← Ch.0955 | Ch.0957 → |
Kiều lão không tiếp tục đề tài này, lúc buổi trưa, Kiều Chấn Lương về nhà, sau khi tới bộ nông nghiệp nhậm chức, so với lúc trước ở Bình Hải thì thoải mái hơn rất nhiều, Kiều Chấn Lương cơ hồ trưa ngày nào cũng về ăn cơm, nhìn thấy Trương Dương, Kiều Chấn Lương cũng rất cao hứng, hỏi tình huống học tập gần đây của hắn, Trương Dương giản lược kể lại, rồi nói chuyện phía Bắc Cảng đã đồng ý trả ruộng.
Kiều Chấn Lương vui mừng nói: "Vốn là nên như vậy, đất ruộng đang tốt lại bị xâm chiến, nhưng không sáng tạo ra được hiệu ích có giá trị hơn, bỏ hoang không dùng, đây chính là một loại phạm tội!"
Kiều lão nói: "Hiện tại thành thị nào mà không làm khai phá chứ, từ vùng duyên hải đông nam đến biên thuỳ tây bắc, chỗ nào cũng mở khu khai phá, cứ như một tòa thành thị không có khu khai phá thì không phát triển, không có khu khai phá thì cán bộ địa phương này không theo kịp thời đại, đây là một loại tư tưởng sai lầm cực lớn, Trung Quốc là nước lớn về nông nghiệp, căn bản của chúng ta là ở nông nghiệp, ruộng tốt mà bỏ đi hết để làm khai phá công nghiệp thì còn có địa phương chồng lương thực không? Không có lương thực thì chúng ta ăn bằng cái gì? Chẳng lẽ dùng sản phẩm công nghiệp để đổi thành tiền giấyđi đổi sản phẩm nông sản ư? Thế không phải là tự tìm phiền phức ư? Bộ nông nghiệp của Ccác anh nên nắm tốt vấn đề này. "
Kiều Chấn Lương liên tục gật đầu.
Trương Dương nói: "Tôi đã câu thông với lãnh đạo thành phố rồi, bọn họ đã đồng ý di dời khu khai phá, địa chỉ mới chúng tôi trên cơ bản cũng đã xác định, phải chuyển tới đất bị nhiễm phèn ở đông bắc Tân Hải. "
Kiều Chấn Lương cổ vũ Trương Dương: "Làm cho tốt đi, tranh thủ sớm thay đổi bộ dạng của Tân Hải. "
Sau khi Trương Dương rời đi, Kiều Chấn Lương không khỏi bật cười, y làm sao có thể không nhìn ra mục đích chủ yếu mà Trương Dương hôm nay tới đây, y nói với Kiều lão: "Thằng ôn này hôm nay đặc biệt tới đây để thuyết khách cho đám Hạng Thành đấy. "
Kiều lão cười cười không nói gì.
Kiều Chấn Lương nói: "Xem ra Hạng Thành đã chịu nhường rồi. "
Kiều lão không chút để ý nói: "Sức khỏe của bác Tiết của anh không được tốt lắm. "
Kiều Chấn Lương hơi ngẩn ra, y rướn người về phái trước.
Kiều lão nói: "Gần đây Trương Dương thường xuyên tới chỗ ông ta. "
Kiều Chấn Lương lập tức minh bạch, cha nhất định từ trong hướng đi của Trương Dương cảm thấy được gì đó, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành đột nhiên thay đổi thái độ khẳng định là vì Tiết lão, trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến Tiết lão ưu ái đối với hậu bối trẻ tuổi nhưvậy thì nguyên nhân tuyệt đối không phải là thư pháp, tuy rằng Tiết lão thích thư pháp, nhưng còn lâu mới tới mức si mê, cha con Kiều gia đối với Trương Dương thì hiểu rất rõ, nguyên nhân có thể khiến Tiết lão dốc lòng giúp một hậu bối rất có khả năng là để trả nhân tình, Tiết lão là người không dễ dàng nợ nhân tình của người ta, mà Trương Dương có thể khiến Tiết lão nợ nhân tình của hắn thì khẳng định phải là vì một bức tranh chữ, Kiều Chấn Lương nhìn vẻ mặt cha, nói khẽ: "Bác Tiết mắc bệnh nặng ư?"
Kiều lão không trả lời, nhưng vẻ mặt giữ kín như bưng đã xác định điểm này.
Kiều Chấn Lương nói: "Nhưng chuyện lớn như vậy con lại không nghe nói gì cả. "
Kiều lão nói: "Năm đó khi ta bị liệt mặt, trừ người trong nhà ra thì không có người nào khác biết, tới tuổi này rồi, luôn sẽ biến thành đặc biệt cẩn thận, sợ bất kỳ sự gió thổi cỏ lay nào của mình đều có thể khiến cho bên ngoài sóng to gió lớn. "
Kiều Chấn Lương lẳng lặng lắng nghe lời nói của cha, không có ý ngắt lời ông ta.
Kiều lão nói: "Anh ở trong quan trường lâu như vậy rồi, muốn tìm được một bằng hữu thật lòng rất khó, nhưng bất kỳ lúc nào cũng không thiếu kẻ địch và đối thủ, đến tuổi của chúng ta rồi, bản thân muốn buông xuôi, nhưng người khác thì lại không nỡ nhìn mình buông xuôi, hơi không cẩn thận một chút là họ sẽ xông lên cho mình một kích trí mạng. " Kiều lão thở dài nói: "Đã Lựa chọn con đường này, anh không thể không tiếp tục đi mãi, cho tới ngày anh nhắm mắt xuôi tay thì thôi. "
Kiều Chấn Lương nói: "Cha, con hiểu!"
Kiều lão mỉm cười nói: "Hiểu cái gì?"
Kiều Chấn Lương nói: "Làm việc thì phải đến nơi đến chốn, không thể vì ý chí của bất kỳ ai mà thay đổi. " Kiều lão bật cười: "Làm bất kỳ chuyện gì cũng đều phải như vậy, phải có nghị lực, quan trường cũng giống như chiến trường, không thể cho đối thủ cơ hội thở dốc, có được cơ hội thì phải ra một đòn thật mạnh, phải khiến cho hắn không có sức hoàn thủ, triệt để khuất phục!"
Cuộc đối thoại này của cha con Kiều gia Trương Dương vĩnh viễn không thể biết được, hắn cho rằng mục đích của mình đã đạt được rồi, Hạng Thành đã nhượng bộ, mình cũng không lý do gì mà tiếp tục mở rộng ảnh hưởng của chuyện khu khai phá, lần bồi dưỡng ở trường đảng này của Trương Dương cũng gần kết thúc, lúc này từ phía Bắc Cảng truyền đến tin tức, bộ nông nghiệp phái chuyên viên tới trọng điểm tra rõ vấn đề khu khai phá chiếm dụng đất ruộng của Tân Hải, tin tức này khiến Trương đại quan nhân da đầu ngứa ran, mình rõ ràng đã đi tìm Kiều Chấn Lương, cũng đã nói với y chuyện khu khai phá Tân Hải đã được thuận lợi giải quyết, nhưng y vẫn không có ý dừng tay, muốn tiếp tục khuếch đại ảnh hưởng của chuyện này, Trương đại quan nhân đã không còn là một sinh viên vừa bước vào thể chế như lúc xưa, ngẫm một chút là nghĩ ra đạo lý trong đó, Kiều Chấn Lương đuổi cùng giết tận chuyện này, nguyên nhân rất đơn giản, y là muốn mượn chuyện này để đối phó với Hạng Thành, giữa Kiều Chấn Lương và Hạng Thành chắc cũng không có mâu thuẫn gì, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, y đuổi đánh Hạng Thành mục đích là nhắm vào Tiết lão sau lưng Hạng Thành.
Cho dù Kiều Chấn Lương là bộ trưởng nông nghiệp, muốn đối nghịch với Tiết lão cũng phải trải qua cân nhắc thận trọng, nếu Kiều lão không gật đầu, y sẽ không dám làm như vậy, Trương Dương từ chuyện này rất dễ dàng đoán ra được, giữa Kiều gia và Tiết gia cũng không hòa thuận gì, Kiều gia vừa mới trải qua một hồi nguy cơ chính trị, tuy rằng đã bình an vượt qua, nhưng nguyên khí đã bị hao tổn không nhỏ, dưới loại tình huống này, Kiều Chấn Lương vẫn ra tay, đủ để chứng minh hai bên mâu thuẫn rất sâu. Trương Dương thậm chí suy đoán được, trận nguy cơ đó của Kiều gia, Tiết gia chính là người khởi xướng.
Trương đại quan nhân không thể không cảm thán sự phức tạp của quan trường, ý định ban đầu của mình là lợi dụng Kiều Chấn Lương để tạo áp lực lên Hạng Thành, mà sau khi đạt được mục đích sau khi lại phát hiện mình đã không khống chế được sự phát triển của chuyện này, hiện tại chuyện đã phát triển theo phương hướng do Kiều Chấn Lương thao túng.
Thông qua chuyện này, Trương đại quan nhân đối với hai chữ chính trị càng có lý giải sau sắc.
Đối với phát triển tương lai của chuyện này, Trương đại quan nhân lực bất tòng tâm, hắn từ trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác bất lực, thậm chí ngay cả Tiết lão cũng đã nhìn ra điểm này, trước khi rời khỏi kinh thành Trương Dương trị liệu cho Tiết lão xong, Tiết lão nói: "Tôi cảm thấy gần đây tình hình của mình tốt hơn nhiều rồi, kiểm tra gần đây cho thấy, khối u ở gan của tôi đã nhỏ đi, hiện giờ đường kính không tới 2cm. " Theo bệnh tình có chuyển biến tốt, tâm tình của Tiết lão cũng tốt hơn rất nhiều.
Trương Dương nói: "Tuy rằng đã nhỏ đi, nhưng vẫn không thể khinh thường, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể uống rượu. "
Tiết lão cười nói: "Tôi còn định triệt để bỏ rượu cơ!"
Trương Dương gật đầu nói: "Ngài định lúc nào thì tới Tân Hải?"
Tiết lão nói: "Cậu vừa rồi không phải bảo tôi tháng sau thì tới tìm câu tái khám ư?"
Trương Dương ngượng ngùng cười cười.
Tiết lão nói: "Caauk hình như có chút không yên lòng!"
Trương Dương nói: "Đại khái là tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt. "
Tiết lão nói: "Còn trẻ mà đã nghĩ ngợi nhiều rồi à?"
Trương Dương nói: "Đại khái là tới kinh thành lâu rồi, có chút nhớ nhà. "
Tiết lão tất nhiên không tin, bật cười ha ha.
Tiếng cười của Tiết lão vừa dứt thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, sau khi được ông ta cho phép, Tiết Vĩ Đồng bước vào, cô ta vừa vào cửa đã quan tâm nói: "Ông nội, ông không sao chứ?"
Tiết lão lúc này mới lưu ý đến mắt Tiết Vĩ Đồng ửng đỏ, ông ta cười nói: "Nha đầu ngốc, sao đột nhiên lại nói vậy, định rủa ông à? Sức khỏe của ông rất tốt. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Nhưng cháu vừa mới ở ngoài nghe nói ông mắc bệnh nặng. "
Nội tâm Tiết lão trầm xuống, nghiêm mặt nói: "Nói linh tinh, ông bị bệnh không nsoi cho người nhà, chẳng lẽ lại đi nói cho người ngoài? Con bé cháu còn nói linh tinh nữa là thực sự khiến ông bị bệnh vì tức đó. "
Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy ông nội vẻ mặt hồng hào, trong cũng không giống như có bệnh, thở phào nói: "Lát nữa cháu sẽ vả vỡ miệng thằng ôn con nói năng linh tinh đó. "
Tiết lão cười cười xua tay nói: "Con rồi ngoài trước đi, ông và Trương Dương phải nghiên cứu và thảo luận thư pháp. "
Tiết Vĩ Đồng gật đầu ra ngoài.
Đi rồi, Trương Dương vội vàng giải thích: "Tiết lão, chuyện của ngài tôi không đề cập qua với bất kỳ ai. "
Tiết lão không khỏi bật cười: "Tôi có nói là cậu để lộ bí mật đâu?" Ông ta cầm chén trà trên bà lên uống một ngụm, nói: "Thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, tôi tuy rằng muốn giữ bí mật này, nhưng tôi đã sớm biết rõ, bí mật này không giữ được, cho dù cậu không nói tôi không nói thì vẫn có những người khác biết. "
Trương Dương nói: "Không biết là ai để lộ chuyện này. "
*****
Tiết lão nói: "Không sao cả, đến tuổi của tôi rồi, sớm muộn gì cũng phải chết, chẳng gì ngoài vấn đề sớm một ngày muộn một ngày, lần này là đồn đại tôi bị bệnh, trước đây còn có người đồi tôi chết rồi cơ. Loại chuyện này là đã là giả thì ngàn vạn lần không cần phải nghiêm túc, nếu tôi nghiêm túc thì là tôi mắc bẫy rồi. "
Trương đại quan nhân không bỏ lỡ thời cơ nịnh hót: "Ngài thật sự là trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền. "
Tiết lão nói: "Trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền gì chứ? Ví dụ như cậu, làm quan càng lớn thì càng có thể bị khinh bỉ. "
Trương Dương cười nói: "Tôi thật sự là không chịu nổi loại tức này, xem ra tôi không nên làm quan lớn. "
Tiết lão nói: "Cậu đích xác không thích hợp với làm quan, nhưng chẳng ai quy định làm quan thì nhất định phải là người thế nào, trong quan trường có thêm mấy tiểu tử như cậu cũng hay, ít nhất thì quan trường sẽ biết tử khí trầm trầm. "
Trương Dương đứng dậy cáo từ: "Tiết lão, tôi đi trước!"
Tiết lão gật đầu nói: "Qua một đoạn thời gian nữa tôi sẽ tới Tân Hải tìm cậu. "
Trương Dương rời khỏi phòng Tiết lão, khi tới dưới lầu thì nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng đang gọi điện thoại, cô ta lông mày dựng ngược đang gầm gừ gì đó vào ống nói, xem ra là đang truy cứu trách nhiệm của tên đồn nhảm.
Trương Dương vẫy vẫy tay với cô ta, chỉ ra ngoài cửa, Tiết Vĩ Đồng xua tay, ý bảo hắn chờ mình một lát. Cô ta lại nói điện thoại thêm chừng năm phút mới bỏ điện thoại xuống, hầm hừ: "Đúng là tức chết em mà, không ngờ có người dám nói ông nội em bị bệnh. "
Trương Dương nói: "Lời đồn chỉ là giả, nếu như tưởng thật thì em bị lừa rồi. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, em rất ghét cái bộ dạng ra vẻ cao thâm này của anh, chuyện không xảy ra trên đầu hắn, nếu như là ai thì anh so với em còn tức giận hơn ý chứ. "
Trương Dương bật cười, Tiết Vĩ Đồng nói không sai.
Tiết Vĩ Đồng nói: "Tối nay đừng an bài việc gì, em sẽ tổ chức để mấy bạn hữu kinh thành tiễn anh. "
Trương Dương nói: "Miễn đi, đừng long trọng như vậy, mọi người bình thường đều bận, em đừng lằng nhằng vậy làm gì. "
"Sao lại lằng nhằng, anh là tam ca kết bái của em, anh sắp đi thì em đương nhiên phải tiễn rồi. "
Trương Dương nói: "Vừa rồi đã nói với ông nội em, tháng sau ông sẽ tới Bắc Cảng chơi, chỉ chớp mắt là chúng ta lại thấy mặt nhau, hơn nữa, anh cũng không phải đi ngay hôm nay, còn ở lại kinh thành tới cuối tuần, trước khi đi mấy người chúng ta tìm nơi nào đó ăn một bữa là được rồi. "
Tiết Vĩ Đồng nói: "Được rồi, nghe theo lời anh!"
Trương Dương là có việc thật, gần đây Hương Sơn biệt viện đang được La Tuệ Ninh sửa chữa, đã gần kết thúc rồi, Trương Dương bởi vì bận rộn nên chưa tới lần nào, hôm nay vừa hay giành thời gian tới xem.
Tới Hương Sơn biệt viện, nhìn thấy tường viện đã được đổi mới hoàn toàn, cửa lớn cũng được sơn lại, toàn bộ biệt viện rực rỡ hẳn lên, gạch bị phá hỏng trên mặt đất cũng được lát lại, công nhân đã hoàn thành xong công tác nên đi rồi, Trần Tuyết đội một cái mũ do khăn vàng gấp thành đang đi lại trong hành lang làm vệ sinh, ánh mặt trời chiếu lên người cô ta, khiến cho khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân trình hiện ra một loại màu sắc trong suốt, hai ráng hồng trên mặt sinh động dụ người, Trương Dương đứng ở xa nhìn mà cũng không khỏi ngây ngốc.
Trần Tuyết nhận thấy được động tĩnh bên cạnh, ngước mắt lên nhìn Trương Dương, nói khẽ: "Anh tới rồi à!"
Trương Dương gật đầu: "Tới rồi!"
Trần Tuyết chỉ chỉ vào hai vại nước trong sân: "Anh giúp tôi mang hai vại nước đó tới góc đông nam đi. "
Trương đại quan nhân đi tới, dựa theo phân phó của cô ta đem vại nước đi, sau khi đặt đúng chỗ, đang chuẩn bị hỏi mẹ nuôi ở đâu thì di động của hắn đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại, sau khi bắt máy thì trong ống nghe truyền đến một giọng nữ xa lạ: "Trương tiên sinh à?"
Trương Dương nói: "Là tôi! Cô là ai vậy?"
Tiếng Trung của cô gái đó có chút ngọng ngịu: "Xin chào, tôi là bạn của Xuân Sai, anh còn nhớ hắn không? Chính là người tuần trước giao thủ với anh đấy. "
Trương Dương Trương Dương: "Vẫn nhớ!" Hắn đương nhiên nhớ Xuân Sai, lần trước bởi vì Xuân Sai mà suýt nữa trúng bẫy của An Đạt Văn, có điều về sau hắn lại cứu sống Xuân Sai, còn nói với Xuân Sai trong vòng 3 ngày phải tới tìm mình chữa bệnh, nhưng từ sau lần đó Xuân Sai không có tin tức, không theo lần hắn tới tái khám.
Cô gái kia nức nở ở đầu kia điện thoại: "Trương tiên sinh, van cầu anh cứu hắn... Tình huống của hắn rất xấu, tôi không biết nên làm gì. "
Trương Dương nói: "Cô đừng gấp, hai người đang ở đâu?"
Cô gái đó nói ra vị trí, Trương Dương nghe thấy là ở một khách sạn nào đó tại tây thành, hắn không lo Xuân Sai sẽ lại lập bẫy hại mình, lúc trước Xuân Sai dùng thuốc kích thích nên đã tạo thành hậu quả khá nghiêm trọng tới thân thể của hắn, hắn sở dĩ bảo Xuân Sai trong vòng 3 ngày tới tìm hắn, nguyên nhân là nếu không được trị liệu đúng lúc, Xuân Sai sẽ có di chứng nghiêm trọng.
Trương Dương sau khi một tiếng với Trần Tuyết thì lập tức lái xe tới nơi đó, tới khách sạn mà Xuân Sai ở, Trương Dương mới phát hiện hoàn cảnh nơi này vô cùng đơn sơ, phí phòng mỗi ngày không chỉ năm mươi đồng, Xuân Sai ở tại phòng 307, sau khi Trương Dương gõ cửa phòng thì một cô gái Thái Lan đi ra mở cửa, làn da ngăm đen, có điều dung mạo cũng được tính là xinh đẹp, sau khi xác định thân phận của Trương Dương, mắt của cô ta đỏ lên, dẫn Trương Dương vào trong phòng, nhìn thấy Xuân Sai nắm Xuân Sai, sắc mặt vàng như nến, cô gái đó run giọng nói: "Hai ngày trước vẫn ổn, nhưng sáng sớm hôm nay thì đột nhiên thành như vậy, tôi bảo anh ấy đi bệnh viện nhưng anh ấy không chịu, chỉ nói muốn tìm anh. "
Trương Dương nhìn Xuân Sai rồi lắc đầu bất đắc dĩ, thằng ôn này nếu muốn tìm mình vì sao không tìm sớm một chút, giờ đã qua bốn ngày rồi hắn mới nhớ tới mình.
Ánh mắt Xuân Sai dài dại nhìn Trương Dương, khóe miệng lệch sang bên, hữu khí vô lực nói: "Tôi cho rằng mình không sao... "
Trương Dương nói: "Coi lời nói của tôi là gió bên tai có phải hay không? Nếu bốn ngày trước anh tìm tôi, anh khẳng định không có việc gì, hiện tại... " Hắn lắc đầu, đi tới bên giường, kéo cổ tay Xuân Sai, mới phát hiện trên Xuân Sai đã đầy vết thương, có chút kinh ngạc nói: "Anh bị thương à?"
Xuân Sai nói: "Bọn họ nợ tôi một trăm vạn, tôi đi tìm hắn đòi tiền, kết quả bị bốn gã thủ hạ của hắn vây đánh, chân phải của tôi cũng gãy rồi... "
Trương Dương giờ mới biết Xuân Sai vì sao không tới tìm mình đúng lúc được, hắn chép miệng nói: "Với thân thủ của anh, theo lý thì sẽ không bị thương thành như vậy. "
Xuân Sai nói: "Bọn họ có súng, tôi chỉ có nước chịu đòn thôi. "
Trương Dương kéo chăn ra, nhìn thấy trên đùi Xuân Sai quấn băng, cởi băng ra thì phát hiện đùi phải của Xuân Sai sưng đỏ, chỗ gãy xương đến bây giờ vẫn chưa được phục vị chính xác. Trương Dương nói: "Không tới bệnh viện à?"
Vẻ mặt Xuân Sai đầy quẫn bách nói: "Tiền và hộ chiếu của tôi đều bị người ta đánh cắp, chính là ứng với câu châm ngôn của người Trung Quốc các anh. "
Trương Dương cười nói: "Nhà đã dột lại gặp mưa dầm phải không?"
Xuân Sai nói: "Tôi vốn cũng ngại tìm anh, nhưng hôm nay tôi cảm thấy ngực bắt đầu đau, cả người tê dại, tôi lo là di chứng sau khi uống cường nhược long, tôi không sợ chết, nhưng tôi chết rồi, Mai Nhi không có ai chiếu cố... " Mai nhi chính là vợ chưa cưới của hắn, là cô gái Thái Lan da ngăm đen đó.
Mai nhi đứng ở bên cạnh khóc không thành tiếng.
Trương Dương nói: "Anh còn cứu được, có điều di chứng do uống loại thuốc đó ít nhiều vẫn sẽ còn, theo tôi thấy, sau này hệ thần kinh của anh sẽ chịu một số ảnh hưởng. " Hắn trước tiên phục vị đùi phải bị gãy xương của Xuân Sai, sau đó nói: "Nơi này cũng không thích hợp ở lâu, tôi sẽ an bài chỗ ở cho anh. "
Trương Dương đưa Xuân Sai và Mai nhi tới ban trú kinh Bình Hải, bảo Hồng Vệ Đông an bài một phòng cho bọn họ, dù sao hộ chiếu của Xuân Sai và Mai nhi đều đã mất, trên người cũng không có tiền, ở nơi này vẫn có thể xem là lựa chọn tốt nhất, lại đưa cho Xuân Sai ít thuốc đông y, bảo Mai nhi cầm đi sắc rồi cho Xuân Sai uống, làm xong tất cả thì là buổi trưa. Lúc này mới nhớ tới cần gọi điện thoại cho La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh cũng đã về tới Hương Sơn biệt viện, nghe nói Trương Dương vừa tới đã đi thì cũng có chút kinh ngạc, Trương Dương ở trong điện thoại kể lại chuyện vừa rồi một lượt, La Tuệ Ninh đối với hành vi thích làm việc thiện của hắn thì lại càng tán thưởng hơn.
Sau khi thì xếp xong cho Xuân Sai, Trương Dương lại tới thăm hắn, đối với sự viện trợ nhiệt tâm của Trương Dương, Xuân Sai cảm động tới mắt đỏ lựng, cầm tay Trương Dương nói: "Trương tiên sinh, đại ân đại đức của ngài, Xuân Sai cả đời không quên, ngài sau ngài có chỗ nào cần dùng tôi, chỉ cần ngài nói một câu, Xuân Sai tôi muôn lần chết cũng không chối từ. "
Trương Dương cười nói: "Tôi giúp anh cũng không phải là mong hồi báo, tôi cảm thấy anh là hán tử, cứ vậy bị phế thì đúng là đáng tiếc. "
Xuân Sai mặt đầy xấu hổ nói: "Trương tiên sinh, lúc trước không phải tôi muốn đối nghịch với ngài, là An Đạt Văn cho tôi tiền bảo tôi làm như vậy. "
Trương Dương cười nói: "Anh không nói thì tôi cũng biết, hắn và tôi trước đây có chút thù riêng, có điều hắn mượn tay người khác thì đúng là xấu xa. "
*****
Xuân Sai nói: "Trương tiên sinh võ công cao cường, tôi căn bản không phải là đối thủ của ngài. "
Trương Dương nói: "Mục đích hắn bảo anh lên đài không phải là để anh chiến thắng tôi, trước khi lên đài, hắn đã tiêm thuốc kích thích cho anh, theo tôi thấy, lượng được tiêm vào rất lớn, hắn đã sớm đoán được hậu quả có thể phát sinh trên quyền đài, nói cách khác, hắn đã sớm đoán được anh có thể sẽ bởi vậy mà toi mạng. "
Xuân Sai nói: "Tôi về sau mới hiểu được đạo lý này, nếu không phải là ngài cứu tôi, tôi có thể đã chết rồi. "
Trương Dương cười nói: "Anh nếu chết thì tôi càng phiền. "
Xuân Sai tuy rằng chỉ số thông minh thường thường, nhưng hiện tại cũng đã biết mình từ đầu tới đuôi chỉ là một quân cờ bị An Đạt Văn lợi dụng, hắn hổ thẹn nói: "Xin lỗi, trương tiên sinh, tôi đã mang tới phiền phức cho ngài!"
Trương Dương nói: "Thân thủ của anh không tồi, hoàn toàn có thể bằng vào hai tay của mình đánh ra một mảng thiên địa, không cần thiết phải mạo hiểm đi đánh hắc quyền. "
Xuân Sai liên tục gật đầu.
Trương Dương nói: "hai người tạm thời cứ an tâm sống ở đây, phí dụng thì không cần các anh phải quan tâm, về phần chuyện hộ chiếu, tôi sẽ bảo người làm giúp anh. "
Xuân Sai cảm động vô cùng.
Trương Dương giúp Xuân Sai là chỉ vì cảm thấy hắn rất đáng thương vì bị An Đạt Văn lợi dụng, thực sự không có ý muốn hắn hồi báo, hắn an ủi Xuân Sai vài câu rồi rời khỏi phòng Xuân Sai, Mai Nhi một mực tiễn hắn ra tận ngoài cửa.
Trương Dương đang chuẩn bị đi chào hỏi Hồng Vệ Đông thì nghe thấy một giọng nữ ôn nhu từ phía sau vang lên: "Bí thư Trương ở kinh thành bề bộn nhiều việc quá!"
Trương đại quan nhân nghe mà nội tâm chấn động, hắn xoay người lại, liền thấy Tần Thanh mặc váy dài màu xám, hai tay đặt sau lưng, mỉm cười nhìn mình, Trương Dương căn bản cũng không ngờ Tần Thanh lại xuất hiệnở chỗ này, hắn cười nói: "Bí thư Tần, cô tới kinh thành khi nào vậy?"
Ở nơi công cộng, thỉnh thoảng có người quen đi qua, hai người tuy rằng trong lòng đều rất nhớ đối phương, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ thản nhiên, nói chuyện cũng rất công thức.
Tần Thanh nói: "Vừa tới buổi sáng. "
Trương Dương nói: "Làm việc hay là họp?"
Tần Thanh nói: "Họp!" Trong ánh mắt cũng không nén được sự nhớ nhung Trương Dương.
Tần Thanh ở tại phòng 319, Trương Dương đi theo cô ta vào phòng, vừa đi vào phòng, Trương đại quan nhân vươn tay ra kéo lấy cánh tay Tần Thanh, ôm lấy thân thể cô ta, Tần Thanh anh một tiếng lao vào lòng Trương Dương, đôi môi như hoa bị Trương Dương hôn ngấu nghiến như hút mật.
Tần Thanh mắt lờ đờ vừa giãy vừa chỉ vào rèm, Trương Dương vừa hôn cô ta vừa di động tới cửa sổ, Tần Thanh vươn tay ra kéo rèm, rèm vừa rủ xuống, ánh sáng trong phòng lập tức trở nên ảm đạm, nhưng lại cảm thấy trong váy mát lạnh, đã bị thằng ôn này kéo xuống rồi.
Tần Thanh ôm Trương Dương, ghé vào tai hắn hổn hển nói: "Em rất nhớ anh. "
Phương pháp biểu đạt sự nhớ nhung của nam nữ có rất nhiều loại, Trương đại quan nhân áp dụng loại trực tiếp nhất, an ủi nỗi khổ tương tư của Tần Thanh, thằng ôn này dày vò xong rồi, còn rất cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định không có ai đi qua hành lang mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cao thủ yêu đương vụng trộm luôn tiện hơn một chút, huống chi Trương đại quan nhân là cao thủ đã học phản truy tung, thằng ôn này cả người thư thái đi tới đại sảnh khách sạn, lúc này mới nhớ tới đã quên chào hỏi Hồng Vệ Đông, vừa rồi khi triền miên với Tần Thanh, hắn sợ có điện thoại quấy rầy cho nên tắt máy, vừa mới mở máy thì Hồng Vệ Đông gọi tới, Hồng Vệ Đông đã an bài tiệc rượu, hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Trương Dương từ chối hảo ý của y, hắn vừa mới hẹn Tần Thanh ra ngoài ăn cơm, hiện tại là phân công nhau hành động, để tránh bị người quen bắt gặp.
Trương Dương trực tiếp lái xe tới Đông Lai thuận đã hẹn trước, gọi một cái túi nhỏ, vừa cho đồ ăn vào thì Tần Thanh cũng đến.
Tần Thanh đã tắm rửa, thay một bộ sáo trang mày xám, lộ ra vẻ cao quý đoan trang, có điều trên mặt bởi vì Trương đại quan nhân mà vẫn còn ửng hồng, Thanh mỹ nhân tuy rằng đã qua tuổi hai mươi, nhưng năm tháng dường như không thể lưu lại dấu vết trên mặt cô ta, cái này có liên quan tới nội công mà Trương Dương dạy cho cô ta, hơn nữa từ khi bắt đầu nghiên tập thuật song với Trương Dương, da thịt của cô ta càng lúc càng tốt, so với cô gái tuổi xuân thì cũng không vàng hơn bao nhiêu. Tần Thanh bởi vì công tác nên rất ít sử dụng đồ trang điểm, ngẫu nhiên sử dụng cũng chỉ là đánh phấn to son một chút, càng dẫn tới sự hâm mộ của không ít thiếu nữ, thường ngày không ít người tìm cô ta hỏi bí quyết bảo dưỡng, bí quyết bảo dưỡng của Tần Thanh thực sự là khó có thể nói ra được, dẫu sao cũng không thể nói với người khác rằng đây là kết quả cô ta và Trương Dương âm dương song tu, cho nên chỉ có thể nói mình không có bí quyết gì cả. Người ngoài liền cho rằng bí thư tần là thiên sinh lệ chất, không thể học theo được.
Tần Thanh dưới ánh mắt nhìn chăm chú nóng rực của Trương Dương thì không khỏi lại cảm thấy thân thể mềm mại có chút nóng lên nhẹ giọng nhẹ giọng gắt: "Anh nhìn chằm chằm em thế làm gì?"
Trương đại quan nhân nói: "Càng nhìn càng yêu!"
"Chém gió!" Tần Thanh vừa hờn dỗi vừa nhấc chân ở dưới bàn đá hắn một cái, một cước này đương nhiên là không dùng sức, Trương đại quan nhân cợt nhả nói: "Vẫn thích em kẹp anh hơn!"
Tần Thanh mặt đỏ tía tai, nhỏ giọng mắng: "Lưu manh! Anh đã là bí thư huyện ủy rồi, sao ăn nói vẫn lưu manh thế?"
Trương đại quan nhân nói: "Đối với một nam nhân bình thường, lưu manh thích đáng thì nên làm, đây mới là chân thật, nếu một nam nhân cả đời không nói một câu lưu manh nào, tên đó hoặc là không bình thường, hoặc là hạng dối trá. "
"Được rồi, anh lúc nào cũng có lý do. "
Trương Dương nói: "Chị Thanh, gần đây công tác vẫn thuận lợi chứ?"
Tần Thanh nói: "Cuối cùng cũng có chút bộ dạng đứng đắn. "
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới, hai người đồng thời ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt chạm nhau thì đều thấy được vẻ buồn cười trong mắt đối phương, khóe miệng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trương Dương mở bình Đại Minh xuân xuân rót cho Tần Thanh một chén thủy tinh, hắn cầm chén rượu lên nói: "Vì hai ta gặp lại ở kinh thành, ôn lại duyên mộng, cạn một ly. "
Tần Thanh nói: "Đừng có nói hưu nói vượn, em lần này đến cũng không phải là vì anh, ngày mai và ngày kia em học liên tục hai ngày, buổi tối ngày kia là về rồi. "
Trương Dương cười hắc hắc, một ngụm uống hết nửa rượu rượu, Tần Thanh miệng tuy rằng không thừa nhận, nhưng cô ta lần này đến kinh thành tham gia quy hoạch phát triển thành thị ưu tú gì gì đó căn bản cũng không quan trọng, mục đích chủ yếu vẫn là tìm một cái cớ để thăm hắn, sau khi Trương Dương tới Tân Hải, hai người qua lại không tiện, Tần Thanh là người đứng đầu nội thành mới Đông Giang, Trương Dương là người đứng đầu Tân Hải, hai người ở địa phương đều là nhân vật được mọi người chú ý, cho nên Tần Thanh tuy rằng rất nhớ Trương Dương, nhưng cũng phải cân nhắc đến ảnh hưởng, không tiện tới Tân Hải thăm hắn. Trương đại quan nhân sau khi tới Tân Hải, mới đến nhiệm sở, chính vụ bận rộn, cũng không có thời gian tới Đông Giang thăm Tần Thanh, cho nên hai người đã rất lâu rồi không gặp, bình thường đều là trao đổi điện thoại, tuy rằng nói những lời tâm tình bất tận, nhưng chung quy không thể so với gặp mặt trực tiếp.
Tần Thanh uống một ngụm rồi bình luận: "Rượu này cũng không tệ lắm!"
Trương Dương nói: "Đại Minh xuân, sản phẩm mới của nhà máy rượu Giang Thành, anh vừa mới thuyết phục được Tiết lão đề chữ cho bọn họ. "
Tần Thanh có chút ngạc nhiên nói: "Ngay cả Tiết lão anh cũng có thể thuyết phục được ư!"
Trương Dương nói: "Cái đó có gì khó đâu, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!" Hắn kể lại chuyện làm thế nào để thuyết phục được Tiết lão cho Tần Thanh, Trương Dương ở trước mặt Tần Thanh cũng không giấu diếm bất kỳ chuyện gì, thậm chí bao gồm cả bệnh tình của Tiết lão hắn cũng không hề che giấu mà nói với Tần Thanh.
Tần Thanh nghe nói Tiết lão bị bệnh nặng, Trương Dương có thể trị liệu cho ông ta, trong chuyện này Tiết lão hiển nhiên nợ Trương Dương một nhân tình to lớn, cho nên thái độ của bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành đối với Trương Dương mới chuyển biến đột nhiên như vậy. Tần Thanh nói: "Trước đây em vẫn lo lắng anh và lãnh đạo thành phố Bắc Cảng quan hệ không tốt, hiện tại xem ra vấn đề đã được giải quyết rồi. "
Trương Dương thở dài nói: "Anh vốn cũng thấy vấn đề được giải quyết rồi, nhưng bộ nông nghiệp tựa hồ muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm khu khai phá Tân Hải chiếm dụng đất ruộng, hơn nữa muốn coi chuyện này trở thành điển hình phản diện. "
Tần Thanh cảm thấy được gì đó, nói khẽ: "Quan hệ của Tiết gia và Kiều gia như thế nào?"
Trương Dương nói: "Anh nghe nói Kiều lão và Tiết lão là lão bằng hữu nhiều năm. "
Tần Thanh nói: "Tình bạn không liên can tới chính trị, vĩ nhân như bọn họ phân càng rõ. "
Trương Dương nói: "Chuyện này là anh gây ra, lúc ban đầu, bộ trưởng Kiều còn có chút do dự, có điều hiện tại ngược lại y không muốn dừng tay. "
Tần Thanh nói: "Y đương nhiên hiểu rõ sau lưng Hạng Thành là Tiết lão, không muốn dừng tay nhưng lại không sợ đắc tội với Tiết lão, chuyện như thế nào mới có thể khiến y làm như vậy?" Tần Thanh nhắm mắt lại, nói khẽ: "Chẳng lẽ Tiết gia có liên quan tới tràng biến cố trước đó của Kiều gia. "
*****
Trương Dương nói: "Anh cũng nghĩ như vậy, nếu chuyện của Kiều gia lúc trước là Tiết gia làm, như vậy bộ trưởng Kiều mượn cơ hội này để trả thù Tiết gia là rất có khả năng. "
Tần Thanh nói: "Chuyện của cao tầng, không phải chúng ta có thể đoán được, cho dù chúng ta đoán được nguyên do trong đó thì cũng chẳng thay đổi được gì. " Cô ta vươn tay ra cầm tay Trương Dương, nói: "Có điều ngày tháng của anh ở Tân Hải chỉ sợ sẽ rất khó khăn. "
Trương Dương cười nói: "Không sao cả, Hạng Thành nếu đối tốt với anh thì anh ngược lại có chút không quen. "
Tần Thanh không nhịn được liền bật cười.
Tiết Thế Luân gần đây đều ở kinh thành, mỗi ngày sau bữa cơm chiều, y đều sẽ giành thời gian tản bọ với cha ở ngọn núi nhỏ sau nhà, Tiết lão bước rất lớn, tần suất lại chậm, Tiết Thế Luân kiên nhẫn lặng lẽ theo phía sau cha.
Tiết lão dừng chân, nhìn ánh nắng chiều trời tây, nói: "Khi còn trẻ rất ít khi biết dừng chân ngắm phong cảnh bên cạnh, đợi khi già rồi mới hồi tưởng lại vô số phong cảnh đã bị bỏ qua. "
Tiết Thế Luân cười nói: "Cha, cha đang nói con đấy à. "
Tiết lão lắc đầu, nói khẽ: "Con không cần thiết phải ở lại kinh thành với cha, ở hải ngoại có nhiều sinh ý như vậy, con cứ đi là đi, bệnh tình của ta đã ổn định rồi, kết quả kiểm tra con cũng đã thấy, ta đang trong quá trình khôi phục. "
Tiết Thế Luân nói: "Sinh ý của con đã đi vào quỹ đạo, thật ra con có mặt hay không cũng không khác biệt gì. "
Tiết lão nói: "Con có phải thấy ta ngày tháng không còn nhiều, cho nên muốn giành chút thời gian ở bên ta không?"
Tiết Thế Luân nói: "Con không nghĩ như vậy đâu, cha cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao. "
Tiết lão cười nói: "Con người ta sớm muộn gì cũng phải chết!" ông ta lên tên đỉnh ngọn núi, hai tay chống nạnh, đứng đó nhìn ánh nắng chiều.
Tiết Thế Luân nhìn cha chăm chú, y lưu ý thấy cái lưng thẳng tắp của cha giờ đã còng rồi, tóc mai đã bạc hết, bất kể một người năm đó cường thế cỡ nào, ở trước năm tháng chung quy vẫn phải cúi đầu, cha già rồi!
Tiết lão nói: "Thế Luân, sau khi ta chết, đem tro cốt của ta rải từ trên núi xuống, ta muốn nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, ta muốn xem mây nổi mây tan!"
Trong lòng Tiết Thế Luân bỗng nhiên cảm thấy khổ sở nói không nên lời, y nói khẽ: "Vâng!"
Tiết lão xoay người, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của con trai, từ trên người con trai, ông ta thấy được bóng dáng của mình ngày xưa, ông ta vỗ vai con trai, nói khẽ: "Khi con còn nhỏ, ta rất thích xoa đầu con, khi con lớn hơn một chút, ta có thể khoác vai con, nhưng hiện tại ta muốn khoác vai con thì phải nhấc cao tay, còn muốn xoa đầu con thì phải kiễng chân. "
Ánh mắt Tiết lão lại hướng về phía chân trời, phát hiện thiên không đã ảm đạm, ánh nắng chiều đã mất đi sắc thái rực rỡ vừa rồi, thiên không ngưng tụ thành một mảng màu xám lam, sắc thái theo thời gian trôi qua, trở nên dày đặc, buổi tối sắp đến rồi.
Tiết lão nói khẽ: "Mấy ngày nay bên ngoài đang đồn đại ta mắc bệnh nặng, hôm nay Vĩ Đồng cũng biết. "
Tiết Thế Luân nói: "Có phải Trương Dương tiết lộ ra ngoài hay không?"
Tiết lão lắc đầu: "Ta tin thằng bé đó. "
Tiết Thế Luân hơi ngẩn ra, không biết cha và Trương Dương quen nhau không bao lâu, vì sao lại tin tưởng hắn như vậy. Nhưng cha nếu dã nói là tin được thì chắc có lý do để tin. Tiết Thế Luân nói: "Cha tính xử lý chuyện này như thế nào?"
Tiết lão lạnh lùng cười nói: "Lời đồn chỉ là vu vơ, người truyền ra chuyện này chưa chắc đã biết bệnh tình thật của ta, không cần phải quan tâm. "
Tiết Thế Luân nói: "Kiều Chấn Lương gần đây hình như đang làm khó dễ Hạng Thành. "
Tiết lão nói: "Trình độ quản lý của Hạng Thành quả thực không được tốt lắm, chuyện khu khai phá của Tân Hải, ta đã hỏi qua Trương Dương, Hạng Thành có sai lầm trong sự kiện đó, Kiều Chấn Lương thân là bộ trưởng bộ nông nghiệp, hỏi trách hắn cũng là chuyện rất bình thường. "
Tiết Thế Luân nói: "Ngài không định nói đỡ cho hắn ư?"
Tiết lão cười cười lắc đầu: "Sai chính là sai, đúng chính là đúng, cho dù Kiều Chấn Lương truy cứu chuyện này, Hạng Thành cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà xuống đài đâu, cùng lắm thì kiểm điểm, mất hết mặt mũi thôi, cũng may nhiệm kỳ của hắn cũng không còn được bao lâu nữa, chuyện này cứ coi như là một bài học cho hắn. "
Tiết Thế Luân muốn nói lại thôi.
Tiết lão nói: "Có chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi con. "
Tiết Thế Luân nói: "Cha nói đi!"
Tiết lão xoay người nhìn vào hai mắt y, ánh mắt sắc bén tựa hồ muốn nhìn thấu cả sâu trong tâm linh của Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cho dù là bị cha nhìn chằm chằm vẫn không hề lộ ra nửa phần hoảng loạn, Tiết lão nói: "Chuyện của Kiều Bằng Cử có liên quan tới con không?"
Tiết Thế Luân cười nói: "Cha, cha sao lại đem chuyện này nghĩ tới con?"
Tiết lão nói: "Không phải là tốt nhất!"
"Đương nhiên không phải, con và Kiều gia không có thâm cừu đại hận gì cả!"
Tiết lão ngẩng đầu, nhìn màn đêm đang lặng lẽ phủ xuống, lẩm bẩm nói: "Đến lúc nên ra ngoài đi dạo rồi. "
Trước khi rời kinh, Trương Dương từ chỗ Văn Quốc Quyền nhận được một tin tức tốt, chuyện bỏ huyện lập thành phố trên cơ bản đã được xác định, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, nói một cách khác, bí thư huyện ủy hắn sắp biến thành bí thư thị ủy rồi.
Văn Quốc Quyền đặc biệt dặn dò hắn phải nghiêm khắc giữ bí mật chuyện này. Trương đại quan nhân lần này tới kinh có thể nói là thu hoạch khá nhiều, khi vừa tới kinh thành, từng trận tiệc tẩy trần khiến hắn xây xẩm mặt mày, mắt thấy sắp đi, đám bạn hữu ở kinh thành lại liên tục gọi hắn đi tẩy trần, Trương đại quan nhân nhất nhất xin miễn, đương nhiên mấy vị huynh muội kết bái như Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng thì đương nhiên phải nhận lời.
Tiết Thế Luân cong chân xuống, kéo tay cha đặt lên đầu mình, mỉm cười nói: "Cha à, cha vẫn có thể dễ dàng xoa đầu con mà, ở trước mặt cha, con lúc nào cũng đều có thể cong gối, quỳ xuống dưới chân cha. "
Tiết lão xoa xoa tóc con trai, ông ta thở dài nói: "Dưới gối nam nhi có hoàng kim, không thể dễ dàng quỳ xuống trước mặt bất kỳ ai. "
"Cha là cha của con!"
Tiết lão nói: "Ta còn sống thì có thể che mưa che gió cho các con, có thể giúp cho các con có thể ưỡng ngực ngẩng đầu, ta chết rồi, ngực của các con có thể chịu đựng được sự đả kích của mưa gió không?"
Tiết Thế Luân nói: "Con sẽ không khiến cha mất mặt!"
Tiết lão nói: "Muốn đường đường chính chính làm người, thì phải đường đường chính chính làm việc, trong các con cái của ta, người khác ta cũng không lo lắng, bởi vì ta tận mắt chứng kiến chúng trưởng thành, ta hiểu chúng rất rõ, nhưng đối với con, con trai của ta, từ sau khi con ra hải ngoại, ta càng lúc càng không hiểu được con. "
Tiết Thế Luân nói: "Cha, cha yên tâm, con sẽ không làm việc sai trái đâu. "
Tiết lão nói: "Con thông minh, làm bất kỳ chuyện gì cũng đều cân nhắc chu đáo, thậm chí so với ta thì còn chu đáo hơn, ta cũng biết, dã tâm của con rất lớn, nhưng... "
Tựa hồ đoán được cha muốn nói gì, lắc đầu bảo: "Cha, không cần phải nói đâu, chuyện tất cả là lỗi của con. "
Tiết lão nói: "Thế Luân, ta đối với con có phải rất tàn khốc hay không?"
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Cha, nếu nói trên đời này có một người thật lòng nhất với con, không nghi ngờ gì nữa, người đó chính là cha, không ai có thể thay thế được cha cả. "
← Ch. 0955 | Ch. 0957 → |