờ anh lại đi theo chính nghĩa đến như vậy, được, tôi cũng chỉ là nói để đấy mà thôi, thật ra một chút tiền trong tay tôi chẳng có ý nghĩa gì cả. Những người muốn lợi dụng sự kiện chính trị này để kiếm tiền thật sự quá nhiều, năm 97 Hồng Kong quay về, là một việc lớn làm chấn động thế giới, không những là chúng ta, mà ánh mắt của toàn thế giới đều đang đổ vào đây."
Trương Dương nói: "Vì vậy anh đừng có làm loạn thêm nữa."
Trần Thiệu Bân uống hết cốc rượu rồi nói: "Anh đã ở trên quan trường quá lâu rồi, nên đầu óc cũng trở nên xơ cứng rồi, nói với anh một lúc lâu thế này, mà anh vẫn không hiểu. Đúng là không cùng chí hướng không thể đi cùng, tôi phải đi đây, lâu lắm không gặp cha mẹ rồi, tôi phải về sớm một chút."
Trương Dương gật đầu, Trần Thiệu Bân giành trả tiền, nói với Trương Dương, đến mai bỏ chút thời gian hẹn đám người Lương Thành Long cùng đến ăn cơm.
Trương Dương buổi tối hôm đó về bộ chỉ huy, từ sự việc lần trước căn nhà Viên Ba cho hắn mượn bị người ta kiểm tra ra đĩa đen, Trương đại quan cứ cảm thấy như ở đó có đôi mắt đang chằm chằm vào hắn vậy, đã rất ít khi qua đó ở rồi, hắn có một căn phòng nhỏ trong phòng làm việc, giờ đây không có việc gì thì ở đó.
Về đến bộ chỉ huy, thấy đèn làm việc ở phòng Thường Lăng Phong vẫn sáng, Trương Dương bước vào đó, gõ cửa phòng, lúc sau đã thấy Thường Lăng Phong bước ra mở cửa, Trương Dương cố ý thò đầu vào nói: "Có tiện không?"
Thường Lăng Phong nói: "Có gì mà không tiện?" Trương Dương cười nói: "Tôi còn tưởng có ai trốn trong đó!"
Thường Lăng Phong nói: "Anh nói linh tinh cái gì thế, chỉ có một mình tôi thôi!"
Trương Dương lúc này mới yên tâm bước vào phòng, thấy chiếc đèn trên bàn của Thường Lăng Phong vẫn sáng, giấy vẽ, bút vất đầy trên bàn, muộn thế này rồi mà Thường Lăng Phong vẫn trang trù bị cho việc ở khu đô thị mới, thấy Thường Lăng Phong yêu nghề như vậy, Trương đại quan cảm thấy thật xấu hổ, hắn vỗ vỗ vào vai Thường Lăng Phong rồi nói: "Lăng Phong, không cần phải khổ thế này đâu, phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, thành La Mã đâu có xây xong trong một ngày được."
Thường Lăng Phong nói: "Anh yên tâm đi, tôi cũng rất biết cách yêu bản thân mình." Gã mời Trương Dương ngồi xuống ghế, rồi pha một cốc cà phê cho hắn.
Trương Dương cầm cốc cà phê uống một ngụm.
Thường Lăng Phong nói: "Tôi nghe nói hôm nay anh bị phê bình?" Trương Dương cười nói: "Nghe ai nói linh tinh vậy?"
Thường Lăng Phong nói: "Bộ chỉ huy có một tí tẹo, có chút việc gì là một lúc đã biết rồi."
Trương Dương gật đầu đầy đồng cảm nói: "Không phải phê bình gì, mà là có người có ý kiến với tôi, nói rằng công việc chiêu thường bị trì trệ nghiêm trọng, chẳng phải là cố tình chọc ngoáy sao? Tôi đã quá quen với việc này."
Thường Lăng Phong nói: "Mấy người này sốt ruột vậy sao? Công việc ở khu đô thị mới vừa bắt đầu, thành phố đã nói rồi, cần phải phát triển ổn định từng bước, đây là xây dựng một khu đô thị mới, chứ đâu có phải là xây lâu đài cát, làm sao một bước lên trời được."
*****
Trương Dương nói: "Khi tôi còn ở Nam Tích, đã lấy đi không ít hạng mục chiêu thương quan trọng của Đông Giang, vì vậy đã đắc tội với một vài người, mấy người này cả ngày cứ nghĩ đến việc làm thế nào để nhìn thấy tôi phải bẽ mặt, sắp sửa đến cuối năm rồi, khai khu đã hoàn thành việc chiêu thương 7000000000, nếu so sánh với đó, thì thành tích chưa đến 300000000 của chúng ta thật sự là hơi ít."
Thường Lăng Phong cười nói: "Dù là ở đâu và vào lúc nào, đều có một số người như vậy, mình thì không làm việc, còn nghĩ mọi cách đi moi móc tật xấu của người khác, anh không cần phải để ý đến họ, cứ kệ họ muốn làm gì thì làm, đợi về sau dùng thực tế để tát vào mặt họ."
Trương Dương nói: "Tôi thích tát trực tiếp hơn, thế mới vui."
Thường Lăng Phong nói: "Anh ấy à, không thể nào sửa được khuynh hướng bạo lực, đúng rồi, lần đi Tây Tạng này cảm giác thế nào?"
Trương Dương cười: "Thế chứ còn thế nào." Trương Dương không muốn nhắc quá nhiều đến việc ở Tây Tạng, bèn đổi chủ đề: "Chương Duệ Dung không đến đây ở cùng anh à?"
Thường Lăng Phong dở khóc dở cười: "Anh nghĩ gì vậy hả, giữa đêm giữa hôm thế này, người ta đến chỗ tôi làm gì? Chúng tôi cô nam quả nữ không sợ người khác nói ra nói vào sao?"
"Đúng là tư tưởng phong kiến, lạc hậu quá đi!" Trương đại quan đã nói Thường Lăng Phong như vậy, nhưng trên thực tế, tên này mới đúng là loại lạc hậu bước ra từ xã hội phong kiến.
Thường Lăng Phong nói: "Muộn thế này rồi anh đến tìm tôi để nói với tôi những lời này sao?"
Trương Dương nói: "Cũng không chỉ vì chuyện này." Hắn lại nói chuyện vừa rồi gặp mặt Trần Thiệu Bân, Thường Lăng Phong nghe xong, liền chau mày nói: "Đám người này đúng là bị lợi làm mờ mắt."
Trương Dương nói: "Đúng thế, tôi cũng nghĩ vậy, người ta thường nói, đến trộm cướp cũng phải có chừng mực, làm việc gì cũng phải có nguyên tắc, không thể vì kiếm tiền mà vất bỏ cả nguyên tắc đi được, lợi dụng sự kiện chính trị, làm loạn trật tự tài chính có mục đích, từ đó giành được lợi nhuận, đây chính là làm tổn hại đến lợi ích quốc gia."
Thường Lăng Phong nói: "Đúng là đảng viên có khác, giác ngộ đảng cao hơn người bình thường nhiều, lập trường chính trị cũng rõ ràng lắm."
Trương Dương nói: "Anh đừng cười tôi nữa, mặc dù tôi không ít tật xấu, nhưng những sự việc đúng sai tôi vẫn phân biệt được rõ ràng."
Thường Lăng Phong gật đầu nói: "Người tên Ông Lương Vũ mà anh nói đến, tôi chưa nghe nói tới bao giờ, nhưng người này đã có thể liên thủ với Kiều Bằng Cử, thì chắc chắn phải có thực lực tương đối, đám người này nhất định không phải làm công việc thật sự, nói cho chính xác, họ chỉ là một đám người chơi với tiền tệ quốc tế, lợi dụng những làn sóng chính trị, lợi dụng những ảnh hưởng có thể gây nên, tiến hành chuộc lợi về kinh tế, mua rẻ bán đắt, đầu cơ chuộc lợi, những người này sẽ không đầu tư cố định vào một hạng mục lâu dài, đặc điểm của họ là tính đầu cơ rất cao, theo đuổi có được hồi đáp trong thời gian ngắn, không hề suy nghĩ đến những tổn thương có thể gây nên cho nền kinh tế, không suy nghĩ đến việc làm nhiễu loạn thị trường, trong mắt họ chỉ có hai chữ lợi ích mà thôi."
Trương Dương nói: "Thật là vô liêm sỉ."
Thường Lăng Phong nói: "Anh nên khuyên Trần Thiệu Bân tránh xa đám người này ra, ngoài người nắm quyền thật sự, chẳng ai có thể khống chế mạo hiểm được đâu."
Trương Dương gật đầu.
Thường Lăng Phong nói: "Điều có thể dự đoán là, năm 97 là năm thị trường tiền tệ có nhiều biến động."
Nghi thức ký hợp đồng xây dựng lại công trình Thu Hà Tự long trọng cử hành ở lễ đường chính hiệp thành phố Đông Giang, tham gia vào nghi thức lần này có Tuệ Không pháp sư và những người đầu tư chủ yếu đến từ Đài Loan, Kỳ Phong vì quyên góp vào đây 2000000 Nhân Dân Tệ, nên cũng được mời đến.
Những người của chính phủ thành phố Đông Giang tham gia vào lễ ký hợp đồng lần này gồm, thị trưởng thành phố Đông Giang Phương Tri Đạt, chủ tịch chính hiệp Đông Giang Lưu Sướng, chủ tịch hiệp hội Phật Giáo Đông Giang Phùng Vân Lộ, phó chủ tịch Thiện Quả pháp sư, bí thư đảng công ủy khu đô thị mới Đông Giang chủ nhiệm bộ chủy huy công trình Tần Thanh, phó chủ nhiệm hội ủy quản lý khu đô thị mới Đông Giang Trương Dương, còn có không ít cán bộ lãnh đạo của các ban ngành liên quan.
Những nhà báo, phóng viên đến từ đài truyền hình tỉnh Bình Hải, đài truyền hình thành phố Đông Giang, và các đài báo Bình Hải đều đã đến để phỏng vấn, đây là điều Trương Dương đã dự đoán từ trước.
Tần Thanh thấy phóng viên đầy lễ đường, lễ ký kết lần này trở thành một lễ phỏng vấn, bèn trách nhỏ Trương Dương: "Chẳng phải chỉ là một lễ ký kết thôi hay sao? Cần gì phải làm lớn chuyện như thế này chứ?"
Trương Dương nói: "Tổng đầu tư lên đến 500000000, cộng thêm cả những hợp đồng chúng ta ký từ trước đã sắp 800000000, chính là để cho đám người này xem, anh có phải là không làm được gì hay không? Có phải là anh không tài cán gì hay không?"
Tần Thanh không nói gì nữa, trước kia Trương Dương cũng đã hiếu thắng như vậy.
Hiện trường của lễ ký kết, Kỳ Phong gặp Trương Dương, gã cười nói: "Chủ nhiệm Trương, gần đây anh bận lắm phải không, lâu rồi không gặp anh."
Trương Dương nói: "Mấy ngày trước tôi đi công tác, vừa về xong."
Kỳ Phong nói: "Vậy à, buổi tôi tôi mời anh đến để chào mừng anh về nhé?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Buổi tối tôi có việc mất rồi, chúng ta liên lạc sau nhé."
Khi hai người đang nói chuyện, thị trưởng Phương Tri Đạt bước đến cùng thư ký trưởng chính phủ thành phố Liêu Phó Sinh, Kỳ Phong cười gọi một tiếng chú! Trương Dương cũng cung kính nói: "Chào thị trưởng Phương!"
Phương Tri Đạt gật đầu với Trương Dương, rồi chêm thêm một câu: "Tiểu Trương, phải tiếp tục nỗ lực nhé!"
Lời này có nghĩa là hiện tại Trương Dương vẫn chưa dốc hết sức lực cho công việc, cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực tiếp, Trương đại quan mặc dù cảm thấy hơi khó chịu với những lời này của Phương Tri Đạt, nhưng ngoài mặt đương nhiên không thể hiện ra, dù là đối mặt với oan gia như Liêu Phó Sinh, Trương đại quan cũng tỏ ra khá hữu hảo, mỉm cười gật đầu với Liêu Phó Sinh rồi nói: "Thư ký trưởng Liêu cũng đến rồi!"
Liêu Phó Sinh trước kia đã phải chịu thiệt, bị Trương Dương tát một nhát trước mặt nhiều người, với địa vị và thân phận của Liêu Phó Sinh, đương nhiên đó là một nỗi nhục lớn, nhưng Liêu Phó Sinh thấy nhục là một chuyện, ngoài mặt đương nhiên không tỏ ra chút trách cứ gì, y cười nói bóng gió: "Sau khi chủ nhiệm Trương đến, công tác chiêu thương của khu đô thị mới Đông Giang quả nhiên đã có tiến bộ."
Mặc dù câu này của y chẳng có lỗi gì, nhưng Trương Dương đã hiểu được ý của nó, cái gì là có tiến bộ cơ chứ?
Công tác chiêu thương của khu đô thị mới Đông Giang, trước khi hắn đến gần như bằng 0, có thể được coi là bắt đầu lại từ đầu, trên cơ sở như vậy, làm bừa một chút cũng được gọi là có tiến bộ, ai bảo hắn có khởi điểm thấp cơ chứ, Liêu Phó Sinh đang nói khích bác hắn đấy thôi. Giờ đây Trương Dương đương nhiên không làm việc tát người khác ngang nhiên nữa rồi, hắn cười nói: "May là có sự ủng hộ của các vị lãnh đạo."
Thứ tự của buổi lễ ký kết mọi người đều rất quen thuộc, chẳng qua là nhân vật đại diện của hai bên đứng lên phát biểu, đầu tiên là cảm ơn đảng cảm ơn quốc gia cảm ơn nhân dân, sau đó lại khắc định công tác phía sau, dự trù ý nghĩa tương lai sẽ mang đến cho Đông Giag, tóm lại tất cả đều giống nhau cả thôi, đổi nước nhưng không đổi cái, vì vậy khi Phương Tri Đạt và chủ tịch chính hiệp Lưu Sướng phát biểu, những đám phóng viên ở dưới chỉ chụp ảnh, rất ít khi ghi chép lại lời của họ, và cũng chẳng cần phải ghi, mấy lời này đều là những lời rất quen thuộc.
Tần Thanh và chủ tịch tập đoàn Tứ Tượng ở Đài Loan Tiêu Nguyên Kiệt thay mặt hai bên ký kết hợp đồng xây dựng lại Thu Hà Tự, tập đoàn Tứ Tượng cũng là bên đầu tư nhiều nhất trong lần xây dựng lại này, họ đã đầu tư đến 700000000 Đài tệ dùng vào việc xây dựng lại Thu Hà Tự, tập đoàn Tứ Tượng là đầu rồng trong ngành xây dựng nổi tiếng ở Đài Loan, họ cũng sắp phụ trách vấn đề quản lý thi công của lần xây dựng lại này, và tiến hành kiểm định chất lượng của công trình.
Sau khi hai bên ký tên xong, cùng nhau bắt tay đổi hợp ước, hiện trường rộ lên tiếng bấm máy ảnh tanh tách.
Cuối cùng của buổi lễ ký kết, ban chủ tịch đã sắp xếp một buổi chiêu đãi phóng viên, người tham gia buổi chiêu đãi này gồm có thị trưởng thành phố Đông Giang Phương Tri Đạt, bí thư đảng công ủy khu đô thị mới Tần Thanh và Trương Dương. Vốn dĩ phóng viên đài báo còn hi vọng phỏng vấn được Tuệ Không pháp sư, đáng tiếc đã bị Tuệ Không từ chối, gã là người xuất gia, không thích xã hội quá quan tâm.
Tâm trạng hôm nay của Phương Tri Đạt khá tốt, biểu hiện khá phối hợp với những vấn đề của báo giới, có phóng viên hỏi: "Thị trưởng Phương, chúng ta đều biết việc kiến thiết của khu đô thị mới thành phố chúng ta đã bắt đầu, nhưng giờ đây chúng tôi đến đó không thấy sự thay đổi quá lớn, xin hỏi ông, còn cần bao nhiêu lâu nữa, những người dân như chúng tôi mới có thể nhìn thấy khu đô thị mới này, và khu đô thị mới này có thể mang đến lợi ích gì cho toàn thể nhân dân thành phố Đông Giang?"
Phương Tri Đạt cười nói: "Anh là phóng viên của Đông Giang Thần Báo, không ngờ anh còn sốt ruột hơn tôi, công việc xây dựng khu đô thị mới mới bắt đầu hơn một tháng, mà anh đã không đợi được rồi."
Mọi người cười rộ lên.
Phương Tri Đạt nói: "Tôi hiểu được tâm trạng của mọi người, nhưng thành La Mã đâu phải được xây dựng trong một ngày, mọi người đều hi vọng vào sự hoàn thành của khu đô thị mới Đông Giang, mong muốn nó được xây xong trong một ngày, điều này là hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng việc xây dựng khu đô thị mới là một quá trình lâu dài, ổn định, chúng ta cần phải đi theo kế hoạch, làm từng bước một, dự trù, công trình thời kỳ đầu của chúng ta sẽ hoàn thành trong vòng ba năm, đến lúc đó, trung tâm chính trị của Đông Giang sẽ được xây dựng hoàn thành, địa điểm làm việc của chính phủ thành phố Đông Giang sẽ được rời về đó.
*****
Cùng với việc hoàn thành của khu đô thị mới, sẽ làm cho Đông Giang xuất hiện một trung tâm chính trị, thương nghiệp, du lịch, giáo dục mới, điều này sẽ nâng cao năng suất làm việc của chính phủ thành phố, sẽ thúc đẩy kinh tế phát triển, sẽ mang đến cho người dân cơ hội việc làm tốt hơn."
Lời của Phương Tri Đạt làm mọi người rộ lên một tràng vỗ tay.
Lại có một phóng viên hỏi: "Thị trưởng Phương, xin hỏi, ông có hài lòng vói công tác xây dựng khu đô thị mới không? Theo một số tình hình chúng tôi tìm hiểu được, công tác chiêu thương của năm nay, việc chiêu thương của khu đô thị mới đứng cuối cùng trong các khu hành chính, điều này có phải có nghĩa là khu đô thị mới không đủ sức hấp dẫn với các nhà đầu tư, ông có ý kiến gì với viễn cảnh kinh tế tương lai của khu đô thị mới?"
Tần Thanh nghe thấy câu hỏi này, lòng chợt trở nên nặng trĩu, câu hỏi của phóng viên này rất sắc bén, hơn nữa, hỏi rất đúng, có thể nói rằng, trước khi đặt câu hỏi này, cô ấy đã tìm hiểu khá rõ về công tác của khu đô thị mới, cô quay sang nhìn Trương Dương, Trương Dương đang uống trà ở đó, dường như tất cả những điều xung quanh chẳng liên quan gì đến hắn vậy.
Phương Tri Đạt mỉm cười nói: "Tôi rất hài lòng với tổng thể công tác xây dựng khu đô thị mới, và tôi cũng kỳ vọng nhiều vào viễn cảnh kinh tế của khu đô thị mới này, còn về vấn đề chiêu thương thu hút vốn mà cô vừa nói, tôi thấy nên để cho bí thư Tần của khu đô thị mới nói sẽ thích hợp hơn." Y đã trốn tránh câu hỏi này một cách rất linh hoạt.
Trương Dương nghe thấy y đá quả bóng về phía cô, còn cảm thấy yên tâm hơn, điều cô lo lắng nhất chính là Phương Tri Đạt lợi dụng chủ đề này để làm xấu mặt Trương Dương.
Trương Dương cười ở một bên nói: "Bí thư Tần, câu hỏi này để tôi trả lời."
Tần Thanh gật đầu, Trương Dương chỉnh lại một chút micro, đầu tiên hắn cười hì hì nhìn sang phía phóng viên nữ đó, ánh mắt của tên này nhìn xuyên thấu, làm cho vị phóng viên nữ đột nhiên tim đập thình thịch, Trương đại quan cười rạng rõ, lộ ra hàm răng trắng: "Xin hỏi cô tên họ gì?"
Vị nữ phóng viên đỏ mặt đáp: "Vũ Ý! Tôi là phóng viên của Đông Nam Nhật Báo."
Trương Dương ngay lập tức nghĩ đến tổng biên tập đã chết của Đông Nam Nhật Báo Lý Đồng Dục, chẳng lẽ hắn không hợp với Đông Nam Nhật Báo sao? Những người từ Đông Nam Nhật Báo ra sao lại cứ nhằm vào hắn vậy nhỉ? Trương Dương cười nói: "Cô rất xinh đẹp, không giống như một phóng viên đi thu thập tin tức một chút nào, nên lên ti vi làm công tác truyền thanh thì tốt hơn!"
Tất cả mọi người lại cười rộ lên, ngay cả Phương Tri Đạt cũng cười, tiểu tử này thật là xấu xa, nói gì vậy cơ chứ, chẳng lẽ những phóng viên đi thu thập tin tức thì nhất định phải xấu à? Hơn nữa đây là buổi lễ chiêu đãi phóng viê, người ta hỏi cậu trả lời, tiểu tử nhà cậu lại khen người ta xinh xắn trước mặt mọi người, có phải là hơi dê già không?
Vũ Ý nói một lời cảm ơn rất lịch sự. Cô là sinh viên xuất sắc của trường đại học truyền thông, hiện tại làm phóng viên thực tập ở Đông Giang Nhật Báo.
Trương Dương nói: "Đầu tiên, tôi phải đính chính câu hỏi vừa rồi của cô, công tác chiêu thương năm nay, khu đô thị mới đứng cuối cùng trong các khu hành chính, câu này không đúng hoàn toàn. Đầu tiên là chưa đến cuối năm, cô kết luận như thế này là quá sớm, thứ hai, kết quả thống kê cuối cùng phải lấy kết quả của bộ phận liên quan trong thành phố làm chuẩn, câu của cô không phải là thật, hơn nữa, còn có thể làm lệch lạc giới truyền thống. Thứ ba, hôm nay cô đến tham gia hoạt động gì vậy? Đây là lễ ký kết công trình xây dựng lại Thu Hà Tự, chỉ số tiền đầu tư vào hạng mục này đã là 500000000, tôi không biết lời mà cô nói, khu đô thị mới thiếu sức hấp dẫn đầu tư là từ đâu đến."
Vũ Ý nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi nói những lời này đều là đã qua điều tra, mặc dù chúng tôi là phóng viên báo đài, nhưng những lập trường tin tức của chúng tôi xây dựng trên cơ sở sự thật, có lẽ chúng tôi diễn đạt không chuẩn, nhưng đến hiện tại, công tác chiêu thương của khu đô thị mới thật sự xếp cuối cùng, đó chẳng phải là sự thật hay sao?"
Trương Dương cười nói: "Phóng viên Vũ rất sốt sắng, vậy được, tôi trả lời cô thêm một câu hỏi nữa, có phải là sự thật hay không, khu đô thị mới là hạng mục vừa mới khởi động, nếu như so sánh với các khu hành chính khác, thì vốn dĩ đã là một việc không công bằng với chúng tôi, tôi có thể nói với cô đầy trách nhiệm thế này, và cũng nói với tất cả các phóng viên có mặt tại đây, công tác chiêu thương của khu đô thị mới chúng tôi đang tiến hành rất thuận lợi, năm nay đã xác định tiền đầu tư sẽ vào khoảng 2000000000, xin hỏi, thành tích này liệu có phải đứng cuối cùng trong các khu hành chính hay không? Những người đồng ý đầu tư vào chỗ chúng tôi đã đến 10000000000, trong vòng một năm tới chúng tôi sẽ làm từng điều một."
Tất cả mọi người đều ồ lên, Tần Thanh cũng mở tròn to mắt, trong lòng thầm trách, anh không bốc phét thì anh chết được hay sao?
Phương Tri Đạt nhìn tên mồm rộng bên cạnh mình, vừa mở miệng đã lên đến 10000000000? Cậu nghĩ đây là việc phóng vệ tinh à!
Lại có một phóng viên đứng lên nói: "Chủ nhiệm Trương, nếu đã có nhiều chủ đầu tư xem trọng khu đô thị mới như vậy, nhưng tại sao số lượng chủ đầu tư chính thức ký kết đến giờ vẫn chỉ có một vài người, còn về việc xây dựng lại Thu Hà Tự, chúng tôi có thể hiểu thành thế này hay không, không thể dùng sự kiện thương nghiệp để xem xét việc này?"
Trương Dương cười nói: "Mấy người làm phóng viên các anh đúng là hiếu kỳ, nhưng chính phủ chúng tôi có nguyên tắc bảo mật, đội ngũ bộ chỉ huy xây dựng khu đô thị mới chúng tôi từ trước đến giờ đều là hành động nhiều hơn lời nói, chúng tôi muốn làm thật ăn thật, chỉ cần là những việc công khai với quần chúng, nhất định sẽ làm được, tôi lấy một ví dụ, giờ đây khu đô thị mới là một đứa bé vừa lọt lòng, mặc dù đứa bé này không mạnh khỏe bằng những khu hành chính khác, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng, khu đô thị mới sẽ là đứa bé lớn lên nhanh nhất, không cần bao lâu nữa, chúng tôi sẽ xây dựng nó thành khu đứng đầu Đông Giang, và vượt qua toàn diện so với những khu hành chính khác."
Tần Thanh rất đau đầu, đây chẳng phải đã đắc tội với tất cả những khu khác rồi hay sao? Mặc dù khu đô thị mới có vị thế cao hơn những khu khác, nhưng giờ đây khu đô thị mới đến một bức tượng cho ra trò cũng không có, tên này lại dám nói rằng trong thời gian ngắn thực hiện việc vượt qua toàn diện với những khu hành chính khác, thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Tất cả phóng viên tại đây hôm nay đã coi như được nếm mùi ngạo ngễ của vị chủ nhiệm Trương này.
Tất cả các phóng viên ai nấy đều nhấc tay lên, đương nhiên là về phía Trương Dương, tên này bẩm sinh đã là một nhân vật tin tức, ngồi ở đâu là cướp hết tất cả ánh hào quang của chủ tọa ở đó.
Phương Tri Đạt và Tần Thanh quay ra nhìn nhau, lộ ra một nụ cười ngán ngẩm.
Trương Dương chỉ vào Vũ Ý: "Để phóng viên Vũ nói!"
Vũ Ý cầm micro lên rồi nói: "Chủ nhiệm Trương, chúng tôi vừa nghe thấy những lời to tát cả anh, có điều vừa nãy thị trưởng Phương đã nói, khu đô thị mới phải dùng ba năm mới có thể hoàn thành công trình kỳ đầu, muốn vượt các khu khác trong thời gian ngắn là không thể xảy ra, chúng tôi đều rất muốn biết, trong lĩnh vực chiêu thương mà anh quản lý, anh dự định dành bao nhiêu thời gian để hoàn thành việc vượt qua các khu hành chính khác?" Câu hỏi này rất thực tế và cũng rất sắc bén.
Trương Dương cười hì hì nhìn Vũ Ý, tất cả mọi người đều nhìn vào hắn, đợi câu trả lời của hắn. Trương Dương quay sang phía Phương Tri Đạt: "Thị trưởng Phương, thành tích chiêu thương xuất sắc nhất của năm nay là thuộc về khu khai phá đúng không?"
Phương Tri Đạt gật đầu nói: "Hiện tại đã hoàn thành ký kết 7000000000!" Khi y nói câu này, trong lòng đang đợi xem trò cười của Trương Dương, thầm nghĩ rằng chẳng phải cậu rất ngông cuồng hay sao? Nói linh tinh lăng nhăng, không biết điểm dừng, lần này thì hay rồi, các phóng viên từng bước ép chặt, đây chẳng phải tự chuốc họa vào thân hay sao.
Trương Dương nói: "Nếu công bằng mà nói, thì chúng tôi từ tháng 10 mới được coi là chính thức xây dựng tốp lãnh đạo khu đô thị mới, đến cuối năm cũng chỉ được ba tháng, hoàn thành việc chiêu thương 2000000000 đã được coi là vượt qua các khu vực khác rồi."
Tần Thanh thở phào một hơi, Phương Tri Đạt thầm chửi tên này thật xảo quyệt, nhưng Vũ Ý thì không chịu thua, tiếp tục chất vất: "Chủ nhiệm Trương vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Trương Dương cười nói: "Bởi vì câu hỏi của cô đâu có đúng, về vấn đề chiêu thương, chúng tôi luôn luôn là người đi đầu, làm gì có việc vượt qua cơ chứ, nếu như cô cứ nhất nhất đòi một câu trả lời, thì tôi có thể nói với cô đầy trách nhiệm rằng, đến cuối năm nay, thành tích chiêu thương của khu đô thị mới chúng tôi sẽ là tốt nhất."
Vũ Ý nói đầy khinh bỉ: "Dựa vào tiêu chuẩn đánh giá này của anh sao?"
Trương Dương nói: "Số tiền chiêu thương được của chúng tôi vào năm nay sẽ không thấp hơn 7000000000!" Lời này vừa phát ra, tất cả mọi người đều kinh hãi. Máy ảnh không ngừng chớp đèn, tất cả mọi người đều hướng về Trương Dương, chỉ có Tần Thanh và Phương Tri Đạt trở thành bù nhìn.
Tên này quả nhiên không gây chấn động thì không thôi, những ngày tháng còn lại của năm nay chỉ còn chưa đầy một tháng, trước mắt những hợp đồng ký kết được chỉ có 800000000.
← Ch. 0821 | Ch. 0823 → |