Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0834

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0834: Tìm đường thoái lui
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Ý của Khổng Nguyên rất rõ ràng, y là hiện thực trước mắt mà Lương Tư nhìn thấy rõ nhất, tự bảo vệ bản thân mình mới là đúng nhất. lúc trước Khổng Nguyên cũng không ngờ Lưu Hiểu Trung lại phiền phức như vậy, vì việc của Tuệ Nguyên, tố cáo nhắm vào y trong thời gian ngắn đã đầy ắp, Khổng Nguyên tuy không phụ trách công tác kỉ ủy, nhưng dựa vào kinh nghiệm phán đoán, Lưu Hiểu Trung chắc chắn có vấn đề, làm không ổn thì lần này y cũng chẳng thể thoát được, Khổng Nguyên bất kể thế nào cũng phải tránh cái đống bùn lầy này ra.

Lương Tư tuy rất lo lắng, nhưng vào lúc này phải có lập trường kiên định, phải dùng lí tính để khống chế cơ thể, năng lực tự khống chế của trưởng phòng Khổng rất mạnh, y ít nhiều cũng có chút tình cảm, cho nên để lộ cho cô ta một ít nội tình, để cho người con gái đang đầy sự ấm ức này tỉnh táo lại một chút, bây giờ hướng gió đã hoàn toàn thay đổi, càng gần Lưu Hiểu Trung thì càng dễ xảy ra chuyện, Khổng Nguyên tin chắc rằng trong việc làm ăn Lương Tư đã giấu Lưu Hiểu Trung không ít.

Lương Tư lúc này đã từ bỏ ý định nhờ Khổng Nguyên ra mặt hộ mình, lãnh đạo cấp trên đối với việc phán đoán chiều gió chắc chắn hơn mình nhiều, xem ra phiền phức lần này của anh rể không nhỏ rồi, thân làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, Khổng Nguyên không dám nói giúp chứng tỏ việc này vô cùng nghiêm trọng, điều này cũng không khó lí giải tại sao Khang Thành lại chọn lựa bỏ trốn, Khang Thành thà chịu tỏn thấy cũng phải chọn lựa biến mất, chứng minh việc ở Tuệ Nguyên đã làm lớn đến mức không thể thu dọn được nữa.

Lương Tư tuy vừa mới nói những lời uy hiếp Khổng Nguyên, nhưng cô ấy lại không dám thực hiện nó, Khống Nguyên đối với cô ấy mà nói là một đại sơn không thể đổ.

Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Lương Tư, Khổng Nguyên lại nổi lên mấy phần thương hoa tiếc ngọc, thấp giọng thở dài nói: "Thực ra chuyện này không liên quan gì đến Tuệ Nguyên, các cô là bị liên lụy." lời nói vô cùng rõ ràng, mục tiêu của Trương Dương là Lưu Hiểu Trung, chứ không phải là Tuệ Nguyên.

Lương Tư gật đầu, đứng dậy, thấp giọng nói: "trưởng phòng Khổng tôi hiểu rồi."

"hiểu rồi thì tốt, chỉ cần có thể nhìn rõ vấn đề nằm ở đâu thì sự việc có thể giải quyết."

Rời khỏi phòng tổ chức tỉnh ủy, Lương Tư đột nhiên nhớ đến kiến nghị trước đây Trương Dương đã nói với cô ta, chuyển nhượng cổ phần của Tuệ Nguyên đi, bây giờ nghĩ lại lúc đầu nếu mình làm như vậy mới đúng. Những lời Khổng Nguyên nói hôm nay không phải là dọa dẫm, nếu như anh rể Lưu Hiểu Trung thật sự bị tỉnh ủy ngắm vào thì sự việc này sẽ gây ra phiền phức rất lớn. sự việc này tuy xoay quanh Tuệ Nguyên, nhưng mục tiêu thật sự là anh rể Lưu Hiểu Trung, Khổng Nguyên là trưởng phòng phòng tổ chức cũng không dám hỏi đến chuyện này, sự trốn chạy của Khang Thành nhất định là có quan hệt rất lớn đến y. Lương Tư nhận thức được Lưu Hiểu Trung lần này gặp phiền phức lớn rồi, khả năng có thể yên bình vượt qua được cơn sóng này rất nhỏ.

Nếu như cô ta có thể nhanh chóng cướp thời cơ để tổn thất nhỏ hơn một chút thì cô ta sẽ làm, trong tay Lương Tư giờ có 30% cổ phần của Tuệ Nguyên, sau khi nói chuyện với Khổng Nguyên, Lương Tư đột nhiên có ý nghĩ chuyển nhượng cổ phần, người đầu tiên cô ta nghĩ tới chính là Khang Thành. Nhưng Khang Thành bây giờ không biết trốn vào đâu, cho dù cô ấy có thể tìm được Khang Thành, Khang Thành cũng sẽ không tiếp nhận cái bãi chiến trường này đâu.. Lương Tư nghĩ đến Kì Sơn, Tuệ Nguyên rơi vào cảnh cùng quẫn này, trong đó không chỉ đều do Trương Dương, Kì Sơn cũng có tác dụng tương đối lớn, trước khi sự việc này xảy ra, giữa Lương Tư và Kì Sơn không hề có bất cứ mâu thuẫn nào, cô ta hiểu rằng hành vi của Kì Sơn tất cả đều là vì nhằm vào Khang Thành, Khang Thành vì chuyện chuyển nhượng ẩm thực Giang Nam mà đã làm cho Kì Sơn mất một khoản không nhỏ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trả sạch, đây chính là nguyên nhân chính mà Kì Sơn báo thù gã.

Kì Sơn không hề từ chối gặp mặt Lương Tư, gã giờ hiểu rõ tình thế mà Lương Tư đang gặp phải, tất cả mọi người đều nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của Lưu Hiểu Trung vô cùng tồi tệ, Lương Tư vội vàng muốn giải thoát khỏi cục diện cho nên mới tự hạ thấp bản thân đến gặp gã.

Ngồi trong nhà hàng ăn, nhìn qua cửa kính có thể thấy được cảnh đêm rực rỡ đèn của Đông Giang, Kì Sơn thích cảm giác này, cao cao tại thượng, dường như cả thành phố Đông Giang đang nằm dưới chân gã.

Lương Tư lại không thích cảm giác này, cô ấy mới Kì Sơn gặp mặt, nơi mà Kì Sơn chọn rất cao, Lương Tư từ nhỏ đã sợ độ cao, ngồi ở một nơi cao như vậy, cô luôn có cảm giác không an toàn. Kì Sơn đưa thực đơn cho Lương Tư: "Xem xem thích ăn cái gì, tôi mời khách."

Lương Tư nói: "Anh gọi đi, có điều hôm nay tôi mời khách."

Kì Sơn cười lên: "Mời khách không phải là điều quan trọng, cô Lương, hôm nay cô gọi tôi đến đây chắc không chỉ đơn giản là ăn cơm."

Lương Tư nói: "nói chuyện với một người thông minh như Kì tổng thật là tiết kiệm sức lực."

Kì Sơn nói: "đừng có khen tôi, tôi không có lợi hại như cô nói đâu, ít nhất lúc này tôi không biết tại sao cô tìm tôi." Gã gọi mấy món ăn rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, mỉm cười nói: "Uống gì không?"

Lương Tư nói: "Tôi uống trà."

Kì Sơn gọi một bình Bích La Xuân.

Lương Tư nói: "Kì tổng, chuyện xảy ra gần đây ở Tuệ Nguyên chắc anh đều biết."

Kì Sơn gật đầu nói: "rất phức tạp, có điều đối với Khang tổng không thành vấn đề, anh ấy chắc có thể giải quyết được."

Lương Tư nói: "Tôi không liên lạc được với anh ấy."

Kì Sơn uh một tiếng, gã thấp giọng nói: "Lúc này chính là lúc Tuệ Nguyên cần anh ta nhất, sao lại không liên lạc được."

Lương Tư nói: "Kì tổng, trải qua sự việc mấy ngày vừa rồi tôi đã cảm thấy rất chán, Tuệ Nguyên tôi không muốn làm nữa, tôi muốn chuyển nhượng cổ phần đi, không biết anh có hứng thú không?"

Kì Sơn giả vờ kinh ngạc nhìn Lương Tư: "Tuệ Nguyên từ khi buôn bán tới nay không phải đều rất tốt sao, chỉ là gần đây gặp một chút trắc trở mà thôi, cô Lương lẽ nào chỉ vì mấy chuyện này mà định bỏ cuộc sao?"

Lương Tư nói: "tôi có 30% cổ phần của Tuệ Nguyên, nếu như anh có hứng thú tôi có thể chuyển nhượng tất cả 30% cổ phần đó cho anh."

Kì Sơn nói: "cô biết đo, Khang Thành nợ của tôi không ít tiền, tôi hợp tác với cậu ta e rằng sẽ xảy ra một số vấn đề."

Lương Tư nói: "chính vì anh ta nợ anh rất nhiều tiền nên đối với anh mà nói 30% cổ phần này chính là một cơ hội của anh, anh có thể lấy những cổ phần này, anh có thể biến những số nợ đó thành cổ phần, cổ phần trong tay Khang Tổng là 35%, nếu như anh ta không thể kịp thời thanh toán hết nợ cho anh thì anh có thể trở thành cổ đông lớn nhất của Tuệ Nguyên."

Kì Sơn cười nói: "Cô Lương, có một điểm cô đừng quên, tình trạng của Tuệ Nguyên bây giờ không hề lạc quan."

Lương Tư nghiêm mặt nói: "Nếu như Tuệ Nguyên không gặp nhiều phiền phức như vậy, anh cho rằng tôi sẽ chuyển nhượng cổ phần cho anh sao?"

Kì Sơn nói: "trên đời này chẳng có bữa cơm nào là miễn phí, bây giờ cổ phần của Tuệ Nguyên có giá trị như thế nào trong lòng chúng ta đều rất rõ ràng."

Lương Tư nói: "Kì tổng, thương gia phải nói lời của thương gia, anh nói như vậy cũng không phải là quá đáng, t ôi thừa nhận uy tín của Tuệ Nguyên đã bị ảnh hưởng một chút, nhưng cũng không có đến mức tồi tệ quá như anh nói, tôi tìm anh đầu tiên để nói chuyện này chính là vì tôi biết anh luôn có hứng thú với Tuệ Nguyên, Tuệ Nguyên trước khi xảy ra chuyện này luôn làm ăn rất tốt, các thiết bị của chúng tôi đều rất tiên tiến, thuộc hàng đứng đầu ở cả Bình Hải này, vì thế không phải ngoài anh ra tôi không thể tìm được người mua khác, bây giờ tôi lựa chọn từ bỏ Tuệ nguyên không phải là vì bản thân Tuệ Nguyên không còn giá trị nữa mà là vì hiện giờ tôi đã rất mệt mỏi, không muốn chơi tiếp nữa."

Kì Sơn nói thẳng vào vấn đề: "Cổ phần của cô Lương ở Tuệ Nguyên tổng cộng có bao nhiêu?"

Lương Tư nói: "Năm nghìn vạn."

Kì Sơn cười lắc đầu nói: "thực ra tiền đầu tư thực tế chắc không nhiều như vậy, có một số vô hình nhất định đã được thêm vào trong."

Lương Tư yên lặng nhìn y, với sự tinh mình của Kì Sơn, giao dịch hôm nay rất khó có thể chiếm được lợi. cô ta liền thở dài nói: "Bốn nghìn vạn, đây là cả gia tài của tôi."

Kì Sơn nói: "Hai nghìn vạn, cái giá này đã cao hơn rất nhiều so với tiền đầu tư thực tế của cô rồi, nếu như cô không đồng ý thì hãy tìm người mua khác đi."

Lương Tư nói: "Anh rõ ràng là muốn dậu đổ bìm leo mà."

Kì Sơn nói: "Tôi chẳng sao cả, tổng doanh của tôi cũng không có ở đây."

Lương Tư cắn môi nói: "Ba nghìn vạn, không thể thấp hơn." Cô ta chủ động nhượng bộ.

Kì Sơn cười nói: "Cô Lương nên đi tìm người mua khác đi." Y đứng dậy, rút ví ra chuẩn bị thanh toán, làm ra cái vẻ không còn chút hứng thú nào để nói chuyện với Lương Tư nữa.

Lương Tư tức giận nhìn hắn, bụng vẫn đầy lo âu, tuy đầu tư của cô ta không tới năm nghìn vạn, nhưng cái giá mà Kì Sơn đưa ra quá xa thực tế, trong lòng Lương Tư đang kịch liệt giao chiến.

Khi Kì Sơn chào tạm biệt cô, Lương Tư quyết định lại nhượng bộ thêm một lần nữa: "hai nghìn năm trăm vạn, không được thì thôi."

Kì Sơn mỉm cười, lại ngồi xuống đối diện với Lương Tư, bế chén trà lên, từ từ nhấm một ngụm: "Tôi đã hiểu qua tình hình của Tuệ Nguyên, đầu tư của cô Lương chắc khoảng ba nghìn vạn, nhưng cô đã có được không ít hoa hồng từ đó, nếu như hai nghìn năm trăm vạn cũng coi như cô không bị lỗ gì."

*****

Lương Tư nói: "Lỗ hay không trong lòng tôi rất rõ." Cô ta chợt cảm thấy đau xót trong lòng.

Kì Sơn nói: "Cô Lương, thứ cho tôi nói thẳng, tình cảnh của cô bây giờ không ổn, tôi nghe nói kỉ ủy trung ương đã tiến hành điều tra Lưu cục, người bên cạnh anh ta hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ bị liên lụy."

Lương Tư miệng cứng nói: "việc này có liên quan gì đến tôi? Tôi làm việc làm ăn của tôi, không có kinh doanh phạm pháp."

Kì Sơn cười ha ha nhấp từng ngụm trà trên bàn: "Tôi cho cô 3 nghìn vạn."

Lương Tư hơi ngẩn ra, quả thực có chút không hiểu tên này, hắn hôm nay ra giá tàn độc như vậy nguyên nhân thức chất chính là vì biết Lưu Hiểu Trung đã bị người ta tố cáo, hiện nay kỉ ủy trung ương đã tiến hành điều tra, nếu như Lưu Hiểu Trung thật sự bị tra ra vấn đề thì rất có thể sẽ liên lụy đến mình, Lương Tư liền nhanh chóng chuyển nhượng cổ phần của mình cho người khác cũng là vì nguyên nhân này, rõ ràng là đã thỏa thuận xong là hai nghìn năm trăm vạn rồi, tại sao y lại cho thêm năm trăm vạn nữa? lẽ nào lòng lương thiện của y đã trỗi dậy?

Kì Sơn nói: "Đưa cô thêm 5 trăm vạn là để cho cô Lương làm phí chuyển nhượng tổng hội Lam Ma Phương Dạ cho tôi."

Lương Tư tức đến mức mặt trắng bệch ra, tên khốn này quả là đồ khốn, bản lĩnh dậu đổ bìm leo thật là cao cường, không những nhắm vào cổ phần Tuệ nguyên mà thậm chí cả tộng hội Lam Ma Phương Dạ cũng muốn, nhưng sự tức giận của của Lương Tư chỉ xảy ra trong nháy mắt, rất nhanh cô đã nghĩ thông, trong thời khắc này chưa chắc có thể tìm được người mua thích hợp hơn Kì Sơn. Thứ cô cần là thời gian, phải nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất phải làm xong tất cả, từ ba năm trước Lương Tư đã làm xong hết thủ tục di dân sang New Zealand, chỉ cần có tiền trong tay thì sau này vẫn còn cơ hội.

Kì Sơn nói: "Đồng ý không?"

Lương Tư nói: "Khi nào tiền có thể thanh toán xong?"

Kì Sơn nói: "Sáng mai, sau khi kí hợp đồng xong, tôi lập tức sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cô, tuyệt đối sẽ không làm lỡ dở thời gian của cô." Kì Sơn đã nhìn ra Lương Tư tám chín phần là muốn bỏ chạy.

Lương Tư gật đầu: "Được."

Khi Lương Tư đang tìm đường trốn, thì cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung đã bị bí mật song quy, tất cả đều đến rất đột ngột, Lưu Hiểu Trung tuy sớm đã có dự cảm, nhưng không ngờ tất cả lại đến nhanh như vậy.

Lúc tối Lưu Hiểu Trung đã được đưa tới khách sạn Sở Vận, và đang ở đó trả lời các câu hỏi của tổ trưởng tổ điều tra Lưu Nhạn Hồng.

Thái độ của Lưu Hiểu Trung rất ngạo mạn, tự cho rằng việc của mình kỉ ủy tỉnh không nên nhúng tay vào, Lưu Hiểu Trung nói: "sở trưởng Lưu, tất cả những chuyện mà cô đang làm phải chăng là đang vượt quyền không?"

Lưu Hiểu Trung nói: "đồng chí Lưu Hiểu Trung, vấn đề liên quan đến đồng chí kỉ ủy trung ương đã ủy thác cho chúng tôi điều tra, đối với tất cả các hành động đối với đồng chí đều đã được sự đồng ý của cấp trên, ngày mai đặc phái viên của kỉ ủy trung ương sẽ đến Bình Hải nói chuyện với đồng chí, đồng chí có thể nói bây giờ hoặc đợi đến ngày mai sau khi đặc phái viên kỉ ủy trung ương đến Đông Giang lại nói về vấn đề của đồng chí."

"Tôi có vấn đề gì chứ?" Lưu Hiểu Trung lạnh lùng nói.

Lưu Nhạn Hồng nói: "trước khi nói đến vấn đề cá nhân của đồng chí, tôi phải thông báo cho đồng chí biết một vài chuyện, người nhận thầu công trình điện lực Trương Khánh Phong, Hồ Quốc Vĩ bây giờ đều đã ở trong sự khống chế của cơ quan kiểm sát, theo những gì họ tố cáo, trong quá trình đấu thầu công trình điện lực, bọn họ đã từng hối lộ cho đồng chí rất nhiều, căn cứ vào tình hình điều tra sơ bộ của chúng tôi, chỉ với số tiền mà bọn họ đút lót cho đồng chí đã lên đến năm trăm vạn, việc này có phải là sự thật không?"

"Toàn là lời nhảm nhí, rõ ràng là cố tình vu oan giá họa cho tôi." Lưu Hiểu Trung lớn tiếng nói.

Lưu Nhạn Hồng mỉm cười nói: "Tôi cũng hi vọng chỉ là hãm hại, tuy tôi làm công tác kỉ ủy, nhưng tôi thật lòng mong muốn mỗi một cán bộ của chúng ta đều trong sạch, hi vọng mỗi người chúng ta đều có thể tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, xứng đáng với sự ủy thác của Đảng và nhân dân, nhưng với kinh nghiệm của tôi lại cho tôi biết rằng những thành phần thối nát trong đội ngũ cán bộ của chúng ta vô cùng nhiều, Lưu Hiểu Trung, đồng chí có thể chọn nói hoặc không nói, nhưng có một việc nhất định tôi phải nói cho đồng chí biết, nếu như không có đủ chứng cứ xác thực thì chúng tôi sẽ không có bất kì hành động nào với đồng chí cả."

Câu cuối cùng của Lưu Nhạn Hồng trong phút chốc đã đánh gục ý trí ngoan cường của Lưu Hiểu Trung, đầu của gã từ từ cúi xuống: "Tôi không có gì để nói." ...................... Sau khi Kì Sơn và Lương Tư kí xong hợp đồng chuyển nhượng, rất nhanh chóng tiền đã được chuyển vào tài khoản ở nước ngoài của Lương Tư. Từ hành động của Lương Tư y có thể phán đoán rằng cô ta muốn tháo chạy, ở điều này Kì Sơn rất hậu đạo, y không hệ lựa chọn ném đá xuống giếng, khi bắt tay với Lương Tư. Kì Sơn mỉm cười nói: "Hôm nay tạm biệt không biết lúc nào mới gặp lại được."

Lương Tư nghe ra ý trong lời của y, nhỏ giọng nói: "những việc mà Kì tổng đối với tôi, tôi sẽ ghi nhớ mãi mãi."

Kì Sơn cười nói: "Tôi thật sự hi vọng lời của cô là thật lòng."

Lương Tư lắc đầu nói: "là lời thật lòng, tuy anh đã đâm tôi một nhát, nhưng anh vẫn được coi như là một người trọng nguyên tắc."

Kì Sơn nói: "Thuận buồm xuôi gió." Y đưa tay ra.

Miệng của Lương Tư hơi động, con người trước mặt mình quả thật là cực kì tinh minh, y đã đoán được mình muốn bỏ trốn. Lương Tư bắt tay với y, nói: "Cảm ơn."

Trương Dương sau đó mới biết Lưu Hiểu Trung bị song quy, Lương Tư kịp thời bỏ trốn. hắn không kiềm nổi mà trách cứ Kì Sơn: "Anh đã biết Lương Tư muốn bỏ trốn tại sao còn đưa cô ta tiền."

Kì Sơn mỉm cười nói: "Tôi không hiểu về chính trị, tôi chỉ là một thương nhân, trên thương trường cũng có nguyên tắc của thương trường, kí hợp đồng rồi thì phải tuân thủ, cô ta đã chuyển nhượng cổ phần cho tôi, tôi cứ dựa theo hợp đồng mà làm thôi. Thiên kinh địa nghĩa, còn về việc cô ta có trốn hay không, trốn làm gì, thì có liên quan gì đến tôi?"

Trương Dương nói: "Lương Tư này nhất định có vấn đề, nếu như không phải Lưu Hiểu Trung ngầm trong bóng tôi giúp đỡ cô ta thì sao cô ta lại có thể tích được nhiều tiền như thế?"

Kì Sơn nói: "người làm quan chẳng có mấy người trong sạch, người làm ăn cũng thế, chỉ là không tra thôi, chứ nếu tra, thì người nào cũng sẽ có vấn đề, bây giờ ta không sao không có nghĩa là tất cả những gì ta làm đều là hợp pháp, chỉ là người khác không điều tra thôi."

Trương Dương nói: "anh đúng là có chút tự mình biết mình."

Kì Sơn cười nói: "tôi làm việc chỉ tuân thủ theo quy tắc của mình, còn về đối phương là ai, họ làm gì tôi đều không quan tâm."

Trương đại quan nhân nói: "anh như thế này người ta gọi là không có tinh thần trách nhiệm xã hội, Lương Tư cầm khoản tiền đó bỏ chạy, thì tài sản của quốc gia chúng ta sẽ bị chảy ra ngoài."

"Tôi lại không biết rằng cô ta muốn chạy." ...................................... Miệng của Lưu Hiểu Trung rất kín, bất kể là tổ chuyên án của thẩm vấn như thế nào gã cũng đều không nhắc tới Lương Tư, tuy là như vậy nhưng số tiền tham ô mà gã bị điều tra ra đã làm cho người ta phải kinh ngạc: hai nghìn ba trăm vạn, vì thế mà một lượng quan viên điện lực cũng bị rớt ngựa theo.

Trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đã đặt chuyện này thành vấn đề trọng điểm. Kiều Chấn Lương nói: "chúng ta lúc nào cũng hô khẩu hiệu 'phản tham nhũng, xướng liêm khiết", nhưng lại có người trước sau lần lượt bị điều tra ra tham nhũng, tiền bạc, mĩ sắc thật sự có mê lực lớn như vậy sao? Tôi không muốn cường điệu trách nhiệm và nghĩa vụ mà mỗi người trong chúng ta phải gánh vác, mọi đều biết làm quan khó, nhưng làm người thì sao? Tại sao trong một số người làm quan trọng chúng ta sau khi làm quan xong ngay cả cách làm người cơ bản nhất cũng không biết làm? Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết trộm cắp là vô sỉ, nhưng một số cán bộ trong chúng ta, những cán bộ nhận được sự giáo dục nhiều năm như thế của nhân dân và Đảng mà lại thò tay ra móc trộm tiền của quốc gia, lấy trộm tiền của nhân dân, trong lòng bọn họ lẽ nào ngay cả hai chữ liêm sỉ cũng không hiểu sao? Vị tham vọng làm mờ đôi mắt, làm mờ nội tâm rồi sao."

Khi Kiều Chấn Lương nói những lời này mắt cứ đảm quanh mọi người, cuối cùng dừng lại ở chỗ trưởng phòng tổ chức Khổng Nguyên, lúc này Khổng Nguyên lại giả vờ chăm chú, dáng vẻ đau lòng, nhưng đã bị ánh mắt sắc lạnh của Kiều Chấn Lương nhìn vào, trong lòng vẫn bất giác rung lên, một luồng hơi lạnh men từ cột sống chạy lên não bộ.

Kiều Chấn Lương thở dài, ngón tay ông ta gõ gõ vào mặt bàn: "Từ khi tôi lên nhậm chức tới nay, tôi luôn nhấn mạnh cần phải tăng cường quản lí giám sát, luôn nhấn mạnh phải liêm khiết, nhưng các án tham ô phủ bại vẫn không ngừng gia tăng, lẽ nào những cán bộ đảng viên này lại không sợ chết sao? Hôm nay tôi muốn nói một câu thế này, chỉ cần trong nhiệm kì của tôi, trong phạm vi của Bình Hải, những quan chức dám nhận hối lộ tôi nhất định sẽ điều tra và truy cứu đến cùng, tuyệt đối sẽ không buông tha." Giọng nói của Kiều Chấn Lương vang vang trong phòng, làm chấn động tất cả mọi người.

Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: "Tôi thấy những người tham ô nhận hối lộ đó căn bản thiếu sự hiểu biết về chủ trương của đảng, nếu như mỗi cán bộ của chúng ta có nhận thức sâu sắc về chủ trương của đảng thì đều có thể có những hành động đúng chuẩn mực và quy tắc, như vậy sẽ không có những chuyện này xảy ra."

Kiều Chấn Lương gật đầu, câu nói này của Tống Hoài Minh đúng là câu ông ta định nói.

*****

Phó thường vụ tỉnh trưởng Tiêu Nãi Vượng nói: "Tôi đồng ý với những gì Tống tỉnh trưởng nói, thời đại ngày nay phát triển rất nhanh, cải cách mở cửa cũng lúc mang đến một số mặt mặt trái, chính vì vậy chúng ta cần phải lập tức giữ cho đầu mình được tỉnh táo, muốn làm được những điều này thì chúng ta phải tự tạo cho mình một số nguyên tắc để ràng buộc với bản thân, đảng của chúng ta chính là nguyên tắc tốt nhất, là một đảng viên bất kì lúc nào cũng không được mất đi sự tin tưởng, rất nhiều người mồm thì suốt ngày nói về chủ trương nguyên tắc của đảng nhưng lại làm những việc tổn hại đến hình tượng của đảng. Tôi thấy đã đến lúc chúng ta phải chỉnh đốn là đảng phong đảng kỉ rồi."

Kiều Chấn Lương nói: "trong phạm vi toàn quốc phải phát triển hoạt động tự giáp sát theo tác phong của Đảng, đối với những người vi phạm kỉ luật, tra ra một người phải xử lí một người, nhất định phải giữ được tính thuần khiết, đội ngũ cán bộ chúng ta nhất định phải làm cho trong sạch."

Trong thường ủy hội Khổng Nguyên từ đầu đến cuối không hề phát ngôn, dây dẫn lửa làm cho cục trưởng cục điện lực Lưu Hiểu Trung gặp nạn chính là khách sạn Tuệ nguyên, nhắc đến Tuệ Nguyên y không thể thoát nổi liên can, đại cổ đông của Tuệ Nguyên chính là cháu họ ngoại của y Khang Thành, cháu đằng ngoại chỉ là cách nói với người bên ngoài, trên thực tế Khang Thành là con riêng của y, Khổng Nguyên lại rất yêu thương đứa con này.

Sau khi hội nghị kết thúc, Khổng Nguyên cúi đầu muốn rời khỏi, nhưng lại bị bí thư Kiều Chấn Lương gọi lại: "Lão Khổng, anh đợi một chút."

Khổng Nguyên lúc này mới quay người lại, lông mày không khỏi nhíu lại, Kiều Chấn Lương tìm đến mình chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp.

Đợi khi những người khác rời đi, Khổng Nguyên mới mặt mày tươi cười đến bên cạnh Kiều Chấn Lương.

Nhìn thấy vẻ mặt Kiều Chấn Lương không hề có ý tức giận, Khổng Nguyên mới yên tâm, mỉm cười nói: "Bí thư Kiều, anh tìm tôi có chỉ thị gì không?"

Kiều Chấn Lương nói: "Lão Khổng này, ông chủ của khách sạn Tuệ Nguyên là cháu đằng ngoại nhà anh đúng không?"

Khổng Nguyên gật đầu nói: "gần đây tôi cũng mới biết, trước đây tiểu tử này làm ăn ở Thượng Hải, nó là cháu của vợ tôi, bình thường cũng không thường xuyên qua lại."

Kiều Chấn Lương nói: "Tuệ Nguyên xảy ra chuyện đã lôi ra Lưu Hiểu Trung, tất cả những đầu mối đều cho thấy quan hệ giữa Lưu Hiểu Trung và em vợ là Lương Tư rất không bình thường, rất nhiều nhà thầu điện lực đều thông qua cây cầu Lương Tư mới có thể bắc quan hệ với Lưu Hiểu Trung."

Khổng Nguyên nói: "tôi không rõ lắm những việc của khách sạn Tuệ nguyên, Lương Tư tôi cũng không quen biết."

Y đã đẩy hết chuyện này đi, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, may mà mình sáng suốt đã để cho Khang Thành đứng bên ngoài vòng mà dùng con mắt lạnh để quan sát, sau đó lại kịp thời tiết lộ cho Lương Tư tin tức, để cho cô ta kịp thời bỏ chạy, nếu như lần này Lương Tư bị bắt thì thật sự sẽ có chút phiền phức, tuy y không hề nhận được bất kì chút tiền bạc nào từ Lương Tư, nhưng thân hình gợi cảm yêu kiều của Lương Tư y cũng đã được thưởng thức qua mấy lần, đây cũng coi là hối lộ, nếu như bị truyền ra ngoài thì mặt mũi của trưởng phòng tổ chức như y cũng sẽ chẳng dễ coi chút nào.

Kiều Chấn Lương cười cười nói: "Nhưng có người nói trước khi Lương Tư đi đã từng đến phòng tổ chức tìm anh."

Khổng Nguyên bị Kiều Chấn Lương vạch mặt nói dối ngay tại chỗ, trong lòng bất giác lo lắng, có điều khả năng thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt của y rất xuất sắc, liền làm ra vẻ kinh ngạc: "Có sao? Lương Tư? Sao tôi không có ấn tượng gì?"

Kiều Chấn Lương nói: "có là chỉ là lời đồn, bây giờ những người thích nói linh tinh càng lúc càng nhiều, anh đừng để tâm nhé."

Khổng Nguyên nói: "giữ cho mình dễ, nhưng giữ cho miệng người khác thì quá khó, không sao, người khác thích nói thế nào thì cứ nói, tôi công tác nhiều năm rồi, những người nói xấu sau lưng tôi đều có, chỉ cần mình ngay thẳng thì người khác nói thế nào cũng chẳng sao."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Lão Khổng, lời này của anh nói rất đúng, làm người phải ngay thẳng, làm người thật sự không thể làm việc sai trái, chỉ cần làm sai nhất định sẽ bị người ta bắt, anh nói xem có phải không?"

Khổng Nguyên gật đầu cười nói: "Đúng thế, Lưu Hiểu Trung tuy giảo hoạt nhưng cuối cùng cũng đã rơi vào lưới rồi."

Kiều Chấn Lương nói: "cho nên mới nói hồ li càng giảo hoạt càng không thoát khỏi tay thợ săn."

Trương đại quan nhân từ khi bắt đầu chỉ muốn tìm Lưu Hiểu Trung đòi công bằng, hắn không hề ngờ rằng đến cuối lại có thể lôi ra được việc tham ô của Lưu Hiểu Trung, Lưu Hiểu Trung sau khi bại dưới tay của Trương Dương thì tiếng tăm trong lĩnh vực phản tham nhũng càng lúc càng lớn, cái khác không cần nói, chỉ cần tính đến các nhân vật cấp sở bị bại trong tay hắn cũng không đếm rõ được, cho nên khi Lưu Nhạn Hồng gặp Trương Dương không kìm được mà lại kiến nghị nói: "Trương Dương à, tôi thấy cậu đúng là thiên tài chống tham ô ấy, trời sinh đã là nhân tài cho công tác kỉ ủy, đến đi, hãy đến sở giám sát, tôi bảo đảm cậu không phải lo về con đường quan lộ."

Trương đại quan nhân cười khổ nói: "tôi nói này sở trưởng Lưu, có thể không mỉa mai tôi được không? Việc của Lưu Hiểu Trung tôi thật không dám chiếm công, tôi hoàn toàn không biết hắn tham ô, xuất phát điểm của tôi cũng chỉ là muốn đòi lấy công bằng, đây cũng là do tôi nể mặt Đỗ Thiên Dã mà thôi, tôi nào có ngờ được Lưu Hiểu Trung lại là một đại tham quan."

Lưu Nhạn Hồng cười nói: "Vô tâm sáp liễu liễu thành âm, cậu nói xem, trong những năm qua đã có bao nhiêu cán bộ gục trong tay cậu rồi? bây giờ những quan tham đó nghe đến tên cậu là đã sợ hãi tận trong lòng, cậu còn lợi hại hơn cả bí thư Lưu kỉ ủy chúng tôi ấy chứ."

Trương Dương nói: "khéo không chừng giờ có rất nhiều quan tham nhớ tôi mà muốn hại tôi ý chứ, tôi chỉ là một cán bộ bình thường thôi, tôi không có quan hệ gì với kỉ ủy hết."

Lưu Nhạn Hồng nói: "bí thư Lưu nói rồi, chuẩn bị tặng cho cậu một uy chương anh hùng phản tham nhũng."

Trương Dương vội vàng lắc đầu: "đừng đừng, huy chương đó không thể ăn cũng không thể uống được, chỉ có thể làm cho những quan lại tham nhũng chĩa ánh mắt căm thù về tôi mà thôi, hay là thôi đi, tôi phải khiêm tốn một chút."

Lưu Nhạn Hồng nói: "cậu sợ à?"

Trương Dương nói: "Tôi sợ ai chứ? Tôi chỉ cảm thấy có chút hổ thẹn, chuyện lần này không liên quan đến tôi lắm, Lưu Hiểu Trung là do nội bộ hệ thống điện lực tố cáo, chứng minh hắn có vấn đề, chỉ có điều là do tôi gây rối cho hắn rồi mọi chuyện bị bung bét ra thôi. Nếu nói đến công lao phải là các chị mới đúng."

Lưu Nhạn Hồng cười nói: "Được, cậu không muốn tôi cũng không ép."

Trương Dương nói: "đã tìm được Lương Tư chưa?" Lưu Nhạn Hồng nói: "cô ta sớm đã làm xong thủ tục di dân sang New Zealand rồi, đã nghe ngóng được tình hình nên giờ chắc đang trốn ở New Zealand, có điều Lưu Hiểu Trung không hề lôi cô ta ra, chỉ có một số thương nhân thực hiện hối lộ nói thông qua cô ta để bắt tay với Lưu Hiểu Trung mà thôi, xem ra cô ta nghe ngóng được phong thanh nên đã nhanh chóng chuyển nhượng việc làm ăn đi, trước khi cơ quan kiểm sát quyết định có hành động với cô thì cô ta đã kịp thời bỏ trốn rồi."

Trương Dương nói: "người đàn bà này rất giảo hoạt, có điều hiệu suất của đám người ở viện kiểm sát cũng quá là thấp, Lưu Hiểu Trung có vấn đề tại sao lại không kịp thời khống chế Lương Tư?"

Lưu Hiểu Trung nói: "cho dù là bây giờ cũng không có chứng cứ phạm tội xác thực của Lương Tư, hôm nay tôi tìm cậu đến đây cũng là vì việc này." Cô ấy ngồi nghiêm chỉnh một chút, nói: "gần đây những tố cáo về cậu cũng không ít, cậu hãy để ý một chút nhé."

Trương Dương cười nói: "chắc là vì tôi quá xuất sắc cho nên những tố cáo nhắm vào tôi không ngừng gia tăng rồi." tên tiểu từ này tối với những chuyện này cảm thấy rất bình thường, tâm thái đã tu luyện đến mức nước lửa cũng không xâm nhập được rồi.

Lưu Hiểu Trung nói: "quan hệ giữa cậu và Tần Thanh lại bị người ta lấy ra làm chuyện để nói, gần đây một số tài liệu tố cáo đã tiết lộ ra hết những chuyện các cậu đã làm ở Xuân Dương, những tài liệu tố cáo ấy đều đã bị tôi khống chế hết rồi, hành vi ngày thường của cậu cũng cần phải tiết chế lại, để tránh người ta lôi chuyện của cậu ra để nói."

Trương Dương nói: "Tôi không sợ."

Lưu Nhạn Hồng nói: "cho dù cậu không sợ nhưng cậu cũng phải suy nghĩ cho Yên Nhiên, việc này nếu như truyền đến tai cô ấy thì cô ấy sẽ nghĩ thế nào chứ? Tống tỉnh trưởng sẽ nghĩ như thế nào? Trương Dương, cậu cũng không còn bé gì nữa, không thể cả ngày bay nhảy mãi như thế được, hôn sự của mình cũng đã đến lúc phải suy nghĩ rồi."

Trương Dương nói: "chị Lưu, chị yên tâm, tôi hiểu nên làm thế nào."

Lưu Nhạn Hồng nói: "Thực ra để cậu và Tần Thanh làm việc cùng nhau là không tốt, trước đây khi hai người ở Xuân Dương đã có không ít lời đồn thổi rồi, Tần Thanh cũng vì vậy mà bị điều đến Lam Sơn, trong chốn quan trường vì sự phát triển của sau này mọi người đều nên giữ một cự li nhất định."

Trương Dương nói: "cho nên chị khuyên tôi nên đến công tác ở kỉ ủy."

Lưu Nhạn Hồng nói: "những gì tôi nói đều là lời khuyên chân thành, cậu thích nghe hay không thì tùy."

Trương Dương nói: "tôi sẽ suy nghĩ, có điều tôi đến Đông Giang cũng chưa lâu, vẫn chưa ngồi nóng mông, không thể đi bây giờ được."

Lưu Nhạn Hồng nói: "tôi khuyên cậu là phải giữ khoảng cách thích hợp chứ không phải bảo cậu đi."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)