Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0827

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0827: Thành tích nổi bật
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Hà Trường An vui vẻ nói: "Được, nếu như có anh ấy bảo vệ đương nhiên là điều rất tốt rồi." Chung Trường Thắng nghe thấy Trương Dương nói muốn để gã đi theo Hà Trường An tạm thời bảo vệ sự an toàn của Tần Hoan, cũng không có kiến nghị gì, vốn dĩ gã chẳng có gì níu kéo, mặc dù Trương Dương đã tìm cho gã một công việc ở bộ chỉ huy khu đô thị mới Đông Giang, nhưng dù sao thì công việc này cũng bình ổn quá, không thể thể hiện bản lĩnh thật sự của gã. Tiếp nhận nhiệm vụ lần này, đồng nghĩa với việc tiếp nhận một sự thử thách hoàn toàn mới, còn có thể đi du lịch nước ngoài miễn phí, với Chung Trường Thắng cũng là việc tốt cả hai đường.

Trương Dương có một dự cảm, về chuyện của Tần Hoan không thể nào đơn giản như vậy được, mặc dù Kiều lão đã khống chế được Tần gia, nhưng người đằng sau có lẽ không phải là Tần gia, người thật sự muốn gây chuyện là một người khác, trong nội bộ quốc an, người Trương Dương có thể tin tưởng đến giờ Hình Triều Huy vẫn bị quốc an điều tra, hắn vốn muốn liên hệ với Lệ Tiếu, nhưng đã mất đi phương thức liên lạc, Đồng Tú Tú từ sau khi bị thương, cũng tạm thời mất liên lạc với hắn.

Ngũ Đắc Trí trước kia làm trong bộ phận kỹ thuật của quốc an, từ khi gã chắc chắn rời khỏi quốc an, hai nhân viên làm việc của quốc an đi theo gã từng bước giờ cũng đã quay về, xem ra quốc an cũng không hề muốn tiếp tục phí phạm tài nguyên trên người gã nữa. Làm như vậy, Ngũ Đắc Trí cảm thấy tự do hơn, cùng với việc rời đi của Đồng Tú Tú, gã đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Mặc dù trong sâu thẳm tâm hồn vẫn nhớ nhung Đồng Tú Tú, nhưng ít nhất không cần phải lo lắng người khác thương hại gã.

Từ sau sự việc lần trước, bệnh viện đã khóa chặt cửa trên ban công tầng thượng, Ngũ Đắc Trí chỉ có thể ngắm cảnh bên ngoài từ cửa sổ phòng bệnh, thuốc Trương Dương bốc cho gã rất hiệu nghiệm, theo kết quả kiểm tra mới nhất của bệnh viện, Ngũ Đắc Trí đã phù hợp với điều kiện ra viện rồi.

Nghe thấy tiếng bước chân của Trương Dương, Ngũ Đắc Trí nhẹ nhàng nói: "Anh đến rồi à!"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi vừa đến chỗ bác sỹ, họ nói rằng mấy ngày này anh có thể ra viện được rồi."

Ngũ Đắc Trí nói: "Tôi dự định mai sẽ đi."

Trương Dương nói: "Thôi đã thông qua tiến sĩ Vu Tử Lương giúp anh liên hệ với một chuyên gia chỉnh hình đẳng cấp quốc tế, ông ấy đã xem qua bệnh lý của anh, và đồng ý bỏ thời gian ra để làm phẫu thuật chỉnh hình cho anh."

"Tôi không quan tâm!" Ngũ Đắc Trí quay người lại, chầm chậm đến bên cạnh Trương Dương, dựa vào cạnh giường rồi ngồi xuống: "Có điều, tôi vẫn phải cảm ơn sự giúp đỡ của anh giành cho tôi."

Trương Dương cười nói: "Bạn bè với nhau cả, cần gì phải khách sáo vậy." Hắn nhìn một vòng quanh phòng bệnh nói: "Bảo tiêu của anh đều đi cả rồi?"

Ngũ Đắc Trí nói: "Tôi và quốc an đã không còn quan hệ gì nữa rồi, họ đã cho tôi một khoản tiền nghỉ hưu, giờ đây tôi đã không thuộc về họ nữa, họ đương nhiên không cần phải phụ trách về tôi."

Trương Dương nói: "Thế này chẳng phải tự do hơn sao?"

Ngũ Đắc Trí gật đầu, trên mặt gã vẫn quấn băng trắng, người khác không thể nhìn thấy thái độ của gã, gã chỉ có thể dùng cách gật đầu hoặc lắc đầu để biểu thị thái độ của mình.

Trương Dương nói: "Sau khi ra việc anh hãy nghỉ ngơi một thời gian đã."

Ngũ Đắc Trí nói: "Đột nhiên tôi rất sợ yên tĩnh."

Trương Dương nói: "Vậy thì đi làm, xưởng sửa xe của bạn tôi đang tìm một kỹ sư sửa điện đó, tôi nghĩ anh có thể đảm nhận được." Trương Dương đã liên hệ với xưởng Vạn lý rồi, Dư Xuyên đã đồng ý để Ngũ Đắc Trí làm việc ở đó bất cứ lúc nào.

Ngũ Đắc Trí nói: "Ai mà cần một người hoàn toàn tàn phế cơ chứ?"

Trương Dương nói: "Tôi thấy anh là tâm lý tàn phế thì đúng hơn, người khác không nói gì, mà anh đã tự coi thường bản thân rồi."

Ngũ Đắc Trí nói: "Tôi thử xem sao."

Trương Dương cười nói: "Đây mới là anh chứ." Hắn đưa cho Ngũ Đắc Trí một quyển sổ nhỏ.

Ngũ Đắc Trí hiếu kỳ nói: "Cái gì đây?"

"Anh không biết tự đi xem à!"

Ngũ Đắc Trí giở quyển sổ ra, thì nhìn thấy bên trên là một bộ đao pháp, Ngũ Đắc Trí cười đau khổ nói: "Anh đang chơi trò gì đây?"

Trương đại quan đắc ý nói: "Độc Tí Đao đấy, đây là thứ tôi đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được ra, anh đừng có coi thường, chỉ cần luyện thành được đao pháp này, thì không hề có vấn đề gì khi đối phó với những người võ lâm thông thường."

Ngũ Đắc Trí nói: "Ý của anh là về sau tôi ra ngoài đều phải cầm theo một thanh đao theo à? Có cần thiết phải như vậy không?" Gã vất quyển sổ cho Trương Dương rồi nói: "Không hứng thú!"

Trương Dương nói: "Đao phổ này không phải chỉ là dạy anh luyện đao pháp đâu, những thứ tuyệt diệu thật sự là bộ pháp, anh đã mất đi tay phải, tính thăng bằng của cơ thể nhất định không được bằng như trước nữa. Độc Tí Đao chính là nhắm vào những người như anh, rèn luyện khả năng thăng bằng của cơ thể anh, anh chẳng phải muốn trở thành người bình thường hay sao? Vậy thì phải bỏ ra chút công sức, hơn nữa về sau anh còn phải làm phẫu thuật chỉnh hình, cần phải gia tăng thể chất cơ thể." Trương Dương lại vất quyển sổ về cho Ngũ Đắc Trí.

Lần này Ngũ Đắc Trí không từ chối, gã thở dài một hơi rồi nói: "Thôi ngồi không làm gì cũng chán, vậy thì tôi luyện cho vui xem."

Trương Dương lúc này mới hỏi đến việc của bộ phận kỹ thuật quốc an, Ngũ Đắc Trí mặc dù đã rời khỏi quốc an, nhưng vẫn không muốn nhắc đến sự việc nội bộ quốc an, vì trước kia gã đã được huấn luyện bảo mật đặc biệt, mặc dù không đồng ý nói, nhưng gã vẫn cảnh cáo Trương Dương: "Bộ phận tình báo của bất kỳ quốc gia nào khi làm việc, đều có những nguyên tắc riêng của mình, họ sẽ luôn đi theo nguyên tắc đó, họ nói rằng tất cả phải nhượng bộ cho lợi ích quốc gia, vì vậy rất nhiều cách làm và hành vi của họ, với người thường đều rất khó hiểu, Trương Dương, tôi ói cho anh một việc, cố gằng đừng gây sự chú ý của quốc an."

Lễ ký kết của tập đoàn Kiến Cơ và bộ chỉ huy khu đô thị mới làm rất hoành tráng, lần này số lượng phóng viên đến còn nhiều hơn, ngay cả bí thư thị ủy Lương Thiên Chính cũng đích thân đến dự lễ ký kết, thể hiện sự xem trọng đối với việc xây dựng khu đô thị mới.

Theo thỏa thuận, đầu tư kỳ một của tập đoàn Kiến Cơ đã đạt đến 500000000 Nhân Dân Tệ, bên thành phố Đông Giang đã cung cấp nhiều chính sách ưu đãi, Từ Kiến Cơ nhân cơ hội, lại lấy cả hợp đồng xây dựng khu vận tải khu khai phá, như vậy, tổng số tiền ký kết ngày hôm đó đã vào 6000000000 Nhân Dân Tệ, với khu đô thị mới, với chính phủ thành phố Đông Giang, đây đã là món tiền lớn nhất của năm 96.

Sau khi chính thức ký hợp đồng với tập đoàn Kiến Cơ, thành tích năm đó của ban chiêu thương khu đô thị mới đã tăng lên nhanh chóng, tính cả 800000000 ký kết trước đó, họ đã đạt đến số tiền chiêu thương tổng cộng là 6800000000 Tệ, so với khu khai phá đứng đầu hiện tại, cũng chỉ thiếu 200000000, cách cuối năm còn 20 mấy ngày, mà trong tay Trương Dương còn đơn của Tiết Vĩ Đồng nữa, nếu như có thể ký kết thuận lợi trước cuối năm, hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ chiêu thương 8000000000, thành tích này chỉ hoàn thành trong một quý, năng lực của Trương đại quan không cần phải nói thêm gì nữa, thành tích mới là thứ nhìn thấy rõ nhất, giờ đây ai nấy ở Đông Giang đều hiểu, ai nấy đều nhìn thấy rõ, tên này quả nhiên danh bất hư truyền, khả năng thật lớn.

Ngay cả bí thư thị ủy Lương Thiên Chính cũng phải xúc động, hèn chi lúc đầu Đông Giang thất bại trong vụ thành phố hữu hảo và công ty Bender, tiểu tử Trương Dương này quả thật là có năng lực!

Chủ nhiệm ban chiêu thương Đông Giang Lương Hiểu Âu cũng đã tham dự vào lễ ký hợp đồng hôm đó, từ khi cô chủ trì công việc chiêu thương của Đông Giang, cũng đã được coi là có chút thành tích, nhưng hôm nay nếu so sánh với Trương Dương, thì chút thành tích đó của cô chẳng được coi là gì cả, sau khi cô thượng nhiệm, làm công việc chính là chiêu thương ở khu khai phá, năm nay công tác chiêu thương của khu khai phá cũng tốt, số tiền chiêu thương được đã đạt đến 7000000000, với Lương Hiểu Âu, đây đã là một thành tích rất xuất sắc, dựa vào thành tích này, cô đã có thể bỏ đi chữ phó rồi, Lương Hiểu Âu mặc dù là một cô gái, nhưng không thể nói rằng cô không có dã tâm chính trị, nếu như phụ nữ có dã tâm ở mặt này, thì thường mạnh hơn cả đàn ông.

Phó thị trưởng thường vụ Tùy Quốc Minh cũng không bỏ qua nghi lễ long trọng lần này, bí thư thị ủy Lương Thiên Chính đương nhiên là nhân vật nam chinh số một, theo cấp bậc, hôm nay Tùy Quốc Minh cũng chỉ là nhân vật nam chính thứ hai mà thôi, với cơ hội thể hiện bản thân thế này, Tùy Quốc Minh sẽ không dễ dàng bỏ qua, bí thư đảng công ủy khu đô thị mới Tần Thanh và chủ tịch tập đoàn Kiến Cơ Từ Kiến Cơ trao đổi hợp đồng và bắt tay một cách thân thiết, lúc đó Tùy Quốc Minh mỉm cười vỗ tay, chính vào lúc này, y đã để ý tới Lương Hiểu Âu bên cạnh mình, phát hiện mặc dù trên mặt Lương Hiểu Âu vẫn cười, mặc dù cô cũng đang vỗ tay, nhưng động tác của cô lại khá rời rạc. Chi tiết nhỏ này không thể giấu nổi qua con mắt của Tùy Quốc Minh.

Tùy Quốc Minh hơi suy nghĩ một chút, đã hiểu được tại sao Lương Hiểu Âu lại tỏ ra thất vọng như vậy, Tùy Quốc Minh vừa vỗ tay vừa nói với Lương Hiểu Âu: "Đơn này là 6000000000, Trương Dương vừa đến Đông Giang chúng ta đã phóng một vệ tinh rồi!"

Lương Hiểu Âu nói: "Trương Dương thật sự rất có năng lực!"

Tùy Quốc Minh cười gật đầu nói: "Hèn chi bí thư Lương phải điểm danh đưa cậu ta về đây, tiểu tử này có năng lực chiêu thương tốt như vậy, về sau nhất định sẽ được trọng dụng." Một câu nói dường như rất vô ý, nhưng cũng làm cho lòng Lương Hiểu Âu thắt lại, cô đã nhận ra một cách rất rõ ràng, mình đang ghen tị.

Lúc này Trương Dương đang đứng ở trước mặt bí thư thị ủy Lương Thiên Chính, Lương Thiên Chính cười vui vẻ nói với hắn: "Tiểu Trương, tốt lắm, công việc khai triển khá lắm, về sau phải tiếp tục phát huy, cố gắng làm cho công việc chiêu thương ở khu đô thị mới ngày càng tốt, giống như nấm mọc sau mưa."

Trương Dương đại quan không bỏ lỡ thời cơ nịnh hót bí thư Lương: "Cũng đều nhờ vào năng lực lãnh đạo sáng suốt của bí thư Lương!"

Mấy người phóng viên đều ở ngay cạnh, kịp thời ghi lại khoảnh khắc Trương đại quan nịnh hót.

Lương Thiên Chính cảm thấy hài lòng về những lời này của Trương Dương, phát hiện ra tiểu tử này ngày càng biết cách ăn nói rồi.

Khi các phóng viên đến phỏng vấn Lương Thiên Chính, Trương Dương ngầm rút đi, nhận sự chúc mừng của đồng nghiệp, trên quan trường bất cứ một động tĩnh nào cũng sẽ dẫn đến suy nghĩ của người trong cuộc, lúc đầu Trương đại quan nói rằng sẽ đoạt về thành tích đứng đầu trong các ban chiêu thương của năm nay, rất nhiều người suýt nữa cười rụng răng, nhưng giờ đây mọi việc đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù Trương Dương không nhắc đến việc này, nhưng chẳng ai cười được hắn, về cơ bản, mỗi người đều ý thức được, những lời tên này nói ra có đến tám chín phần là có thể thực hiện.

Lương Hiểu Âu cũng đến chúc mừng Trương Dương, Trương đại quan nắm lấy tay Lương Hiểu Âu lắc qua lắc lại, ánh mắt vẫn còn cố ý nhìn xung quanh, Lương Hiểu Âu nói: "Anh nhìn gì vậy? Tôi đang chúc mừng anh, mà sao anh lại không để ý?"

Trương đại quan cười nói: "Tôi đang xem Thiệu An Khang đã đến hay chưa, nếu như anh ta nhìn thấy tôi bắt tay cô, thì nhất định sẽ nghĩ rằng tôi thừa cơ làm vậy, nói không chừng chút nữa sẽ vác dao đến chém tôi mất."

Lương Hiểu Âu cười, rồi mắng: "Đúng là chẳng ra sao cả!" Lòng cô cũng vì những lời nói đùa này của Trương Dương mà cảm thấy thoải mái hơn.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lương, thế nào? Thành tích năm nay tôi cho cô không tồi đấy chứ, cô định thưởng cho tôi thế nào đây?"

*****

Lương Hiểu Âu nói: "Tôi chỉ là một đại diện lâm thời thôi, nói ra thì cấp bậc của anh còn cao hơn tôi, sao tôi dám lãnh đạo anh cơ chứ?" Câu này cô nói mà lòng đắng ngắt.

Trương Dương cười nói: "Vậy được, tí nữa tôi sẽ nói với bí thư Lương, chúng ta đổi chỗ, tôi sẽ lãnh đạo cô." Trương đại quan lúc nào cũng nói năng không suy nghĩ như vậy, hắn không hề xem Lương Hiểu Âu là đối thủ của mình, nên nói năng cũng rất tùy ý, lúc đó Trương đại quan chỉ chú ý đến việc đắc ý, không hề nghĩ đến Lương Hiểu Âu nghĩ thế nào.

Lương Hiểu Âu nghe những câu này liền trở nên khó chịu, nhưng cô vẫn giấu rất tốt, không biểu lộ ra sự không vui, nhưng nụ cười đã trở nên hơi gượng gạo, nhẹ nhàng nói: "Được thôi!"

Trương đại quan không để ý quá nhiều đến cô, lúc này nghe thấy một giọng con gái nhẹ nhàng vang lên: "Chủ nhiệm Trương!"

Trương Dương quay đầu lại, thì nhìn thấy vị phóng viên của Đông Nam Nhật Báo Vũ Ý đã đứng ở đằng sau hắn, cười rạng rỡ nhìn hắn. Trương đại quan đột nhiên nghĩ đến cá cược giữa hắn và cô ấy, cười hà hà gật đầu với cô.

Vũ Ý đến trước mặt Trương Dương, Trương Dương nói: "Cô không đi phỏng vấn bí thư Lương đi, còn đến tìm tôi làm gì?"

Vú Ý nhìn về phía Lương Thiên Chính và Từ Kiến Cơ rồi nói: "Họ đều là nhân vật tiêu điểm, tôi không chen vào được."

Trương Dương nhìn qua đó, quả nhiên như vậy, mấy vị nhân vật tiêu điểm đều bị phóng viên vây lấy, Vũ Ý không thể chen vào được, hắn liền cười.

Vũ Ý nói: "Chúc mừng anh!"

Trương đại quan cố tình hỏi: "Chúc mừng tôi vì điều gì?"

"Chúc mừng anh ký được một thỏa thuận lớn như vậy, đã tiến gần thêm một bước với vị trí quán quân chiêu thương năm nay."

Trương Dương cười ha ha nói: "Còn nhớ vụ cá cược giữa chúng ta không?"

Nhắc đến chuyện này, mặt Vũ Ý chợt đỏ lên, cô gật đầu nói: "Tôi vẫn nhớ, anh yên tâm, tôi không chạy làng đâu."

Trương Dương nói: "Giờ cô có thể đi đặt nhà hàng được rồi, không cần phải cao cấp quá, nhưng nhất định phải đặc biệt, tôi không kén chọn đâu."

"Hừ! Sao anh đã biết tôi nhất định sẽ thua chứ? Chẳng phải anh còn thiếu 200000000 sao?"

Trương đại quan cười, với hắn, 200000000 chẳng có gì khó cả, nếu như hạng mục của công viên chủ đề Dieter được ký kết, thì hắn đã có một hạng mục lớn hơn 1000000000.

Thường Lăng Phong gọi Trương Dương đến, hắn giới thiệu cho Trương Dương một người bạn, đó là thương nhân Mishima Masao. Người tên Mishima Masao này mặc dù là quốc tịch Nhật nhưng là một người Trung Quốc thực thụ, gã tên là Viên Chính Phúc, không có chút huyết thống Nhật Bản nào, nếu như cứ phải cố tình liên hệ đến Nhật Bản, thì vợ trước của gã là Mishima Eiko là người Nhật, sau khi hai người kết hôn, tên này không để vợ theo họ mình, mà lại nhập quốc tịch Nhật, ngay cả đến họ cũng đã thay đổi, về sau hai vợ chồng tình cảm bất hòa, sau khi ly hôn vẫn tên là Mishima Masao, theo lời của gã, nếu ở Nhật Bản mà không có một cái tên Nhật thì không dám chào hỏi người khác nữa.

Thường Lăng Phong và Mishima Masao quen nhau khi ở Nhật Bản, chỉ có điều lúc đó Mishima Masao vẫn ở dưới chân núi Phú Sĩ mở một quán ẩm thực Trung Hoa, đến giờ Mishima Masao đã phát tài nhờ ẩm thực, trở thành chủ tịch tập đoàn giáo dục Sakura Nhật Bản, nói ra thì việc này phải bàn từ quá khứ của Mishima, trước khi Mishima đến Nhật Bản, gã đã từng là giáo viên của trường đại học sư phạm Đông Giang, sau khi đến NHật, đương nhiên có đại học mời gã làm giảng viên, may mà Mishima còn nấu ăn khá ngon, nên đã mở quán ăn ở Nhật Bản, giờ đây ẩm thực Trung Hoa của gã đã có 7 nhà hàng chi nhánh rồi. Năm năm trước lại mở trường học, chủ yếu là nhắm vào học sinh du học từ Trung Quốc và con cháu của những người đi làm, không ngờ sau khi mở trường lại khá được hoan nghênh, số lượng người Trung Quốc ở Nhật Bản khá lớn, chỉ trong thời gian năm năm ngắn ngủi, Mishima đã mở được ba trường học, thành lập tập đoàn giáo dục Sakura. Lần này Mishima về nước là để mở trường học ở trong nước, thông qua con đường này, có thể làm cho những học sinh trong nước đến Nhật Bản du học được tiện lợi hơn, thúc đẩy giao lưu văn hóa giáo dục Trung Nhật.

Sau khi Thường Lăng Phong giới thiệu Mishima Masao cho Trương Dương, liền cười nói: "Mishima dự định đầu tư xây dựng một ngôi trường quốc tế ở Đông Giang."

Trương đại quan nghe đến hai chữ đầu tư ngay lập tức có tinh thần: "Dự định đầu tư bao nhiêu?" Tên này rất thực tế.

Mishima Masao cười nói: "Tôi đã tìm hiểu về quy hoạch về khu giáo dục văn hóa của các anh, ban đầu định đầu tư 100000000."

Trương đại quan rất vui mừng, khu đô thị mới rất ủng hộ việc đầu tư cho giáo dục, hắn cười nói: "Thật là nhiều!"

Số tiền 100000000 đương nhiên không thể so sánh được với mấy chục của tập đoàn Kiến Cơ, nhưng với một trường học mà nói, đây đã là một số tiền đầu tư không hề nhỏ, Trương Dương vỗ vai Thường Lăng Phong nói: "Việc này chủ nhiệm Thường có thể tự quyết định."

Thường Lăng Phong cười khổ hạnh nói: "Chủ nhiệm Trương thật là xem trọng tôi quá!"

Trương Dương cười nói: "Người giỏi lúc nào chẳng mệt, anh phải chấp nhận thôi!"

Buổi trưa, Trương Dương đi gặp phó thị trưởng thành phố Nam Tích Cung Kỳ Vĩ ở khách sạn Tuệ Nguyên, Cung Kỳ Vĩ lần này đến Đông Giang để họp. Thời gian này Triệu Quốc Cường tham gia lớp học tập ở tỉnh, Cung Kỳ Vĩ lần này gọi cả gã đến ăn cơm.

Quan hệ của Trương Dương và Triệu Quốc Cường đã tốt lên nhiều, mặc dù Triệu Quốc Cường cũng tin rằng Trương Dương không hề hại chết em trai mình, nhưng dù sao em trai của gã chết ở trong xe Trương Dương, vì vậy gặp Trương Dương, luôn có một cảm giác không thoải mái.

Cung Kỳ Vĩ cười nói: "Tôi đã họp cả buổi sáng, nghe nói cậu đến Đông Giang đã làm công tác chiêu thương của Đông Giang lên như diều gặp gió, thật đúng là hối hận khi đã để cậu đi."

Trương Dương cười nói: "Chỉ là may mắn mà thôi, thật ra tôi chẳng có năng lực gì hết."

Cung Kỳ Vĩ vỗ vai hắn một cách thân thiết rồi nói: "Vào phòng rồi hẵng nói." Gã đã đặt trước mấy chỗ ngồi, từ Sở Thiên Các họ ở có thể nhìn thấy mặt hồ Kim Thủy ở đằng xa xa. Ánh nắng mặt trời mùa thu lọt qua tấm kính cửa sổ chiếu vào người họ, vô cùng ấm áp.

Cung Kỳ Vĩ trải khăn ăn lên đầu gối, rồi mỉm cười nói: "Trương Dương, tiểu tử nhà cậu đến Đông Giang là quên cả đường về rồi. Quên hết cả đám bạn cũ của Nam Tích này rồi, cách gần như vậy, mà cũng chẳng thấy cậu về thăm lấy một lần, còn phải để cho tôi chủ động đến thăm nữa."

Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Cung đừng trách, bận lắm, tôi thật sự rất bận! Từ sau khi đến Đông Giang, tôi cũng chẳng được ở yên ổn mấy ngày, cả ngày đi hết từ nam ra bắc."

Cung Kỳ Vĩ gật đầu nói: "Chúng ta làm thuê cho nhân dân đều phải như vậy cả, không thể nào tự quyết định được đâu, đúng là như vậy đó!"

Trương Dương cười nói với Triệu Quốc Cường: "Triệu cục bao giờ đến vậy?"

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi đang tham gia lớp tập huấn tập trung ở trường đảng tỉnh, đã đến được một tuần rồi."

Trương Dương nói: "Thế mà cũng không liên lạc với tôi!" Lời nói thì rất lịch sự, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, hắn và Triệu Quốc Cường không thể nào có được tình cảm như vậy.

Triệu Quốc Cường cười nói: "Học tập trung khá bận, thật sự là không lấy được thời gian trống, hơn nữa, công việc của các anh cũng rất bận, nên tôi cũng không muốn làm phiền."

Cung Kỳ Vĩ bảo người dọn thức ăn lên, vì buổi trưa chỉ có ba người học, nên cũng không gọi quá nhiều thức ăn, Trương Dương hỏi về tình hình xây dựng khu công nghệ cao của Nam Tích, Cung Kỳ Vĩ liền cười nói: "Trước mắt tiến hành vẫn khá thuận lợi, vì có nhiều xưởng nổi tiếng đóng ở đây, về sự việc này, cậu có công rất lớn, đến cuối năm, chúng tôi còn định mời cậu về mở lễ biểu dương kìa."

Trương Dương cười nói: "Ý tốt của mọi người tôi xin nhận, nhưng cuối năm cũng là lúc tôi bận nhất, có lẽ không có thời gian."

Cung Kỳ Vĩ nói: "Sau khi tôi đến Đông Giang, đã hiểu được một vài vấn đề của khu đô thị mới Đông Giang, khu đô thị mới rất được coi trọng, với anh mà nói đây là một cơ hội khó kiếm, chỉ cần anh nắm được cơ hội này, về sau viễn cảnh chính trị nhất định sẽ rất rộng mở."

Trương Dương cười, nếu như trước kia nghe những lời này của Cung Kỳ Vĩ, hắn nhất định sẽ vui vẻ, tên này rất kỳ vọng ở việc thăng quan tiến chức, có điều giờ đây hắn chẳng có cảm giác gì, đây là một hiện tượng kỳ lạ, Trương đại quan đột nhiên mất đi cảm giác nhiệt tình với quan trường, mà hắn đã nảy sinh một cách nghĩ rất kỳ lạ, dù là làm đến thị trưởng, tỉnh trưởng thì đã làm sao? Bên trên chẳng phải vẫn có người quản lý hay sao, bình thường hắn vẫn phải đối mặt với những lừa dối, tranh đấu chính trị nói trắng ra là như vậy.

Vì là buổi trưa, ba người đều không uống thả phanh, khi Trương Dương uống rượu cùng Triệu Quốc Cường, hắn cười nói: "Triệu cục, mấy ngày trước tôi đã gặp được lệnh tôn ở Đông Giang."

Triệu Quốc Cường ừm một tiếng, gã không nghe thấy cha mình nhắc tới điều này.

Trương Dương nói: "Hình như ông ấy có chút thành kiến về tôi."

Triệu Quốc Cường cười, gã không hề thấy lạ vì điều đó, đến tận bây giờ cha của gã vẫn coi cái chết của em trai là trách nhiệm của Trương Dương. Triệu Quốc Cường nói: "Tính khí của cha tôi là như vậy, chưa chắc đã có thành kiến gì với anh đâu."

Trương Dương nghe gã nói vậy, cũng không nói tiếp nữa, chủ đề liền chuyển sang Cơ Nhược Nhạn: "Tôi nghe nói Cơ Nhược Nhạn suýt nữa thì thành em dâu của anh?"

Triệu Quốc Cường gật đầu, gã lờ mờ cảm thấy rằng dường như giữa Cơ Nhược Nhạn và Trương Dương đã xảy ra chút chuyện không vui.

Trương Dương nói: "Hình như giờ cô ấy rất thân thiết với Lương Khang đó."

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi không thân với cô ấy, sự việc của cô ấy tôi không rõ lắm."

Trương Dương nhận ra Triệu Quốc Cường đang cố ý tránh né vấn đề, hắn thở dài rồi nói: "Thật ra có một số việc vốn dĩ đã là một sự hiểu nhầm, nếu cứ để sự hiểu lầm tiếp tục phát triển, thì chẳng tốt với ai cả."

Triệu Quốc Cường nói: "Quan điểm nhìn nhận vấn đề của mỗi người đều không giống nhau, không thể thay đổi dễ dàng được." Gã đang nói khéo với Trương Dương rằng, mặc dù gã không cho rằng Trương Dương là hung thủ giết em trai, nhưng cha gã và Cơ Nhược Nhạn không hề cho rằng như vậy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)